CHƯƠNG 8
Cánh cửa chầm chậm mở ra, chiếc
bóng của Caleb, trông ít đáng sợ hơn thấy rõ, được bao quanh bởi ánh sáng từ căn
phòng phía sau hắn. Phải thừa nhận là tôi vô cùng nhẹ nhõm khi nhìn thấy hắn. Caleb. Tôi ngăn mình lại trước khi kịp
thốt ra tên hắn, và thay vào đó hít một hơi thật sâu. Ngồi xuống…chời đợi. Hắn
đứng cạnh cửa, rồi ung dung tựa lên nó. Một vật trông như váy ngủ bằng lụa nằm
hờ hững trong tay trái hắn. Tôi nhìn chằm chằm khi hắn giơ nó về phía mình. Mệt
mỏi, tôi cố nhận rõ biểu cảm của hắn trong bóng tối. Lại một trò chơi chết giẫm
nữa sao? Nếu là thế, thì đây là trò tàn nhẫn nhất.
“Sao, Mèo Con? Em sẽ mặc nó vào
hay cuối cùng cũng đã vượt qua được cái thú hay ủy mị rồi?” Tôi chờ đợi lời châm
chọc tiếp theo xuất hiện, nhưng hắn chỉ nhìn tôi với vẻ dò hỏi. Tôi bước về phía
hắn và nắm lấy chiếc áo, tin chắc sẽ vấp phải sự kháng cự. Nhưng chuyện đó đã
không xảy ra, thế là tôi ngã dúi về trước, gò má va chạm với lồng ngực hắn
trong một khắc ngắn ngủi trước khi đứng thẳng trở lại. Hắn bật cười, một nụ cười
gần như… ngọt ngào.
Chất vải mềm mại và mượt mà
trượt qua những ngón tay trong lúc tôi quan sát cửa ra vào. Tôi chưa từng ở gần
cánh cửa để mở đến vậy, và cơn phấn khích của tôi hiện ra rất rõ ràng. Ánh sáng
tràn vào từ căn phòng phía sau hắn thu hút tôi ghê gớm. Tôi lóng ngóng với bộ váy
lụa trơn trượt.
Hai bàn tay Caleb bất ngờ đưa
về phía tay tôi. Hắn giữ chúng thật yên, xua đi sự run rẩy khỏi đôi tay đang phấn
khích quá độ. Tôi nhìn lên, cuối cùng cũng đã nhìn rõ những đường nét của hắn
trong ánh sáng dìu dịu từ căn phòng bên cạnh. Thật kì lạ, tôi rất mong được thấy
hắn dưới ánh sáng ban ngày, thật sự thấy hắn, rõ ràng như vào cái hôm định mệnh
đó trên đường. Chuyện đó dường như đã xảy ra từ lâu lắm rồi.
Bàn tay phải của hắn đưa về phía
mặt tôi. Bản năng thuần túy bảo tôi phải nhắm mắt lại khi hắn vuốt ve một bên
chân mày tôi, rồi đến xương gò má, đường cong của quai hàm và cuối cùng, ngón cái
của hắn lướt qua bờ môi cong cong. Cơ thể tôi đung đưa. Các bản năng trước kia là
hay chống lại những ve vuốt của hắn đã rời bỏ tôi ở một thời điểm nào đó, nhưng
tôi lại không thể nhớ chính xác từ khi nào chúng đã dừng lại. Giờ thì sự động
chạm của hắn lại rất được trông chờ. Da thịt tôi vô thức tràn ngập háo hức, chờ
đợi một cái chạm nhẹ để thỏa mãn cơn đói khát mới mẻ này. Thình lình, tôi có thể
cảm thấy sức nặng của hắn trên lưng mình, nghe thấy tiếng gầm gừ trầm đục của hắn
ở bên tai khi hắn đoạt lấy khoái cảm từ tôi. Tôi thả rơi chiếc váy ngủ vào đôi
tay thành thục của hắn và mở mắt, đầy mong đợi nhưng cũng vô cùng kinh ngạc. Tôi
đã cố, và đã thất bại trong việc kiềm nén cơn run rẩy khi tay hắn tròng bộ váy
qua đầu tôi. Chất vải lụa lướt trên da thịt tôi từ đầu đến chân, ban đầu thì mát
lạnh, sau ấm dần lên khi hấp thụ hơi nóng cơ thể.
“Đấy,” giọng hắn khàn khàn. Thêm
một cái vuốt ve nữa, lần này là dọc theo cánh tay tôi. Tôi nhìn trân trân vào vồng
ngực hắn, những chiếc cúc đen trên nền vải tối màu. Hắn nắm lấy tay và dắt tôi
ra khỏi phòng. Hai nhũ hoa tôi se lại, ấn lên nền vải lụa.
Hắn thật sự sẽ để tôi ra ngoài
sao? “Đi nào,” hắn nói, nở một nụ cười chấp thuận. Nhưng tôi chỉ đông cứng người.
Tôi liên tục tự hỏi: chuyện này thật sự đang xảy ra sao? Và như mọi khi, câu là
trả lời chính là: phải.
Tôi bước vào phòng khách như
thể bước vào một thế giới hoàn toàn khác. Đó là nơi tôi sợ phải thâm nhập đến kì
cục. Tôi chần chừ, căn phòng có cảm giác quá to lớn, quá lạnh lẽo và quá sáng
chói với đôi mắt nhạy cảm của tôi. Tôi siết chặt tay Caleb, cần sự đảm bảo rằng
hắn đang ở gần mình, và rồi dừng lại. Cách suy nghĩ của tôi thật quái đản, nhưng
chẳng có cách nào thay đổi được nó cả. Việc một con tin tìm kiếm sự chở che từ
kẻ bắt cóc mình gọi là gì nhỉ? Hội chứng
Stockholm? Tôi mắc phải nó rồi sao? Liệu nó có lây nhiễm giống bệnh cúm không?
Thật ngu ngốc khi tự hỏi như thế. Câu trả lời đơn giản đó là tôi không muốn phải
chạm mặt với gã kia, cái gã đã bắt tôi - chỉ vậy thôi. Phải, phải, dĩ nhiên rồi. Những suy nghĩ đó xoa dịu tôi. Caleb vẫn
chưa nắm được tôi, không phải theo cách đó. Phải
không? Tôi giũ bỏ ý nghĩ kia và buông tay Caleb để nhấn mạnh quan điểm của
mình. Nhận lấy đoạn độc thoại nội tâm đó đi.
Mắt tôi hau háu thu vào mọi bề
mặt, mọi vật thể, vì ai mà biết lúc nào tôi lại bị nhốt vào cái hộp đen đó nữa
chứ. Ngước nhìn trần nhà, cao gần bốn mét, tôi thấy kinh ngạc trước những xà nhà
bằng gỗ nối từ bức tường này sang bức tường kia. Căn phòng thật đẹp, cổ kính và
đồ sộ. Bên dưới chân tôi là sàn gạch gốm, loại lớn, với họa tiết hình hoa. Thảm
thêu và đèn treo tường bao phủ căn phòng rộng lớn, làm nổi bật bộ ghế thấp kiểu
cổ. Tôi có cảm giác mình đang đứng trong một căn phòng khách của thế kỉ mười tám.
Vào bất kì lúc nào, một người đàn ông đeo cà vạt, tay vung vẩy một chiếc gậy thời
thượng nhưng khá vô dụng, cũng có thể bước vào và mời tôi dùng trà. Dù vậy, chỉ
cần nhìn qua khung cửa hình vòm dẫn vào tiền sảnh ở ngay đối diện phòng tôi là
biết, quý ông “mời trà” chắc chắn sẽ không phải là người Anh. Nơi này mang quá
nhiều tinh thần Tây Ban Nha. Tôi đang ở chỗ quái nào vậy? Phía bên trái, tôi chú
ý thấy một gian bếp. Ít ra còn có bàn ở đó. Và ở ngay phía đối diện, nằm bên
tay phải, tôi cuối cùng nhìn thấy…một
khung cửa sổ.
Tôi nghĩ mình vừa kêu ré lên
như con nít. Rồi tôi chạy thẳng về phía cửa sổ, giũ khỏi cái nắm tay của Caleb
khi hắn cố ngăn tôi, song lại không đuổi theo. Tôi siết lấy những chấn song, nhìn
ra ngoài. Giờ vẫn là ban đêm! Ước sao lúc này là ban ngày; tôi đã không nhìn thấy
mặt trời trong…trong…trong? Não bộ không thể xử lý bất kì điều gì khác ngoài
quan sát thế giới ngoài kia. Tôi vẫn đang
mắc kẹt. Đây chính là một nhà ngục trong nhà ngục. Thế nhưng, đây đã là tự do hơn
bất kì điều gì tôi có trong suốt quãng thời gian dài vừa qua, một chút nếm trải,
nhưng phải đủ để thỏa mãn tôi.
Choáng váng, tôi nhìn trân trân
ra buổi đêm. Với tay qua những chấn song, ước gì chúng không tồn tại, tôi chạm
vào khung cửa sổ, vào mặt kính ấm áp. Cảnh vật thật yên ắng và khó nhận diện;
chẳng thấy mặt trăng đâu cả. Tôi tự hỏi liệu có phải do khung cảnh trơ lì tối đen
này mà hắn cho phép tôi ra ngoài đêm nay không - chẳng thể nào biết được tôi đang
ở chỗ quái nào cả. Có thể tôi chỉ đang ở cách nơi mình sống ba khối nhà, hoặc đang
ở một đất nước hoàn toàn khác. Suy nghĩ đó dày vò tôi, Mexico rất gần với
California, nhưng lại quá xa với bất kì hi vọng được cứu thoát nào. Giọng của
Caleb xâm nhập vào dòng suy nghĩ của tôi, “Em đói không?” hắn nói từ phía sau tôi,
rất xa phía sau.
Tôi không nhìn lại hắn, chỉ mải
thu vào bóng tôi bên ngoài, bị sao lãng bởi tất cả mọi thứ. Tôi xoay sở nói,
“Kiểu như thế”.
“À thì, đó ‘kiểu như’ là một câu
hỏi có hay không. Tôi sẽ rất biết ơn nếu em trả lời rõ ràng hơn, và đối diện với
tôi khi nói chuyện.” Tôi dứt mắt khỏi khung cửa sổ và nhìn hắn. Hắn lại đeo nụ
cười tươi rói lên mặt lần nữa. Chính nụ cười đó là nguyên nhân gây ra sự rối loạn
trong lòng tôi. Trong bóng tối, nó khiến tôi quằn quại khổ sở, trong ánh sáng –
nó gần như khiến tôi tê liệt.
“Tôi xin lỗi, thưa Chủ Nhân,”
tôi nói, lấy lại bình tĩnh. “Vâng…tôi đói.” Tôi quay về phía cửa sổ và siết lấy
các chấn song. Những lời hắn nói vang vọng trong đầu tôi, “Em thật tuyệt. Tôi yêu cái mông nhỏ chặt khít của em.”
“Có thịt gà và cơm, hoặc món
tamale. Em thích món nào hơn?”
“Ừm, cơm?” Tôi đáp, quay lại lần
nữa. Kể cả chuyện này cũng giống như một bài kiểm tra, một trò chơi vậy. Tôi không
thấy đói lắm, nhưng lại sợ nếu không chịu ăn, tôi sẽ phải quay lại phòng giam của
mình. Hắn lấy đồ ăn thừa trong tủ lạnh ra rồi cho lên một chiếc đĩa. Đảm đang
quá thể.
“Tôi đang chuẩn bị ăn vào lúc
em quyết định sẽ tạo một… sự kiện nho nhỏ.” Hắn hờ hững nói, như thể chúng tôi đang
trò chuyện về cách phối màu của căn phòng vậy. Hắn khẽ thận trọng đóng lại cửa
lò vi sóng rồi đặt giờ, bắt tay vào công việc thường nhật. Sự kiện nho nhỏ. Hắn đã ở bên trong tôi, rất sâu. Một cơn đau nhói
lên cùng lúc với nỗi khao khát xốn xang. Dạ dày tôi thắt lại. Sự kiện sao.
Cái mà hắn gọi là sự kiện chính
là một việc trọng đại thay đổi cả cuộc đời. Tôi sẽ không bao giờ còn như trước
nữa, và chuyện đó có vẻ chẳng hề quan trọng với hắn. Tôi nhanh chóng chớp mắt.
Không được khóc, Livvie.
Hẳn là tôi đã thất bại trong
việc che giấu cảm xúc của mình, bởi hắn ngay lập tức nói thêm, “Không khóc lóc
nữa, Mèo Con. Không tối tăm nên không nước mắt.” Hắn cho chiếc muỗng đã dùng vào
miệng rồi mở tủ lạnh lần nữa. Tôi đứng đó, nhìn hắn chăm chăm như một con ngốc
không biết nên làm gì. Tôi gật đầu. Đó là tất cả những gì tôi có thể làm.
Hắn lấy hai chai bia khỏi tủ lạnh
và đặt chúng lên quầy, trước khi lấy chiếc đĩa trong lò vi sóng ra. “Đây, cầm lấy,”
hắn đưa đĩa thức ăn cho tôi, “cẩn thận nóng đấy. Ngồi ở bàn đi.” Tôi cầm lấy
chiếc đĩa, vẫn tiếp tục đứng nhìn cho đến khi sức nóng bắt đầu thiêu đốt tay tôi.
“Khỉ thật!” tôi la lên và mau
chóng đặt cái đĩa nóng hổi xuống bàn. Hắn khẽ bật cười khi đặt một đĩa thức ăn
khác vào lò vi sóng. Tôi mút lấy ngón giữa và ngón áp út của bàn tay trái, cảm
giác giống hệt một đứa khờ.
Hắn lấy chiếc đĩa kia ra khỏi
lò vi sóng rồi đặt xuống bàn. Sau đó hắn cầm một trong hai chai bia lên và bước
tới chỗ tôi. Cầm tay trái của tôi lên, hắn bao nó quanh chiều dài cứng cáp của
chai bia, tay tôi bên dưới tay hắn. Sự ẩm ướt mát lạnh thật tuyệt vời dưới những
ngón tay nóng ấm của chúng tôi. Tôi nhìn lên hắn và thình lình không thở được nữa.
“Thấy khá hơn chưa?” hắn hỏi,
chỉ có điều tôi lại nghe ra thành gì đó khác và cảm giác rộn ràng kéo đến. Tôi
khép chặt hai đùi vào với nhau. Tay hắn bất ngờ rời ra và tôi thoát khỏi trạng
thái mụ mị. Tôi kéo ghế ra để ngồi.
Một lần nữa, sự thật lúc này là
ban đêm thật đáng ghét, tôi đã lỡ mất cơ hội được nhìn thấy mặt trời. Chẳng ai
nghĩ tới việc bản thân may mắn thế nào khi được thấy mặt trời mỗi ngày. Tôi chắc
chắn không có được may mắn đó, cho đến tận bây giờ. Nỗi thất vọng len lỏi vào,
khiến tôi lại chùng xuống. Caleb đã nhận thấy. Có lúc nào hắn không nhận thấy gì đó không?
“Sao? Giờ thì có gì không ổn nào?”
Tôi nhìn hắn với đôi mắt đang
gào thét, anh đang đùa tôi hả!
Hắn nhún vai. “Tôi luôn có thể
tống em vào lại căn phòng đó đấy.”
Tôi nhăn nhó trước lời đe dọa đó.
“Không. Tôi…rất biết ơn. Tôi chỉ, tôi đoán mình hơi thất vọng vì không có mặt
trời. Tôi không được thấy mặt trời lâu lắm rồi.”
“Hừm,” là tất cả những gì hắn
nói.
Tôi cố không nhìn hắn, vì mỗi
lần làm vậy, tôi chỉ có thể nghĩ về sự thật rằng hắn đã ở bên trong mình. Cái cách
mà hắn đã dịu dàng, êm ái thúc ép cơ thể tôi phải cảm thấy tuyệt vời, dù tôi đã
chống cự, rồi cả cách cư xử tàn nhẫn của hắn nữa. Khẩy khẩy thức ăn trên đĩa, tôi
nghĩ về những điều thuộc về cuộc sống trước kia. Tự hỏi liệu tôi có xoay sở để
trốn thoát được không. Ý tưởng đó dường như ngày càng khó thực hiện chừng nào tôi
còn ở đây với Caleb. Dù rằng tôi biết mình sẽ không thể nào từ bỏ hi vọng. Bất
chợt, tôi tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra với Caleb một khi tôi đã thoát được về nhà.
Liệu hắn có bị đưa ra trước công lý không? Ý nghĩ kia làm cảm xúc trong tôi lẫn
lộn. Mẹ kiếp, có lẽ tôi bị mắc Hội chứng Stockholm thật rồi.
“Tôi không đưa em ra đây ăn cùng
chỉ để thấy em ngó trân trân chỗ thức ăn.” Tôi nhìn lên. Hắn lại mỉm cười. Hoặc có lẽ hắn quá đẹp đẽ để bị giam vào tù.
Nghĩ về ngục tù chỉ tổ gợi nhắc cho tôi về chuyện bị cưỡng bức quan hệ qua
hậu môn.
“Kể tôi nghe về gia đình em đi,
Mèo Con; anh, chị, em chăng?” Tôi có thể cảm thấy sự châm chích ở phía sau hốc
mắt, đe dọa sẽ biến thành một dòng lũ nước mắt. Tôi đặt nĩa xuống và đưa hai
tay lên mặt, buộc chúng phải thoái lui. Tôi không muốn nói về chuyện này, không
phải với hắn; đau đớn lắm. Ấy vậy mà, khía cạnh logic của não bộ tôi lại bảo rằng,
biết đâu nếu tôi chịu mở lòng và nhìn nhận hắn như một người bình thường, hắn sẽ
đối xử với tôi khác đi thì sao. Sẽ đưa tôi ra khỏi bóng tối mãi mãi. Có thể còn
thả tôi đi nữa. Đây chính là cơ hội. Một cơ hội lớn. Nước mắt bị hạ gục trong
khoảnh khắc. Tôi có thể làm được. Tôi phải làm được.
“Tôi có năm anh em trai,” tôi
nói, quyết không nói gì với hắn về các em gái mình.
Hắn quan sát tôi thật lâu trước
khi lên tiếng trở lại. “Và em là…?”
“Chị cả.”
Hắn dựa trở lại ghế và nhìn thật
chăm chú, xuyên thấu tôi với ánh mắt đen tối như thể hắn biết những chuyện tôi
không biết, và vô cùng thích thú vì điều đó. “Còn bố mẹ em?”
Sao thình lình hắn lại quan tâm
thế nhỉ? “Chỉ có mẹ tôi thôi. Bố tôi ra đi từ lâu rồi.”
“Ông ấy mất rồi?” hắn hỏi, gần
như thận trọng.
“Không,” tôi đáp, vẻ cáu kỉnh,
“chỉ…bỏ đi mất thôi.”
“Vậy các em trai em là em khác
bố?”
“Ừm…nhiều người bố khác nhau.”
Tôi lại nhìn xuống đĩa, đẩy đẩy thức ăn vòng quanh, cố không nghĩ về việc hắn đang
nhìn mình.
“Mẹ em có con với nhiều hơn một
người đàn ông?” hắn nghe có vẻ…không tán thành cho lắm. Khẽ lắc đầu, hắn thì thầm
trong hơi thở, “Phương Tây.” Rồi một lần nữa, mắt hắn lại xoáy vào mắt tôi,
“Chuyện đó khiến em thấy thế nào?”
Anh
là cái gì chứ? Bác sĩ Tâm lý của tôi à? “Tôi không biết nữa. Tôi đoán
mình chẳng quan tâm mấy.”
“Còn em trai lớn nhất của em
nghĩ gì?” hắn nghiêng người tới. Hình như hắn thật sự để tâm thì phải. Tôi đang
thấy hơi hoảng rồi.
“Em trai tôi?” tôi hỏi. Tôi không
hiểu; hắn định đưa chuyện này tới đâu chứ? Em trai tôi mười bốn tuổi và tất cả
những gì nó quan tâm là lêu lổng ngoài đường với đám bạn. Còn mẹ và những chuyện
khác là trách nhiệm của tôi.
“Gánh nặng chăm sóc cho em và
mẹ em thường sẽ tự nhiên đặt lên vai của đứa em trai lớn nhất,” hắn nói, giọng điệu
đầy tò mò nhưng lại bối rối đến kì lạ.
Tôi giễu, “Gần như là không.”
Câu trả lời của tôi dường như
khiến hắn phiền lòng ở một mức độ nào đó, song hắn chỉ chầm chậm gật đầu tỏ vẻ đã
hiểu. Hắn đang sống dựa trên nền tảng kiểu gì vậy? “Phải, dĩ nhiên là vậy rồi.
Tôi đãng trí làm sao.” Ánh nhìn của hắn
trở nên gần như là thương xót.
Hơi nóng trườn lên mặt tôi và
khối nghẹn nơi cổ họng trở nên quá cứng để nuốt trôi hay giữ yên. Tôi cắn môi và
nhìn xuống đĩa thức ăn đang nguội dần của mình.
“Với quá nhiều trách nhiệm trên
vai như thế, tại sao em vẫn quá ngây thơ, vẫn là một thứ bé nhỏ run rẩy cần được
bảo ban phải làm gì?”
“Tôi không phải một đứa trẻ,”
tôi khẳng định một cách chắc nịch, nhưng giọng nói lại thiếu đi sự thuyết phục
- sự tự tin.
“Phải,” hắn nói, một nụ cười
toe toét hiện ra trên mặt. Nhưng rồi nó mau chóng biến đi, “Em có trách mẹ mình
không?” Sửng sốt, tôi chỉ biết chớp chớp mắt và gật đầu đáp lại. Sao hắn lại có
thể nhìn rõ tôi đến vậy? Tôi quệt đi nước mắt trước khi chúng kịp trào ra.
“Có!” Tôi la lên và đầu hàng
những giọt nước mắt, vùi đầu giữa hai bàn tay.
“Tôi không có ý làm em khóc, Mèo
Con.” Hắn nghiêng tới gần hơn nữa, tay với ra nắm lấy tay tôi. Không có ý con khỉ mốc. Tôi cố kéo tay
ra nhưng cái nắm của hắn quá chặt. Tôi liều nhìn hắn một cái. Có phải nỗi đau đang
phản chiếu trong đôi mắt kia không? Hắn nuốt vào như thể đang che giấu một cảm
xúc mạnh mẽ nào đó. Trước khi lên tiếng lần nữa, hắn hắng giọng và lấy lại tự
chủ, “Em có nghĩ bà ấy sẽ nhớ em không?” hắn hỏi với vẻ thản nhiên, cứ như câu
trả lời không thể khiến lòng tôi tan nát vậy, nhưng sự thật là có.
Tôi khóc dữ dội đến mức nước mắt
giàn giụa trên mặt, hai bàn tay liên tục quệt lên váy ngủ. “Làm ơn, dừng lại đi.
Sao anh lại có thể tàn nhẫn đến vậy?”
Hắn có vẻ nôn nóng, “Trả lời câu
hỏi của tôi đi. Nó đơn giản lắm mà – em có nghĩ bà ấy sẽ nhớ em không? Hay em
nghĩ có khi nào bà ấy đã bước tiếp và quên em mất rồi?”
Tôi giật tay khỏi gọng kiềm đầy
chiếm hữu của hắn và đấm xuống bàn, “Anh không biết tôi! Anh không biết gia đình
tôi. Anh chẳng biết tí ti nào về tôi hết. Anh chỉ là một tên đồi bại bệnh hoạn,
chuyên bắt cóc phụ nữ để chứng minh mình tài giỏi thôi! Anh nghĩ tôi thật sự để
ý điều anh nói à? Tôi không có. Tôi hận
anh!” Ngay giây phút cơn bột phát kết thúc, một nỗi sợ hãi lạnh lẽo, đen tối, nặng
nề xâm chiếm lấy tôi. Trông hắn vô cùng giận dữ. Hắn nhẹ nhàng gõ nĩa lên mặt dĩa,
nhưng chỉ cần nhìn khớp ngón tay hắn là biết, chúng trắng bệch vì bị siết chặt
dữ dội, một dấu hiệu cho thấy ở hắn lúc này không có gì gọi là nhẹ nhàng cả. Tôi
nhìn vào mắt hắn, khóa chặt lấy nó, hi vọng cơn giận của hắn sẽ lắng xuống. Nếu
nhìn đi nơi khác, tôi sẽ không còn hi vọng nào nữa.
Thình lình, hắn bật ra một tràng
cười to và mạnh mẽ đến độ khiến tôi nhảy dựng lên và bịt tai lại. Tôi muốn hét
lên chỉ để khiến hắn ngừng cười. Hắn đứng dậy khỏi ghế, bước lại gần tôi và đưa
tay ra. Ngay lập tức, tôi giơ hai tay lên để bảo vệ mặt mình. Thật kinh ngạc, hắn
ôm lấy mặt tôi trong tay rồi hôn lên miệng tôi, dữ dội đến mức khiến đôi môi đau
nhói.
Gương mặt hắn nấn ná ở gần mặt tôi, hơi thở ấm áp phả lên khuôn miệng tôi.
“Tôi sẽ cho qua chuyện đó, Mèo
Con. Tôi sẽ cho qua vì nó đã nói lên rất nhiều điều về em. Và tôi thích em, Mèo
Con ạ, tôi thích cái miệng láo xược của em. Tôi không muốn làm đau nó. Tôi thích
hôn nó hơn, giống thế này này.” Rồi hắn đặt miệng lên miệng tôi lần nữa, lần này
nhẹ nhàng hơn, lưỡi hắn thăm dò môi tôi cho đến khi ép được chúng hé mở. Tôi đặt
tay lên cổ tay hắn, khẽ đẩy hắn lùi ra trước khi quay đầu đi và chùi miệng bằng
mu bàn tay mình. Hắn đứng thẳng dậy, tóm lấy cằm tôi và nâng lên. Một lần nữa,
chúng tôi lại nhìn nhau.
“Nhưng nếu em tiếp tục như vậy,”
hắn nói tiếp, “Tôi sẽ phải dạy cho cái miệng láo xược của em một bài học. Em hiểu
chưa?” Tôi chầm chậm gật đầu, tay hắn vẫn đang giữ cằm tôi. Hắn mỉm cười, “Tốt.”
Ngồi xuống ghế trở lại, hắn dường như rất hài lòng với bản thân. Lòng thương xót
của hắn nhiều quá nhỉ.
“Mẹ tôi có nhớ tôi,” tôi quả quyết. “Bà sẽ không bao giờ ngừng tìm kiếm tôi;
chẳng có người mẹ nào ngưng tìm kiếm con mình hết.” Nhưng giọng điệu của tôi
nghe không thuyết phục cho lắm, kể cả tôi còn thấy vậy. Trong một giây, hắn dường
như cũng buồn bã như tôi, nhưng chỉ một giây thôi. Tôi có muốn biết lý do không?
Liệu có phải hắn không chỉ đang theo đuổi sự khổ sở của tôi?
“Nếu em nói thế,” hắn thì thầm,
vẻ mặt lạnh dần.
Tôi quay nhìn đi, nốc một ngụm
bia, cầm nĩa lên rồi nhét một xúc đồ ăn thật to vào miệng. Nếu miệng đầy ắp thì
không cần phải nói chuyện nữa. Chúng tôi ngồi lặng thinh nhiều phút liền, chỉ có
tiếng nhai thức ăn và uống bia. Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc nĩa, chiếc nĩa kim loại của tôi, hơi quá lâu và khi cảm
giác bị theo dõi trỗi dậy, tôi nhìn lên. Caleb chỉ mỉm cười với tôi. Hắn đang
thách thức tôi sử dụng nó như một thứ vũ khí. Thật kì lạ khi khám phá ra tôi đang
học được các kiểu cười của hắn. Chắc tôi hơi say rồi vì thế giới xung quanh dường
như đang, tôi không biết nữa, lắc lư chăng? Vì nhiều lý do không tài nào hiểu
được vào lúc đó, tôi buộc phải lặp lại một câu hỏi…thật cẩn trọng.
Trước đây hắn từng tuyên bố sẽ
làm bất cứ điều gì hắn muốn với tôi, nhưng lại chưa từng nói rõ đó có thể là những
gì. Phải chăng chuyện đã xảy ra giữa hai chúng tôi là tồi tệ nhất rồi không? Tôi
thấy mình tràn trề hi vọng đến kinh ngạc. “Chủ Nhân?” Tôi dừng lại. Khi hắn không
nói gì, tôi tiếp tục. “Chuyện đã xảy ra… đó có phải là tất cả những gì ngài định
làm với tôi không?” Câu hỏi dường như chẳng làm hắn ngạc nhiên dù chỉ một chút,
nhưng với tôi thì đó chính là câu hỏi quan trọng nhất tôi từng hỏi.
Hắn tiếp tục ăn mà chẳng thèm
ngó ngàng gì đến tôi. Tôi lại tiếp tục nghịch thức ăn và uống bia, trong khi sức
nặng của sự im lặng mỗi lúc một tăng, rõ ràng là hắn có câu trả lời nhưng lại
không muốn nói.
Mặt tôi nóng dần lên, song tôi
nghĩ chất cồn đã góp một phần nhỏ trong phản ứng đó. Tôi lại nhìn xuống đĩa của
mình lần nữa. Đồ ăn được chén sạch rồi; buồn cười làm sao, tôi không nhớ mình đã
ăn kia đấy. “Chai nữa nhé?” Hắn chỉ vào đồ uống của tôi, nụ cười đặc trưng lại
bẻ cong khóe môi.
“Ừm, tôi đoán là được.” Hắn đứng
lên và di chuyển quanh gian bếp nhỏ. Tôi lại quan sát chung quanh, vẫn còn khá
sốc về việc làm thế nào mình lại ở đây. Tôi chưa bao giờ tin chuyện thế này lại
có thể xảy ra với mình. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng được đời mình lại có một
bước ngoặc kì quái thế này, hay ít ra, chắc chắn không phải tồi tệ nhất. Cũng
không phải tôi có lý do để cảm thấy lạc quan. Hắn nhanh chóng quay lại, tay cầm
chai bia và khui nó ra trước khi đưa cho tôi.
“Đừng uống nhiều quá, Mèo Con.
Tôi không muốn em bị bệnh đâu.” Tôi uống từ chai, tự thấy ngạc nhiên khi lúc này
vị của nó chẳng khác gì nước lã. Hắn ngồi xuống trở lại, tiếp tục tảng lờ tôi
trong khi ăn và uống. Chuyện đó khiến tôi phát bực.
“Còn ngài thì sao - Chủ Nhân?” Tôi khiêu khích. “Gia đình của
ngài thế nào?”
“Họ thì thế nào?”
“Tôi cho rằng không phải tất cả
họ đều là kẻ bắt cóc.”
Hắn thật sự mỉm cười. Không phải
kiểu cười nửa miệng thường thấy, cái kiểu mà hắn luôn cố che giấu. Mà là một nụ
cười thật sự. Trời ạ, hắn quả là một tên khốn đẹp đẽ. Không công bằng chút nào.
“Không.”
“Không chị em gái?”
“Không. Còn em?”
“Không.” Chẳng phải chúng tôi đã
nói qua việc đó rồi à? Hắn đã biết được gì? “Còn mẹ ngài thì sao?”
Vẻ mặt Caleb trở nên trống rỗng.
“Chết rồi.”
Có một cảm giác mất mát to lớn
quét qua bàn, và mặc cho những chỉ trích trong lòng, tôi vẫn không thể ngăn mình
thấy thương xót sâu sắc. Nếu mẹ tôi chết đi… tôi sẽ lạc lõng lắm. Dù bà có là một
phụ nữ quá quắt, hay dù bà vẫn đổ trách nhiệm cho tôi về những chuyện mà tôi biết
không phải lỗi do mình. Tôi vẫn yêu bà. Ngoài ra thì chẳng có gì quan trọng hết.
Ngay cả khi cảm giác yêu thương chỉ đến từ một phía. “Tôi rất tiếc,” tôi thì thầm
thật lòng.
“Cảm ơn.” hắn cứng rắn nói.
“Bà ấy chết thế nào?” Đôi mắt
hắn bừng cháy sự hung tợn chưa từng thấy qua, nhưng tôi vẫn giữ vững ý chí của
mình. Thật thất vọng khi hắn là người quay đi trước. Hắn chọc chọc món tamale và
tôi tự hỏi liệu có phải mấy cú đâm đó là dành cho mình không. Hắn có vấn đề về mẹ - đã rõ. Chả phải tất
cả chúng ta đều có sao.
“Thế chuyện gì đã xảy ra với mẹ
em?” hắn hỏi. “Nhiều người đàn ông đã đến và đi qua đời em, đã hứa hẹn, sau đó
lấy thứ mình muốn rồi bỏ đi?”
“Chẳng phải đó là cách nó luôn diễn
ra sao?” tôi giễu. Hoặc tệ hơn thế nữa kìa.
“Lại đây, Mèo Con.” Tim tôi nện
thình thịch bên tai khi nghe thấy giọng đều đều của hắn. Tôi nhận ra ý nghĩa của
giọng điệu đó. Đầu tôi vô thức lắc lắc, ‘Không,’
khiến cho những suy nghĩ của tôi lộ rõ ra trước cả khi câu từ kịp thành hình.
“Tôi sẽ không tổn hại em đâu, Mèo Con, trừ khi em buộc tôi làm thế. Giờ thì lại
đây.” Giọng hắn dịu dàng nhưng cương quyết, còn lời nói thì đè nặng lên tôi với
sự nghiêm trang u ám. Tôi đứng lên và chầm chậm băng qua khoảng cách giữa hai
chúng tôi, dừng lại khi đã đứng ngay trước mặt hắn. Hắn với ra và bao hai bàn
tay quanh cẳng tay tôi, giữ tôi đứng vững.
“Em thấy đấy,” hắn thở dài,
“ngay lúc này đây, em thật ngọt ngào, thật ngoan ngoãn và dễ bảo. Em tôn trọng
tôi; để tâm đến những gì tôi có thể làm với em nếu tôi muốn. Cũng như em thôi,
tất cả những gì tôi muốn đó là ôm lấy em, bảo vệ em và xóa đi mọi đau khổ trên
gương mặt bé nhỏ của em. Hiện tại, nếu tôi
trao cho em một lời hứa, tôi chắc chắn sẽ giữ lời.”
Hắn đứng lên khỏi ghế, vẫn giữ
lấy hai cánh tay tôi. Hơi thở tôi tắt nghẹn trong lồng ngực, còn tâm trí thì
quay cuồng vì chất cồn cùng nỗi bất an mới mẻ. Tôi nhìn xuống chân, không muốn
bắt gặp ánh mắt hắn dù biết chúng đang quan sát mình. Hơi thở của hắn dường như
nặng nề hơn, cái siết tay mạnh mẽ hơn. Hắn cúi xuống, giờ thì tôi không còn hít
thở gì được nữa, và rồi hắn hôn tôi, gần như vô cùng dịu dàng, đầu tiên là ở một
bên má, tiếp đến là bên má còn lại. Sau đó hắn chỉ đơn giản bước qua tôi, nói với
lại phía sau, “Cho đĩa vào bồn rửa đi. Tôi sẽ quay lại ngay.”
Tôi lập tức làm theo như thể bị
bỏ bùa, mau chóng thu dọn tất cả đĩa rồi cho vào bồn rửa, lau bàn với một miếng
bọt biển tìm được. Sau đó tôi quay lại ngồi ở chỗ bàn ăn. Suy nghĩ rải rác khắp
nơi. Nếu không vì nhìn thấy hắn khui đồ uống cho mình, tôi sẽ nghĩ hắn có thể đã
chuốc gì vào trong đó, nhưng không, tôi đoán mình chỉ bị say thôi. Thậm chí tôi
còn không nhận ra bản thân đang ở một mình, rằng tôi có thể tìm cách để trốn thoát,
cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân hắn tiếng về phía mình. Phải chăng hắn đang
thử tôi? Đội nhiên tôi thấy mình giống như một con thú được huấn luyện vậy. Ở yên đó, Livvie. Ở yên. Cô gái ngoan.
“Mèo Con này, chuyện đó thực sự
rất vui, nhưng tôi e mình có việc cần phải giải quyết rồi; vậy nên em sẽ phải
quay trở về phòng thôi,” Một cơn ớn lạnh chạy dọc lên xương sống và tôi run rẩy
hơi quá dữ dội.
“Làm ơn, Chủ Nhân,” tôi nói,
nhìn thẳng vào mắt hắn, “Tôi không thể quay vào đó được, làm ơn đừng bắt tôi vào
trong đó.” Cơ thể tôi bắt đầu rúng động vì sợ hãi và hoảng loạn, song sự điên
cuồng và thịnh nộ không còn dâng lên nữa. Chất cồn khiến tôi gần như không thể
che giấu nổi cảm xúc của mình.
“Mèo Con, cả hai ta đều biết
van xin chẳng đưa em tới đâu cả. Tôi đã nói mình có việc cần làm, tôi không có
thời gian trông em đâu.”
Dù vậy tôi vẫn cầu xin. “Ngài
không cần trông nom gì cả, tôi hứa. Tôi sẽ tránh đường, sẽ im lặng; tôi sẽ là bất
kì thứ gì ngài muốn. Chỉ cần làm ơn! Đừng bắt tôi quay vào căn phòng tối tăm đó
nữa. Tôi sẽ phát điên trong đó mất.” Tôi nhìn hắn, van xin bằng tất cả những gì
mình có. Tôi không thể quay vào căn phòng đó nữa. Tôi không thể quay lại với bóng
tối, với sự cô độc, với nỗi sợ hãi giữa mấy bức tường kia.
Hắn thở dài nặng nề, lặng lẽ
xem xét tôi.
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét