Thứ Bảy, 25 tháng 8, 2018

HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN 29


29.
BORA BORA

Ngay khi vừa xuống máy bay, tôi lập tức hiểu ra tại sao người ta luôn muốn đến đây. Nhiệt độ nóng như thiêu đốt. Mặt trời chói lòa và rát bỏng da, trong khi không khí lại trong lành và khô. Tôi đã kiệt sức vì chuyến bay kéo dài gần hai mươi bốn giờ. Tôi không nhớ gì nhiều sau khi đã ngồi vào chiếc xe hơi chờ sẵn ở sân bay. Tất cả những gì tôi có thể nhớ đó là tựa lên vai của Daimon.

Tôi vươn thẳng hai cánh tay qua khỏi đầu. Cả người tôi đau nhức khi nhúc nhích trên chiếc giường mềm mại đang nằm; cánh tay của Daimon vắt ngang bụng tôi trong lúc anh nằm ngủ ngay bên cạnh. Mặt trời đang lặn, sắc hồng và xanh nhạt tô điểm cả bầu trời. Tôi chầm chậm ngồi dậy để không làm anh thức giấc. Tầm mắt tôi ngập tràn cảnh sắc tuyệt diệu khi tôi bước về phía cánh cửa kính trượt dẫn ra mái hiên. Tôi kéo mở cửa và để không khí ấm áp tràn vào bên trong. Tôi khẽ mỉm cười với chính mình, hoàn toàn choáng ngợp với mọi thứ xung quanh.

“Anh đoán nụ cười đó có nghĩa là em đang vui nhỉ.” Daimon nhổm dậy trên giường và chống người trên hai khuỷu tay.

“Cảnh vật thật phi thường,” tôi thì thầm, nhìn ra khung cảnh trước căn biệt thự cạnh cảnh biển của chúng tôi.

“Trước đó còn đẹp hơn lúc anh bế em vào trong phòng. Em có biết em nặng lắm không,” anh nói, đứng dậy và bước lại gần tôi.

“Daimon hài hước nhỉ,” tôi làu bàu. Anh vòng hai cánh tay quanh eo rồi vùi đầu vào cổ tôi.

“Anh mừng vì em thấy thích. Tất cả những gì anh muốn là em được vui vẻ,” Daimon khẽ nói.

“Đây thật sự là phòng của chúng ta sao?” Tôi hỏi, sửng sốt nhìn quanh căn biệt thự khổng lồ.

“Anh có làm ra tiền không?” Anh hỏi ngược lại. “Phải, Addie, đây là phòng của chúng ta. Tất cả 2700 thước vuông này đều thuộc về chúng ta; bao gồm cả hồ bơi nước mặn và quyền tiếp cận dãy san hô ngoài kia nữa.” Anh ôm chặt hơn nữa.

“Em bơi không giỏi lắm đâu,” tôi thú nhận.

“Vậy anh sẽ dạy em,” anh khẽ nói và gặm cắn tai tôi. “Đâu phải lỗi của em. Em là Addie mà,” anh trêu, nhưng tôi đã thúc khuỷu tay vào anh.

“Anh đừng làm vậy nữa được không? Em có thể không biết nhiều, nhưng lại biết vừa đủ đấy nhé,” tôi nói vẻ khó chịu.

“Addie, em rất thông minh, thông minh hơi quá nữa kia. Điều cuối cùng anh cần là em hiểu ra và bỏ mặc anh,” anh càu nhàu và ôm lấy bụng.

“Có lẽ anh đúng. Hẳn em rất ngốc nên mới tin mấy lời vớ vẩn của anh.” Tôi thè lưỡi ra.

“Cuối cùng em cũng hiểu ra rồi,” anh trêu. “Giờ thì, nói đến chuyện trước đó, chuyện rạp phim ấy.” Vẻ nguy hiểm dần hiện ra trên mặt anh. “Em và rạp phim. Thú vị đây, vậy ra Addie của anh thích thử những điều mới mẻ à.” Daimon theo chân tôi đi quanh phòng, trong khi tôi thì cố thoát khỏi anh cùng những ý nghĩ hư hỏng của anh, nhưng đã quá muộn. Daimon tóm lấy tôi và ném lên giường.

“Kể thêm xem, Phu Nhân Evans, chính xác thì em đã làm gì trong rạp phim với tên đàn ông vô dụng kia?” Anh nói rồi nằm lên người tôi. Tôi bật cười và ngọ nguậy, cố tìm cách thoát ra.

“Nếu không anh sẽ bắt em trả giá đấy,” anh dọa dẫm.

Trong suốt phần còn lại của buổi tối, Daimon đã bắt tôi phải trả giá. Ôi Chúa ơi, anh đã bắt tôi trả giá đắt. Tôi bật cười khi nghĩ tới anh đã cố ép tôi nói ra như thế nào, song tôi vẫn giữ bí mật về các mối quan hệ thể xác trong quá khứ. Cảm giác thật tuyệt khi không phải kể ra và nhìn anh ủ ê.

“Sao sáng nay anh lại không nói chuyện với em?” Tôi hỏi khi chúng tôi cùng ngồi xuống thưởng thức bữa sáng, được bày biện hoàn hảo bên ngoài mái hiên riêng hướng ra biển. Lúc này đã là giữa ngày, mặt trời đang ở rất cao, tỏa nắng chói chang. Cả hai chúng tôi đều thức dậy khá muộn, phần vì chuyến bay dài, nhưng phần lớn là do hình phạt không dứt của Daimon.

“Anh đang bực bội,” anh lầm bầm.

“Bực bội? Tại sao?” Tôi trêu dù biết rất rõ lý do. Daimon không nói gì, chỉ xiên một miếng trái cây cắt nhỏ ở giữa đĩa. “Có phải vì em không chịu kể cho anh nghe về quá khứ phiêu lưu tình ái của em không? Hay là vì anh không ép được em nói ra?” Tôi cười khẩy.

“Anh có thể ép được em nếu muốn,” anh gằn giọng.

“Thật ư, bằng cách nào? Em thật sự rất muốn biết.” Tôi giả vờ ngây ngô.

“Anh khuyên em không nên ép anh. Em có thể sẽ không thích con dã thú anh sẽ trở thành đâu,” anh cảnh báo, đôi mắt tối lại khi anh nghiêng đầu và cẩn trọng quan sát tôi. Ánh nhìn của anh khiến tôi run rẩy. Anh làm tôi sợ, nhưng một phần trong tôi lại háo hức được nhìn thấy anh như lúc này.

“Một dã thú sao? Em thấy nghi ngờ đấy.” Tôi xuôi theo, hi vọng anh sẽ tiến xa hơn nữa.

“Phải, Addie, một dã thú. Một con thú sẽ vồ lấy em và khiến em tan chảy từ bên trong,” anh trầm giọng nói, thái độ vô cùng hống hách.

“Anh tự đề cao mình quá rồi, Ngài Evans ạ,” tôi vặt lại, nuốt xuống nỗi lo lắng. Đôi mắt anh tràn dâng khao khát khi đứng dậy và chầm chậm di chuyển tới gần tôi, sự đói khát đó nung chảy tôi ngay trên chỗ ngồi.

“Anh nghĩ hôm nay em sẽ học được anh có bao nhiêu quyền lực với em,” anh nói, giọng khàn khàn, khi nghiêng lại gần, nắm lấy tay và kéo tôi đứng dậy.

“Lên giường,” anh ra lệnh. Tôi nhìn Daimon, cẩn trọng với tất cả những gì đang diễn ra. 
“Lên giường, Addie…ngay!” Tôi ngồi xuống mép giường và đợi. “Vậy ra, Addie của anh thích làm những chuyện hư hỏng ở nơi công cộng à,” anh nói và ngồi xuống ở chiếc ghế trước mặt tôi.

“Daimon,” tôi nói, cố tỏ ra như hành động của anh không hề khiến tôi khuấy động.

“Anh thấy em đã mặc chiếc váy anh tặng lần nữa,” anh nhận xét, phớt lờ tôi. “Giở nó lên. Anh muốn nhìn thấy ‘cô bé’ của em,” anh ra lệnh.

“Daimon,” tôi lại thì thầm, cảm thấy không thoải mái khi tất cả cửa sổ và cửa trượt đều đang mở.

“Ngay, Addie, giở chiếc váy đó lên và cho anh thấy nơi nóng ấm thuộc về anh đi.” Giọng anh trầm xuống, hai khuỷu tay chống lên đầu gối, chờ đợi tôi.

Tôi ngồi đó, bối rối trước cảm xúc của mình. Phần lý trí trong tôi muốn đứng dậy và tát anh, nhưng phần khao khát sự thống trị của anh, cái phần đang mong mỏi chuyện này, lại đang chống trả vô cùng dữ dội. Tôi chầm chậm giở váy lên, phô bày mình ra trước anh. Không khí nóng ấm chạm vào nơi trung tâm, khiến cả cơ thể tôi run rẩy, sởn gai ốc.

“Không có quần lót…rất tốt, Addie,” anh gầm ghè và hít vào. “Tự chơi đùa với mình đi,” anh thì thầm, giọng trầm khàn và mạnh mẽ. Tôi chầm chậm đưa tay lên nơi bí mật, không chắc lắm về hành động của mình. Những ngón tay lạnh lẽo chạm vào hai cánh môi dưới, và tôi bắt đầu ngập ngừng di chuyển. “Nhìn anh trong khi em làm thế,” anh nói đầy ám muội. Tôi miễn cưỡng nhìn vào mắt anh. Sự đói khát nằm sâu trong đôi mắt xanh kia giục tôi phải di chuyển nhanh hơn. Tôi thở hắt ra một hơi, cố chống lại cơn bão cảm xúc, sợ hãi, ham muốn và thèm khát. Tôi đẩy một ngón tay vào trong mình trong khi anh quan sát. Dòng dịch yêu khiến tôi trơn trượt hơn khi cho thêm một ngón tay vào nữa. “Tiếp tục đi, Addie,” Daimon hối thúc. Tôi đưa bàn tay còn lại xuống và chầm chậm chơi đùa với mình, ánh mắt nóng bỏng của anh khiến tôi càng háo hức hơn.

“Nhanh hơn nữa,” anh gần như không nói nên lời khi kéo khóa quần bò và lấy ‘cậu nhỏ’ của mình ra. Không khí quanh chúng tôi tràn ngập dục vọng nguyên thủy. Tôi cắn môi dưới, buộc mình phải tập trung vào nhu cầu được giải phóng rất cấp thiết của bản thân. Tôi quan sát Daimon thúc thật mạnh vào nắm tay của mình. Đặt hai chân lên mép giường, tôi mở rộng hơn nữa. “Mẹ kiếp,” anh rền rĩ, đứng lên và bước lại chỗ tôi. Với mỗi bước chân của anh, nơi nữ tính của tôi lại run rẩy vì khao khát. Tôi muốn anh ở bên trong tôi, thật sâu. Tôi muốn anh cảm thấy nơi nữ tính của tôi siết chặt quanh anh khi tôi lên đỉnh. “Mở chân em rộng hơn nữa,” anh nói cộc lốc khi đứng phía bên trên, nhìn xuống tôi qua đôi mắt mơ màng.

Tôi mở rộng chân hết sức có thể. Daimon gầm gừ sâu trong lồng ngực, đặt mình ở lối vào của tôi. “Nó đẫm nước rồi này. Em rất ướt,” anh nghiến răng nói, sượt mũi giáo qua da thịt sưng phồng của tôi. Hơi thở tôi nghẽn lại và suýt nữa thì tôi lên đỉnh. “Chưa được,” anh gằn giọng. Tóm lấy hai đùi tôi, anh đâm vào thật sâu. “Siết chặt nơi ngọt ngào đó quanh anh đi,” anh nặng nề nói. Ngay lập tức, nơi bí mật của tôi căng ra, cảm nhận độ dài rắn chắc của anh. Daimon di chuyển, hoàn toàn mất kiểm soát, những cú thúc điên cuồng của anh, di chuyển sâu hơn và mạnh hơn. Đầu anh ngửa ra sau, tay siết lấy đùi tôi chặt hơn nữa. “Khốn kiếp, Addie,” anh gầm lên. Tôi tiếp tục xoa tròn tay ở nơi nữ tính, tìm kiếm cơn cực khoái cho mình. Chúa ơi, trông anh thật hoàn hảo khi ở giữa hai chân tôi, lao mình vào bên trong tôi.

Daimon là của tôi, cuối cùng, tôi cũng nhận ra điều đó rồi.

“Đến đi, Addie. Đến ngay,” anh gầm ghè. Lời của anh như một mệnh lệnh, và tôi lên đỉnh, ngã lại xuống giường. Những cú thúc của Daimon trở nên nông hơn khi anh dần quay xuống từ đỉnh cao.

“Cô bé của em là điều tuyệt vời nhất anh từng được nếm trải đấy.” Anh mỉm cười với tôi, hoàn toàn thỏa mãn.

“Thật sao?” Tôi nói, đẩy anh ra.

“Gì thế?” Trông anh rất bối rối.

“Không có gì, bỏ đi.” Tôi thấy tức giận trước lời nhận xét khinh suất của anh.

“Anh biết rõ, khi một người phụ nữ nói không có gì, có nghĩa là rất có gì đấy.” Daimon trườn lên người tôi, ghim chặt tôi xuống.

“Xuống khỏi người em,” tôi nói, quay đầu đi.

“Addie, em là người phụ nữ duy nhất cùng anh trải qua kiểu quan hệ dữ dội này. Không gì so sánh được. Kể cả những giấc mơ ướt át nhất của anh về em thuở thiếu niên,” anh cười khẩy.

“Anh đùa em chắc.” Tôi nhìn anh hoài nghi.

“Em nên thấy mình lúc mặc đồng phục ở trường. Thật sự rất hấp dẫn đấy.” Anh nhướng nhướng chân mày.

“Daimon!”

“Em trông cực kì thận trọng, nhưng bên dưới lớp vỏ đó em lại là một chú mèo hoang sẵn sàng nổi loạn. Anh rất thích.” Anh liếm môi khi nói.

“Hồi đó em đâu có nổi loạn.” Tôi chỉnh lại.

“Với anh thì có. Chúa ơi, Addie, em phải thấy mình khi đó kìa.” Anh nhắm mắt lại, lắc lắc đầu khi hồi tưởng về ngày xưa. “Ngày trước anh đã nghĩ em rất gợi cảm, nhưng hiện tại…giết anh đi, hiện tại anh không tài nào cưỡng lại được em hay nơi nóng bỏng kia của em,” anh nói và mỉm cười.

Daimon sẽ không bao giờ biết được, và tôi cũng sẽ không bao giờ cho anh biết, nhưng lời lẽ của anh, dẫu có thể rất thô lỗ và sống sượng, luôn luôn là sự thật, làm cho vị trí của anh trong tim tôi thêm vững chắc.

“Coi nào. Chúng ta nên dậy thôi. Chẳng phải chúng ta sẽ có một ngày đầy ắp các hoạt động anh đã lên kế hoạch sẵn sao?” Tôi nói, cố ngồi dậy, nhưng Daimon đã kéo tôi xuống.

“Addie, anh biết không phải lúc nào anh cũng lịch lãm. Như em đã nói, anh có thể là một kẻ chẳng ra gì, nhưng ít nhất, anh có thể khẳng định điều này. Anh yêu em bằng tất cả những gì tạo nên con người anh, chính anh. Anh vô cùng yêu em,” anh khẽ nói và nhìn xuống tôi. Tôi mỉm cười, tâm hồn bay bổng bởi những gì anh nói.

“Em cũng yêu anh,” tôi khẽ đáp, với tay lên và ôm lấy gương mặt anh.

****

Bora Bora, tôi có thể nói gì đây? Chỉ riêng phong cảnh thôi, chứ đừng nói là thế giới xung quanh tôi, dường như vô cùng sống động và rực rỡ. Cuộc sống của chúng tôi ở Manhattan gần như rất lạ lẫm và xa xôi, trong khi ở đây, chỉ có Daimon và tôi hiện hữu mà thôi. Anh chàng đã lên kế hoạch mọi thứ, khiến tôi ngạc nhiên mỗi ngày bằng điều gì đó mới mẻ và thú vị.

Hôm nay, tôi thức dậy sớm hơn Daimon vì muốn có chút thời gian cho bản thân, tôi ngồi bên ngoài hàng hiên, ngắm nhìn những con sóng màu lam chuyển động. Một sự bình yên giản dị bao bọc lấy tôi khi nhìn mặt trời lặng lẽ nhô lên từ ngọn núi nhỏ trước mặt; những tia nắng chiếu rọi mỗi lúc một xa hơn khi mặt trời lên cao hơn. Tôi ôm lấy hai đầu gối, nhớ về mẹ và gia đình mình. Sáu tháng trước, thế giới của tôi vô cùng hỗn loạn, quán ăn của tôi phá sản, căn nhà của chúng tôi có nguy cơ bị tịch biên, bệnh tật của bố tôi và tương lai em gái tôi. Tất cả những chuyện đó treo lơ lửng trên đầu tôi như Thanh gươm Damokles[1], có nguy cơ rơi xuống bất cứ lúc nào. Tôi đã bí mật thở phào nhẹ nhõm vào khoảnh khắc Daimon quay trở lại cuộc sống của tôi. Anh giống như một cơn bão, quét sạch mọi thứ khiến tôi thấy nhớp nhúa, cho tôi một khởi đầu mới.

Tôi nhớ mẹ. Lúc này tôi nhớ bà hơn bao giờ hết, nhưng tôi không còn mang theo cảm giác tội lỗi phi lý từng đè nặng mình nữa. Cuối cùng, tôi đã có thể thương tiếc bà ấy theo đúng cái cách mà tôi nên làm nhiều năm về trước. Vào những lúc thế này, những lúc ở một mình, tôi có thể nhìn lại và nhớ về mẹ; tiếng cười cùng nụ cười của bà, sức mạnh và sự tận tâm của bà. Một khi đã buông bỏ được sự hối tiếc, tôi cuối cùng đã có thể cho mình cái quyền nhớ về bà theo cách bà đáng được nhận.

“Em làm gì mà dậy sớm thế?” Daimon khào khào nói từ cánh cửa dẫn ra mái hiên. Tôi nhìn sang và thấy anh chẳng mặc gì ngoài chiếc quần PJ; những bắp cơ gọn gàng và săn chắc căng ra khi anh vịn tay lên khung cửa.

“Chỉ ngồi thôi,” tôi khẽ đáp. Daimon bước ra và ngồi xuống cạnh tôi. “Em muốn ngắm mặt trời mọc.” Tôi khẽ mỉm cười với anh.

“Vậy anh sẽ cùng ngắm với em,” anh nói; tông giọng nam trung vẫn còn khàn khàn.

“Daimon…” Tôi nhẹ nhàng lên tiếng, ngắm nhìn khung cảnh đẹp đẽ với những hàng cây xanh ngắt, đại dương xanh thẳm cuộn sóng, và sắc vàng tuyệt diệu của mặt trời đã nhô lên một nửa.

“Gì thế?” Anh hỏi.

“Là nhờ anh đấy,” tôi nói khẽ, vẫn ôm lấy hai đầu gối và không hề nhìn anh.

“Anh sao?”

“Phải, anh. Anh đã thay đổi mọi thứ trong thế giới của em. Em biết nguyên do chúng ta ở bên nhau rất kì lạ, nhưng em thấy mừng vì chuyện đó đã xảy ra. Được ở bên anh, dù chúng ta từng tàn nhẫn với nhau tới mức nào, em vẫn thấy vui vì mọi chuyện đã diễn ra như thế. Và thành thật mà nói, em đoán chúng ta thế nào cũng sẽ tàn nhẫn với nhau trong tương lai thôi, nhưng điều đó vẫn khiến em hạnh phúc. Anh đã bước vào cuộc sống của em và sửa chữa mọi thứ nhưng em đã không hề chú ý tới; nào là Sofia, bố em, mẹ em và thậm chí cả quán ăn nữa. Anh đã làm tất cả. Lúc này em ngồi đây, nhìn thấy khung cảnh này, được trải nghiệm mọi thứ đều nhờ anh cả.” Tôi cố kiềm lại dòng nước mắt phản bội đang chực trào ra. “Cảm ơn anh.” Ba từ đơn giản kia như thiêu đốt cổ họng tôi.

“Addie…” Daimon thì thầm nhưng bị tôi ngăn lại.

“Daimon, anh đã thay đổi cuộc đời em, và em biết, chúng ta kết hôn vì những lí do riêng, chúng ta cần và đã lợi dụng nhau. Em nhận ra chúng ta sẽ không thể có mặt ở đây lúc này nếu không có chuyện đó. Em chỉ muốn anh hiểu rằng, em yêu anh rất nhiều, mặc cho anh có là một kẻ đáng ghét đi nữa.” Tôi bật cười khẽ. “Anh là một người đàn ông đẹp đẽ. Anh mạnh mẽ, luôn chở che và tình yêu của anh…nó vô cùng mãnh liệt và choáng ngợp, nhưng em biết mình có thể nắm giữ được.”

Tôi nhìn sang để ngắm nhìn gương mặt anh, một gương mặt nổi bật và đẹp đẽ. Đôi gò má như được chạm khắc của anh và lớp râu lún phún sẫm màu, mái tóc dài nâu thẫm rối bù được vén sang một bên, và đôi mắt gần giống như màu của đại dương bên dưới chân chúng tôi. Tôi thở ra một hơi, đầu hàng những giọt nước mắt.

“Em yêu anh, Daimon Evans.”

Vẻ mặt Daimon xìu xuống và anh quay đi khỏi tôi. “Anh không xứng với em hay sự tán dương của em,” anh khẽ nói, giọng trầm khàn.

Tôi thả hai cánh tay ra rồi đứng dậy. Bước tới hai bước, tôi quỳ xuống trước mặt anh. Tôi với tay lên và nhẹ nhàng vuốt ve một bên gò má ram ráp của anh, xoay mặt anh sang đối diện với tôi. “Có thể anh nghĩ rằng anh không xứng đáng với điều đó, nhưng với em, anh chính là sự cứu rỗi.”

Tôi nhổm dậy trên hai gối và dịu dàng hôn lên đôi môi mềm mại của anh. Tôi kéo anh lại gần, hít vào mùi hương của anh, cảm nhận sự hiện diện của anh. Môi tôi di chuyển thật chậm rãi và từ tốn, lưỡi khẽ sượt qua lưỡi anh. Daimon thở dài và hôn đáp lại tôi. Anh dứt ra, ôm lấy gương mặt tôi. Anh nhìn xuống tôi đăm đăm, không nói gì mà chỉ tiếp tục vuốt ve mặt tôi.

“Em sẽ bỏ lỡ cảnh mặt trời mọc đấy,” anh thì thầm và dễ dàng nhấc bổng tôi lên, ôm ấp tôi trong vòng tay. Chúng tôi ngồi đó, ôm lấy nhau, cùng ngắm mặt trời nhô lên khỏi đỉnh núi.


[1] Damocles’ Sword: một điển tích cổ của Hy Lạp, hàm ý rằng không thể có hạnh phúc cho một người luôn phải lo sợ. Cụm từ “thanh gươm của Damocles” hiện thường được sử dụng rộng rãi như một cách nói ẩn dụ để mô tả một mối nguy hiểm hiển hiện.

Thứ Sáu, 17 tháng 8, 2018

HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN 28


28.
TRẠM DỪNG

“Dậy đi, Addie,” Daimon nói khẽ vào tai tôi.

“Chúng ta tới chưa?” Tôi hỏi, mở mắt và thấy mặt trời chói lọi đang rọi qua những khung cửa sổ bầu dục.

“Không, chúng ta chưa tới.” Daimon tiếp tục chạm vào mặt tôi trong lúc quỳ xuống bên cạnh tôi.

“Vậy chúng ta đang ở đâu?” Tôi hỏi, nhìn lên anh.

“Chúng ta đang ở Doha để tiếp nhiên liệu,” anh mỉm cười.

“Doha? Anh đùa sao?” Tôi cắn môi để kiềm lại một nụ cười.

“Em đói không? Em muốn ăn gì không?” Tôi gật đầu đáp lại. “Chắc phải mất vài giờ nữa, chúng ta đi thôi. Nhưng trước khi đi,” anh đứng dậy và đưa tay ra, Mitch xuất hiện, đưa cho anh một túi hành lý nhỏ, “thay đồ đi.”

“Tại sao?”

“Addie, chúng ta đang đi nghỉ.” Daimon nghiêng tới gần tai tôi và thì thầm, “Và anh muốn thấy em mặc quần áo anh mua cho em, giờ đi thay đồ đi.” Anh hơi lùi lại và mỉm cười với tôi.

Tôi bật cười lúc bước ra từ phòng tắm; Daimon đã mua cho tôi một chiếc váy lụa mỏng. Nó có màu đỏ nhạt và rất đậm chất Bohemian. Anh thậm chí còn mua cho tôi một đôi sandal kiểu Hy Lạp màu vàng kim nhỏ xinh nữa.

“Giờ đó mới là Addie của anh chứ.” Anh nắm lấy tay tôi và đan những ngón tay chúng tôi với nhau. “Đi nào, xe đang chờ chúng ta đấy.” Anh kéo tôi băng qua máy bay đến chỗ cầu thang dẫn xuống. Daimon cứ đi xăm xăm nhưng tôi đã ngăn anh lại. “Gì thế, Addie?” Thế giới xung quanh tôi thật lạ lẫm và mới mẻ. Không khí oi nồng do hơi nóng, mặt trời nóng bỏng và ở rất gần. Một luồng không khí kéo tới, thấm đượm nhiều mùi hương hấp dẫn tôi. “Đi thôi, Addie.” Daimon kéo kéo tay và tôi đi theo anh.

Chiếc BMW màu đen đưa chúng tôi đến sân bay chính, nơi một quý ông chờ sẵn để mở cửa cho Daimon và tôi.

“Ngài Evans.” Người đàn ông đưa tay ra, hướng dẫn chúng tôi đi vào trong. Tôi giữ chặt tay Daimon, để anh dẫn đường trong lúc nhìn quanh, hoàn toàn chìm đắm vào mọi thứ quanh mình. Sân bay khá nhỏ, nhưng lại rất đông người, họ đến từ nhiều nền văn hóa tôi chưa từng gặp qua.

“Ngài Evans, chào mừng đến với Phòng Chờ Onyx,” một người đàn ông Trung Đông chào đón chúng tôi từ sau bàn lễ tân.

“Cảm ơn,” Daimon đáp, đưa tôi đi qua cánh cửa kính trượt.

Căn phòng đầy những thương nhân, một số mặc trang phục kaftan[1] truyền thống và khăn trùm đầu. Râu của họ được cắt tỉa gọn gàng, tạo nên dáng vẻ vô cùng nghiêm túc. Ở phía cuối phòng bên kia là khách du lịch, hầu hết đều là người Anh. Họ ngồi trên những chiếc ghế da đỏ-và-trắng được sắp thành hàng thẳng thớm. Các màn hình TV lớn được đặt rải rác xung quanh, đang hiển thị thông tin các chuyến bay. Những người phục vụ nam và nữ đi vòng quanh, hỏi han xem các vị khách có cần gì không. Mọi thứ đều hoàn hảo và sạch sẽ. “Addie, ngồi ở đây đi,” Daimon nói, chỉ tay vào một khu bàn nhỏ khá kín đáo, ngăn cách chúng tôi khỏi mọi người. “Em thích nhìn người ta nhỉ,” Daimon nói và ngồi xuống.

“Không phải ngắm người; chỉ là em có cảm giác, chúng ta đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ, cứ như chúng ta không hề là một phần của hành tinh này ấy. Cực kì tuyệt vời,” tôi đáp, hoàn toàn chìm đắm.

“Chúng ta đang ở bên kia địa cầu rồi; ở đây, chuyện em là một người New York chẳng quan trọng đâu,” Daimon nói, vẫy tay ra hiệu với một nữ phục vụ. “Hai chai nước, hai phần hummus[2] và một ít tabbouleh[3],” anh nói với cô ta. Người phục vụ gật đầu và rời đi.

“Anh từng đến đây rồi à?” Tôi hỏi.

“Vài lần, hầu như chỉ vì công việc.”

“Daimon,” một người đàn ông với giọng Anh đậm đặc gọi to. “Ôi trời đất quỷ thần ơi, anh bạn! Không gặp kể từ hồi liên doanh rồi.” Tôi nhìn thấy một người đàn ông khá béo và lùn, với quả đầu hói đang cầm trên tay chiếc ly chứa đầy thứ mà tôi cho là bia.

“Mẹ kiếp,” Daimon lầm bầm trong hơi thở. “Stanley, ông thế nào rồi?” Daimon nói với nụ cười gượng dán trên mặt, sau đó đứng dậy và bắt tay ông ta.

“Ồ, tôi thấy anh đã mang theo một trong những quý cô quyến rũ để cùng vui chơi. Tôi từng thấy anh đi chung với bao nhiêu cô rồi nhỉ?” Ông ta bật cười thúc vào mạng sườn của anh.

“Hẳn ông đã nhìn thấy kha khá cô đi cùng chồng tôi rồi.” Tôi đứng dậy và đưa tay ra để bắt tay với ông ta.

“Ồ,” ông ta lầm bầm, “Tôi chỉ đùa thôi mà.”

“Chắc vậy rồi,” tôi nói khi ông ta bắt tay tôi, nhưng mắt lại hướng về một Daimon nổi giận đang nhìn tôi. “Giờ thì xin hai người thứ lỗi,” tôi nói qua hàm răng nghiến chặt.

“Tên khốn chết giẫm,” tôi làu bàu, bỏ mặc hai người họ và đi về phía bên kia của phòng chờ. Tôi nhìn thấy người phục vụ trẻ tuổi ban nãy đang bê thức ăn của chúng tôi. Tôi vẫy tay và bảo cô ta đặt chúng xuống một chiếc bàn lớn còn trống. Tôi ngồi xuống và bắt đầu ăn uống theo ý mình.

“Anh thấy em đã tìm được thức ăn rồi nhỉ,” Daimon lạnh lùng nói và ngồi xuống trước mặt tôi. Tôi nheo mắt với anh sau khi đã uống cạn nước trong chai. Dằn mạnh nó xuống bàn, tôi tiếp tục giận dữ nhìn anh. “Anh thấy Addie của anh đang hơi bực bội,” Daimon chỉ ra. Daimon đã đi với bao nhiêu cô rồi? Mong muốn được biết con số kia đang ăn mòn tôi. Tôi thở dài trong lúc ăn. Nếu ở trong một tâm trạng tốt hơn, có lẽ tôi đã nói với anh, đây là món Trung Đông ngon nhất tôi từng được ăn, mà đó chỉ là ở sân bay thôi đấy. Tôi lấy chai nước của mình và nốc.

“Một chút,” tôi đáp.

“Đó là Stanley. Ông ta đã giúp anh trong việc liên doanh ở London,” Daimon điềm tĩnh nói.

“Em hiểu rồi, thế anh có bao nhiêu ở London?” Tôi hỏi.

“Công ty á?” Daimon vờ như không hiểu.

“Phụ nữ ấy, đồ lừa gạt tự cao tự đại,” tôi hằm hè.

“Anh chỉ biết rằng anh có một cô trong đời thôi, và cô ấy cực kì phiền toái,” anh hầm hè ngược lại.

“Có lẽ anh nên bỏ quách cô ấy đi,” tôi vặt.

“Có lẽ, cân nhắc đến việc cô ấy vừa gọi anh là một tên lừa gạt phải gió,” anh rít lên. “Nhưng sự thật là, dường như anh không thể gạt cô ấy ra khỏi tâm trí, chứ đừng nói đến trái tim. Vậy nên, thật không may là anh sẽ phải giữ cô ấy lại.”

“Tệ cho anh quá nhỉ,” tôi nói, quay đi vì không thể nhìn vào đôi mắt xanh biếc của anh được. Đó là một trong những điểm yếu của tôi khi dính đến anh.

“Addie…”

“Bao nhiêu?” Tôi hỏi, ngạc nhiên với chính mình. “Anh từng có bao nhiêu cô?”

Daimon thở dài và chỉ nhìn tôi. Vẻ mặt của anh nói lên rất nhiều. Hay thật! Có con số nào đủ nhiều để nói về mấy cô nhân tình của anh không?

“Em có mười,” tôi nói mà không hề nhận ra.

“Mười? Sao thế được?” Anh cau mày, gần như là nhe răng ra.

“Anh nghĩ chỉ vì em làm việc ở quán ăn và có Frank là bạn trai nghiêm túc duy nhất, nên em không hẹn hò à. Em có đấy. Cũng như anh, em có nhu cầu của mình mà. Những khao khát cần được đáp ứng,” tôi đáp trả, quan sát vẻ mặt cau có của anh. “Để em đoán nhé, anh tưởng em chỉ có Frank thôi sao. Anh ngây thơ đến vậy á?” Tôi nói cộc lốc.

“Anh không muốn biết con số của em, và anh cực kì không muốn em biết con số của anh,” anh giận dữ nói.

“Anh có đưa họ theo trong những chuyến đi thế này không?” Tôi thắc mắc. Ý nghĩ anh có làm thế khiến tôi tổn thương nhiều hơn tôi nghĩ. Cũng như chuyến đi này là lần đầu của tôi, tôi muốn anh cũng có một điều gì đó lần đầu.

“Vài người đi London, những người khác thì đi tới những nước khác trên thế giới, nhưng chưa có ai đến Polynesia của Pháp cả,” anh gằn giọng. Tôi nhìn xuống bàn, ngó đăm đăm vào đĩa thức ăn, cố hết sức để tập trung và không bật khóc.

“Sao chuyện này lại khiến em bận tâm hả? Addie, anh gần ba mươi rồi; em không thể nào nghĩ anh chưa từng có các mối quan hệ khác được?” Anh chất vấn.

“Chuyện vớ vẩn thôi. Bỏ đi.” Tôi bốc một miếng pita lên và chấm vào món hummus. Tôi nhai miếng bánh mì nhạt và nếm vị chua của sốt đậu chickpea. Tôi ngồi yên lặng cho đến khi phải quay lại máy bay.

****

“Em muốn quay về không?” Daimon cộc cằn nói lúc tôi thắt dây an toàn.

“Anh quyết đi,” tôi thì thầm. Tôi nhắm mắt lại, thấy bực bội bản thân và thái độ của mình.

“Mitch!” Daimon gọi to.

“Vâng, Ngài Evans?” Mitch xuất hiện, giọng điệu cũng khó chịu hệt như tôi.

“Chờ bên ngoài trong khi tôi nói chuyện với vợ tôi,” Daimon nạt.

“Vâng, thưa ngài,” Mitch hậm hực nhìn tôi, bước ra chỗ cầu thang và chờ đợi.

“Em bị cái quái gì vậy hả?” Anh cáu kỉnh hỏi.

“Em không biết,” tôi hét trả lại, mở dây an toàn ra.

“Addie, anh từng ngủ với những người phụ nữ khác. Bình thường thôi mà,” Daimon bắt đầu.

“Được, còn em thì đã ngủ với với những người đàn ông khác. Để xem nào, em quan hệ với một người trong rạp phim. Ồ, và một người khác ở trong xe của anh ta, có một anh chàng đã đưa em đến Vermont vào cuối tuần, và quan hệ với em ở trong rừng,” tôi nói dối qua kẽ răng.

“Đủ rồi,” anh hét lên.

“Vì một lý do ngu ngốc nào đó, em cứ tưởng rằng mình khác biệt, đặc biệt, nhưng không. Em chỉ là một trong số rất nhiều người trong cuộc đời của Daimon Evans thôi,” tôi bật cười và quay đi khỏi anh.

“Giết anh đi,” anh nói đầy cay nghiệt. “Em muốn gì hả, Addie? Muốn anh hét lên cho cả thế giới biết à? Em muốn mấy thứ vớ vẩn được lên kịch bản như trên phim sao? Em không phải là tạm bợ, em là Addie của anh. Người duy nhất nắm giữ trái tim anh. Anh hiểu chứ. Đừng nghĩ là anh không biết. Anh thà chưa từng có tên đàn ông nào động tới nơi ấm áp ngọt ngào mà hiện tại đã thuộc về anh kia, nhưng thực tế không phải vậy. Em và anh chính là thực tại, ngay trên chiếc máy bay này, trên đường đi hưởng tuần trăng mật. Em có hiểu ý anh không?” Anh nói một cách thẳng thừng. “Nhìn anh đi, chết tiệt,” anh ra lệnh. Tôi nhìn sang. Vẻ mặt Daimon thật khắc nghiệt và lạnh lẽo; đôi mắt anh như băng trong suốt. 
“Addie, em còn muốn gì hơn nữa?”

Daimon nói đúng, cách suy nghĩ phi lý của tôi không giúp được gì trong việc gầy dựng tình cảm của chúng tôi cả, ấy thế nhưng tôi đã để cho sự ghen tuông làm mờ mắt. Mới là ngày thứ hai trong chuyến đi tuyệt diệu này, vậy mà tôi đã làm mọi thứ rối tung mất rồi.

“Anh nói đúng. Em xin lỗi,” tôi thì thầm.

“Em vừa nói gì?” Giọng anh nhẹ nhàng hơn trước đó.

“Em nói, em xin lỗi,” tôi nói lớn hơn một chút.

“Xin lỗi. Anh không hiểu được. Em nói gì kia?” Anh trêu. Nhìn thấy nụ cười của anh giúp xoa dịu trái tim tôi.

“EM NÓI, EM XIN LỖI!” Tôi hét to rồi bật cười khúc khích.

“Hơi lớn quá rồi đó. Anh không…”

“Daimon!”

“Được rồi, được rồi, anh sẽ dừng lại. Đâu có mấy khi Addie vĩ đại và mạnh mẽ chịu nói xin lỗi.” Anh mỉm cười và bước lại gần tôi.

“Em nói thật đấy.” Tôi bĩu môi khi anh quỳ xuống trước mặt.

“Em không nên làm thế,” anh nói trong lúc vuốt tóc tôi.

“Tại sao?”

“Vì nếu những gì em nói là thật, anh sẵn sàng giết mấy tên đàn ông đó.”

“Không hẳn đều là thật,” tôi thừa nhận. Daimon nheo mắt.

“Ít nhất anh biết chuyện Vermont không phải thật. Em sẽ không bao giờ bỏ tiệm ăn mà đi. Nhưng trời ạ, câu chuyện đó thật sự khiến anh hứng thú đấy.”

“Tại sao?”

“Nhìn thấy em trong rừng, khỏa thân trước mặt anh, sẵn sàng đón nhận anh. Phải, cảnh tượng đó thuộc về anh,” anh nháy mắt và mỉm cười gian tà.

“Anh đúng là đồ đáng ghét.” Tôi lắc đầu với anh.

“Chuyện rạp phim không thể là thật được. Addie của anh không phải người liều lĩnh như thế,” Daimon nói, quan sát tôi. Tôi cắn môi và mỉm cười.

“Addie?” Daimon chờ đợi.

“Ngài Evans, phi công nói chúng ta cần phải đi ngay. Đã đến lượt chúng ta ở đường băng rồi.” Mitch quay trở lại khoang chính.

“Được,” Daimon rít lên, vẫn tiếp tục giận dữ trừng mắt với tôi. “Addie, nói cho anh đi,” 
Daimon nhấn mạnh, nhưng tôi không nói gì cả.

“Ngài Evans, ngài cần phải ngồi xuống,” Mitch nài nỉ.

“Daimon, anh nghe thấy rồi đấy, ngồi xuống đi.” Tôi mỉm cười, không để cho anh biết được bí mật của mình.

“Em chắc chắn sẽ bị phạt khi chúng ta rời khỏi chiếc máy bay này,” Daimon nói, giọng khàn khàn.


[1] áo dài của người Thổ Nhĩ Kỳ, có thắt ngang lưng.
[2] món khai vị làm từ gà, đậu, dầu, vừng, chanh và tỏi.
[3] món rau trộn vùng Trung Đông.

Thứ Hai, 6 tháng 8, 2018

HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN 27


27.
MÓN QUÀ CỦA TÔI

“Không thể tin nổi anh,” tôi hét lên với Daimon qua điện thoại, nhưng anh chỉ bật cười.

Anh đã cho người giao đến cho tôi một món quà. Nó đen tuyền, được gắn một chiếc nơ nhỏ màu hồng, đi kèm tấm thiếp đề tên, Addie. Tôi không thể kiềm được sự phấn khích của mình. Chưa bao giờ tôi nhận được một món quà thật sự nào từ bất kì ai, ngoại trừ Frank, và phải nói rằng, quà của Frank không hề giống với quà của Daimon.

Ana đứng ở phía sau lúc tôi mở hộp và lấy món quà bên trong ra. Đó là một bộ bikini kiệm vải màu xanh sáng, với phần áo là hai mảnh tam giác bé xíu diềm đăng ten, phần quần thậm chí còn bé hơn nữa, gần như chẳng che được mông ai cả.

“Tôi nghĩ nó được gọi là bikini kiểu Brazilian,” Ana ngập ngừng nói, trong lúc tôi cầm nó lên và xem xét.

Tôi đẩy lớp giấy lót ra và tìm thấy một chiếc hộp nữa, thế là tôi mở nốt. Xấu hổ làm sao khi nằm trong hộp là một chiếc máy rung có vẻ rất đắt tiền. Ana đứng chết sững, trong khi hai má tôi nóng bừng. Tôi cầm điện thoại lên và gọi vào số của Lucifer.

“Chào người đẹp.” Giọng anh đầy nhục cảm, giống như mật rót vào tai vậy.

“Không thể tin nổi anh,” tôi rền rĩ.

“Anh đoán em đã nhận được quà rồi.” Anh cười qua điện thoại.

“Anh bị cái gì vậy hả?” Tôi hỏi, gần như điếng người.

“Em làm sao vậy? Anh biết em thích thứ em nhận được mà,” anh gắt.

“Cảnh báo trước sẽ tốt hơn mà,” tôi nói. Ý nghĩ về việc Ana đã nhìn thấy cái máy rung khổng lồ kia khiến hai má tôi nóng ra lần nữa.

“Sao vậy…đừng nói với anh?” Anh không thể nói tiếp vì đang bật cười dữ dội. “Không lẽ em đã mở nó trước mặt ai rồi à?”

“Quỷ tha ma bắt anh đi,” tôi nạt.

“Anh không chịu được nữa. Anh rất mừng khi em được nhận vào NYU. Em thật sự cần 
được dạy dỗ đấy,” anh trêu.

“Nói thật nhé, Daimon, em sẽ tát anh một cú thật mạnh khi gặp anh đấy,” tôi cảnh báo.

“Em đã tìm dưới chiếc hộp đựng máy rung chưa?” Anh hỏi.

“Không!” Tôi hét lên qua điện thoại.

“Tìm dưới cái hộp chết bầm đó đi, Addie,” anh ra lệnh.

Nhìn quanh và không thấy Ana đâu, tôi đẩy cái hộp qua và tìm thấy một phong bì nhỏ. Tôi đưa tay vào trong, hơi sợ khi chạm vào nó.

“Em tìm thấy chưa?” Anh hỏi.

“Rồi,” tôi thì thầm.

“Sao?”

Tôi mở nó ra và bên trong là hai vé đi Bora Bora. “Gì thế này?” Tôi lầm bầm.

“Là chuyến đi trăng mật của chúng ta, kiêm quà tặng em vì được nhận vào NYU,” anh khẽ đáp. Tôi có thể mường tượng ra nụ cười Daimon kinh điển lúc anh nói chuyện với tôi.

“Daimon, em không biết phải nói gì nữa,” tôi vô cùng bồn chồn. Từ ngữ đã bay biến hết.

“Hãy nói anh là tuyệt nhất, và anh có ‘thằng nhỏ’ ngon lành nhất đi,” anh đùa.

“Anh cũng tạm.” Tôi cười khẽ.

“Cái đếch gì thế? Chỉ tạm thôi sao?” Anh rít lên.

“Phải, chỉ tạm thôi.” Tôi mỉm cười rồi ngắt máy.

“Ôi Chúa ơi! Bà Evans, bà sắp đi trăng mật rồi! Bà không vui sao?” Ana kêu ré lên khiến tôi ngạc nhiên. “Ngài Evans thật sự rất tốt.”

“Anh ấy còn hơn cả tốt nữa. Anh ấy hoàn hảo,” tôi thì thầm, vuốt ve hai tấm vé trên tay.
“Bà nói gì, thưa Bà Evans?”

“Không có gì, tôi không nói gì cả.”

****

“Nhanh nào, Addie!” Daimon gọi to từ bên ngoài xe. Tôi ngồi im như tượng trong khi Ted thì đứng giữ cửa xe mở. Tôi thấy lo lắng, đúng hơn là sợ hãi. Chưa bao giờ tôi đi đến nơi nào nằm ngoài nước Mỹ cả, và Daimon đang dùng chuyên cơ riêng để đưa tôi đến đảo Polynesia thuộc nước Pháp, rõ ràng là nằm ở phía bên kia địa cầu. Khi biết được chúng tôi sẽ đi đâu, tôi đã không kìm được mà đi tìm hiểu càng nhiều càng tốt. Không thể nói đây là một giấc mơ được, bởi tôi chưa bao giờ mơ ước lớn lao thế này. Không hề kể từ khi tôi còn là một thiếu niên.

“Addie, lê mông em lên máy bay ngay,” anh hét lên lần nữa từ chỗ các bậc thang dẫn lên máy bay. Bây giờ đã hơn mười giờ tối, và những ngọn đèn ở đường băng cứ liên tục lóe sáng. Đèn máy bay đang mở trong lúc mọi người kiên nhẫn đợi chờ tôi.

“Bà không sao chứ, Bà Evans?” Ted nhìn xuống tôi hỏi.

“Không sao,” tôi run rẩy thều thào, cuối cùng cũng chui ra khỏi xe. Daimon bước xuống cầu thang và gặp tôi ở bên ngoài xe.

“Đầu tiên, em không có hộ chiếu,” anh nói, nắm lấy tay tôi và dắt về phía máy bay. “Sau đó, em phát hoảng khi anh đưa em đi nước ngoài, và giờ là gì đây? Em thật sự đang cố nói với anh là em sợ máy bay đó à?” Anh kéo tôi đi lên những bậc thang dẫn tới nơi một người đàn ông mặc đồng phục tiếp viên màu xám đang đứng chờ.

“Xin chào, Bà Evans. Tôi là Mitch, tiếp viên của chuyến bay này. Tôi sẽ đảm bảo sự thoải mái của bà cho đến khi chúng ta hạ cánh.” Anh ta nửa cười nửa không. Sao đột nhiên tôi có cảm giác người đàn ông này không mấy thích tôi nhỉ? Mitch khá cao với mái tóc màu vàng sẫm được vuốt ra sau. Gương mặt anh ta sáng sủa, trơn nhẵn, còn đôi mắt có màu xám nhạt.

“Cảm ơn,” tôi gật đầu và bị Daimon lôi vào trong máy bay.

“Ngồi đây.” Daimon chỉ tay vào chỗ ngồi ở phía trước máy bay. Chiếc chuyên cơ riêng này rộng hơn nhiều so với suy nghĩ của tôi. Nội thất bên trong toàn màu đen và rất gọn gàng, giống hệt phẩm vị của Daimon. “Bấm nút ở bên hông nếu em muốn nằm xuống sau khi chúng ta đã cất cánh.” Daimon ngồi bên cạnh và xoay ghế sang nhìn tôi.

“Nó khá to so với các chuyên cơ riêng khác nhỉ.” Tôi mỉm cười, sợ sệt nhìn quanh, rục rịch không yên trên chỗ ngồi.

“Nó là chuyên cơ cỡ trung, thích hợp với những chuyến đi dài,” anh ta nhún vai nói. Những điểm nhấn bằng gỗ tối màu và kim loại màu đen sáng bóng ở khắp mọi nơi. “Em nghĩ sao?” Anh hỏi.

“Em nghĩ nó rất…giống anh.” Sự xa hoa rõ rệt chính xác là phong cách của Daimon.

“Bà vui lòng cài dây an toàn vào ạ,” Mitch nói, bước về phía chúng tôi. “Máy báy sắp cất cánh.”

“C-cất c-cánh?” Tôi lắp bắp.

“Vì Chúa, Addie, sẽ ổn thôi mà,” Daimon cố xoa dịu tôi.

“Daimon, em…thật sự rất…” tôi hổn hển nói, cố gắng hít thở.

“Lo lắng à?” Anh nói nốt, lắc lắc đầu. “Không sao đâu, Addie.”

“Với anh thôi. Đây là lần đầu tiên em đi máy bay đấy,” tôi cắn môi dưới, rung rung một bên chân.

“Mitch!” Daimon gọi lớn.

“Vâng, thưa Ngài Evans,” Mitch lảnh lót đáp, mỉm cười rạng rỡ với anh.

“Addie của tôi cần đồ uống. Lấy cho cô ấy một whiskey không pha, gấp đôi như thế,” anh yêu cầu, vẫn nhìn tôi. Mitch kéo bức màn ở phía trước máy bay ra, và tiến về phía chúng tôi với hai ly rượu thấp đặt trên khay bạc.

“Của ngài đây, Ngài Daimon.” Anh ta đưa rượu cho Daimon. “Một whisky đúp nhiều đá,” anh ta vui vẻ nói.

Tôi quan sát Mitch thật kĩ. Vậy là anh ta biết Daimon thích uống gì. Hẳn là thế, vì anh ta làm việc cho anh kia mà, tôi tự nhủ, nhưng vẫn không giũ bỏ được cảm giác không yên khi ở gần anh ta.

“Của bà đây,” anh ta nói, thái độ hoàn toàn khác lúc đưa rượu cho tôi.

“Cảm ơn,” tôi khẽ nói. Tôi hớp một ngụm lớn, thấy yêu sự ngọt ngào và vị caramel của rượu vô cùng.

“Là loại em đã uống ở quán rượu anh đưa em tới mà,” tôi ngạc niên nhìn Daimon.

“Em đã bảo là thích nó,” Daimon nói, xoay ghế lại và đặt ly xuống. Tôi mỉm cười với chính mình, thấy vui vì anh vẫn nhớ.

“Cảm ơn Chúa vì ly rượu.” Tôi thở dài và ngả đầu ra sau trên chiếc ghế da.

Máy bay cất cánh quả là một trải nghiệm thú vị. Bị kéo ngược ra sau trên ghế, sau đó trải qua khoảnh khắc không trọng lực rất ư khác lạ.

“Sao em lại tự cười nữa vậy?” Daimon hỏi khi máy bay đã ổn định.

“Em đang nghĩ là, trong chuyến đi này, em sẽ trải nghiệm rất nhiều chuyện chưa từng biết đến.”

Daimon mỉm cười gian tà và nhìn tôi chăm chú. “Anh phải khiến em bất ngờ thường xuyên hơn mới được. Đặc biệt là, nếu điều đó mang đến cho anh kiểu phản ứng của em giống tối qua,” Daimon nói đầy quyến rũ, trong lúc chúng tôi ngồi đối diện nhau. Tôi đảo mắt với anh, cố gắng che giấu nỗi xấu hổ khi nhớ lại cách mình đã “phục vụ anh” ngay khi anh vừa bước vào nhà.

“Đó là sự việc chỉ xảy ra một lần thôi. Sẽ không có lần nữa đâu,” tôi nói, đỏ mặt khi nhớ lại việc anh phải chống tay lên tường để đứng vững trong lúc tôi thỏa mãn anh bằng miệng.
“Vậy ra, Addie của anh thích nắm quyền nhỉ,” anh vui vẻ nói.

“Không phải lúc nào cũng vậy,” tôi lầm bầm trong hơi thở. Whiskey hẳn đã ngấm vào rồi, da thịt tôi trở nên nóng rẫy dưới ánh nhìn dữ dội của Daimon.

“Em nói gì kia?” Anh thì thầm.

“Em không có nói gì hết,” tôi nói, quay mặt khỏi anh. Tôi và cái miệng ngu ngốc của tôi.

“Addie, nói cho anh biết ngay,” Daimon ra lệnh. Tôi liếc nhìn sang Daimon, đôi mắt xanh tuyệt đẹp của anh buộc tôi phải vâng lời.

“Em thích khi anh kiểm soát em,” tôi lầm bầm, bị thôi miên bởi anh.

“Biết vậy thật tốt,” anh nói, mở dây an toàn và từ từ đứng lên. “Mitch, ra phía trước máy bay, ngay.”

Tôi nhìn lên Daimon đang đứng sừng sững bên trên mình. Anh nở nụ cười gian tà quen thuộc và đặt một ngón tay dưới cằm tôi. Ngón cái của anh bắt đầu ve vuốt môi dưới của tôi, khẽ kéo nó xuống rồi nhẹ nhàng trượt ngón tay vào trong miệng tôi.

“Mút đi,” anh nói chậm rãi và cứng rắn. Tôi ngập ngừng đưa lưỡi ra và từ từ mút ngón cái của anh. Trong suốt lúc đó, mắt tôi dán chặt vào đôi mắt đang tối lại của anh. Anh chầm chậm kéo khóa quần xuống và lấy vật đàn ông của mình ra. Anh bước lại gần hơn, nụ cười biến mất khi anh đẩy “mũi giáo” lên môi tôi, tìm đường vào trong miệng tôi. Daimon trượt tay còn lại ra sau gáy tôi.

“Há to ra để anh trượt vào.” Giọng nói đầy uy quyền của anh bỏ bùa tôi, thứ bùa mê mang tên Daimon. Tôi háo hức làm như được bảo và há miệng lớn hơn, trông đợi hương vị của anh. “Chết tiệt, Addie, trông em như thể rất nôn nóng ngậm anh vào miệng,” Daimon gầm ghè, đẩy đầu tôi xuống ngọn giáo của mình. “Anh sẽ làm tình với miệng em, Addie.” Tông giọng anh trầm thấp khi anh bắt đầu những cú thúc nhẹ nhàng. Tôi đưa tay lên định chạm vào anh, nhưng Daimon đã đẩy ra. “Anh muốn thế này.” Tôi ngồi yên, để anh tùy ý sử dụng miệng của mình. Nơi nữ tính của tôi trở nên ướt át, tâm trí mơ mộng đến việc anh sẽ xé tan quần áo của tôi và chiếm lấy tôi ngay giây phút đó. Tôi luồn tay xuống quần và tự thỏa mãn mình. “Không, Addie,” anh gầm gừ và di chuyển nhanh hơn. Tôi ngọ nguậy trên chỗ ngồi, khao khát được giải tỏa. Daimon trở nên nóng và nặng hơn khi nhịp điệu của anh chậm lại, rồi anh lên đỉnh trong miệng tôi, dòng tinh dịch nóng bỏng mằn mặn của anh trượt xuống cổ họng trong lúc anh giữ lấy đầu tôi. “Nhận hết đi, Addie. Đến giọt cuối cùng,” Daimon ra lệnh và tôi nuốt xuống.

Cuối cùng, Daimon rút ra, miệng tôi căng đau do đợt tấn công của anh. “Không được chạm vào mình, không cho đến khi anh cho phép,” Daimon chỉ tay vào tôi.

“Daimon, em sẽ không ngồi đây và không làm gì cả,” tôi nói, cơ thể nóng ran vì khao khát.
“Em sẽ nghe lời,” anh nạt.

“Không, không đâu,” tôi đáp.

Daimon nghiêng người tới, đặt tay ở hai bên ghế của tôi, mặt chỉ cách mặt tôi vài phân. “Em sẽ ngoan ngoãn làm theo lời anh nói.” Mắt anh xoáy sâu vào mắt tôi. Daimon lúc nào cũng có thể tỏ ra đáng sợ cả. Tôi thật sự muốn trao cho anh sức mạnh; tôi muốn anh kiểm soát tôi, nhưng có điều gì đó bên trong tôi vẫn muốn chống lại khao khát đó. Khi nhìn lại anh, tôi cuối cùng cũng hiểu ra lý do. Là Frank. Frank đã chiếm quyền kiểm soát mà không được tôi đồng ý, và tôi bị bỏ lại, tan nát. Vậy mà tại đây, tôi lại sẵn sàng trao cho Daimon điều tôi muốn, vậy mà tôi vẫn không thể nào làm được.

“Biến đi, Daimon,” tôi gầm ghè, đẩy anh ra và đứng dậy, đi thẳng ra phía sau máy bay, nơi tôi tìm thấy một phòng tắm. Tôi khóa mình trong đó, vẫn còn quay cuồng vì những gì vừa xảy ra.

Frank từng là một người tình dịu dàng, cho đến khi hắn ta thay đổi và trở nên thô bạo, nhiều lúc còn khiến tôi bị thương. Có đôi khi, tôi sẽ thức dậy với những vết bầm tím quanh cổ hay trên lưng. Dù rất khó khăn, nhưng tôi vẫn cố giấu việc đó với Sofia và bố. Hắn ta chưa bao giờ ép buộc tôi, nhưng lại dùng tội lỗi đó để lợi dụng và kiểm soát tôi. Thật xấu hổ khi tôi lại mong muốn người tình của mình sở hữu và kiểm soát mình. Frank chưa từng ra lệnh mà chỉ làm điền hắn muốn, và trong tâm trí tôi vào thời điểm đó, mọi việc vẫn ổn vì tôi tưởng mình yêu hắn.

“Hãy im đi và làm tình với tôi. Tôi không cần nghe mấy thứ vớ vẩn này từ cô. Thứ tôi cần là ‘cô bé’ của cô thôi,” Frank gào to lúc tôi vừa bước vào nhà hắn ta sau khi đóng cửa quán ăn.

“Em không thể đi tắm trước à?” Tôi nói, kiệt sức sau cả một ngày dài. Frank không nói gì, thế nên tôi đi về phía phòng tắm, nhưng sau đó bị lóa mắt. Tôi đang nằm trên sàn gỗ, một bên đầu nện thình thịch. Mở mắt ra, tôi thấy Frank đang ở trên người mình, đôi mắt hắn ta tối đen và giận dữ, hàm răng nhe ra với tôi.

“Đừng có bắt tôi phải lặp lại lần thứ hai.” Tôi cắn môi trong rồi nhổm lên. Frank tóm lấy bắp tay tôi, những ngón tay cắm sâu vào da thịt lúc hắn ta kéo tôi lại gần. “Tôi đã chờ cô cả ngày nay,” hắn nói đầy cay nghiệt.

“Em xin lỗi,” tôi thì thào.

“Cô xin lỗi ư?” Hắn ta bật cười đen tối. Rồi hắn tát tôi rất mạnh, khiến mặt tôi đau nhói. “Cô thích tôi mạnh bạo lắm mà,” hắn gầm gừ rồi đẩy mạnh vào trong, tay siết lấy cổ họng tôi, khiến tôi không thể nào thở được.

Một tiếng gõ cửa rất lớn vang lên.

“Addie!” Daimon gọi. Tim tôi nảy lên và nỗi lo lắng dâng tràn. “Addie,” Daimon gọi lần nữa.

Tôi mở khóa cửa, biết rằng mình không thể nào thắng được cuộc chiến này. Daimon nhanh chóng mở cửa và đứng chắn tại đó.

“Vừa nãy là thế đếch gì?” Anh hỏi. Nhưng tôi không nói gì. Daimon gầm gừ và bước vào trong, đẩy tôi lùi lại.

“Anh đang làm gì vậy?” Tôi hỏi, cố đẩy anh ra.

“Điều anh muốn,” anh nói một cách dứt khoát. Daimon đưa tay về phía quần tôi và kéo giật nó xuống.

“Không,” tôi gắt, nhưng Daimon không nghe.

Những ngón tay anh ngay lập tức tìm đến nơi bí mật của tôi, và bắt đầu xoa tròn ‘hạt đậu nhỏ’ một cách không thương tiếc. Tôi bám lấy vai anh, móng tay cắm vào thật sâu. Anh xoay tôi lại rồi nhấc tôi lên bồn rửa. Anh kéo tôi ra mép bồn, vẫn tiếp tục chơi đùa với ‘cô bé’ của tôi. Daimon lấy vật đàn ông của mình ra và lao thẳng vào trong tôi với sự kiên định; chuyển động của anh thô bạo và dữ dội.

“Anh biết đây là điều em muốn. Em muốn anh chiếm lấy điều anh muốn từ em. Em muốn chuyện này, Addie. Chết tiệt!” Anh gầm gừ trong lúc đâm sâu ‘ngọn giáo’ vào bên trong tôi.
Tôi kiềm lại tiếng rên rỉ và bám chắc vào bồn rửa. Daimon ghì chặt lấy hông tôi, thúc vào mạnh hơn và nhanh hơn nữa. Nơi bí mật của tôi siết lại quanh anh, và tôi lên đỉnh dữ dội. Daimon gầm gừ, nhe răng ra rồi kéo áo tôi lên, để lộ ra vùng bụng. Anh rút ra và tuôn trào lên người tôi, hạt giống nóng hổi của anh chậm rãi rỉ xuống rốn tôi.

“Buông em ra,” tôi nạt, cố lấy lại hơi thở, nhưng Daimon không hề di chuyển, anh thậm chí còn nắm lấy tay tôi và ôm tôi sát hơn.

“Em không thể nói với anh em thích đánh mất kiểm soát, và rồi bỏ đi khi anh làm thế. Em không thể cứ làm điều em muốn mỗi khi em muốn được. Không còn vậy nữa đâu,” anh nói bằng giọng nghiêm túc.

“Thật sao? Để em giải thích cho anh rõ. Không phải vì em đầu hàng và nói với anh rằng em yêu anh, mà anh có quyền hạn gì với em đâu,” tôi cảnh báo, kí ức về Frank vẫn còn rất rõ ràng trong tâm trí.

“Em nghĩ thế à?” Anh thách thức.

“Em biết thế.” Tôi giữ nguyên thái độ, chỉ bởi vì tận sâu trong tim, tôi biết Daimon sẽ không bao giờ làm hại tôi. Anh sẽ không bao giờ đi xa như Frank. Cơ thể tôi phản ứng với Daimon và tôi để mặc điều đó. Tôi muốn anh nắm giữ nó và làm điều mà anh muốn.

“Em thuộc về anh, và anh có quyền làm điều anh muốn với em,” anh nói thẳng thừng. Lời anh nói khiến tâm trí tôi quay về khoảng thời gian tôi ở bên Frank. “Addie?” Anh hỏi giọng khàn khàn, vẻ mặt thay đổi khi giữ chặt lấy tôi. “Addie, gì vậy em? Nói anh nghe đi,” anh nài xin.

“Em muốn lắm…em rất muốn…nhưng em không thể,” tôi khẽ thừa nhận. Cảm giác như Frank vừa quay lại và phá hỏng điều gì đó đặc biệt với tôi. Tôi biết là do mình, nhưng vẫn cảm thấy được sự hiện diện của hắn ta.

“Là tại anh à?” Daimon hỏi.

“Không. Không, không phải anh. Sao có thể là anh được? Em mới là người có vấn đề. Ngay khi em vừa nghĩ mình đã có thể tiến lên, thì lại có thứ gì đó chắn đường,” tôi buồn bã nói.

“Là Frank,” Daimon gắt bằng giọng cộc cằn. “Đừng có nhìn anh như thế, Addie. Em có thể nghĩ anh không phải người thông minh nhất, nhưng anh hiểu em. Anh hiểu em rõ hơn bất kì ai.”

“Em muốn trao cho anh quyền kiểm soát. Em muốn anh đoạt lấy nó từ em, nhưng em cảm thấy thật sai trái khi làm vậy sau những gì đã xảy ra với Frank,” tôi lầm bầm, quay đi khỏi Daimon, hai mắt đau nhói khi lệ bắt đầu ứa ra.

“Anh không phải hắn ta,” anh khó chịu nói, bực bội vì tôi có thể đã so sánh anh với Frank.

“Em biết anh không phải anh ta. Anh không bao giờ có thể là anh ta,” tôi nói đầy hối tiếc.

“Anh thích kiểm soát trên giường, nhưng đó là vì anh ngờ rằng anh có thể làm thế ở những khía cạnh khác trong mối quan hệ của chúng ta. Addie, muốn thế không sao cả. Anh cũng muốn thế mà,” anh nói, ôm lấy mặt tôi và hôn tôi. Đôi môi anh mềm mại và quyến rũ, xoa dịu mọi nghi ngờ còn vương lại trong tâm trí tôi. “Em từng nói chuyến đi này sẽ mang đến cho em nhiều trải nghiệm mới.” Anh cười rạng rỡ khi nhìn xuống tôi.

“Anh đang nói về cái gì vậy?” Tôi hỏi, khụt khịt và chùi nước mắt.

“Tham gia câu lạc bộ trên không[1].” Anh nhướng nhướng chân mày.

“Anh quả là một kẻ đáng ghét.” Tôi đánh lên ngực anh và bật cười, thở hắt ra một hơi. Daimon khiến tôi thấy được che chở và an toàn. Tôi biết khi ở bên anh, tôi cuối cùng cũng có thể thả lỏng rồi. Chỉ lo rằng không biết anh sẽ đưa tôi đi xa tới đâu thôi.

“Anh là kẻ đáng ghét quyến rũ của em.” Anh vùi mặt vào cổ tôi.

“Ngài Evans?” Mitch gõ cửa phòng tắm. “Ngài nên trở về chỗ ngồi, thưa ngài.”

Daimon tựa đầu lên vai tôi và khẽ thở dài.

“Được rồi, Mitch, cảm ơn,” anh nói lớn.

“Anh ta thích anh, anh biết phải không?” Tôi trêu.

“Gì chứ?” Daimon ngẩng lên và nhìn tôi đầy hoài nghi.

“Anh ta muốn cặp mông đẹp đẽ gợi cảm của anh,” tôi trêu, trao cho anh một cái hôn vội.
“Em không thể nào đang ghen với tiếp viên nam của anh được?” Anh hỏi, hơi mỉm cười.
“Không, em đâu có ghen. Em chỉ nói anh biết thôi. Anh ta có vẻ muốn anh lắm.”

“Em bị ảo giác rồi. Chắc là do thiếu dưỡng khí trong chuyến bay đầu tiên đấy.” Daimon với tay ra sau, lấy một chiếc khăn và lau tinh dịch của mình trên bụng tôi.

“Được thôi, Daimon, đừng có tin em,” tôi cười khẩy.

Anh giúp tôi xuống khỏi bồn rửa và đưa quần cho tôi. Mặc đồ xong xuôi, tôi tay trong tay bước ra ngoài cùng Daimon. Tôi nhìn những ngón tay chúng tôi đan vào nhau. Bàn tay mạnh mẽ của anh giữ lấy tôi, kiên định đến độ khiến tôi thấy mình như một kẻ ngốc vì đã để quá khứ xen vào tương lai.

“Daimon,” anh quay sang tôi, đôi mắt xanh lạnh giá tuyệt đẹp cùng mái tóc rối bù. Chúa ơi, anh đẹp quá đỗi. Tôi dùng tay anh làm điểm tựa để đẩy mình đến gần anh hơn. Tôi choàng tay quanh cổ anh và kéo anh sát lại.

“Cảm ơn anh,” tôi thì thầm vào tai anh. Daimon, phản ứng khá chậm, cuối cùng cũng ôm đáp lại, giữ tôi thật chặt và hít vào thật sâu.

“Bất cứ điều gì vì Addie của anh.”


[1] Từ gốc: mile high club