Thứ Ba, 26 tháng 12, 2017

HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN 6

6.
ĐÊM TÂN HÔN

Tôi bị bỏ lại, bối rối bởi cách hành xử của anh ta và xấu hổ bởi thái độ của mình. Daimon nói đúng. Quả thật tôi tìm kiếm anh ta bởi vì tôi muốn anh ta. Chỉ là tôi chưa bao giờ nhận ra điều đó nhiều đến thế nào, cho đến khi anh ta khiến tôi bừng tỉnh. Theo một cách đáng buồn nôn mà nói, Daimon đã xoa dịu tôi. Anh ta hiểu rõ hầu như mọi con quái vật trong tôi, và có khả năng thúc đẩy tôi theo những cách mà tôi chưa bao giờ nghĩ mình muốn, ấy vậy mà vào đêm tân hôn của chúng tôi, tôi lại đứng giữa căn phòng xa hoa, mong muốn có anh ta ở bên. Muốn tranh cãi với anh ta, muốn ân ái và xoa dịu nỗi đau của anh ta.

Ngày đầu tiên thành vợ chồng, thế mà Daimon đã bỏ đi rồi. Tôi biết người phụ nữ say xỉn kia đã khơi lên điều gì đó bên trong anh ta. Chỉ là tôi ước mình biết bà ta là ai thôi. Tôi thở hắt ra, cảm tưởng như mình đã nín thở gần như suốt cả ngày, và đi dạo quanh căn phòng. Phòng sau luôn sang trọng hơn phòng trước đó. Những tông màu đặc trưng của Tiffany ở khắp mọi nơi. Tiffany đã dành thời gian để biến nơi này thành nơi bạn có thể thư giãn.

Một ngọn chúc đài pha lê lớn được trang trí bằng trướng ngọc trai, treo bên trên một chiếc bàn màu trắng có hoa trang trí giống hệt như ở lễ cưới của tôi. Những ngọn nến nhỏ được thắp lên, đặt quanh một chai champagne và dâu nhúng chocolate. Tôi đã quá mệt mỏi và rất cần một chiếc giường để ngủ. Tôi bỏ qua những phòng khác cho đến khi tìm được căn phòng mình muốn. Một chiếc giường êm ái đặt giữa căn phòng trắng, một chút màu xanh Tiffany điểm xuyến lộ ra ở phía đầu giường. Tôi bước tới và nhìn thấy những cánh hoa hồng Esperance được rải khắp nơi. Giở tấm trải lên, tôi hất tất cả chúng xuống sàn. Giờ thì sao? Tôi đứng đó, chẳng kiếm được cách chết giẫm nào để cởi bộ váy này ra. Tôi đã cố nhưng không thể. Đến cả hàng nút tôi còn không với tới được, huống hồ gì là sợi dây kéo nhỏ xíu nằm bên dưới đó. Mặc xác nó đi! Tôi cởi đôi giày đắt đỏ tuyệt đẹp ra, cảm giác máu huyết ở hai bàn chân đã hoạt động trở lại. Tôi ngồi xuống giường và xoa bóp chúng, cố giúp chúng giãn ra. Chúa ơi, cảm giác thật tuyệt. Rồi tôi nằm xuống. Vì không có cách nào cởi bộ váy này ra, thế nên tôi sẽ mặc nó đi ngủ vậy.

Daimon đã không hề quay lại. Tôi không tài nào ngủ được, thậm chí dù rất mệt mỏi. Lời anh ta nói cứ vang vọng trong đầu tôi. Hình ảnh gương mặt đẹp đẽ, giận dữ của anh ta ám ảnh tâm trí tôi. Nhìn xuống cuối giường, tôi thấy vài tia nắng đã bắt đầu len lỏi qua những bức màn dày cộm. Tôi nhắm mắt lại vì muốn chúng được nghỉ ngơi. Lớp trang điểm mà tôi vẫn chưa lau đi lúc này đang khiến mắt tôi đau nhói. Cơ thể tôi nặng trịch. Đầu tôi cứ muốn chìm sâu xuống gối nằm.

Đó là tất cả những gì tôi nhớ được cho đến khi thức giấc, bị giật mình bởi âm thanh vặn mở vòi sen. Tim tôi tăng nhịp trước tiếng động kia. Đó là một trong những giấc ngủ sâu nhất tôi từng có. Tôi nhìn quanh để xem bây giờ là mấy giờ, song lại không thể tìm thấy đồng hồ. Cơ thể tôi kêu răng rắc lúc ngồi dậy khỏi giường, tôi đi thẳng đến bàn trang điểm ở trước cửa sổ. Hẳn Daimon đã kéo mấy bức màn ra để đánh thức tôi. Tôi ngồi xuống và nhìn mình trong tấm gương của bàn trang điểm. Đây có thể là giấc ngủ sâu nhất tôi từng có, nhưng mọi giấc mơ của tôi đều có mặt Daimon cùng sự chất vấn không dứt của anh ta.

“Tôi thấy em đã dậy rồi.” Tôi nghe thấy từ phía sau lưng mình.

“Tôi thấy anh đã trở về rồi. Hình như tôi nhớ thỏa thuận nho nhỏ của chúng ta có nói rằng anh sẽ phải ở bên tôi vào ban đêm mà,” tôi nói đầy khó chịu. Phải ném trả điều gì đó vào mặt anh ta mới được.

“Tôi đâu có bỏ em,” Daimon lãnh đạm nói.

“À! Có chứ,” tôi vặt lại, đứng dậy khỏi ghế.

“Chúng ta vừa đến nơi vào sáng sớm hôm nay. Thế nên không, tôi không hề bỏ mặc em. Em thấy đấy, Addie, tôi cũng biết sử dụng bộ não của mình mà.” Giọng anh ta lạnh lùng và tàn nhẫn.

“Vậy anh đã đi đâu?” Tôi hỏi.

“Tôi không nhớ chúng ta có thảo luận chuyện phải giải thích những gì mình làm. Nếu em muốn, chúng ta có thể sửa lại hợp đồng,” anh ta gắt. Cả hai chúng tôi đứng im lặng, rồi anh ta rời khỏi phòng, bỏ lại tôi sững sờ ở đó.

Tên đáng ghét! Nếu không cần anh ta giúp cởi bỏ bộ váy ngu ngốc này, tôi sẽ chẳng thèm nói chuyện với anh ta làm gì, nhưng chết tiệt, tôi sẽ không mặc bộ váy này thêm một ngày nữa đâu. Tôi sải bước vào phòng ăn, nơi đặt rượu champagne và nhìn thấy anh ta đang ngồi ở chiếc bàn bày đầy thức ăn. Dạ dày tôi kêu rồn rột trước cảnh tượng đó. Mùi cà phê và trà thoang thoảng trong không khí, trong khi bánh sừng bò và bánh mì vòng tươi được chất đầy ụ trên những chiếc đĩa tinh xảo. Trái cây vừa mới cắt được xếp khéo léo trên bàn trông thật ngon mắt, phải cố lắm tôi mới không lao vào và ăn ngấu ăn nghiến tất cả mọi thứ.

“Em muốn gì à?” Daimon lạnh lùng hỏi. Anh ta đang ngồi ở phía đầu bàn với tờ báo để mở, giận dữ nhìn tôi. Một người quản gia đang đứng phía sau Daimon, tôi nhìn anh ta và anh ta gật đầu. “Chào buổi sáng, Bà Evans.”

“Chào,” tôi lí nhí nói.

“Nếu em cần bất cứ thứ gì, cứ nói với quản gia.” Daimon giũ giũ tờ báo và tiếp tục đọc. Tốt thôi, đồ khốn! Nếu đó là điều anh muốn.

“Chắc rồi, anh yêu, em xin lỗi, em không cố ý làm phiền anh. Anh Quản Gia này, anh giúp tôi một chút nhé?” Tôi hỏi người quản gia.

“Vâng, thưa bà, bà cần gì ạ?” Anh ta đi thẳng tới chỗ tôi.

“Anh có thể theo tôi vào phòng bên và giúp tôi cởi váy cưới ra không?” Tôi nói thật ngọt ngào, kèm theo nụ cười mỉm đáng yêu và chớp chớp mắt với người quản gia. Thật sự tôi thấy tội nghiệp cho anh ta vì phải làm bia đỡ đạn cho chiến tranh lạnh giữa hai chúng tôi, nhưng đôi khi thương vong là rất cần thiết mà.

“Chó chết thật,” Daimon lầm bầm trong hơi thở, dằn mạnh tờ báo xuống bàn và sải bước tới chỗ tôi, tóm lấy bắp tay rồi lôi tôi vào phòng ngủ.

“Thật sao, Addie?” Anh ta hỏi sau khi đóng sầm cửa lại.

“Gì chứ? Anh bảo tôi cần gì cứ nói với quản gia, tôi đã làm thế còn gì.” Tôi tỏ vẻ rụt rè. Thái độ của Daimon đúng là dọa người.

“Tôi sẽ không để em làm tôi bẽ mặt đâu,” anh ta khẽ gầm ghè, tiến lại gần tôi.

“Tôi nghĩ mình không hề làm vậy.” Tôi cười nhạt.

Anh ta tóm lấy cánh tay và xoay tôi lại. Cởi hết nút trên bộ váy ra. Tôi đứng im lìm, nín thở. Cảm nhận hơi nóng tỏa ra từ cơ thể anh ta. Nguồn năng lượng bí ẩn tồn tại mỗi khi anh ta ở gần khiến cả người tôi râm ran. Khi đã xong, anh tiếp tục với tới dây kéo. Một cách chậm rãi và cẩn trọng, anh ta kéo nó xuống. Như thể biết được mình sẽ đẩy tôi tới bờ vực, khớp ngón tay anh ta nhẹ nhàng lướt theo đường xương sống của tôi. Sự tiếp xúc đơn thuần của bàn tay anh ta trên lưng khiến tôi thở dốc.

Tôi cố kiềm chế bản thân ngay khi nghe tiếng anh ta hít vào. Tôi biết cuối cùng anh ta cũng nhìn thấy phần lưng chiếc corset mà Jessica bảo tôi mua. Bộ váy rơi xuống đất, phô bày cơ thể tôi ra trước anh ta. Chiếc corset gây ra một cảm xúc vô cùng kì lạ, vì ngay khi nhìn thấy nó, tâm trí tôi lập tức nghĩ ngay tới Daimon. Nó đến từ một công ty của Pháp. Xương thật được đặt bên trong để giúp định hình cơ thể tôi thành dáng đồng hồ cát hoàn hảo. Phần lưng có một sợi dây sa-tanh đan chéo may bằng tay tuyệt đẹp, và nó được buộc chặt cứng. Bên trong chiếc corset được độn thêm đệm lót, giúp cho ngực tôi được nâng cao, tạo nên hai gò ngực mềm mại đầy đặn. Lớp vải lụa the màu trắng ngà mịn màng phủ lên trên lại càng làm tăng thêm sự quyến rũ khó cưỡng (từ gốc: je ne sais quoi). Cuối cùng tôi cũng có cảm giác tự tin trở lại, sau khi bị anh ta tước đoạt mất sức mạnh vào tối qua. Những chiếc nịt tất nhỏ rủ xuống từ corset được gắn vào tất dài của tôi.

“Cảm ơn,” tôi khẽ nói, bước khỏi bộ váy.

“Em không cần giúp cởi corset ra à?” Anh ta hỏi, giọng trầm đục và cục cằn.

“Không, tôi không nghĩ thế,” tôi đáp, khẽ mỉm cười lúc với tay ra sau và kéo dây buộc. 
“Thấy không.” Rồi tôi dùng cả hai tay để nhẹ nhàng tháo sợi dây ra.

Cố không tỏ vẻ quá huênh hoang, tôi giữ nguyên chiếc corset và xoay người lại, Daimon vẫn đang đứng nguyên ở nơi tôi đã bỏ lại bộ váy. Đôi mắt màu thiên thanh của anh ta dõi theo tôi như một con đại bàng. Sự tăm tối nằm bên dưới đó cứ lôi kéo cơ thể tôi đến gần. Nếu không cẩn thận, tôi sẽ là người hứng chịu hậu quả trong trò chơi với anh ta. Nhưng ánh nhìn đó, ánh nhìn đói khát mà anh ta trao cho tôi, cứ cuốn lấy tôi.

Tôi quay đi vì không thể nhìn anh ta lâu thêm nữa. Bằng cách nào đó, tôi đã vào được phòng tắm. Sau khi đóng cửa lại, tôi đứng tựa lên quầy rửa mặt.

“Mày đã nghĩ cái đếch gì vậy hả, Addie?” Tôi tự hỏi bản thân trong lúc cố gắng kiềm nén thứ cảm xúc không tên này.

Tạ ơn Chúa, tất cả những đồ dùng cần thiết đều có trong nhà tắm, bởi vì không đời nào tôi quay trở ra ngoài kia đâu. Sau khi cởi corset và tất chân, tôi bước vào dưới vòi sen, mong muốn rửa trôi mọi cảm xúc và suy nghĩ, còn chưa kể đến sự ẩm ướt ở nơi thầm kín của tôi nữa. Làm thế đếch nào tôi có thể chịu đựng được trong vòng ba năm với Daimon mà không làm hỏng chuyện đây? Đây là một thỏa thuận, một thỏa thuận công việc, mà cả hai chúng tôi đều cần. Anh ta cần một người vợ hờ, còn tôi thì cần tiền. Tôi ghét anh ta cùng cái cách anh ta đối xử với tôi, còn anh ta thì ghét thái độ của tôi với anh ta. Vậy nên tất cả những gì tôi phải làm đó là, tập trung vào mặt khốn nạn của anh, rồi tôi sẽ ổn thôi. Nhưng cơ thể tôi, cái cơ thể ngu ngốc của tôi, lại khao khát sự động chạm của anh ta. Anh ta là một tên khốn, kẻ biết rõ cách đùa giỡn với tôi. Anh ta biết được những góc khuất mà đến cả chính tôi còn không biết mình có.

Được rồi, Addie, quên hết đi và tắm cho xong nào. Tôi có thể cảm nhận được sự ẩm ướt ở nơi nữ tính lúc cọ hai chân với nhau. Với tay xuống, tôi thấy nơi đó đã sưng phồng lên. Tôi đang ướt đẫm. Tôi đang cực kì ham muốn. Chúa ơi, nỗi ham muốn đó nhiều đến mức đau đớn. Tôi nhắm mắt lại và liếm môi, nhớ đến hình ảnh anh ta trong bộ suit. Cái cách anh ta ôm tôi trong tay khi chúng tôi khiêu vũ. Tôi ấn ngón tay vào sâu hơn nữa, tìm kiếm nhiều hơn, khao khát nhiều hơn. Đầu tôi ngửa ra sau trong lúc tôi nhẹ nhàng xoa nắn ‘cô bé’ của mình. Nơi đó run rẩy khi tôi nhịp nhàng xoa tròn hạt đậu nhỏ. Cơn cực khoái của tôi đã gần lắm rồi. Tôi chống tay lên tường buồng tắm, cả người rung lên. Phải cắn môi tôi mới có thể kiềm lại tiếng rên rỉ của mình. Cố gắng lấy lại hơi thở khi nơi bí ẩn kia co thắt, vẫn còn dư chấn nhẹ nhàng từ cơn cực khoái, tôi hít vào nhiều hơi thật sâu, thật đều.

Khi đã sạch sẽ và bình tĩnh lại, tôi mặc vào chiếc áo choàng cỡ lớn được treo trên móc. Tôi mở cửa, lo lắng Daimon vẫn còn ngoài đó, nhưng may sao lại không như thế. Thả lỏng được đôi chút, tôi nhìn quanh phòng. Bộ váy của tôi đã được treo lên, cùng với đó là quần áo để tôi thay ra. Một chiếc áo len dài tay và quần bò; đúng thứ tôi cần. Khi đã mặc quần áo xong, tôi đi tìm đồ ăn sáng. Tôi đói rồi và cần được ăn. Ngạc nhiên thay, chẳng còn chút thức ăn nào trên bàn cả. Daimon chết bầm. Thấy chưa? Đây là một trong vô số các lý do mà mày cần tránh mặt tên khốn đó đấy Addie. Tôi nhìn quanh nhưng không thấy anh ta đâu. Anh ta bỏ đi rồi sao? Cuối cùng, tôi đi ra phòng khách, nơi người quản gia đang đứng.

“Xin chào,” tôi nói, không biết phải làm gì trong những trường hợp thế này. Chưa bao giờ tôi có riêng một người để sai khiến cả.

“Chào buổi chiều, thưa Bà Evans,” người quản gia mỉm cười.

“Daimon có ở đây không?” Tôi hỏi.

“Không ạ, ngài ấy phải đi. Ngài Evans nói có một cuộc họp cần phải tham dự.” Có gì đó nhoi nhói trong lòng, nhưng tôi lờ nó đi. Tôi có thể ở đây tận hưởng dịch vụ phòng, hoặc có thể về nhà bố tôi. Khoan, chờ đã, bố sẽ biết có gì đó không ổn mất.

“Ừm, xin lỗi anh?” Tôi lên tiếng.

“Vâng, thưa Bà Evans?”

“Có thể tìm ai đó đưa tôi về nhà không?” Tôi hỏi.

“Dĩ nhiên rồi ạ.”

“Được rồi, anh có thể không?” Tôi lại hỏi, không biết thủ tục thế nào.

“Tôi sẽ bảo tài xế chuẩn bị trong vòng hai mươi phút nữa.” Anh ta gật đầu rồi rời khỏi phòng.

“Cảm ơn,” tôi gọi với theo.

Sau hai mươi phút ngồi xe, tôi đã ở trước tòa nhà của Daimon. Tôi nghĩ nếu biết tôi là vợ anh ta, họ sẽ để tôi vào. Tôi nhớ mật mã, nhưng lại không có chìa khóa. Phil giúp tôi xuống xe và mỉm cười ngay khi nhận ra tôi.

“Chúc mừng, Bà Evans,” ông ấy cười tươi rói.

“Cảm ơn, Phil,” tôi cười đáp lại.

“Tôi đang gặp chút khó khăn.” Tôi cố tỏ ra dễ thương nhất có thể. “Tôi để quên chìa khóa rồi, nhưng lại rất muốn vào trong nhà của chúng tôi.” Tôi chờ xem ông ấy sẽ nói gì.

“Dĩ nhiên rồi, chỉ cần vào trong và bảo Lenny cho cô vào là được. Cậu ta có chìa khóa đấy. Tôi chắc cô đã biết mã số của mình rồi nhỉ?” Ông ấy hỏi.

“Vâng, dĩ nhiên rồi.”

Tôi đi thẳng vào trong. Lenny đã giúp đỡ rất nhiều. Anh ta đưa cho tôi chìa khóa và tôi thấy rất biết ơn. Tôi nhập mật mã và đi thang máy lên. Khi cửa mở ra, tôi thấy Drako đang phóng về phía mình hết tốc lực. Nó khá nhỏ con nên suýt nữa thì trượt ngã khi chạy đến với tôi. 
Tôi quỳ xuống và ôm lấy nó.

“Cậu bé của tao thế nào rồi?” Tôi hỏi và nó nằm ngửa ra, thích thú khi được gãi bụng.

“Mày có muốn đi dạo không?” Tôi hỏi nó. Drako nhảy lên và cố liếm mặt tôi. “Tao đoán vậy là đồng ý nhỉ. Cho tao một phút để đi tìm vài chiếc bao nhé.” Tôi nháy mắt với nó và đi vào nhà bếp để kiếm đồ ăn nhẹ cùng vài chiếc túi nhựa.

Tôi nhìn quanh nhưng không tìm được gì cả. Có lẽ tôi sẽ hỏi Lenny hoặc Phil vậy.

“Đủ rồi!” Tôi nghe thấy tiếng nói vọng xuống từ tầng trên. Tên khốn đó đang ở đây. Tôi đi thẳng lên tầng trên nơi có phòng làm việc của anh ta. Cửa phòng để mở. Tôi đứng ở ngưỡng cửa, không nói nên lời. Tim tôi chùng xuống khi nhìn thấy Daimon đang đứng, còn người dắt chó thì đang quỳ, phục vụ anh ta bằng miệng mình.

“Tôi thấy cuộc họp kéo dài hơi lâu nhỉ.” Tôi mỉm cười cay đắng, cố lờ đi sự đau nhói nơi trái tim.

“Addie,” Daimon hoảng hốt gọi.

“Không, không, đừng để ý đến tôi làm gì,” tôi lạnh lùng nói.

Cô nàng dắt chó đê tiện đứng dậy và cố tránh khỏi Daimon. Tôi thở hắt ra và quay trở xuống lầu với Drako. Nó vẫy đuôi ngay khi vừa nhìn thấy tôi.

“Addie,” Daimon gọi to và đi theo tôi. “ADDIE!”

“Đi thôi, Drako. Ra ngoài đi dạo nào,” tôi nói như thể chưa có gì xảy ra. Daimon chạy đến chắn trước mặt tôi.

“Để tôi giải thích,” anh ta hụt hơi nói.

“Chúng ta đã nhất trí là chuyện đó sẽ không xảy ra ở nhà của chúng ta rồi mà,” tôi hét lên. 
“Anh đã hứa với tôi rồi mà!” Tôi chọc tay lên người anh ta, nhưng rồi lùi ra vì thấy kinh tởm. “Tránh đường cho tôi, đồ khốn kiếp đáng khinh,” tôi gào lên. Tôi đã không hề nhận ra mình đang bắt đầu khóc.

“Addie, ngồi xuống và nghe tôi giải thích đi,” anh ta van nài.

“Giải thích? Giải thích cái gì? Những gì tôi thấy là đã đủ giải thích rồi,” tôi nạt. Daimon thở hắt ra và cố chạm vào mặt tôi, nhưng tôi đã gạt tay anh ta ra. “Anh không bao giờ được chạm vào tôi nữa, và vì anh đã phá vỡ qui tắc trước, tôi cũng sẽ phá vỡ một trong những qui tắc của anh,” tôi giận sôi lên và đẩy anh ta tránh sang một bên.

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét