Chủ Nhật, 21 tháng 4, 2019

TÌM LẠI TÌNH YÊU 17


17.
ĐƯA EM TRỞ VỀ NHÀ

Lái xe về nhà với Addie ở bên cạnh giống hệt như một giấc mơ vậy. Cứ chốc chốc tôi lại ngó sang cốt chỉ để nhìn thấy gương mặt em – gương mặt vô cùng xinh đẹp của em. Một nụ cười mỉm khẽ hiện ra trên môi em trong lúc em nhìn ra ngoài cửa sổ và nắm lấy tay tôi. Sự ấm áp từ cái chạm tay của em khiến tim tôi đập nhanh đến điên cuồng. Tôi đã làm gì mà lại có được một sinh vật tuyệt trần như thế trong đời chứ?

“Chúng ta đến rồi,” em nói, quay sang tôi và mỉm cười hài lòng. Tôi cười đáp lại, đậu xe tại đó để chờ nhân viên đến lái nó đến bãi đỗ.

“Cô Addie!” Phil gọi lớn và vẫy tay với em.

Phil cứ quấy rầy tôi suốt trong những tháng vừa qua khi Addie vắng mặt. Ông ấy lẽo đẽo theo tôi gần như mỗi ngày để hỏi han về em. Tôi bảo rằng Addie đang trong một kì nghỉ dài. Phil khá tin điều đó cho đến một ngày nọ, ông ấy dồn tôi vào góc tường và dọa rằng nếu tôi làm tổn thương em, ông ấy sẽ tổn thương tôi. Phải thừa nhận ông ấy rất gan dạ. Ông ấy biết tôi là ông chủ và rằng tôi có thể dễ dàng đuổi việc ông ấy, tôi có bảo thế thật, nhưng ông ấy bảo không quan tâm chuyện đó. Rằng Cô Addie rất đặc biệt.

“Cô thế nào rồi?” Phil hỏi, gương mặt sáng bừng lên. Ông già đáng ghét.

“Tôi rất ổn. Còn hơn cả ổn nữa.” Addie cười nói với ông ấy. Tôi chen vào, lắc lắc đầu vì lại đi ghen tuông với người giữ cửa của mình.

“Cô Addie, nếu Ngài Evans còn làm chuyện gì nữa…”

“Cẩn thật đấy, Phil, tôi đã cho qua một lần rồi. Tôi không định sẽ cho qua lần nữa đâu,” tôi cảnh cáo.

“Đã rõ,” Phil khẽ đáp.

Addie mỉm cười, nắm lấy tay tôi và kéo vào trong trước khi tôi có thể đuổi việc ông già đáng ghét đó.

“Đừng có nhăn nhó nữa,” Addie nói trong lúc chúng tôi đứng chờ thang máy.

“Anh đâu có nhăn nhó,” tôi nói qua hàm răng nghiến chặt. Addie cười khúc khích lúc cửa thang máy mở ra.

“Chắc là vậy rồi.” Thế quái nào mà em lại có thể xóa tan cơn giận của tôi chỉ bằng tiếng cười khúc khích của mình vậy nhỉ?

Drako chạy tới với em ngay khi em vừa bước vào nhà. Nó nhảy lên và khẽ sủa vang, cố làm cho em vuốt ve nó.

“Nó lớn quá này!” Em thốt lên, quỳ xuống để dỗ dành nó.

“Phải.” Ánh nhìn của tôi gắn chặt vào em trong lúc em dành hết sự chú ý cho nó.

“Tao xin lỗi, Drako. Lẽ ra thỉnh thoảng tao phải quay về mới đúng,” em khẽ nói trong khi nó kêu ư ử. “Có lẽ tao nên dắt mày đi dạo nhỉ?” Em đứng lên và nhìn xuống nó. Tôi đặt tay lên tường, ngăn em không đi xa hơn.

“Không phải bây giờ,” tôi hằm hè.

“Nhưng mà, Daimon…”

“Không phải bây giờ,” tôi nạt, kéo lấy cánh tay em và ném em lên vai mình để đưa lên lầu.
Tôi đóng cửa phòng ngủ lại và đưa em đến chỗ chiếc giường. Rồi tôi nhẹ nhàng đặt em xuống. Tim tôi đập rất nhanh, cả cơ thể phản ứng rất kì quái.

“Daimon, sao thế anh?” Em thì thầm. Em nhìn thẳng vào tôi trong lúc tôi quỳ trước mặt em ở mép giường.

“Nếu anh lại làm hỏng chuyện thì sao? Anh không thể đánh mất em lần nữa.” Giọng tôi trầm xuống, tim quặn lại đau đớn trước ý nghĩ em rời bỏ tôi lần nữa.

“Hãy cứ là Daimon mà em biết. Hãy cứ là anh thôi.” Em thì thầm, với tay lên mặt tôi.

“Addie, Daimon duy nhất mà anh biết là một tên khốn thích kiểm soát,” tôi thừa nhận.

“Thì sao? Em khá thích tên khốn là anh đấy,” em nói khẽ. “Daimon, chỉ cần đừng nói dối em. Đừng điều khiển mọi thứ. Hãy để em hiểu anh. Hãy để em là người duy nhất anh tin tưởng.”

“Tin tưởng? Tin tưởng sao? Bé yêu à, em là người duy nhất anh tin tưởng, người duy nhất quan trọng. Thế giới xung quanh anh, thế giới anh tạo ra có thể cháy rụi và biến mất, miễn là anh còn có em trong đời, chẳng có thứ gì khác quan trọng hết,” tôi nói bằng tông giọng khẽ khàng khi nhìn vào mắt em. Một khối nghẹn đang thành hình và tôi gần như không thở nổi.

“Daimon, anh đang run lẩy bẩy kìa.” Em nói đầy hoang mang. “Sao anh lại run?”

“Anh…” không được nói dối Addie nữa, “Anh sợ lắm, Addie. Anh không biết làm sao để yêu em cho đúng, nhưng anh rất muốn, chết tiệt, anh rất muốn làm đúng.” Tôi lắc lắc đầu, không thể tin mình lại thừa nhận điều đó với em.

“Daimon…” Em nắm lấy bàn tay tôi rồi đặt nó lên ngực mình, ngay phía trên trái tim em. 
“Cảm nhận nó đi? Anh có cảm thấy được không? Nó đang đập điên cuồng, bởi vì em cũng rất sợ,” em thành thật nói. Giải phóng hơi thở bị tắt nghẹn nơi cổ họng, tôi với tay lên mặt Addie.

Nhổm người quỳ lên hai gối, tôi áp trán lên trán em. Nhắm mắt lại, tôi hít vào mùi hương như mật ong của em. Sau một lần hít sâu nữa, cả hai chúng tôi đắm mình vào khoảnh khắc riêng tư này. Tôi mở mắt ra và thấy hai mắt em vẫn nhắm. Nâng cằm em lên bằng một ngón tay, tôi mỉm cười và hôn em.

Ban đầu, mọi thứ rất nhẹ nhàng và dịu dàng, nhưng rồi con thú bên trong tôi nắm quyền kiểm soát. Tôi muốn đánh dấu em, muốn đi vào bên trong em, muốn từng phần cơ thể em gào thét tên tôi. Tôi đẩy em nằm xuống giường, mái tóc em xõa tung trên nền vải lanh trắng tinh. Tôi gầm ghè khi mắt em hấp háy khép hờ và em nằm đó trước mặt tôi. Addie của tôi. Túm lấy chiếc đầm bé xíu em đang mặt, tôi xé toạc nó khỏi người em. Mũi giáo của tôi giần giật trước hình ảnh chiếc áo lót ren đen của em và không hề có quần lót. Mẹ kiếp, cô gái này sẽ giết chết tôi mất.

Em liếm môi, nhổm dậy trên giường và kéo giật quần tôi để mở cúc ra. Em tìm kiếm ‘cậu nhỏ’ của tôi. Hơi nóng từ lòng bàn tay em khiến nó càng thêm cương cứng. Đầu tôi ngả ra sau khi em nắm lấy mũi giáo của tôi và bắt đầu ve vuốt nó.

“Addie,” tôi rền rĩ, nhưng em vẫn tiếp tục tấn công không ngừng nghỉ, đặt mũi giáo của tôi vào trong miệng. Tôi mở bừng hai mắt, nhìn xuống và thấy em đang rất hưởng thụ. Tâm trí tôi trống rỗng khi quan sát em liếm láp và mút mát mình. Khuôn miệng nóng bỏng của em háo hức di chuyển đến điên cuồng; tôi hoàn toàn ở thế bị động, quan sát em bằng đôi mắt nặng trĩu. Ngay khi lưỡi em lướt qua đầu mũi giáo, tôi gần như mất kiểm soát. Tôi kéo người khỏi em, để cho không khí lạnh làm dịu lại mọi thứ. Một tiếng gầm gừ nguyên sơ phát ra khi tôi đẩy em nằm xuống giường và đặt mình vào nơi nữ tính mềm mại, ướt át của em. Dòng mật ngọt bao bọc lấy vật đàn ông của tôi khi tôi đẩy vào lối vào của em. Addie nhìn tôi đau đáu, cơ thể em di chuyển đến gần hơn, muốn tôi tiến vào trong. “Addie,” tôi thì thào và chầm chậm đẩy người qua những nếp gấp ẩm ướt của em. “Addie.” Tôi đưa tay ôm lấy mặt em, nhìn em nhưng không hề di chuyển. “Anh sẽ không bao giờ nói dối em nữa. Anh sẽ không bao giờ phá hỏng chuyện này, không bao giờ nữa. Anh không thể. Anh cần em quá nhiều.”

Rồi tôi thúc vào bên trong em. Em oằn mình, nhưng tôi đã di chuyển hai tay xuống eo em và giữ em sát lại. Tôi đã mơ về hơi nóng ngọt ngào của em nhiều tháng rồi, cứ tưởng rằng sẽ không bao giờ còn cảm thấy Thiên Đường nữa. Chết tiệt, tôi đã sai. Không có gì và ý tôi là, không một thứ gì, có thể sánh được với nơi nữ tính đẹp đẽ, chặt khít của em cả. Nó chính là nhà. Nó chính là mọi thứ tôi không thể mường tượng ra được. Nó hoàn hảo và nó là của tôi.

Tôi di chuyển dồn dập bên trong em. Đẩy vào sâu hết mức có thể, tôi muốn ghi khắc mình trong em nhiều đến mức phát điên. Em thút thít và tôi gầm ghè, bấu những đầu ngón tay vào eo em. Giết tôi đi, nơi đó của em đang khiến mũi giáo của tôi tan chảy. Addie rền rĩ như bị đau trong lúc tôi tiếp tục dấn người vào trong em thật mạnh, sự kiểm soát gần như biến mất.

“Daimon,” em kêu lên, mở bừng hai mắt và nhìn vào mắt tôi. Em lên đỉnh dữ dội, dòng mật ngọt chảy tràn xuống nơi đàn ông của tôi.

“Addie.” Giọng tôi lạc đi khi cực khoái kéo đến. Tôi đổ sụp lên người Addie, hơi thở của cả hai trở nên rời rạc. Khẽ lăn khỏi người em, tôi kéo em vào vòng tay mình và ôm thật chặt. Addie tự nguyện làm theo và áp sát lên người tôi. Tôi nhắm mắt lại và đắm mình trong khoảnh khắc của cả hai. Cuối cùng Addie cũng quay về nhà và tôi đã tìm được sự khuây khỏa.

Thứ Hai, 15 tháng 4, 2019

TÌM LẠI TÌNH YÊU 16


16.

SÂN BAY

“Tôi biết rồi, Linda, nhưng hãy nói với Mark tiền cần phải được chuyển đến đó, bằng không anh ta sẽ bị đá ra cùng với một vụ kiện đắt đỏ theo đuôi đấy!” Tôi hằm hè. Tôi ghét mấy chuyện phải gió cứ xảy ra liên tục này. Công việc chiếm mất hầu hết thời gian của tôi, và tôi chẳng còn rảnh rỗi mấy mỗi khi có chuyện liên quan tới Addie. Đã nhiều ngày lắm rồi kể từ lần cuối tôi gặp em.

“Chà, sáng nay anh không vui sao, tệ hơn cả bình thường nữa.” Cô ấy mỉm cười và nhấp cà phê. “Em cho rằng anh vẫn chưa làm hòa với Addie nhỉ.” Tôi không nói gì với Linda, thấy cáu kỉnh vì chính thái độ của bản thân. “Daimon, kể từ lúc nào mà anh lại ngồi chờ điều mình muốn thế? Đi đến với cô ấy ngay đi.” Cô ấy lắc lắc đầu với tôi.

“Không đơn giản vậy đâu,” tôi làu bàu.

“Tại sao?”

“Vì tôi đã làm hỏng chuyện một lần. Lỡ như tôi phạm sai lầm lần nữa thì sao?” Tôi nạt.

“Ái chà, anh thật sự rất yêu cô gái này nhỉ,” cô ấy nói.

“Linda,” tôi gầm ghè.

“Được rồi, em sẽ không nói thêm một từ nào về chuyện đó nữa.”

Sự chú ý của tôi chuyển sang chiếc điện thoại. Jimmy đang gọi. “Sao?”

“Là Phu Nhân Evans. Cô ấy đang rời đi,” Jimmy ngập ngừng nói.

“Rời đi?” Cậu ta nói vậy là thế đếch gì?

“Cô ấy rời khỏi nhà và mang theo vali. Hiện cô ấy đang trên đường đến sân bay. Tôi đang đi theo cô ấy.”

“Tốt nhất là cậu đừng có mà mất dấu cô ấy đấy,” tôi hét lên qua điện thoại, đứng dậy và hướng ra cửa.

“Daimon!” Linda gọi với theo nhưng tôi bỏ mặc cô ấy ở văn phòng.

“Vâng, thưa ngài,” Jimmy gác máy.

“Mình thật ngu ngốc, cô gái ngu ngốc, lòng kiêu hãnh ngu ngốc,” tôi lầm bầm trong lúc đứng trong thang máy, liên tục bấm nút để nó chạy nhanh hơn. Nếu em bỏ đi, tôi sẽ đi theo em, khống chế em rồi điên cuồng làm tình với em.

Tôi lái xe trong tình trạng giao thông khốn kiếp ở Manhattan, suýt nữa thì bị tông xe. Addie sắp bỏ đi. Thế đếch nào em lại bỏ đi chứ? Em định đến nơi quái quỷ nào? Quỷ tha ma bắt người phụ nữ này đi!

Hơi thở nặng nhọc khiến việc bình tĩnh trở lại rất khó khăn với tôi. Lái xe một cách loạng choạng, tôi phóng qua những con phố. Tôi cần phải đến được sân bay. Khi đã tới nơi, tôi gọi cho Jimmy.

“Cậu đang ở chỗ đếch nào?” Tôi gầm lên.

“Ga đi quốc tế,” Jimmy nói một cách dứt khoát.

“Được! Tôi tới ngay.” Tôi gác máy và chạy đến đó.

Jimmy đang đứng rất xa ở phía bên kia lúc trông thấy tôi. Cậu ta nghiêng đầu về phía Addie. Em đang ngồi vô cùng thoải mái trên một chiếc ghế dài. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau và cả người tôi đông cứng lại. Tôi không hề thấy hành lý của em. Lỡ như em đã làm thủ tục rồi thì sao?

“Anh quả là một tên khốn,” em nói, đứng dậy và bước về phía tôi.

“Cái gì? Anh là một tên khốn sao? Anh đâu phải người bỏ đi!” Tôi hét lớn giữa sân bay, thu hút sự chú ý của những người xung quanh.

“Anh tưởng anh có thể chơi em à?” Em nói, lắc lắc đầu. “Nhưng em đã chơi anh rồi.” Em bước lại gần hơn nữa.

“Em chơi anh là sao?” Tôi bối rối hỏi.

“Anh thật sự nghĩ em không biết về Jimmy à?” Em nói một cách thẳng thừng, chỉ tay vào cậu ta. Tôi hạ vai xuống, cả người giãn ra.

“Ted đã đủ tốt bụng để giúp em,” em mỉm cười ranh mãnh.

“Ted khốn kiếp,” tôi làu bàu. Phải nhớ đuổi việc cậu ta mới được.

“Bao lâu rồi, Daimon? Em đã phải chờ bao lâu để anh đuổi theo em rồi?” Em hỏi.

“Sao em biết?” Tôi hổn hển nói, nhích lại gần em hơn.

“Chiếc nhẫn của anh.” Em mỉm cười, cầm tay tôi lên và giữ lấy nó. “Sau khi rời khỏi văn phòng, em nhận ra anh vẫn còn đeo nó. Rồi em gặp được Ted và cậu ta đã kể với em về Jimmy, sau đó em đã biết chắc chắn mọi chuyện. Thật đau lòng khi thấy anh quay đầu lại nhưng không chịu đưa em về nhà,” em nói bằng tông giọng khẽ khàng. “Em đã chờ anh vì không muốn làm hỏng tất cả.” Em cắn môi dưới.

“Giết anh đi,” tôi rít lên, tóm lấy eo em và kéo lại gần hơn nữa. “Còn anh thì lại dè dặt trong từng bước đi vì sợ sẽ đẩy em ra xa một lần nữa. Em phá vỡ bùa mê của anh mất rồi.” Tôi mỉm cười với em.

“Daimon?” Em thì thầm, cơ thể tôi lập tức phản ứng với tông giọng ngọt ngào của em.

“Gì?” Tôi khẽ đáp, đắm mình trong đôi mắt màu nâu của em.

“Hôn em đi,” em nhẹ nhàng nói.

Tôi buông cổ tay em ra và đưa tay lên mặt em. Tôi ve vuốt gò má em rồi đi chuyển ra sau gáy, đỡ lấy đầu em. Mỉm cười tinh quái, tôi kéo em lại gần hơn. Em liếm môi, thấm ướt chúng khi tôi nghiêng tới và cuối cùng cũng được hôn Addie của tôi.

Em giữ lấy bàn tay còn lại của tôi, siết chặt nó, khiến cho nhẫn của chúng tôi cạ vào nhau, gợi nhắc về giao ước của chúng tôi. Chết tiệt, chuyện này đang thật sự diễn ra. Miệng em há ra, hương vị ngọt ngào của em khiêu vũ trên lưỡi của tôi. Đôi môi em di chuyển chậm rãi trên môi tôi; em vẫn còn cảnh giác, không thể trách chuyện đó được. Sao có thể, sau tất cả những gì tôi đã làm? Nhưng Addie vẫn quay về với tôi. Em là người nhất quay trở lại vòng tay tôi và hôn tôi.

Tôi ôm em, hôn em thật dịu dàng, lo sợ em sẽ biến mất lần nữa. Tôi không thể chịu được nếu lại mắc sai lầm và khiến em rời bỏ tôi. Khi em rời khỏi thế giới của tôi, tôi gần như không sống nổi nữa. Nếu bằng một phép màu nào đó Addie chịu ở lại, vậy thì tôi sẽ làm tất cả những gì cần thiết để khiến em hạnh phúc. Tôi sẽ không bao giờ nói dối em nữa. Tôi sẽ không bao giờ phản bội em nữa. Tôi sẽ vẫn là tên đáng ghét như trước, nhưng tôi sẽ là người đàn ông mà em cần; không phải là tên rác rưởi của trước đây, kẻ chỉ biết lừa gạt em.
Một cách ngập ngừng, tôi lùi ra. Tôi sợ mình đang thúc đẩy mọi chuyện quá nhiều và quá sớm. Nhìn xuống, tôi thấy em đang mỉm cười. Chết tiệt, em thật quyến rũ.

“Daimon?” Nụ cười mỉm dịu dàng chuyển thành nụ cười toe toét thích thú.

“Gì?”

“Đưa em về nhà nhé,” em nói, gần như van lơn.

“Thế em không đi nữa à?” Tôi cần phải biết chắc.

“Không, em chỉ muốn ép anh ra tay, bắt anh chạy đến với em thôi.” Em nháy mắt.

Khỉ thật! “Anh đã dạy em quá nhiều rồi.” Tôi nheo mắt rồi áp trán lên trán em.

“Anh á? Anh chẳng dạy em gì cả.” Em bật cười. Tôi nhắm mắt lại, thu vào âm thanh tuyệt diệu đó. “Daimon, gì thế anh?” Giọng em hơi trầm xuống, thoáng chút lo lắng.

“Không có gì, tiếp tục nói chuyện đi,” tôi nói, ôm em sát hơn nữa, vẫn lắng tai nghe.

“Daimon…”

“Hửm?” Tôi thì thầm.

“Mọi người đang nhìn chúng ta kìa.” Em nói khẽ. Tôi biết em đang e sợ.

“Có sao đâu.” Tôi nhún vai, mở mắt ra và lùi lại.

“Daimon…”

“Im lặng nào. Đâu phải ngày nào anh cũng có lại được người phụ nữ mình yêu,” tôi thì thầm với em, cóc thèm quan tâm mọi người xung quanh đang nhìn chúng tôi chòng chọc.

Chủ Nhật, 7 tháng 4, 2019

TÌM LẠI TÌNH YÊU 15


15.
ADDIE SAY XỈN

“Chuyện quái gì quan trọng đến mức cậu phải đánh thức tôi lúc năm giờ sáng vậy hả?” Rafe nạt khi chúng tôi bước vào trong một quán bar hạng sang đông đúc ở trung tâm Manhattan. Tôi dừng sững lại ngay khi nhìn thấy em. Chúa ơi, đến khi nào thì người phụ nữ này mới thôi cướp mất hơi thở của tôi đây?

“Vì cô ấy.” Tôi hất đầu ra dấu, chỉ cho Rafe nhìn về phía bên kia quán bar.

“Addie á?” Cậu ta thì thào. “Cuối cùng! Sao lâu đến vậy cậu mới chịu thức tỉnh vậy hả?” Rafe đánh vào vai tôi rồi tìm đường băng qua đám đông để đến chỗ Addie đang ngồi.

Nàng hồ ly nhỏ bé lại mặc một chiếc đầm bó sát nữa, nhưng lần này là màu đen và có đính kim loại trên đó. Hai sợi dây áo thì bé tí ti. Tôi có thể dễ dàng bứt đứt chúng để ngấu nghiến hai bầu ngực mềm mại đẹp đẽ của em. Addie nhìn thấy Rafe, đứng lên và ôm lấy cậu ta, sau đó đôi mắt nâu xinh đẹp của em dời tới chỗ tôi trong khi tôi đứng chờ phía sau cậu ta. Thế giới như ngừng quay khi tôi nhìn xuống em.

“Daimon.” Em khẽ mỉm cười.

“Chào, Daimon, không gặp cậu kể từ hôm ở quán bar rồi.” Tôi thoáng nghe thấy Darren nói. Tên bạn khốn kiếp ngồi ngay bên cạnh em như thể đang đánh dấu lãnh thổ vậy. Tôi lờ cậu ta đi và chỉ tập trung vào em. Em gần như không nhúc nhích trong lúc ánh mắt chúng tôi lưu luyến nhau.

“Addie?” Darren nói, chạm vào tay em, làm em bừng tỉnh khỏi trạng thái bị thôi miên. Tên đáng ghét.

“Vâng, xin lỗi Darren, anh đang nói gì nhỉ,” em nói, ngồi xuống trở lại và cầm ly rượu của mình lên.

Tôi hít vào một hơi thật sâu, cố kiềm chế cơn giận. Cậu ta là bạn tôi và cũng là bạn em. Thêm nữa, nếu tôi đấm cậu ta, em sẽ chỉ tức giận hơn và cơ hội của tôi sẽ đi tong.

Suốt cả đêm tôi đã cố trò chuyện nghiêm túc với em, nhưng Darren, cái tên khốn kiếp đó, lại chẳng để cho tôi làm vậy. Nếu không phải cậu ta thì là Elissa, người cứ liên tục cản trở tôi.

“Thả lỏng đi, anh bạn,” Rafe nói, đặt tay lên vai tôi. “Trông cậu như muốn đánh người ấy.” Tôi hất tay cậu ta xuống và bắt đầu uống rượu.

Tôi để ý thấy Addie cũng uống rượu, rất nhiều. Chuyện đó khiến tôi lo ngại. Tôi ghét mỗi khi Addie say rượu. Em sẽ không còn vui tính và đáng yêu nữa. Em sẽ đau khổ và tôi không hiểu lý do vì sao. Darren vẫn tiếp tục nói chuyện với em. Anh chàng chẳng hề hiểu gì về Addie cả. Làm sao được chứ? Cho chúng tôi xem xem.

“Em muốn đi vệ sinh.” Tôi nghe thấy em nói với Darren.

Em nhảy xuống khỏi chiếc ghế cao, suýt nữa thì ngã nhào. Darren lao tới nhưng tôi đã đến trước. Cậu ta nhìn tôi đầy giận dữ, nhưng tôi lờ đi.

“Addie,” tôi thì thầm lúc đỡ em lên.

“Buông tôi ra,” em lè nhè.

“Tôi sẽ dìu cô ấy.” Elissa đi tới, giữ lấy eo em và đưa em đến nhà vệ sinh.

“Cậu bị cái gì vậy hả, anh bạn?” Rafe nói với Darren.

“Không gì hết,” Darren càu nhàu.

Tôi nhìn theo đến khi em biến mất vào trong nhà vệ sinh. Rồi tôi nhào vào Darren, túm lấy áo sơ mi của cậu ta và kéo lại gần. “Nếu cậu dám làm vậy, tôi sẽ xé xác cậu thành từng mảnh,” tôi gầm ghè.

“Addie…” cậu ta bắt đầu.

“Addie vẫn là vợ tôi! Vậy nên xéo đi. Trừ khi cả hai chúng tôi hoàn toàn chấm dứt, đến lúc đó và chỉ đến lúc đó, cậu mới có quyền thử. Nhưng hiện tại, hiện tại Addie vẫn là của tôi!” Tôi đẩy cậu ta vào quầy rượu.

“Cô ấy nói hai người đã kết thúc rồi,” Darren gầm lên.

“Addie nói rất nhiều thứ,” tôi hằm hè.

“Cô ấy đến đây với tôi,” Darren nói lớn.

“Không, đồ khốn. Cô ấy đến đây với bạn bè của mình. Hiện tại cô ấy đang đau khổ,” tôi rít lên. Vẻ mặt Darren thay đổi. “Đó là điều tôi đã nói với cậu. Cậu không hiểu cô ấy.”

“Nếu cô ấy đau khổ thì đó là tại cậu,” cậu ta bắt bẻ.

“Phải, có thể cậu đúng. Nhưng cậu không nhìn ra được điều đó, tôi thì có. Tôi hiểu vợ tôi,” tôi chỉnh lại, bỏ mặc Darren và Rafe ở quầy rượu để đi đến nhà vệ sinh.

Elissa cuối cùng cũng xuất hiện với một Addie gần như bất tỉnh. Quá tuyệt. Ngay khi tôi vừa nghĩ sẽ làm tình điên cuồng với em và đưa em quay về, thì em lại đi uống say tí bỉ. Cứ để Addie lo.

“Anh đỡ cô ấy đi,” Elissa nói, vẫn giữ lấy em. Tôi xót xa nhìn Addie, sau đó cúi người xuống để đỡ em lên tay. “Nghe này, Daimon, tôi không biết rõ chuyện gì đã xảy ra giữa hai người, nhưng đừng làm hỏng chuyện lần nữa. Cô gái này, cô ấy cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng lại suy sụp khi không ai nhìn thấy,” Elissa nói và vén tóc em ra phía sau.

“Tôi biết.” Tôi ôm lấy Addie trong tay. “Dĩ nhiên là tôi biết.”

Tôi lái xe đưa Addie về nhà bố em; hiện giờ có thử làm gì thì cũng vô nghĩa thôi, với tình trạng của em thì không. Tôi ghét mỗi khi em làm thế này. Dù biết đây chỉ mới là lần thứ hai nhưng tôi vẫn ghét điều đó.

Lần đầu Addie say rượu là vào sinh nhật của mẹ em. Nhìn thấy Addie như thế…gần như tàn phá mọi thứ bên trong tôi. Người phụ nữ mạnh mẽ, nhanh miệng luôn đấu tranh vì gia đình mình đang vỡ vụn, tan nát. Không còn kiềm giữ nỗi đau của cô ấy được nữa. Chúa ơi, nỗi đau của Addie. Em yêu mẹ của mình và đã không thể than khóc cho bà ấy suốt mười năm trời. Addie bé nhỏ tội nghiệp của tôi. Em đã khóc như một bé gái đòi mẹ. Em đã tuyệt vọng ôm lấy tôi, muốn ai đó giúp em quay về là chính mình. Tôi đã ôm em cả đêm, dịu dàng vuốt ve gương mặt em trong lúc em nằm trong vòng tay tôi. Dù chưa bao giờ nói ra nhưng tôi đã khóc trong lúc em ngủ, biết rằng mọi chuyện khó khăn với em thế nào. Tôi ước. Mỗi ngày tôi đều ước gì mình đã có mặt bên em sớm hơn, nhưng tôi đã không thể làm thế. Suốt mười năm trời, Addie đã phải chịu đựng một mình.

Cuối cùng chúng tôi cũng về đến nhà bố em. Mọi thứ đều không hề thay đổi. Addie là thế, em sẽ muốn tất cả ở nguyên hiện trạng, vì e sợ sẽ đánh mất thứ gì đó quý giá, chẳng hạn như những kí ức về mẹ em. Tôi lục trong ví của em và tìm thấy chìa khóa. Dìu em ra khỏi xe, tôi đưa em vào trong, biết rằng nhà cửa sẽ vắng tanh vì bố em vẫn đang ở xa. Ông ấy vẫn còn ở Hy lạp. Tôi nghĩ đó là một quyết định đúng đắn. Về phần Sophia, cô bé ngốc nghếch đó khiến tôi phát cáu. Addie nhớ con bé phát điên, nhưng con bé lại hiếm khi xuất hiện. Addie cứ liên tục bảo rằng không sao. Con bé đang lớn và không muốn bị quấy rầy. Chà, mặc xác con bé. Addie đã làm tất cả vì con bé kia mà.

Tôi đi lên cầu thang dẫn tới phòng ngủ trước kia của em. Addie đang ngủ say như chết. Chúa ơi, trông em thật xinh đẹp với mái tóc nâu dài mềm mại, dợn sóng. Chiếc đầm bé xíu lộng lẫy của em cùng đôi cao gót đó, giết tôi đi – chính đôi cao gót đó. Chỉ cần thấy em khỏa thân và mang mỗi chúng tôi là đủ khiến tôi lên đỉnh rồi. Tôi đặt em xuống giường và nhìn em ngủ một lúc. Em lầm bầm gì đó tôi không tài nào hiểu được. Tôi lắc đầu. Cảm thấy bực bội vì đêm nay một lần nữa không diễn ra theo ý muốn của tôi. Mẹ nó.

Tôi tìm thấy áo thun và quần soọc em thường hay mặc ngủ. Đỡ em dậy, tôi mở khóa kéo của chiếc đầm, để lộ ra vết sẹo của em. Lần đầu tiên nhìn thấy nó, tôi không hề có cảm giác kinh tởm. Nó chỉ khiến tôi thêm tức giận. Không phải với em, trong mắt tôi, nó khiến em trở nên mạnh mẽ hơn. Mà là với chuyện em đã bị tổn hại. Vì một lý do nào đó, trong mười năm không gặp em, có điều gì đó đã thay đổi. Điều chết tiệt nào đó đã thật sự thay đổi rồi. Một phần trong tôi thấy thất vọng vào lần đầu nhìn thấy vết sẹo của em. Em là một chiến binh, một cô gái luôn theo đuổi điều mình muốn, nhưng người phụ nữ tiếp xúc với tôi lại không phải là em. Hình ảnh cơ thể em, sắc kem dịu ngọt, những đường cong mềm mại, những phần cơ thể săn chắc, hiện ra rõ ràng trong tâm trí tôi. Tôi cần phải cảm nhận em. Khi biết được nguyên nhân tại sao em có vết sẹo kia, tai tôi bắt đầu ong lên và cả người rung chuyển. Tên khốn nào đó, kẻ rác rưởi nào đó, đã động vào Addie của tôi. Cô gái của tôi. Người phụ nữ của tôi đã mang tỳ vết.

Khi gặp Frank ở tòa, hắn bảo rằng vết sẹo là sự gợi nhắc không dứt về hắn trong cuộc đời em. Rằng em sẽ không bao giờ quên được hắn. Tôi ghét tên cặn bã đó. Tôi đã đảm bảo Addie sẽ không bao giờ phải nghe đến hắn một lần nào nữa. Các luật sư của tôi sẽ đảm bảo hắn không bao giờ còn được nhìn thấy ánh sáng mặt trời. “Không đâu, thằng khốn,” tôi nói và trừng mắt với hắn. “Vết sẹo đó là sức mạnh của Addie. Vết sẹo đó là thứ khiến cô ấy trở nên vĩ đại. Cô ấy sẽ không bao giờ phải nhớ đến mày nữa.”

Addie muốn xóa bỏ nó. Tôi đã lo rằng với khoản tiền mới có được em sẽ làm vậy, nhưng vết sẹo chỉ khiến tôi yêu em nhiều hơn. Addie của tôi có đầy những vết sẹo, hầu hết đều thuộc về mặt tình cảm, nhưng mặc cho tất cả, em vẫn đấu tranh vì gia đình mình. Việc em uống nhiều rượu mới khiến tôi bận tâm. Tôi cũng uống nhưng không vượt quá giới hạn, chỉ có một lần duy nhất lúc mẹ tôi mất mà thôi. Addie khiến cho sự ra đi của bà dễ chịu đựng hơn với tôi. Với em ở bên cạnh, tôi có cảm giác như mái ấm luôn ở sát mình. Sự tồn tại của Addie khiến cuộc đời của tôi tươi sáng hơn.

Tôi chầm chậm trượt xuống và ngồi cạnh giường của em. Dựa người lên tường, tôi cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ đầu tiên kể từ khi em bỏ đi. Tôi thoáng nghe thấy Addie rền rĩ khi cựa quậy trên giường. Bàn tay em rũ xuống một bên giường và tôi vươn ra chạm vào nó. Em ngồi bật dậy và nhìn xuống tôi, hai mắt mở to, hơi thở rời rạc.

“Bình tĩnh nào, Addie. Là anh thôi mà.” Em nhìn vào bàn tay vẫn đang nắm lấy tay em của tôi. Tôi khó chịu thu tay về và thở dài.

“Sao anh lại ở đây?” Em hỏi.

“Em say đến bất tỉnh nhân sự, thế nên anh đã đưa em về.” Tôi mỉm cười.

Tôi nhìn Addie co hai chân lại sát người, hai cánh tay ôm chặt lấy chúng. Em đang đẩy tôi ra xa. Đầu tôi ngả lên tường.

“Được thôi, Addie, anh sẽ đi. Nhưng ngày mai, ngày mai chúng ta sẽ ở bên nhau,” tôi nói với em rồi rời đi. Khốn kiếp, em sẽ khiến chuyện này khó khăn với tôi đây, nhưng không sao cả. Tôi sẽ thắng.

Tôi luôn luôn thắng.