CHƯƠNG 6
Bên ngoài trời đang mưa. Tôi có
thể nghe thấy. Hít sâu một hơi, tôi chầm chậm mở mắt, quên mất trong một giây rằng
mình đang ở đâu, nhưng rồi nỗi buồn kéo đến. Tôi thật sự không biết hôm nay là
ngày mấy nữa. Hắn luôn giữ tôi trong tối, lúc nào cũng vậy, chỉ có duy nhất ánh
đèn ngủ soi sáng cho tôi trong phòng. Tôi không biết tại sao hắn lại làm mọi
chuyện theo cách này. Nếu là để khiến tôi mất phương hướng thì hắn đã thành công
rồi. Tôi chưa bao giờ nhận ra sự bất lực trong việc nắm giữ thời gian lại có thể
gây tàn phá cho khả năng níu giữ thực tế của một người như thế. Thật dễ lạc lối
trong bóng tối vô tận và trong những giờ khắc vùn vụt trôi.
Tôi nghĩ rất nhiều về gia đình,
về mẹ và điều mà bà có thể đang trải qua hoặc không. Có lẽ bà sẽ hối tiếc về tất
cả quãng thời gian chưa từng nói yêu thương tôi. Có lẽ bà sẽ thấy hối hận vì chưa
bao giờ trao cho tôi những cái ôm mà tôi vô cùng khao khát. Giờ thì đã muộn. Tôi
tự hỏi liệu họ có đang suy nghĩ rằng tôi ở đâu không, hay liệu cảnh sát đã báo
với mẹ rằng hi vọng tìm thấy tôi đã tiêu tan rồi không. Tôi đếm ngày trôi qua bằng
cách tính số bữa ăn. Đến lúc này tôi đã ăn được sáu bữa sáng. Tôi muốn về nhà.
Ngày, giờ, hay bất kì độ dài
thời gian nào đã trôi qua kể từ trận đòn đầu tiên, cũng đã làm thay đổi mối
quan hệ giữa tôi và tên bắt cóc. Trong lúc tôi ngủ, hắn đã tự biến mình thành
chủ nhân số phận của tôi, và tôi chẳng thể làm gì khác ngoài cho phép điều đó.
Tôi tỉnh giấc vào hôm sau, ngay khi hắn vừa bước vào phòng cùng với lọ kem lạnh
đã bôi cho tôi sau trận đòn. Gương mặt hắn trông nghiêm nghị hơn. Thiếu vắng dấu
vết của nụ cười thường thấy. Ngay lập tức tôi biết mình không nên thử thách lòng
kiên nhẫn của hắn.
Tôi đã nằm sấp ngủ, ở đúng cái
tư thế hắn đã bỏ tôi lại, mà không hề có đủ sức hay mong muốn nhúc nhích gì. Lớp
da từ vai đến cổ chân, và đặc biệt là toàn bộ vùng mông, có cảm giác căng tức đau
đớn cùng ngứa ngáy khó chịu. Mỗi khi di chuyển đầu, hai vai tôi lại bỏng rát và
nhức nhối. Cơn đau kéo dài xuống tận hai chân tôi.
Hắn đứng cạnh giường phía trên
tôi, hít vào thật sậu rồi chầm chậm thở ra. Tôi tự hỏi liệu hắn có thấy hổ thẹn
về những gì đã làm với tôi hay không. “Cô dậy được không?” hắn hỏi. Giọng hắn đầy
hời hợt, chẳng hề quan tâm xem câu trả lời của tôi là gì.
“Tôi không nghĩ thế,” tôi rền
rĩ, hai mắt đau nhói vì nước mắt. “Nhưng tôi đau lắm, Chủ Nhân.” Tôi giữ đầu mình
cúi xuống, hi vọng hắn hiểu việc gọi hắn như vừa rồi khó khăn đến thế nào với tôi.
Giọng hắn hạ xuống, dịu dàng hơn.
“Tôi cá là vậy, nhưng hãy nhìn nó đã giúp gì cho cách cư xử của cô kìa.” Tôi siết
chặt cơ hàm, không nói gì cả.
Bây giờ, vào tất cả những ngày
sau đó. Tôi sẽ vừa khiếp sợ cũng lại vừa hăm hở trông đợi sự bầu bạn của hắn, nếu
không vì lý do nào khác ngoài việc tôi ghét sự cô độc và bóng tối.
Trượt xuống giường lần đầu tiên
trong vài ngày qua, tôi không còn cảm thấy cơn đau châm chích kinh khủng đó nữa.
Tôi cẩn thận đứng dậy, các thớ cơ co rút cứng ngắc đầy kháng cự. Tôi nhăn mặt, đau
đớn lan truyền khắp người.
Mấy ngày qua, tôi không biết
chính xác là mấy ngày, có lẽ là ba, cộng thêm cuộc chạm trán đầu tiên dễ sợ đó,
tôi đã nằm sấp trên giường với Caleb ở bên cạnh. Hắn giúp tôi ngồi dậy khi tôi
cần dùng phòng tắm, từ chối cho tôi sự riêng tư dưới cái cớ giúp đỡ. Hắn tắm
cho tôi, đút tôi ăn, đặt từng mẩu thức ăn lên môi để tôi cẩn thận ngậm lấy từ
tay hắn. Nhiều lúc tôi thấy mình giống hệt một con búp bê. Khi tôi chống cự hay
tỏ ra chần chừ, lòng bàn tay trần của hắn vụt xuống phần mông còn ê ẩm của tôi
sẽ trở thành động lực để tôi vâng lời. Đầu hàng ý chí, đó là cái giá mà tôi phải
trả.
Kem lạnh sẽ được xoa lên da tôi
ít nhất hai lần một ngày, và việc đó luôn khuấy động nhiều cảm xúc lạ lẫm trong
tôi. Hắn chạm vào tôi trong lúc xoa kem. Mặc dù hắn đã cố khiến chuyện đó trở nên
bình thường, nhưng với tôi nó vẫn rất đặc biệt, đầy tính toán. Caleb sẽ bắt đầu
từ cổ chân tôi, và thường khiến tôi phải cắn môi vì cảm giác sung sướng thuần túy.
Chưa có ai từng xoa bóp cho tôi cả, tôi cũng không biết cổ chân mình lại cần
nhiều sự chú ý đến vậy. Khi hắn ta chạm vào tôi, hắn khiến mọi thứ trở nên tốt
hơn, đến độ tôi chẳng màng việc đó là xấu nữa. Tôi nằm bất động hoàn toàn, cố gắng
hết sức để không làm lộ ra dấu hiệu cho thấy hành động săn sóc của hắn khiến tôi
thấy say sưa. Rồi hắn sẽ bao lấy bắp chân tôi và miết những đầu ngón tay mình lên
đó, cho đến khi tôi bật ra một tiếng thở dài, chậm rãi trên gối. Lúc nào hắn cũng
xoay sở để kéo hai chân tôi hơi giạng ra, sau đó xoa nắn ở gần nơi thầm kín của
tôi đến độ tôi phải cố lắm mới không hét lên, ‘Dừng lại!’. Tuy nhiên, mỗi lần
xoa bóp hai bên mông tôi, hắn đều lên tiếng báo trước. Tôi nghĩ hắn thấy phấn
khích tột độ khi có thể khiến tôi khó chịu. Vào một ngày, tình hình trở nên tồi
tệ hơn với màn tra hỏi không dứt của hắn.
“Vậy là, cô chưa từng chung đụng
với đàn ông.” Đây giống một lời khẳng định hơn là một câu hỏi, như thể hắn đang
nói về điều hắn đã biết rồi. Tôi tự hỏi mình đã làm gì khiến sự thật trở nên hiển
nhiên đến vậy.
“Không, thưa Chủ Nhân.”
“Còn phụ nữ?”
Tôi mau chóng lắc đầu. “Không,
thưa Chủ Nhân.” Nhưng tôi đã nói dối.
Trước đây tôi đã từng cùng với
một phụ nữ, à thì, một cô gái. Tôi không biết có thể định nghĩa chuyện đó là tình
dục hay không, chủ yếu là cậu ấy để cho tôi sờ soạng và hôn. Nicole và tôi chưa
từng cùng với một đứa con trai nào. Tôi đoán chúng tôi chỉ đang thử trải nghiệm
các thứ thôi. Làn da của cậu ấy rất mềm mại, hồng hào, và luôn có mùi vani
thoang thoảng. Tôi yêu cảm giác hai nhũ hoa bé xíu của cậu ấy cứng lên trên lưỡi
mình mỗi khi tôi nhẹ nhàng mút chúng, thỉnh thoảng lại nhấm nháp bằng răng. Cậu
ấy vẫn chưa phát triển hết. Ngực vẫn bé hơn ngực tôi rất nhiều, nhưng lại không
hề kém đẹp hơn. Khuôn miệng của cậu rất khác với miệng của bạn trai tôi. Nó mềm
hơn, mịn hơn và thanh nhã hơn. Thật kì lạ khi lại nghĩ về cậu ấy trong lúc hắn
xoa xát tôi. Một áp lực nho nhỏ hình thành giữa hai chân, và trong một giây,
khi da thịt tôi đầu hàng trước đôi tay của hắn, và tâm trí chìm sâu vào những mộng
tưởng, tôi đã muốn hắn chạm vào mình ở đó.
“Cô đã bao giờ tự chạm vào mình
chưa?” Mặt nóng bừng, tôi quay đi, giấu mặt sau hai bàn tay và chiếc gối. Hắn bật
ra tiếng cười châm chọc, nhưng lại không ép tôi trả lời. Tôi đang dần quen với
sự săn sóc của hắn, tin rằng chúng mang tính thủ tục hơn là thân mật. Những thứ
khác vẫn khiến tôi khó chịu như thường. Trạng thái khỏa thân chắc chắn là điều
nên tập để quen dần. Tôi cảm thấy biết ơn vì không ai ngoài Caleb ra vào phòng
mình, nhưng kể cả hắn cũng khiến tôi thấy cực kì xấu hổ. Bất kì loại quần áo nào
cũng quá khó chịu khi mặc vào. Thậm chí tấm trải giường, từng rất mềm mại với làn
da tôi bây giờ cũng gây cảm giác ram ráp vì quá trình lành lại. Tôi ghét phải
ngồi trên nó mỗi khi ăn.
Bước vào phòng tắm, vẫn trần
trụi và bị giam hãm, tôi nhìn vào gương. Vết bầm đã mờ đi thành màu lục nhạt, mặt
tôi không còn sưng còn tóc tai thì rối bù. Tôi nhìn chăm chăm vào mình một lúc
lâu. Cô gái đang nhìn lại là ai vậy? Tôi nhấc tóc lên để quan sát chiếc vòng ở
quanh cổ. Phải thừa nhận rằng ấn tượng cực kì mạnh mẽ. Trông tôi như một sinh vật
lạ nào đó bị bắt ở rừng mưa Brazil vậy. Lần thứ một triệu, tôi tự hỏi mình rằng
động cơ của Caleb là gì khi cầm tù tôi như thế. Tôi khỏa thân bên cạnh hắn từ
ngày này qua ngày khác, vậy mà hắn chẳng có dấu hiệu nào cho thấy sẽ lợi dụng tình
trạng dễ bị tổn thương của tôi cả. Tôi hoàn toàn nằm trong sự định đoạt của hắn.
Có nhiều lần nhìn hắn như đang cố gắng để kiềm chế bản thân, và lần nào hắn cũng
làm được cả. Tôi luồn ngón trỏ qua chiếc móc ở phía trước, giật giật, rất chắc
chắn.
Hai đai đeo ở cổ tay cũng là một
phần phục sức vĩnh viễn của tôi, vì chúng cũng được gắn khóa chắc chắn. Tôi có
thể đã cố cắt rời chúng, nhưng trong phòng lại chẳng có thứ gì làm được chuyện đó.
Vì một lý do nào đó, mấy thứ xiềng xích này chỉ khiến tôi thấy trần trụi thêm;
chúng lôi kéo sự chú ý vào sự thật rằng tôi chẳng có thứ gì khác trên người cả.
Xoay người lại, tôi quan sát phía sau như vẫn làm thường nhật, hàng hàng lớp lớp
những vết roi đang mờ dần.
Cửa phòng mở ra. Tên ‘chủ nhân’
bước vào cùng với bữa sáng. Tôi di chuyển đến khung cửa phòng tắm, nhìn chằm chằm
khi hắn đóng cửa lại bằng chân. Dám thề rằng người đàn ông này không bao giờ ngủ.
Tôi không chắc lúc này là mấy giờ, nhưng dù có là lý do gì thì nó cũng gây cho
tôi ấn tượng rằng, còn quá sớm để tắm và thay quần áo. Hắn lúc nào cũng ăn vận
như thể sắp đi dự tiệc hay đi chơi đêm, không bao giờ mặc quần áo bình thường
hoặc thoải mái cả. Dĩ nhiên ngoại trừ cái ngày chúng tôi gặp nhau. Tôi giật nảy
khi hắn lên tiếng.
“Sao lại che mình lại vậy?” Tôi
lập tức nhìn xuống đất nhưng không nhấc hai tay khỏi ngực.
“Tôi đang trần trụi, thưa Chủ
Nhân,” tôi đáp, giọng run run.
Hắn đặt khay xuống giường. “Cô
từng trần trụi trước mặt tôi rồi mà. Sao đột nhiên lại e lệ vậy? Thả tay ra và
lại đây.” Tôi thả tay xuống, đan chúng lại với nhau ở ngay phía trước lúc bước
về phía hắn. Caleb thở dài khi tôi tiến đến, rồi hắn gạt tay tôi khỏi chỗ kín.
“Đừng có che mình lại trước mặt tôi. Lố bịch lắm.” Tôi cắn môi.
“Vâng, Chủ Nhân”. Tôi nói chỉ
lớn hơn thì thầm một chút. Tôi đang ở trong một tâm trạng rất lạ. Thật đấy, tôi
thấy cực kì chán nản, ai lại không như thế chứ? Giận dữ, sợ hãi, bối rối, cô đơn
- tất cả đều trở thành những cảm xúc quen thuộc. Nhưng hôm nay, tôi lại cảm thấy
thêm một điều khác nữa, và nó chống lại với tất cả mọi logic mà tôi muốn Caleb
hiểu. Tôi muốn hắn nói chuyện tử tế với mình, có lẽ thậm chí là ôm mình nữa. Kì lạ không đủ để định nghĩa tâm trạng của
tôi. Bỗng dưng, tôi muốn bật khóc, nhưng thay vào đó chỉ nhìn chăm chăm xuống sàn,
cố không suy nghĩ.
Hắn thở dài thườn thượt, ôm lấy
mặt tôi trong tay, “Tôi không có dư dả thời gian để dạy cô cách cư xử cho đàng
hoàng.” Tôi cau mày trước lời nói khó hiểu kia. Như thế là thế quái nào?
“Tôi thấy khá hơn rồi,” tôi thì
thầm. Dù vậy nhưng tôi chắc khuôn mặt mình nói khác. Tim tôi đập nhanh hơn khi đôi
tay mềm mại, ấm áp của hắn giữ tôi đứng yên. Gương mặt hắn, đôi môi đó, ở gần đến
khó chịu, hay vẫn chưa đủ gần. “Chẳng có lý do gì tôi không thể mặc quần áo trở
lại cả.”
Vài giây trôi qua, đôi mắt
xanh lam của hắn tìm kiếm đôi mắt nâu của tôi. Miệng hắn cong lên, một nụ cười
thoáng vẻ thâm hiểm kéo giãn môi hắn. Đó là kiểu cười tôi đã hiểu quá rõ. Tôi đã
quên gọi hắn là chủ nhân. Tôi đã nói ra một điều nghe như một mệnh lệnh. Tôi
nghĩ mình đã co rúm lại, và dường như đó chính là điều hắn đang chờ đợi.
Tôi kéo người ra, ngay lập tức
quỳ sụp xuống chân hắn, hi vọng hắn sẽ thương xót và ban cho tôi thỉnh cầu kia.
Hắn với tay xuống khóa thắt lưng và tim tôi đập nhanh đến kiệt quệ. Tôi điên cuồng
lắc đầu khi với lên giữ chặt tay hắn trong tay mình. “Làm ơn đừng đánh tôi,” tôi
thì thầm bằng giọng khàn khàn. Nước mắt rơi xuống và tôi chùi chúng khỏi mặt.
“Tôi xin lỗi, thưa Chủ Nhân. Làm ơn đừng đánh tôi.”
Hắn phát ra âm thanh nghe không
giống đang cười, mà gần như là tiếng gầm gừ khó chịu và hất tay tôi ra. “Đứng lên,”
hắn nói, giọng điềm tĩnh, nhưng tôi chỉ bám víu lấy chân hắn và khóc. Hắn thở dài
nặng nề ngay trước khi thô bạo kéo áo khỏi quần, rồi nhanh chóng cởi cúc áo. Tôi
không biết điều gì khiến mình sợ hãi nhiều hơn, là ý nghĩ hắn sẽ lại đánh tôi
hay việc hắn đang cởi quần áo. Hắn nắm tóc kéo tôi dậy, và một biển hoảng loạn
tràn qua người tôi. “Cởi áo tôi ra.” Tôi chầm chậm mở mắt, tiếp nhận khoảnh khắc
đó từng chút từng chút một. Hình như tôi bị choáng mất rồi. Chiều cao của hắn
khiến tầm mắt tôi ngang bằng với vồng ngực trơn láng, rám nắng. Hơi thở của hắn,
cũng như tôi, trở nên nhanh hơn. Có lẽ là sai lầm khi nói với hắn rằng tôi đã
thấy khỏe hơn. Có lẽ đó là điều duy nhất khiến hắn giữ khoảng cách. Không thể làm
gì khác ngoài tuân lệnh, tôi đặt hai tay lên vai hắn, nhẹ nhàng kéo lần áo sơ
mi ra sau cho đến khi nó trượt khỏi người hắn. Chiếc áo rơi xuống sàn.
Hắn giữ mặt tôi trong tay, lau
đi những giọt nước mắt trên đó. “Cô vẫn nghĩ đám vải vóc có thể bảo vệ cô khỏi
tôi sao?” Tôi nhìn hắn, nài xin bằng ánh mắt của mình. “Nhặt áo lên,” hắn nói.
Tôi chầm chậm quỳ xuống, vẫn nhìn lên vì gương mặt bị hắn giữ trên tay. Những đầu
ngón tay tôi nhặt chiếc áo lên. “Mặc vào đi.” Hắn cười thật tươi khi tôi khoác áo
của hắn lên. Nó dài đến đầu gối tôi, hai tay áo nằm cao hơn đó một chút. “Để rồi
xem,” hắn thì thầm sát tai tôi. Tôi rùng mình.
Khi hắn quay người rời đi, để
lấy một cái áo khác, chắc là thế, tôi để cho sự nhẹ nhõm vì không bị phạt tràn
qua người. Bắt đầu cài cúc chiếc áo hắn cho mượn, tôi thấy ngạc nhiên khi mùi của
hắn lại khiến dạ dày mình nhộn nhạo. Áo của hắn, mùi hương của hắn, vây lấy tôi.
Đây là lần đầu tiên kể từ ngày bị đưa đến đây, sự hiện diện của hắn, áp sát lên
người, đem đến cho tôi niềm an ủi. Tôi thưởng thức điều đó bằng cách đưa hai cổ
tay áo lên mũi và hít vào thật sâu. Đó không phải một cái ôm, nhưng sự dễ chịu
thì vẫn hệt như thế. Tôi cần phải thoát ra khỏi đây trước khi hoàn toàn mất trí.
Hắn quay lại sớm hơn tôi nghĩ
và không hề mặc áo. Hai mắt tôi không thể rời khỏi da thịt săn chắc, đầy cơ bắp
của hắn, phần hông hẹp, vệt lông mỏng dính kéo dài từ rốn và biến mất dưới thắt
lưng chiếc quần cắt may của hắn. Hắn đặt xe đẩy thức ăn cùng chiếc ghế mang
theo ở gần cửa. Mặt tôi nhăn nhó, những kí ức về cái đêm kinh khủng đó khiến toàn
bộ cơ thể tôi như đứng trên bờ vực. Tôi không mong phải diễn lại bất kì cảnh tượng
nào của buổi tối đó.
Nhưng tôi không nói gì, chỉ lặng
lẽ vâng lời khi hắn xoay tôi lại, khóa chặt hai cổ tay tôi phía sau lưng. Lần này,
hắn bảo đảm tôi sẽ không thể giật lấy thức ăn được nữa, mà tôi cũng chẳng muốn
làm vậy. Thật ra, tôi không đói lắm, chỉ buồn thôi.
Thật khó để giả vờ đói bụng,
trong khi đầu óc vẫn còn mải suy nghĩ về cuộc trò chuyện trước đó. Hắn đút tôi
bữa sáng trong khi tôi quỳ trên sàn trước mặt hắn, hai cổ tay bị trói phía sau.
Hắn cười rất nhiều, nhưng không phải lúc nào cũng thế. Hắn rất điềm tĩnh, luôn
biết lo xa. Tôi chưa từng nghi ngờ việc những thứ hắn làm đều là để phục vụ cho
mục đích đen tối nào đó, nó hiện diện trong chính nụ cười của hắn. Tôi nhớ hắn
từng bảo rằng không có nhiều thời gian để dạy cho tôi các thứ. Tôi phải học cái
gì mới được? Khi nào thì chúng tôi bắt đầu? Hắn có định sẽ thả tôi ra không? Tôi
thậm chí có thể sống sót qua chuyện này không? Hắn là một người đàn ông điển
trai, không ai có thể phủ nhận điều đó, vậy thì tại sao chứ? Tại sao lại bắt cóc
phụ nữ trong khi hắn rõ ràng có thể khiến họ tự nguyện dâng hiến? Tất cả chuyện
này giống hệt bộ phim Kiss the Girls vậy.
Tôi quay đi khi hắn cố đút cho tôi thêm món trứng.
“Không đói à?”
Tôi lắc đầu. “Không, thưa Chủ
Nhân.”
“Được. Tôi ăn hết dùm cô.”
Tôi muốn nói chuyện với hắn.
Muốn hỏi hắn nhiều câu hỏi quan trọng mà chắc chắn hắn sẽ không trả lời. Từng câu
hỏi thu mình trên đầu lưỡi, cố gắng bật ra khỏi miệng tôi. Tôi liếm môi, chuẩn
bị hỏi khi hắn lên tiếng.
“Nằm xuống.” Chân mày tôi nhíu
lại với nhau. “Khó hiểu lắm sao? Nằm xuống.” Hắn đặt tay lên vai trái của tôi
khi ấn tôi xuống đất bằng sợi xích gắn trên vòng cổ.
Tôi thấy hơi khó chịu với tư
thế này. Đôi tay bị trói chặt đè nặng lên xương cụt của tôi, lòng bàn chân tôi
chạm vào hai bên mông. Tôi hơi vùng vẫy, nhưng xoay sở kéo được hai chân ra từ
bên dưới ra để khép chúng lại.
“Cô có biết tư thế đó gợi cảm
thế nào không?” hắn nói. Tôi nghiến răng và nhìn đi chỗ khác. “Màu trắng rất hợp
với cô, tôi phải ghi chú lại điều này mới được. Nhìn thấy cô mặc quần áo khiến
tôi nghĩ đến việc lột trần cô. Dù sao đi nữa, tôi nghĩ đây là một cơ hội rất tốt
để khiến cô thoải mái hơn khi khỏa thân trước mặt tôi, và việc đó sẽ cho tôi một
cảnh tượng hay ho để xem trong lúc ăn.”
Tôi ấn chặt hai gối lại với
nhau nhưng rồi phải giạng ra khi bị hắn kéo. Tôi vẫn còn nhớ rất rõ trận đòn và
không muốn khiến hắn phát bực. Cả căn phòng yên ắng ngoại trừ hơi thở nặng nhọc
của tôi. Chưa bao giờ tôi thấy bị bóc trần thế này.
“Đáng yêu đấy,” hắn đột ngột hít
vào, và khi lên tiếng lần nữa, giọng hắn trở nên trầm đục, hơi khàn. “Sắc hồng
vừa đúng độ. Bây giờ…giữ hai chân mở rộng. Đừng có chọc tức tôi.”
Tôi nhắm mắt để ngăn lại dòng
lệ quen thuộc. Kinh sợ và hổ thẹn bùng lên thành giận dữ, từ từ khuấy đảo lồng
ngực tôi. Tôi nhìn chăm chăm lên tường, hoàn toàn bất động trong lúc hắn ăn. Cảm
giác thật lạ khi ngồi mở rộng chân cho hắn nhìn ngắm. Không khí chạm vào mọi nơi
trên người tôi. Nhiều lúc vùng kín của tôi có vẻ như tự ý mở ra, hệt như một cái
miệng nhỏ đói khát vậy. Hắn đã hạ sợi xích xuống giữa hai chân tôi, di chuyển nó
tới lui giữa hai cánh môi dưới.
Tôi nheo mắt nhìn hắn, ước gì
có thể đá vào gương mặt hắn để xóa đi nụ cười kia.
“Không định khiến cô kiêu ngạo
đâu, vì cô như thế sẵn rồi, nhưng mà cô đẹp lắm.”
Niềm tự hào lấn át nỗi sợ hãi,
và tôi không thể ngăn mình không cắn câu. “Buồn cười thật,” tôi nói, cố khép
hai chân lại, “trong số tất cả mọi người thì anh lại là kẻ nói người khác kiêu
ngạo.” Hắn gần như không nhịn được cười.
“Hay đấy, nhưng tôi không phải
người đang quỳ trên sàn với hai chân rộng mở.” Tôi bắt đầu khóc, nỗi thất vọng
và giận dữ trào qua khóe mắt thành dòng - một biểu hiện của sự yếu đuối.
“Tôi ghét anh.”
“Cô không ghét tôi,” hắn nói
như thể đó là sự thật, như thể hắn hiểu tôi lắm. Hắn quỳ giữa đôi chân giang rộng
của tôi rồi nghiêng người tới, hai bàn tay chống trên thảm. Tôi quay đầu sang bên.
Hắn hôn tôi, đầu tiên là ở phía sau tai, sau đó xuống cổ. “Nhưng cô ước mình làm
được thế.”
“Dừng lại,” tôi thì thào.
“Tại sao?” Hắn dịu dàng thầm
thì. “Áo của tôi đột nhiên ấm quá hả?”
Một tiếng thở gấp khe khẽ vụt
thoát khỏi miệng tôi, khi bàn tay ấm áp của hắn bao lấy một bên ngực tôi qua lớp
vải mềm. Tôi mở miệng toan bảo rằng hắn không nên tự mãn khi bàn tay kia của hắn
phóng xuống, chạm vào nơi giữa hai đùi tôi. Chết trân tại chỗ, nỗi sợ hãi khiến
tôi đờ ra. Qua lần vải áo sơ mi, những ngón tay hắn ve vuốt tôi, suốt lúc đó khóa
chặt mắt mình với mắt tôi. Hắn không tiến vào bên trong tôi, do không thể xuyên
qua được lớp vải áo, nhưng dẫu thế những ngón tay kia vẫn xâm nhập từng tế bào
của tôi. Hắn ở khắp mọi nơi. Và rồi, bất chấp mọi logic, tôi cảm thấy mình đỏ lựng
lên vì hơi nóng. Khoái lạc, khao khát, không phải đau đớn. Bỗng dưng toàn bộ cơ
thể tôi dồn sự chú ý lên những ngón tay của Caleb và điều chúng đang làm. Tim đập dồn, tôi kiềm nén thôi thúc rên rỉ. Khuôn miệng của Caleb chuyển thành một nụ
cười đầy hiểu biết, và rồi hắn chầm chậm kéo tay ra, để lại tôi hổn hển trên sàn
nhà.
“Bây giờ. Nói tôi nghe là cô
không ghét tôi.”
“Không.”
Vồng ngực trần của hắn áp vào
tôi, hơi nóng của nó truyền những đợt run rẩy xuyên suốt cơ thể tôi. Hắn hôn cổ
tôi trong lúc lướt tay xuống đùi. Hơi thở sâu của hắn hết vào rồi ra, tạo ra âm
thanh xì xào trên da tôi. Nơi cương cứng của hắn nóng bỏng qua lớp vải quần. Hắn
cọ nó lên tôi, như thể bằng cách nào đó sẽ tiến vào tôi vậy. Tôi vật lộn với
chiếc còng da, cố gắng cởi trói cho hai tay mình. Hắn chậm lại, nhẹ nhàng mơn
trớn tôi với vẻ dịu dàng, trìu mến. Hắn di chuyển tới lui bên trên tôi, hôn tôi,
xoa nắn tôi, hít thở trên da thịt tôi.
Có gì đó trong cơ thể tôi thay
đổi, nhưng tôi không muốn thế. Tôi thấy nóng, rất nóng. Hơi thở tôi trở nên gấp
gáp hơn, và tất cả những gì tôi có thể làm là hít ngửi hắn, đang vây lấy tôi,
thu vào mùi hương của hắn. Hắn hôn dần xuống ngực tôi, giữ hai chân tôi giang rộng.
“Dừng lại…dừng lại.” Câu phản
đối đầu tiên là thật, còn câu thứ hai thì…tôi không chắc nữa.
Miệng hắn bao lấy một bên nhũ
hoa tôi qua lần vải áo, thế nào đó tôi lại có cảm giác vô cùng đau khổ vì hắn không
thể thật sự chạm vào tôi. Hắn mút mạnh hơn, khiến đầu vú tôi sưng cứng, ướt át
và nóng rẫy. Tôi nửa thở dài, nửa rên rỉ, không thể cưỡng lại việc ngửa đầu ra
sau trên thảm, mắt nhắm lại, rơi vào những cảm xúc chưa từng biết đến trước đây.
“Cô không hề ghét tôi, tôi nghĩ
cô thích tôi.” Tôi đang kêu la, nhưng không phải vì những lý do đúng đắn. “Tôi
nghĩ tôi biết vài thứ khác cô có thể thích.” Hai tay và miệng hắn lướt dọc xuống
cơ thể tôi, và dù biết mình nên lên tiếng, tôi vẫn không thể nói gì đó để ngăn
cản. Hắn sẽ làm điều hắn muốn dù tôi có phản đối hay không. Liệu có quá kinh khủng
nếu tôi không làm gì hết không? Liệu tôi có phải nhận hết tội lỗi không?
Hai mắt vụt mở và tôi ngồi phắt
dậy ngay khi miệng hắn bao lấy vùng kín của mình. Hắn nhìn lên và tóm lấy chiếc
vòng cổ rồi hôn tôi thật dữ dội trước khi đẩy tôi xuống trở lại. Choáng váng, tôi
vặn vẹo từ bên này sang bên kia, kêu thét và gầm gừ. Tôi nếm được chính mình trên
môi; tôi đang ở trên môi hắn. Hắn rên rỉ khi trượt lưỡi lên xuống vùng da thịt
kín đáo, ép những tiếng rền rĩ và la hét thoát khỏi lồng ngực tôi. Tôi khép chặt
hai chân hết mức có thể khi những ngón tay hắn cắm vào mặt trong đùi. Tôi chẳng
cảm thấy gì ngoài khuôn miệng của hắn trên người mình. Toàn bộ cơ thể tôi bây
giờ đã trở thành một phần mở rộng của khe miệng nhỏ hồng hồng ở giữa hai chân.
Không lương tri, không hổ thẹn, nó chỉ muốn điều nó muốn và chẳng hề quan tâm đến
chủ nhân của nó. Cơ thể đã phản bội tôi. Các thớ cơ trên người tôi căng ra, tất
cả mọi cảm giác đều dồn lên nơi Caleb đang liếm láp. Đầu tôi choáng váng, và
trong một giây mờ mịt, hình như cơ thể tôi đã nổ tung. Tôi cong lưng, cắn môi,
vặn vẹo trên mặt hắn cho đến khi cơn co thắt dữ dội truyền từ tôi sang hắn. Nằm
trên sàn, tôi thở hổn hển, rên rỉ với chính mình khi cảm giác râm ran nhẹ nhàng
lan tràn xuyên suốt cơ thể. Hắn nằm trên người tôi. Hôn cổ tôi.
“Đã bảo là em sẽ thích mà,” hắn
thì thầm.
Tôi không tìm được từ ngữ để
diễn tả việc đó. Xoay đầu sang, tôi nhìn hắn qua hai mi mắt nặng trĩu.
“Lẽ ra em không nên cắn môi mạnh
quá, lần sau hãy thả nó ra,” hắn nói, dùng ngón cái xoa xoa môi tôi. Đôi môi hắn
ẩm ướt, hoặc là do mồ hôi, hoặc là do tôi, làm
ơn hãy là mồ hôi đi. Hắn mỉm cười rồi hôn lên miệng tôi…là do tôi rồi. Thật nhục nhã.
“Tôi vẫn ghét anh,” tôi khẽ nói,
mắt nhìn lên trần nhà, lơ đãng, thỏa mãn và thiếu mất cái gì đó. Hắn kéo tóc tôi
khỏi mặt và lại hôn tôi.
Những ngón tay hắn ấn lên phần
da thịt ẩm ướt và tôi không thể ngăn mình rên rỉ khi cả cơ thể đập rộn lên dữ dội.
“Nhưng ‘cô bé’ của em thì không…và chuyện đó mới quan trọng.” Hắn mỉm cười, và
tôi nhắm mắt lại, quay đi hướng khác. “Thực ra, tôi sẽ gọi em như thế…Mèo Con.”
Tim tôi bỗng dưng đau nhói. Tôi
có tên kia mà. Olivia. Livvie. Chợt nhận ra hình như hắn chưa từng hỏi tên tôi, kể
cả ngày hôm đó trên đường cũng không, điều đó có nghĩa hắn chưa bao giờ xem tôi
là một con người - một lần cũng chưa. Cổ họng tôi nghẹn cứng vì đau đớn. Liệu có
ai trên hành tinh này quan tâm đến việc tôi là ai không? Tôi nghĩ về Nicole,
người bạn thân của tôi. Cậu ấy có quan tâm. Cậu ấy sẽ không từ bỏ hi vọng tìm
thấy tôi.
Khi hai mắt tôi tập trung trở
lại, Caleb đang nhìn chằm chằm vào tôi với biểu cảm kì lạ nhất từ trước đến giờ
trên gương mặt. Hắn vẫn mỉm cười, không tươi lắm, chỉ hơi hiếu kì, như thể bằng
cách nào đó hắn biết tôi đã để đầu óc lang thang cách đó hàng trăm dặm vậy. Chúng
tôi nhìn nhau thêm vài giây nữa, dù tôi chẳng biết lúc đó cả hai đang nghĩ gì.
Chỉ là chúng tôi không thể quay đi. Lồng ngực tôi run lên với tiếng nấc không
được phép thoát ra.
Bùa chú đã tan biến, hắn chầm
chậm dứt người ra, sau đó nắm chặt tay và lôi tôi dậy. Đầu tôi quay vòng còn
hai chân run lẩy bẩy. Lúc tôi toang giật tay mình khỏi tay hắn thì thình lình,
một dòng ướt át nóng bỏng chảy ra trên hai đùi tôi. Theo bản năng, tôi khép chân
lại và nhìn xuống, ngay lập tức cảm thấy xấu hổ khi nhận ra một giọt ẩm ướt của
mình đang tìm đường trườn xuống đùi. Caleb cũng nhìn thấy và tôi không thể ngăn
được cơn nóng bừng hổ thẹn hay dòng nước mắt khác hiện ra trên mặt mình.
Caleb bật ra âm thanh nằm đâu đó
giữa thở dài và rên rỉ, trước khi với xuống lướt những đầu ngón tay theo dòng
chất lỏng. Hắn đưa ngón tay lên, chà xát sự ẩm ướt kia giữa ngón cái và mặt
trong các ngón tay. Trước vẻ mặt hoàn toàn kinh hãi của tôi, hắn liếm mút hai
ngón tay mình, hai mắt nhắm lại, thưởng thức nỗi nhục nhã ê chề kia. Tôi bật ra
tiếng nức nở. Lần này lớn hơn.
“Chuyện gì thế Mèo Con?” hắn
nghiêng về phía tôi, “Có gì sai với việc thưởng thức khoác lạc mà tôi trao cho
em à?” Hắn quan sát tôi với vẻ thỏa mãn hiển hiện, kể cả khi nước mắt tôi lăn dài
trên má rồi rơi xuống sàn. “Trả lời tôi, Mèo Con.” Hắn nhấn mạnh, một chút nóng
nảy đã rời bỏ giọng nói. Tôi không thể cho hắn câu trả lời.
Một cách đầy chủ ý, hắn nắm lấy
hai cánh tay bị trói của tôi và dắt tôi về giường. Hắn ngồi xuống trước, khiến
tôi thấy kinh sợ khi bị kéo vào lòng hắn. Tôi kêu ré lên vì ngạc nhiên, nhưng rồi
nhanh chóng im bặt. Hắn lại lên kế hoạch quái quỷ gì nữa đây?
“Sao em lại khóc hả, Mèo Con?”
hắn gặng hỏi, “Hôm nay tôi đã làm em đau chưa?” hắn dịu dàng hôn vai tôi.
“Có,” tôi trả lời trong tiếng
nức nở. Hôm nay, nỗi đau là về mặt cảm xúc, kiểu tệ hại nhất. Hắn kéo người khỏi
vai tôi với biểu cảm kinh ngạc, nhưng rồi mau chóng đeo lên chiếc mặt nạ dửng dưng.
Môi hắn lại lần tìm đến vai tôi, lần này lướt dần lên gáy. Tôi cứng người, cố tìm
cách tránh né sự mơn trớn của hắn nhưng biết là vô ích.
“Làm ơn trả lời tôi rõ ràng hơn
xem,” hắm thầm thì, “Tôi đã giao cấu với em chưa?” Tôi thở gấp, bất động bởi nỗi
sợ choáng ngợp.
“Không, thưa Chủ Nhân,” Tôi nói,
giọng chỉ hơn lời thì thầm một chút. Hắn quấn chặt cánh tay trái quanh người tôi,
kéo tôi sát hơn vào ngực hắn, ép đầu tôi ngả lên vai hắn. Ngoại trừ nỗi sợ hãi,
nhục nhã và tình trạng bán khỏa thân của chúng tôi, thì đây chính là điều tôi
mong muốn chưa đầy một giờ trước. Tôi đã muốn hắn ôm mình. Hãy cẩn thận với điều mà cô ước…
“Em có đến không?” hắn thì thầm
vẫn với tông giọng dịu dàng đó. Tôi nhắm mắt và cố không rùng mình trong cơn nức
nở âm thầm. “Không sao đâu, Mèo Con; em có thể nói với tôi sự thật. Tiếp tục đi,
hãy nói ‘cảm ơn Chủ Nhân vì đã để tôi đến’.” Dùng bàn tay phải, hắn ép hai chân
tôi rộng mở trên đùi hắn, ngăn cản khi tôi cố khép chúng lại một cách vô ích. Tôi
cố ngăn nước mắt trong khi tâm trí quay cuồng. “Em đang khiến tôi bực đấy, Mèo
Con; trả lời câu hỏi đi.”
Tôi đốp lại. “Tên tôi không phải
Mèo Con!” Tôi hét lên, cuối cùng cũng đầu hàng trước cơn quá khích.
Gần như ngay lập tức, Caleb ấn
tôi nằm gập trên gối trái của hắn, giữ chặt hai chân tôi bằng gối phải rồi giáng
xuống một tràng đét mông khiến tôi phải kêu thét. Trong lúc tâm trí tôi tứ tán
khắp mọi hướng, tìm kiếm mưu kế, những cú đét vẫn tiếp tục giáng lên phần mông
trần của tôi.
“Làm ơn dừng lại đi,” tôi van
nài. “Làm ơn hãy dừng lại, tôi xin lỗi. Thề có Chúa, tôi xin lỗi.” Nhân từ có lẽ
là thứ cuối cùng Caleb có trong đầu. Hắn gập người xuống cơ thể đang quằn quại
của tôi, đè nặng lên hai vai tôi để có thể đánh dễ dàng hơn trong lúc tôi vùng
vẫy trong điên cuồng khiếp sợ. “Làm ơn…làm ơn đi, Chủ Nhân,” Tôi khóc không dứt
giữa những tiếng rền rĩ phát ra từ yết hầu. Tôi muốn xoa mông chết đi được, nhưng
hắn đã khóa chặt tôi rồi.
“Đau đớn khiến mọi chuyện dễ dàng
hơn với em sao, Mèo Con? Niềm kiêu hãnh
buộc em phải ăn đòn mới chịu nghe lời à?” Giọng hắn trầm thấp, thô ráp - khuấy
động. Bên dưới bụng tôi, nơi cương cứng của hắn đập rộn. Hay đó chỉ là do tim tôi
thôi? Hắn đét mông tôi thêm lần nữa, đòi hỏi câu trả lời tôi từ chối đưa ra. Hắn
lại đét tôi và bất chợt, tôi nhận ra cứ sau mỗi lần đánh, hắn lại xoa đi cơn nhức
nhối đó. Tôi tự hỏi tại sao, kể
cả khi nhiều cú đánh nữa giáng xuống.
Những suy nghĩ bắt đầu vụn vỡ
khi tôi tìm cách thoát khỏi tình huống đang diễn ra với mình. Cứ cho hắn điều hắn muốn đi. Hắn sẽ dừng lại
thôi. Tôi đã làm gì mà phải chịu cảnh này chứ? “Cứ cư xử như một con điếm đi và mày sẽ bị đối xử y như thế…” Lúc nào
cũng là những từ đó, luôn luôn ám ảnh tôi, đày đọa tôi. Bỗng dưng thật nhẹ nhõm
khi biết rằng một khi Caleb đã trừng phạt tôi xong, hắn cũng sẽ tha thứ cho tôi.
Hắn sẽ không bám mãi vào những tội lỗi tưởng tượng kia. Hắn sẽ tha thứ cho tôi.
Tôi muốn được tha thứ.
Rồi có gì đó rất hay ho đã xảy
ra. Một cơn rùng mình chạy dọc xuống cơ thể và tâm trí tôi bỗng dưng trống rỗng.
Tôi chẳng nghĩ gì nữa. Thật sự là không gì hết. Không đau đớn, hay nhục nhã,
hay khát khao, hay buồn bã. Chỉ có tiếng bàn tay Caleb đập chan chát lên mông tôi,
tiếng kêu la của tôi, hơi thở đầy kiểm soát của hắn. Những cú đánh không còn đau
nữa; mông tôi tê liệt, ấm nóng. Dần dần, tôi nằm rũ ra trong lòng hắn. Thật kì
lạ, nhưng tôi thấy…bình yên.
Rồi Caleb dừng tay, vẫn còn ôm
tôi rất chắc dù tôi có thể cảm nhận được cơ thể hắn đã thả lỏng ra. Khoảnh khắc
đó thật yên ắng, chỉ
có tiếng hít thở phát ra từ chúng tôi. Của tôi nhanh và thô, của hắn chậm và sâu.
Hắn lặng lẽ vuốt ve lưng tôi, xoa xoa như cách người ta thường làm với một chú
ngựa. Tôi thả lỏng nhiều hơn nữa. Sau rất nhiều phút, hắn nhẹ nhàng phá vỡ sự yên
lặng, “Tên em là gì?”
“Mèo Con,” tôi đáp lại từ đâu đó
bên ngoài bản thân mình. Với sự dịu dàng, hắn xoa cặp mông nhức nhối và sưng đỏ
của tôi. Hơi thở của tôi chậm lại, cả cơ thể râm ran.
“Sẽ dễ dàng hơn rất nhiều khi
em chịu đầu hàng, Mèo Con ạ,” hắn nhẹ nhàng nói, “dễ dàng hơn rất nhiều.” Đáp lại
hắn chỉ là một tiếng rên rỉ hời hợt. Lợi dụng sự mệt mỏi của tôi, hắn chầm chậm
nhấc tôi lên đặt vào lòng. Đám tóc rối bám trên mặt, cổ và lưng tôi. Caleb kéo
chúng ra.
Lý trí vẫn chưa quay trở lại.
Tôi thấy mừng. Thông thường, lý trí sẽ ra lệnh cho tôi phải sợ sệt, tức giận hoặc
những dạng cảm xúc thuộc phạm trù kia. Thật tốt khi thiếu đi những điều như thế.
Mắt Caleb lang thang xuống môi, sau đó trở lại với ánh nhìn vô định của tôi. Hắn
lấy một chiếc chìa nhỏ từ trong túi ra và mở khóa cho hai cánh tay bị trói phía
sau của tôi. Tôi nhẹ nhàng đặt chúng vào trong lòng, nhận thức bắt đầu len lỏi
trở lại. Tôi không thích điều đó.
“Hôn tôi đi,” hắn nói. “Và trước
khi em nói không…” Tôi cắt ngang bằng cách chạm đôi môi mặn chát của mình lên
khuôn miệng mượt mà, mềm mại của hắn. Hắn hơi né ra trước sự táo bạo bốc đồng của
tôi. Nhưng rồi tôi nghe thấy hắn thở dài và nghiêng người trở lại. Tôi hít vào
thật sâu, lờ đi sự thúc ép của mọi loại cảm xúc đang cố thâm nhập qua tình trạng
tê liệt của mình.
Tôi cố làm cho nụ hôn có vẻ thật
tự nhiên, gắng chống lại thôi thúc quay mặt đi. Thái độ của hắn thật dịu dàng.
Hắn chưa từng dịu dàng lúc hôn tôi. Có vẻ kì lạ, nhưng tôi cảm thấy có gì đó bên
trong hắn đang thay đổi. Hắn rên rỉ rất khẽ khàng, một âm thanh tôi chưa nghe
thấy từ hắn bao giờ. Hắn với tay lên ngực tôi, nhưng rồi rụt mấy ngón tay lại.
Một lần nữa, cố kiềm chế bản thân. Không hề báo trước, tôi cảm thấy một cơn sóng
nhỏ nhoi nhất của điều gì đó từa tựa sự kiểm soát. Tôi đã luôn là kẻ vô lực
trong những lần đối đầu với hắn, nhưng vào giây phút này, tôi biết điều hắn muốn.
Hắn muốn tôi. Không chỉ về thể xác, mà
là tôi. Và dù cho hắn thống trị tôi ở khoảnh khắc đó,
trong khi điều khiển tương lai của tôi, thì với nụ hôn này…tôi sở hữu hắn. Thình
lình, hắn đẩy tôi ra.
“Cô gái ngoan,” hắn dịu dàng nói,
nhưng vẻ nao núng trong giọng nói cho thấy dấu hiệu của sự bối rối nơi hắn. Hắn
đứng dậy, nhìn xuống và nhận ra tôi đang nhìn chằm chằm. Hắn mỉm cười và nắm lấy
một túm tóc tôi. “Em không nên nhìn tôi trừ khi được bảo, Mèo Con ạ, chỉ tổ hại
thân thôi.”
Khoảnh khắc đó chấm dứt. Hắn lại
nắm kiểm soát lần nữa, nhưng rất tức giận. Vì đã đánh mất bản thân, dù chỉ
trong một phần nhỏ của giây thôi sao? Tôi không thể ngăn mình mỉm cười và đã không
kịp giấu nó đi đủ nhanh. Với một nụ cười khinh bỉ, hắn kéo tóc đưa tôi vào phòng
tắm và tắm rửa thật nhanh cho tôi trong im lặng.
Sau khi lau khô người và chải
tóc cho tôi, hắn lại trói hai cổ tay tôi lại với nhau, lần này là ở phía trước.
“Giơ hai tay lên,” hắn lạnh lùng nói. Sức mạnh thình lình trong giọng hắn khiến
tôi nhảy nhổm. Hắn đặt hai bàn tay quanh eo tôi rồi nhấc hai cổ tay bị trói qua
cột giường. Tôi thấy hơi đau ở tư thế này, cả cơ thể bị căng ra trên đầu ngón
chân. Run rẩy vì lo lắng, tôi chờ đợi một trận đòn tàn ác khác xảy ra. Nỗi
hoang mang của tôi dâng lên đến cực điểm khi hắn đặt một dải bịt mắt bằng da dày
cộm lên mắt tôi.
“Làm ơn đừng, thưa Chủ Nhân, làm
ơn. Đau lắm.” Hắn lướt tay qua ngực tôi, siết lấy đôi nhũ hoa cho đến khi chúng
trở thành hai hòn đá cuội nhỏ xíu giữa những ngón tay hắn. Tôi nhăn mặt, cố di
chuyển trọng lượng của mình để thoát ra.
“Tôi thích làm đau em, Mèo Con
ạ…nó khiến tôi thỏa mãn.”
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét