Thứ Bảy, 31 tháng 3, 2018

HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN 15


15.
KẺ KHÔNG ĐƯỢC CHÀO ĐÓN

Daimon không hề quay về nhà cho đến tận sáng sớm ngày mừng Năm Mới. Tôi vẫn chưa chuẩn bị gì cho Năm Mới, vì vẫn còn cảm giác thương hại bản thân sau chuyến đi thăm Sofia. Anh ta chẳng hề nói với tôi từ nào lúc bước vào nhà, khiến tôi thấy còn tồi tệ hơn nữa. Sau khi tắm xong, Daimon xuống lầu và lấy một chai nước ra khỏi tủ lạnh.

“Sofia thế nào?” Anh ta hỏi, tựa người lên quầy bếp.

“Tốt,” tôi gằn giọng đầy giận dữ.

“Addie, em ổn chứ?” Anh ta nheo mắt nhìn tôi.

“Tôi ổn,” tôi rít lên trong lúc chơi đùa với Drako.

“Nói cho tôi nghe có chuyện gì,” anh ta quát.

“Con bé cực kì tốt! Được chưa! Còn tốt hơn cả tốt nữa,” tôi hét lên. “Con bé sắp lấy bằng danh dự và đang sống cuộc đời của nó. Rồi nó sẽ có một sự nghiệp riêng, cái sự nghiệp mà tôi muốn ấy. Trong khi tôi chẳng là gì hết. Tôi không làm được gì hết, cũng không mở mang được gì cả. Tôi chỉ là phương tiện cứu cánh của anh. Tôi thật vô giá trị và vô dụng,” tôi nhiếc móc bản thân, đố kị với sự thành công của em gái mình. “Tôi đã sắp ba mươi, vậy mà lại đi ghen tị với em gái của mình,” tôi khẽ bật cười vì biết mình nghe lố bịch tới mức nào.

“Em không hề vô dụng, và em cũng không phải phương tiện cứu cánh. Em chỉ làm những gì cần thiết để giúp đỡ gia đình mình mà thôi. Không phải ai cũng làm được điều đó,” anh ta nói làm tôi ngạc nhiên. “Em là một trong những con người tuyệt vời tôi từng gặp. Không ai lại từ bỏ cơ hội của cả một đời người để chạy đi giúp đỡ gia đình họ cả. Em đã từ bỏ mọi thứ và không một lần nhìn lại.” Anh ta bước tới và nhìn xuống tôi.

“Không một lần nhìn lại sao?” Tôi hỏi đầy hoài nghi. “Tôi lúc nào cũng nhìn lại và căm ghét vì đã đánh mất điều đó. Tôi ghét việc mình đã từ bỏ cơ hội vì một thứ gì đó,” tôi khẽ sụt sịt nói.

“Addie…”

“Thôi đi! Tôi không muốn nói chuyện này nữa. Kể tôi nghe về chuyến đi của anh đi. Việc liên doanh thành công chứ?” Tôi hỏi, chùi đi những giọt nước mắt. Tôi thật sự quá chán sự thảm hại này rồi.

“Coi nào, em yêu. Là tôi, Daimon kia mà. Dĩ nhiên là tôi đã khiến việc liên doanh thành công, và kiếm được thêm tiền trong quá trình đó nữa.” Anh ta nhướng nhướng mày với tôi.

“Có thể hiểu được,” tôi nhún vai.

“Hiểu được gì?”

“Anh rất giỏi trong những chuyện anh làm.” Tôi trao cho anh ta nụ cười tươi không hở răng, cố kiềm giữ thái độ kinh khủng của mình.

“Em vừa khen tôi đó à?” Anh ta mỉm cười hỏi.

“Xem đó như là quà Giáng Sinh muộn của anh đi,” tôi nói.

“Tôi sẽ nhận.”

“Dĩ nhiên là anh sẽ nhận rồi,” tôi trêu.

“Nghe này, tôi phải đi để hoàn thành một số giấy tờ ở văn phòng. Tôi sẽ về trước sáu giờ, được chứ?” Anh ta nói, đi lên tầng trên để thay quần áo.

****

Thay vì nấu ăn, tôi gọi đồ ăn Thái và bày chúng lên bàn. Tôi lấy ra một trong những chai rượu vang yêu thích của anh ta, loại làm từ nho cabernet sauvignon[1], và ngồi chờ. Điện thoại vang lên lúc gần sáu giờ. Tôi biết là điện thoại từ tầng dưới; nghe tiếng chuông là hiểu.

“Addie, là anh đây.” Mẹ kiếp. Darren đã đến mà không gọi trước.

“Darren, anh đến đây là một ý tồi đấy,” tôi nói với anh ấy.

“Anh chỉ muốn gặp em thôi. Chúa ơi, Addie, đã nhiều tuần rồi anh không được gặp hay nghe tin tức từ em,” anh ấy buồn bã nói qua điện thoại.

“Em không thể để anh lên đây. Nếu Daimon biết được---”

“Em không quan tâm Daimon biết hay không. Em là bạn anh, anh muốn gặp em,” anh ấy nói đầy giận dữ.

Tôi biết mình không thể để anh ấy lên đây, không sau khi tôi đã thỏa thuận với anh ta về việc không cho bất kì ai vào trong nhà. Tôi gác máy và đi xuống tầng dưới. Darren đang ngồi trên trường kỉ, nghiêng người về trước, mắt nhìn xuống đất.

“Darren?” Tôi nói lúc bước tới chỗ anh ấy.

“Chào em,” anh ấy nói, đứng lên và ôm lấy tôi.

“Anh ổn chứ?” Tôi hỏi, lùi ra để nhìn vào mặt anh.

“Giờ thì ổn rồi.” Anh ấy mỉm cười. Tôi đi vòng qua Darren và ngồi xuống ở chiếc trường kỉ đối diện.

“Anh đang nói cái gì vậy?” Tôi hỏi.

“Anh nhớ em,” anh ấy khẽ đáp. “Anh thật sự rất nhớ em. Đã nhiều tuần rồi anh không nghe tin từ em, cũng không gặp được em.”

“Anh có thể gọi điện mà.” Tôi mỉm cười.

“Anh có gọi mà,” anh ấy nói, trông có vẻ như bị xúc phạm. Tôi hít vào một hơi thật sâu, nhận ra điều Daimon đã làm.

“Cậu ta đã giam giữ em ở trên đó nhỉ.” Darren chỉ tay lên trên.

“Em thật sự không hiểu được anh. Ban đầu, anh vẫn ổn với việc em hẹn hò với anh ấy. Anh thậm chí còn trêu chọc bọn em nữa. Rồi bỗng dưng anh lại nói anh quan tâm đến em. Em đã nói với anh là em xin lỗi, anh bảo là không sao, vậy mà bây giờ anh lại đến đây, muốn được gặp em.” Darren và thái độ của anh ấy khiến tôi bối rối. Anh ấy không phải loại người không biết mình muốn gì.

“Kiện anh đi,” anh ấy nhún vai. “Em đã luôn ở đó, Addie. Anh thích việc em lúc nào cũng ở đó. Giờ thì không còn nữa,” anh ấy rít lên.

“Em kết hôn rồi, Darren. Em có trách nhiệm với Daimon. Ý em là, em hiểu; chúng ta là bạn, và em yêu quý anh như một người bạn. Nhưng em cần phải nghĩ đến cảm giác của anh ấy, có lẽ sau một thời gian nữa chăng?” Tôi đề nghị.

“Tại sao? Sao anh phải mất em vì sự thiếu tự tin của Daimon chứ?” Anh ấy nhạo.

“Em biết ý anh là gì, nhưng em cũng hiểu cảm giác của anh ấy nữa. Em sẽ rất khó chịu nếu Clara lảng vảng xung quanh. Phải, anh ấy có hơi quá đáng, và em ước gì anh ấy chịu tin tưởng em hơn, nhưng đó là con người anh ấy,” tôi giải thích.

“Thật vớ vẩn, em biết điều đó mà,” anh ấy nạt.

“Cái gì vớ vẩn?” Đúng thứ tôi cần, một cuộc chạm trán nữa giữa Daimon-và-Darren.

“Cậu, giữ Addie xa khỏi tôi,” Darren chua chát nói và đứng lên.

“Cô ấy là vợ tôi. Dĩ nhiên tôi sẽ giữ cô ấy tránh xa cậu rồi!” Anh ta quát.

“Cô ấy là bạn tôi, và cậu cũng từng là thế mà,” Darren lạnh lùng nói.

“Đó là trước khi tôi phát hiện ra cậu yêu vợ tôi,” Daimon giận sôi. “Cậu thật sự nghĩ tôi sẽ để cho cậu dành thời gian bên cô ấy à? Cậu có điên không? Cô ấy là của tôi và sẽ tiếp tục thuộc về tôi!” Daimon nói, nắm lấy tay tôi, lôi tôi đứng dậy và kéo về phía thang máy.

“Anh có thể thôi khiến tôi trông giống con nít được không hả?” Tôi nạt, rút tay khỏi tay anh ta.

“Vào trong cái thang máy chết giẫm này ngay!” Anh ta gầm lên.

“Daimon…”

“Addie, làm ngay đi!” Thang máy kêu “đing” và tôi bước vào, nỗi xấu hổ tràn qua người khi tôi đứng phía sau Daimon. Khi đã đến căn hộ áp mái, Daimon chờ tôi bước ra trước.

“Đó là chuyện em làm à? Em chờ đến khi tôi không có ở nhà để hẹn hò với Darren ư?” Anh ta buộc tội.

“Anh đang phê cần sa hả? Anh có nghe được những gì tôi nói với anh ấy không?” Tôi đáp trả.

“Tôi không tin được em. Sau tất cả những chuyện em đã khiến tôi cảm thấy tội lỗi, vậy mà giờ đây em lại làm y như thế,” anh ta quát.

“Anh điên rồi! Anh phát rồ rồi!” Tôi lắc đầu và bỏ mặc anh ta ở tiền sảnh.

“Darren mới là người em muốn,” anh ta nạt.

“Như tôi đã nói trước đó. ANH LÀ CHỒNG TÔI! KHÔNG PHẢI AI KHÁC CẢ. CHỈ ANH THÔI!” Tôi hét lên với anh ta. “Tôi đã nói với anh ấy là tôi hiểu lý do tại sao anh lại cảm thấy như thế. Tôi đã bênh vực anh, đồ khốn. Sao tôi lại làm thế ư? Đến tôi còn không trả lời được nữa,” tôi nói một tràng. “Anh có hay không có chặn số của anh ấy trong điện thoại của tôi hả?” Tôi gào to.

“Nếu có thì sao?” Anh ta hỏi cộc lốc.

“Tin tưởng, Daimon. Anh có hiểu được ý nghĩa của từ đó hay không? Sao anh lại không thể tin tôi?”

“Em đang nghiêm túc đó à? Dĩ nhiên là tôi không tin em rồi,” anh ta lạnh lùng nói.

“Thế thì tệ quá. Bây giờ tôi thật sự thấy rất thương hại cho anh. Hẳn là cô đơn lắm khi phải tồn tại trên trái đất này, mà không có lấy một người để nương tựa hay tin tưởng. Anh nói tôi thảm hại và hèn mọn. Vậy thì lâu lâu anh nên tự nhìn mình trong gương đi,” tôi thẳng thừng nói. Daimon đứng đó đầy đe dọa.

“Em lúc nào cũng là một con khốn cả.” Lời anh ta nói thật xấu tính và nhẫn tâm, nhưng nói lại thì tôi cũng đâu tốt đẹp hơn. Daimon bỏ đi vào tối hôm đó, phá vỡ những điều lệ trong hợp đồng của chúng tôi.

Đó là Đêm Giao Thừa đầu tiên của chúng tôi, thế nhưng chúng tôi lại không ở cạnh nhau.




[1] một trong những giống nho đỏ dùng làm rượu vang nổi tiếng thế giới.

Thứ Tư, 21 tháng 3, 2018

HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN 14


14.
SOFIA

Tôi ngồi dậy trên giường, vẫn còn đau nhức sau tối qua với Daimon. Tôi đã ngủ rất say trong vòng tay anh ta, nhưng lại thấy bối rối vô cùng. Với tôi, Daimon là người duy nhất trên thế giới này có thể đẩy tôi vượt khỏi bản thân mình. Anh ta khiến cho con người thật của tôi lộ ra, và điều đó khiến tôi sợ chết khiếp. Daimon hiểu tôi theo những cách mà chưa ai từng hiểu, hay đúng ra sẽ chẳng có ai hiểu được. Mỗi ngày trôi qua cùng với anh ta, là một ngày tôi tiến gần hơn tới vực thẳm mang tên Daimon. Tôi không muốn khao khát anh ta, nhưng sự thật là như thế. Chúa ơi, tôi có khao khát anh ta. Mỗi lần anh ta chạm vào, từng phân da thịt tôi đều cháy bùng lên sự thèm khát. Cảm giác đó mãnh liệt đến mức khiến tôi sợ. Daimon sở hữu thể xác tôi, nhưng tôi sẽ trở thành thứ gì nếu đầu hàng cảm giác của mình và trao hết bản thân cho anh ta.

Một tiếng gõ cửa khẽ vang lên.

“Bà Evans? Ngài Evans nói bà sẽ đi vào hôm nay. Bà có muốn tôi chuẩn bị hành lý cho bà không?” Ana đề nghị, vẫn đứng phía sau cánh cửa phòng ngủ.

“Không, không cần đâu; tôi sẽ tự làm. Cảm ơn bà.”

Daimon đã chuẩn bị xe cho tôi, với Ted là tài xế kiêm vệ sĩ. Tôi nhắn tin cho Sofia, báo rằng đang trên đường tới. Con bé rất vui vì sắp được gặp tôi và chỉ cho tôi thấy cuộc sống mới nho nhỏ của nó. Còn tôi thì mừng vì được gặp con bé để biết nó vẫn bình an. Mất gần hai giờ đồng hồ, nhưng cuối cùng Ted cũng đến được Khách sạn Omni, nằm gần Yale.

Ted chuyển hành lý của chúng tôi xuống rồi lái thẳng đến trường đại học. Tôi đã hẹn gặp Sofia ở phía trước, gần tấm biển xanh có đề dòng chữ Chào mừng đến Đại học Yale. Chúng tôi lái xe đến khi nhìn thấy tấm biển và Sofia của tôi, người đang đứng nói chuyện với một vài sinh viên khác.

“Cô muốn tôi nhấn còi hay đi ra ngoài đón cô ấy?” Ted hỏi, nhìn vào kính chiếu hậu.

“Không. Cứ dừng xe và đợi thôi.”

Tôi muốn dành vài phút để nhìn con bé tỏa sáng, đúng như nó phải thế. Con bé cười rất thoải mái khi trò chuyện cùng bạn bè. Chưa bao giờ tôi thấy nó làm vậy trước đây. Không phải Sofia của tôi. Sofia của tôi sẽ chỉ vùi đầu vào một quyển sách và không một lần dứt mắt ra. Con bé vẫy tay chào tạm biệt và đứng chờ. Đó là lúc tôi mở cửa xe và bước ra.

“Addie!” Nó mỉm cười và chạy về phía tôi. Chúng tôi ôm hôn nhau. Tôi đắm mình vào khoảnh khắc Sofia bình yên trong vòng tay tôi.

“Em lạnh cóng rồi,” tôi gắt, ôm chặt lấy nó.

“Không sao. Em phấn khích quá nên đã ra đây hơi sớm.” Con bé mỉm cười. “Chị đói không?” Nó hỏi tôi.

“Một chút.”

“Tốt. Có một tiệm pizza rất tuyệt ở cuối phố mà em muốn đưa chị tới.” Con bé nắm lấy tay tôi và bắt đầu kéo đi xa khỏi chiếc xe.

“Bà Evans,” Ted gọi lớn.

“Không sao đâu Ted. Tôi chỉ đi với em gái tôi thôi. Nếu có chuyện gì tôi sẽ gọi cho anh,” tôi nói qua vai.

“Ngài Evans muốn tôi ở cạnh cô mọi lúc,” anh ta nhấn mạnh.

“Vậy thì đỗ xe và đi sau chúng tôi đi,” Sofia rít lên với anh ta. “Anh ta thật phiền phức,” con bé nói, vẫn nắm lấy tay và kéo tôi đi.

Cuối cùng, chúng tôi cũng đến được tiệm pizza yêu thích của con bé có tên là BAR. Nó bảo họ có món pizza ngon nhất thành phố. Chắc hẳn con bé rất thường đến đây và vui chơi với bạn bè. Chúng tôi ngồi ở nơi mà nó gọi là Phòng Ủ. Tôi lập tức hiểu ra khi vừa bước vào. Ở cuối phòng là hai bể ủ lớn bằng đồng. Sofia chọn ngồi ở gian bàn ở phía kia của quầy bar. Ted theo sát phía sau chúng tôi và ngồi ở một chiếc bàn đơn.

“Thế, chị nghĩ sao nào?” Con bé hỏi, nhìn quanh quất.

“Chị nghĩ nó thật tuyệt!” Tôi mỉm cười.

“Hai quý cô đây sẽ gọi gì?” Người phục vụ bàn đến, hỏi về đồ uống của chúng tôi.

“Cho chị ấy nửa panh[1] Toasted Blondie,” Sofia không hề chần chừ đáp.

“Còn cô?” Người phục vụ nói với Sofia.

“Một ly trà đá.”

“Tôi sẽ dành hai phút để hai cô xem thực đơn nhé,” cô ấy nói rồi rời đi.

“Thế em thường gọi món gì?” Tôi hỏi, nhìn Sofia ở giữa không gian quen thuộc của con bé.

“Chị sẽ biết.”

Sofia gọi món cho cả hai chúng tôi. Con bé biết tôi thích gì và muốn tôi thử món ăn yêu thích mới của nó, là một miếng bánh nướng trắng với khoai tây nghiền phía trên. Đồng thời, con bé cũng gọi cả món bánh đỏ truyền thống với phô mai mozzarella, và một phần salad cho cả hai.

“Ai có thể ăn hết được đống này đây?” Tôi hỏi khi con bé đã gọi món xong.

“Chúng ta!”

“Em thật không thể tin được.” Tôi lắc lắc đầu, biết rằng em gái mình lúc nào cũng đói mắt hơn là đói bụng.

“Trường học thế nào?” Tôi hỏi, nhấp một ngụm bia từ ly của mình.

“Khá hay ho. Em luôn đạt được điểm tốt,” con bé đáp đầy tự hào.

“Tốt lắm, Sofia. Chị rất tự hào về em.”

“Em đang cân nhắc chuyện học ngành y,” con bé nói, lấy ly bia từ tay tôi và uống một ngụm.
“Thật à?” Tôi hỏi, thấy hơi ngạc nhiên.

Tôi biết con bé đã luôn nghĩ về việc đó, nhưng tôi cho rằng ngay khi bắt đầu tham gia các lớp học, con bé sẽ có thể chọn thứ gì đó khác.

“Vâng, điểm số của em cực kì phù hợp. Vậy nên em đang nghĩ sẽ tiếp tục. Đó là nếu em có thể giành được một phần học bổng,” con bé khẽ nói.

“Em cứ tiếp tục những gì em đang làm, và đừng lo về chuyện tiền bạc. Chúng ta sẽ tìm ra cách,” tôi nháy mắt.

“Em không muốn Daimon chi trả cho việc đó,” nó gắt.

“Bây giờ Daimon là anh rể của em mà. Nếu có thể giúp được, anh ấy sẽ giúp,” tôi nói, phẩy tay với con bé. Tôi hiểu anh ta đủ nhiều để biết rằng, ngay khi tôi nói ra điều đó, anh ta sẽ yêu cầu tôi một thứ gì đó mà tôi không muốn cho đi.

“Addie---”

“Nghe này, hãy đừng bàn quá nhiều về chuyện mà đến ba năm nữa mới xảy ra. Chị chỉ muốn ăn uống và nghe về cuộc sống của em ở New Haven thôi.”

Tôi ngồi đó với đứa em gái bé bỏng của mình, lắng nghe về chuyến phiêu lưu của nó và những thay đổi. Con bé nói rằng muốn nhìn thấy nhiều nơi trên thế giới hơn, và rằng nó rất phấn khích vì được đến trường. Con bé phàn nàn rất nhiều về những khó khăn, song lại rất yêu sự thử thách đó.

“Chị mừng vì kì vọng của em đã được đền đáp, và chị vui khi em muốn cuộc sống của mình phong phú hơn,” tôi khẽ nói, ăn nốt mẩu pizza.

Chúng tôi ngồi trò chuyện đến hơn ba giờ đồng hồ. Tôi đã không hề nhận ra mình nhớ con bé nhiều đến thế nào, cho đến khi chúng tôi cùng ngồi ăn với nhau. Sofia bé bỏng của tôi, người đã ngủ bên cạnh tôi từ năm lên bốn, giờ đã là một phụ nữ độc lập, xứng đáng với cái tên của mình. Tôi thậm chí có thể nhìn thấy được đôi cánh của con bé lúc chúng giương rộng ra, muốn bay vút lên, vượt trên tất cả những gì tôi đã dạy nó.

“Thế ngày mai thì sao? Chúng ta sẽ gặp ở Hiệu sách Atticus, uống chút cà phê, sau đó em sẽ đưa chị đi tham quan Yale,” con bé nói đầy phần khích.

“Chắc chắn rồi, sao lại không.” Tôi mỉm cười, hài lòng vì sự quả quyết của nó.

“Chị sẽ đưa cho em quà của em,” tôi trêu.

“Đưa cho em liền đi!” Con bé giơ tay ra.

“Được thôi!” Tôi cho tay vào ví và lấy ra một chiếc thẻ. Con bé bật cười.

“Ồ, tất cả những gì em có được chỉ là một chiếc thẻ thôi à,” con bé giễu, nhưng nụ cười nhanh chóng vụt tắt ngay khi nó mở ra và thấy một chiếc thẻ tín dụng trả trước.

“Chị muốn đảm bảo em sẽ có được tất cả những thứ em cần,” tôi mỉm cười.

“Addie, chị đến đây đã là một món quà với em rồi. Em không muốn tiền của chị. Em quá mệt mỏi vì lấy tất cả tiền từ chị rồi. Em chỉ muốn dành thời gian ở bên chị thôi,” con bé khẽ nói.

“Giờ chị đã đến đây rồi, và chị sẽ ở lại đến chừng nào em muốn. Chị sẽ không đi đâu hết. Hãy dùng chiếc thẻ nếu em muốn về nhà, hay mua bất kì thứ gì em muốn.” Tôi nắm lấy tay con bé và giữ chặt. “Chị yêu em, nhóc con phiền toái,” tôi nháy mắt. Tôi thật sự rất nhớ biệt danh đó. Kể từ khi con bé đi, tôi đã không còn được gọi nó như thế nữa.

Ted đảm bảo hóa đơn được tính cho Daimon, và lái xe đưa chúng tôi về ký túc xá của con bé.

“Chị sẽ đến đó vào khoảng mười một giờ, được chứ?” Tôi nói với Sofia lúc nó bước xuống xe.

“Được, mười một giờ ngày mai ở Atticus.” Con bé vẫy tay chào. Tôi nhìn nó đi vào trong, biến mất giữa đám đông các sinh viên ở cùng ký túc xá.

Tôi dành cả đêm còn lại tự căm ghét bản thân vì cảm thấy bực bội trước quyết định cân nhắc học ngành y của Sofia. Tôi yêu em gái mình hơn bất kì điều gì trên thế giới, song cảm giác bị phản bội vẫn ở đó. Nếu nó chọn một lĩnh vực khác, có lẽ tôi sẽ vẫn cảm thấy một chút ganh tị, nhưng đằng này, con bé lại chọn giấc mơ của tôi, và hiện tại đang cố gắng để đạt được điều tôi đã không thể thực hiện. Tôi trách mình vì đã quá nhỏ mọn và hẹp hòi. Lẽ ra tôi nên vui vì Sofia đang theo đuổi ước mơ của nó, nhưng dù có tự nhủ nhiều bao nhiêu, tôi vẫn không thể vượt qua được sự đố kị. Hiện tại, con bé đã có được sự tự do để trải nghiệm những điều tôi chỉ có thể mơ tới. Tôi từ bỏ mười năm cuộc đời cho quán ăn, đánh mất thời gian và cơ hội được sống cuộc đời của riêng mình. Tôi thầm khóc than, vì biết mình thật sự là một con người kinh khủng. Sao mình có thể đố kị với con bé được chứ? Đây chính là điều tôi muốn cho đứa em gái bé bỏng của mình, ấy vậy mà tôi lại thấy tức giận vì nó đã chiếm mất chỗ của tôi.

****

Chúng tôi rời quán cà phê và đi đến trường đại học. Kiến trúc ở đây quả là tuyệt vời, mỗi tòa nhà đều mang đặc trưng của những năm tháng đã qua, từ vô cùng cổ kính cho đến cực kì hiện đại. Tôi hoàn toàn phải lòng tòa Street Hall với phong cách cổ kính. Sinh viên ở khắp nơi trong sân trường dù bây giờ đang là thời gian nghỉ. Sofia không dừng lại cho đến khi tôi đã nhìn thấy hết tất cả các tòa nhà. Mỗi tòa nhà chúng tôi bước vào, con bé đều giải thích lịch sử và ý nghĩa của nó cho tôi nghe; tôi nhìn con bé nói; thấy được tài năng và niềm hạnh phúc của nó. Trong khi với tôi, mỗi tòa nhà chỉ khiến cho sự vô dụng của tôi càng rõ nét hơn. Sofia sẽ trở thành một ai đó. Nó đang trên đường hoàn thành những mục tiêu của mình, trong khi tôi lại trở thành vợ của một người nào đó và chấm hết. Tôi đã khiến cho quán ăn của gia đình vỡ nợ, và chẳng có gì để thể hiện cả. “Addie? Chị ổn chứ?” Sofia hỏi.

“Ừ, chị ổn. Chỉ hơi choáng ngợp thôi.” Tôi mỉm cười. “Tốt hơn là em nên lê mông đến New York vào kì nghỉ kế tiếp đấy!” Tôi chỉ tay vào nó.

“Được rồi, em hứa,” con bé đầu hàng. Chúng tôi ôm và hôn nhau, hứa sẽ gọi Skype ngay khi tôi về đến nhà. Sofia liên tục vẫy tay chào khi Ted lái xe đưa tôi về Manhattan. Ngồi trong xe, tôi xem xét lại đời mình và những quyết định khó khăn ở phía trước.




[1] nguyên mẫu là pint: đơn vị đo thể tích; 1 pint = 0.475 lít ở Mỹ và = 0.568 lít ở Anh

Thứ Bảy, 10 tháng 3, 2018

HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN 13


13.
NỖI ĐAU QUÁ LỚN

Daimon và tôi quay về nhà trong im lặng. Không phải vì cãi vã, cũng không phải vì đang chơi trò chơi, mà là vì cả hai đều lạc lối trong suy tưởng của chính mình.

“Giờ thì sao?” Anh ta hỏi, đá giày ra ngay khi vừa bước vào nhà. Hai tay anh ta đút vào túi quần bộ lễ phục lúc tiến vào trong. “Cha tôi đề nghị em bao nhiêu?” Daimon hỏi vì hiểu quá rõ cha của mình.

“Gấp đôi số tiền anh trả cho tôi,” tôi thành thật trả lời. Nói dối cũng chả ích lợi gì cả.

“Em nói với ông ta rồi sao?” Anh ta gầm lên.

“Không! Tôi nói với ông ta rằng anh yêu tôi. Không giống như anh, tôi là người biết giữ lời.” Tôi có cảm giác như vừa bị xe cán vậy. Đêm nay thật quá mệt mỏi.

“Tuyệt! Quá tuyệt! Giờ thì em sẽ rời bỏ tôi. Mẹ kiếp,” anh ta hét lên.

“Anh đang nói cái gì vậy hả?” Tôi lớn giọng nói.

“Thôi cái giọng đó đi, Addie. Em sẽ chọn người trả giá cao nhất mà. Tốt thôi, tôi sẽ trả thêm tiền cho em,” anh ta nói đầy cay nghiệt.

Nước mắt bắt đầu dâng lên. Tôi gần như chả nhìn được anh ta ở trước mặt. Cuối cùng, tôi nhắm mắt lại, để cho nước mắt tràn xuống.

“Tôi chưa từng…tôi thậm chí chưa bao giờ nghĩ tới việc rời bỏ anh. Ôi Chúa ơi, anh đã nghĩ…ôi lạy Chúa; dĩ nhiên là anh sẽ nghĩ tôi như thế rồi. Tôi đã bán mình kia mà.” Tôi dùng tay bịt miệng, cố ngăn tiếng nức nở.

“Addie…mẹ kiếp, Addie. Tôi chỉ lo sợ thôi. Nghe này, tôi xin lỗi.” Anh ta vươn tay ra nhưng tôi đã lùi lại.

“Không,” anh ta nhấn mạnh rồi kéo tôi vào vòng tay, siết chặt lấy tôi. “Tôi biết tôi lúc nào cũng làm hỏng chuyện. Chúa ơi, tôi biết tôi không giỏi chuyện này mà.” Nỗi ân hận thấm đẫm giọng nói của anh ta, nhưng thế là quá nhiều, lúc nào cũng quá muộn và quá nhiều.

“Buông tôi ra,” tôi gào khóc.

“Không,” anh ta ôm chặt hơn nữa.

“Tôi bảo buông tôi ra!” Tôi đẩy anh ta khiến cả hai suýt nữa ngã nhào.

“Đầu tiên là cha anh, giờ lại đến anh. Tôi không có nói gì với ông ta hết. Tôi sẽ không bao giờ kể ra bất kì chuyện gì. Tôi đã hứa với anh rồi, và mặc cho người ta có đề nghị cho tôi cái gì đi nữa, anh vẫn là chồng tôi, bởi vì tôi đã thề nguyền với anh,” tôi nức nở nói. “Nhưng cả hai người đều nghĩ, chỉ cần ném tiền ra là tôi sẽ làm đúng như được bảo. Quỷ tha ma bắt anh cùng người cha phải gió của anh đi. Đúng là cha nào con nấy mà!” Tôi hét lên.
Drako chạy đến bên cạnh tôi và sủa Daimon.

Tôi đi thẳng lên cầu thang. Cần phải tắm táp sạch sẽ để rửa trôi những suy nghĩ độc địa mà hai con người kia dành cho tôi mới được.

“Addie!” Anh ta gọi lớn, nhưng tôi phớt lờ và đi thẳng vào phòng ngủ.

Với tay ra sau lưng, tôi lần mò tìm kiếm sợi dây kéo. Tôi chỉ mới xoay sở kéo xuống được một nửa thì Daimon đã xen vào, kéo giật nó xuống. Không khí lạnh ngắt thay thế lớp vải áo, và cơ thể tôi sởn hết cả gai ốc lên. Bước ra khỏi bộ váy, tôi di chuyển về phía cửa phòng tắm. Hai mắt tôi tập trung vào chiếc vòi sen đang vẫy gọi. Daimon ngăn lại và ôm tôi sát vào cơ thể rắn rỏi của anh ta. Tôi nhìn anh ta qua làn nước mắt mờ ảo.

“Sao? Giờ anh muốn ‘vui vẻ’ với tôi à?” Tôi nạt. “Vậy thì cứ làm tới đi.” Tôi tỏ ra lạnh lùng và đáng ghét, song cơ thể tôi lại khao khát được đôi tay anh ta xoa dịu nỗi đau đang ngự trị. Daimon chầm chậm thả tay ra và nhìn xuống tôi. Anh ta ôm lấy mặt tôi bằng cả hai tay, dịu dàng lau đi những giọt nước mắt đã rơi xuống. Hơi thở tôi nghẹn lại, cả người run rẩy khi anh ta từ từ cúi xuống và hôn tôi. Đôi môi mềm mại của anh ta nhẹ nhàng di chuyển trên môi tôi. Tôi tự giác hé miệng, tìm kiếm niềm an ủi cho nỗi đau của mình.

Giây phút lưỡi Daimon tiến vào, tôi cảm thấy sự đòi hỏi và chiếm hữu, của anh ta. Với tay lên, tôi nắm lấy áo vét của anh ta và giữ chặt. Daimon đẩy cả hai về phía giường, không hề thay đổi nhịp điệu, vẫn dịu dàng hôn tôi. Khi đã đứng ở trước giường, Daimon dứt người ra trong khoảnh khắc và nhìn vào mắt tôi. Anh ta luồn tay vào tóc tôi và kéo ngược ra sau, để lộ ra phần cổ rồi bắt đầu liếm và hôn.

“Anh xin lỗi, Addie,” anh ta khẽ thì thầm trên cổ tôi. Giọng nói trầm đục khiến bên trong tôi như tan chảy. Anh tay đẩy tôi lên giường. Tôi nằm đó trong lúc anh ta cởi bỏ áo vét và sơ mi trắng cài cúc. Rồi anh ta trườn lên trên người tôi, kéo tôi sát lại. Anh ta đặt một nụ hôn lên ngực tôi.

“Anh xin lỗi, Addie,” Daimon thì thầm trong lúc tiếp tục hôn tôi. Anh ta cởi áo ngực của tôi ra, đưa lưỡi liếm láp hai nhũ hoa. Vòng tay quanh người anh ta, tôi chầm chậm lướt tay lên tấm lưng trần, cảm nhận từng thớ cơ săn chắc.

“Addie của anh,” anh ta khẽ nói và lùi lại. Áp trán lên trán tôi, anh ta đăm đăm nhìn xuống.
“Daimon,” tôi lên tiếng, giọng đầy đau đớn, “Em cần anh.”

Đôi tay anh ta di chuyển dọc xuống cơ thể tôi, khơi lên cảm giác thiêu đốt cháy bỏng. Tôi cong lưng, hai bầu ngực áp sát lên vồng ngực cứng cáp của anh ta. Với tay xuống quần lót của tôi, anh ta cởi nó ra. Tôi có thể cảm nhận được sự động chạm dịu dàng của anh ta ở mặt ngoài đùi. Đưa hai tay ra trước người Daimon, tôi mở khóa quần anh ta ra. Một bàn tay tôi trượt vào trong. Daimon nhắm mắt lại và rên rỉ khi tay tôi tìm thấy ‘mũi giáo’ cứng rắn của anh ta. Kéo nó ra, tôi nhẹ nhàng di chuyển tay lên xuống, cảm nhận làn da mượt mà của anh ta. Đầu Daimon ngửa ra sau, tiếng gầm ghè trầm thấp phát ra từ sâu trong cổ họng. Rồi anh ta cúi đầu xuống, hai mắt mở ra. Sắc xanh da trời tôi trông đợi giờ trở nên sẫm hơn và đầy chiếm hữu. Khẽ nở nụ cười, anh ta nhanh chóng cúi xuống môi tôi, đoạt lấy điều mình muốn.

Tôi hôn anh ta, dẫn dụ anh ta hôn tôi thêm nữa. Không hề báo trước, Daimon chôn sâu mình vào bên trong tôi, khiến tôi cong người. Hơi thở tôi nghẹn lại nơi cổ họng. Daimon dừng lại, giữ cả hai bất động trong giây phút đó. Anh ta đang ở sâu bên trong tôi, lấp đầy tôi hoàn toàn. Tôi tìm kiếm ánh mắt anh ta và chờ đợi, giam mình trong khoảnh khắc đó.
“Anh xin lỗi, Addie,” anh ta dịu dàng nói và chầm chậm di chuyển bên trong tôi. Ánh nhìn của anh ta khiến tôi bối rối. Anh ta tiếp tục đẩy tới, di chuyển nhanh hơn.

“Addie, không được rời xa anh,” anh ta thì thào, nhịp điệu trở nên chậm rãi và cẩn trọng. “Không bao giờ được rời xa anh.”

“Daimon,” tôi thút thít. Anh ta rên rỉ khi nghe thấy tên mình phát ra từ môi tôi.

Nơi bí mật của tôi trở nên trơn trượt bởi khao khát dành cho anh ta, và tôi kéo anh ta vào sâu hơn nữa. Đặt một tay lên lưng dưới của Daimon, tôi quấn lấy anh ta bằng cả hai chân mình. Daimon gầm gừ, vòng một cánh tay ra phía sau eo tôi, đẩy tôi xuống sâu hơn nữa. Một sự căng trướng ngọt ngào lớn dần lên nơi bụng tôi, khiến ‘cô bé’ của tôi đập rộn, trên bờ vực giải phóng. Nơi bí mật của tôi co thắt, khuyến khích Daimon đẩy vào mạnh hơn, và cuối cùng, tôi lên đỉnh. Tôi nhắm mắt lại, cắn môi dưới để kiềm lại tiếng thét. Lúc mở mắt ra, tôi thấy Daimon đang nhìn xuống, vẫn tiếp tục chiếm lấy tôi. Anh ta đẩy vào tôi lần cuối cùng, gầm ghè khi đạt tới đỉnh.

Tôi thức giấc trên chiếc giường cỡ đại lạnh lẽo, nhớ lại đêm hôm qua, lúc tôi chìm vào giấc ngủ trong vòng tay anh ta. Daimon đã đi Anh mà không hề nói lời nào với tôi.