Thứ Hai, 6 tháng 8, 2018

HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN 27


27.
MÓN QUÀ CỦA TÔI

“Không thể tin nổi anh,” tôi hét lên với Daimon qua điện thoại, nhưng anh chỉ bật cười.

Anh đã cho người giao đến cho tôi một món quà. Nó đen tuyền, được gắn một chiếc nơ nhỏ màu hồng, đi kèm tấm thiếp đề tên, Addie. Tôi không thể kiềm được sự phấn khích của mình. Chưa bao giờ tôi nhận được một món quà thật sự nào từ bất kì ai, ngoại trừ Frank, và phải nói rằng, quà của Frank không hề giống với quà của Daimon.

Ana đứng ở phía sau lúc tôi mở hộp và lấy món quà bên trong ra. Đó là một bộ bikini kiệm vải màu xanh sáng, với phần áo là hai mảnh tam giác bé xíu diềm đăng ten, phần quần thậm chí còn bé hơn nữa, gần như chẳng che được mông ai cả.

“Tôi nghĩ nó được gọi là bikini kiểu Brazilian,” Ana ngập ngừng nói, trong lúc tôi cầm nó lên và xem xét.

Tôi đẩy lớp giấy lót ra và tìm thấy một chiếc hộp nữa, thế là tôi mở nốt. Xấu hổ làm sao khi nằm trong hộp là một chiếc máy rung có vẻ rất đắt tiền. Ana đứng chết sững, trong khi hai má tôi nóng bừng. Tôi cầm điện thoại lên và gọi vào số của Lucifer.

“Chào người đẹp.” Giọng anh đầy nhục cảm, giống như mật rót vào tai vậy.

“Không thể tin nổi anh,” tôi rền rĩ.

“Anh đoán em đã nhận được quà rồi.” Anh cười qua điện thoại.

“Anh bị cái gì vậy hả?” Tôi hỏi, gần như điếng người.

“Em làm sao vậy? Anh biết em thích thứ em nhận được mà,” anh gắt.

“Cảnh báo trước sẽ tốt hơn mà,” tôi nói. Ý nghĩ về việc Ana đã nhìn thấy cái máy rung khổng lồ kia khiến hai má tôi nóng ra lần nữa.

“Sao vậy…đừng nói với anh?” Anh không thể nói tiếp vì đang bật cười dữ dội. “Không lẽ em đã mở nó trước mặt ai rồi à?”

“Quỷ tha ma bắt anh đi,” tôi nạt.

“Anh không chịu được nữa. Anh rất mừng khi em được nhận vào NYU. Em thật sự cần 
được dạy dỗ đấy,” anh trêu.

“Nói thật nhé, Daimon, em sẽ tát anh một cú thật mạnh khi gặp anh đấy,” tôi cảnh báo.

“Em đã tìm dưới chiếc hộp đựng máy rung chưa?” Anh hỏi.

“Không!” Tôi hét lên qua điện thoại.

“Tìm dưới cái hộp chết bầm đó đi, Addie,” anh ra lệnh.

Nhìn quanh và không thấy Ana đâu, tôi đẩy cái hộp qua và tìm thấy một phong bì nhỏ. Tôi đưa tay vào trong, hơi sợ khi chạm vào nó.

“Em tìm thấy chưa?” Anh hỏi.

“Rồi,” tôi thì thầm.

“Sao?”

Tôi mở nó ra và bên trong là hai vé đi Bora Bora. “Gì thế này?” Tôi lầm bầm.

“Là chuyến đi trăng mật của chúng ta, kiêm quà tặng em vì được nhận vào NYU,” anh khẽ đáp. Tôi có thể mường tượng ra nụ cười Daimon kinh điển lúc anh nói chuyện với tôi.

“Daimon, em không biết phải nói gì nữa,” tôi vô cùng bồn chồn. Từ ngữ đã bay biến hết.

“Hãy nói anh là tuyệt nhất, và anh có ‘thằng nhỏ’ ngon lành nhất đi,” anh đùa.

“Anh cũng tạm.” Tôi cười khẽ.

“Cái đếch gì thế? Chỉ tạm thôi sao?” Anh rít lên.

“Phải, chỉ tạm thôi.” Tôi mỉm cười rồi ngắt máy.

“Ôi Chúa ơi! Bà Evans, bà sắp đi trăng mật rồi! Bà không vui sao?” Ana kêu ré lên khiến tôi ngạc nhiên. “Ngài Evans thật sự rất tốt.”

“Anh ấy còn hơn cả tốt nữa. Anh ấy hoàn hảo,” tôi thì thầm, vuốt ve hai tấm vé trên tay.
“Bà nói gì, thưa Bà Evans?”

“Không có gì, tôi không nói gì cả.”

****

“Nhanh nào, Addie!” Daimon gọi to từ bên ngoài xe. Tôi ngồi im như tượng trong khi Ted thì đứng giữ cửa xe mở. Tôi thấy lo lắng, đúng hơn là sợ hãi. Chưa bao giờ tôi đi đến nơi nào nằm ngoài nước Mỹ cả, và Daimon đang dùng chuyên cơ riêng để đưa tôi đến đảo Polynesia thuộc nước Pháp, rõ ràng là nằm ở phía bên kia địa cầu. Khi biết được chúng tôi sẽ đi đâu, tôi đã không kìm được mà đi tìm hiểu càng nhiều càng tốt. Không thể nói đây là một giấc mơ được, bởi tôi chưa bao giờ mơ ước lớn lao thế này. Không hề kể từ khi tôi còn là một thiếu niên.

“Addie, lê mông em lên máy bay ngay,” anh hét lên lần nữa từ chỗ các bậc thang dẫn lên máy bay. Bây giờ đã hơn mười giờ tối, và những ngọn đèn ở đường băng cứ liên tục lóe sáng. Đèn máy bay đang mở trong lúc mọi người kiên nhẫn đợi chờ tôi.

“Bà không sao chứ, Bà Evans?” Ted nhìn xuống tôi hỏi.

“Không sao,” tôi run rẩy thều thào, cuối cùng cũng chui ra khỏi xe. Daimon bước xuống cầu thang và gặp tôi ở bên ngoài xe.

“Đầu tiên, em không có hộ chiếu,” anh nói, nắm lấy tay tôi và dắt về phía máy bay. “Sau đó, em phát hoảng khi anh đưa em đi nước ngoài, và giờ là gì đây? Em thật sự đang cố nói với anh là em sợ máy bay đó à?” Anh kéo tôi đi lên những bậc thang dẫn tới nơi một người đàn ông mặc đồng phục tiếp viên màu xám đang đứng chờ.

“Xin chào, Bà Evans. Tôi là Mitch, tiếp viên của chuyến bay này. Tôi sẽ đảm bảo sự thoải mái của bà cho đến khi chúng ta hạ cánh.” Anh ta nửa cười nửa không. Sao đột nhiên tôi có cảm giác người đàn ông này không mấy thích tôi nhỉ? Mitch khá cao với mái tóc màu vàng sẫm được vuốt ra sau. Gương mặt anh ta sáng sủa, trơn nhẵn, còn đôi mắt có màu xám nhạt.

“Cảm ơn,” tôi gật đầu và bị Daimon lôi vào trong máy bay.

“Ngồi đây.” Daimon chỉ tay vào chỗ ngồi ở phía trước máy bay. Chiếc chuyên cơ riêng này rộng hơn nhiều so với suy nghĩ của tôi. Nội thất bên trong toàn màu đen và rất gọn gàng, giống hệt phẩm vị của Daimon. “Bấm nút ở bên hông nếu em muốn nằm xuống sau khi chúng ta đã cất cánh.” Daimon ngồi bên cạnh và xoay ghế sang nhìn tôi.

“Nó khá to so với các chuyên cơ riêng khác nhỉ.” Tôi mỉm cười, sợ sệt nhìn quanh, rục rịch không yên trên chỗ ngồi.

“Nó là chuyên cơ cỡ trung, thích hợp với những chuyến đi dài,” anh ta nhún vai nói. Những điểm nhấn bằng gỗ tối màu và kim loại màu đen sáng bóng ở khắp mọi nơi. “Em nghĩ sao?” Anh hỏi.

“Em nghĩ nó rất…giống anh.” Sự xa hoa rõ rệt chính xác là phong cách của Daimon.

“Bà vui lòng cài dây an toàn vào ạ,” Mitch nói, bước về phía chúng tôi. “Máy báy sắp cất cánh.”

“C-cất c-cánh?” Tôi lắp bắp.

“Vì Chúa, Addie, sẽ ổn thôi mà,” Daimon cố xoa dịu tôi.

“Daimon, em…thật sự rất…” tôi hổn hển nói, cố gắng hít thở.

“Lo lắng à?” Anh nói nốt, lắc lắc đầu. “Không sao đâu, Addie.”

“Với anh thôi. Đây là lần đầu tiên em đi máy bay đấy,” tôi cắn môi dưới, rung rung một bên chân.

“Mitch!” Daimon gọi lớn.

“Vâng, thưa Ngài Evans,” Mitch lảnh lót đáp, mỉm cười rạng rỡ với anh.

“Addie của tôi cần đồ uống. Lấy cho cô ấy một whiskey không pha, gấp đôi như thế,” anh yêu cầu, vẫn nhìn tôi. Mitch kéo bức màn ở phía trước máy bay ra, và tiến về phía chúng tôi với hai ly rượu thấp đặt trên khay bạc.

“Của ngài đây, Ngài Daimon.” Anh ta đưa rượu cho Daimon. “Một whisky đúp nhiều đá,” anh ta vui vẻ nói.

Tôi quan sát Mitch thật kĩ. Vậy là anh ta biết Daimon thích uống gì. Hẳn là thế, vì anh ta làm việc cho anh kia mà, tôi tự nhủ, nhưng vẫn không giũ bỏ được cảm giác không yên khi ở gần anh ta.

“Của bà đây,” anh ta nói, thái độ hoàn toàn khác lúc đưa rượu cho tôi.

“Cảm ơn,” tôi khẽ nói. Tôi hớp một ngụm lớn, thấy yêu sự ngọt ngào và vị caramel của rượu vô cùng.

“Là loại em đã uống ở quán rượu anh đưa em tới mà,” tôi ngạc niên nhìn Daimon.

“Em đã bảo là thích nó,” Daimon nói, xoay ghế lại và đặt ly xuống. Tôi mỉm cười với chính mình, thấy vui vì anh vẫn nhớ.

“Cảm ơn Chúa vì ly rượu.” Tôi thở dài và ngả đầu ra sau trên chiếc ghế da.

Máy bay cất cánh quả là một trải nghiệm thú vị. Bị kéo ngược ra sau trên ghế, sau đó trải qua khoảnh khắc không trọng lực rất ư khác lạ.

“Sao em lại tự cười nữa vậy?” Daimon hỏi khi máy bay đã ổn định.

“Em đang nghĩ là, trong chuyến đi này, em sẽ trải nghiệm rất nhiều chuyện chưa từng biết đến.”

Daimon mỉm cười gian tà và nhìn tôi chăm chú. “Anh phải khiến em bất ngờ thường xuyên hơn mới được. Đặc biệt là, nếu điều đó mang đến cho anh kiểu phản ứng của em giống tối qua,” Daimon nói đầy quyến rũ, trong lúc chúng tôi ngồi đối diện nhau. Tôi đảo mắt với anh, cố gắng che giấu nỗi xấu hổ khi nhớ lại cách mình đã “phục vụ anh” ngay khi anh vừa bước vào nhà.

“Đó là sự việc chỉ xảy ra một lần thôi. Sẽ không có lần nữa đâu,” tôi nói, đỏ mặt khi nhớ lại việc anh phải chống tay lên tường để đứng vững trong lúc tôi thỏa mãn anh bằng miệng.
“Vậy ra, Addie của anh thích nắm quyền nhỉ,” anh vui vẻ nói.

“Không phải lúc nào cũng vậy,” tôi lầm bầm trong hơi thở. Whiskey hẳn đã ngấm vào rồi, da thịt tôi trở nên nóng rẫy dưới ánh nhìn dữ dội của Daimon.

“Em nói gì kia?” Anh thì thầm.

“Em không có nói gì hết,” tôi nói, quay mặt khỏi anh. Tôi và cái miệng ngu ngốc của tôi.

“Addie, nói cho anh biết ngay,” Daimon ra lệnh. Tôi liếc nhìn sang Daimon, đôi mắt xanh tuyệt đẹp của anh buộc tôi phải vâng lời.

“Em thích khi anh kiểm soát em,” tôi lầm bầm, bị thôi miên bởi anh.

“Biết vậy thật tốt,” anh nói, mở dây an toàn và từ từ đứng lên. “Mitch, ra phía trước máy bay, ngay.”

Tôi nhìn lên Daimon đang đứng sừng sững bên trên mình. Anh nở nụ cười gian tà quen thuộc và đặt một ngón tay dưới cằm tôi. Ngón cái của anh bắt đầu ve vuốt môi dưới của tôi, khẽ kéo nó xuống rồi nhẹ nhàng trượt ngón tay vào trong miệng tôi.

“Mút đi,” anh nói chậm rãi và cứng rắn. Tôi ngập ngừng đưa lưỡi ra và từ từ mút ngón cái của anh. Trong suốt lúc đó, mắt tôi dán chặt vào đôi mắt đang tối lại của anh. Anh chầm chậm kéo khóa quần xuống và lấy vật đàn ông của mình ra. Anh bước lại gần hơn, nụ cười biến mất khi anh đẩy “mũi giáo” lên môi tôi, tìm đường vào trong miệng tôi. Daimon trượt tay còn lại ra sau gáy tôi.

“Há to ra để anh trượt vào.” Giọng nói đầy uy quyền của anh bỏ bùa tôi, thứ bùa mê mang tên Daimon. Tôi háo hức làm như được bảo và há miệng lớn hơn, trông đợi hương vị của anh. “Chết tiệt, Addie, trông em như thể rất nôn nóng ngậm anh vào miệng,” Daimon gầm ghè, đẩy đầu tôi xuống ngọn giáo của mình. “Anh sẽ làm tình với miệng em, Addie.” Tông giọng anh trầm thấp khi anh bắt đầu những cú thúc nhẹ nhàng. Tôi đưa tay lên định chạm vào anh, nhưng Daimon đã đẩy ra. “Anh muốn thế này.” Tôi ngồi yên, để anh tùy ý sử dụng miệng của mình. Nơi nữ tính của tôi trở nên ướt át, tâm trí mơ mộng đến việc anh sẽ xé tan quần áo của tôi và chiếm lấy tôi ngay giây phút đó. Tôi luồn tay xuống quần và tự thỏa mãn mình. “Không, Addie,” anh gầm gừ và di chuyển nhanh hơn. Tôi ngọ nguậy trên chỗ ngồi, khao khát được giải tỏa. Daimon trở nên nóng và nặng hơn khi nhịp điệu của anh chậm lại, rồi anh lên đỉnh trong miệng tôi, dòng tinh dịch nóng bỏng mằn mặn của anh trượt xuống cổ họng trong lúc anh giữ lấy đầu tôi. “Nhận hết đi, Addie. Đến giọt cuối cùng,” Daimon ra lệnh và tôi nuốt xuống.

Cuối cùng, Daimon rút ra, miệng tôi căng đau do đợt tấn công của anh. “Không được chạm vào mình, không cho đến khi anh cho phép,” Daimon chỉ tay vào tôi.

“Daimon, em sẽ không ngồi đây và không làm gì cả,” tôi nói, cơ thể nóng ran vì khao khát.
“Em sẽ nghe lời,” anh nạt.

“Không, không đâu,” tôi đáp.

Daimon nghiêng người tới, đặt tay ở hai bên ghế của tôi, mặt chỉ cách mặt tôi vài phân. “Em sẽ ngoan ngoãn làm theo lời anh nói.” Mắt anh xoáy sâu vào mắt tôi. Daimon lúc nào cũng có thể tỏ ra đáng sợ cả. Tôi thật sự muốn trao cho anh sức mạnh; tôi muốn anh kiểm soát tôi, nhưng có điều gì đó bên trong tôi vẫn muốn chống lại khao khát đó. Khi nhìn lại anh, tôi cuối cùng cũng hiểu ra lý do. Là Frank. Frank đã chiếm quyền kiểm soát mà không được tôi đồng ý, và tôi bị bỏ lại, tan nát. Vậy mà tại đây, tôi lại sẵn sàng trao cho Daimon điều tôi muốn, vậy mà tôi vẫn không thể nào làm được.

“Biến đi, Daimon,” tôi gầm ghè, đẩy anh ra và đứng dậy, đi thẳng ra phía sau máy bay, nơi tôi tìm thấy một phòng tắm. Tôi khóa mình trong đó, vẫn còn quay cuồng vì những gì vừa xảy ra.

Frank từng là một người tình dịu dàng, cho đến khi hắn ta thay đổi và trở nên thô bạo, nhiều lúc còn khiến tôi bị thương. Có đôi khi, tôi sẽ thức dậy với những vết bầm tím quanh cổ hay trên lưng. Dù rất khó khăn, nhưng tôi vẫn cố giấu việc đó với Sofia và bố. Hắn ta chưa bao giờ ép buộc tôi, nhưng lại dùng tội lỗi đó để lợi dụng và kiểm soát tôi. Thật xấu hổ khi tôi lại mong muốn người tình của mình sở hữu và kiểm soát mình. Frank chưa từng ra lệnh mà chỉ làm điền hắn muốn, và trong tâm trí tôi vào thời điểm đó, mọi việc vẫn ổn vì tôi tưởng mình yêu hắn.

“Hãy im đi và làm tình với tôi. Tôi không cần nghe mấy thứ vớ vẩn này từ cô. Thứ tôi cần là ‘cô bé’ của cô thôi,” Frank gào to lúc tôi vừa bước vào nhà hắn ta sau khi đóng cửa quán ăn.

“Em không thể đi tắm trước à?” Tôi nói, kiệt sức sau cả một ngày dài. Frank không nói gì, thế nên tôi đi về phía phòng tắm, nhưng sau đó bị lóa mắt. Tôi đang nằm trên sàn gỗ, một bên đầu nện thình thịch. Mở mắt ra, tôi thấy Frank đang ở trên người mình, đôi mắt hắn ta tối đen và giận dữ, hàm răng nhe ra với tôi.

“Đừng có bắt tôi phải lặp lại lần thứ hai.” Tôi cắn môi trong rồi nhổm lên. Frank tóm lấy bắp tay tôi, những ngón tay cắm sâu vào da thịt lúc hắn ta kéo tôi lại gần. “Tôi đã chờ cô cả ngày nay,” hắn nói đầy cay nghiệt.

“Em xin lỗi,” tôi thì thào.

“Cô xin lỗi ư?” Hắn ta bật cười đen tối. Rồi hắn tát tôi rất mạnh, khiến mặt tôi đau nhói. “Cô thích tôi mạnh bạo lắm mà,” hắn gầm gừ rồi đẩy mạnh vào trong, tay siết lấy cổ họng tôi, khiến tôi không thể nào thở được.

Một tiếng gõ cửa rất lớn vang lên.

“Addie!” Daimon gọi. Tim tôi nảy lên và nỗi lo lắng dâng tràn. “Addie,” Daimon gọi lần nữa.

Tôi mở khóa cửa, biết rằng mình không thể nào thắng được cuộc chiến này. Daimon nhanh chóng mở cửa và đứng chắn tại đó.

“Vừa nãy là thế đếch gì?” Anh hỏi. Nhưng tôi không nói gì. Daimon gầm gừ và bước vào trong, đẩy tôi lùi lại.

“Anh đang làm gì vậy?” Tôi hỏi, cố đẩy anh ra.

“Điều anh muốn,” anh nói một cách dứt khoát. Daimon đưa tay về phía quần tôi và kéo giật nó xuống.

“Không,” tôi gắt, nhưng Daimon không nghe.

Những ngón tay anh ngay lập tức tìm đến nơi bí mật của tôi, và bắt đầu xoa tròn ‘hạt đậu nhỏ’ một cách không thương tiếc. Tôi bám lấy vai anh, móng tay cắm vào thật sâu. Anh xoay tôi lại rồi nhấc tôi lên bồn rửa. Anh kéo tôi ra mép bồn, vẫn tiếp tục chơi đùa với ‘cô bé’ của tôi. Daimon lấy vật đàn ông của mình ra và lao thẳng vào trong tôi với sự kiên định; chuyển động của anh thô bạo và dữ dội.

“Anh biết đây là điều em muốn. Em muốn anh chiếm lấy điều anh muốn từ em. Em muốn chuyện này, Addie. Chết tiệt!” Anh gầm gừ trong lúc đâm sâu ‘ngọn giáo’ vào bên trong tôi.
Tôi kiềm lại tiếng rên rỉ và bám chắc vào bồn rửa. Daimon ghì chặt lấy hông tôi, thúc vào mạnh hơn và nhanh hơn nữa. Nơi bí mật của tôi siết lại quanh anh, và tôi lên đỉnh dữ dội. Daimon gầm gừ, nhe răng ra rồi kéo áo tôi lên, để lộ ra vùng bụng. Anh rút ra và tuôn trào lên người tôi, hạt giống nóng hổi của anh chậm rãi rỉ xuống rốn tôi.

“Buông em ra,” tôi nạt, cố lấy lại hơi thở, nhưng Daimon không hề di chuyển, anh thậm chí còn nắm lấy tay tôi và ôm tôi sát hơn.

“Em không thể nói với anh em thích đánh mất kiểm soát, và rồi bỏ đi khi anh làm thế. Em không thể cứ làm điều em muốn mỗi khi em muốn được. Không còn vậy nữa đâu,” anh nói bằng giọng nghiêm túc.

“Thật sao? Để em giải thích cho anh rõ. Không phải vì em đầu hàng và nói với anh rằng em yêu anh, mà anh có quyền hạn gì với em đâu,” tôi cảnh báo, kí ức về Frank vẫn còn rất rõ ràng trong tâm trí.

“Em nghĩ thế à?” Anh thách thức.

“Em biết thế.” Tôi giữ nguyên thái độ, chỉ bởi vì tận sâu trong tim, tôi biết Daimon sẽ không bao giờ làm hại tôi. Anh sẽ không bao giờ đi xa như Frank. Cơ thể tôi phản ứng với Daimon và tôi để mặc điều đó. Tôi muốn anh nắm giữ nó và làm điều mà anh muốn.

“Em thuộc về anh, và anh có quyền làm điều anh muốn với em,” anh nói thẳng thừng. Lời anh nói khiến tâm trí tôi quay về khoảng thời gian tôi ở bên Frank. “Addie?” Anh hỏi giọng khàn khàn, vẻ mặt thay đổi khi giữ chặt lấy tôi. “Addie, gì vậy em? Nói anh nghe đi,” anh nài xin.

“Em muốn lắm…em rất muốn…nhưng em không thể,” tôi khẽ thừa nhận. Cảm giác như Frank vừa quay lại và phá hỏng điều gì đó đặc biệt với tôi. Tôi biết là do mình, nhưng vẫn cảm thấy được sự hiện diện của hắn ta.

“Là tại anh à?” Daimon hỏi.

“Không. Không, không phải anh. Sao có thể là anh được? Em mới là người có vấn đề. Ngay khi em vừa nghĩ mình đã có thể tiến lên, thì lại có thứ gì đó chắn đường,” tôi buồn bã nói.

“Là Frank,” Daimon gắt bằng giọng cộc cằn. “Đừng có nhìn anh như thế, Addie. Em có thể nghĩ anh không phải người thông minh nhất, nhưng anh hiểu em. Anh hiểu em rõ hơn bất kì ai.”

“Em muốn trao cho anh quyền kiểm soát. Em muốn anh đoạt lấy nó từ em, nhưng em cảm thấy thật sai trái khi làm vậy sau những gì đã xảy ra với Frank,” tôi lầm bầm, quay đi khỏi Daimon, hai mắt đau nhói khi lệ bắt đầu ứa ra.

“Anh không phải hắn ta,” anh khó chịu nói, bực bội vì tôi có thể đã so sánh anh với Frank.

“Em biết anh không phải anh ta. Anh không bao giờ có thể là anh ta,” tôi nói đầy hối tiếc.

“Anh thích kiểm soát trên giường, nhưng đó là vì anh ngờ rằng anh có thể làm thế ở những khía cạnh khác trong mối quan hệ của chúng ta. Addie, muốn thế không sao cả. Anh cũng muốn thế mà,” anh nói, ôm lấy mặt tôi và hôn tôi. Đôi môi anh mềm mại và quyến rũ, xoa dịu mọi nghi ngờ còn vương lại trong tâm trí tôi. “Em từng nói chuyến đi này sẽ mang đến cho em nhiều trải nghiệm mới.” Anh cười rạng rỡ khi nhìn xuống tôi.

“Anh đang nói về cái gì vậy?” Tôi hỏi, khụt khịt và chùi nước mắt.

“Tham gia câu lạc bộ trên không[1].” Anh nhướng nhướng chân mày.

“Anh quả là một kẻ đáng ghét.” Tôi đánh lên ngực anh và bật cười, thở hắt ra một hơi. Daimon khiến tôi thấy được che chở và an toàn. Tôi biết khi ở bên anh, tôi cuối cùng cũng có thể thả lỏng rồi. Chỉ lo rằng không biết anh sẽ đưa tôi đi xa tới đâu thôi.

“Anh là kẻ đáng ghét quyến rũ của em.” Anh vùi mặt vào cổ tôi.

“Ngài Evans?” Mitch gõ cửa phòng tắm. “Ngài nên trở về chỗ ngồi, thưa ngài.”

Daimon tựa đầu lên vai tôi và khẽ thở dài.

“Được rồi, Mitch, cảm ơn,” anh nói lớn.

“Anh ta thích anh, anh biết phải không?” Tôi trêu.

“Gì chứ?” Daimon ngẩng lên và nhìn tôi đầy hoài nghi.

“Anh ta muốn cặp mông đẹp đẽ gợi cảm của anh,” tôi trêu, trao cho anh một cái hôn vội.
“Em không thể nào đang ghen với tiếp viên nam của anh được?” Anh hỏi, hơi mỉm cười.
“Không, em đâu có ghen. Em chỉ nói anh biết thôi. Anh ta có vẻ muốn anh lắm.”

“Em bị ảo giác rồi. Chắc là do thiếu dưỡng khí trong chuyến bay đầu tiên đấy.” Daimon với tay ra sau, lấy một chiếc khăn và lau tinh dịch của mình trên bụng tôi.

“Được thôi, Daimon, đừng có tin em,” tôi cười khẩy.

Anh giúp tôi xuống khỏi bồn rửa và đưa quần cho tôi. Mặc đồ xong xuôi, tôi tay trong tay bước ra ngoài cùng Daimon. Tôi nhìn những ngón tay chúng tôi đan vào nhau. Bàn tay mạnh mẽ của anh giữ lấy tôi, kiên định đến độ khiến tôi thấy mình như một kẻ ngốc vì đã để quá khứ xen vào tương lai.

“Daimon,” anh quay sang tôi, đôi mắt xanh lạnh giá tuyệt đẹp cùng mái tóc rối bù. Chúa ơi, anh đẹp quá đỗi. Tôi dùng tay anh làm điểm tựa để đẩy mình đến gần anh hơn. Tôi choàng tay quanh cổ anh và kéo anh sát lại.

“Cảm ơn anh,” tôi thì thầm vào tai anh. Daimon, phản ứng khá chậm, cuối cùng cũng ôm đáp lại, giữ tôi thật chặt và hít vào thật sâu.

“Bất cứ điều gì vì Addie của anh.”


[1] Từ gốc: mile high club

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét