Thứ Tư, 27 tháng 5, 2020

NHỮNG KẺ HẮC ÁM 3

3

Không gian rất tối, đúng như một buổi khiêu vũ phải thế, và cô không tài nào phân biệt nổi ai là ai, hiển nhiên rồi. Không ai thật sự chú ý đến Dulcie, nhưng cô khá chắc nguyên nhân cũng là vì chẳng ai nhận ra cô cả. Chiếc đầm của cô ngắn đến khiếm nhã, giống hệt trang phục của những đứa con gái khác, cô còn đeo cả một chiếc mặt nạ nửa mặt, mũ trùm của chiếc áo choàng đỏ kéo thấp trên trán.

Sau khi cười đùa và trò chuyện với vài người bạn một lúc, Dulcie tách ra và chậm rãi đi quanh căn phòng. Ban tổ chức thật sự đã làm vượt ngoài mong đợi, phần trang trí cực kì ấn tượng. Một xác ướp treo lơ lửng trên vòng ném bóng rổ và cứ lâu lâu, nó lại co giật và uốn éo. Những vật trang trí khác được đặt ở các góc phòng, ở hai bên khán đài, các mạng nhện giả được giăng chằng chịt mọi phía.

Một DJ đang chơi các bản nhạc Halloween cổ điển đã được remix lại, vài học sinh năm cuối thì đang pha rượu mạnh vào bát rượu pân. Rồi một trận chiến nổ ra giữa một Legolas và một Frankenstein. Thật ra việc đó khá là buồn cười, khi đứng xem một nàng mèo gợi cảm la hét bảo cả hai dừng lại.

Cô không chắc bản thân đã đi lòng vòng trong bao lâu khi nhận ra có người đang quan sát mình. Ban đầu cô không chú ý lắm bởi chiếc mặt nạ khiến anh rất khó nhận ra. Và trên hết đó là, cô đã ngốc nghếch tìm kiếm anh mặc trang phục bình thường. Lố bịch làm sao. Con Masters là một vị thánh của Fuller kia mà, nên dĩ nhiên anh luôn luôn mặc đồ hóa trang trong dịp Halloween.

Dulcie không chắc điều gì đã khiến cô nhận ra anh. Cô đang xoay vòng để nhìn quanh và đã dừng lại giữa chừng khi để ý thấy một dáng hình đang đứng tựa vào tường. Anh mặc trang phục bác sĩ dịch hạch, và thật vô lý làm sao khi ý nghĩ đầu tiên của cô đó là ai đã làm chiếc mặt nạ cho anh. Nó thật đẹp đẽ, được làm từ gỗ sơn mài sẫm màu, với thứ trông như mã não dùng làm mắt. Một chiếc vũ rộng vành và vải đen phủ trên đầu, che đi hoàn toàn danh tính của anh.

Nhưng cô biết đó là Con. Anh mặc một chiếc áo khoác dài màu đen để phù hợp với chủ đề của chiếc mặt nạ, dây thắt lưng thít chặt lấy vòng eo làm bật lên vòng hông hẹp của anh. Lớp vải rủ xuống quanh vai anh thành một lớp áo choàng, nhấn mạnh thân hình vạm vỡ của anh, thêm nữa, sắc đen khiến anh trông càng cao lớn hơn; anh chính là bóng đen trong bức tranh của cô.

Việc bước đến chỗ anh gần như là không thể tránh khỏi. Dù gì họ cũng hóa trang đồng điệu với nhau kia mà. Thế nhưng, lúc cô vừa bước tới thì có ai đó đã cản đường.

"Dulcie! Trông nóng bỏng đấy."

Chuck Beaty đứng trước mặt cô. Cậu ta học cùng lớp với cô, là học sinh năm nhất, có tin đồn trong trường rằng cậu ta sẽ là trung phong mới sau khi Con tốt nghiệp. Chuyện đó phải gần một năm nữa, nhưng hiện tại cậu ta đã cư xử như một kẻ sừng sỏ rồi – nhấn mạnh từ sừng sỏ nhé. Cứ như cậu ta trông đợi toàn bộ học sinh và nhân viên của Trường Trung Học Fuller sẽ ngã rạp dưới chân mình vậy.

"Ừm, cảm ơn?" Cô xoay sở đáp lại, sau đó liếc nhìn qua vai cậu ta. Vị bác sĩ dịch hạch đã biến mất, thay vào đó là một người sói.

"Sao cậu không mặc giống thế này thường xuyên hơn nhỉ?" Chuck hỏi, ánh mắt chu du khắp người cô.

"Gì cơ? Tôi nên mặc đầm xòe và đeo mặt nạ đến trường mỗi ngày à?" Cô khịt mũi, nhìn xuống bản thân mình. Lớp vải lót dày khiến phần chân váy xòe rộng, dài chỉ vừa chạm phần phía trên đùi cô. Phần áo choàng rủ xuống phía sau dài hơn mép váy chỉ một chút, nên đôi chân cô gần như được phô ra hoàn toàn.

"Tôi không thấy phiền đâu," Chuck liếc mắt đầy dâm dục. Cô đảo mắt và định đi qua cậu ta, nhưng cậu ta đã di chuyển theo. Khi cô cố đi đường khác, cậu ta đã tiến tới một bước.

"Chuyện này cũng khá vui, nhưng bây giờ tôi muốn quay lại buổi vũ hội," cô nói, lùi lại mỗi lần cậu ta tiến tới.

"Nghe hay đấy. Tôi cũng thích nhảy nữa," cậu ta cười lớn. Khi cậu ta vươn tới túm lấy lớp vải lót diềm đăng-ten của cô, cô lập tức giật lùi lại và va phải một bức tường. Cậu ta đã giam cô lại trong một góc phòng thể dục và khán đài.

"Tôi không biết nhảy," cô nói với cậu ta.

"Thôi nào, cưng, sao thế? Tôi là một trung phong, em thì nóng bỏng. Hãy xem chúng ta có thể làm được gì nào," cậu ta gợi ý, áp sát đến mức cô có thể ngửi thấy mùi rượu pân nồng nặc trong hơi thở của cậu ta. Cô ấn người lên bức tường.

"Nếu cậu không tránh xa tôi ra, tôi sẽ tìm cách lên gối vào 'bi' của cậu đấy."

"Cô là một đứa hợm hĩnh phải gió, Dulcie ạ. Lúc nào cũng đi loanh quanh tỏ vẻ như cô tốt đẹp hơn bọn tôi," cậu ta đột nhiên gắt gỏng với cô.

"Cậu đang nói gì vậy? Cậu say rồi, Chuck. Tránh xa tôi ra," cô yêu cầu, đặt tay lên ngực cậu ta để đẩy ra. Chuck không hề nhúc nhích.

"Khỉ thật, đây là lần đầu tiên cô chịu ăn diện đấy. Cô thích Halloween à, Dulcie?" Cậu ta hằm hè, và rồi khiến cô kinh ngạc khi với tay giật mặt nạ của cô ra.

Lẽ ra cô nên thấy sợ hãi - cô đang ở trong một góc tối tăm với Chuck Beaty kia mà. Có đủ thứ lời đồn về cậu ta, về cách cậu ta xử sự với phái nữ, về việc cậu ta say xỉn tối ngày.

Nhưng Dulcie không hề sợ. Cô thấy giận dữ, cô thấy khó chịu. Như thể điều đó đã trở thành thói quen mới, cô không hề nghĩ về chuyện mình sắp làm – cô chỉ đưa thẳng tay lên mặt của cậu ta và cào dọc xuống một bên má.

Mình muốn nhìn thấy máu của hắn.

Chuck bàng hoàng trong một giây, và rồi trở nên cực kì giận dữ. Cậu ta túm lấy mặt trước chiếc đầm của cô và xoắn lại trong nắm tay trước khi kéo giật cô về trước, sau đó cậu ta nện cô vào tường. Cô lập tức bắt đầu đánh chan chát lên hai cánh tay và kéo cổ tay cậu ta ra.

Cô không hề nghĩ tới việc hét lên. Không hề. Cô muốn xé toạc cậu ta làm đôi, cô tức giận quá thể, nhưng lại không có được cơ hội đó. Một hình dáng tối đen bước ra từ bên dưới khán đài và túm lấy gáy Chuck, kéo cậu ta ra khỏi cô. Constantine Masters đã gỡ mặt nạ xuống, nhưng trông anh vẫn đầy ám ảnh và ghê gớm trong trang phục tuyền màu đen, có vẻ như việc giữ yên một gã nhỏ con hơn khá dễ dàng với anh.

"Muốn biết tại sao tao đốt xe mày không?" Con gầm gừ, và Dulcie nhìn hai mắt Chuck trợn lên vì sốc.

"Mẹ kiếp, là mày làm sao!?" Cậu ta hét lên.

"Bởi vì," Con lờ cậu ta đi. "Tao đã nghĩ mày có ở trong xe."

Anh di chuyển tới trước và Dulcie nhảy sang để tránh đường, nấp mình dưới khán đài khi Con nện đầu của Chuck lên tường. Anh làm thế thêm hai lần nữa, đến khi gã con trai kia bất tỉnh và ngã ra đất.

Dulcie nắm chặt lấy các chấn song xung quanh mình và cố lấy lại hơi thở. Cô gần như đang thở hổn hểnh, tim đập như chạy đua. Cô nhìn Chuck chằm chằm một lúc, nhìn vào hình dáng đang nằm sõng xoài trên sàn nhà của cậu ta. Sau đó cô quay sang Con. Anh cũng đang nhìn xuống Chuck, và kể cả trong thứ ánh sáng lờ mờ, cô vẫn có thể nhìn thấy được thớ cơ nơi quai hàm của anh. Quan sát nó giần giật.

Khi anh cử động, Dulcie vẫn đứng yên. Anh lách người giữa những chấn song, di chuyển bên dưới khán đài để đến trước mặt cô. Trông anh có vẻ hơi điên. Gương mặt anh đỏ bừng còn đôi mắt thì hoang dại. Anh tiến tới cho đến khi họ chạm vào nhau, để cô cảm nhận được vồng ngực anh đang nâng lên và hạ xuống theo từng nhịp thở nặng nề. Anh cao hơn cô rất nhiều, chưa bao giờ cô thật sự nhận thấy điều đó cả. Cô phải ngửa đầu ra sau để nhìn lên anh và phần mũ trùm rơi khỏi tóc cô.

"Em có sợ tôi không?" Anh hỏi, giọng khàn khàn.

"Không," cô lập tức trả lời.

"Tôi nghĩ em nên sợ," anh cảnh báo. Cô hít sâu một hơi.

"Em nghĩ anh mới là người nên sợ em."

Khi khuôn miệng anh áp lên miệng cô, cảm giác thật tự nhiên. Anh cần ngấu nghiến thứ gì đó, rõ là thế, và cô chính là miếng thịt tươi. Cô muốn bóc trần mình ra và ngã rạp dưới chân anh.

Cô rên rĩ và nắm lấy mép áo khoác của anh, kéo anh lại gần hơn nữa. Họ loạng choạng lùi lại cho đến đi đụng phải bức tường, rồi hai tay Con bắt đầu di chuyển khắp cơ thể cô. Cào nhẹ qua ngực cô, kéo giật chân váy của cô. Khi chúng trượt ra sau lưng cô, anh tóm lấy lần vải chiếc áo choàng và giật mạnh, khiến cho nút thắt nơi cổ cô siết chặt hơn. Cô thở dốc khi bị kéo khỏi anh, nhưng vẫn không hề sợ hãi. Khi răng anh để lại những vết cắn dọc theo bên cổ cô, cô nghĩ rằng có lẽ mình không cần đến oxi nữa. Chỉ cần anh hít thở thay cô là đủ.

Dulcie đã từng được hôn, nhưng không phải theo cách mà anh đang hôn cô – cô khá chắc không một ai từng được hôn như thế cả. Cô vẫn còn là một trinh nữ, nhưng vào giây phút đó, cô chẳng quan tâm. Cô không quan tâm mình vẫn còn trẻ người non dạ, hay họ đang ở trong một phòng thể dục đầy người, hay việc cô gần như chẳng biết gì về chàng trai đang chạm vào mình. Cô muốn bóng tối của anh nuốt chửng lấy cô. Cô muốn là một phần của nó. Cô muốn trao lại cho anh bóng tối của riêng cô.

Anh buông áo choàng của cô ra, cho phép cô hít thở trở lại, nhưng tay anh thì không hề ngừng hoạt động. Chúng lập tức di chuyển xuống bên dưới váy cô, lùng sục xuyên qua những lớp đăng-ten, để tìm kiếm da thịt. Móng tay cắm vào phần đùi mềm mại của cô, khiến cô rên lên trên khuôn miệng anh.

"Xin anh. Xin anh, em muốn điều này," cô cam đoan, dù anh chưa hề lên tiếng hỏi han quan tâm.

"Anh biết," anh gầm gừ đáp lại.

Cô không bao giờ biết được họ có thể đi xa đến đâu. Con dày dạn kinh nghiệm hơn cô rất nhiều, có thể anh giỏi kiềm chế bản thân hơn. Cô thì chắc chắn không – cô đã sẵn sàng xé bỏ quần áo rồi đấy chứ. Nhưng rồi một chuỗi ánh đèn nháy lóe lên sau mi mắt nhắm kín của cô, và cô chớp chớp mắt để quay về với thực tại, đưa một tay lên che khi ánh đèn lóe lên lần nữa.

"Chà, hô hô xem kìa! Dulcie! Giờ thì tôi hiểu vì sao tối nay cô không muốn chụp ảnh rồi nhé!"

Mất một giây đầu óc cô mới thôi quay cuồng và nhận ra giọng nói kia. Gary là một học sinh năm hai ở cùng ban chấp hành kỉ yếu với cô. Và tên khốn nhãi nhép đó vừa chụp ảnh hai người họ. Một bàn tay của Con luồn bên dưới váy cô, và hai cánh tay cô quàng chặt quanh cổ anh.

"Thằng nhóc chết tiệt, tao nên nhét cái máy ảnh phải gió đó vào miệng mày nhỉ," Con bắt đầu đe dọa và tiến tới gần tên nhóc nhỏ tuổi hơn. Với dáng vẻ sợ sệt, Gary nhanh chóng lùi ra. Rồi cậu ta vấp phải thứ gì đó, và khi tất cả cùng nhìn xuống, họ nhận ra cậu ta đã đụng trúng thân hình bất tỉnh của Chuck.

"Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Hai người đã làm gì!?" Gary hét lên.

"Không có gì cả, Gary. Chờ đã--" Dulcie cố xoa dịu tình hình.

"Chẳng có gì mà nó không đáng phải nhận hết, và mày sẽ là đứa tiếp theo," Con xen vào.

Một giây im lặng, và rồi Gary bỏ chạy, kêu hét gọi hiệu trưởng.

Khỉ thật. Đêm nay coi như xong.

"Sẽ tệ hơn hình phạt ở lại trường sau giờ học, đúng không?" Dulcie rền rĩ.

"Sẽ ổn thôi, đi nào."

Con không giải thích gì, chỉ nắm lấy cánh tay cô và bắt đầu kéo đi. Cô loạng choạng theo sau khi bị anh lôi đi dọc theo chiều dài của khán đài. Khi đến được đầu bên kia, anh vẫn không nói gì, chỉ đi thẳng qua mấy lớp mạng nhện giả trước khi kéo cô tới một cánh cửa đôi. Chúng dẫn ra bãi đỗ xe phía sau, và Con đẩy mở một bên cửa ra.

"Anh đang làm gì thế?" Cô hỏi, hơi bối rối khi anh đẩy cô ra ngoài.

"Anh sẽ giải quyết toàn bộ chuyện này," là tất cả những gì anh nói, rồi anh toan đóng sầm cánh cửa giữa họ. Cô với tới, nắm lấy cánh cửa để ngăn anh lại.

"Chuyện gì đang xảy ra?"

Câu hỏi triệu đô là đây – và cô không hề nói về buổi vũ hội. Thậm chí không phải về nụ hôn. Cô đang nói về thứ cảm giác hiện hữu mỗi khi anh ở gần. Cô biết anh cũng cảm thấy nó. Cô khá chắc rằng nếu họ ở chốn đông người, toàn bộ học sinh đều sẽ cảm thấy điều đó. Đó là lý do vì sao anh kéo cô vào chỗ tối để hôn cô. Nếu họ đứng trước mặt những người khác, bản chất thật của họ có thể sẽ bại lộ.

Dù đó có là gì đi nữa.

"Không có gì cả, Dulcie. Về nhà đi."

Và như thế, Con kéo giật cánh cửa khỏi tay cô và đóng sầm nó lại.


Thứ Năm, 14 tháng 5, 2020

NHỮNG KẺ HẮC ÁM 2

2
Dulcie Travers. Tên đếch gì mà lại là Dulcie chứ? Con đã từng tìm hiểu về nó một lần. Đó là tên của người Anh, xuất phát từ tiếng Latinh, có nghĩa là "ngọt ngào".
Rất hợp với cô. Mái tóc cô có màu nâu cát, gần như là vàng sẫm, thường được tết thành bím rối bù ở một bên vai. Cô hơi thấp người, với thân hình mảnh khảnh và không có gì đáng để ý. Đôi mắt to, đầy cảm xúc của cô mang sắc rượu whiskey tuyệt đẹp – gần giống màu hổ phách, và trên tất cả là một khuôn miệng rộng, cùng một đôi môi suýt nữa mang hình trái tim được tạo ra để cười, nhưng rất hiếm khi làm thế.
Cô nói chuyện rất nhẹ nhàng. Cư xử rất nhẹ nhàng. Hầu như tất cả những gì cô làm đều rất nhẹ nhàng. Khiêm tốn hết mức có thể. Cô đi loanh quanh nhưng chẳng ai để ý. Trở nên giỏi việc đó tới mức khi tất cả bọn họ đều đã học đến năm cuối, không một ai nhận ra có một mỹ nhân năm giữa ở trong trường. Quả là một con người thú vị.
Anh bị ám ảnh bởi cô.
Tuy nhiên, việc sống trong một toa xe moóc đỗ ở ngoại ô thị trấn lại là bất lợi đối với cô, đó là còn chưa kể đến thực tế mẹ cô từng là một gái điếm ở Charleston, còn bố dượng cô thì chuyên cung cấp ma túy đá cho những kẻ sống ở nơi xa xôi hẻo lánh. Anh trai của cô, Matthew Reid, là một đầu nậu ma túy đá, từng bị tống giam vì cướp có vũ trang. Rất nhiều lần.
Constantine là một trung phong xuất sắc. Vận động viên giỏi nhất nước Mỹ, ba năm liên tiếp. Anh được học bổng toàn phần của Bang Ohio, là nhà vua của vũ hội, và cha anh là thị trưởng. Dù chỉ nắm giữ một thị trấn bé tí không mấy người biết đến, nhưng chỉ vậy thôi là đủ tệ rồi. Trong một thị trấn nhỏ xíu, ai cũng biết mặt nhau, thì làm thị trưởng là cả một vấn đề to lớn. Là con trai của thị trưởng cũng là một vấn đề to lớn không kém. Con không giao du với những đứa trẻ sống ở khu xe moóc. Anh không lui tới với những cô gái như Dulcie. Không, Con làm những chuyện mà Con được kì vọng sẽ làm – anh hẹn hò với những cô nàng đội cổ vũ, giao du với đám vận động viên, và tham gia những buổi tiệc bia hoành tráng. Anh quan hệ rất nhiều và chơi trò beer pong cũng rất nhiều.
Kể cả khi làm những việc đó và đóng tròn vai diễn nhỏ bé của mình trong vũ trụ này, anh vẫn luôn dõi theo Dulcie. Lúc cô bước dọc theo hành lang. Lúc cô cố trốn trong thư viện. Cô thu hút anh nhưng lại không biết điều đó. Không biết rằng anh hiểu vì sao cô luôn cố hết sức để giữ cho mình vô hình – bởi cô không muốn người ta nhìn thấy con người thật của cô. Một cảm giác mà anh vô cùng quen thuộc, vì anh luôn che giấu phần lớn con người mình.
Có lẽ, chỉ có lẽ thôi, những phần chôn giấu đó của họ hợp nhau.
Con rất rất muốn nhìn thấy bản chất thật của cô.
*
Bị phạt không đến nỗi tệ. Chỉ lỡ mất một buổi tập luyện thôi, nhưng Con sở hữu sân bóng bầu dục kia mà. Đúng ra là đã xây dựng nó đấy chứ. Anh chỉ cần bảo muốn nghỉ buổi chiều để lên giường với con gái của huấn luyện viên là ông ta sẽ cho phép ngay, còn dặn là hãy nương tay nữa.
Phòng phạt chính là thư viện, anh bước vào sau tiết học cuối cùng và lập tức ngồi xuống cùng vài người bạn, đập tay chào, cười đùa và gây ầm ĩ. Khi Dulcie tiến vào phòng vài phút sau đó, anh phớt lờ cô, tiếp tục trò chuyện với bạn bè của mình. Nhưng từ khóe mắt, anh vẫn dõi theo tới khi cô biến mất giữa những lối đi. Ở cuối phòng có những buồng học riêng, yên tĩnh hơn. Chắc hẳn là cô sẽ đi thẳng đến một buồng trong số đó.
Cô đã cứu anh một bàn thua, Con nhận thức rất rõ điều đó – cũng như vô cùng ngạc nhiên. Trong khi anh vẫn luôn để tâm đến Dulcie, thì cô dường như chưa từng chú ý đến anh. Nhưng cái cách cô chăm chú nhìn anh, như thể cô hiểu được anh. Thật sự nhìn thấy anh, toàn bộ không thiếu thứ gì. Không do dự, không hỏi han. À thì, ít nhất là không cho đến phút chót.
Chiếc xe bị đốt cháy rụi chỉ còn trơ khung thuộc về một trung phong học năm nhất. Một tên nhóc láo xược khiến Con 'ngứa mắt' từ lâu. Ngoài là một đứa nổi loạn, nó còn là một kẻ ưa bắt nạt và có tiếng là hay tấn công nữ giới ở các buổi tiệc. Nó đã khiến cho toàn đội bóng bị lây tiếng xấu, khiến các huấn luyện viên và giáo viên khắc khe với bọn họ hơn. Chỉ việc lẻn đi để thỏa mãn những ham muốn và nhu cầu của bản thân là đủ khó với Con rồi; anh không cần bị giám sát thêm nữa.
Nếu tên nhóc năm nhất đó không cẩn trọng, anh sẽ đốt nhiều thứ hơn là chiếc xe của nó.
"Masters! Chuẩn bị trang phục hóa trang chưa?"
Con tập trung trở lại, dời mắt khỏi lối đi mà Dulcie rẽ vào.
"Gì? Ồ. Rồi tôi có rồi," anh trả lời bạn mình.
"Là gì vậy?"
"Cậu biết là tôi không nói được mà."
"Tiết lộ tí thôi, anh bạn."
Chỉ còn vài tuần nữa là đến Halloween. Đó là một ngày lễ lớn ở Fuller. Cả trường sẽ cháy hết mình, tổ chức ăn mừng linh đình và sau đó là một buổi vũ hội hóa trang qui mô lớn. Người ta điên lên vì nó, thậm chí đi đến tận Huntington và Charleston để mua đồ hóa trang, hay đôi khi là tự làm bằng tay. Con luôn giữ bí mật về trang phục của mình.
"Được rồi, một tí thôi nhé," anh nói và trượt khỏi chỗ ngồi. "Nó là trang phục cổ xưa. Thực ra, tôi đang phải tìm hiểu thông tin về nó."
Người giáo viên phụ trách phòng phạt đang ngồi đọc sách phía sau quầy tra cứu. Ông ta liếc nhìn Con một lần, sau đó gật đầu và quay trở lại với quyển tiểu thuyết của mình.
Cô đang cúi người trong buồng học riêng, một chiếc tai nghe cỡ lớn ôm lấy hai tai. Con đứng phía sau cô, hai tay đút trong túi, và anh cứ thế quan sát cô. Bàn tay phải của cô đang di chuyển rất nhanh, lướt tới lướt lui, và mất một giây anh mới nhận ra cô đang phác họa thứ gì đó. Cô được biết đến như một người có khả năng vẽ giỏi; Con đã quá quen thuộc với quyển tập vẽ mà cô mang theo đi khắp mọi nơi.
Anh tiến lại gần hơn từ phía sau, đủ gần để nghe được tiếng nhạc phát ra từ tai nghe của cô. Cô có mùi như vải lanh sạch, và nó rất hợp với cô. Anh dám bỏ tiền ra cược rằng cô vẫn là một trinh nữ. Tự hỏi không biết cô có từng hôn tên con trai nào chưa.
Vì không thể thấy được gì nhiều qua vai của cô, vậy nên anh bắt đầu đi vòng qua phía bên kia của buồng học. Khi đến nơi, cô hình như vẫn chưa nhận ra sự hiện diện của anh, thế nên anh nghiêng đầu sang một bên, cố nhìn xem cô đang vẽ gì.
Ban đầu, anh không hiểu rõ cho lắm. Cô đang vẽ bằng bút chì và bóng đen đã che khuất gần hết nửa trên của tờ giấy. Sự thật là nó che gần hết thì đúng hơn, dù ở giữa trang thì vẫn được rọi sáng. Ngay tại đó, cô phác họa một dáng người. Hình ảnh cường điệu của một người đàn ông với đôi chân dài quá mức, khiến anh ta có vẻ ngoài quái dị như một bộ xương. Vai anh ta rộng, nhọn hoắc như dao cạo. Anh ta đang đưa thẳng một cánh tay xuống, và cũng giống như đôi chân, phần chi trên kia dài đến kì cục, kết thúc bằng những ngón tay sắc lẻm, nhọn hoắc. Chúng đang cong lên, như thể anh ta sắp tóm lấy thứ gì đó.
Ngay bên dưới bàn tay là một bé gái. Cô bé nhỏ xíu mặc một chiếc đầm cùng với áo choàng có mũ, và ngay lập tức hình ảnh Cô Bé Quàng Khăn Đỏ hiện ra trong tâm trí, dù chẳng có màu sắc gì. Bản chất của bức vẽ thật ám ảnh. Một bóng đen với bàn tay đầy móng vuốt, đang vươn khỏi vùng tối để bắt lấy một cô bé ngây thơ vô tội. Rất đen tối.
Nhưng khi Con nhìn kĩ hơn, anh để ý thấy những chi tiết nhỏ khác của bức tranh. Mũ trùm của áo choàng phủ lên gương mặt của cô bé, che đi đôi mắt và mũi của cô. Dù vẫn nhìn thấy được khuôn miệng cô, nhưng khi xem xét kĩ hơn, trông giống như cô có răng nanh vậy. Những chiếc răng nanh bé xíu đang ấn lên môi dưới của cô.
Còn người đàn ông. Cũng có thêm vài điều nữa. Anh ta hoàn toàn bị bóng tối bao phủ, gần như chẳng có chút chi tiết nào rõ ràng. Nhưng vòng eo hẹp cùng bờ vai rộng kia có vẻ quen quen. Rồi Con nhìn thấy nó. Gần như rất khó phát hiện, nhưng trên ngực của hình dáng đó là hai chữ cái. Chúng chỉ đậm hơn mảng tối bao quanh một chút, nhưng vẫn nhìn thấy được. Một chữ F lởm chởm và một chữ H lởm chởm.
F.H.
Trung học Fuller (Fuller High).
Anh nhìn xuống mình. Anh đang mặc áo khoác có huy hiệu, và ở phía bên trái của chiếc áo là một miếng dán – hình quả bóng bầu dục, với hai chữ "F.H." lớn được in đậm trên đó. Chúng nằm trên ngực anh, cùng vị trí với hai chữ cái trên người của người đàn ông trong bức vẽ của Dulcie.
Rất trực quan. Và nếu đó là tôi, thì cô bé kia là em nhỉ?
"Đẹp đấy," anh lớn tiếng nói.
Dulcie kêu ré lên và nhảy nhổm trên chỗ ngồi, bút chì rơi khỏi tay. Cô liếc nhìn lên anh trước khi đóng sập quyển tập vẽ lại.
"Lạy Chúa, anh làm tôi hết hồn!" cô rít lên, kéo tai nghe ra và để nó ở quanh cổ.
"Tôi ở đây một lúc rồi," anh nói, đặt hai cẳng tay lên mặt sau của buồng học. Vẻ mặt cô hơi tái đi. Cô hắng giọng.
"Thật à? Tôi không để ý lắm," cô đáp.
"Chắc tại nhạc to quá."
Anh nhìn cô chăm chăm. Nhận thấy việc đó khiến cô không thoải mái. Đôi mắt màu hổ phách khóa chặt lấy mắt anh trong một giây, rồi cô liếm môi và quay đi. Cựa mình trên chỗ ngồi. Liếm môi thêm lần nữa. Anh quan sát những ngón tay cô hết nắm rồi mở trên mép quyển tập, rồi anh mỉm cười.
"Anh cần gì à?" Cuối cùng cô hỏi.
"Đó là tôi hả?" Anh đáp lại bằng câu hỏi của mình.
"Gì cơ?"
Cô lại liếm môi. Anh tự hỏi không biết cô có nhận thức được khuôn miệng của mình gợi cảm tới mức nào không, có biết đám con trai dành bao nhiêu thời gian để nghĩ về nó không.
"Bức vẽ của em. Là tôi, đúng không?" Anh lặp lại, nghiêng người tới đủ gần để có thể gõ gõ một ngón tay lên quyển tập của cô.
Màu sắc bị rút cạn khỏi mặt cô đã quay trở lại, và đôi gò má của cô chuyển màu hồng nhạt. Cô kéo quyển tập xa khỏi anh hơn, gần như là đặt nó vào lòng.
"Sao anh lại nghĩ thế?"
"Vì trông nó giống tôi," anh chỉ ra. Cô cau mày.
"Trông nó chẳng có gì giống anh cả."
"Đưa cho tôi xem."
Con đưa tay ra, và thật sự thấy hơi sốc khi cô lập tức nghe theo. Trông cô cũng có vẻ rất ngạc nhiên với bản thân, nhưng lại chẳng thể làm gì khi anh lấy quyển tập từ cô. Cô nhìn chằm chằm, hai mắt mở to, trong lúc anh đi vòng qua các buồng học, tay lật từ trang này sang trang kia cho đến khi tìm được bức tranh cô đang vẽ.
"Chẳng phải anh nên học bài hay sao?" Cô gợi ý khi anh dừng lại ngay bên cạnh. Anh khịt mũi rồi dựa ra sau một chiếc ghế.
"Chẳng phải em cũng nên thế sao?"
"Tôi đang học mà – tôi không nói dối đâu, tôi có một dự án sẽ hết hạn vào cuối học kì," cô trả lời thật nhanh, giọng đầy giả tạo. Anh mỉm cười. Cô bạo gan đấy, chỉ là điều đó bị chôn giấu thôi. Nó chỉ xuất hiện mỗi khi bị khiêu khích.
"Hiểu rồi. Thế nói tôi nghe xem," anh thở dài, quay quyển tập lại đối diện với cô. "Sao tôi lại có mặt trong dự án nghệ thuật của em?"
"Đó không phải anh," cô chối bay chối biến, nhưng lại không chịu nhìn vào bức tranh.
"Đó chắc chắn là tôi."
"Sao anh lại nghĩ thế? Đó chỉ là một cái bóng thôi, không có mặt mũi. Không có đường nét gì cả," cô cãi. Con quay bức tranh lại để nhìn.
"Phải. Thế nhưng. Đôi vai đó, bàn tay đó," anh lầm bầm, lướt đầu ngón tay lên những đường phác thảo bằng chì của cô. Cảm giác gần giống như đang chạm vào cô vậyvà anh hít một hơi thật sâu bằng mũi.
"Anh nghĩ trông anh giống như thế à?" Cô hỏi, giọng rất nhẹ nhàng. Anh liếc nhìn cô, sau đó quay trở lại bức tranh. Nhìn vào cô gái nhỏ. Rồi quay sang Dulcie. Cô đang mặc một chiếc áo sơ mi trơn màu đỏ.
"Đôi lúc. Phải, đôi lúc tôi thấy thế thật. Còn đây," anh lướt một ngón tay lên hình ảnh cô gái nhỏ. "Đây là em, đúng không?"
Có một khoảng lặng khá dài và cuối cùng anh nhìn cô một lần nữa. Cô đang khom người trên chỗ ngồi, hai tay chắp vào nhau và kẹp giữa hai chân. Trông cô thật nhỏ bé, gần như rất dễ tổn thương. Nhưng đôi mắt cô lại mở to, miệng mím thành một đường kiên định. Cô không hề e sợ anh. Có lẽ có chút lo lắng. Nhưng sợ sệt thì không. Không, cô là một thứ gì đó khác, hoàn toàn khác.
"Đôi khi tôi cho là vậy," cô thì thầm, câu trả lời giống hệt anh.
Vào giây phút đó, Con không muốn ở trường nữa. Anh muốn tóm lấy tay cô và kéo ra khỏi tòa nhà. Đưa cô vào rừng và xé toạc cô ra. Hòa làm một với cô, chiếm lĩnh cô hoàn toàn. Tìm hiểu xem bản thân anh có vấn đề gì, và xem xem liệu cô có thể chữa lành cho anh không. Hoặc tốt hơn nữa – nhận ra cô có lẽ cũng giống như anh.
"Này, Masters, cậu đang ở phía sau đó à?"
Một lần nữa, bùa mê bị phá vỡ. Con nhìn lên và thấy bạn bè của mình đang đi vòng qua phía cuối một lối đi. Anh mỉm cười và đứng thẳng trở lại. Dulcie cúi người sâu hơn nữa, trông như cô sắp bỏ chạy vậy.
"Chúa ơi, đó là em gái của Matt Reid đúng không? Cậu định kiếm chút thuốc đó hả, Masters?" Một người bạn khác trêu.
"Không, tôi bảo rồi. Tôi đang nghiên cứu trang phục hóa trang Halloween mà. Các cậu nghĩ sao?" Anh hỏi, xoay quyển tập vẽ lại để tất cả mọi người nhìn thấy bức tranh.
Tiếng thở dốc của Dulcie vang lên rất rõ, và cô lập tức với tay lấy quyển tập, nhưng Con đã chồm tới, tránh khỏi dãy buồng học. Mấy tên con trai khác tụ lại xung quanh, xem xét bức vẽ.
"Đây là thứ cô vẽ à? Quả là một cô gái bất bình thường," một tên con trai nhận xét.
"Tôi không hiểu. Sao anh ta lại không có khuôn mặt chứ?"
"Ai lại dành thời gian xem tập vẽ tranh làm gì? Biến khỏi chỗ chết tiệt này thôi."
Mọi người đều tán thành câu nói kia, và trong giây phút xao nhãng đó, Dulcie giật quyển tập khỏi tay Con. Cô đột ngột đứng dậy, đẩy lùi ghế ra nhanh tới mức anh phải nhảy qua một bên để tránh. Cô bắt đầu nhét hết mọi thứ vào cặp xách trong lúc bạn bè anh nối đuôi nhau ra ngoài theo lối cửa sau.
"Anh biết không," cô bắt đầu, giọng khẽ khàng. "Chỉ vì mọi người xung quanh anh cư xử như những kẻ tồi, không có nghĩa anh cũng phải như thế."
Cô đã có thể giậm chân bỏ đi. Con nhận ra cô đang tức giận. Nhưng anh không muốn cô có ấn tượng sai lầm về mình. Anh thô bạo tóm lấy tay cô, ngăn không để cô đi.
"Thấy chưa, vấn đề là ở đó. Tôi không hề giả vờ," anh cảnh báo. Cô nhìn anh chằm chằm trong một giây rồi bước lại gần hơn.
"Có sự khác biệt giữa việc làm một gã tồi, và làm một kẻ tàn bạo. Một bên sẽ giỏi việc che giấu bản chất của mình hơn bên còn lại."
Anh kinh ngạc đến mức lúc cô giật tay lại, anh đã để cô đi.
*
Dulcie đứng bên ngoài cửa hàng đồ cũ một lúc, tay đặt trên nắm cửa. Cô nhìn đăm đăm về phía xa, trông lên một ngồi nhà nằm trên đồi. Nhà của Constantine.
Cha anh là thị trưởng, nên dĩ nhiên họ sẽ sống trong ngôi nhà to nhất thị trấn rồi, ngôi nhà với những chiếc cột trắng và những khung cửa chớp màu xanh lá. Mẹ anh là một nhà thiết kế nội thất, bà ấy đã đi đến Charleston và Huntington để làm việc với các khách hàng. Có tin đồn rằng bà ấy từng là một nhà thiết kế nổi tiếng ở New York, nhưng rắc rối tài chính đã khiến bà kết hôn với Ngài Jebedian Masters, người chỉ muốn lấy bà với mục đích có con. Phu Nhân Masters đã sinh cho chồng một đứa con trai, và từ đó trở đi, rất hiếm khi ở nhà.
Constantine rõ ràng vượt xa bất kì điều gì mà cha anh có thể mong đợi, thậm chí còn hơn nữa. Anh cao to và mạnh khỏe, với mái tóc nâu và đôi mắt xanh biết cười. Anh có thể ném một quả bóng như thể được sinh ra để làm điều đó. Như thể anh muốn quả bóng đi đâu thì nó chắc chắn phải đi đó – Con Masters không bao giờ ném trật. Anh có đôi chân mạnh mẽ, có thể chạy rất nhanh. Bờ vai rộng, có thể hất ngã bất kì ai.
Anh rất đẹp.
Con lớn hơn Dulcie một tuổi, đó là một phần lý do vì sao họ không có nhiều lớp học chung. Anh cũng đặc biệt thông minh và tham gia rất nhiều lớp Nâng Cao (AP class: Advanced Placement). Dulcie chỉ tham gia các lớp được yêu cầu ở mức tối thiểu nhất, sau đó lấp đầy phần còn lại trong thời khóa biểu của mình với nhiều tín chỉ mỹ thuật nhất có thể. Anh dành toàn bộ thời gian rảnh của mình trên sân bóng hoặc với bạn bè. Cô dành toàn bộ thời gian rảnh ở chỗ làm hoặc ở nhà. Họ chẳng có lý do gì để chạm mặt nhau cả. Đã học cùng trường suốt từ nhỏ đến lớn, nhưng lại chẳng mấy khi nói chuyện.
Vậy tại sao lúc nào mình cũng nghĩ về anh ấy vậy nhỉ?
"Em cần giúp gì không?"
Dulcie giật mình tập trung trở lại khi người bán hàng đẩy mở cánh cửa. Cô nở nụ cười và lắc lắc đầu, sau đó đi thẳng vào trong tòa nhà. Cô bắt đầu lùng sục khắp các dãy đồ, tìm kiếm thứ phù hợp với suy nghĩ của mình.
Thường thì cô sẽ không mặc đồ hóa trang đến vũ hội Halloween – lúc nào cô cũng chỉ phụ trách chụp ảnh cho kỉ yếu thôi. Đó cũng là điều cô định sẽ làm vào năm đó. Nhưng kể từ buổi-nói-chuyện-riêng trong phòng phạt đó, cô biết mình sẽ mặc đồ hóa trang.
Người bán hàng tiến lại gần và mỉm cười với cô, sau đó chọc chọc vào đám quần áo Dulcie đã cho vài giỏ.
"Mua sắm cho Halloween hử? Vui đấy. Em biết mình định hóa trang thành gì chưa?"
Dulcie mỉm cười và nắm kéo một chiếc áo khoác nỉ dày màu đỏ tía xuống khỏi giá.
"Em sẽ là Cô Bé Quàng Khăn Đỏ."

Thứ Hai, 4 tháng 5, 2020

NHỮNG KẺ HẮC ÁM 1

1
"Em Travers, cô biết chúng ta còn chưa đi được nửa năm học, nhưng cô nghĩ chúng ta cần phải lập ra một kế hoạch cho năm tiếp theo. Em sắp là học sinh năm cuối, và thẳng thắn mà nói thì, cô rất lo," Cô Poulter, cố vấn hướng nghiệp ở Trung Học Fuller, nói trong tiếng thở dài.
Dulcie Travers gật đầu nhưng không hề nhìn người phụ nữ đối diện. Cô dán chặt mắt ra bên ngoài cửa sổ. Có một cây thích rất to ở ngay ngoài kia và tất cả lá đã bắt đầu đổi màu. Trông cái cây như đang cháy rực, với đám lá hình lược bay xào xạc trong gió như những đốm lửa trên bầu trời.
Ước gì mình có thể lấy máy ảnh ra.
"Em Travers!"
"Vâng," Dulcie mau chóng trả lời, cuối cùng cũng dời mắt đến phía bên kia bàn. "Vâng, em đang nghe đây."
"Hiện tại, cô thấy rằng đến cuối năm nay, em sẽ chỉ có hai tín chỉ môn toán. Năm sau em sẽ chọn học loại toán nào?" Cố vấn viên hỏi.
"Năm sau không cần toán."
"Không à?"
"Em chỉ cần hai tín chỉ toán là tốt nghiệp. Nên kết thúc năm nay là được, em sẽ qua," Dulcie giải thích. Cô có cảm giác đây là chuyện mà vị cố vấn hướng nghiệp này phải biết rõ rồi.
"À thì, phải, chỉ cần hai thôi là em tốt nghiệp, nhưng rất nhiều trường đại học yêu cầu ba tín chỉ đấy. Có thể hơn nữa kia! Giờ cô sẽ đăng kí cho em -" Cô Poulter bắt đầu huyên thuyên trong lúc gõ gõ gì đó trên bàn phím.
"Không," Dulcie cắt ngang.
"Sao cơ?"
"Không. Em không muốn học thêm lớp toán nào nữa."
"Nhưng Em Travers! Nếu em muốn vào đại học -"
Mình sẽ để lỡ thời điểm ánh sáng tuyệt vời này nếu không làm cho cô ta im miệng, và mình phải chụp được ảnh của cái cây đó.
"Chuyện này thật ngu ngốc," Dulcie khịt mũi, rồi cô nhấc cặp và đứng lên. "Thực tế chút đi. Em sẽ không vào đại học."
"Điểm số của em hoàn toàn chấp nhận được, em có thể đăng kí - " Cô Poulter lắp ba lắp bắp.
"Điểm số của em 'hoàn toàn' trung bình – ai sẽ trả học phí cho em đây, hả? Em không có học bổng, và sẽ chẳng có trường nào nhận em dựa trên điểm GPA của em đâu. Em giống như cô, như gia đình em, như tất cả mọi người trong thị trấn này. Bị mắc kẹt ở đây. Thêm một lớp toán nữa cũng không thay đổi được gì; em biết điều đó, và cô cũng thế. Vậy nên, em sẽ ra khỏi đây, còn cô có thể dùng thời gian biểu còn lại của mình để xem video về mèo trên mạng, nhé," Dulvie gợi ý.
Một khoảng yên lặng diễn ra. Cô bắt đầu nghĩ vị cố vấn sẽ tranh cãi với mình. Nhưng Dulcie đã đúng, và Cô Poulter biết điều đó. Trừ khi điểm số của một học sinh cực kì tốt, hoặc anh ta có được cú ném bóng xoáy trúng đích hoàn hảo, bằng không anh ta sẽ bị kẹt lại ở Fuller, Tây Virginia. Nơi có thể xem như một hỏa ngục.
"Đây là tương lai của em. Nếu em đã không bận tâm đến nó, vậy thì cô không có thời gian để giúp em rồi."
Đó là một lời 'đuổi khéo', và Dulcie không hề chần chừ. Cô lầm bầm lời 'cảm ơn' chóng vánh, sau đó phóng ra khỏi cửa.
Cô kéo quai cặp qua khỏi đầu trước khi bắt đầu lục lọi bên trong đó. Thường thì cô sẽ dùng camera có trên điện thoại, nhưng đối với những bức ảnh thực sự đặc biệt, cô sẽ lấy vật báu của mình ra. Chiếc máy ảnh kĩ thuật số cực kì đắt đỏ mà cô đã tự mua nhân dịp Giáng Sinh.
Phải hai tiếng nữa mới đến giờ tan trường, lẽ ra cô nên quay về thẳng lớp học. Hoặc trốn trong thư viện. Cô đã có thể cúp học và rời khỏi trường trong phần còn lại của ngày, nhưng cô lại không có ý định đó – cô không có xe, và chẳng có ai ở gần đây để cô đi nhờ cả. Dulcie thường tránh xa rắc rối, cô thích mình càng vô hình càng tốt. Song, cô không thể cưỡng lại việc chụp một bức ảnh được. Chỉ vài bức thôi, sau đó cô sẽ quay lại lớp. Sẽ không có ai biết cả.
Một vài bức biến thành khoảng năm mươi bức. Cô chụp gần như mọi góc độ của cái cây. Thậm chí cô còn nằm hẳn xuống đất và chụp một bức từ dưới lên nữa. Đó là khi phép màu xảy ra. Ngay trước khi cô bấm máy, một chiếc lá rơi xuống khỏi cành. Nó chầm chậm xoay vòng về phía cô, và cô đã có được một loạt ảnh của chiếc lá rơi, từng phân từng phân một cho đến khi nó 'hạ cánh' xuống ống kính của cô.
Dulcie mỉm cười và chầm chậm ngồi dậy, nhón tay kéo chiếc lá khỏi máy ảnh của mình. Cô xoay xoay nó giữa những ngón tay, rồi một ý tưởng nảy ra, cô lấy một quyển tập ra khỏi cặp và ép chiếc lá khô giữa những trang giấy. Vật kỷ niệm cho một khoảnh khắc lén lút và một bức ảnh đẹp. Sau đó, cô cất tập vào và đứng lên.
Cô mải mê nhìn vào màn hình của máy ảnh, chẳng để ý gì đến những thứ diễn ra xung quanh. Lúc đang trên đường đi đến cửa trước của trường, cô thoáng nghe thấy ai đó la hét từ phía xa, nhưng rồi nhận ra đó chỉ là vài học sinh may mắn hơn, có xe riêng để 'cúp' sớm một buổi học.
Khi âm thanh tiếng bước chân cắt xuyên qua dòng suy nghĩ thăm thẳm của cô, cô nhận ra mình không chỉ có một mình. Cô ngẩng lên vừa đúng lúc một anh chàng lao thẳng về phía cô. Đầu anh ta đang quay ra sau để nhìn, và như một kết quả tất yếu, anh ta tông ngay vào cô. Cô kêu ré lên khi bọn họ va chạm. Tay chân họ xoắn hết vào nhau và miệng cô thì ngậm đầy cổ áo khoác của anh ta. Máy ảnh của cô bị kẹp ở giữa trong giây lát, và khi hai người họ nảy bật ra khỏi nhau, nó rơi xuống đất. Còn cô thì lại không bị ngã. Anh chàng kia đã tóm lấy hai cánh tay cô, giữ cho cô đứng vững. Cô ngẩng đầu lên để xem chuyện quái gì đang diễn ra.
"Lạy Chúa, Dulcie, tôi còn không nhìn thấy em nữa kìa."
Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh dương sâu thẳm và bị sốc đến không nói nên lời. Mọi thứ dường như vô cùng yên ắng trong một giây, rồi một cơn gió to thổi vù qua mặt trước của tòa nhà. Nó đủ mạnh để đẩy cô về phía trước, vào vồng ngực của anh, và một cơn lốc lá khô lùa qua không khí, vây lấy họ trong một khoảnh khắc.
Tên đầy đủ của anh là Constanstine Masters. Nghe có chút gì đó xấu xa, như một kẻ tự đại hoang tưởng điên khùng. Hay một nhà thuyết giáo loạn trí đang đưa sự cuồng tín suy tàn đến ngày phán xét của chính nó. Có lẽ thậm chí là một tên giết người hàng loạt, lẻn vào nhà qua cửa sổ lúc đêm khuya. Bạn bè anh gọi anh là Con, và có quá nhiều điều trong một cái tên. Con dường như không đáng sợ bằng Constantine. Dù vậy, có gì đó ở anh luôn khiến cho cô phải rùng mình.
Cô không chắc họ đã đứng đó nhìn chằm chằm nhau trong bao lâu. Quả là một khoảnh khắc lạ thường, với gió, lá khô và sự im lặng. Nhưng rồi nó bị phá hỏng khi ai đó bắt đầu la hét từ phía bên kia góc tường.
"Anh đang làm gì thế?" Dulcie hỏi, và bùa mê bị phá vỡ. Cơn gió lắng đi và Con lùi ra khỏi cô.
Nhưng anh vẫn giữ một bàn tay trên cánh tay cô.
"Tôi chỉ vừa - "
"Masters!"
Cả hai người họ cùng xoay lại và nhìn vào xuất phát điểm của giọng nói kia – chủ nhân của nó đã xuất hiện. Là giáo viên thể dục. Ông ta đang chạy về phía họ, vừa chạy vừa thở hổn hển. Trông ông ta rất bực tức.
"Thầy Tully, chào, có gì không ạ?" Con đáp một cách lãnh đạm khi người giáo viên hụt hơi dừng lại trước mặt họ.
"Đừng có vớ vẩn với tao! Tao bắt được mày rồi, đồ con hoang nhãi nhép! Tao không quan tâm bố mày là ai, tao sẽ xử tội mày," Thầy Tully chửi thề. Dulcie rất kinh ngạc. Cô chưa bao giờ nghe thấy giáo viên nào nói chuyện với học sinh của mình như thế cả, và cũng chưa bao giờ nghe bất kì ai nói gì ngoài những lời nhận xét có cánh dành cho Constantine Masters. Cô liếc nhìn lên người con trai vẫn còn đang nắm lấy cánh tay mình, như thể anh sợ cô sẽ bỏ đi.
Hoặc anh ấy không muốn mình chạy thoát...
"Em không hiểu thầy đang nói gì cả, thưa thầy," Con đáp, giọng điềm tĩnh, với Dulcie, điều đó chỉ chứng minh rằng anh ấy chắc chắn biết người giáo viên kia đang nói về chuyện gì.
"Đừng có dùng mấy trò nhảm nhí của mày nữa. Tao biết chính mày là người đã châm lửa đốt xe. Tao bắt được mày rồi, Masters. Không còn bóng bầu dục nữa, không còn tiệc tùng nữa. Mày tới số rồi. Thằng láo xược ngu ngốc. Tưởng mày đã thoát được rồi, hử? Lần này thì khỏi chối cãi nhé," Thầy Tully chế nhạo.
Dulcie thấy Con ban đầu có vẻ nao núng, nhưng rồi ánh mắt anh đanh lại. Anh nhìn trừng trừng vào Thầy Tully, một thớ cơ bắt đầu giần giật nơi góc hàm. Song, hơi thở của anh vẫn đều đều và cơ thể vẫn thả lỏng.
Dù vậy nhưng. Thớ cơ đó.
"Thầy đang nói gì vậy ạ?"
Dulcie kinh ngạc trước giọng nói của chính mình. Cô cứ thế mà buột miệng nói, hoàn toàn chẳng suy nghĩ gì. Thầy Tully cũng giật mình vì giọng nói của cô. Cứ như thầy ấy không hề nhận ra sự có mặt của cô. Con trông chẳng có gì ngạc nhiên. Nhìn anh như thể đã đợi cô lên tiếng ngay từ đầu.
"Không dính gì đến em hết, cô gái! Mà em đang làm gì ở ngoài này? Lẽ ra em nên ở trong lớp chứ!" Người giáo viên nạt. Cô bước lại gần Con, tự khiến mình kinh ngạc hơn nữa.
"Em biết. Em muốn chụp một bức ảnh của cái cây nhưng lại không đủ cao để lấy góc chụp cần thiết – Con đã đề nghị chụp giúp ạ," cô nói dối một cách trơn tru.
"Cái con khỉ! Nó vừa - " Thầy Tully bắt đầu tranh cãi.
"Nhìn thầy đã khiến em làm gì kìa," Con cắt ngang. "Tại thầy la hét mà em làm rơi máy ảnh của cô ấy. Nó bị hư rồi này."
Dulcie nhìn Con ngồi xổm xuống và thu gom những mảnh vỡ còn lại của chiếc máy ảnh – cô thậm chí còn chưa nhận ra nó đã bị hỏng. Tim cô hơi vỡ ra lúc Con đứng lên, những mảnh vụn nằm gọn giữa hai bàn tay của anh.
Một năm tiền boa, mất sạch rồi. Tất cả chỉ vì một tên con trai không chịu nhìn đường đi.
"Cái gì? Mày mong tao tin mày đã ở ngoài này à, để chụp ảnh một cái cây chết giẫm sao?" Thầy Tully có vẻ hoài nghi.
"Là cho một dự án nghệ thuật, trong lớp học ạ," Dulcie nhẹ nhàng nói, tiếp tục ngó đăm đăm vào chiếc máy ảnh đáng thương của mình.
"Hay lắm, Thầy Tully. Xin lỗi nhé, Dulcie. Có thể trường sẽ bồi thường cho em," Con gợi ý.
"Toàn bộ chuyện này thật nhảm nhí. Nếu mày đã ở đây chơi trò nhiếp ảnh gia, vậy hãy giải thích cho tao tại sao một chiếc xe ở bãi xe sau lại đang cháy hả!?" Thầy Tully tra hỏi. Con nhún vai.
"Sao em biết được? Em đã ở ngoài này mà."
Có một khoảng lặng rất dài diễn ra. Cuối cùng, Dulcie liếc nhìn giữa hai người đàn ông. Trông Con hoàn toàn thoải mái. Thầy Tully giận đỏ cả người, nhưng miệng vẫn ngậm chặt. Ông ta không có bằng chứng, Dulcie nhận ra điều đó. Hẳn là ông ta đã đến hiện trường ngay lúc Con vừa bỏ chạy. Thầy Tully chắc chỉ thấy mỗi tấm lưng của người thanh niên, nếu gặp may. Ông ta không thể thật sự chứng minh Con đã làm gì sai.
Nhưng Dulcie không hề nghi ngờ việc chính Con đã làm cái chuyện mà người giáo viên kia đang buộc tội.
"Được lắm, Masters. Được lắm, lần này mày thắng. Mày nghĩ mày giỏi lắm sao khi để bạn gái mày ở ngoài đây bao che cho mày," Thầy Tully rít lên.
"Ồ, em không phải -" Dulcie toan cãi lại.
"Còn em," người giáo viên chuyển cơn giận sang cô. "Đừng tưởng tôi không biết em là ai, Travers. Tôi vẫn nhớ anh của em. Em là đứa nghiện hút như nó luôn à? Một lũ chẳng-ra-gì."
Dulcie đã quen nghe người ta nói về người anh cùng mẹ khác cha của mình rồi. So sánh cô với hắn ta, đề cập về huyết thống. Mặc cho thực tế là cô chẳng có gì giống với hắn cả – tên của hắn đã ám ảnh cô một thời gian dài. Chắc chắn là sẽ còn dài nữa. Vậy nên cô không để tâm đến điều đó. Người ta muốn nghĩ sao cũng được.
"Này, đừng nói chuyện với cô ấy theo kiểu phải gió đó," Con chửi thề, bước tới một bước đầy thách thức. Dulcie vô cùng kinh ngạc, nhưng vẫn gom đủ bình tĩnh để tóm lấy tay anh và ngăn lại.
"Mày sẽ làm gì hả, thằng nhóc?" Thầy Tully ưỡn ngực lên hỏi. "Thế đấy, chẳng ra gì. Tao sẽ bắt tận tay mày thôi, Masters. Hãy tin điều đó đi."
"Hừmmm, em nghĩ em sẽ tiếp tục tin vào em."
Khi Con vừa nói xong, đầu của Thầy Tully trông như sắp nổ tung. Ông ta tiến sát lại, và trong khi Con không hề nhúc nhích một phân thì Dulcie đã lùi lại, thậm chí còn nấp ra phía sau lưng của chàng trung phong xuất sắc.
"Mày chỉ là một thằng láo xược thôi, Masters. Có thể không phải tao. Có thể không phải bất kì ai trong ngôi trường này. Nhưng sẽ có một người nào đó, một ngày nào đó, nhìn thấy được bản chất thật sự của mày, và họ sẽ đặt mày vào đúng chỗ của mày."
Hai người đàn ông gần đứng sát đến mức gần như mũi chạm mũi. Dulcie nín thở. Cô đã luôn nghĩ có gì đó hơi...bất ổn với Constantine Masters, nhưng cô cứ luôn cho rằng là do bản thân cô thôi. Cô hay để ý đến vài thứ nhất định, cũng hay quan sát hơn hầu hết những người khác. Kì lạ hơn hầu hết những người khác. Nhưng rõ ràng, cô không phải người duy nhất cảm nhận được sự tăm tối bên trong anh.
"Em rất mong tới ngày ấy đấy, thưa thầy."
"Tới văn phòng! Cả hai em! NGAY!"
Thực sự có một chiếc xe đã bốc cháy ở bãi đỗ phía sau, nhưng dĩ nhiên, rất dễ dàng chứng minh được Dulcie không thể có mặt ở đó. Cô đã ở trong văn phòng của Cô Poulter kia mà. Và Dulcie đã cho Con một chứng cứ ngoại phạm rất vững chắc, nên lúc này chuyện sẽ giống như anh cũng không thể nào có mặt ở đó nốt. Rốt cuộc, lỗi duy nhất bọn họ phải gánh chịu đó là cúp tiết.
Bị phạt. Sau giờ học. Hai tiếng.
Giết mình đi. Hi vọng mình sẽ không bị đuổi việc chỉ vì chuyện nhảm nhí này. Sao mình lại giúp anh ấy làm gì cơ chứ? Sao mình lại lên tiếng làm gì? Và làm sao mà Constantine Masters biết được tên mình vậy?
"Mấy bức ảnh đó dành cho dự án nghệ thuật thật à?" Con hỏi khi bọn họ đã ở khá xa văn phòng. Cô quay sang để lấy lại những mảnh vụn của chiếc máy ảnh từ anh.
"Ừ," cô đáp, nhét chúng vào trong cặp.
"Hỏng hoàn toàn rồi hả?"
"Không, thẻ nhớ vẫn còn."
"Còn chiếc máy ảnh nào khác giống vậy không?"
"Không, chỉ có vậy thôi."
Một khoảng lặng ngượng ngùng diễn ra. À thì, là do Dulcie thấy ngượng ngùng thôi. Trông Con hoàn toàn bình thản. Cô bắt đầu thắc mắc liệu có thứ gì có thể khiến anh thấy khó chịu không.
"Cảm ơn đã giúp đỡ nhé," cuối cùng anh cũng lên tiếng. Cô nhún vai.
"Không có chi. Tôi hỏi một câu được không?"
"Cứ tự nhiên."
"Sao anh lại đốt xe của người khác?"
Cô cứ tưởng điều đó sẽ khiến anh nao núng – ý nghĩ anh đã thật sự làm việc đó. Nhưng dĩ nhiên là không rồi. Anh bật cười khùng khục, và cô được chiêu đãi nụ cười "độc quyền" của Masters. Nó bắt đầu từ một bên khóe miệng của anh rồi di chuyển dần sang phía đối diện, chầm chậm để lộ ra hàm răng trắng hoàn hảo, tạo thành một nụ cười sắc như dao cạo. Anh nghiêng tới gần cô, và khi môi anh ấn lên tai cô, cô thề nhiệt độ xung quanh đã đột ngột hạ xuống.
"Vì tôi nghĩ chuyện đó rất vui."