24.
ĐÁM
TANG
Đám tang của Deidra rất nhỏ, vô cùng nhỏ. Không nhiều người
biết bà ấy cho lắm, còn những người biết thì lại có quan hệ với cha của Daimon.
Tôi ngồi cạnh Daimon trong nhà tang lễ nhỏ, chứa đầy hoa trắng, những loài hoa
yêu thích của bà ấy; huệ tây, tulip và hoa hồng. Anh ta nhìn đăm đăm vào cỗ
quan tài màu nâu sẫm của bà ấy. Đôi mắt anh ta đỏ hoe; cái chết của mẹ anh ta
là một nỗi đau quá lớn. Tôi hiểu được nỗi đau đó. Tôi biết anh ta sẽ cảm thấy
trống trải, nhưng tôi sẽ ở đó vì anh ta, theo đúng mọi ngữ nghĩa.
Bố tôi lặng im ngồi
phía sau, khẽ trao cho tôi một nụ cười mỉm. Sophie có gọi cho Daimon, người gần
như chẳng hề phản ứng gì với con bé, nhưng vẫn nói lời cảm ơn vì những lời an ủi.
Rafe xuất hiện, cuối cùng tôi cũng có thể rời khỏi Daimon một lúc rồi. Tôi bước
ra ngoài để hít thở chút không khí trong lành. Hôm nay là một ngày nhiều nắng,
và theo dự báo thì lẽ ra sẽ là một ngày đẹp trời.
“Addie?” Tôi thoáng nghe thấy tiếng gọi. Darren vừa xuất hiện,
mặc một bộ lễ phục màu đen. Anh ấy khẽ mỉm cười và bước lại chỗ tôi. “Em sao rồi?”
Anh ấy hỏi, nghiêng người tới hôn lên hai má tôi.
“Em ổn. Còn anh?” Tôi buồn bã nói.
“Anh khá hơn rồi. Daimon thế nào?” Anh ấy hỏi.
“Không tốt lắm,” tôi thừa nhận.
“Anh nhớ em,” anh ấy khẽ nói.
“Darren,” tôi cảnh báo.
“Như một người bạn, Addie. Anh nhớ em như một người bạn,”
anh ấy chữa lại.
“Vậy chỉ cần quay lưng đi có một giây thôi và đây là điều
tôi sẽ thấy à?” Daimon giận dữ nói khi bước xuống những bậc tam cấp của nhà
tang lễ.
“Daimon, Darren đến để gặp anh, không phải em,” tôi đính chính.
Daimon chỉ gật đầu và bước đến, nắm lấy tay tôi rồi đan những
ngón tay chúng tôi vào nhau. Anh ta siết thật chặt. Tôi có thể cảm nhận được
cơn thịnh nộ đang chực bùng nổ của anh ta.
“Daimon, tôi đến để chia buồn với cậu,” Darren nói.
“Cảm ơn,” Daimon lạnh lùng đáp.
“Nghe này, anh bạn, tôi ở đây vì cậu là bạn tôi hơn mười
năm rồi,” Darren nói thêm.
“Tôi biết, nhưng tất cả những gì tôi thấy đó là, cậu muốn
cô ấy, và tôi cực kì ghét chuyện đó,” Daimon giận dữ nói. Tôi thấy thất vọng về
anh ta quá thể. Đây là đám tang của mẹ anh ta, nhưng Daimon vẫn cứ là Daimon,
trốn tránh mọi cảm xúc cần có.
“Sao cũng được, anh bạn, tôi không đến để nói về chuyện đó.
Tôi đến đây để gặp cậu, và có thể sẽ dẫn cậu ra ngoài uống rượu. Có lẽ cậu cần
một ly đấy.” Darren đưa ra đề nghị giản hòa và tôi chờ đợi, tự hỏi Daimon sẽ
làm thế nào.
“Không phải hôm nay, nhưng cảm ơn nhé.” Daimon kéo tôi về
phía Ted.
“Chúng ta đi thôi,” anh ta nói với Ted và lôi tôi vào trong
xe.
“Daimon, chúng ta phải ở lại. Đây là đám tang mẹ anh mà,”
tôi nài xin.
“Chúng ta sẽ về nhà,” anh ta lạnh lùng nói.
“Nhưng Daimon---” tôi cố van vỉ.
“KHÔNG NHƯNG NHỊ GÌ HẾT,” anh ta quay sang và quát lớn. Tôi
chết sững, chầm chậm rút người vào chỗ ngồi trong lúc Ted lái xe đưa chúng tôi
về căn hộ.
****
Cuối cùng, chúng tôi cũng về đến nơi, ánh mặt trời buổi chiều
dìu dịu rọi qua khung cửa sổ phía trước. Drako chạy đến, nhưng dừng lại ngay
khi nhìn thấy Daimon và dáng đứng của anh ta trước mặt tôi.
“Giờ thì sao hả, Addie, em tán tỉnh Darren ngay ở đám tang
mẹ tôi sao?” Anh ta giận dữ nói.
“Anh điên à?” Tôi quát. “Anh ấy đến đó vì anh mà.”
“Cậu ta nói cậu ta nhớ em.” Anh ta quay lại và trừng mắt với
tôi.
“Như một người bạn, Daimon ạ. Darren và tôi đã là bạn bè từ
thời trung học, và suốt mười năm qua kia mà. Chỉ vì kết hôn với anh mà tôi phải
từ bỏ tình bạn của mình thôi,” tôi gắt.
“Ồ, phải rồi, Darren, người bảo vệ. Cậu ta đã che chở cho
em suốt thời trung học, trong khi tôi thì không,” anh ta lạnh lùng nói.
“Đúng, là anh ấy,” tôi thừa nhận.
“Vậy sao em không đến với anh ta đi? Đi đi! Đi mà ở bên
Darren dịu dàng ngọt ngào của em đi,” anh ta gầm lên. Daimon trông thật bệ rạc.
Thế giới của anh ta ngừng quay khi mẹ anh ta chết đi.
“Sao anh lại không thể tin tôi hả? Tôi sẽ không bao giờ làm
gì với Darren hết. Tôi đã kết hôn với anh kia mà,” tôi nói. Sao anh ta lại
không chịu hiểu rằng những gì tôi nói là thật lòng?
“Tin ư?” Anh ta nói vẻ kinh ngạc. “Addie, mẹ ruột của tôi
đã bỏ rơi tôi, lẽ ra bà ấy phải yêu thương tôi vô điều kiện, thế nhưng bà ấy lại
rời bỏ tôi và chết vì uống rượu. Em sao? Em còn chẳng thích tôi nữa mà,” anh ta
nói, buồn bã nhìn tôi.
“Tôi không thích anh ư? Anh nghĩ tôi xóa nhòa mọi ranh giới
là vì tôi không thích anh? Tôi đã trao cho anh mọi thứ thuộc về mình, và anh
nghĩ đó là vì tôi không thích anh sao?” Tôi gào to.
“Em không hề thích thôi. Em thậm chí còn không chịu được
tôi hơn một nửa thời gian nữa, vậy mà tôi cứ tưởng---” Anh ta dừng lời và luồn
những ngón tay qua tóc.
“Anh tưởng gì?” Tôi giục.
“Hồi trung học…em từng thích tôi hồi trung học,” anh ta thẳng
thừng nói.
“Ai nói tôi thích anh?” Tôi thách thức.
“EM! EM ĐÃ NÓI LÀ EM
THÍCH TÔI!” Anh ta hét lên.
“Tôi chưa từng nói thế với anh,” tôi dè dặt nói.
“Không, Addie, em chưa từng nói, nhưng lá thư của em đã nói
tất cả,” Daimon chữa lại.
“Thư của tôi…thư nào?” Tôi nói, vô cùng kinh ngạc. Tâm trí
tôi lắng lại khi nhớ về cảm giác dành cho anh ta thời trung học, trước khi anh
ta bắt đầu bắt nạt tôi.
“Tôi chưa bao giờ đưa cho anh bức thư nào hết,” tôi thì thầm.
“Không, em không có, nhưng nó đã rơi ra khỏi cặp em lúc em
té ngã ở lớp lịch sử. Khi đó tôi chẳng biết em là ai cả, nhưng dưới chân tôi, một
mảnh giấy nhỏ đã rơi xuống.” Anh ta đút tay vào túi, dò dẫm và lôi ví ra. Bên
trong là một mảnh giấy gấp đã sờn cũ. “Em đã viết rằng em thích tôi nhiều đến mức
nào, và muốn được ở cạnh tôi nhiều đến mức nào.”
Tim tôi như ngừng đập, nhớ về việc tôi đã viết ra nó, nghĩ
rằng một ngày nào đó sẽ gom đủ can đảm để đưa cho anh ta, nhưng tôi đã không
làm.
“Hồi đó tôi chỉ là một đứa trẻ khờ khạo thôi,” tôi nói, cố
lấy mảnh giấy từ tay anh ta, nhưng Daimon đã giật tay lại và giơ lên khỏi đầu.
“Đó là lý do,” tôi thì thào, nhìn anh ta đăm đăm. “Đó là lý
do anh bắt đầu bắt nạt tôi. Anh biết được cảm giác của tôi và dùng nó để chống
lại tôi,” tôi buộc tội.
“Em nghĩ tôi bắt bạt em sao? Em nghĩ tôi làm tất cả những
chuyện đó để tìm vui thôi à?” Anh ta nheo nheo đôi mắt màu thiên thanh đẹp đẽ với
tôi. “Tôi làm thế là vì tôi muốn em. Tôi muốn em khi đó, và bây giờ tôi vẫn muốn
em! Em không hiểu sao, Addie? Cảm giác này bên trong tôi, thứ cảm giác tôi gần
như không hiểu được lúc đó, và đến giờ vẫn vậy, nhưng khi ở bên em…tôi yêu em.
Tôi yêu em. TÔI YÊU EM!” Anh ta gào lên. “Tôi yêu em khi đó, và hiện tại tôi vẫn
yêu em,” anh ta bày tỏ và nhìn xuống tôi. Tôi đứng đó sững sờ, ánh mắt anh ta
nài xin tôi nói gì đó, nhưng tôi không thể.
“Mẹ kiếp, Addie, anh yêu em hơn bất kì ai. Anh yêu em hơn bất
kì điều gì. Anh cần em hơn bất kì ai. Em sinh ra là dành cho anh.” Anh ta hạ
tay xuống, đưa bàn tay còn lại ra và nhẹ nhàng vuốt má tôi. “Xin em, Addie, lạy
Chúa, anh yêu em. Anh yêu em, và anh biết anh là một kẻ khốn nạn. Anh biết anh
là một tên đần khi thậm chí không hiểu được cảm giác của chính mình. Nhưng hãy ở
bên anh. Chỉ cần ở bên anh thôi,” anh van nài. Lời anh nói vang vọng bên trong
tôi. Tim tôi đập lớn đến độ tôi gần như không nghe thấy bất kì điều gì khác nữa.
Tôi nhìn lên Daimon, hiểu rõ cảm giác của mình, nhưng lại quá sợ hãi không dám
nói ra.
“Khốn kiếp, anh biết đây không phải điều em muốn xảy ra.
Anh biết hiện tại không đúng thời điểm, nhưng, Addie, anh không thể chịu đựng
thêm việc em nằm cạnh anh trên chiếc giường đó, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể em, lắng
nghe trái tim em khi chúng ta ân ái, mà không nói cho em tình cảm của mình,”
anh khẽ nói, chất giọng trầm thấp thấm sâu vào tâm hồn tôi, gắn chặt anh với
tôi. Ngón cái của anh nhẹ nhàng ve vuốt môi tôi, đôi mắt anh nhìn xuống tôi đầy
ám ảnh. Tôi nhắm mắt lại, để cho mặt mình áp sát vào tay anh. Hơi ấm của anh
khiến tôi có cảm giác như được về nhà.
“Addie,” anh thì thầm.
“Daimon,” tôi thốt ra mà không cần nghĩ ngợi.
“Nói anh biết. Nói rằng không phải do anh tưởng tượng đi.
Nói rằng em cũng cảm thấy như thế,” anh van nài.
“Em có. Em vẫn luôn cảm thấy nó,” tôi khẽ nói. Mở mắt ra,
tôi nhìn thấy gương mặt anh cùng nụ cười mỉm.
“Addie của anh,” anh thì thầm và hạ môi xuống môi tôi.
Daimon hôn tôi thật nhẹ nhàng và dịu dàng. Tay anh luồn ra
phía sau đầu tôi và giữ chặt. Anh lướt lưỡi qua khe hở giữa hai môi tôi và tôi
khẽ hé ra, mùi vị của anh thật quá quyến rũ. Hạ người xuống, anh luồn một tay
dưới hai chân tôi, bế bổng lên và đưa tôi vào phòng ngủ trên lầu. Những ngón
tay tôi len lỏi vào tóc anh trong lúc tiếp tục hôn anh. Daimon đá cửa đóng lại
và bước về phía chiếc giường, nơi anh nhẹ nhàng đặt tôi xuống.
“Cởi váy của em ra, Addie,” anh nói, giọng trầm thấp đầy kiểm
soát.
Không hề đắn đo, tôi nhổm dậy trên giường và ngồi lên hai gối.
Kéo khóa chiếc váy đen xuống, tôi cởi nó ra khỏi người. Daimon mỉm cười gian tà
với tôi. Anh tháo cà vạt rồi chầm chậm cởi sơ mi ra. Đôi mắt anh đầy mê hoặc
lúc tôi nằm xuống, chờ đợi anh cởi quần áo.
“Addie của anh,” anh khẽ nói, trườn lên người tôi và hôn
lên ngực tôi. Tay anh luồn vào trong chiếc áo lót ren màu đen để phơi trần bộ
ngực của tôi, hai đầu ngực tôi lập tức cứng lên. Khuôn miệng anh nhanh chóng liếm
láp một bên nụ hoa. Tôi nhắm mắt lại, cảm nhận đôi môi ấm áp của anh dịu dàng
hôn tôi. Tôi cắn môi, cố kiềm lại tiếng rền rĩ khe khẽ. Daimon lùi ra. Tôi mở mắt
và thấy anh đang nhìn xuống mình. Anh tóm lấy eo và kéo tôi đến mép giường. Kéo
chiếc quần lót ren đen của tôi xuống, anh mỉm cười, đẩy hai chân tôi cao qua đầu,
để lộ ra hoàn toàn nơi thầm kín. Khuôn miệng anh lập tức hôn lên hai cánh môi
bên dưới. Tôi nhìn Daimon chậm rãi nhấm nháp mình. Nơi nữ tính của tôi căng ra
dưới sự động chạm của anh. Đầu tôi ngửa ra sau, ngay khi lưỡi anh trượt vào bên
trong tôi. Daimon thúc đẩy mạnh hơn nữa, miệng anh ngấu nghiến những nếp gấp mềm
mại của tôi. Anh đặt một tay lên bụng tôi khi cảm nhận được cơn cực khoái đang
đến gần. Anh nhẹ nhàng liếm mút, khiến tôi phải quằn quại và rên rỉ. Tôi sục
tay vào tóc anh và lên đỉnh dữ dội trên miệng anh với một tiếng thét.
Daimon tiếp tục dịu dàng liếm láp, đợi tôi bình tĩnh lại
sau cơn cực khoái. Anh đứng dậy khỏi sàn nhà và quỳ xuống phía trên tôi. Một
cách dễ dàng, anh đẩy vào trong tôi và nhẹ nhàng chiếm lấy tôi. Bàn tay anh bao
quanh cổ tôi, để chắc rằng tôi chỉ nhìn thấy một mình anh. Tôi như bị thôi miên
khi nhìn anh làm tình với mình. Vẻ khao khát và cần kíp hiện ra trên gương mặt
Daimon khi anh nhìn tôi quằn quại bên dưới. Anh gầm ghè, di chuyển nhanh hơn nữa.
Nơi nữ tính của tôi siết chặt lấy anh. Anh hạ người xuống và bắt đầu hôn tôi
trong lúc dây dưa với tôi. Tôi dứt ra khỏi nụ hôn của chúng tôi, khi cảm thấy
cơn cực khoái kéo đến lần nữa. Gương mặt Daimon chỉ cách mặt tôi vài phân lúc
anh nhìn tôi. Anh không còn kiểm soát được mình nữa và bắt đầu thúc hông thật mạnh.
Tôi ôm lấy mặt anh, giữ chặt ánh mắt anh khi cả hai chúng tôi cùng lên đỉnh thật
dữ dội. Anh gầm lên bằng giọng đầy đau đớn, trong khi tôi rên rĩ, vật đàn ông của
anh thô bạo lao vào bên trong tôi, còn nơi nữ tính của tôi siết lấy anh, rút cạn
anh đến giọt cuối cùng.
Chúng tôi nằm thở hổn hển trong vòng tay nhau. Daimon nghịch
tóc tôi và khẽ hôn lên cổ tôi.
“Giờ thì sao?” Cuối cùng tôi lên tiếng, phá vỡ bùa mê.
“Sao hả, Addie?” Anh hỏi giữa những nụ hôn.
“Giờ chúng ta làm gì?” Tôi hỏi, không biết chúng tôi đang
đi về đâu. Daimon và tôi có một hợp đồng, nhưng tình cảm giữa chúng tôi đã thay
đổi mọi chuyện.
“Chúng ta cứ như trước thôi. Cãi nhau, làm tình và làm
lành.” Anh nhìn xuống, vén tóc tôi ra khỏi mặt.
“Daimon, chúng ta kết hôn rồi. Không đơn giản vậy đâu,” tôi
lo lắng nói.
“Đơn giản thế thôi, Addie. Là do em biến nó thành khó khăn
đó chứ,” anh đáp.
“Chuyện gì sẽ xảy ra khi thời hạn ba năm kết thúc?” Tôi hỏi.
“Addie, em sinh ra là dành cho anh. Chưa bao giờ anh nghi
ngờ điều đó cả,” anh nói thẳng thừng. “Đừng có nói là em không có cùng cảm giác
với anh vào lúc này?” Anh nổi giận, cả người căng ra.