Thứ Sáu, 27 tháng 12, 2019

TÌM LẠI TÌNH YÊU 33

33.
CẢM NHẬN TÌNH YÊU CỦA ANH

Kẻ nào bảo rằng thời gian sẽ chữa lành tất cả là một tên đần độn thối tha. Cả Addie và tôi đều biết thời gian chẳng giúp được gì khi đau đớn thật sự xảy đến. Em và tôi đều đã mất một thứ quan trọng đến mức chẳng ai trong hai đứa có thể thật sự đối diện với nhau. Addie gần như đã quay về là con người của trước kia, đánh mất đi những suy nghĩ ngây ngô, trong khi tôi thì vùi mình vào công việc, không muốn phải đối mặt với em cũng như với chính bản thân mình.

“Daimon, là anh à?” Addie gọi khi tôi vừa bước vào nhà.

“Phải, là anh.” Sau chuyện đã xảy ra, tôi gặp khó khăn trong việc để Addie ở một mình. Cả Ted, người vệ sĩ tôi đã sa thải trước đây và ngay lập tức được gọi về theo yêu cầu của em, và Jimmy, người tôi cho là phù hợp nhất, đều thường xuyên ở gần em, không ai dám để em rời khỏi tầm mắt. Addie của tôi hẳn sẽ rất ghét chuyện này, nhưng Addie của hiện giờ lại chẳng nói năng gì.

“Hôm nay anh đã ở đâu thế? Em đã cố gọi để hỏi xem anh có muốn gọi đồ ăn về nhà không,” em khẽ nói lúc đi ngang tôi. Tôi nhìn lên và thấy Jimmy đang ngồi ở một chiếc ghế cao, quan sát cả hai chúng tôi. Tôi gật đầu, ra hiệu cho cậu ta rời đi.

“Tôi về đây, Cô Evans,” Jimmy nói.

“Được, buổi tối tốt lành nhé, Jimmy,” Addie nói, đưa tay lấy hộp bánh pizza trong lò và đặt nó lên quầy bếp.

“Em chưa ăn à?” Tôi hỏi, nhìn em di chuyển quanh nhà bếp.

“Không, em đang chờ anh,” em nói với một nụ cười nhạt.

“Hôm nay anh đã gặp Hugh.” Tôi cẩn trọng quan sát em. Em chỉ khựng lại trong một giây ngắn ngủi, sau đó lại bắt đầu cắt bánh pizza.

“Ờ,” em thì thầm trong hơi thở.

“Hắn ta đã thừa nhận mọi chuyện. Các luật sư của anh và Công Tố Viên của toàn án đang làm việc với nhau để đưa ra quyết định sẽ làm gì với hắn. Cha hắn đang cố thuyết phục để họ dẫn độ hắn về Luân Đôn và xét xử ở đó. Rõ ràng là Hugh rất sợ nhà tù ở đây.” Tựa người lên tường, tôi khoanh hai tay lại, vẫn tiếp tục chăm chú quan sát em.

“Anh có muốn uống gì chung với pizza không?” Em đặt hai miếng bánh ra đĩa.

“Addie, em có nghe anh nói không đấy?” Tôi đẩy người ra và bước vào bếp.

“Em có nghe, nhưng anh chưa trả lời câu hỏi của em. Anh có muốn uống gì không?” Em hỏi lại lần nữa, đôi mắt tôi luôn kiếm tìm quay đi, tránh né mọi tiếp xúc bằng mắt.

“Addie, nhìn anh đi,” tôi yêu cầu nhưng em không làm theo. “Addie,” tôi nhấn giọng.

“Cái gì?” Cuối cùng, mắt em cũng chạm vào mắt tôi.

“Em cần phải đối mặt với chuyện này. Em không thể chôn vùi nó như đã làm trước đây được.”

“Sao? Thế em phải đối mặt với nó giống như anh đang làm à?” Em đáp trả. “Anh đã đối mặt với nó chưa hả, Daimon? Bởi vì trông như anh vẫn chưa làm được thì phải,” em công kích.

“Lúc này anh đang nói chuyện với em. Anh không hề trốn tránh sau những lời nói cạnh khóe ta đây. Anh đang ở đây nói về gã đàn ông đã cướp đi con của chúng ta. Thế nên, phải, anh đang đối mặt đây. Còn em? Addie của anh đã làm gì ngoài quay trở lại làm con người chết giẫm của trước đây,” tôi thẳng thừng nói.

Addie thẳng người dậy và nheo mắt lại. Em liếc nhìn lên tôi. Tôi biết em muốn nói gì đó, nhưng chẳng có gì phát ra khỏi miệng em cả, không một từ nào, không một ánh nhìn khi em đùng đùng bỏ đi.

“Đúng rồi đấy, Addie, chạy đi, trốn đi. Cứ trốn trên lầu nơi thế giới không thể đụng tới em được. Trốn đi, Addie, trốn đi!” Tôi hét lên, ánh mắt dõi theo em chạy lên phòng ngủ của chúng tôi. Drako sủa vang, muốn tôi dừng lại, nhưng tôi không thể. Tôi không dừng được. Tôi muốn Addie bắt đầu quay về là chính em. Em muốn ở bên tôi; em thậm chí còn nói là không trách tôi nữa mà.

“Em muốn có anh trong đời à? Em đã không muốn đi đúng không?” Tôi nói lớn. Mở cửa ra và tìm thấy em đang ngồi bên phần giường của mình. “Vậy thì, Addie yêu dấu của anh, em sẽ phải đối mặt với anh.”

“Để cho em yên,” em gắt.

“Em điên sao? Anh sẽ không bỏ mặc em. Anh từng bảo em đi đi rồi mà. Anh từng bảo em hãy tự cứu lấy mình, nhưng em đã ở lại. Giờ thì em phải đối diện với việc đó, với anh và với sự mất mát của chúng ta đi. Em có hiểu không hả, Addie? Anh sẽ không dành phần còn lại của cuộc đời mình bên em, nhìn em hủy hoại bản thân vì một chuyện mà em không thể kiểm soát được,” tôi đáp trả khi bước vào phòng.

“Đi đi, Daimon. Em cần chút thời gian,” em chua chát nói.

“Thời gian? Tại sao chứ?” Tôi hỏi dồn, nhưng Addie giữ im lặng. Tôi hạ người xuống và giữ lấy vai em thật chặt. “Nói đi, Addie, nói ra đi,” tôi quát.

“Nói gì hả, Daimon? Rằng em cảm thấy trống rỗng, lạc lối sao. Rằng em cần thời gian để đối diện với sự thật là em không còn mang con em trong bụng nữa? Rằng phút trước em còn mang thai, và cuối cùng em cũng có cảm giác hiểu rõ mình muốn gì, thì phút sau, em đã mất tất cả. Phải thế không? Đó có phải là điều anh tuyệt vọng muốn nghe em nói không? Được thôi, Daimon, em nói rồi đấy. Giờ thì sao? Anh có thể khiến chuyện khá hơn không? Anh có thể thay đổi được nó không? Anh có thể mang đứa con bé bỏng của chúng ta quay trở lại không?” Em hét lên, mặt đỏ gay, hai bàn tay siết lại thành nắm.

Tôi hạ giọng xuống. “Không, Addie, anh không thể mang con chúng ta quay về, và anh cũng không thể thay đổi được gì cả. Nhưng anh sẽ bị nguyền rủa nếu cứ để em im lặng và kiềm nén tất cả bên trong lòng. Cứ chửi rủa anh, la mắng anh, bảo rằng em ghét anh đi, nhưng hãy làm gì đó khác hơn điều em đang làm lúc này. Bởi vì nhìn thấy em như vậy…khiến anh tan nát, tâm hồn anh cũng tan nát. Em không hiểu được sao?” Tôi nói để em phải hiểu ra.

“Em biết…em biết. Em xin lỗi.” Một thoáng đau đớn lướt qua mặt em khi em vươn tới và chạm vào mặt tôi.

“Anh không muốn em xin lỗi. Anh muốn em là Addie của anh,” tôi nói thật kiên định.

“Được.” Em ôm lấy mặt tôi, hạ môi xuống trán tôi. “Daimon, em không trách anh. Em chỉ đau khổ thôi. Cuối cùng em cũng đã tìm thấy điều em không hề biết mình muốn, nhưng rồi em lại đánh mất nó. Em mất tất cả chỉ trong một ngày. Thật quá khó để tiêu hóa chuyện đó. Anh biết không?” Addie dịu dàng mỉm cười trong khi lặng lẽ rơi nước mắt.

“Anh biết, bởi chuyện khỉ gió tương tự cũng đã xảy ra với anh. Khốn kiếp, Addie, anh chưa bao giờ muốn có con, chưa từng. Chưa bao giờ nghĩ anh có thể là một người bố tốt. Nhưng khi em nói cho anh biết, anh đã nhìn thấy hình ảnh bụng em lớn dần lên với con của chúng ta bên trong, tương lai tươi sáng của chúng ta cuộn xoáy trong tâm trí mình; anh cảm thấy như cuối cùng anh cũng tìm thấy điều gì đó anh chưa bao giờ biết mình thiếu thốn. Chính anh đã gây ra chuyện này cho chúng ta, em yêu. Thật sự là do anh.” Giọng tôi chùng xuống và nỗi ân hận cắm rễ sâu hoắm bên trong tôi, siết thật chặt và thật mạnh. Tôi thấy đau đớn, biết rằng chính những hành động không ra gì của mình đã góp phần gây ra chuyện này.

“Daimon, anh không hề khiến Hugh làm việc này. Là chính Hugh đã khiến Hugh làm việc này. Hắn đã quyết định sẽ đẩy mọi chuyện đi quá xa. Anh chỉ làm những gì anh luôn làm thôi và đó chính là kinh doanh. Đó chưa bao giờ là chuyện cá nhân cả,” Addie trấn an tôi.
Bằng tông giọng trầm khàn, tôi nuốt xuống khối nghẹn trong cổ họng và nói. “Anh yêu em, Addie.”

“Không nhiều bằng em yêu anh đâu,” em thì thầm. Tôi đưa tay lên và ấp lấy mặt em, lau đi những giọt nước mắt của em bằng hai ngón cái. Từ tận sâu bên trong lòng, tôi cảm thấy thôi thúc được chiếm lấy em. Được ở bên trong em. Được cảm nhận hơi ấm khi nơi trung tâm của em bao bọc lấy tôi, bảo vệ tôi khỏi nỗi đau đang ngự trị. Tôi nghiêng tới và chiếm lấy môi em như thể chúng là của riêng tôi để tùy ý sử dụng. Addie đầu hàng ngay lập tức, cơ thể em tan chảy trong vòng tay tôi. Chầm chậm, tôi lướt tay dọc theo da thịt em rồi đặt chúng xuống giường. Tôi nghiêng về trước, và với nụ hôn của mình, tôi ấn em xuống, khiến thân thể mềm mại của em như tan ra khi chạm xuống mặt đệm. Tôi đẩy người dậy, dứt ra khỏi nụ hôn của chúng tôi và nhìn xuống em đăm đắm. Tôi cứ thế quan sát gương mặt xinh đẹp của em.

“Addie, em thắp sáng tâm hồn anh. Em biến anh trở thành một người tốt đẹp hơn. Anh…khốn thật, Addie, anh yêu em rất nhiều, anh thậm chí không thể nói ra cho đúng nữa,” tôi gằn giọng, bực dọc vì không thể nói rõ được em đã ‘ăn sâu’ và thay đổi tôi nhiều đến thế nào.

“Nếu anh không thể nói ra được, vậy thì Daimon, hãy chỉ cho em thấy đi,” em khẽ nói, vén tóc tôi ra sau và ôm lấy một bên má tôi bằng lòng bàn tay.

Tôi đứng thẳng lên, phủ bóng bên trên em và cởi bỏ chiếc quần yoga khỏi người em. Addie với tay lên áo thun của mình và loại bỏ nó. Là Addie, đang nằm đó trước mặt tôi với chiếc áo lót ren màu trắng và chẳng gì khác nữa. Làn da màu kem nhạt của em, vết sẹo đẹp đẽ hơi lú ra từ phía sau lưng em; tất cả em đều thuộc về tôi. Là của tôi đến chừng nào tôi còn có thể giữ được em. Nhìn em qua đôi mắt mơ màng, em đưa tay xuống nơi nữ tính đầy mật ngọt của mình và bắt đầu chậm rãi chơi đùa với hai cánh môi dưới lấp lánh nước. Tôi mở khóa thắt lưng của chiếc quần tây, không khí quanh chúng tôi nồng đậm ham muốn. Tôi phải thở thật chậm để bản thân thu vào hình ảnh người phụ nữ của mình trong lúc cởi quần và nhàn nhã tháo khuy cổ tay áo sơ mi. Đầu Addie nghiêng sang một bên, cơ thể khuấy động trong lúc em xoay tròn những ngón tay trên ‘cô bé’ của mình. Tôi nhún vai để giũ áo sơ mi khỏi người, từng bên một, thưởng thức khoảnh khắc này trước khi ngấu nghiến toàn bộ con người em.

“Chỉ cho em đi, Daimon. Cho em thấy anh yêu em nhiều thế nào đi,” em hổn hển.

Bằng chất giọng khàn đục, tôi trả lời em. “Đừng lo, em yêu, anh sẽ làm thế.” Quỳ trước mặt em, tôi thay thế những ngón tay em bằng tay mình. Dòng mật ngọt của em chảy tràn xuống những ngón tay tôi khi tôi khẽ khàng di chuyển chúng vòng quanh hai cánh môi sưng phồng của em, quan sát em nhìn lại tôi trong lúc tôi chơi đùa với em khiến cho vật đàn ông vốn đã cương cứng lại càng cứng hơn nữa. Nó đau đến mức tôi muốn được giải phóng. Tôi cần nơi nữ tính của em. Tôi cần nó kéo tôi vào sâu bên trong em, nhưng tôi ngăn bản thân không lao vào em như một kẻ điên. Tôi ngăn mình khỏi ham muốn được tách hai chân em ra và thúc ‘ngọn giáo’ của mình vào trong em mạnh đến mức em không thể hét lên nổi.

Không. Tôi muốn chỉ cho Addie thấy tình yêu của tôi. Tôi cúi xuống ‘cô bé’ tuyệt đẹp của em và đưa hai cánh môi xinh xắn kia vào trong miệng mình, nếm lấy dòng mật ngọt của em, dòng mật vô-cùng ngọt ngào của em. Tôi nhấm nháp em, muốn dòng dịch yêu kia chảy tràn vào miệng mình. Addie rên rỉ, vươn hai bàn tay ra hai bên và cấu chặt lấy tấm trải giường. Tôi liếm ướt mấy ngón tay và đẩy chúng vào bên trong em. Ngay lập tức em cất tiếng thút thít. Tôi di chuyển chúng theo nhịp điệu tán tỉnh, tìm thấy điểm G của em và khiến em nóng lên. Addie giật nảy điên cuồng trong lúc tôi tiếp tục di chuyển những ngón tay cùng lúc với khuôn miệng đang khẽ mút mát của mình. “Daimon,” em rên rỉ và lên đỉnh ngay trên miệng cùng những ngón tay tôi.

Tôi hôn em chậm lại và rút những ngón tay mình ra khỏi người em. Trải những nụ hôn dọc theo đùi em, tôi giữ lấy hông em, đặt em ở nguyên vị trí. Addie mở mắt ra và tìm kiếm mắt tôi. Mất không lâu để em tìm thấy chúng, vì tất cả những gì tôi làm là dán mắt vào em. Em nhổm dậy, nắm lấy tay tôi và kéo tôi nằm xuống bên cạnh em. Em tìm kiếm môi tôi, tay tôi dễ dàng bao quanh phía sau gáy em. Cái tôi đầy chiếm hữu đấu tranh dữ dội, và người tình bên trong tôi đang thua cuộc.

Nụ hôn của chúng tôi là sự hòa trộn giữa mật ngọt của em và lưỡi của chúng tôi. Em kéo tôi lại gần, luồn những ngón tay vào trong tóc tôi, cắm móng tay lên da đầu tôi. Tay tôi lướt xuống và tìm thấy bầu ngực em. Tôi siết lấy nó, gần như là quá mạnh và Addie hét lên. Tôi trở nên hăng máu hơn nữa, kéo em sang để em ngồi giạng chân trên người tôi. Đôi mắt nâu nhạt của Addie tìm thấy điều mà tôi muốn. Em muốn tôi chỉ cho em thấy. Tôi thúc mạnh vật đàn ông cứng ngắc của mình vào trong em, khiến em thở dốc. Siết chặt tay trên hông em, tôi đưa đẩy em bên trên mình. Nơi nữ tính trơn mượt của em dễ dàng trượt lên trượt xuống chiều dài của tôi. Tôi giữ lấy em, hai bàn tay lúc này đã di chuyển lên eo em, ‘ngọn giáo’ của tôi đẩy sâu hơn vào trong hơi nóng tuyệt vời của em.

Đưa bầu ngực của em vào trong miệng, tôi mút lấy nó như một kẻ điên. Addie cố cưỡi lên người tôi nhưng tôi đã kéo em xuống, hai tay tôi ôm sát em vào ngực mình trong lúc tôi chiếm lấy em bằng những cú thúc dài, mạnh mẽ. Những tiếng thút thít và rền rĩ khe khẽ của em tiếp thêm lửa cho tôi, khao khát và tình yêu của tôi chỉ càng tăng thêm với mỗi cú thúc. 
“Addie của anh,” tôi gầm gừ, ôm lấy em và hôn lên cổ em. “Addie của anh,” tôi lặp lại và hơi nới lỏng tay ra để có thể nhìn thấy đôi mắt nâu của em trong lúc làm tình với em.

“Daimon,” em nức nở khi lên đỉnh. Ngay khi cảm thấy cao trào của em, giây phút vật đàn ông của tôi cảm nhận được chất dịch ấm nóng của em, tôi lên đỉnh. Chúa ơi, tôi đã tuôn trào rất dữ dội vào trong em.

Addie cúi xuống và hôn tôi, khiến tôi bất ngờ. “Em yêu anh, Daimon,” em nói và tiếp tục hôn tôi rất dịu dàng.

“Anh cũng yêu em, Addie ngọt ngào của anh.”

Chủ Nhật, 15 tháng 12, 2019

TÌM LẠI TÌNH YÊU 32

32.

HUGH HARRIS

“Gì vậy Rafe?” Tôi hỏi khi bước vào văn phòng. Tâm trạng của tôi dạo này không tốt lắm, vì nhiều lý do hiển nhiên. Rafe đang ngồi ở một trong mấy chiếc ghế dài, chân bắt chéo và thận trọng nhìn tôi.

“Là Hugh Harris,” Rafe trả lời. Chỉ tên của thứ rác rưởi kia thôi là đã đủ khiến cho cảm giác muốn giết người trào dâng trong tôi rồi. “Cảnh sát đã bắt hắn rồi. Hắn đang bị tạm giam, nhưng hắn nhất quyết muốn nói chuyện với cậu trước, bảo rằng sau khi làm thế xong, hắn sẽ thừa nhận mọi chuyện.”

“Đồ con hoang phải gió, đến phút chót vẫn còn đòi hỏi, tên khốn đó lúc nào cũng muốn nắm quyền kiểm soát cả,” tôi gầm gừ, đập tay xuống bàn.

Tôi bước vào một khu đồn cảnh sát chật ních, cáu bẩn và được giới thiệu với thanh tra trưởng của vụ án, Gino Mateo. Anh ta trẻ tuổi, dữ tợn và tôi gần như chắc chắn rằng anh ta hẳn đã làm gì đó rất can đảm để có được chức thanh tra ở độ tuổi này. “Tên khốn đó đang ở buồng giam ở cuối hành lang.” Vị thanh tra chỉ tay qua cánh cửa có khóa vừa được mở ra.

“Anh không đi với tôi à?” Tôi hỏi, nheo mắt với anh ta.

“Hãy xem như tôi không nhìn thấy anh đi vào. Tôi nghĩ anh sẽ muốn vài phút với tên khốn đó,” Gino nói, cười khẩy.

Tôi gật đầu và đi về phía cuối hành lang với Rafe ở ngay phía sau. Cậu ta từ chối để tôi một mình với hắn ta, bảo rằng Addie đã chịu đủ mất mát rồi và không thể mất thêm tôi nếu tôi cố giết hắn ta. Đừng tưởng ý nghĩ đó không hề xuất hiện trong đầu tôi rất nhiều lần một ngày, nhưng Addie cần tôi, song nói thật thì, tôi cần em hơn.

“Mày muốn cái đếch gì hả Hugh?” Tôi hỏi ngay khi vừa bước vào buồng giam của hắn ta. Trông hắn thật lạc lõng với bộ suit đắt tiền, bị bao quanh bởi những chấn song màu be.

“Buổi chiều vui vẻ, Daimon,” hắn mỉm cười, đứng lên khỏi chỗ ngồi và kéo thẳng bộ suit, sau đó tiến lại chỗ tôi. Nhìn thấy hắn ở ngay trước mặt – Mẹ kiếp, tôi rất muốn ra tay – nhưng tôi phải nghĩ cho Addie, cho chúng tôi. “Thật ra thì, Daimon à, tất cả chuyện này là lỗi của mày đấy. Nếu mày chịu để yên cho bọn tao, như đã thảo luận, tao sẽ không cảm thấy bị dồn vào ngõ cụt rồi,” hắn nói, điềm nhiên đến mức máu huyết tôi muốn đóng băng.

“Vậy tại sao mày lại không nhắm vào tao, sao lại là Addie?” Tôi hằm hè.

“Sao lại không? Cô ta là điểm yếu của mày, là người quan trọng của mày. Dĩ nhiên là tao sẽ nhắm vào cô ta rồi. Bằng cách đó mày sẽ phải sống với nỗi đau mất cô ta, chính vì tên khốn nạn như mày. Thật tệ là cô ta lại có mang, thằng bồi bàn ngu si lẽ ra nên dùng liều cao hơn mới phải. Giờ thì ả đàn bà đó phải sống với nỗi đau mất con. Thật là một tổn thất không may.” Hắn ta điềm tĩnh và nham hiểm đến kì quặc, thế nhưng tôi vẫn thấy được vẻ tự mãn ẩn sâu trong đó. Lời hắn nói khiến tôi nổi xung thiên, tôi với tay qua xà lim, túm lấy áo hắn và dùng lực kéo hắn về phía những chấn song, đầu hắn va đập tạo ra âm thanh rất lớn.

“Daimon, đừng làm gì ngu ngốc,” Rafe cảnh báo, liếc nhìn quanh để đảm bảo chúng tôi vẫn một mình.

“Đồ rác rưởi, tốt hơn mày nên cầu nguyện họ sẽ cho mày ngồi tù lâu một chút, bởi không đời nào mày sống yên ngoài này với tao đâu,” tôi đe dọa. “Chừng nào tao còn sống, tao sẽ khiến mày phải trả giá cho tất cả những gì mày đã làm với tao và gia đình tao.”

“Daimon?” Rafe kéo tôi ra và đẩy tôi lùi lại.

Gino bước vào và thận trọng quan sát chúng tôi. “Hai người đã xong chưa?” Anh ta hỏi chúng tôi.

“Vâng, tôi xong rồi.” Tôi nghiến răng nói và nhìn vào một tên Hugh tái mét, máu rỉ ra từ mũi hắn. Tên khốn đó đang sợ hãi.

“Anh Evans, nếu anh đã xong thì tốt nhất là anh rời đi ngay lập tức, trước khi tôi buộc phải bắt nốt anh,” Gino nói, nhìn thẳng vào tôi.

“Daimon?” Hugh hét lên. Tôi hơi khựng lại, quay người và nhìn thấy hắn đang bám lấy những chấn song. “Tôi không cố ý khiến cô ấy mất đứa bé. Nếu tôi biết…”

Tiếng gầm gừ trầm thấp khiến cả người tôi rung lên, tôi xoay hẳn lại và toan lao vào hắn. “Coi nào. Chúng ta đi thôi.” Rafe nắm lấy vai tôi và kéo đi.

Thứ Hai, 2 tháng 12, 2019

TÌM LẠI TÌNH YÊU 31

31.
TRỞ VỀ NHÀ

Tôi quay về nhà, để lại Addie cùng với bố em và Elissa ở bệnh viện. Drako chạy tới với tôi ngay khi thang máy vừa mở ra. Tôi cúi xuống và vuốt nó lấy lệ. Nó rên ư ử vì hiểu được cảm giác của tôi và theo sát chân tôi lên phòng ngủ. Tôi lê bước lên từng bậc cầu thang; thế giới quanh tôi lạnh lẽo và méo mó. Một phút trước, tôi vẫn còn là một-ông-bố-tương-lai hạnh phúc, một người chồng, một trụ cột gia đình và một người bảo vệ, phút tiếp theo, tôi đã trở thành kẻ phá hủy tất cả những gì khiến cuộc đời tôi toàn vẹn, sống động. Addie đã mang đến sự cứu rỗi mà tôi tưởng mình không bao giờ có được, và giây phút tôi biết về sự hiện diện của đứa bé, điều đó lại càng được củng cố hơn nữa.

Tôi mở vòi sen, dòng nước lạnh như băng đổ xuống. Tôi ủ rũ bước vào trong, không thèm quan tâm đến việc cởi quần áo. Dòng nước lạnh giá trút xuống như những chiếc đinh sắt, tấn công tôi đầy quyết liệt. Tôi bước lùi về phía bức tường bên hông của buồng tắm và chầm chậm trượt người xuống sàn. Nhìn theo dòng nước tụ lại rồi rút xuống rãnh thoát nước ở giữa buồng tắm đứng, tâm trí và cơ thể tôi trở nên tê dại. Drako sủa vang hai lần, đánh thức tôi khỏi trạng thái đờ đẫn. Mất phương hướng, tôi loạng choạng, lấy lại thăng bằng trước khi té ngã. Vặn khóa vòi nước, tôi cởi quần áo ướt ra và để mặc chúng trên sàn phòng tắm. Tôi mở cửa phòng tắm, Drako quanh quẩn dưới chân trong lúc tôi khỏa thân đi lại quanh phòng, không khí lạnh khiến tôi run rẩy khi tôi mặc vào quần bò và áo sơ-mi.

Tôi rời khỏi phòng ngủ và nhìn sang phòng em bé đã sửa sang xong. Tôi đã giục công nhân làm thật nhanh vì muốn tặng cho Addie. Tôi thẫn thờ đứng đó. Chán nản, tôi quyết định đi vào phòng. Cánh cửa khẽ cọt kẹt khi tôi đẩy nó ra. Mùi sơn mới ập vào tôi. Addie đã chọn tông màu xanh lá nhạt và hướng dẫn thợ sơn vẽ các nhân vật hoạt hình quanh phòng. Một chiếc nôi em bé vừa được giao đến gần đây kê sát tường. Tôi bật cười buồn bã, lắc lắc đầu. Tôi quay lưng để rời đi thì trông thấy khung hình bé xíu lồng bức ảnh siêu âm đầu tiên. Addie đã lồng khung cho nó. Em đặt nó trên mặt tủ kéo ở cạnh cửa. Tôi cầm khung hình lên, hai tay run run khi nhìn đăm đăm vào đó. Trong lúc giữ chặt bức ảnh, có điều gì đó bên trong tôi vỡ ra và tôi bắt đầu khóc.

“Bố xin lỗi,” tôi khàn giọng thì thầm, ôm lấy bức ảnh nhỏ xíu, biết rằng đó là thứ duy nhất còn lại của con tôi. Tay tôi cứ siết khung hình cho đến khi nghe thấy một tiếng rắc nhỏ. Tấm kính bên trong nứt ra; một đường đứt nhỏ xíu xuất hiện trên mặt bức ảnh. Tôi cẩn trọng đặt nó xuống trở lại và quay người nhìn quanh căn phòng em bé chết tiệt một lần cuối. Trở nên giận dữ và đầy thù hận, tôi đứng đó. Mỗi một khoảnh khắc hạnh phúc của chúng tôi trở thành những cú đâm đầy đau đớn, khiến tim tôi thắt lại. Tôi nhào tới thứ đầu tiên trong tầm mắt và ném nó vào tường. Món đồ gỗ vỡ tan thành từng mảnh nhỏ khi rơi xuống sàn. Tôi tiếp tục quăng quật và phá hủy tất cả những gì mình chạm tới; sự tĩnh lặng điếc tai trong nhà bị phá vỡ bởi âm thanh đập phá những món đồ mà tôi nghĩ sẽ dành cho đứa con của tôi, cho vợ tôi và cuộc sống của họ. Tôi đập nát tất cả mọi thứ trong căn phòng đó. Khi chẳng còn lại gì, tôi với tay kéo giật bức màn xuống, phơi mình ra dưới ánh nắng chói chang của mặt trời, luồn sáng khiến mắt tôi đau xót , buộc tôi phải nhắm chúng lại. Tôi gầm gừ và kêu rít, đấm tay lên bức tường cạnh cửa sổ. Cuối cùng, tôi quyết định rằng điều mình cần phải làm đó là thu gom những gì còn lại của bản thân.

****

Elissa lái xe đưa Addie về nhà. Kẻ hèn nhát là tôi không dám đối mặt với em. Không thể được. Tôi không muốn nhìn thấy sự khinh miệt nơi em. Tôi không thể sống nổi khi đôi mắt nâu của em chứa đầy nỗi căm ghét, vì biết rằng tôi chính là nguyên nhân em mất đi phép màu nhé nhỏ mà chúng tôi đã cùng tạo ra. Tôi biết em căm ghét tôi; phải như thế thôi. Không cần biết em sẽ nói gì, chỉ cần nhìn vào đôi mắt Addie của tôi là tôi sẽ nhìn thấy sự căm ghét em dành cho tôi. Chỉ ý nghĩ đó thôi là đã đủ để khiến tôi ngã quỵ. Thế nên, tôi biết mình cần phải làm gì, cho em và cho tôi. Tôi nhích từng chút một về trước khi nhìn thấy em bước ra khỏi thang máy. Drako chạy vượt qua tôi, sủa vang và nhảy cẫng lên, đuôi ve vẩy. Addie khẽ mỉm cười và dịu dàng vỗ về nó.

“Đi thôi Addie, đưa em lên lầu nào,” tôi nói và đưa tay ra, hi vọng em sẽ nắm lấy. Em nhìn lên và ngó tôi đăm đăm, môi dưới run run.

“Em đã nằm đủ rồi. Em sẽ không bận tâm phải đi lại trong nhà vào lúc này đâu,” em khẽ nói và đi qua tôi để lên lầu, nhưng thay vì vào phòng ngủ của chúng tôi, em lại rẽ ngang để đến phòng em bé. Tôi đi theo em, sợ sệt trong từng bước chân.

“Em mất con rồi,” em thì thào và khẽ sụt sịt. Em đứng giữa căn phòng em bé của chúng tôi và thu vào tất cả những gì tôi đã phá hủy.

“Khốn kiếp,” tôi lầm bầm, biết quá rõ giọng điệu đó của em. “Em không phải thấy tội lỗi vì bất kì điều gì hết. Anh không chịu được. Đây không phải lỗi của em. Tất cả là do anh. Tất cả là lỗi của anh,” tôi hét lên một cách dữ dội.

“Đó cũng không phải lỗi của anh.” Em tiếp tục sụt sùi. “Là do Hugh. Hắn ta đã chọn làm điều này. Hắn đã gây ra---”

“Em không được nói tên của kẻ rác rưởi đó trong nhà chúng ta!”

“Daimon…”

“Em nên rời khỏi anh, Addie. Hiện giờ em đã không còn ràng buộc gì với anh nữa, em nên bỏ chạy khỏi anh đi,” tôi quát em.

“Cái gì? Không! Em đã mất con chúng ta rồi. Em sẽ không mất nốt anh đâu. Chúng ta vẫn còn gia đình mà; chúng ta vẫn có thể có tương lai. Anh chính là gia đình của em và em yêu anh rất nhiều,” em nói đầy đau thương.

“Addie, nghe anh này, làm ơn. Anh xin em, hãy rời bỏ anh đi, hãy cứu bản thân khỏi anh đi,” tôi lạnh lùng nói và nhìn em. Addie chạy đến chỗ tôi và bắt đầu đấm lên ngực tôi, nắm tay của em vô cùng mạnh mẽ.

“Đừng có đẩy em ra xa nữa. Hãy thôi đi!” Em tiếp tục đánh tôi. “Em sẽ không đi đâu hết, anh không hiểu sao?”

“Không, em mới là người không hiểu!” Tôi nói đầy dữ dội, nắm lấy hai tay em và giữ chúng thật chặt. “Anh không thể sống nổi khi biết anh đã cướp đi niềm hạnh phúc của người phụ nữ duy nhất mình từng yêu.” Cả người tôi rung lên không kiểm soát nổi trong lúc nói.

“Vậy thì đừng. Ở lại với em đi. Anh không thể bỏ em được. Em cần anh. Chúng ta cần nhau,” Addie hét lên.

“Nghe anh này, Addie. Những gì chúng ta có chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua, hai con người đau khổ cần đến nhau. Giờ em không cần ở lại nữa. Em có tiền mà. Anh thậm chí sẽ cho em thêm nữa. Hãy chạy đi, Addie, chạy đi, rời khỏi đây đi,” tôi van xin.

“Một khoảnh khắc thoáng qua ư?” Em thì thầm, nét mặt dần thay đổi.

“Phải, chỉ là một chuyện tình ngắn ngủi. Nó kết thúc rồi, giờ thì đi đi.” Tôi đẩy em sang một bên, quay lưng lại với em. Addie bắt đầu đánh tôi từ phía sau.

“Đồ hèn nhát, đồ hèn nhát chết giẫm!” Em liên tục nói. “Em ghét anh. Em rất ghét anh!” Tôi ngửa đầu ra sau, để em trút hết đau đớn và tổn thương lên người tôi. Tôi muốn những gì em nói là thật, nhưng tôi biết không phải vậy. Mẹ kiếp! Ánh nhìn mà tôi nghĩ em sẽ có, sự ghê tởm mà tôi tưởng sẽ hiện diện nơi em hoàn toàn không tồn tại. Em đang tổn thương và muốn tôi xóa bỏ chúng. “Em biết anh đang cố đẩy em ra xa, nhưng em sẽ không đi đâu. Anh có nghe thấy không? Em sẽ không đi,” em gào khóc. Tôi nhắm mắt lại vì những giọt lệ đau xót. Cả người tôi chùng xuống đầu hàng.

“Sao em không một lần nghe lời anh và đi đi? Sao em cứ phải làm những gì em thích vậy hả?” Tôi nói giọng đầy đau khổ, những từ ngữ kia thiêu đốt cổ họng tôi.

“Em yêu anh. Em ghét anh và em yêu anh,” em nói qua những tiếng nức nở. Hai nắm tay bé nhỏ của em dần dần dừng lại và em đổ sụp xuống trên hai gối.

“Addie, khỉ thật.” Tôi quỳ xuống, ôm lấy gương mặt em và vén tóc em ra khỏi đó. Nước mắt em đang tuôn không dứt khi em nhìn lên tôi với đôi mắt đẫm lệ.

“Em chưa từng trách anh.” Lời nói khẽ khàng của em khiến tôi đau đớn khi em đưa tay lên, vuốt ve gương mặt tôi. Lòng quyết tâm của tôi đã hoàn toàn sụp đổ và tôi nhắm mắt lại lần nữa, để cho hơi ấm của em tràn qua người mình. Đôi môi mềm mại của em tìm thấy môi tôi và em hôn tôi. Nụ hôn đầy đau khổ hòa lẫn với vị mặn của nước mắt. Cẩn trọng hôn đáp lại, sợ rằng sẽ khiến em đau, nhưng ngay khi miệng tôi hé ra và lưỡi tôi nếm được em, tôi đã lạc lối; lạc lối trong thế giới chỉ có tôi và Addie của tôi.

“Addie,” tôi thì thầm và dứt ra. “Anh rất xin lỗi.” Em mở mắt ra, tìm kiếm trên gương mặt tôi và nghiêng tới hôn tôi lần nữa. “Anh không làm được , Addie,” tôi nói và khẽ đẩy em lùi lại, biết rằng em muốn nhiều hơn nhưng lại không thể cho em điều em cần.

“Em cần anh, Daimon, xin anh,” em van nài, khẽ bật khóc.

“Addie---” Lời lẽ của tôi bị cắt ngang bởi khuôn miệng dịu dàng của em khi em tiếp tục hôn tôi.

Đêm đó tôi đã đầu hàng trước Addie; tôi dẹp bỏ mọi cảnh giác vì biết đây là cách để chúng tôi kết nối lại, để xoa dịu hai trái tim đau khổ vì đánh mất đứa con. Tôi cảm nhận cơ thể mềm mại của em khi chúng tôi làm tình, nơi ấm nóng của em bao bọc lấy chiều dài của tôi. Addie và tôi cùng bật khóc khi tìm kiếm cơ thể nhau; thật chậm rãi và khoan thai. Ở bên Addie chính là liều thuốc xoa dịu cho nỗi đau tột cùng đã cắm rễ bên trong tôi.

“Daimon.” Em thì thầm khi tôi ôm em trong vòng tay sau khi làm tình. Một cách cẩn thận, tôi bế em lên và đưa em quay về phòng, lên giường của chúng tôi.

“Sao em?” Tôi hỏi, ôm em chặt hơn trong vòng tay.

“Em đau lắm. Thật sự rất đau,” em khẽ nói và run rẩy bên dưới đôi tay tôi.

“Anh biết, em yêu. Anh biết.”

Chủ Nhật, 17 tháng 11, 2019

TÌM LẠI TÌNH YÊU 30

30.
ĐỨA CON CỦA CHÚNG TÔI

Tôi ngồi trong phòng chờ, trong khi bố của Addie cứ đi đi lại lại, gần như không kiềm chế nổi cơn giận của mình. Rafe và Darren hớt hải chạy đến với Elissa theo sát phía sau.

“Daimon, Addie có sao không?” Darren hỏi, ngồi xuống bên cạnh tôi.

Tôi nhấc đầu khỏi hai bàn tay. “Tôi không biết nữa,” tôi rầu rĩ đáp.

“Bác sĩ chẳng phải đã ra rồi sao?” Rafe quát.

“Chưa,” bố vợ của tôi rít.

“Đứa bé?” Elissa thì thầm và quỳ xuống trước mặt tôi, tay đặt lên hai đầu gối tôi.

“Tôi không biết,” tôi lại nói, giọng vỡ ra.

“Anh Evans?” Một vị bác sĩ mặc quần áo phẫu thuật xuất hiện. Tim tôi nảy lên khi nhìn thấy anh ta. Tôi đứng bật dậy và lao đến. Khỉ thật, làm ơn đừng bảo với tôi rằng em sẽ phải phẫu thuật? “Chị Evans hiện tại đã ổn định,” anh ta nói với vẻ phiền muộn.

“Đứa bé?” Tôi hỏi.

Vị bác sĩ hơi cúi đầu và thở dài. “Tôi rất tiếc phải báo với anh rằng Chị Evans đã bị sảy thai.” Tôi thở ra một hơi dài nặng nề đã kiềm giữ trong lòng. Thế giới chung quanh tôi hoàn toàn bị hủy hoại trong lúc tôi đứng đó, vỡ vụn.

“Chó chết!” Rafe lầm bầm trong khi Elissa đứng sụt sùi bên cạnh cậu ta. Darren đặt tay lên vai tôi và siết nhẹ.

“Vợ tôi?” Cuối cùng tôi cũng thốt ra được.

“Bây giờ anh có thể vào gặp chị ấy rồi.” Vị bác sĩ đưa tôi đến chỗ em.

Tôi bước vào phòng bệnh của em và nhìn thấy Addie bé nhỏ của tôi đang nằm trên băng-ca, cơ thể nhỏ nhắn của em chằng chịt dây dẫn, một dây truyền tĩnh mạch được gắn cố định vào tay em. Căn phòng vô trùng rất đơn giản. “Addie.” Tôi ngồi xuống bên cạnh em. Trông em vô cùng nhợt nhạt khi nằm đó, hai mắt khép chặt.

“Chị ấy vẫn cần nghỉ ngơi vào lúc này nhưng sẽ sớm tỉnh dậy thôi,” vị bác sĩ giải thích. Tôi phớt lờ sự hiện diện của anh ta, chỉ cầm lấy tay em và giữ nó ở đó. Da em lạnh quá. “Anh yêu em.” Tôi khẽ sụt sùi. “Anh rất xin lỗi, Addie. Anh xin lỗi,” tôi cứ liên tục lặp lại, cúi người xuống và tựa đầu bên cạnh đầu em. Tôi muốn nghe thấy tiếng em thở; tôi muốn đảm bảo rằng ít nhất em vẫn ổn. Nữ chiến binh mạnh mẽ, người luôn đấu tranh với tôi, la hét tôi, phải nằm đây vì tôi. Chúng tôi đã mất đi đứa con vì tôi và thế giới của tôi. Là tôi đã hứa sẽ cho em mọi thứ, ấy vậy mà chính tôi lại lấy đi tất cả. Khốn kiếp, liệu Addie có sẽ trở về như ngày xưa không? Liệu em có sụp đổ và đánh mất chính mình lần nữa không? Nhắm mắt lại, những giọt nước mắt mặn đắng rơi xuống trong khi tôi chờ em tỉnh lại.

Tôi tỉnh giấc nhận ra có một bàn tay mềm mại đang xoa đầu mình. “Daimon?” Tôi nghe thấy giọng nói yếu ớt của em. Ngồi thẳng dậy, tôi tìm kiếm gương mặt em. Đôi mắt nâu nhạt tuyệt đẹp của em đỏ ngầu và mệt mỏi khi em cố vươn tay về phía tôi. Tôi nắm lấy tay em và đặt nó lên miệng mình, dịu dàng hôn vào mặt trong lòng bàn tay.

“Addie…” tôi bắt đầu.

“Daimon, con của chúng ta ổn chứ?” Em lo lắng hỏi.

“Trước tiên, hãy để bác sĩ kiểm tra em đã. Anh muốn đảm bảo là em ổn.” Tôi bấm nút gọi bác sĩ.

“Trông anh cũng đâu có khỏe,” em khẽ nói. “Mắt anh đỏ hết rồi.”

“Anh không sao, em yêu. Anh chỉ mệt thôi.” Tôi yếu ớt mỉm cười, dù bên trong lòng, tôi đang chết dần khi nhìn Addie của tôi. Tôi biết vào giây phút tôi nói ra sự thật, em sẽ vụn vỡ hoàn toàn. “Anh sẽ đi gọi bác sĩ.” Tôi đứng lên, cả người phờ phạc khi bước ra khỏi phòng em. Tôi tựa lên tường, tay che lấy miệng và bật khóc.

“Daimon?” Rafe tiến lại gần tôi, vẻ mặt ảm đạm. “Tôi rất tiếc,” cậu ta nói.

“Chị Evans tỉnh lại rồi?” Bác sĩ cuối cùng cũng xuất hiện.

“Vâng,” tôi lầm bầm, nhưng trước khi anh ta bước vào phòng, tôi đã ngăn lại. “Đừng nói bất kì điều gì về đứa bé với cô ấy cả, chưa được,” tôi yêu cầu.

“Anh Evans, tôi không thể làm thế được. Chị ấy có quyền được biết nếu muốn,” Vị bác sĩ trẻ tuổi nhấn mạnh. Miệng tôi nhe ra và tôi nhào tới, túm lấy cổ áo anh ta và ghim anh ta lên tường.

“Anh sẽ làm thế,” tôi nói, giọng trầm thấp và đầy kiểm soát. “Anh sẽ không làm cho trái tim cô ấy tan nát. Nếu có người làm chuyện đó, thì đó sẽ là tôi.” Tôi trừng mắt với anh ta. Ánh nhìn giận dữ của tôi phản chiếu lại trong đôi mắt anh ta.

“Daimon, bình tĩnh nào anh bạn,” Rafe nói, cố gắng trấn tĩnh tôi. “Buông bác sĩ ra đi. Anh ta chỉ làm việc của mình thôi mà.”

“Mặc xác công việc của anh ta. Chỉ cần bảo là cô ấy ổn. Đừng đề cập đến đứa bé,” tôi rít.

“Và nếu chị ấy muốn biết thì sao?” Vị bác sĩ phản pháo và đẩy tôi ra. “Thế thì thế nào?”

“Cứ lờ cô ấy đi,” tôi gằn giọng. “Làm ơn.”

“Cậu có nghĩ đó là ý hay không?” Rafe xen vào. “Daimon, cả hai người vừa đánh mất một điều rất quan trọng---”

“Vậy thì tôi phải làm sao đây hả? Để cô ấy biết thông qua bác sĩ sao. Không đâu Rafe, tôi sẽ nói với cô ấy,” tôi nhấn mạnh.

Tôi bước vào cùng với bác sĩ và quan sát anh ta kiểm tra cho em, hỏi han một vài câu. Addie không hề ngốc; em tỏ vẻ như mọi thứ vẫn ổn, không hề đề cập đến đứa bé. Tôi đứng ở cuối giường bệnh của em, vẻ mặt em lạnh như băng, ánh mắt trống rỗng. Không cần tôi phải nói. Em đã biết rồi. Vị bác sĩ bước ra ngoài, để chúng tôi lại một mình.

“Em muốn về nhà,” em nói, nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ.

“Chưa được, nhưng sớm thôi,” tôi đáp.

“Em mất con rồi,” em thẳng thừng nói. Tôi cứng người, không biết phải phản ứng lại thế nào. “Em đoán nó đã được định là sẽ không thể ra đời,” em lại nói, vẫn nhìn ra cửa sổ.

“Addie, tất cả mọi thứ em làm đều đúng. Nếu có sai thì là lỗi của anh.” Tôi cụp mắt xuống vì không dám nhìn em. Addie không nói một từ nào, không gì cả. Em chỉ nằm bất động ở đó, sự im lặng của em gào thét trong đau đớn và giận dữ, còn tôi thì chẳng thể làm được cái khỉ gió gì. Tôi bước ra khỏi phòng, không thể chịu đựng những lời em không nói ra thêm nữa. Tôi đi lang thang đến phòng chờ; Elissa, Darren, Rafe và bố vợ tôi vẫn còn ở đó.

“Tôi rất tiếc,” Elissa nức nở và vòng tay ôm lấy tôi.

“Là lỗi của cậu.” Tôi nghe thấy bố Addie nói khi Elissa buông tay ra. Ánh mắt đầy oán giận của ông ấy khiến tôi thấy nhục nhã vô cùng. Trong đau đớn, tôi đổ sụp xuống sàn, quỳ trước mặt ông. “Cậu và công việc làm ăn của cậu đã hại con gái tôi. Nó đã mất đi đứa con chỉ bởi lòng hận thù của kẻ nào đó đối với cậu!”

“Bác Sakis,” Darren xen vào, “cậu ấy cũng mất con mà. Daimon không phải chịu trách nhiệm cho những gì kẻ bệnh hoạn nào đó đã làm.” Darren đứng trước mặt tôi, ngăn cách bố Addie với tôi, nhưng tôi vẫn quỳ ở đó, để cho những lời ông ấy nói đổ xuống đầu mình.

“Sao cậu có thể làm thế với con bé hả?” Ông vẫn tiếp tục nói, vốn tiếng Anh không rành rẽ lại càng khiến cho những lời lẽ kia thêm thấm thía. Tôi không dám nhìn lên. Tôi đáng phải nhận sự giận dữ và căm ghét của ông ấy. “Cậu đã hứa là sẽ giữ cho con bé được bình an, nhưng tất cả những gì cậu làm là tổn thương nó,” ông hét lên.

“Bác Sakis, xin bác đấy. Addie có thể nghe thấy bác, và hiện tại chúng ta cần phải giúp cả hai người họ,” Elissa cố xoa dịu tình hình.

Bố của Addie quay đi, tay chống lên hông và nhìn ra ngoài cửa sổ. Dáng đứng của ông đầy đe dọa trong khi cơn giận vẫn âm ỉ cháy. Trên mặt sàn lạnh lẽo nơi bệnh viện vô trùng, thời gian ngừng tồn tại vì biết rằng tôi chính là kẻ đã gây ra chuyện này cho gia đình của chúng tôi, cho Addie của tôi.

Chủ Nhật, 10 tháng 11, 2019

TÌM LẠI TÌNH YÊU 29

29.
CƠN SỐT EM BÉ

“Anh đang làm gì vậy?” Addie hỏi khi thức dậy sau giấc ngủ ngắn buổi chiều. Khi chiều đến, hoóc-môn lại hoạt động mạnh và khiến em kiệt sức. Em bước vào phòng ngủ phụ của chúng tôi. Vài công nhân đang bận rộn sơn vẽ và lắp đèn ngủ.

“Trông giống cái gì?” Tôi hỏi, kéo em lại gần.

“Trông như anh đang phát điên vì cơn sốt em bé.” Em cười khúc khích và đưa tay lên trán tôi.

“Có lẽ vậy,” tôi lầm bầm và hôn em. Gương mặt em sáng bừng lên khi em cười, một âm thanh thật hoàn hảo. Tiếng cười hoàn hảo. Addie đang hạnh phúc.

“Đừng quên chúng ta sẽ đón bố em ở sân bay và đưa ông về nhà đấy,” Addie nói khi cuối cùng cũng tìm được cách thoát khỏi vòng tay tôi. Em vặn vẹo một chút nhưng tôi thả tay ra, để em nghĩ rằng mình khỏe hơn.

“Anh nhớ chứ,” tôi khó chịu nói. Em không chỉ ngủ rất nhiều mà còn thích nhắc đi nhắc lại nữa. Trí nhớ của Addie không còn được như trước. Bác sĩ bảo không sao, nhưng bất kì thay đổi nào của em cũng đều khiến tôi lo lắng cả, song tôi không để em biết. Addie bảo rằng tôi quá gia trưởng…thế thì sao? Em là vợ tôi, người đang mang đứa con của tôi mà. Dĩ nhiên là tôi cần phải bảo vệ thái quá rồi.

Sau khi nghe được nhịp tim trong bụng em, thứ nhịp điệu chậm rãi khẽ khàng đó, nó giống như tiếng nhạc vậy, và nó có thật. Cho đến khi nghe được âm thanh kia, việc em mang thai dường như chỉ là lời nói suông. Trái tim đang đập có nghĩa là con chúng tôi thật sự hiện hữu. Đúng vậy, tôi muốn đảm bảo sẽ không có gì không hay xảy ra hết. Rafe nghĩ tôi điên rồi, nhưng cũng chẳng khác bình thường là bao. Tên đáng ghét. Tôi mỉm cười khi nghĩ tới vẻ mặt bừng sáng của cậu ta. Thật sự tôi đã nghĩ cậu ta sẽ phản ứng rất tệ, vì những định kiến của cậu ta với trách nhiệm và bổn phận, nhưng hoàn toàn ngược lại; cậu ta cũng tỏ ra bảo vệ thái quá y như tôi, đảm bảo rằng em sẽ được bình an và rằng chúng tôi sẽ được quan tâm chăm sóc.

****

“Bố ơi?” Addie vẫy tay khi ông ấy bước ra từ sân bay.

“Addie,” người đàn ông lớn tuổi gọi to.

“Trời ạ, ông ấy trông khác quá,” tôi lầm bầm.

“Đúng thế phải không?” Addie thì thào. Trông ông không còn ốm yếu nữa; đứng trước mặt chúng tôi là một người đàn ông khỏe mạnh. Ông đang mỉm cười thật tươi và vô cùng rám nắng; thậm chí ông còn có vẻ lấp lánh trong mắt giống Addie nữa. Không lâu trước đây, gia đình này đã đứng trước bờ vực sụp đổ. Mỗi thành viên đều mang trong mình một nỗi đau không thể tả thành lời như một sự ăn năn, mỗi người đều cố chuộc lỗi với người kia. Họ đã thay đổi. Thật tuyệt vời khi được nhìn thấy điều đó. Cả hai người họ đều đang hạnh phúc, mãn nguyện khi tìm thấy được sự bình yên mà họ không có được trước đây.

Ông trao Addie một cái ôm thật chặt. Phản ứng đầu tiên của tôi là ngăn ông lại vì sợ ông sẽ làm đau em, nhưng em đã háo hức ôm đáp lại. Vậy nên tôi kiềm chế phản ứng tự nhiên của mình và bước lùi về sau. Sau khi buông em ra, ông quay sang tôi. Tôi đưa tay ra, ông cầm lấy nó và kéo tôi lại, ông ôm lấy tôi chặt y như thế.

“Con thế nào rồi, con trai?” Ông vui vẻ hỏi. Giết tôi đi, mỗi lần ông ấy ở cạnh, tôi đều không thể ngăn bản thân ước gì cha tôi được như ông ấy, đầy yêu thương và quan tâm. Tôi vươn bàn tay còn lại ra và ôm lấy ông.

“Con rất khỏe,” tôi thì thầm.

“Tốt, bố mừng đấy,” ông nói và buông tôi ra.

“Đi thôi, Bố. Bọn con sẽ đưa bố đi ăn tối rồi về nhà.” Addie nắm lấy tay ông và kéo nhẹ.

“Được, bố đói ngấu rồi. Bố ghét đồ ăn trên máy bay lắm.” Ông nhăn mặt.

“Có vẻ như bố đánh giá cao phong cách nấu ăn kiểu Hy Lạp quá nhỉ.” Tôi bật cười.

“Đúng thế.” Ông cười khùng khục và xoa xoa bụng.

Chúng tôi đi vào một nhà hàng yên tĩnh; không có gì quá mức cả. Addie rất ghét mỗi khi chúng tôi quá “Sang Chảnh”, theo như cách em gọi. Đây là một nhà hàng mới mở có tên Nino, em rất thích đến chỗ này. Món em thích nhất chính là pizza nhà làm của họ.

“Bố, bố sẽ thích món mì ống ở đây cho xem, trừ khi bố muốn pizza?” Em chọn chỗ đối diện tôi để có thể ngồi cạnh bố mình.

“Bố muốn cả hai,” ông nói, mỉm cười với em.

“Con cũng vậy,” em cười lớn.

“Nhìn hai người ăn hết cả nhà hàng chắc sẽ vui lắm đây,” tôi đùa.

“Tôi có thể lấy gì cho các vị?” Người phục vụ hỏi ngay khi vừa đến nơi.

“Được, một cái máng nhé,” tôi nói.

“Daimon,” Addie làu bàu. “Nước lọc thôi, cho đến khi chúng tôi quyết định xong sẽ ăn gì nhé,” em nói hộ tất cả chúng tôi.

“Được ạ.”

“Thế, Hy Lạp thế nào ạ?” Addie hỏi.

“Gia đình có hỏi thăm hai đứa, em gái con và con. Bố đã kể với họ tất cả. Các cô dì rất muốn gặp hai đứa,” bố em nói đầy tự hào.

“Thật ạ?” Addie mỉm cười.

“Phải, thật mà…Addie à, bố đang nghĩ, hiện tại con đang rất hạnh phúc ở đây với Daimon, và em gái con thì đang sống rất tốt…” bố em ngập ngừng.

“Sao thế, Bố?”

“Bố đã nghĩ sẽ quay về Hy Lạp hẳn và chỉ sang đây thăm vài lần một năm thôi.” Ông nắm lấy tay em và giữ chặt nó.

“Ồ…” Addie thì thào. “Được rồi, con hiểu mà.” Em mỉm cười nhưng lại chẳng tươi tắn như ban nãy. Mẹ kiếp.

“Thế sẽ tốt hơn cho bố em, em yêu ạ,” tôi nói thêm, hi vọng sẽ xóa bớt những vết hằn hiện ra trên trán em.

“Bố có một cuộc sống ở đó, Addie, một cuộc sống rất tốt.”

“Vậy thì thật tuyệt, Bố ạ. Con rất vui, thật đấy. Chỉ là con sẽ nhớ bố nhiều thôi,” em khẽ nói.

“Bố sẽ sang thăm mà, Addie. Bố hứa,” ông cam đoan.

“Vâng,” em gật đầu.

Người phục vụ quay lại với một chai nước khoáng lớn và bắt đầu rót. Addie lập tức cầm ly của mình lên và uống một ngụm lớn, trong khi bố em nhìn tôi, hi vọng tôi sẽ nói chuyện với em. Để khiến em thấy khá hơn. Những tháng ông đi xa rất khó khăn với Addie, nhưng em cứ liên tục nói với tôi, và bản thân em, rằng ông sẽ sớm quay lại thôi.

“Các vị có muốn gọi muốn chưa ạ?” Người phục vụ hỏi, giọng run run. Tôi nhìn lên và thấy cậu ta đang ngó Addie đăm đăm. Dời mắt sang Addie, em ngẩng đầu lên. Gương mặt em nhăn nhó và em ngả tới trước, tay ôm bụng.

“Addie?” Cả bố em và tôi đều hét lên khi em gập người lại và ngã từ chỗ ngồi xuống sàn.

“Addie,” bố em gọi lớn, lao đến đỡ lấy em. Tôi ngẩng lên để bảo người phục vụ gọi xe cấp cứu, nhưng cậu ta chỉ đứng sững ở đó.

“Khỉ thật, tôi không hề muốn làm chuyện này,” người phục vụ lẩm bẩm.

Tôi túm lấy cậu ta và kéo xuống. “Cậu không hề muốn làm cái gì hả?” Tôi gầm lên.

“Có chuyện gì thế?” Người quản lý chạy đến.

“Gọi xe cấp cứu ngay đi. Vợ tôi đang mang thai!” Tôi hét.

“Vâng, dĩ nhiên,” người quản lý hốt hoảng đáp, lấy điện thoại ra và quay số.

“Cái gì?” Tôi nghe bố em hỏi khi đang ôm em trong tay.

“Có thai sao?” Người phục vụ bị tôi lôi xuống thì thào.

“Đồ khốn kiếp,” tôi nói, cả người bắt đầu rung lên. “Mày đã làm gì hả?” Tôi rống lên.

“Anh ta cho tôi tiền. Tôi cần nó…tôi…tôi không hề biết…tôi chỉ dùng một lượng nhỏ thôi. Tôi không thể làm được…tôi không thể,” cậu ta cứ liên tục lặp đi lặp lại, mắt dán chặt vào Addie của tôi, lúc này đang nằm trên mặt đất.

“Ai?” Tôi hét lên. “Ai?”

Nhưng cậu ta không trả lời.

Tôi để mặc cậu ta trên sàn và lao đến bên em, ôm em vào lòng. “Addie, em có nghe anh nói không? Addie? Mẹ kiếp, em yêu, xin em đấy!” Tôi van nài, đu đưa em tới lui trong vòng tay. “Addie.” Tôi đưa tay xuống bụng em và đặt ở đó. “Chúa ơi, xin người. Xin người đấy, khốn thật, cầu xin người. Đừng cướp mất họ khỏi con. Xin người, con cần họ. Con cần cả hai,” tôi khẩn cầu, nước mắt trào ra trong lúc ôm lấy em.

“Thưa Ngài?” Các nhân viên y tế tiến vào cùng với một chiếc băng-ca. “Chúng tôi cần đưa cô ấy đi,” một trong số họ nói và tôi ngẩng lên nhìn anh ta. Tôi đứng dậy và đặt Addie lên băng-ca.

“Addie, em yêu của anh; sẽ ổn thôi em,” tôi thì thầm khe khẽ.

“Thưa Ngài, làm ơn, hãy để chúng tôi giúp cô ấy,” một nhân viên y tế nói và đẩy tôi tránh đường. Bố của Addie đang trình bày với cảnh sát, người phục vụ lúc này đã bị bắt giữ. 
“Cậu đã dùng thứ gì?” Anh ta hỏi người phục vụ.

“Thạch tín. Chỉ một phần tư liều lượng anh ta muốn tôi dùng,” cậu ta nói, giọng đứt quãng.

“Ai?” Tôi hét lên, cả người rung bần bật khi nhào tới chỗ cậu ta, nhưng bố vợ tôi đã chắn ngang, đẩy tôi lùi lại.

“Hugh Harris,” cuối cùng cậu ta cũng thừa nhận. Tôi sững sờ nhìn Addie được đẩy đi. Là tôi đã gây ra chuyện này, mẹ kiếp!

“Các chỉ số của cô ấy rất yếu. Nhịp thở không đều,” nhân viên y tế nói.

“Cô ấy đang mang thai,” tôi yếu ớt lên tiếng. Thế giới quanh tôi dường như là hư ảo, một cơn ác mộng trở thành sự thật. Mọi thứ chuyển động vừa nhanh, nhưng đồng thời cũng vô cùng chậm chạp và đau đớn.

“Con tôi…” tôi với tay về phía Addie, người đang nằm bất tỉnh với vô số ống dẫn gắn trên người.

“Chúng ta cần phải đến bệnh viện,” anh ta nói và kéo tôi lên xe cấp cứu. Tôi nắm chặt tay em suốt đường đi, không một lần rời mắt. Tôi nhìn Addie của tôi chiến đấu cho tính mạng của chính em và của con tôi.