4.
VỊ
KHÁCH KHÔNG MỜI
Đêm nay thật kì diệu, mặc cho một vài rắc rối nho nhỏ và sự
thật rằng, tôi vừa mới kết hôn với người đàn ông đã hủy hoại toàn bộ thời trung
học và gần hết năm vừa qua của mình. Daimon là một người bí ẩn. Một điều gì đó
tôi không thể nào hiểu được. Tôi ghét anh ta. Tôi ghét khi anh ta có được mọi
thứ quá dễ dàng và xem đó như chuyện hiển nhiên. Anh ta gần như chẳng hiểu gì về
tôi và thế giới của tôi cả, ấy vậy mà tôi lại thấy hài lòng dù bản thân mình
mang một cái giá. Mọi người đều nói mình là vô giá, nhưng khi phải đương đầu với
thực tế rằng, tất cả chúng ta đều cần tiền để sống, thì ai mà chẳng sẵn lòng
bán mình chứ. Đó chính là điều tôi luôn tự nhủ để xoa dịu bản thân.
Tôi vào vai một cô dâu hạnh phúc, vui sướng vì được kết hôn
với người đàn ông mà cô ấy yêu. Daimon dường như rất hài lòng với cố gắng của
tôi, mỗi khi tôi mỉm cười hoặc tươi cười rạng rỡ với những người xung quanh, đặc
biệt là các đối tác làm ăn của anh ta. Darren đã bỏ về, nhưng chuyện đã xảy ra
giữa chúng tôi vẫn còn đè nặng trong tâm trí.
Chúng tôi ngồi xuống để dùng bữa. Quả là rất ngon miệng và
tinh tế. Cứ để Daimon chi trả cho những thứ tốt nhất đi. Hình như Jessica đã
nói với tôi rằng, anh ta chính là người chọn thực đơn và rằng tôi không cần phải
lo lắng về chuyện đó.
“Vậy ra, trong số tất cả những chuyện anh có thể giúp tôi,
anh lại chọn đi đặt tiệc?” Tôi nói, cắt miếng thịt bò thăn được nấu hoàn hảo.
“Tôi thích đồ ăn ngon, và vì em đã khiến quán ăn của em vỡ
nợ, nên tôi lo em sẽ chẳng biết mấy về thức ăn,” anh ta sống sượng nói, chẳng
thèm nhìn tôi. Câu cạnh khóe của anh ta vừa đánh trúng đích.
Tất cả những gì tôi đã gạt sang một bên để thực hiện cái
đám cưới giả dối này, tất cả mọi cảm xúc nổ tung trước mặt tôi. Lời tuyên bố
nho nhỏ Daimon vừa thì thầm đã hủy hoại tôi. Tôi đặt dao nĩa xuống, không hề giấu
giếm sự thất vọng của mình. Daimon quay đầu sang nhìn tôi, ánh mắt đầy thận trọng.
Tôi đứng dậy toan bỏ đi, nhưng anh ta đã tóm lấy tay tôi và giữ chặt.
“Ngồi xuống!” anh ta khẽ ra lệnh, nhưng tôi phớt lờ. Tôi đẩy
tay anh ta ra và bỏ đi.
Tôi đi qua những vị khách, hoặc là đang ăn hoặc là đang trò
chuyện, để đi đến phòng vệ sinh.
“Sao thế, cô gái?” Tôi nghe Elissa lên tiếng từ phía sau.
“Không sao cả,” tôi khẽ đáp, nhìn vào gương và vờ như đang
chỉnh lại lớp trang điểm.
“Nghe này, ai chẳng biết mối quan hệ của cậu với Daimon có
chút ghê gớm,” cô ấy nói. Tôi quay khỏi gương và trưng ra vẻ mặt ‘biết rồi’. “Được
được, nó quả là rất ghê gớm, nhưng cả hai người dường như rất hạnh phúc mà, nó
cháy xèo xèo trong không khí luôn ấy. Ý tôi là, tôi cảm nhận được nó từ chỗ
đang ngồi kia. Nhìn hai người giống như đang xem đoạn mở đầu của một bộ phim
khiêu dâm hay ho vậy,” cô ấy nháy mắt.
“Elissa, không hay chút nào,” tôi nói cộc lốc, quay đi khỏi
cô ấy.
“Chà, chúng ta có gì ở đây vậy? Ồ, là Addie và người bạn
rác rưởi của cô ta, tuyệt làm sao.” Có vẻ như Clara không hề bỏ qua cơ hội đến
đây.
“Tôi thấy Daimon đã mời cô nhỉ,” tôi hằn học nói.
“Daimon có thể để ý đến cô, nhưng cô thấy đấy, anh ấy rõ
ràng muốn tôi ở bên cạnh,” cô ta nở nụ cười rộng đến mang tai.
“Ôi cho xin đi.” Elissa đảo mắt. “Cô có thể nào ảo tưởng
hơn nữa không?”
“Nghe đây, cô hầu bàn hay bất kì thứ gì---”
Elissa quay sang và chỉ thẳng ngón tay vào mặt cô ả. “Tôi
là khách ở đây, không phải một cô hầu bàn hay bất kì cái đếch gì cô sắp gọi cả.
Ở đây tôi có thể làm điều tôi muốn. Vậy nên, hoặc là cô tránh xa Addie tối nay
hoặc là đối mặt với tôi. Chọn đi,” Elissa cảnh báo. Khi Clara nặng nhọc nuốt xuống,
Elissa nắm lấy tay tôi và dẫn ra ngoài. “Cậu không cần chuyện đó tối nay đâu.
Điều cậu cần chính là…” Daimon xuất hiện trước mặt chúng tôi, đầu nghiêng sang
một bên, thắc mắc chuyện gì đang diễn ra. “Chồng cậu,” Elissa nói, mỉm cười
trao tôi cho anh ta. “Con khốn bạn anh, Clara, đang ở gần đây đấy. Không nghĩ
anh có can đảm mời một người khiến Addie cảm thấy tồi tệ, ấy vậy mà anh lại đi
làm chuyện đàn ông thường làm đó là mời cô ả.” Elissa lắc lắc đầu. “Giỏi lắm, đồ
ngốc.” Cô ấy nháy mắt với tôi rồi rời đi.
“Clara đã làm gì?” anh ta giận dữ hỏi sau khi nhìn tôi một
lượt.
“Không gì cả, không giống như ai kia tôi đã cưới, cứ thích
đâm chọt tôi. So ra thì cô ta thật sự dễ ưa hơn nhiều.” Tôi giả vờ mỉm cười khi
có người đi ngang. Giờ tôi chỉ muốn đẩy Daimon ra và rời khỏi chỗ này mà thôi.
Tôi muốn về nhà, nằm lên giường và quên sạch cái ngày chết giẫm này đi.
“Vì Chúa, Addie, lâu lâu nên học cách nói đùa đi,” anh ta
khẽ rít lên.
“Xin lỗi, nhưng anh có thể cho tôi biết câu đâm thọc của
anh giống đùa ở chỗ nào không?” Tôi gằn giọng nói.
“Cặp đôi mới cưới hạnh phúc của chúng ta có vấn đề gì à?”
Clara cười khẩy lúc bước ra từ phòng vệ sinh.
Tôi dịch lại gần Daimon rồi nắm lấy tay anh ta. Cơ thể tôi
cảm thấy ghê sợ khi chạm vào anh ta, nhưng tôi đành phải ngậm đắng nuốt cay.
“Cô quá đáng lắm. Cô biết mà, đúng không? Ý tôi là, Daimon
và tôi đã yêu nhau từ thời trung học rồi, ấy vậy mà cô lại ở đây, quỳ mọp dưới
chân anh ấy và tôi, cư xử như một kẻ bị bỏ rơi đáng thương hại. Anh ấy không muốn
cô. Anh ấy chưa bao giờ muốn cô cả. Sao thế được khi tôi đã đáp ứng hết mọi ham
muốn và khao khát của anh ấy rồi,” tôi phun những lời độc địa kia ra. Clara
không phải nguyên nhân, nhưng cơn giận và nỗi ai oán bên trong tôi đang bùng nổ,
mà cô ta lại là người đứng trước mặt tôi lúc điều đó xảy ra.
“Con khốn ngu xuẩn!” cô ta gào lên, nhưng trước khi cô ta kịp
làm gì, Jessica đã xuất hiện cùng hai nhân viên bảo vệ.
“Làm ơn hãy đưa vị khách này ra ngoài,” cô ấy nói với hai
chàng trai đứng phía sau. Tôi nhìn quanh và thấy rất nhiều bảo vệ gần đó.
Daimon nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra tối nay chứ?
“Còn ai nữa không?” Tôi quay sang Daimon. “Còn ai khác mà
tôi phải đối mặt vào hôm nay nữa không?” Tôi bực bội nói.
“Darren không phải tôi,” anh ta giận dữ lầm bầm.
“Chưa bao giờ là anh cả, Daimon ạ,” tôi mỉa mai.
“Đi thôi. Em cần phải ăn, và chúng ta cần phải giữ thể diện.”
Anh ta cầm lấy tay tôi, kéo tôi băng qua sảnh chính để quay về bàn. Anh ta đẩy
tôi ngồi xuống rồi cầm ly champagne của mình lên. Tất cả mọi người đều dừng việc
đang làm khi nghe thấy tiếng anh ta gõ dao vào ly.
“Chào buổi tối, thưa quý vị,” Daimon nói với chất giọng trầm
và mạnh mẽ. Sự im lặng bao trùm cả căn phòng, khi các vị khách xoay lại đối diện
với chúng tôi. “Tôi không định sẽ đọc diễn văn tối nay, nên hãy thứ lỗi nếu nó
không tốt như bình thường nhé, ngay từ giây phút nhìn thấy Addie của tôi, tôi
biết mình muốn nói cho mọi người biết cô ấy có ý nghĩa với tôi đến nhường nào.”
Daimon quay sang tôi và mỉm cười. “Addie và tôi bắt đầu chuyện tình này từ thời
trung học. Mọi người có thể nói rằng tôi đã dùng mọi cách để có được sự chú ý của
cô ấy, nhưng khi những năm trung học kết thúc, và mối liên kết tôi có được với
cô ấy bị chia cắt, thế giới của tôi trở nên đen tối đi. Cô ấy chính là ánh sáng
mà tôi cần. Một ngọn lửa cháy rực bên trong tôi, không có cô ấy, tôi chẳng là
gì cả. Tôi cầu hôn Addie chỉ bởi vì tôi không thể tưởng tượng nổi một ngày
không có cô ấy ở bên. Không có một người phụ nữ nào khác xứng với tôi. Là lỗi của
cô ấy, vì cô ấy đã len lỏi vào quá sâu trong trái tim tôi rồi. Anh biết, Addie,
thế nào chúng ta cũng có cãi vã và anh không phải lúc nào cũng là người đàn ông
em mong muốn.” Lúc này Daimon nháy mắt, và trái tim tôi, trái tim ngu xuẩn của
tôi chấp chới. “Nhưng anh biết em là tất cả đối với anh, và anh sẵn lòng làm bất
kì điều gì để đảm bảo rằng em sẽ ở bên anh mãi mãi.” Daimon nở nụ cười nửa miệng,
sau đó cúi xuống và hôn tôi.
Cả phòng vỗ tay và reo hò. Tôi có thể cảm nhận được lưỡi của
anh ta đang cố tiến vào trong miệng mình. Anh ta thúc ép và tôi đầu hàng. Lucifer đáng ghét. Anh ta lợi dụng bất
kì cơ hội nào để khiến điều mình muốn xảy ra. Lưỡi anh ta trượt vào, lấp đầy
khoang miệng tôi với mùi hương của anh ta. Ôm lấy gáy tôi, anh ta dấn vào sâu
hơn nữa, áp đặt ưu thế lên tôi. Cả người tôi nhũn ra trước nụ hôn của anh ta.
Tôi không thể chống cự lại vì sợ thỏa thuận của chúng tôi sẽ bại lộ. Tôi khẽ
nhích người ra, nhưng vòng tay của anh ta lại vô cùng cứng rắn. Cuối cùng, anh
ta cũng buông tôi ra và mỉm cười, đôi mắt màu thiên thanh nói rằng tôi là món đồ
chơi của anh ta.
“Đã hiểu lời tôi nói chưa?” Tôi nghe thấy Elissa hét to giữa
đám đông. Cô gái ngu ngốc. Tôi sẽ giết cô ấy. Mặt tôi đã nóng ran lên vì xấu hổ
trước nụ hôn đầy sở hữu của anh ta, đã vậy lại còn là trước mặt gia đình tôi nữa
chứ.
Đêm nay xảy ra nhiều chuyện đến độ tôi chẳng hề nhận ra đã
khuya đến thế nào rồi. Đám cưới này kéo dài hơn so với những đám cưới thông thường
khác. Khách khứa đều đang bàn chuyện làm ăn, trong số đó có cả Daimon. Anh ta
đã dùng sự kiện này để làm lợi cho mình. Tôi thận trọng quan sát anh ta trao đổi
với vài mối quan hệ làm ăn trông khá nghiêm túc.
“Tôi nghĩ đến lúc chúng tôi phải về rồi,” Jace nói, nghiêng
người tới và hôn lên hai má tôi.
“Phải, hôm nay vui lắm, nhưng chết tiệt, tôi mệt quá rồi,”
Elissa nói, mỉm cười với tôi.
“Cậu có nghĩ bố cậu sẽ từ chối cho tôi ngủ nhờ ở nhà ông ấy
không? Giường của cậu thật tuyệt vời, thêm nữa, bạn cùng phòng của tôi hẳn vẫn
còn đang tiệc tùng,” Elissa hỏi.
“Sao cô không đến chỗ tôi nhỉ?” Jace đề nghị.
“Ừ, phải rồi, cậu và tôi, trai đơn gái chiếc trong căn hộ một
phòng ngủ. Cậu thật sự đang cố làm thân với tôi đó hả?” Elissa đáp trả.
“Bình tĩnh đi, cô không phải gu của tôi đâu. Tôi chỉ đang
làm việc một người bạn nên làm thôi.” Jace lắc lắc đầu với cô ấy.
“Thật sao? Không phải mấy trò kì lạ chết giẫm?” Cô ấy ngờ vực
nhìn cậu ta.
“Không.”
“Vậy được thôi, dẫn đường đi,” cô ấy nói và họ rời đi. Tôi
theo dõi cuộc trao đổi kia và tự hỏi thật sự có chuyện gì đang xảy ra giữa hai
người họ.
“Bố nghĩ đến lúc bọn bố cũng nên về rồi.” Bố tôi và Sofia
bước tới ngay sau Jace và Elissa.
“Ồ, vâng ạ,” tôi thì thầm, cuối cùng cũng nhớ ra mình sẽ
không về nhà cùng họ.
“Mọi thứ thật tuyệt vời, chị Addie.” Sofia ôm lấy tôi và giữ
chặt thật lâu.
“Phải đấy,” bố tôi tán thành, nhìn hai chúng tôi.”
“Em sẽ gọi cho chị vào ngày mai trước khi quay lại trường,”
Sofia nói.
Họ để lại tôi ở đó. Tôi có cảm giác như mình không còn là một
phần của họ nữa. Chẳng còn cái gọi là ba chúng tôi. Giờ chỉ có hai người họ,
còn tôi là người ngoài rồi.
“Lạc mất trong suy nghĩ nhỉ. Em lúc nào cũng là một cô nàng
thích suy ngẫm cả. Tôi đã định hỏi, một đồng cho suy nghĩ của em, nhưng hình
như tôi đã trả đủ cho em rồi,” Daimon thì thầm vào tai tôi từ phía sau.
“Không phải anh có chuyện làm ăn để bàn à?” Tôi lầm bầm,
quá đau đớn để đáp trả những lời cạnh khóe của anh ta.
“Không, vì mọi người về hết rồi.” Tôi quay lại đối diện với
anh ta. Daimon nói đúng; chỉ còn hai chúng tôi thôi. Ban nhạc đang bắt đầu thu
dọn nhạc cụ rồi.
“Này, các anh, có phiền nếu thôi nhảy thêm một bài với cô
dâu của mình không?” anh ta hỏi, không thèm nhìn đến họ, ánh mắt chỉ dán chặt
vào tôi.
“Daimon, tôi không có tâm trạng đâu,” tôi thì thào.
“Có, em có.” Anh ta nắm lấy tay tôi, đan những ngón tay
chúng tôi vào nhau và kéo ra sàn nhảy.
“Daimon,” tôi van nài. Anh ta vòng một cánh tay mạnh mẽ
quanh eo tôi, tay còn lại nắm lấy tôi, kéo tôi sát lại.
“Addie, đừng nghĩ ngợi nữa,” anh ta nói bằng tông giọng trầm
đục thường dùng.
Âm nhạc nổi lên. Là bài hát “Unchained Melody” của nhóm nhạc
Righteous Brothers. Tôi nhìn lên và thấy Daimon đang mỉm cười với mình trong
lúc chúng tôi khiêu vũ.
“Tôi nghĩ mọi chuyện diễn ra khá suôn sẻ,” anh ta cười tươi
rói.
“Tôi mừng vì nó kết thúc rồi,” tôi lầm bầm.
“Em không thể chờ để kết hôn với tôi, phải không nhỉ?” anh
ta trêu.
“Anh và Clara là hai kẻ hoang tưởng nhất mà tôi từng gặp đấy.”
Tôi cố dứt ra nhưng anh ta chỉ ôm chặt hơn.
“Tôi không nghĩ vậy. Tôi nghĩ em mới là người hoang tưởng đấy.
Nhớ không, Addie, bây giờ em là của tôi rồi.”
“Trong ba năm thôi, Daimon. Tôi là của anh trong ba năm
tính từ hôm nay,” tôi lãnh đạm nói.
“Chẳng phải tôi đã bảo chúng ta không được nói về thỏa thuận
nho nhỏ kia rồi à?” anh ta gằn giọng, vẻ mặt biến đổi.
“Anh nói chuyện đó hôm qua. Nếu tôi canh giờ đúng thì bây
giờ đã là hôm sau rồi,” tôi đáp trả.
“Lúc nào cũng nghĩ ngợi nhỉ. Khi nào thì não bộ của em chịu
ngưng làm việc đây?” Anh ta khó chịu hỏi.
“Không bao giờ,” tôi giễu. Cuộc nói chuyện của chúng tôi bị
cắt ngang bởi âm thanh ồn ào và hỗn loạn không biết là gì. Daimon dừng lại và cả
hai chúng tôi cùng nhìn ra cửa.
“BUÔNG TÔI RA!” Một phụ nữ lớn tuổi vận trang phục đắt tiền
lè nhè nói trong lúc cố vượt qua mấy người bảo vệ.
“Mẹ kiếp.” Daimon khẽ lầm bầm trong hơi thở.
Tôi nhìn thấy người phụ nữ kia đang mỉm cười với chúng tôi.
“Tiếp tục đi. Khiêu vũ tiếp đi,” bà ta lè nhè. “Ta muốn thấy
hai đứa khiêu vũ.”
Trưởng nhóm an ninh của Daimon bước tới chỗ chúng tôi, đầu
cúi xuống. “Chúng tôi xin lỗi, Ngài Evans, bà ấy đến đây để nhìn ngài, nhưng
khi bà ấy cố đến gần, chúng tôi buộc phải ngăn cản.”
“Sao các người lại để bà ta vào?” Daimon giận dữ nói.
“Bà ấy chỉ xin phép được nhìn thấy hai người, không hơn nữa.
Tôi xin lỗi. Tôi sai rồi.” Anh ta cúi đầu, chờ đợi cơn giận thường thấy của
Daimon.
“Đưa Addie ra xe và không được để bà ta lại gần Addie,” anh
ta gầm ghè. Không nói lời nào, bảo vệ của Daimon hộ tống tôi ra xe. Lúc đi
ngang người phụ nữ kia, tôi cố nhìn kĩ bà ta hơn. Bà ta mỉm cười vẫy tay với
tôi.
“Ta xin lỗi,” bà ấy líu nhíu nói vẻ buồn bã, nhưng lời nói
kia không phải thứ khiến tôi sững lại; mà là đôi mắt của bà ta, đôi mắt màu
thiên thanh.