30.
ĐỨA CON
CỦA CHÚNG TÔI
Tôi ngồi trong phòng chờ, trong khi bố của Addie cứ đi đi lại
lại, gần như không kiềm chế nổi cơn giận của mình. Rafe và Darren hớt hải chạy đến
với Elissa theo sát phía sau.
“Daimon, Addie có sao không?” Darren hỏi, ngồi xuống bên cạnh
tôi.
Tôi nhấc đầu khỏi hai bàn tay. “Tôi không biết nữa,” tôi rầu
rĩ đáp.
“Bác sĩ chẳng phải đã ra rồi sao?” Rafe quát.
“Chưa,” bố vợ của tôi rít.
“Đứa bé?” Elissa thì thầm và quỳ xuống trước mặt tôi, tay đặt
lên hai đầu gối tôi.
“Tôi không biết,” tôi lại nói, giọng vỡ ra.
“Anh Evans?” Một vị bác sĩ mặc quần áo phẫu thuật xuất hiện.
Tim tôi nảy lên khi nhìn thấy anh ta. Tôi đứng bật dậy và lao đến. Khỉ thật, làm ơn đừng bảo với tôi rằng em sẽ
phải phẫu thuật? “Chị Evans hiện tại đã ổn định,” anh ta nói với vẻ phiền
muộn.
“Đứa bé?” Tôi hỏi.
Vị bác sĩ hơi cúi đầu và thở dài. “Tôi rất tiếc phải báo với
anh rằng Chị Evans đã bị sảy thai.” Tôi thở ra một hơi dài nặng nề đã kiềm giữ trong
lòng. Thế giới chung quanh tôi hoàn toàn bị hủy hoại trong lúc tôi đứng đó, vỡ
vụn.
“Chó chết!” Rafe lầm bầm trong khi Elissa đứng sụt sùi bên
cạnh cậu ta. Darren đặt tay lên vai tôi và siết nhẹ.
“Vợ tôi?” Cuối cùng tôi cũng thốt ra được.
“Bây giờ anh có thể vào gặp chị ấy rồi.” Vị bác sĩ đưa tôi
đến chỗ em.
Tôi bước vào phòng bệnh của em và nhìn thấy Addie bé nhỏ của
tôi đang nằm trên băng-ca, cơ thể nhỏ nhắn của em chằng chịt dây dẫn, một dây
truyền tĩnh mạch được gắn cố định vào tay em. Căn phòng vô trùng rất đơn giản.
“Addie.” Tôi ngồi xuống bên cạnh em. Trông em vô cùng nhợt nhạt khi nằm đó, hai
mắt khép chặt.
“Chị ấy vẫn cần nghỉ ngơi vào lúc này nhưng sẽ sớm tỉnh dậy
thôi,” vị bác sĩ giải thích. Tôi phớt lờ sự hiện diện của anh ta, chỉ cầm lấy
tay em và giữ nó ở đó. Da em lạnh quá. “Anh yêu em.” Tôi khẽ sụt sùi. “Anh rất
xin lỗi, Addie. Anh xin lỗi,” tôi cứ liên tục lặp lại, cúi người xuống và tựa đầu
bên cạnh đầu em. Tôi muốn nghe thấy tiếng em thở; tôi muốn đảm bảo rằng ít nhất
em vẫn ổn. Nữ chiến binh mạnh mẽ, người luôn đấu tranh với tôi, la hét tôi, phải
nằm đây vì tôi. Chúng tôi đã mất đi đứa con vì tôi và thế giới của tôi. Là tôi
đã hứa sẽ cho em mọi thứ, ấy vậy mà chính tôi lại lấy đi tất cả. Khốn kiếp, liệu
Addie có sẽ trở về như ngày xưa không? Liệu em có sụp đổ và đánh mất chính mình
lần nữa không? Nhắm mắt lại, những giọt nước mắt mặn đắng rơi xuống trong khi
tôi chờ em tỉnh lại.
Tôi tỉnh giấc nhận ra có một bàn tay mềm mại đang xoa đầu
mình. “Daimon?” Tôi nghe thấy giọng nói yếu ớt của em. Ngồi thẳng dậy, tôi tìm
kiếm gương mặt em. Đôi mắt nâu nhạt tuyệt đẹp của em đỏ ngầu và mệt mỏi khi em
cố vươn tay về phía tôi. Tôi nắm lấy tay em và đặt nó lên miệng mình, dịu dàng
hôn vào mặt trong lòng bàn tay.
“Addie…” tôi bắt đầu.
“Daimon, con của chúng ta ổn chứ?” Em lo lắng hỏi.
“Trước tiên, hãy để bác sĩ kiểm tra em đã. Anh muốn đảm bảo
là em ổn.” Tôi bấm nút gọi bác sĩ.
“Trông anh cũng đâu có khỏe,” em khẽ nói. “Mắt anh đỏ hết rồi.”
“Anh không sao, em yêu. Anh chỉ mệt thôi.” Tôi yếu ớt mỉm
cười, dù bên trong lòng, tôi đang chết dần khi nhìn Addie của tôi. Tôi biết vào
giây phút tôi nói ra sự thật, em sẽ vụn vỡ hoàn toàn. “Anh sẽ đi gọi bác sĩ.”
Tôi đứng lên, cả người phờ phạc khi bước ra khỏi phòng em. Tôi tựa lên tường,
tay che lấy miệng và bật khóc.
“Daimon?” Rafe tiến lại gần tôi, vẻ mặt ảm đạm. “Tôi rất tiếc,”
cậu ta nói.
“Chị Evans tỉnh lại rồi?” Bác sĩ cuối cùng cũng xuất hiện.
“Vâng,” tôi lầm bầm, nhưng trước khi anh ta bước vào phòng,
tôi đã ngăn lại. “Đừng nói bất kì điều gì về đứa bé với cô ấy cả, chưa được,”
tôi yêu cầu.
“Anh Evans, tôi không thể làm thế được. Chị ấy có quyền được
biết nếu muốn,” Vị bác sĩ trẻ tuổi nhấn mạnh. Miệng tôi nhe ra và tôi nhào tới, túm lấy cổ áo anh ta và ghim anh ta lên tường.
“Anh sẽ làm thế,” tôi nói, giọng trầm thấp và đầy kiểm
soát. “Anh sẽ không làm cho trái tim cô ấy tan nát. Nếu có người làm chuyện đó,
thì đó sẽ là tôi.” Tôi trừng mắt với anh ta. Ánh nhìn giận dữ của tôi phản chiếu
lại trong đôi mắt anh ta.
“Daimon, bình tĩnh nào anh bạn,” Rafe nói, cố gắng trấn
tĩnh tôi. “Buông bác sĩ ra đi. Anh ta chỉ làm việc của mình thôi mà.”
“Mặc xác công việc của anh ta. Chỉ cần bảo là cô ấy ổn. Đừng
đề cập đến đứa bé,” tôi rít.
“Và nếu chị ấy muốn biết thì sao?” Vị bác sĩ phản pháo và đẩy
tôi ra. “Thế thì thế nào?”
“Cứ lờ cô ấy đi,” tôi gằn giọng. “Làm ơn.”
“Cậu có nghĩ đó là ý hay không?” Rafe xen vào. “Daimon, cả
hai người vừa đánh mất một điều rất quan trọng---”
“Vậy thì tôi phải làm sao đây hả? Để cô ấy biết thông qua
bác sĩ sao. Không đâu Rafe, tôi sẽ nói với cô ấy,” tôi nhấn mạnh.
Tôi bước vào cùng với bác sĩ và quan sát anh ta kiểm tra
cho em, hỏi han một vài câu. Addie không hề ngốc; em tỏ vẻ như mọi thứ vẫn ổn,
không hề đề cập đến đứa bé. Tôi đứng ở cuối giường bệnh của em, vẻ mặt em lạnh
như băng, ánh mắt trống rỗng. Không cần tôi phải nói. Em đã biết rồi. Vị bác sĩ
bước ra ngoài, để chúng tôi lại một mình.
“Em muốn về nhà,” em nói, nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ.
“Chưa được, nhưng sớm thôi,” tôi đáp.
“Em mất con rồi,” em thẳng thừng nói. Tôi cứng người, không
biết phải phản ứng lại thế nào. “Em đoán nó đã được định là sẽ không thể ra đời,”
em lại nói, vẫn nhìn ra cửa sổ.
“Addie, tất cả mọi thứ em làm đều đúng. Nếu có sai thì là lỗi của
anh.” Tôi cụp mắt xuống vì không dám nhìn em. Addie không nói một từ nào, không
gì cả. Em chỉ nằm bất động ở đó, sự im lặng của em gào thét trong đau đớn và giận
dữ, còn tôi thì chẳng thể làm được cái khỉ gió gì. Tôi bước ra khỏi phòng,
không thể chịu đựng những lời em không nói ra thêm nữa. Tôi đi lang thang đến
phòng chờ; Elissa, Darren, Rafe và bố vợ tôi vẫn còn ở đó.
“Tôi rất tiếc,” Elissa nức nở và vòng tay ôm lấy tôi.
“Là lỗi của cậu.” Tôi nghe thấy bố Addie nói khi Elissa
buông tay ra. Ánh mắt đầy oán giận của ông ấy khiến tôi thấy nhục nhã vô cùng.
Trong đau đớn, tôi đổ sụp xuống sàn, quỳ trước mặt ông. “Cậu và công việc làm
ăn của cậu đã hại con gái tôi. Nó đã mất đi đứa con chỉ bởi lòng hận thù của kẻ
nào đó đối với cậu!”
“Bác Sakis,” Darren xen vào, “cậu ấy cũng mất con mà.
Daimon không phải chịu trách nhiệm cho những gì kẻ bệnh hoạn nào đó đã làm.”
Darren đứng trước mặt tôi, ngăn cách bố Addie với tôi, nhưng tôi vẫn quỳ ở đó,
để cho những lời ông ấy nói đổ xuống đầu mình.
“Sao cậu có thể làm thế với con bé hả?” Ông vẫn tiếp tục
nói, vốn tiếng Anh không rành rẽ lại càng khiến cho những lời lẽ kia thêm thấm
thía. Tôi không dám nhìn lên. Tôi đáng phải nhận sự giận dữ và căm ghét của ông
ấy. “Cậu đã hứa là sẽ giữ cho con bé được bình an, nhưng tất cả những gì cậu
làm là tổn thương nó,” ông hét lên.
“Bác Sakis, xin bác đấy. Addie có thể nghe thấy bác, và hiện
tại chúng ta cần phải giúp cả hai người họ,” Elissa cố xoa dịu tình hình.