Báo thù, Caleb tự nhắc nhở bản thân. Đó chính là mục đích của
toàn bộ chuyện này. Báo thù, mười hai năm lập kế hoạch và chỉ còn vài tháng nữa
là có thể bắt đầu thực hiện.
Trong vai trò một kẻ huấn luyện nô lệ, hắn đã đào tạo qua ít
nhất là hai mươi cô gái. Một số thì tự nguyện, dâng hiến bản thân như một nô lệ
mua vui để thoát khỏi cảnh nghèo túng, hi sinh tự do để đổi lại sự đảm bảo. Số
khác là những đứa con gái của đám nông dân bần cùng, bị ép buộc phải đến tìm hắn
nhằm làm nhẹ gánh cơm áo và đổi lấy món tiền hồi môn. Một số nữa là những bà vợ
thứ tư hoặc thứ năm của các tộc trưởng và chủ ngân hàng, được chồng họ gửi đến
để học cách thỏa mãn “khẩu vị” khác biệt của các đức lang quân. Nhưng đối với nô
lệ đặc biệt này, người mà hắn để mắt tới từ phía bên kia con phố nhộn nhịp – cô
ta thật khác biệt. Cô ta không tự nguyện, không bị ép buộc, cũng như không hề
được gửi đến cho hắn. Cô ta là một đối tượng cần được khuất phục hoàn toàn.
Caleb đã cố thuyết phục Rafiq rằng hắn có thể huấn luyện bất
kì loại con gái nào. Rằng họ tốt nhất nên chuẩn bị tinh thần cho một nhiệm vụ
nghiêm túc, tiềm tàng hiểm nguy như thế, nhưng Rafiq không hề bị lay chuyển. Bản
thân ông ta cũng đã chờ một thời gian dài để hoàn thành công cuộc báo thù, và ông
từ chối phó thác mọi chuyện cho sự may rủi. Cô gái được chọn phải là người thực
sự đặc biệt. Cô ta phải là một món quà vô cùng giá trị, đến độ bản thân cô ta và
người huấn luyện sẽ được mọi người biết đến.
Sau nhiều năm làm người học việc duy nhất của Muhammad
Rafiq, danh tiếng của Caleb đã dần dần được gầy dựng, củng cố hình ảnh của hắn
như một kẻ làm việc vô cùng hiệu quả và chuyên tâm mỗi khi được giao phó nhiệm
vụ. Hắn chưa bao giờ thất bại. Và giờ, tất cả những tháng năm đó là dành cho giây
phút này. Thời điểm đã đến để chứng minh giá trị của hắn với người đàn ông mà hắn
mắc nợ mọi thứ, cũng như với chính bản thân hắn. Chỉ còn lại một chướng ngại vật
duy nhất ngăn cách giữa hắn và trả thù. Bài kiểm tra cuối cùng về sự vô cảm của
hắn - chủ tâm tước đoạt tự do của một người.
Hắn đã huấn luyện quá nhiều người đến độ chẳng còn nhớ nổi
tên họ nữa. Hắn cũng có thể huấn luyện người này, vì Rafiq.
Kế hoạch rất đơn giản. Caleb sẽ quay về Mỹ tìm kiếm một ứng
cử viên cho Flower Sale, cái mà người
Ả Rập gọi là Zahra Bay’. Buổi đấu giá
sẽ được tổ chức tại đất nước hắn được nhận nuôi, Pakistan, trong khoảng hơn bốn
tháng nữa. Dám chắc hôm đó sẽ đầy rẫy các người đẹp đến từ những đất nước nam
quyền điển hình, nơi mà việc tìm được những phụ nữ như thế chỉ bị hạn chế bởi
tiền bạc và nhu cầu. Nhưng một cô gái đến từ một quốc gia thứ nhất – đó sẽ được
xem như một thành công. Các cô gái ở châu Âu luôn được tìm kiếm rất nhiều, dù vậy,
những cô gái Mỹ lại là báu vật của ngành thương mại lạc thú. Một nô lệ như thế
sẽ làm vững chắc thêm chỗ đứng của Caleb, biến hắn thành một tay chơi thực thụ
trong ngành này, đưa hắn tiến vào nhóm nồng cốt quyền lực nhất thế giới.
Mục tiêu của hắn là tìm được ai đó giống với những gì hắn
quen thuộc, ai đó với vẻ đẹp sắc sảo, nghèo khó, gần như không có kinh nghiệm,
và dễ dàng phục tùng. Một khi lựa chọn được đưa ra, Rafiq sẽ gửi đến bốn người
nữa nhằm hỗ trợ Caleb lén đưa cô gái đó ra khỏi đất nước để đến Mexico.
Rafiq đã liên lạc với một đồng minh, người đã đồng ý cung cấp
một nơi trú ẩn an toàn ở Madera trong suốt sáu tuần Caleb cần để giúp con tin của
mình thích nghi dần. Một khi cô gái đó đã phục tùng hoàn toàn, họ sẽ trải qua hành
trình dài hai ngày đến Tuxtepec, rồi lên một chuyên cơ riêng. Cuối cùng, họ sẽ đáp
ở Pakistan, nơi Rafiq sẽ hỗ trợ Caleb trong những tuần huấn luyện cuối cùng trước
khi Zahra Bay’ diễn ra.
Dễ như bỡn, Caleb nghĩ. Dù trong một khắc, hắn cảm thấy chuyện
không hề như thế.
Caleb, từ vị trí thuận lợi ở chéo bên kia đường, liếc nhìn
cô gái hắn đã quan sát suốt ba mươi phút vừa qua. Tóc của cô ta đã được vén khỏi
mặt, vẻ cau có nặng nề hiện ra trên khuôn miệng khi cô ta chăm chú nhìn xuống mặt
đất dưới chân. Đôi khi, cô ta lại bồn chồn không yên, thể hiện rõ sự sốt ruột
không cách nào che đậy được. Hắn tự hỏi sao cô ta lại có vẻ lo lắng thế.
Caleb vừa ở đủ gần để nhìn thấy, vừa ở đủ xa để giấu mình,
tất cả những gì người ta có thể thấy là một chiếc xe tối màu, kính đen kịt, nhưng
không hề có gì đặc biệt. Hắn cũng gần như vô hình như cái cách cô gái đang cố làm
vậy.
Liệu cô ta có biết cuộc đời vốn dĩ của mình đang treo lơ lửng
một cách bấp bênh không? Liệu cô ta có cảm nhận được ánh mắt đang dõi theo của
hắn không? Có phải cô ta có giác quan thứ sáu có thể phát hiện ra lũ quái vật
hay không? Suy nghĩ đó khiến hắn mỉm cười. Một phần trong hắn tai quái hi vọng
rằng cô ta thật sự có giác quan thứ sáu có thể nhìn thấy quái vật giữa ban ngày.
Nhưng hắn đã theo dõi cô ta nhiều tuần rồi; cô ta hoàn toàn không biết đến sự
hiện diện của hắn. Caleb thở dài nhẹ nhõm. Hắn chính là con quái vật mà chẳng
ai nghĩ sẽ tìm thấy giữa thanh thiên bạch nhật. Đó là một sai lầm phổ biến. Người
ta thường tin rằng họ sẽ an toàn hơn dưới ánh sáng mặt trời, nghĩ rằng lũ quái
vật chỉ ra ngoài vào buổi tối.
Nhưng sự an toàn – cũng giống như ánh sáng - chỉ là lừa dối. Bên dưới
nó, cả thế giới đều tràn ngập bóng tối. Caleb biết điều đó. Hắn cũng biết cách
duy nhất để thực sự được an toàn chính là chấp nhận bóng tối, bước vào đó với đôi
mắt mở to, trở thành một phần của nó. Giữ cho kẻ thù gần bên mình. Và đó chính
là điều Caleb làm. Hắn giữ cho kẻ thù của mình thật gần, gần đến độ hắn không còn
phân biệt được nơi chúng kết thúc và nơi hắn bắt đầu. Bởi chẳng có gì gọi là an
toàn cả: bọn quái vật ẩn nấp ở khắp nơi.
Hắn nhìn xuống đồng hồ đeo tay, sau đó nhìn lại chỗ cô gái.
Xe buýt đến trễ. Với vẻ chán nản, cô gái ngồi phịch xuống đất với chiếc balô đặt
trên đầu gối. Nếu đây là một trạm xe buýt thông thường thì sẽ có nhiều người đi
vẩn vơ phía sau cô ta, hoặc ngồi trên băng ghế, nhưng nó lại không phải vậy, thế
nên hằng ngày Caleb có thể quan sát cô ta ngồi một mình dưới cùng một gốc cây gần
con phố tấp nập.
Gia đình của cô ta rất nghèo, một yếu tố quan trọng thứ hai
sau vẻ xinh đẹp. Việc người nghèo biến mất sẽ dễ dàng hơn, kể cả ở đất Mỹ. Và đặc
biệt là khi người bị mất tích đã đủ tuổi để bỏ nhà ra đi. Đó chính là lý do phổ
biến nhất được các nhà chức trách đưa ra mỗi khi không thể tìm thấy một người.
Chắc chắn là họ đã bỏ đi.
Cô gái không có dấu hiệu gì cho thấy là sẽ rời khỏi trạm xe
buýt, mặc cho sự thật là chuyến xe của cô ta đã muộn những bốn lăm phút rồi, và
vì một nguyên do nào đó, Caleb thấy việc đó thật thú vị. Cô ta yêu trường học
nhiều thế sao? Hay cực kì ghét ngôi nhà của mình? Nếu cô ta ghét gia đình mình,
chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều. Có khi cô ta sẽ xem việc bị bắt cóc như một sự giải
cứu. Hắn gần như bật cười - phải rồi.
Hắn quan sát cách ăn mặc kì quái, tầm thường của cô gái: quần
bò rộng lùng thùng, áo khoác có mũ màu xám, tai nghe và balô. Đó là kiểu trang
phục thường xuyên của cô ta, ít nhất là cho đến khi cô ta đến trường. Ở đó, cô
ta thường sẽ thay ra thứ gì đó nữ tính hơn, thậm chí là khêu gợi. Nhưng vào cuối
ngày, cô ta sẽ thay lại đồ cũ. Hắn lại nghĩ về việc cô ta ghét gia đình mình. Cô
ta ăn mặc như thế vì cuộc sống gia đình khắc khe hay bấp bênh? Hoặc để ngăn cản
sự chú ý không mong muốn từ một mối nguy ở nơi đang sống và từ trường học? Hắn
không biết. Nhưng hắn muốn biết.
Có điều gì đó thú vị ở cô gái này khiến Caleb muốn đưa ra
ngay kết luận rằng đây chính là cô gái hắn đang tìm kiếm, một người với khả năng
thích nghi. Một người với sự khôn ngoan sẽ làm theo những gì được bảo khi đối
diện với uy quyền, hoặc làm điều phải làm khi đối mặt với nguy hiểm. Một kẻ sống
sót.
Phía bên kia đường, cô gái đang ngồi nghịch chiếc tai nghe.
Đôi mắt bình thản nhìn chăm chăm xuống đất. Cô ta rất đẹp, thật sự rất đẹp. Hắn
không muốn làm thế này với cô ta, nhưng hắn còn lựa chọn nào đây? Hắn đành chấp
nhận sự thật rằng cô ta chính là phương tiện để đạt được mục đích cuối cùng. Nếu
không phải cô ta thì cũng là người khác thôi, dù sao đi nữa sự khốn khổ của hắn
cũng vẫn y như thế.
Hắn tiếp tục nhìn chăm chú cô gái, nô lệ tiềm năng của hắn,
tự hỏi trong tâm trí cô ta sẽ thu hút mục tiêu bằng cách nào. Nghe đồn rằng
trong số những người tham dự buổi đấu giá năm nay sẽ có mặt Vladek Rostrovich,
một trong những người giàu nhất trên thế giới, và hẳn nhiên cũng là một trong những
kẻ nguy hiểm nhất. Đây chính là người mà nô lệ của hắn sẽ được “gửi tặng” cho đến
khi Caleb hoàn thành việc tiếp cận và hủy hoại mọi thứ mà gã yêu quý. Sau đó là
giết gã.
Dù vậy, Caleb vẫn tự hỏi, dù không phải lần đầu tiên, tại
sao hắn lại bị hút về phía cô ta. Có lẽ là do đôi mắt. Kể cả từ khoảng cách xa
thế này, hắn vẫn có thể nhìn thấy chúng đen láy, bí ẩn và phiền muộn thế nào.
Chúng có vẻ già cỗi bao nhiêu.
Hắn lắc đầu, giũ sạch suy nghĩ của mình, khi nghe thấy tiếng
động cơ ầm ầm và kêu rít của xe buýt chở học sinh từ phía cuối con đường. Hắn
quan sát thật kĩ khi gương mặt của cô gái giãn ra vì nhẹ nhõm. Có vẻ như không
chỉ vì xe buýt đã đến, mà còn là vì sự giải thoát, có lẽ thậm chí là tự do nữa.
Cuối cùng, chiếc xe buýt dừng lại, ngay sau khi mặt trời lên đến đỉnh cao nhất.
Cô gái liếc nhìn lên với một cái cau mày, nhưng vẫn còn nấn ná lại, để cho ánh
sáng phủ lên gương mặt trước khi biến mất lên xe.
***
Một tuần sau, Caleb ngồi ở vị trí thường lệ, chờ đợi cô gái.
Xe buýt đã đến và đi, nhưng cô gái vẫn chưa đến, vậy nên hắn nghĩ mình sẽ chờ
xem liệu cô ta có xuất hiện hay không.
Hắn đã chuẩn bị rời đi khi trông thấy cô gái vòng qua góc
đường, chạy trối chết về phía trạm xe buýt. Lúc đến nơi, cô ta gần như hụt hơi
và hốt hoảng. Quả là một tạo vật giàu cảm xúc. Một lần nữa, hắn tự hỏi tại sao
cô ta lại tuyệt vọng muốn đến trường tới vậy.
Caleb nhìn cô gái qua cửa kính xe. Hiện tại, cô ta đang đi đi
lại lại, có lẽ là vì nhận ra mình đã trễ chuyến xe. Dường như thật bất công khi
chỉ mới tuần trước thôi, cô gái đã phải chờ xe gần một giờ đồng hồ, nhưng tuần
này thì tài xế lại không hề chờ đợi. Không có cô gái, miễn dừng lại. Hắn tự hỏi
liệu cô ta có sẽ chờ thêm một giờ đồng hồ nữa không, chỉ để chắc rằng không còn
hi vọng nào nữa. Hắn lắc đầu. Những hành động như thế chỉ để lộ ra bản chất tuyệt
vọng mà thôi. Hắn vừa hi vọng cô ta sẽ chờ cũng vừa hi vọng cô ta không chờ.
Nhưng suy nghĩ đứt đoạn khiến hắn khựng lại. Lẽ ra hắn không
nên hi vọng gì hết. Hắn còn có nhiệm vụ, những vấn đề của riêng hắn. Rõ ràng. Đơn
giản. Dứt khoát. Đạo đức không có chỗ trong việc báo thù.
Đạo đức là dành cho những người thấp kém, và hắn thì còn lâu
mới thấp kém như thế. Caleb không hề tin vào sự tồn tại của bất kì đấng tối cao
nào hay vào thế giới bên kia, mặc cho hắn biết rất nhiều về tôn giáo vì đã lớn
lên ở vùng Trung Đông. Nhưng nếu có thế
giới bên kia thật, nơi con người gặt quả mà họ đã gieo nhân, vậy thì hắn đã bị
nguyền rủa sẵn rồi. Hắn sẽ vui vẻ xuống địa ngục – sau khi Vladek đã chết.
Thêm nữa, nếu Chúa hay các vị thần có thật, thì chẳng ai
trong số họ biết Caleb có vui vẻ hay không, hoặc nói theo cách khác là họ cóc
thèm quan tâm gì đến hắn lúc cần cả. Chẳng có ai để tâm tới hắn, không một ai
ngoại trừ Rafiq. Và trong khi cõi âm đầy rẫy sự trừng phạt còn ở cách xa hắn,
Caleb cần bảo đảm rằng Vladek Rostrovich sẽ phải trả giá cho những tội lỗi của
gã ngay trên thế gian này.
Hai mươi phút sau, cô gái bắt đầu khóc, ngay trên vỉa hè,
ngay trước mặt hắn. Caleb không thể quay đi. Nước mắt luôn là một thứ bí ẩn đối
với hắn. Hắn thích nhìn thấy chúng, nếm vị của chúng. Thật lòng mà nói, chúng
khiến hắn cương cứng. Hắn từng ghê tởm phản xạ có điều kiện đó, nhưng hiện tại
hắn đã thôi không miễn cưỡng bản thân nữa. Những hưởng ứng, phản xạ này giờ đã
là một phần của hắn, dù tốt hay xấu. Hầu như toàn xấu thôi, hắn thừa nhận với một
nụ cười và điều chỉnh nơi cương cứng của mình.
Có gì ở hành động thể hiện cảm xúc đã ăn sâu vào ruột gan hắn
không chịu buông vậy? Dục vọng nguyên thủy tràn qua cơ thể hắn như một cơn đau
dữ dội, mang theo cùng với nó khao khát mạnh mẽ là được sở hữu cô ta, được quyền
nắm giữ nước mắt của cô ta. Mỗi ngày trôi qua, hắn lại nghĩ về cô ta như một nô
lệ nhiều hơn là một câu đố. Dẫu cho cô ta vẫn giữ nguyên vẻ bí ẩn đầy thu hút,
cất giấu trong đôi mắt lúc nào cũng nhìn xuống.
Tâm trí hắn chợt lóe lên hình ảnh gương mặt ngây thơ ngọt
ngào thấm đẫm nước mắt của cô ta khi hắn giữ cô ta nằm trên đầu gối mình. Hắn gần
như có thể cảm nhận được cặp mông trần của cô ta dưới bàn tay mình, sức nặng chắc
chắn của cô ta ấn lên phần cương cứng của hắn khi hắn đét mông cô ta.
Mộng tưởng nhanh chóng chấm dứt.
Thình lình, một chiếc xe đậu lại ngay phía trước cô gái. Khỉ thật. Hắn chán nản rên rỉ khi cố xua
đi những hình ảnh vừa rồi. Thật không thể tin nổi chuyện này lại xảy ra. Có một
tên khốn nào đó đang cố hớt tay trên con mồi của hắn.
Hắn quan sát khi cô gái lắc lắc đầu, từ chối lời mời lên xe
của tên tài xế. Có vẻ như gã kia không biết lắng nghe thì phải. Cô ta bắt đầu rời
khỏi trạm xe buýt, nhưng gã vẫn tiếp tục lái xe theo sau.
Chỉ còn một cách thôi.
Caleb xuống xe ở góc đường, gần như chắc mẩm rằng cô gái không
hề chú ý xe của hắn đã đỗ ở đó bao lâu. Trong một khoảnh khắc, cô ta dường như
quá kinh hãi để chú ý đến bất cứ thứ gì khác ngoài con đường lát đá ở phía trước
đôi mắt luôn nhìn xuống của mình. Cô ta đang đi rất nhanh, balô nằm đằng trước
như một chiếc khiên chắn. Hắn băng qua đường và chầm chậm tiến về phía cô gái.
Hắn hờ hững quan sát cảnh tượng kia, trong khi di chuyển trực tiếp đến trước mặt
cô ta, đường đi sẽ đưa họ đâm thẳng vào nhau.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh và bất ngờ. Trước khi hắn kịp thực
hiện một kế hoạch đơn giản nhằm loại bỏ mối đe dọa bên ngoài kia, thì cô ta thình
lình nhào thẳng vào vòng tay hắn, chiếc balô rơi đánh thịch trên nền xi măng. Hắn
nhìn vào chiếc xe nọ, vào chiếc bóng và hình dáng vô định của gã đàn ông. Một kẻ
đi săn nữa.
“Ôi chúa ơi”, cô ta thì thầm trên lần áo sơ mi của hắn. “Làm
ơn cứ diễn theo được chứ?” Đôi tay cô ta ghì siết quanh khung sườn của hắn, giọng
nói là một lời van lơn điên cuồng.
Caleb sững sờ trong giây lát. Quả là một chuyển biến bất ngờ.
Liệu hắn có phải là anh hùng trong hoàn cảnh này không? Hắn gần như mỉm cười.
“Tôi thấy gã rồi,” hắn nói, bắt gặp ánh nhìn của gã thợ săn
kia. Tên đần độn, gã vẫn ngồi ở đó, trông vô cùng bối rối. Caleb vòng tay quanh
người cô gái như thể đã quen biết cô ta. Có lẽ theo một cách nào đó thì là thế
thật. Trong một cơn bốc đồng nghịch ngợm, hắn lướt tay dọc xuống hai bên người
cô ta. Cô gái cứng người lại, hơi thởi tắt nghẹn trong cổ họng.
Chiếc xe nọ cùng cuộc tranh tài cuối cùng cũng biến mất cùng
với khói và tiếng bánh xe rin rít. Không còn cần đến sự bảo vệ của hắn nữa, đôi
tay của cô gái nhanh chóng thả hắn ra.
“Tôi xin lỗi”, cô ta vội vàng nói, “nhưng người đàn ông đó
không chịu để tôi yên”. Giọng cô ta nghe có vẻ nhẹ nhõm nhưng vẫn còn run run bởi
sự kiện vừa rồi.
Caleb nhìn vào mắt cô ta, lần này thật gần. Chúng vẫn đen
nhánh, cuốn hút và ảm đạm hệt như hắn luôn tưởng tượng. Hắn nhận ra bản thân rất
muốn bắt lấy cô ta ngay lập tức, đem cô ta đến một chỗ bí mật nào đó, nơi hắn có
thể khám phá ra độ sâu của đôi mắt kia, mở ra toàn bộ bí ẩn mà chúng nắm giữ.
Nhưng không phải lúc này, giờ không phải nơi cũng không phải lúc.
“Đây là L.A; nơi của hiểm nguy, cám dỗ và những ngôi sao điện
ảnh. Không phải đó là điều được khi dưới bảng hiệu Hollywood sao?” hắn nói, cố
gắng khiến cho tâm trạng tươi sáng hơn.
Với vẻ bối rối, cô gái lắc lắc đầu. Cô ta rõ là chưa sẵn sàng
cho mấy câu bông đùa. Nhưng lúc cúi xuống nhặt balô lên, cô ta bỗng lên tiếng,
“Ừm… thật ra, tôi nghĩ nó … ‘Thật là
L.A’. Nhưng nó không nằm dưới bảng hiệu Hollywood. Chẳng có gì dưới bảng hiệu
Hollywood cả.”
Caleb kiềm lại một nụ cười ngoác miệng. Cô ta không cố thể
hiện mình vui tính. Thật ra thì giống như cô ta đang cố nói gì đó dễ chịu hơn.
“Tôi có nên gọi cảnh sát không?” hắn nói với vẻ quan tâm giả vờ.
Giờ khi đã cảm thấy an toàn hơn, cô gái bắt đầu thật sự chú
ý đến hắn, một khoảnh khắc không may, nhưng lại hoàn toàn không thể tránh khỏi.
“Ừm…” đôi mắt cô ta đảo qua lại liên tục từ mắt hắn, nấn ná lại hơi lâu trên miệng
hắn trước khi nhìn xuống đôi chân mang giày đế mềm của mình. “Tôi không nghĩ việc
đó cần thiết. Dù sao họ cũng chẳng làm gì đâu, mấy tên dị hợm như thế đầy rẫy ở
đây. Thêm nữa,” cô ta bẽn lẽn nói tiếp, “Tôi còn không nhớ biển số của gã đó nữa.”
Cô ta lại nhìn hắn, đôi mắt lang thang khắp gương mặt hắn
trước khi cắn môi dưới và nhìn xuống đất. Caleb cố giữ vẻ quan tâm trên mặt mình,
trong khi tất cả những gì hắn thật sự muốn làm là mỉm cười. Vậy là, hắn nghĩ, cô
gái thấy hắn rất hấp dẫn.
Hắn cho rằng hầu hết mọi phụ nữ đều thấy thế, kể cả khi sau
đó, hoặc khi đã quá muộn, họ mới nhận ra sự thu hút đó thực sự có ý nghĩa gì. Dù
vậy, những phản ứng ngô nghê, gần như quá ngây thơ này luôn khiến hắn thích thú.
Hắn quan sát cô ta, cô gái này, lựa chọn nhìn chăm chăm xuống đất trong khi hết
chuyển từ chân này sang chân khác.
Trong lúc đứng đó, với vẻ hạnh phúc vô vàn, cô ta không hề
biết rằng hành động bẽn lẽn, ngoan ngoãn phục tùng của mình đã định đoạt cho số
phận sau này, Caleb rất muốn hôn cô ta.
Hắn phải thoát khỏi tình thế này mới được.
“Chắc cô nói đúng,” hắn thở dài, thoáng nở nụ cười cảm thông,
“cảnh sát sẽ chẳng làm được gì cả.”
Cô ta khẽ gật đầu, vẫn tiếp tục chuyển từ chân này sang chân
kia một cách bồn chồn, thậm chí lúc này là e thẹn nữa. “Này, anh có thể…”
“Tôi đoán mình nên…” Lần này, hắn cho phép nụ cười hiện ra
trên mặt mình.
“Xin lỗi, anh nói trước đi,” cô ta thì thầm với gương mặt đỏ
bừng vô cùng xinh đẹp. Hình tượng một cô gái đáng yêu, bẽn lẽn của cô ta thật
khiến người ta say đắm. Như thể có một tấm biển treo trên cổ cô ta viết rằng
‘Em hứa sẽ làm mọi điều mà anh bảo’ vậy.
Hắn thật sự nên đi thôi. Ngay bây giờ. Ồ, nhưng chuyện này
thực sự vui quá. Hắn nhìn từ đầu này sang đầu kia của con đường. Người ta sẽ sớm
đến đây, nhưng vẫn chưa mà.
“Không, làm ơn, cô đang định nói gì?” Hắn chăm chú nhìn vào
mái tóc đen nhánh cùa cô gái khi cô ta không ngừng nghịch nghịch nó giữa những
ngón tay. Nó rất dài, dợn sóng và ôm lấy gương mặt cô ta. Phần đuôi tóc xoăn lại
bên trên khuôn ngực. Một khuôn ngực sẽ vừa khít với lòng bàn tay hắn. Caleb đặt
dấu chấm hết cho dòng suy nghĩ kia trước khi cơ thể hắn kịp đưa ra bất kì phản ứng
nào.
Cô ta nhìn lên hắn. Mặt trời tỏa sáng trên gương mặt, cô gái
nheo mắt khi nhìn vào mắt hắn. “Ồ…ừm…tôi biết thế này là hơi kì cục, nếu tính đến
chuyện vừa xảy ra…nhưng, tôi đã lỡ chuyến xe của mình và”, với vẻ bối rối, cô
ta cố nói hết câu trong vội vàng, “Anh có vẻ là một người tốt. Ý tôi là, hạn chót
bài luận của tôi là hôm nay, và tôi đoán mình đang tự hỏi…Anh có thể cho tôi đi
nhờ đến trường được không?”
Nụ cười của hắn không có gì gọi là bất chính. Còn nụ cười của
cô ta thì tươi đến độ hắn có thể nhìn thấy hết hàm răng trắng tinh xinh xắn.
“Trường à? Cô bao nhiêu tuổi rồi?” gương mặt cô ta ửng lên sắc hồng sậm.
“Mười tám! Tôi là học sinh năm cuối, anh biết đấy, hè này là
tốt nghiệp rồi.” cô ta mỉm cười với hắn. Mặt trời vẫn chiếu rọi trên gương mặt
và cô ta lại nheo mắt mỗi khi nhìn hắn. “Sao thế?”
“Không có gì,” hắn nói dối, lợi dụng sự ngờ nghệch trẻ dại
của cô ta, “chỉ là trông cô lớn hơn tuổi thật thôi.” Một nụ cười tươi hơn nữa
xuất hiện – thêm nhiều chiếc răng trắng xinh xắn nữa hiện ra.
Đến lúc kết thúc chuyện này rồi.
“Nghe này, tôi rất muốn cho cô đi nhờ, nhưng tôi sắp hẹn gặp
bạn mình ở đầu phố kia thôi. Chúng tôi thường dùng chung xe, và đã đến lượt cô ấy
đương đầu với giao thông ở đại lộ 405 rồi.” Hắn kiểm tra đồng hồ. “Và, tôi đã bị
muộn.” Bên trong lòng, hắn cảm nhận được một cơn sóng thỏa mãn trào dâng khi vẻ
mặt của cô xịu xuống. Trước từ không, và
trước từ cô ấy. Không đạt được điều mình
muốn luôn là bài học đầu tiên.
“Vâng, không, chắc vậy rồi – tôi hiểu mà.” Cô ta lấy lại vẻ
bình tình, nhưng vẫn đỏ mặt. Với một cái nhún vai thản nhiên, ánh mắt cô ta rời
khỏi hắn. “Tôi sẽ nói mẹ đưa tôi đi vậy. Không có gì to tát cả.” Trước khi hắn
kịp đưa ra lời chia buồn nào khác, cô ta đã bước vòng qua hắn và đeo tai nghe lên.
“Cảm ơn vì đã giúp tôi đuổi gã kia. Hẹn gặp lại anh.”
Lúc cô ta vội vã bỏ đi, hắn thoáng nghe thấy tiếng nhạc phát
ta từ tai nghe của cô ta. Caleb tự hỏi liệu nó có đủ lớn để nhấn chìm sự lúng túng
của cô ta hay không.
“Hẹn gặp lại cô,” hắn thầm thì.