CHƯƠNG 10
Lại là giấc mơ đó, giấc mơ mà
tôi luôn mơ kể từ ngày chúng tôi gặp nhau. Giấc mơ mà tôi từng háo hức mong được
thấy trước khi nằm xuống gối mỗi tối. Tôi không muốn có nó nhưng lại không được
lựa chọn. Có lẽ tiềm thức của tôi kiên quyết quay trở lại và xem xét mọi sự thật,
tìm kiếm điều mà tôi đã bỏ lỡ từ lần đầu tiên.
Tôi
đang nhanh chóng bước dọc theo vỉa hè, cố gắng tránh xa người đàn ông xấu xa
trong chiếc xe phía sau mình, và khi nhìn lên, tôi thấy anh. Có lẽ là do sải bước
ung dung của anh hoặc do cái cách ánh mắt anh lướt qua tôi thay vì trên người tôi,
song dù có là gì thì anh cũng có vẻ đáng tin. Tôi quấn hai cánh tay quanh eo
anh và thì thầm, “Làm ơn cứ diễn theo được chứ.”
Phía bên kia buồng giam của giấc
mơ, tôi cảm nhận được mồ hôi thật sự đang chảy dọc xuống cổ mình. Trong mơ hồ,
tôi biết mình đang trở người liên tục, nhưng lại không hiểu được tại sao mình lại
thấy khó chịu như thế.
Anh
làm theo và tôi thấy ngạc nhiên khi anh vòng hai cánh tay quanh người mình. Khoảnh
khắc hiểm nguy dường như trôi qua rất nhanh chóng, nhưng vì một lý do nào đó, tôi
không muốn buông ra. Tôi thấy rất an toàn trong vòng tay này, bởi từ trước đến giờ
tôi chưa từng biết đến sự an toàn. Vả lại anh còn có mùi rất tuyệt nữa, mùi hương
của anh là mùi mà tôi luôn mường tượng một người đàn ông nên có, mùi xà phòng
tinh tươm, sạch sẽ, mùi da thịt ấm áp, và mùi mồ hôi thoang thoảng. Tôi nghĩ mình
đã mất rất lâu mới buông tay, thế nên tôi đã thả anh ra như phải bỏng. Rồi tôi
nhìn lên và nhận ra chàng thiên thần ở trước mặt. Hai đầu gối tôi gần như nhũn
ra.
Bên ngoài giấc mơ, tôi có thể
nghe thấy tiếng mình thút thít. Một phần trong tôi biết lý do tại sao bản thân
không muốn nhìn hắn mãi, nhưng lại không thể ngăn điều đó xảy ra. Tôi đang mơ ở
góc nhìn thứ ba, chỉ là một khán giả mà thôi.
Anh
là thứ đẹp đẽ nhất tôi từng nhìn thấy, bao gồm cả cún con, mèo con, cầu vồng, hoàng
hôn và bình minh. Thậm chí tôi không thể gọi anh là một người đàn ông nữa kia –
đàn ông trông không tuyệt vời thế này. Làn da anh rám nắng một cách đẹp đẽ, như
thể mặt trời đã dành rất nhiều thời gian để hôn lên đó cho đến khi nó thật hoàn
hảo. Hai cẳng tay cơ bắp phủ một lớp lông mỏng vàng như màu tóc trên đầu anh. Và
đôi mắt anh mang sắc lam lục của biển Caribbean, nơi tôi chỉ được nhìn thấy trên
áp phích phim ảnh.
Anh
mỉm cười và tôi không thể ngăn mình cũng làm thế. Tôi là một con rối. Anh là
người giật dây. Nụ cười anh làm lộ ra hàm răng trắng đẹp, và cả chiếc răng nanh
sắc lẻm ở bên trái. Răng của anh không hoàn hảo, và sự thiếu hoàn hảo bé xíu đó
dường như lại khiến anh đẹp hơn nữa.
Anh
đang nói gì đó với tôi, điều gì đó về một cô gái khác, nhưng tôi không muốn
nghe.
Xa xôi đâu đó, tôi nghe thấy một
giọng nói quen thuộc, giọng nói của tôi. Bên trong giấc mơ? Bên ngoài giấc mơ?
Tôi không chắc nữa. Tất cả những gì tôi biết đó là tôi cầu xin giấc mơ này hãy
chấm dứt. Tôi không tìm ra điều mình đang tìm kiếm - điều mình đã bỏ lỡ. Tôi nên
dừng lại, ngay bây giờ, trước khi phải chứng kiến phần khó chịu nhất, phần không
hề liên quan đến kí ức, mà là mộng tưởng, khao khát.
Tôi
nghiêng người tới và ngẩng đầu lên. Tôi muốn anh sử dụng đôi môi đầy đặn kia
cho mục đích hay ho, tôi sẽ không chấp nhận câu trả lời không. Khi lưỡi anh lướt
qua kẽ môi, và tôi cảm thấy điều gì đó chưa từng biết qua ở giữa hai chân mình.
Một cơn đau dâng tràn và thình lình, tôi có thể cảm nhận được mạch đập không chỉ
trong lồng ngực mình, mà còn ở những nếp gấp bí mật kia nữa. Tôi rên rỉ dưới nụ
hôn và không lâu sau, anh cũng cất tiếng rên rỉ.
Tôi
muốn chạm vào anh ở mọi nơi. Chẳng quan trọng nếu anh có chiếm lấy tôi ở ngay
trên vỉa hè này, tôi muốn anh kinh khủng đến thế đấy. Tôi không quan tâm mẹ sẽ
nói gì. Vì anh, tôi sẽ là một con điếm. Thật mừng vì tôi đã chờ đợi. Thật mừng
vì anh sẽ là người có được tôi.
Tay
anh luồn vào tóc tôi, và vì vài lý do, tôi cảm nhận được sự nguy hiểm nhưng
nhanh chóng xua nó đi.
Nụ
hôn trở nên đói khát, dữ dội – môi tôi có hơi đau. Tay anh đã siết thành nắm
trong tóc tôi. Cảm giác quen thuộc nhưng xa xôi quá. Tôi muốn tiếp tục hôn.
Tôi vừa nếm thấy vị bia à? Thình
lình, mọi thứ thật quá quen thuộc.
Một
nụ hôn. Một cái chạm.
‘Đây là điều mày làm khi tao đi
ngủ hả , Livvie? Mày khoác quần áo điếm
đàng lên người rồi cố quyến rũ bố mày sao?’
‘Ông ta không phải bố con!’ Ông ta là người có lỗi. Không phải tôi.
‘Cứ cư xử như một con điếm đi
và mày sẽ bị đối xử y như thế, Livvie ạ.’
Không
hề báo trước, tôi bị nhấn chìm trong cảm giác đau đớn choáng ngợp. Có gì đó sai
quấy khủng khiếp lắm. Tôi dứt khỏi nụ hôn và trợn mắt kinh hãi.
Vẫn
là gương mặt trẻ trung đẹp đẽ vượt khỏi mọi định nghĩa, đang nhìn lại tôi với vẻ
hăm dọa. Đôi mắt hắn vẫn gợi nhắc cho tôi về biển, nhưng thay vì là bãi biển
Caribbean ngập nắng, lúc này tôi lại nhìn thấy những sinh vật gớm ghiếc nơi đáy
sâu ẩn nấp trong ánh nhìn hun hút của hắn. Không còn là một thiên thần nữa, hắn
chính là quỷ dữ tôi luôn khiếp sợ.
Hai mắt bừng mở và tôi nhìn chăm
chăm vào không gian hư vô quanh mình. Tim tôi nện thình thịch, nước mắt dâng đầy,
nhưng mặc cho tất cả - nơi giữa hai chân tôi vẫn ẩm ướt đến nhục nhã. Nỗi khiếp
đảm xưa cũ đe doạ sẽ lôi tôi xuống địa ngục, và tôi đã đấu tranh rất gian khổ để
giữ cho việc đó không xảy ra.
Caleb đang say ngủ rất bình yên
bên cạnh tôi, tay hắn quấn quanh tôi như một gọng kiềm. Lẽ ra tôi nên cố gắng
ngồi dậy. Nhưng thật lòng mà nói, cơ thể rắn chắc của hắn áp lên lưng tôi mang
đến cảm giác dễ chịu tôi luôn mong muốn, nhiều tuần rồi. Nhiều năm rồi. Bên cạnh
đó, phòng hắn thật sự rất mát. Chẳng bù với sự nóng bức rin rít tràn ngập trong
phòng tôi. Phòng tôi kia đấy - buồn cười
thật.
Tôi nghĩ về những chuyện đã xảy
ra trước đó, gần như không thể nhận thức rõ ràng các sự kiện đang diễn ra. Nếu
chỉ xem mọi việc như đang xem một bộ phim hay đọc một quyển sách, tôi sẽ nghĩ nó
thật hấp dẫn. Nhưng để sống trong đó, bằng xương bằng thịt…tôi nghĩ như thế đáng
sợ biết bao. Hầu như là vậy. Chỉ nghĩ
thôi cũng đủ khiến tim tôi đập mạnh và nhanh hơn trong lồng ngực, nhưng lần này
lại khác với trước kia. Hơn nữa, tôi còn có cảm giác nằng nặng, chùng chình, gần
như râm ran nơi bụng. Nó gợi nhắc cho tôi về cảm giác từng có hồi còn bé, lúc
chơi trò trốn tìm trong bóng tối. Tôi không muốn bị bắt, nhưng chỉ cần ngồi đó,
tự hỏi không biết mình có bị tìm ra không cũng đủ phấn khích lẫn lo sợ rồi. Lúc
đó, tôi nhận ra sự hồi hộp chính là điều mình thích, không phải trò trốn tìm.
Ở cạnh Caleb lúc nào cũng gây
ra cảm giác kia. Tôi cứ luôn nhìn thấy gương mặt hắn, hai mắt nhắm, đầu nghiêng
vào tay tôi, da thịt đàn ông mềm mại bên dưới những ngón tay. Toàn bộ mọi chuyện
cứ diễn đi diễn lại trong trí tôi, y hệt một chuỗi những ánh chớp, những ánh chớp
khiến tôi tỉnh như sáo trong bóng tối. Tôi cũng đã mơ về việc hôn hắn, về việc đi
xa hơn là chỉ hôn hắn. Nơi cương cứng của hắn áp lên mông tôi, và chống lại tất
cả mọi logic, tôi rất muốn chạm vào chỗ đó. Tôi muốn thấy thứ từng ở bên trong
cơ thể mình.
Khi hắn yêu cầu tôi dừng lại vào
tối qua, tôi đã thấy có chút thất vọng. Thậm chí là tổn thương nữa, cứ nghĩ là
mình đã làm sai gì đó rồi. Giọng hắn rất cay nghiệt, xa cách vào lúc đầu, nhưng
sau đó hắn trở nên dịu dàng hơn và bảo rằng tôi đã làm tốt, quá tốt. Vì một lý
do điên rồ nào đó, ngoài việc cảm thấy cực kì hổ thẹn ra, tôi cảm thấy, à thì,
tôi không biết liệu nhẹ nhõm có phải là từ đúng hay không, hay thậm chí là tự hào
nữa, nhưng có thể nói là điều gì đó tương tự như thế.
Caleb là một kẻ kì lạ, tàn nhẫn
và vô tình; một con quái vật, thế nhưng, ở những thời điểm khác, hắn dường như
vẫn có thể thể hiện sự quan tâm. Hắn khiến tôi khóc lóc, la hét, run rẩy vì sợ
hãi, song chỉ một phần giây sau, lại có thể khiến tôi gần như tin rằng hắn chẳng
phải kẻ gây ra những chuyện đó. Hắn có thể ôm ấp và khiến tôi cảm thấy an toàn.
Sao có thể thế được? Chắc tôi khờ khạo hơn
tôi tưởng.
Dần dần, khi nhìn vào tấm màn,
tôi được chứng kiến một khung cảnh đã rất lâu không được nhìn thấy. Bình minh
xuất hiện một cách hoành tráng, chuyển màu những tấm màn sang tông nhạt hơn.
Tim tôi đập nhanh và nỗi trông đợi cuộn trào khắp cơ thể. Cảm giác giống như buổi
sáng ngày Giáng Sinh vậy.
Tôi chầm chậm với lên bàn tay
của Caleb, nhẹ nhàng dời nó khỏi ngực mình. Hắn làu bàu gì đó, và trong một giây,
tôi hoàn toàn bất động vì kinh hãi. Hắn khàn khàn thở dài, và rồi, trước sự nhẹ
nhõm đến choáng váng của tôi, lật người lại. Tôi đã thoát khỏi hắn. Càng ngạc
nhiên hơn, tôi đã được giải phóng khỏi sợi dây thừng vàng hắn đã buộc quanh cổ
tay. Ngăn mình không nghĩ quá nhiều về chuyện đó, và có lẽ là quá nhanh chóng nữa,
tôi trượt xuống giường và bò về phía ánh sáng.
Kéo tấm màn ra, chỉ một chút xíu
thôi, nhưng khi ánh mắt trời dội vào mắt, nó khiến đầu tôi đau nhức. Tôi nhắm
nghiền mắt lại. Đã quá lâu rồi! Tôi chầm chậm mở mắt. Lần này, tôi nhìn thấy điều
mà linh hồn mình khao khát được thấy suốt một thời gian rất dài. Tôi thấy ánh sáng; thứ ánh sáng đẹp đẽ, ấm áp, an toàn. Nước
mắt gần như không thể kiềm lại nổi. Trong một giây, tôi có cảm giác mọi chuyện
xảy ra cho đến lúc này chỉ là một giấc mơ, và giờ khi mặt trời đã mọc, tôi có
thể tỉnh giấc rồi. Tôi sẽ không bao giờ ngủ nữa. Lũ quái vật sẽ không quay trở
lại. Kéo màn ra thêm chút nữa, tôi có thể nhìn thấy một khoảng sân rộng. Có một
chiếc bàn gắn dù lớn, chậu kiểng, cây cảnh và ghế phơi nắng; không thật chút nào.
Tôi áp lòng bàn tay lên mặt kính, cảm nhận sự ấm áp của ánh mặt trời cùng không
khí lành lạnh của buổi sớm trên da thịt mình, nhưng tất cả thật quá đỗi hư ảo.
Tôi quay nhìn lại hình dáng đang
say ngủ của Caleb, hơi thở hắn nặng nề. Chắc còn lâu hắn mới thức dậy. Tim tôi
đập như sấm rền trong lồng ngực. Cơ hội trốn thoát của tôi đây rồi. Tâm trí của
tôi gào thét, nếu cô làm chuyện này mà bị
hắn bắt được thì chết chắc đấy! Cô bị đần sao! Nhưng đồng thời nó cũng nói:
Nếu cô không thực hiện ngay lúc này, cô có
thể không bao giờ có được cơ hội khác
nữa. Tôi quyết định rồi. Tôi sẽ chạy trốn.
Đóng lại bức màn phía sau lưng,
tôi lặng lẽ nhìn quanh tìm cách mở cửa. Quan sát khung cảnh bên ngoài, tôi chẳng
thấy gì nhiều nhặn cả, không nhà cửa, hay đường sá, hay con người. Song tôi không
để điều đó ngăn cản mình. Những ngón tay tôi lần theo mặt kính, tìm đường mở cửa
sổ, nhưng chẳng thấy hay cảm nhận được bất kì điều gì. Tôi làm điều tương tự với
bức tường và cũng không tìm được gì cả. Hồi hộp và khích động, tôi liếc nhìn trở
lại căn phòng. Caleb vẫn đang say giấc nồng. Tôi đẩy mạnh mặt kính nhưng chẳng ích
gì, CHẾT TIỆT! Tôi có thể thấy mặt kính
nằm trên đường ray, vậy nên nó phải trượt mở được. Nghĩ đi! Chỉ cần nghĩ thôi! Tôi không thấy được chỗ cửa mở, nhưng
nó phải mở được bằng cách này hay cách khác chứ, nên có lẽ…khóa cửa sẽ nằm ở nơi
không thể nhìn thấy. Tôi nhìn chăm chăm lên đỉnh cánh cửa, thất vọng khi nhận
ra bản thân chắc chắn không thể với tới trên đó.
Cơ hội duy nhất của tôi đang nằm
trong góc phòng, một chiếc ghế da lớn. Trông nó rất nặng. Tôi gần như gào lên.
Quay nhìn lại Caleb. Làm thế quái nào mình
có thể di chuyển được nó mà không đánh thức hắn chứ.
Tôi rón rén tiến về phía đối
thủ vô tri khó hạ gục của mình và đẩy nó một cái thật mạnh. Chiếc ghế gây ra âm
thanh sột soạt nho nhỏ trên mặt thảm và tôi lập tức nhìn về phía chiếc giường.
Hắn vẫn tiếp tục ngủ. Nhưng chẳng có cách chết giẫm nào giúp tôi di chuyển chiếc
ghế mà không đánh thức hắn cả.
Tôi liếc nhìn quanh phòng và cố
không ngất xỉu vì lượng máu đột ngột rút cạn khỏi mặt. Treo trên cánh cửa chiếc
tủ đứng là áo vét của Caleb, và ló ra từ bên dưới nó là bao súng đeo vai. Có thể
nào không? Ôi Chúa ơi, làm ơn hãy là
nó được chứ? Tôi đưa tay nhón lấy lần vải mềm rồi giở nó lên. Đó là khẩu súng
to lớn ghê gớm nhất mà tôi từng thấy, đúng hơn là khẩu duy nhất – nhưng dù gì nó vẫn đáng sợ. Cảm giác buồn nôn kéo đến. Một
phần trong tôi muốn quên hết mọi chuyện đáng chết kia đi và quay trở lại giường.
Người ta thường bảo sao nhỉ: hèn nhát chính là phần tốt đẹp của sự dũng cảm? Mặc xác nó! Tôi với tay lấy khẩu súng. Cái
thứ khốn kiếp này nặng cả tấn ấy.
Chiếc tủ mở ra và trong một giây,
tôi vô cùng kinh ngạc trước số lượng những công cụ gây đau đớn giấu trong đó.
Roi ngắn, roi da, dây xích và nhiều thứ lạ lẫm khác từ bộ phim Real Sex tôi từng xem qua trên đài
HBO ở nhà Nicole. Kia là dương vật giả có gai đó à? Suýt chút nữa thì tôi ngất
xỉu. Hắn định dùng thứ này với tôi sao? Tên khốn bệnh hoạn. Vậy mà…
Tôi bắt gặp một cặp còng tay,
thật ra là rất nhiều cặp, không có viền lông trên đó. Thế có nghĩa chúng là đồ
thật đúng không? Vì nếu không phải thì xấu hổ lắm. Tôi sẵn sàng nắm lấy cơ hội.
Choàng áo khoác của Caleb lên người, tôi lập tức bị choáng bởi kích cỡ của nó.
Đặt khẩu súng xuống mặt ghế, tôi bắt đầu cuộn tay áo lên.
“Em đang làm cái quái gì vậy?”
Giọng nói giận dữ của Caleb ngay tức khắc khiến tôi đông cứng tại chỗ. Mắt chúng
tôi giao nhau, của tôi thì mở to và kinh hãi, của hắn thì lạnh lùng và tàn độc.
Tôi với lấy khẩu súng khi hắn bật dậy khỏi giường. Nhưng tôi đã nhanh hơn. Chỉ
một lần.
“Đừng có động đậy! Một bước cũng
không,” giọng tôi the thé, gần như rất hoảng hốt. Tôi có thể bắn hắn chỉ vì sợ
và tôi nghĩ hắn hiểu, bởi ngay sau đó hắn không tiến tới nữa. Tim tôi đang đập
quá nhanh, tầm nhìn thì mờ mịt. Giữ bình
tĩnh đi Livvie. Giữ bình tĩnh ngay đi.
“Bỏ súng xuống, Mèo Con,” hắn
thì thầm, như thể tôi là kẻ sợ sệt nhiều hơn vậy. Chết tiệt, có lẽ tôi như thế
thật. Đây chắc chắn không phải lần đầu hắn bị dí súng vào mặt, nhưng chắc chắn
là lần đầu tôi đe dọa mạng sống của ai đó. Tôi muốn khóc. Tôi không muốn phải làm
vậy. Tôi không muốn làm hắn bị thương. Giờ
không còn lựa chọn nữa đâu Livvie. Là cô hoặc hắn thôi. Chuyện này thật đáng
ghét. Tôi có cảm giác mình giống mấy đứa con gái đần độn trên phim vậy, chỉa súng
vào kẻ sẽ giết mình, tay run rẩy, còn tên sát thủ thì vẫn tiếp tục bước đến gần
hơn, song cô ta lại không chịu giết hắn. Sau đó cô ta chết. Sau đó tôi sẽ chết.
Tôi hít vào một hơi thật sâu và
cầm súng chắc hơn, lờ đi sức nặng của nó, lờ đi sự co rút nơi cẳng tay khi cố
giữ nó đúng tầm. Đặc biệt là lờ đi mồ hôi ẩm ướt ở hai lòng bàn tay, khiến báng
súng trở nên trơn trượt. “Làm ơn đi, Caleb,” tôi gần như cầu xin, “đừng nhúc nhích.
Hãy để tôi đi và đừng buộc tôi phải giết anh, vì tôi sẽ làm. Thề có Chúa, tôi sẽ
làm đấy.”
Hắn rất điềm tĩnh, quá điềm tĩnh.
“Sẽ không có ai giết ai cả, Mèo Con. Nhưng tôi không thể thả em được. Hãy đặt nó
xuống và tôi hứa tôi sẽ không làm gì hại đến em cả.” Tôi không thể ngăn mình bật
cười. Tôi đang giữ súng, nhưng hắn lại là người bắt giữ tôi. Dù vậy, tiếng cười
của tôi vẫn rất cuồng loạn.
Tâm trí tôi lang thang đến nơi
đặc biệt của riêng mình. Và có lẽ, được truyền cảm hứng bởi khẩu súng to lớn ghê
gớm trong tay, tôi đã triệu hồi được Harry Bẩn Thỉu . “Tôi biết anh đang nghĩ gì,”
tôi nghèn nghẹn nói. “ ‘Liệu nó bắn được sáu hay chỉ năm phát?’ Chà, để nói thật
cho anh biết, trong tình trạng phấn khích này, tôi gần như không đếm được nữa.
Nhưng vì đây là khẩu Magnum 44, loại súng lục mạnh nhất thế giới, sẽ bắn nát đầu
anh, nên anh phải tự hỏi mình một câu: Anh có thấy may mắn không? Sao, có không
hả, chàng trai?” Vẻ mặt Caleb thật vô giá, nó ở đâu đó giữa quan tâm sâu sắc
(cho sự tỉnh táo của tôi) và giận dữ (vì sự ngu ngốc của tôi).
“Mèo Con,” hắn bắt đầu. Tôi lên
đạn, bằng cả hai tay vì không thể xoay sở làm được chỉ với một tay. Trong suốt
quá trình đó, ngón tay tôi khẽ ấn lên cò súng, và lần đầu tiên, tôi nhìn thấy sợ
hãi thật sự lướt qua gương mặt của kẻ bắt cóc mình. Hắn nuốt xuống. Tôi dời ngón
tay khỏi cò súng, nhẹ nhõm vì mình đã không làm gì ngu ngốc, hoặc trong trường
hợp của tôi là ngu ngốc hơn. Với lấy
chiếc còng tay, tôi ném nó về phía hắn. Hắn bắt lấy nó mà không hề rời mắt đi.
“Súng chưa được nạp đạn đâu, Mèo Con.”
Tim tôi chấp chới. “Thật nhảm
nhí, Caleb ạ. Đừng bắt tôi tìm ra ai trong số chúng ta đang bịp bợm.” Hắn mỉm
cười, chỉ thoáng qua thôi. Nếu không hiểu hắn rõ như tôi, thì chắc chắc bạn sẽ
bỏ lỡ bản chất của sự việc. Không hiểu tại sao tôi lại đi nhìn xuống quần soóc
của hắn. Tên khốn tởm lợm đang cương cứng. “Còng tay anh vào giường đi, và đừng
bắt tôi nói lại lần nữa.”
Lần này, nụ cười của hắn hiện
ra rất rõ ràng, thậm chí là tự mãn nữa. “Mèo Con, nếu đó là điều em muốn, chỉ cần
yêu cầu thôi là được mà.” Thật sao? Hắn sẽ để tôi còng hắn vào giường sao? Livvie! Tập trung đi.
“Im lặng đi và làm theo lời tôi
nói.” Tôi đang tỏ ra cay độc. Hắn cau mày và trong một giây, tôi quên mất ai là
người đang thắng thế. Khối kim loại nặng trịch trơn trượt trong lòng bàn tay mướt
mồ hôi đã nhắc nhở tôi. “Ngay bây giờ!” Hắn bước tới chiếc cột giường gần tôi
nhất, nhưng vẫn cách xa vài mét, rồi còng hai cổ tay mình với nhau. “Chặt hơn nữa,”
tôi đang mất kiên nhẫn, lo lắng. Hắn làm theo và tôi thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.
Tôi hạ súng xuống, dành một phút
để cho sự hồi hộp lắng lại, tầm nhìn rõ ràng hơn và chất adrenaline tan đi. “Thấy
tốt hơn chưa, Vật Cưng?” hắn thì thầm, vẫn với vẻ đùa cợt. Như bị thôi miên, tôi
bước tới hai bước và tát hắn mạnh đến độ bàn tay đau nhói. Ngay lập tức, hắn chồm
tới, hai bàn tay định tóm lấy hông tôi, còn chân thì chắn ngang qua cổ chân. Tôi
ngã ngửa ra đất, khẩu súng văng ra phía sau. Hắn không thể với tới tôi bằng đôi
tay bị còng nữa, nhưng lại đang cố gắng lôi tôi vào giữa hai chân mình. Tôi trườn
lui về sau bằng tất cả sức mạnh, không muốn để bị bắt. Lúc thoát ra được, tôi
va vào chiếc ghế phía sau. “Em sẽ phải trả giá cho chuyện đó, Mèo Con ạ,” Caleb
hổn hển nói. Bên mặt phải của hắn hằn lên dấu tay đỏ rần.
Tôi giũ giũ tay, “Tôi đã trả
giá rồi. Đó chỉ là chút tiền thừa thôi.”
Vài phút sau, tôi cuối cùng cũng
đẩy được chiếc ghế đến đủ gần cửa sổ. Tôi leo lên đó và dò dẫm phần gờ. Làm ơn hãy để suy nghĩ của mình là đúng. Trái
tim gào thét bên tai và tôi nhắm mắt để chống lại nỗi nghi ngờ. Cuối cùng, tôi
cảm nhận được một chốt bật nhỏ và tim tôi như ngừng đập hoàn toàn. Liếc nhìn lại
Caleb. Vẻ giận dữ đã rời bỏ gương mặt hắn, nhưng dấu tay thì vẫn còn đó. Tôi thì
thầm một lời cầu nguyện câm lặng, bước xuống và trượt mở cánh cửa. Giọng nói của
Caleb vang lên từ phía sau, “Mèo Con,” hắn nghe có vẻ lo lắng hoặc buồn bã gì đó,
“Đừng để tôi tìm được em.” Đó là lời đe dọa sao? Tôi sẽ không ở lại để tìm hiểu
đâu.
Không hề quay nhìn lại. Tôi chạy
với tất cả mọi sức mạnh mà đôi chân tập hợp được. Hai buồng phổi như bị thiêu đốt
khi bàn chân tôi nện thình thịch trên nền đất đầy cát bụi. Giờ vẫn còn sớm, mặt
đất vẫn chưa ấm lên. Tôi muốn hét lên kêu cứu, nhưng lại không chắc mình ở đủ
xa để Caleb khỏi nghe thấy, thế nên tôi chỉ miệt mài chạy. Ở phía trước, tôi trông
thấy một người đàn ông đeo tạp dề, đang đẩy một xe trượt đầy thùng gỗ thưa vào
một tòa nhà.
“Giúp tôi với!” Người đàn ông
nhìn về phía tôi, vẻ mặt bối rối và lo lắng. Khi chạy tới nơi, tôi lao vào vòng
tay anh ta, cố đẩy cả hai vào trong.
“Chuyện
gì thế? Có chuyện gì xảy ra với cô?” anh ta hỏi bằng tiếng Tây Ban
Nha.
Tôi đẩy anh ta mạnh hơn nữa,
cho đến khi chúng tôi suýt ngã lên chiếc xe trượt trên đường vào trong tòa nhà.
Nhịp thở trở nên gấp gáp trong khi tôi cố bình tĩnh lại và giải thích bằng tiếng
Tây Ban Nha rằng, tôi là công dân Mỹ, bị bắt cóc và giam giữ trái ý muốn. Tôi bảo
với anh ta mình đã trốn thoát được, nhưng kẻ bắt cóc lại ở không xa lắm và tôi
cần gặp cảnh sát ngay lập tức.
“Người đàn ông này là ai?” anh
ta hỏi “Người đàn ông bắt cô là ai?” Trông anh ta cũng hoảng loạn hệt như tôi vậy,
anh ta mở cửa nhìn về phía tôi đã đến.
“Tránh khỏi cánh cửa đi!” Tôi
hét lên. “Caleb! Tên hắn ta là Caleb, làm ơn, hãy gọi cảnh sát. Tôi đang ở chỗ
quái quỷ nào vậy?” Cuối cùng, người đàn ông kia đóng cửa và chốt khóa lại.
“Mexico.”
“Mexico!”
“Phải, Mexico,” người này thật
dễ khiến kẻ khác cáu tiết.
Mexico
chết giẫm. Tôi biết mà!
“Em nói đúng mẹ nó rồi,” một
giọng nam lạo xạo phát ra từ trong góc. Chắc anh chàng mặc tạp dề là người pha
chế rượu, rồi tôi nhìn về phía người đàn ông vừa lên tiếng. Trông gã ta rất nhếch
nhác; không phải kiểu nhếch nhác vì nghèo khó và lười biếng, mà là kiểu nhếch
nhác đến từ cách sống tởm lợm. Giờ chỉ mới sáng sớm, vậy mà gã ta đã ở trong quán
rượu rồi, dân lái mô tô người Mỹ. Gã nhìn tôi chăm chú, nốc một ngụm bia rồi liếm
phần bọt dính trên ria mép. Đột nhiên, tôi nhớ ra cách ăn mặc của mình. Bên dưới
chiếc áo khoác của Caleb, tôi gần như khỏa thân. Bắt chéo hai cánh tay, tôi bước
lùi một bước ra phía sau mép quầy rượu.
“Anh làm ơn giúp tôi nhé? Tôi
cần liên lạc với cảnh sát.” Gã uống thêm ngụm nữa trong khi lắc đầu.
“Em không muốn đến chỗ cảnh sát
đâu cưng, tin tôi đi. Mấy tên Mexico bẩn thỉu đó lừa đảo như quỷ ấy. Bọn chúng
sẽ chỉ bán em lại cho kẻ em vừa trốn khỏi thôi. Cách tốt nhất em có thể làm là
cố vượt qua lại biên giới và để người của mình giúp em.” Tôi nhìn người pha chế
rượu.
“Es
la verdad,” anh ta nói. Đó
là sự thật.
Cáu tiết, tôi hét lên, “Vậy thì
anh giúp tôi đến chỗ biên giới chết giẫm đó đi!” Người pha chế nhảy nhổm và lật
đật lui vào căn phòng phía sau. Gã lái mô tô đứng dậy, chộp lấy cốc bia và nốc
cạn, trước khi dằn mạnh nó xuống bàn rồi dùng mu bàn tay chùi miệng.
“Khỉ gió thật em yêu à, em đâu
cần cáu kỉnh như vậy.” Gã bước tới chỗ tôi, lướt tay dọc theo mặt quầy, cố ý
quan sát tôi bằng ánh mắt xấu xa. “Tôi chắc chúng ta có thể làm gì đó mà.”
“Mẹ kiếp anh,” tôi nói và nhìn
hắn với vẻ kinh tởm.
Gã bật cười khùng khục. “Tôi đang
nghĩ đến kiểu thỏa thuận khác nàng búp bê ạ, một món tiền chuộc chẳng hạn. Phí
tìm kiếm thì sao?” Hắn lại nhìn tôi từ trên xuống dưới lần nữa. “Dĩ nhiên, tôi
luôn sẵn sàng thỏa hiệp.”
Ngay lúc đó, một tiếng ầm lớn
vang lên từ chỗ cánh cửa, và kẻ đứng phía bên kia rõ là đang không vui mấy. Gã
lái mô tô nhìn tôi, nhận ra ngay sự hoảng loạn và đẩy tôi ngồi xuống phía sau
quầy rượu. “Ngồi yên ở đây và đừng có hé một lời nào nếu cô muốn sống sót qua
chuyện này!” Hành động theo bản năng là chính, tôi co tròn lại như một bào thai
bên dưới quầy tính tiền. Gã lái mô tô chạy vào căn phòng phía sau rồi nhanh chóng
quay lại với vài kết rượu. Trước khi tôi kịp hiểu chuyện, gã đã đặt chúng xuống
đất rồi đẩy vào dưới quầy, ngay bên cạnh tôi. Trong khi đó, tiếng dộng cửa ầm ầm
vẫn tiếp tục vang lên nơi cánh cửa quán rượu.
“Đừng nhúc nhích,” gã nói lần
cuối. Chộp lấy chiếc cốc trên quầy rượu, gã bắt đầu rót đầy bia vào đó khi một
tiếng rầm lớn phá tan cánh cửa gỗ. Tôi suýt nữa thì tiểu ra quần.
“Này này!” gã lái mô tô bật cười
to, nói. Tim tôi nện điên cuồng trong lồng ngực, hai mắt nhắm nghiền trong khi
tôi cố tưởng tượng bản thân đang ở một nơi khác.
“Cô ta ở đâu rồi?” Caleb ra lệnh,
điềm tĩnh và lạnh lùng.
“Ai ở đâu hả anh bạn?”
“Đừng có giả ngu lúc này đồ chó,
hoặc tao sẽ thổi bay cái đầu khỉ gió của mày đấy!”
“Chà, nghe không hay ho chút nào
đâu. Nghe này anh bạn, tôi chỉ đang trông quán rượu giúp Javier thôi.”
“Và Javier đâu?”
“Anh ta có chút vấn đề ở nhà với
bà già mình, tôi đếch biết, cũng đếch quan tâm. Tôi chỉ đang tận hưởng lượng
bia miễn phí trong lúc anh ta vắng mặt thôi.”
“Có chuyện gì với mấy cái thùng
gỗ bị rơi bên ngoài vậy hả?”
“Anh chưa bao giờ vội vàng rời
khỏi một nơi à?” Sự im lặng điếc tai ngập tràn căn phòng. “Hơn nữa, nếu anh đến
đây tìm anh ta cùng một khẩu súng săn chết giẫm, thì anh ta chắc chắn có lý do
để vội rời đi rồi.” Gã nói với giọng cười khùng khục đáng ghét. Im lặng hơn nữa.
Đôi chân Caleb tạo ra âm thanh chậm chậm, đều đều khi chúng tiến đến gần quầy
rượu. Tôi quả thật đã tè ra quần vào thời điểm đó. Không phải khoảnh khắc tuyệt
vời nhất trong đời tôi đâu, đảm bảo đấy.
“Mày bảo tên mày là gì nhỉ?”
Caleb hỏi.
“Tôi chưa nói; nhưng anh có thể
gọi tôi là Tí Hon.”
Caleb bật cười cụt lủn, lạnh lùng.
“Tí Hon à? Vậy thì, Tí Hon.” Tôi
nghe thấy tiếng Caleb lên đạn khẩu súng trường rất rõ ràng. “Tao sẽ hỏi mày một,
lần, nữa, và rồi tao sẽ xuyên một lỗ qua ngực mày. Cô gái ở đâu?”
Tí Hon đằng hắng lớn tiếng,
“Được rồi, anh bạn, nghe này… có vẻ như anh vừa đánh mất ai đó rất quan trọng với
mình, và tôi thề rằng nếu tôi biết cái chốn quái quỷ người đó đang ở, tôi sẽ nói
cho anh biết, nhưng tôi không biết. Tôi chỉ ở đây uống bia, còn Javier thì vội
vã bỏ đi. Nếu biết chuyện quái gì, tôi sẽ ở yên đây sao. Tôi chả biết gì về nàng
chồn cái của anh hết. Nên chân thành mà nói,” tôi nghe thấy tiếng gã rút súng
ra và lên đạn. “Lấy khẩu súng chó chết của mày ra khỏi mặt tao, trước khi tao dùng
súng của mày để trang trí lại quán rượu của Javier!”
Sự im lặng theo sau đó như đè
nghiến không khí quanh. Mồ hôi rỉ xuống mặt tôi, khiến đôi mắt đang nhắm nghiền
cay xè. Móng tay tôi cắm vào phần da thịt nơi cánh tay. Chắc chắn có ai đó sẽ
chết trong khi tôi trốn đằng sau mấy kết bia nồng nước tiểu này. Thình lình,
Caleb bật cười sằng sặc. Tôi cắn mạnh môi để ngăn mình hét lên. Tí Hon nhanh chóng
tham gia vào trò đùa đó, và tôi lo rằng gã sẽ bán đứng mình.
“Được rồi, Ngài Tí Hon, nói
cho anh biết. Tôi sẽ coi như anh không biết tôi đang nói về cái gì, và tin rằng
nếu anh tình cờ chạm mặt một cô gái bán khỏa thân hay kể mấy câu chuyện hoang
đường, thì tôi sẽ là người đầu tiên anh liên lạc. Ở tòa nhà lớn đầu đường ấy. Cứ
hỏi gặp Caleb. Không ai khác nữa.”
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét