CHƯƠNG 12
Máu.
Rất nhiều máu. Nó hòa với lớp bụi dày trên mặt đất, tạo thành một hỗn hợp bên
trong khuôn miệng của cậu bé. Cậu kêu khóc. Cậu chưa bao giờ bị đánh mạnh đến vậy.
Bên trên cậu, người đàn ông lạ mặt lại tiếp tục la hét, nhưng cậu không hề hiểu.
Những từ ngữ tuôn ra quá nhanh để cậu kịp ghép nối chúng với nhau, song nếu không
như thế, cậu cũng chưa bao giờ nghe qua thứ ngôn ngữ đó trước đây. Cậu muốn về
nhà.
Cậu
bé nhắm mắt lại và trong một giây, cậu đã ở đó. Được kéo vào vòng tay mẹ và được
bà hôn vào cổ, khiến cậu bật cười khúc khích. Cậu chính là “Anh Chàng Bé Nhỏ Điển
Trai” của bà. Đôi chân nhỏ nhắn quẫy đạp khi cậu bật cười the thé, nhưng mẹ đã ôm
cậu rất chặt, bà sẽ không để cậu ngã. Những giọt nước mắt làm mắt cậu bỏng rát.
Mọi thứ đều bỏng rát.
“Sukat!” người đàn ông nói. Cậu bé biết từ đó, gã luôn dùng nó mỗi khi cậu kêu
khóc hay gào thét. Cậu bé buộc mình phải im lặng, cố gắng thở bằng mũi và nuốt
hết lượng máu chảy ra ngược vào họng. Cậu không còn đói nữa. Bụng cậu lúc này đã
đầy ứ máu rồi.
Cơn
đói đã đưa cậu vào hoàn cảnh này. Mỗi buổi sáng, Narweh đều đặt một lượng ít ỏi
bánh mì không men và nước trên một chiếc bàn nhỏ trong phòng, rồi nhìn cậu bé với
vẻ độc ác trước khi rời đi. Có sáu người cả thảy; hai cậu bé Anh quốc, một Tây
Ban Nha, hai Ả Rập và cậu.
Đầu
tiên, các cậu chia đều khẩu phần cho nhau, nhưng khi ngày dần trôi và cơn đói
thấm vào, bữa ăn trở thành một trận chiến mà kết cục sẽ có một hoặc hai đứa no
bụng, và một cái mũi máu cho những đứa dám thách thức. Cậu bé thường là kẻ chiến
thắng trong những trận chiến như thế, song có những lần chiến lợi phẩm của cậu
bị cướp đi khi những đứa khác chung tay với nhau. Ngày hôm đó chính là một ví dụ.
Khi
ngửi thấy mùi đồ ăn, cậu đã không kiềm lòng được. Đã hai ngày trôi qua kể từ bữa
ăn thắng trận. Nước quá nóng còn bánh mì thì nguội lạnh, song cậu đã ngấu nghiến
chúng rất nhanh chóng. Không đủ. Chiếc đĩa trên bàn có rất nhiều thứ, cậu nghĩ đã
ngửi thấy mùi thịt gà. Cậu còn quá nhỏ thế nên tất cả các loại thịt đều là “thịt
gà” với cậu. Ngồi ở chiếc bàn nhỏ, cậu bốc miếng thịt lên. Nó nóng bỏng trong
miệng, nhưng cậu không quan tâm, cảm giác râm ran thỏa mãn ngấm vào môi, lưỡi và
cổ họng cậu vẫn không đủ để khỏa lấp vị ngon của miếng thịt trộm được.
Cậu
đã đã không để ý đến cú đánh đó. Một giây trước miệng cậu còn đầy ắp thịt gà
ngon lành, giây sau đã đầy máu và đất. Cậu thậm chí còn không biết mình vừa bị đánh
bằng thứ gì. Cậu thật sự không biết tại sao mình bị như thế, chỉ biết mình sẽ
không bao giờ tái phạm nữa.
“Ghabi! Kéleb!” (“Đồ đần! Đồ
chó!”)
Thứ
gì đó nóng và ướt đập vào một bên mặt cậu. Lúc này mắt cậu thực sự như bị thiêu
đốt. Đôi tay nhỏ bé cố dụi dụi chúng nhưng chỉ khiến vấn đề tồi tệ hơn. Cậu hét
lên, âm thanh òng ọc trào ra khỏi cổ họng đầy máu. Ấy vậy mà, trong cơn đau đớn
bủa vây, cậu vẫn có thể nếm được vị thơm ngon của thức ăn trượt trong miệng mình.
Cậu nuốt xuống. Hai mắt nhắm nghiền để chống lại cơn đau bỏng rát từ gia vị, cậu
kéo mẩu thức ăn ra khỏi tóc, xuống mặt, để đưa vào miệng. Cảm giác bỏng rát tăng
lên gấp đôi bởi những vết cắt trong miệng cậu. Song cậu rõ ràng vẫn quá đói để
để ý đến việc đó.
Kéleb (Đồ chó), gã đàn ông tiếp tục mắng, sau đó túm gáy cậu
rồi lôi xềnh xệch trên sàn trong khi cậu cố vùng vẫy để bò đi bằng tay và gối.
Cậu
bé kêu khóc.
La
hét.
Cầu
xin được gặp mẹ.
Bà
ta không bao giờ đến. Cậu hận bà ta.
***
Không khí đặc quánh. Gần như có
thể sờ thấy. Ngập tràn sự phấn khích đầy ám ảnh dành cho những chuyện sắp xảy
ra. Cô ta ở không xa lắm. Những ngón tay hắn siết chặt hơn quanh bánh lái của
chiếc SUV. Vuốt ve hay bóp cổ cô ta đây? Hắn
vẫn chưa biết nữa. Chỉ biết rằng hắn muốn chạm tay vào cô ta. Hắn siết lấy bánh
lái và nhấn ga mạnh hơn. Jair bắn cho hắn ánh nhìn sửng sốt từ bên ghế phụ. Mẹ kiếp gã.
“Sao mà cô ta thoát được?”
Jair truy vấn. Caleb nhìn gã bằng ánh mắt mà hắn hi vọng có thể giết chết gã
ngay trên ghế ngồi. Jair chỉ mỉm cười. “Cô ta chắc là tuyệt lắm. Tôi đang mong
được nếm thử sau khi Rafiq phát hiện ra cô ta đã bị hủy hoại.”
Caleb không nói gì, thay vào đó
tập trung kiểm soát cơn thịnh nộ đang lan tràn khắp huyết mạch. Đây là thời điểm
then chốt. Hắn vẫn chưa biết mục đích Rafiq dùng Jair để làm gì, vậy nên phản ứng
lại chỉ tô vẽ thêm cho những điều không có thật. Lòng trung thành của Caleb vẫn
vẹn nguyên, kể cả khi sự kiên định của hắn đã dao động trong tíc tắc. “Chạm vào
cô ta đi và tôi sẽ cắt phăng tay của anh,” hắn nghiến răng nói. Ngu ngốc. “Chúng ta tới rồi.”
Caleb đậu chiếc SUV cách mục
tiêu của bọn họ một quãng. Căn nhà không hề khó để nhận diện. Nó là căn duy nhất
sáng đèn và bật nhạc ỏm tỏi. Thế nhưng, hắn vẫn không muốn liều lĩnh đánh mất yếu
tố bất ngờ. “Tấn công kẻ thù lúc chúng không
phòng bị, hành động khi chúng không ngờ tới.” Một trong những kế sách đầu
tiên nhất trong Binh Pháp của Tôn Tử.
Chiếc xe thứ hai chở anh em họ
của Jair dừng lại ngay phía sau rồi tắt máy. Ba người đàn ông ra khỏi xe và
ngay lập tức bước đến thùng xe sau của chiếc SUV để lấy vũ khí. Bàn tay Caleb lần
tìm khẩu súng lục S&W Model 29 cùng với hộp đạn Magnum 44 của nó; vậy là đủ
để bắn thủng cánh cửa. Hoặc một khuôn mặt. Gì cũng được. Hắn nhìn Jair, kiềm nén
thôi thúc bắn vào đầu gã và kết thúc mọi chuyện, song cố dằn lòng lại. Jair vẫn
còn vài giá trị lợi dụng.
Caleb nhìn khẩu súng lục. Đã
khá lâu rồi hắn không dùng tới nó, nhưng cảm giác quen thuộc đã luồn lách qua
những ngón tay của hắn, chạy dọc lên cánh tay, ngấm xuyên qua lồng ngực và buộc
tim hắn tăng tốc. Đầu hắn ngập tràn chất adrenaline, và xích xuống ba bước chân
là nơi đang cương cứng lên trước ý nghĩ giết chóc và giành lại thứ thuộc về mình.
Jair kiểm tra khẩu AK-47 của mình
và Caleb quan sát cách gã vuốt ve thứ vũ khí đó. Hắn hiểu Jair theo một cách hiếm
thấy nhất. Sự khát máu và thấu hiểu lẫn nhau đó, bất kì sự tương đồng nào giữa
họ đều khiến hắn thấy kinh tởm. Jair khịt mũi rồi nhổ nước bọt xuống nền đất gần
chân Caleb. Caleb rút vũ khí ra, kiểm tra chức năng của nó và quan sát Jair. Ngón
tay của cả hai đều đặt sẵn lên cò súng. “Sao?” Jair thách thức, khi Caleb không
nói gì, Jair tiếp tục, “Đi giành lại con điếm của anh thôi.”
Hắn không e ngại. Sợ hãi chỉ dành
cho những ai còn có mục đích sống. Caleb đã vượt qua nỗi sợ hãi từ lâu rồi. Khi
quét ánh nhìn từ Jair sang đám anh em họ của gã, hắn để cho tất cả họ nhìn rõ điều
đó. Hắn cho họ thấy sự trống rỗng bên trong, và từng người đều quay đi, che giấu
nỗi sợ của chính mình. Jair nhếch mép khinh khỉnh. Caleb quay lưng về phía họ,
dấu hiệu cho thấy ai là người nắm quyền kiểm soát hoàn toàn, cũng là mệnh lệnh
xuất phát.
Thùng xe đóng lại với một tiếng
“kịch” nho nhỏ, nhưng với Caleb nó chẳng khác nào tiếng nổ lớn, một linh cảm cắt
xuyên qua người hắn. Hắn không hề nhìn lại. Jair và người của gã cuối cùng cũng
bước theo. Tiếng bước chân lạo xạo trên nền đất đầy sỏi đá của họ vang vọng
trong không khí tĩnh mịch trước bình minh. Ở phía trước, ánh sáng dần chan hòa
hơn, tiếng nhạc cũng lớn hơn, và cuối cùng Caleb nghe thấy nhiều giọng nói. Những
giọng nói lớn, giận dữ và kích động. Có gì đó không ổn. Có gì đó rất rất không ổn,
và một lần nữa, cảm giác lạ lùng đó lại xuất hiện - khuấy đảo và lan tràn. Tim
hắn chấp chới. Bước đi trở nên ngập ngừng và hắn dừng chân để lấy lại kiểm soát.
Hít vào một hơi thật sâu, êm dịu. Thêm lần nữa. Và lần nữa. Một giọng nói, của
nữ giới, vô cùng giận dữ truyền đến từ phía xa. Trước khi kịp nhận thấy - hắn đã
chạy đi. Những người còn lại lặng lẽ theo sát phía sau.
Caleb dừng lại ngay khi vừa đến
đủ gần để không ai bên trong nhận thấy bọn họ ở đó. Hắn nấp bên dưới một khung
cửa sổ nhỏ.
“Mấy người là một lũ đần chết
giẫm! Bây giờ chúng ta phải làm cái quái gì với cô ta đây hả?” một người đàn ông
hét lên ở bên trong. Tim Caleb đập ầm ầm trong lồng ngực, và hắn nghĩ mình gần
như bị điếc trước thứ âm thanh như sấm nổ bên tai đó. Hắn cố kiểm soát nhịp thở
của mình. Bọn chúng đã làm gì cô ta?
“Đồ quỷ cái chết giẫm này đã cắn
tôi, anh muốn tôi phải làm gì chứ!” một
người đàn ông khác đáp. Caleb cẩn trọng ngước đầu lên và nhìn qua cửa sổ. Hắn
nhận ra gã lái môtô ở quán rượu, kẻ đã tự gọi mình là Tí Hon. Gã là tên con
hoang khốn kiếp, và trông gã càng giống thế hơn khi liên tục đi đi lại lại
trong căn phòng khách nhỏ xíu trong đôi bốt môtô ngu ngốc. Gã cào tay qua mái tóc
dài nhớp nháp rồi nói tiếp, “Mấy tên khốn kiếp các anh đã làm cái đếch gì trong
đó? Tôi đã bảo là không được phang phập gì cô ta rồi mà.”
Một ả tóc vàng mảnh dẻ xuất hiện
từ phía sau hai tên đàn ông đang cãi nhau. Bọn rác rưởi đường phố, Caleb nghĩ,
quá nhiều phấn son và quá ít quần áo, cả đói khát nữa, lúc nào cũng ham muốn thứ
gì đó. Và khó đoán. “Bọn tôi chỉ đùa vui chút thôi mà Tí Hon. Cô ta mới là kẻ
phát điên đó chứ.”
Tí Hon chỉ tay – không có gì
ngoài vẻ đe dọa trong mắt gã. “Cô đừng có mà nhúng mũi vào, đồ quỷ cái. Tôi biết cô đang làm gì trong đó.”
Caleb cố ước lượng có bao nhiêu
tên trong nhà thông qua quan sát và lắng nghe. Ngôi nhà không lớn lắm, nhưng đủ
rộng để âm thanh vang vọng trong không gian trống hoác. Còn cô gái đâu? Phải mất
đến từng ounce tự chủ mới giúp Caleb ngồi nguyên tại chỗ. Hắn cần phải biết mình
đang chống lại cái gì. Nếu cô gái còn sống, hắn cần bảo đảm mình sẽ đến được chỗ
cô trước khi cuộc xả súng diễn ra. Nếu. Nếu
cô còn sống…nếu. Hắn ấn lên còn súng. Có một điều hắn vô cùng chắc chắn, nếu bất kì ai trong bọn chúng gây tổn thương
cho cô…
Kẻ với mái tóc thẳng đuột, rũ
rượi đã làm gì đó với cô. Gã đã tổn thương cô, có thể là đã cưỡng hiếp cô…giết
chết cô. Caleb nuốt xuống sự khô khốc trong cổ họng. Hắn sẽ giết tên đốn mạt đó
và sẽ bắt ả tóc vàng phải xem, để ả ta thấy trước viễn cảnh của những điều sắp
xảy ra.
“Mẹ kiếp anh, Tí Hon,” ả tóc vàng
vặt lại, “Đổ lỗi cho Abe và Joker ấy, bọn họ chính là người không thể giữ yên
“cậu nhóc” của mình trong quần. Không.Phải.Tôi.”
Caleb cắn má trong cho đến khi
nếm thấy máu. Những người phía sau hắn dịch chuyển chân trên mặt đất, chờ đợi
Caleb ra hiệu tấn công.
“Đây là lối vào duy nhất,”
Jair thì thào, phá tan những suy nghĩ giết chóc của hắn. “Bên trong có bao nhiêu
tên?”
“Hai tên đàn ông và một phụ nữ
trong phòng khách, ở phía sau có ít nhất một tên nữa. Có thể sẽ có thêm những tên
khác.” Đến lúc rồi. Cô gái có thể đã chết hoặc đang hấp hối, và Caleb không
có thời gian để chờ cho những tên còn lại xuất hiện.
“Có năm chiếc môtô ở ngoài này,”
Jair chỉ ra.
Caleb gật đầu. “Hai chiếc đã
biến mất. Jair, Dani, hai người xông qua cửa, rồi chúng tôi sẽ theo ngay phía
sau. Tôi sẽ đi thẳng ra phía sau cùng với Khalid để tìm cô gái.” Hắn liếc sang
Jair và gã mỉm cười. “Khi đã bắt đầu, hãy khiến chúng cảm nhận đau đớn. Tôi không
muốn giải quyết mau lẹ.”
“Lần này tôi và anh cùng nhất
trí đây.” Nụ cười càng mở rộng hơn. “Tôi thích khía cạnh này của anh đấy
Caleb.”
***
Vốn
tiếng Anh của Narweh chỉ bao gồm những từ và cụm từ đơn giản – có, không, ngủ,
đến, và tình dục. Hình thức giao tiếp chủ yếu của gã chính là dùng gậy đánh đám
bé trai cho đến khi hiểu thì thôi, dù lắm lúc gã còn làm nhiều thứ tệ hơn thế nữa.
Có
những chuyện cứ tiếp diễn mãi, những chuyện mà Kéleb buộc mình không được nghĩ đến. Mỗi khi biết
nghe lời, cậu sẽ được thưởng thức ăn, quần áo hoặc quà cáp từ nhiều gã đàn ông
khác nhau, và mặc dù cậu ghê tởm việc mình làm để nhận được những phần thưởng
như thế, cậu vẫn cố hết sức để chịu đựng. Mỗi khi chống cự, những trận đòn giáng
xuống sẽ vô cùng tàn bạo, đến độ cả một người đàn ông trưởng thành cũng không
chịu được.
Cuối
cùng, sau nhiều năm, Kéleb cũng
lớn lên, cao to và đẹp đẽ. Cùng với những điều đó, sự ngạo mạn và nhanh trí cũng
sớm xuất hiện theo. Cậu rành rẽ tiếng Ả Rập hơn tiếng Anh, dù vậy những cậu bé
người Anh đã giúp cậu giữ lại vốn kiến thức căn bản. Cậu sớm chọn được những kẻ
hành hạ cho riêng mình, khiến họ chống lại nhau với lời hứa hẹn về tình cảm thật
sự, dù cậu không có khả năng trao đi điều đó. Vẫn là một đứa trẻ trong mắt nhiều
người, và bị đối xử hơn cả tàn tệ, cậu chỉ hiểu được một điều duy nhất - sống sót.
Mỗi
đêm, khi nằm rúc vào gần những người đồng cảnh ngộ trên mặt sàn bẩn thỉu của nhà
thổ nơi họ bị nhốt, cậu dần dần quên đi mình đã từng là đứa bé trai thế nào. Tệ
hơn đó là cậu không quan tâm nữa. Cậu là Chó. Tất cả chỉ có vậy thôi. Bản năng. Cơn đói.
Cậu
lúc nào cũng thấy đói. Đói thức ăn, chỗ ở, sức mạnh, nhiều hơn nữa… luôn luôn
nhiều hơn. Thậm chí cậu còn học được cách khao khát sự đau đớn. Thế có nghĩa là
cậu vẫn hít thở, vẫn sống sót. Nếu cậu có thể chịu được đau đớn, điều khiển phản
ứng của mình trước nó, khiến nó làm việc cho cậu thay vì chống lại cậu, như vậy cậu sẽ được
tự do. Và hơn bất kì thứ gì khác, Kéleb khao
khát sự tự do.
Narweh
biết điều đó. Bằng cách nào đó luôn biết. Đó chính là lý do mà những đứa bé gái
và bé trai khác được gọi bằng nhiều cái tên hấp dẫn để thu hút khách hàng,
trong khi cậu bị gọi là Chó. Việc
đó nhằm hạ thấp phẩm giá của cậu, kéo cậu đến một nơi cậu không còn là con người.
Nhằm khiến cậu cảm thấy hèn hạ hơn
con người. Chuyện đó không hề hiệu quả. Khi Narweh nhìn vào mắt cậu, Kéleb cương quyết không cụp chúng xuống. Và đến một
ngày, Narweh đã chịu đựng quá đủ.
Kéleb biết mình sắp bị trừng phạt. Cậu quỳ trên mặt đất và không hề sợ hãi.
Narweh thích đánh đập cậu, còn cậu thì đã không còn cố chống lại nữa. Cậu quá
kiêu hãnh để làm vậy.
Cậu
nghiến răng khi bị bắt cởi quần áo. “Vậy là để cưỡng hiếp à?” cậu nói bằng thứ
tiếng Ả Rập hoàn hảo. “Bạn bè ông có biết ông rất thích phang phập đám chó không.”
Gương mặt Kéleb rung lên trước
cú tát trời giáng, nhưng cậu chỉ im lặng, hai nắm tay siết chặt bên hông. Cậu tự
do, Kéleb nhắc nhở bản thân.
Ngước
đôi mắt điềm tĩnh và kiên định lên nhìn vào ánh mắt điên cuồng của Narweh, cậu
cởi bỏ tấm áo thobe(3). Đôi mắt của Narweh vẫn giữ nguyên vẻ độc ác,
nhưng lúc này, ẩn sau cơn giận còn có cả dục vọng cuộn xoáy. Kéleb gần như mỉm cười. Phải, cậu chính là một con thú đẹp đẽ. Thêm một cái tát nữa và Kéleb
buộc mình quay đi nơi khác, nhưng không
phải nhìn xuống đất, không bao giờ.
[(1) áo thobe: trang phục truyền thống của đàn ông Hồi giáo]
Có
tiếng ồn vang lên từ phía sau, cậu muốn nhìn nhưng sẽ không cho gã đê tiện đó
niềm thỏa mãn khi châm chọc sự hiếu kì của mình. Không cần đợi lâu, sự bí ẩn đó
đã sớm hé lộ. Một tấm gương. Narweh đã đặt một tấm gương ngay trước mặt cậu.
Trong đó, cậu nhìn thấy dáng vẻ nao núng của mình. Thế này là quá nhiều, cậu không
thể chứng kiến chuyện này. Thế nhưng cậu vẫn khăng khăng không nhìn xuống sàn.
“Thế
nào rồi?” Narweh giễu cợt, “Không phải mày rất thích ngắm nghía sự đẹp đẽ của mình
sao? Phù phiếm; toàn bộ dòng giống chúng mày đều là tai họa. Đó chính là lý do
chúng mày nghĩ mình xứng đáng với mọi thứ, trong khi chúng mày chả xứng có cái
gì hết, không gì hết. Chết chóc là tất cả những gì chúng mày xứng đáng.
Kéleb căng người chống lại mọi thôi thúc trào dâng trong cơ thể. Cậu ra lệnh
cho mình phải bất động, cậu có thể chịu được chuyện này. Cậu có thể chịu được bất
kì chuyện gì.
Narweh
quỳ xuống phía sau và Kéleb ngừng
hít thở. Gì cũng được trừ chuyện này. Làm ơn. Gì cũng được. Cậu nhắm mắt lại. “Nhắm lại đi, rồi tao sẽ
khiến mày không bao giờ làm thế được nữa.” Lần đầu tiên trong một thời gian dài,
Kéleb gần như bật khóc thút thít.
Giở
tấm áo thobe của cậu lên rồi
phun nước bọt vào bàn tay, Narweh chuẩn bị tiến vào bên trong cậu và chẳng gì có
thể ngăn được việc đó. Là thế hoặc chết. Kéleb đào sâu vào quyết tâm được tự
do trong lòng mình. Cậu hít vào một hơi thật sâu rồi giữ lại khi gã tiến vào một
cách man rợ, quyết không thốt ra dù là âm thanh nhỏ nhất. Nhưng tấm gương…tấm gương
đã buộc cậu phải nhìn thấy điều cậu đã cố vờ như không có thật. Cậu không hề tự
do. Từ phía sau cậu bé trong gương, Narweh mỉm cười với cậu. Kéleb nhìn xuống đất.
Chuyện
đã không kết thúc nhanh chóng. Narweh không chỉ đơn giản muốn sử dụng cậu như
trước đây, ném cậu ra đất rồi động dục với cậu như một con thú hoang, hết đấm rồi
đến tát cậu. Hành động của gã rất từ tốn. Gã muốn Kéleb cảm nhận từng giây thôi thúc muốn đánh trả và
từng giây sau đó nữa, khi cậu nhận ra mình không thể. Một tiếng nức nở cuối cùng
cũng thoát ra và cậu bị buộc phải nhìn vào cậu bé trong gương. Cậu đã…vỡ nát.
Kéleb ghét cậu bé đó, ghét sự yếu đuối của mình. Trong cơn giận dữ, cậu vụt
tay đập vỡ tấm gương và ném nó ra đất. Nhào đến chỗ những mảnh kính vỡ, cậu gỡ
mình ra rồi xoay sang kẻ tra tấn. Narweh bật cười to. Kéleb lao về phía gã, những ngón tay đổ máu do siết
chặt mảnh gương vỡ.
Mặc
cho kích thước cơ thể hiện tại, Kéleb vẫn chỉ là một cậu bé, vẫn gầy tong, cao lêu nghêu và vụng về. Sức mạnh
của cậu chẳng là gì so với Narweh. Khi cậu lao tới gã, Narweh đã tung cước vào
bụng rồi quăng cậu qua đầu, xuống nền đất. Tầm nhìn của cậu mờ đi còn hơi thở tắt
nghẹn.
Narweh
nhanh chóng đứng dậy, lợi dụng ngay thời cơ. Bàn chân gã đạp liên tiếp vào xương
sườn, vùng kín và lồng ngực của Kéleb. Kéleb lăn người nằm nghiêng, tìm kiếm không khí và
bàn chân của Narweh. Không tìm thấy cả hai điều trên, cậu ngất đi khi bóng tối
xâm chiếm không gian.
Lần
tiếp theo khi mở mắt, một tiếng thét câm lặng vụt thoát ra khi da thịt cậu như
bị cắt xẻ. Trước khi kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, cậu lại bị đánh lần nữa rồi
lần nữa. Cậu cố nhúc nhích tay chân, cố bỏ chạy, cố chống cự, nhưng lại bị trói
chặt. Ngọn lửa ướt át nhảy múa trên lưng cậu và ngay lập tức, cậu biết đêm đó mình
sẽ chết. Roi da lại vụt xuống, thêm một mảng thịt bị xé toạc. Lần này, Kéleb đã hét lên.
***
Một sự thôi thúc không giống bất
kì điều gì Caleb từng cảm nhận ào ạt chảy trong huyết mạch hắn, trước âm thanh
giận dữ của tiếng súng và tiếng gỗ nổ tung thành từng mảnh vụn. Tạch-tạch-tạch-tạch. Kít. BÙM. Cánh cửa
bị đá tung. Tiếng bước chân dồn dập - của họ. Tiếng la hét hoảng hốt và giận dữ
- từ bên trong.
Jair là kẻ xông vào đầu tiên,
tiếng kêu xông trận của gã khiến con mồi của họ thậm chí còn choáng váng hơn nữa.
Đến khi Tí Hon nghĩ đến việc hành động, gã đã bị báng súng của Jair phang vào mặt.
Máu bắn khắp bức tường phía sau Tí Hon khi gã ngã xuống đất. Vũng máu đầu tiên,
nhưng không phải cuối cùng.
Ả đàn bà thét lên rồi phóng về
phía tiền sảnh, gọi to kẻ nào đó có tên là Kid. Caleb lập tức lao theo ả. Sau lưng
hắn, hai người em họ của Jair đang đập một gã lái môtô còn lại trong phòng khách
với Tí Hon.
Ả đàn bà đang la hét gọi ai đó.
Có hai cánh cửa trước mặt Caleb. Một ở bên phải đang sáng đèn, một ở ngay đằng
trước, đóng kín. Caleb bắn hai phát vào cánh cửa trước mặt hắn. Cánh cửa bật mở
và Caleb nằm rạp xuống đất. Tách-tách-Bùm!
Tiếng súng lục vang lên trong không gian hạn hẹp của tiền sảnh. “Ngon thì tới
đây thằng khốn!” gã đàn ông ở cuối sảnh hét lên. Tách-tách.
Caleb ngẩng đầu và ngắm vào xương
chậu của gã lái môtô. Hắn muốn tránh vùng trung tâm, nhưng không thể liều ngắm
vào đầu gối và bắn trượt được. Rồi hắn nổ súng. Gã lái môtô rú lên trong đau đớn
khi bị viên đạn bắn trúng. Gã thả rơi khẩu súng đã lên đạn rồi giữ chặt nơi bụng
dưới, máu bám đầy những ngón tay run lẩy bẩy và cơn sốc khiến gương mặt gã méo
mó. Phía sau Caleb, Khalid bật cười rúng động khi phóng qua đôi chân giang rộng
của Caleb để canh chừng cánh cửa thứ hai. Caleb thở phụt ra. Hắn cần phải cứng
rắn để chuẩn bị cho những gì sắp nhìn thấy.
Hắn nhổm dậy trong tư thế cúi
khom người rồi ôm lấy bức tường gần cánh cửa nhất. “Chuyện này có thể vô cùng đơn
giản,” hắn nói lớn. “Bạn bè của các người không giúp được các người đâu.” Hắn dừng
lại, để những lời đó ngấm vào. “Chúng tôi chỉ muốn cô gái thôi.”
“Mẹ kiếp chúng mày!” Là giọng
của ả đàn bà. Ả ta đang hoảng loạn. Khó đoán. “Tao sẽ giết con chó cái này, thề
có chúa tao sẽ làm đấy.” Tim Caleb nảy lên. Cô
ta còn sống.
“Để cô ấy lên tiếng đi!” Caleb
hét trả. Có tiếng thở nặng nề, chống đối. Tiếng kêu la hoảng hốt.
“Tôi…tôi,” bây giờ là giọng của
đàn ông, ngập ngừng, “Tôi nghĩ cô ta bị sốc hay sao đó rồi. Nghe này anh bạn, bọn
tôi chẳng dính dáng gì đến chuyện này hết. Tôi thề đấy.” Giọng của gã đàn ông vỡ
ra vì hoảng loạn. “Chỉ cần…đi đi và bọn tôi sẽ để cô ta lại đây cho các anh.”
Caleb nhìn Khalid. Gã đang ở
trong tư thế sẵn sàng tấn công, trông chờ cuộc giết chóc. Hiện tại, chỉ cần một
giây thôi là mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp, và Khalid chẳng bận tâm chuyện cô
gái còn sống hay đã chết. Chỉ có Caleb là bận tâm thôi. Sự thật là, với Jair,
chết rồi vẫn tốt hơn. Rafiq sẽ đổ lội cho Caleb, còn Jair cùng đám anh em họ của
gã sẽ vô cùng thích thú màn đối đầu sau đó.
Caleb nhanh chóng xem xét những
lựa chọn mình có. Cơ hội hai tên kia có vũ khí là bao nhiêu? Cánh cửa ở cuối hành
lang là cửa phòng ngủ, và ngôi nhà thì không hề rộng lớn chút nào. Ai lại mang
vũ khí vào phòng tắm chứ? Caleb đưa ra hành động quyết định.
Mọi chuyện diễn ra như một thước
phim quay chậm. Tiếng bước chân của Khalid khi gã lao đến chộp lấy khẩu súng ngắn
nằm cạnh tên lái môtô đang chảy máu. Tiếng thét rợn tóc gáy của ả tóc vàng khi
vũ khí của Caleb xuất hiện qua góc cửa. Tiếng kêu la của gã thanh niên, khi hắn
siết lấy lồng ngực vấy máu của mình và lê lết về góc xa nhất của phòng tắm. Ả tóc
vàng lao mình vào Caleb, túm tóc và quần áo của hắn trong lúc la hét vào tai hắn
như một nữ thần báo tử. Một cú đẩy mạnh và ả ngã sõng xoài lên bồn cầu, hổn hển
thở vì cú va chạm khiến không khí bị ép khỏi hai buồng phổi của ả.
Caleb biết mình nên nổ súng, hạ
gục ả là xong, nhưng hắn lại quá tê liệt để làm bất kì chuyện gì. Cảnh tượng
trước mắt đã đưa hắn quay về nơi mà hắn đã cố quên từ lâu. Tehran. Máu. Roi da. Cưỡng bức. Máu. Roi da. Cưỡng bức. Những hình ảnh
đứt đoạn vùn vụt hiện ra trong kí ức của hắn. Hai nắm tay hắn siết chặt tấm trải giường. Tiếng kêu khóc. Máu. Rất nhiều
máu. Hắn gần như có thể nghe thấy tiếng roi vụt xuống da thịt mình, thứ âm
thanh lạnh lẽo, ướt át nó tạo ra khi va chạm với máu thịt. Tiếng thét của hắn xé toạc không gian và trong một giây, hắn tin rằng
cuối cùng mình cũng đã chết. Cuối cùng. Rồi chiếc roi lại tiếp tục vụt xuống lần
nữa. Và lần nữa.
“Chuyện.Gì. Đã.Xảy.Ra.”
Cả người hắn rung lên với cơn thịnh nộ đã từ lâu hắn không còn cảm thấy kể từ cái
đêm hắn hạ sát Narweh. Caleb nhìn vào đôi mắt của tên nhóc run lẩy bẩy đang ôm
Mèo Con vào ngực, kẻ đang cố lên tiếng nhưng bất thành. “Mày là ai?”
“Kid,” tên nhóc xoay sở thốt
ra.
Kid nói gì đó, nhưng lại chẳng
mạch lạc chút nào. Caleb giương súng lên và chờ đợi. “Chuyện gì…đã xảy ra?” hắn
hỏi lần nữa qua hàm răng nghiến chặt.
“Làm ơn,” Kid van xin, đôi mắt
xanh lam để lộ quá nhiều cảm xúc, “không phải tôi đâu, tôi đã cố ngăn họ lại…họ…”
Tên nhóc nuốt xuống và ôm Mèo Con chặt hơn. Ngón tay Caleb gần như đã siết cò.
Hắn không muốn nhìn cô. Nếu hắn nhìn…
“Họ
cái gì!”
Kid rúm người. Khẩu súng vẫn đang
ngắm thẳng vào đầu tên nhóc. “Họ đã cố cưỡng bức cô ta được chưa! Họ đã cố. Nhưng,
n-n-n-nhưng không được. Cô ta chống cự và…và…” Nước mắt trào khỏi đôi mắt của
Kid. Sợ hãi. Sợ hãi vì gã sắp phải chết. Kid quay đi và đưa hai cánh tay về phía
Caleb. “Làm ơn.” Kid thì thào.
Caleb quan sát tên nhóc. Kid. Cái tên rất hợp. Mặt gã láng lẩy như
trẻ con, môi hơi quá đầy, như của hắn vậy. Có điều gì đó tai ác cắm rễ bên
trong hắn. Hắn sẽ để tên này sống, và cả ả tóc vàng. Dù chẳng bao lâu nữa bọn
chúng sẽ ước hắn đã không làm thế. Caleb cuối cùng cũng nhìn vào Mèo Con. Gương
mặt cô bầm tím và vấy máu. Hai mắt cô nhắm nhưng môi vẫn cử động, run rẩy dữ dội
hệt như phần còn lại trên cơ thể vậy. Đầu cô ngoẹo sang bên trái, hai cánh tay
duỗi thẳng trên tay Kid. Bên dưới chút nữa, đôi chân đang giang ra của cô vằn vện
vết thâm tím và dấu ủng ở những nơi mà rõ ràng là đã bị giẫm lên. Caleb nuốt xuống.
“Khalid,” giọng của hắn đều đều, “lấy chăn đắp cho cô gái đi. Cô ta đang bị sốc.
Sau đó đem hai đứa này ra cho tôi.”
Khi Caleb xoay người, Dani đang
đứng cùng Khalid trong tiền sảnh. Hai gã đàn ông tiến vào lúc Caleb rời đi, và
chưa gì hắn đã nghe thấy tiếng ả tóc vàng chống cự lại họ. Caleb cho phép những
kí ức xưa cũ tràn về khi sải bước về phía phòng khách, hòa lẫn với hình ảnh Mèo
Con bầm dập và run rẩy trên sàn phòng tắm. Đó là tất cả động lực hắn cần để làm
chuyện tiếp theo.
Khi tiến vào phòng khách, hắn
thấy Jair đang đứng phía trên Tí Hon, kẻ đang nằm úp mặt xuống sàn với hai cánh
tay bị trói sau lưng. Caleb đẩy Jair lùi ra rồi nắm lấy một túm tóc nhờn bóng của
gã lái môtô và kéo. Trong một giây, dường như Jair đã muốn đẩy lại Caleb, nhưng
khi ánh mắt họ giao nhau, mọi chuyện đã rõ ràng, Caleb không phải kẻ dễ gây
chuyện và Tí Hon sắp học được điều đó. “Jair. Dao.”
Tí Hon vùng vẫy và chửi rủa thế
nên Caleb phải ngồi giạng chân trên lưng gã để giữ gã nằm yên. Giây phút con
dao được đặt vào lòng bàn tay Caleb, một đợt sóng endorphin cùng giận dữ tràn
xuống dọc xương sống của hắn. “Tao đã cảnh báo mày rồi, đồ khốn!” Hắn trở nên mù
quáng. Cơn khát máu xâm chiếm tầm nhìn của hắn. Caleb giơ dao lên một góc bốn lăm
độ rồi đâm thẳng xuống nơi cổ và vai phải của gã Tí Hon giao nhau. Tí Hon bật thét lên thảm thiết, và chất
endorphin bên trong Caleb tiết ra nhiều hơn nữa. Hắn rút dao ra, khiến máu bắn
tung tóe lên tay, ngực và cổ. Đầu óc hắn quay cuồng còn mũi thì phập phồng. Hắn
lại đâm dao xuống lần nữa, lần này là ở phía sau cổ, cắt đôi tủy sống.
Tên đồng bọn của Tí Hon chỉ biết
hét và hét và hét, khiến Caleb như say với sức mạnh cùng sự thỏa mãn đàn ông
nguyên thủy. Jair và người của gã hò reo ăn mừng, mong chờ tới lượt mình. Ở phía
sau, ả phụ nữ thốt ra những âm thanh the thé rời rạc khi cầu xin Caleb dừng
tay. Caleb lại nhấc dao lên và một lần nữa đâm sâu xuống. Tí Hon không còn lên
tiếng được nữa. Máu gã chảy ào ạt còn cơ thể nát bươm dưới lưỡi dao của Caleb.
Khi xác của Tí Hon rũ ra trong
gọng kiềm của Caleb, đầu gã chỉ còn gắn với phần mình bởi vài phân ít ỏi cơ, xương
và gân, suy nghĩ của Caleb dần dần rõ ràng trở lại. Lúc thu vào hình ảnh căn phòng
đầy máu và tiếng gào thét của những kẻ sắp bị trừng phạt, ý nghĩ của Caleb quay
lại với Mèo Con. Cô đang bị thương. Cô cần hắn. Caleb buông Tí Hon ra và nhìn xác
gã rơi phịch xuống đất như một đống thịt bỏ đi.
Hắn đứng dậy, thân thể ướt đẫm
máu của Tí Hon, tay cầm con dao bám đầy máu đông. Mắt hắn bắt gặp mắt của tên
nhóc đang than khóc có tên Kid, và từ từ tiến đến. Kid bắt đầu la hét trước cả
khi Caleb tới nơi. Hắn ấn mũi dao dưới chiếc cằm mịn màng như con nít của tên
nhóc, “Kid. Tao sẽ đem mày và con chồn cái nhãi nhép kia qua đó với tao, và khi
Mèo Con tỉnh lại, cô ấy sẽ kể cho tao nghe chuyện đã xảy ra. Nếu cả hai đứa chúng
mày có liên quan tới chuyện đó, thì tao sẽ làm nhiều thứ ghê gớm hơn nữa. Hiểu
chưa?” Kid nhắm mắt lại và nước mắt chảy thành dòng xuống mặt. Có gì đó ở vẻ mặt
của gã, sự trẻ trung và yếu đuối khiến Caleb muốn tát gã ngã xuống đất, và hắn
làm theo ý mình.
“Jair,” giọng nói của Caleb rất
lạnh lùng, “giữ lại tên ẻo lả và con nhóc này. Giết hết đám còn lại rồi đốt trụi
căn nhà đi.” Caleb bỏ dao xuống và không hề quay nhìn lại khi tiến về phía phòng
tắm.
Gã đàn ông ban nãy vẫn còn đang
chảy máu và quằn quại trên sàn nhà, nhưng khi nhìn thấy Caleb tiến tới, gã cố nằm
thật yên, trở nên vô hình. Cơn thịnh nộ của Caleb lại dâng lên. Đây là một
trong số những gã đàn ông đã tổn hại cô ấy. Hắn muốn quay lại chỗ con dao và chơi
trò thọc huyết tên cưỡng hiếp này, nhưng lại không có thời gian. Mèo Con cần phải
đến bệnh viện.
Hắn chầm chậm tiến lại gần cơ
thể đang run rẩy của cô, đột nhiên ước rằng người mình không dính đầy máu. Cô
thút thít rồi khóc to khi được hắn bao bọc trong vòng tay. Tim hắn chao đảo và
phải cố lắm hắn mới không ôm siết cô vào ngực.
Hắn bế cô lên và bước đi nhẹ
nhàng hết mức có thể ra khỏi ngôi nhà, tiến vào vùng sáng bên ngoài. Hắn nhìn
xuống cô, quan sát ánh mặt trời rọi lên gương mặt rướm máu. Cô đã bớt run rẩy
phần nào, còn chân mày thì khẽ nhíu lại. Trong một khắc, hắn lại thấy cô của ngày
hôm đó, một cô gái e thẹn nhìn hắn với vẻ tôn thờ. Vị cứu tinh của cô. Tôi đã phụ lòng em.
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét