10.
TIỆC
GALA
“Sofia!” Tôi gọi lớn ngay khi nghe thấy tiếng con bé rời
phòng tắm.
“Dạ?” Con bé đáp lại.
“Xuống đây, chị phải nói chuyện với em.” Tôi chờ ở bàn. Con
bé đi xuống, bước thẳng đến tủ lạnh và lấy ra một chai nước.
“Gì thế chị?” nó cười.
“Chị được nhận việc rồi,” tôi nói khẽ. “Bố vẫn chưa biết.
Thế nên em không được nói với ông ấy đâu đấy.” Nói dối con bé thật dễ, đặc biệt
là khi tôi biết bản thân làm vậy là vì tương lai của nó.
“Được rồi, vậy điều đó có nghĩa là gì?” con bé khẽ hỏi.
“Nghĩa là em cần phải chuẩn bị để đến Yale mùa thu này,”
tôi mỉm cười.
“Addie…” con bé bắt đầu sụt sịt. “Em chỉ…em có cảm giác như
mình đang bỏ rơi chị và Bố vậy. Không đúng chút nào cả,” Sofia thú nhận.
“Sofia, chị biết rất khó khăn, nhưng em cần phải làm điều
này. Em chỉ có một cuộc đời để sống thôi, và chị sẽ không nhìn em ném nó xuống
bồn cầu đâu,” tôi thật lòng nói.
“Còn chị thì sao?” con bé hỏi với đôi mắt ngấn nước.
“Chị sẽ ổn thôi. Em cần phải đi, không chỉ vì em, mà còn vì
Bố và chị nữa. Hiểu chưa?” Tôi đã rất cố gắng để tỏ ra mạnh mẽ. Trong khi vào
giây phút đó, tất cả những gì tôi muốn làm là ôm lấy con bé và khóc cùng với
nó.
“Em hiểu rồi,” con bé ngoan ngoãn đáp.
***
Theo như tin nhắn của Daimon, tôi cần phải làm tóc và trang
điểm cho bữa tối hôm nay. Thêm nữa, tôi phải đến khu nam để gặp anh ta ở một cửa
hàng quần áo với cái tên mà tôi không tài nào phát âm nổi. Khi đến gần cửa
hàng, tôi nhìn thấy Daimon đang đứng bên ngoài. Anh ta mặc một bộ vét lịch lãm
với áo sơmi đen và cà vạt xa-tanh đen.
“Trông anh được đấy,” tôi nói bằng tông giọng mỉa mai, cố gắng
che giấu sự thật rằng, trông anh ta còn hơn cả được nữa, anh ta rất đẹp. Anh ta
cảm ơn và gật đầu với tôi. Sau đêm ở quán bar, Daimon luôn đảm bảo giữ khoảng
cách với tôi. Tôi không biết lý do tại sao, nhưng một phần trong tôi cảm thấy
khá lo lắng về chuyện đó.
“Ngài Evans,” nhân viên bán hàng mỉm cười với anh ta. Bà ấy
là một phụ nữ đứng tuổi nhưng rõ ràng rất hiểu biết về quần áo; trang phục bà
đang mặc đáng giá cả một tuần tiền thuê cửa hàng của tôi. “Tôi đã có chiếc đầm
ngài muốn ở đây rồi. Đây có phải quý cô đáng yêu ngài đã kể với tôi không?” bà ấy
hỏi, mỉm cười với tôi.
“Phải, đây là Addie của tôi,” Daimon nói.
Bà ấy bước lại gần, hôn lên hai má rồi cầm lấy tay tôi. “Đi
nào cưng, tôi cần giúp cô thay quần áo cho đêm nay.” Bà ấy kéo màn phòng thay đồ
ra rồi khép lại sau khi chúng tôi đã vào trong. “Ngài Evans có vẻ rất say mê
cô.” Bà nói như hát trong lúc chuẩn bị váy áo. “Ngài ấy đã gọi cho tôi và yêu cầu
chuẩn bị chiếc đầm đẹp nhất cho, tôi trích lời nhé, một ‘sinh vật tuyệt đẹp’.”
Bà ấy đưa tay ra để giúp tôi cởi quần áo, nhưng tôi ngăn lại.
“Mọi chuyện vẫn ổn chứ, cưng?” bà ấy hỏi vẻ lo lắng.
“Tôi tự làm được,” tôi thì thầm.
“Tôi sẽ giúp cô, không cần xấu hổ đâu. Tôi đã nhìn thấy mọi
thứ rồi mà,” bà ấy cười.
Bà cẩn thận cởi đồ cho tôi rồi khựng lại. “Ôi trời, chuyện
là thế nào vậy?” bà ấy nhìn vào vết sẹo của tôi, hỏi.
“Tốt hơn là tôi không nói,” tôi khẽ đáp.
Bà ấy gật đầu và giúp tôi mặc vào chiếc đầm đen tuyệt đẹp.
Nó ngắn và ôm lấy eo tôi, với tay áo ren dài đến khuỷu. Một chiếc đuôi áo dài đẹp
đẽ bằng vải tuyn phủ xuống chân tôi. Nhân viên bán hàng, người đã giới thiệu
mình là Gloria, đưa cho tôi đôi giày đế mềm đắt tiền nhất tôi từng được mang,
khiến cho đuôi váy vải tuyn rủ xuống vừa chạm đất.
“Đúng như tôi nghĩ, chiếc đầm này là dành cho cô,” bà ấy cười.
Bà ấy kéo màn ra và đứng đó là Daimon, với hai tay đút
trong túi quần. Gương mặt anh ta chẳng có dấu hiệu nào cho thấy là đang thích
chiếc đầm đã mua cho tôi cả. Tôi cắn cắn môi trong, lo rằng mình sẽ không bao
giờ đạt tới những tiêu chuẩn của anh ta. Nhưng nghĩ lại thì, sao đột nhiên tôi
lại để tâm làm gì chứ? Tôi còn không thể trả lời được câu hỏi của chính mình.
Điều đó khiến tôi tuyệt vọng kinh khủng, nhưng đành chịu thôi. Giờ thì có vẻ
như ý kiến của Ngài Daimon Evans lại khá quan trọng với tôi. Chẳng hề gì, tôi sẽ
vượt qua được, bởi sau khi thoả thuận nho nhỏ này kết thúc, anh ta sẽ biến khỏi
cuộc đời tôi vĩnh viễn, tôi sẽ không cần phải quan tâm đến suy nghĩ của anh ta
nữa.
“Cảm ơn, Gloria. Cô ấy vô cùng lộng lẫy,” anh ta nói với bà
ấy khi bước tới gần tôi và đưa cánh tay ra. Tôi chần chừ không nắm tay anh ta,
nhưng Daimon đã với ra và đặt tay tôi lên khuỷu tay mình. Anh ta giúp tôi chui
vào một chiếc limo màu đen đang chờ bên ngoài. Suốt chuyến đi, anh ta không hề
nói với tôi từ nào. Chúng tôi ngồi cách nhau xa nhất có thể. Bầu không khí xung
quanh bắt đầu chùng xuống nặng trịch, khoảng cách hiện tại giữa cả hai khiến
tôi lo lắng. Tôi không thể ngăn bản thân nhìn anh ta trong lúc anh ta ngó đăm
đăm ra cửa sổ, tự hỏi liệu anh ta có cùng cảm giác với mình không.
Chiếc limo cuối cùng cũng dừng lại, và người lái xe bước xuống
để mở cửa, Daimon ra khỏi xe, đưa tay chờ đợi tôi. Tôi với lên và nắm lấy nó.
Tôi thấy hồi hộp vì không biết anh ta đang đưa mình đi đâu. Khi đã ra ngoài,
tôi thấy chúng tôi đang ở trước Ritz Carlton.
“Tối nay công ty của tôi tổ chức một buổi gây quỹ,” anh ta
thì thầm vào tai tôi. “Diễn cho tròn vai của em đi, Addie, và tôi hứa sẽ khiến
chuyện này đáng giá với em,” anh ta nói và nắm tay tôi thật chặt.
Sao anh ta lúc nào cũng quy mọi thứ thành tiền thế nhỉ? Tôi
sẵn sàng làm những gì anh ta yêu cầu, thậm chí là khi không có cái động cơ ngu
ngốc mà anh ta đã đổ lên đầu tôi nữa kia. Không cần biết là chuyện gì, dường
như những điều tôi làm luôn là để có thêm nhiều tiền hơn.
Tôi nắm chặt tay anh ta, lo lắng bản thân có thể sẽ làm hỏng
chuyện. Cánh cửa mở ra và chúng tôi bước vào một buổi tiệc tao nhã. Những chiếc
bàn cao bằng thuỷ tinh được xếp khắp nơi, để khách đặt đồ uống của mình lên đó.
Ánh đèn màu hồng dịu hắt lên từ bên dưới thắp sáng những chiếc bàn. Những bó hồng
và lan Nam Phi đẹp đẽ đặt quanh sảnh cùng các ngọn nến nhỏ xinh. Một ban nhạc sống
đang chơi nhạc jazz và nữ ca sĩ chính đang dịu dàng hát bài “Người Đàn Ông Tôi
Yêu.” (“The Man I Love”)
“Evans,” một người đàn ông trạc tuổi chúng tôi gọi lớn.
“Philips, anh khoẻ không?” Daimon đưa bàn tay còn lại ra để
bắt tay.
“Khoẻ, khoẻ. Thế ra đây chính là Addie bé nhỏ của cậu như lời
kể đấy à.” Chắc chắn Phillips nói thế để khiêu khích Daimon.
“Cẩn thận đấy, Philips, đây là người con gái tôi yêu,”
Daimon gầm ghè.
“Xin lỗi anh bạn, tôi chỉ nghĩ---”
“Tôi đếch có quan tâm anh nghĩ gì,” Daimon quát.
“Anh yêu,” tôi khẽ lên tiếng. Daimon quay sang nhìn tôi, chờ
đợi điều tôi sắp nói. “Anh có muốn khiêu vũ không?” tôi hỏi. Có vài vị khách đã
bắt đầu khiêu vũ rồi, và tôi nhận ra tốt nhất là kéo anh ta tránh xa chuyện sắp
xảy đến. “Đi mà,” tôi mỉm cười.
“Được thôi, Addie, em muốn sao cũng được,” anh ta dịu lại
và dắt tôi ra sàn siêu vũ. Cánh tay Daimon vòng quanh eo khiến cả người tôi rơi
vào trạng thái báo động.
Tôi có thể cảm thấy sức nóng toả ra từ sự tiếp xúc của anh
ta; nó chầm chậm di chuyển khắp cơ thể tôi, dần dần khơi lên điều gì đó đã ngủ
say nhiều năm rồi. Tôi đứng vững trong vòng tay anh ta, cố lờ đi những ‘khán giả’
đang nhìn chúng tôi đăm đăm. Hai mắt tôi lướt tới lướt lui, song chỉ có Daimon
là đang nhìn tôi thôi. Tôi thả lỏng trong vòng ôm của Daimon, rồi ung dung đặt
bàn tay mình quanh cổ anh ta. Anh ta nở nụ cười tự phụ tươi rói và kéo tôi lại
sát hơn nữa. Tôi mỉm cười và tỏ vẻ như rất thích thú trước sự chú ý của anh ta,
giống như ý anh ta muốn vậy.
“Trông em đẹp lắm, Addie,” Daimon dịu dàng thì thầm với
tôi.
“Cảm ơn,” tôi khẽ đáp. Mặt tôi bắt đầu đỏ lên rồi.
“Em chắc chắn sẽ đẹp, vì tôi đã trả rất nhiều tiền cho chiếc
váy này mà,” anh ta châm chọc. Tôi trừng mắt và cố dứt ra, nhưng anh ta đã giữ
chặt tôi.
“Đi chết đi, Daimon,” tôi nói bằng giọng thì thầm. Anh ta
nhìn tôi cười nhăn nhở.
“Daimon?” Clara hỏi khi trông thấy chúng tôi khiêu vũ. Bộ
quần áo thời thượng nóng bỏng của cô ta khiến tôi nhức mắt quá thể.
“Anh mang cô ta đến đây à? Sao lại thế?” cô ta khó chịu hỏi.
“Chào, Clara. Cô khoẻ chứ?” Daimon hỏi khi chúng tôi đã dừng
khiêu vũ, nhưng anh ta vẫn tiếp tục nắm tay, kéo tôi ra đứng phía sau.
“Không khoẻ, vì nhìn thấy anh mang rác rưởi tới và hạ thấp
hình ảnh của tầng lớp chúng ta,” cô ta rít lên. Tôi đảo mắt trước cố gắng đáng
buồn của cô ả.
Daimon nắm tay tôi đưa lên miệng và hôn nó. “Người yêu dấu,
đi lấy đồ uống cho anh nhé. Anh có cảm giác mình sẽ cần đến nó ngay thôi,” anh
ta trao cho tôi một nụ cười, và tôi nghe theo.
“Em có nên mang thêm một ly để anh đổ lên người cô ta
không?” tôi hỏi đầy ác ý.
“Anh muốn lắm, nhưng không phải tối nay. Anh không muốn hạ
mình làm những hành động ngu xuẩn vì cô ta,” anh ta nói như thể cô ta đang
không đứng đó vậy.
“Hành động ngu xuẩn chính là mang loại người như cô ta đến
đây đấy,” Clara nói, chỉ tay vào tôi.
Tôi để mặc bọn họ tranh cãi. Chẳng trách Daimon không muốn
cưới cô ta, người phụ nữ đó quả là phiền phức.
“Chào, Addie.” Tôi quay sang và nhìn thấy Rafe cạnh quầy rượu.
“Tôi thấy Daimon đã đưa cô đến đây.” Anh ta trông có vẻ ngạc nhiên.
“Sao lại không?” Tôi hỏi với vẻ hơi khó chịu. Nếu phải đóng
vai bạn gái anh ta thì tại sao tôi lại không nên ở đây?
“Cậu ấy chẳng bao giờ đưa các cô gái của mình đến những bữa
tối xã giao cả,” Rafe nói, nhấp một ngụm trong ly của mình.
“Chà, tôi không phải là mấy cô gái ngoài kia,” tôi bắn trả,
cay cú trước những lời nhận xét của mọi người xung quanh.
“Đúng. Cô không phải. Cô là Addie. Cô là người con gái của
Daimon,” Rafe xác nhận.
“Rafe, đừng có khiến cô ấy buồn chán với mấy chuyện tào lao
của cậu nữa,” Daimon nói trong lúc vươn một tay ra để lấy đồ uống, tay còn lại
thì ôm lấy tôi.
“Thế chuyện gì đã xảy ra với Clara thế?” Rafe hỏi, chỉ tay
về phía cô ta.
“Hẳn là đang liếm láp vết thương,” Daimon lầm bầm khi đưa
ly whiskey lên môi.
“Tại sao?” Rafe lại hỏi.
“Đe doạ quyền sở hữu khu bến cảng của bố cô ta,” Daimon cười
đáp.
“Lúc nào cũng là một quý ông nhỉ,” Rafe châm chọc rồi bật
cười. “Ít ra cậu ấy cũng đối xử tốt với cô.” Rafe nhìn sang tôi và nâng ly lên.
Giá mà anh biết được, tôi tự nhủ với
chính mình. Daimon siết chặt vòng tay quanh tôi; có lẽ là một lời nhắc nhở.
“Tôi cảm thấy đặc biệt, bởi vì hình như tôi là người duy nhất
mà anh ấy đối xử khác biệt.” Tôi mỉm cười và nhìn sang Daimon, người vừa liếc
tôi qua khoé mắt trong khi uống whiskey.
Quả là một tên khốn. Có nhiều lúc tôi quên khuấy đi mất,
nhưng anh ta luôn đảm bảo rằng tôi biết chỗ đứng của mình và biết anh ta là ai.
“Jack kia rồi.” Rafe huých huýnh vai Daimon. “Cậu nên đi
chào hỏi cậu ấy một tiếng đi,” Rafe đề nghị.
“Người yêu dấu, có phiền nếu anh để em một mình một lúc
không?” Daimon quay sang tôi và nở nụ cười quyến rũ.
“Dĩ nhiên, em hiểu mà,” tôi cam đoan và nhẹ nhàng phủi phủi
áo vét của anh ta. “Em sẽ ở đây chờ anh,” tôi mỉm cười vui vẻ. Thật mừng vì
Daimon sẽ không ở cạnh tôi có Chúa mới biết là bao lâu. Tôi hoàn toàn ổn với
chuyện đó.
Anh ta và Rafe để tôi lại quầy rượu. Cuối cùng tôi cũng thở
được rồi. Tôi vẫy tay gọi nhân viên quầy rượu và yêu cầu một ly vang nho đen. Im
lặng thu mình lại, tôi suy nghĩ xem cần phải ở lại đây trong bao lâu. Cảm giác
tội lỗi ghê gớm trào dâng khi tôi nghĩ về bố, và về việc đã bỏ ông lại một mình
ở quán ăn. Tôi biết ông đang nói dối về tình trạng các cơn co thắt của mình,
song tôi lại không thể nói thẳng ra với ông được.
Daimon và Rafe có thể đi lâu chừng nào họ muốn. Khi tôi vừa
gọi thêm ly vang thứ hai thì một quý ông lớn tuổi, trong bộ lễ phục tinh tế, lại
gần huých nhẹ và mỉm cười với tôi. Tôi gật đầu đáp lại vì không muốn bất lịch sự.
“Thế bao nhiêu thì được?” ông ta hỏi bằng tông giọng khẽ
khàng.
“Cái gì?” tôi hỏi.
“Bao nhiêu?” ông ta lặp lại.
“Gì kia, rượu vang của tôi à? Nó miễn phí,” tôi đáp.
“Đừng có giả vờ e thẹn nữa. Giá của cô là bao nhiêu?” ông
ta hỏi cộc lốc.
“Cái gì cơ?” tôi đáp, cảm thấy bị sỉ nhục, bước lui lại để
tránh xa ông ta ra. Ông ta tóm lấy cánh tay tôi và kéo lại gần. Mùi rượu gin nồng
nặc khắp người ông ta. Tôi nghiêng người ra sau và cố rút tay lại, nhưng ông ta
nắm quá chặt.
“Cô chính xác là điều tôi cần tối nay. Nên cứ ra giá đi và
tôi sẽ vui vẻ chiều theo,” ông ta hất đầu với tôi. Gương mặt béo phệ và cái đầu
hói, chưa kể đến cách nói chuyện lè nhè của ông ta khiến tôi nổi hết gai ốc và
bắt đầu run rẩy.
“Chuyện phải gió gì đang diễn ra ở đây vậy hả, Anthony?”
Daimon rít lên giận dữ.
“Bình tĩnh nào, Daimon, ai cũng biết cô ta là ai mà,”
Anthony cười nói. “Nghe này, con trai, khi cậu đã xong việc với cô ta thì cứ gửi
cô ta đến chỗ tôi. Chỉ cần cho tôi biết cô ta lấy phí bao nhiêu là được.”
Anthony bật cười ha hả và nháy mắt. “Biết mấy cô gái này lắm.” Ông ta ra dấu
ngoặc kép trong không khí. “Bọn họ toàn lấy phí cao thôi.”
Tôi nhìn thấy vẻ mặt Daimon chuyển thành rất nhiều sắc đỏ.
Anh ta nhe răng và tiến lại gần hơn, vậy nên gã Anthony kia phải ngả ra sau, tựa
lên quầy rượu mới có chỗ đứng.
“Bỏ cô ấy ra ngay,” Daimon ra lệnh.
“Được thôi, Daimon.” Gã Anthony buông cánh tay tôi ra và
tôi giật nó trở lại với mình. Daimon bước vào giữa hai chúng tôi và đứng sừng sững
phía trên ông ta.
“Để tôi giải thích cho ông cô ấy là ai. Cô ấy là của tôi.
Người phụ nữ của tôi. Người yêu của tôi. Không phải của ai khác,” Daimon gầm
lên.
“Được rồi, Daimon. Nghe này, tôi không có ý xấu đâu.”
Anthony thối lui. “Chỉ tại tôi nghe nói cô ta là một ‘người tháp tùng(*)’ thôi,” ông ta nói chỉ vừa đủ
để Daimon và tôi nghe thấy.
“Kẻ quái nào lại có thể nói một điều đần độn như thế về
Addie của tôi chứ?” Daimon chất vấn và yêu cầu một câu trả lời.
[(*) Từ gốc là escort: dịch là người tháp tùng, nhưng theo nghĩa hiện đại, escort còn có thể hiểu là gái gọi hạng sang, những người thường đi cùng các đại gia, thương nhân đến các buổi tiệc làm ăn, xã giao.]
“Tôi đã trò chuyện với Clara, và cô ta dường như rất chắc
chắn đó là nghề nghiệp của cô ấy,” Anthony thừa nhận.
“Không đúng,” Daimon bác bỏ.
“Là lỗi của tôi, Addie.” Anthony quay sang tôi nhưng Daimon
đã nhanh chóng đẩy tôi qua bên cạnh.
Gã đàn ông cụp đuôi rời đi, song Daimon lại không muốn bỏ
qua chuyện này. Daimon đứng đó, không hề nhìn tôi. Tất cả những gì anh ta làm
là cố điều khiển hơi thở đứt quãng của mình. Khi đã xong, anh ta quay đầu tìm
kiếm người mà tôi cho là Clara. Xác định xong mục tiêu, anh ta bắt đầu rời đi.
“Daimon.” Tôi nắm lấy tay anh ta và kéo lại. Anh ta quay đầu.
Đôi mắt xanh như đại dương giờ đây băng giá, lạnh lẽo vì giận dữ.
“Daimon,” tôi dịu dàng nói. “Cô ta không đáng đâu, ít nhất
không phải ở đây,” tôi khuyên nhủ, cố gợi nhắc cho anh ta về công việc làm ăn của
mình. Anh ta cắn môi thật mạnh và khẽ phun ra từ ‘mẹ kiếp’.
“Addie, tôi sẽ không cho phép bất kì ai---” tôi nắm lấy bàn
tay còn lại của anh ta và siết.
“Tôi biết sẽ không tốt cho danh tiếng của anh khi bị thấy
đi cùng với kẻ mà cô ta gọi là ‘người tháp tùng’,” tôi nói với một nụ cười dán
sẵn trên mặt, cũng chỉ vì tôi sợ sẽ gây náo loạn mà thôi.
“Đừng có nói mấy chuyện ngu ngốc như thế. Khốn kiếp, em
không phải một gái điếm!” Daimon quát. Tôi sững người vì những gì anh ta nói. Cả
cơ thể anh ta rung lên trong lúc anh ta giận dữ nhìn tôi.
“Daimon,” tôi thì thào.
“Không, Addie, không. Không ai được phép nói những điều như
thế về em. Không phải cô ta, không ai hết,” anh ta cáu bẳn nói.
Anh ta dứt ra và bắt đầu quay người đi, anh ta sẽ tiến thẳng
tới chỗ cô ta. Tôi đã nhìn thấy nụ cười ngu ngốc đó trên mặt cô ta. Đây là điều
cô ta muốn. Cô ta muốn Daimon bị bẽ mặt, muốn phá hỏng cơ hội hợp tác với các đối
tác làm ăn của anh ta. Mẹ kiếp! Tôi chạy đến và tóm lấy cổ tay anh ta. Daimon
khựng lại và nhìn tôi đăm đăm. Thịnh nộ và giận dữ tràn ngập gương mặt anh ta.
Tôi kéo mạnh hơn, di chuyển đến gần anh ta. Với tay lên, tôi ôm lấy khuôn mặt
Daimon bằng hai bàn tay rồi nhẹ nhàng hôn lên môi anh ta. Miệng tôi nấn ná trên
miệng anh ta. Tôi bắt đầu di chuyển môi mình chậm rãi và nhẹ nhàng. Khuôn miệng
anh ta cứng đờ và khép chặt, kinh ngạc trước điều tôi đã làm. Cuối cùng, tôi
cũng rời ra và ngẩng lên để thấy Daimon đang nhìn xuống mình. Giận dữ và thịnh
nộ giờ hoà lẫn với ngạc nhiên. Ít nhất tôi cũng ngăn được anh ta rồi. Tôi không
biết như thế có gì là to tát. Một cái chạm môi nhẹ đâu có nghĩa là tận thế đâu.
Tôi nắm tay anh ta và hôn lên lòng bàn tay. Tôi có thể cảm nhận được anh ta
đang thả lỏng. Một nụ cười mỉm quyến rũ xuất hiện trên gương mặt Daimon.
“Thấy không? Em là người yêu của tôi,” anh ta khẽ khàng nói
khi đưa tay lên mặt tôi, nhẹ nhàng ve vuốt đường quai hàm.
Từ khoé mắt, tôi có thể nhìn thấy Clara đang không mấy vui
vẻ trước hành động thể hiện tình cảm nơi công cộng của chúng tôi(*). Mà phải thừa nhận là tôi khá
thích. Tôi nhắm mắt lại khi Daimon tiếp tục chạm vào tôi.
[(*) PDA: viết tắt của Public Displays of Affection: chỉ các hành động thể hiện tình cảm nơi công cộng như nắm tay, hôn hít, sờ soạng…]
“Về nhà thôi,” anh ta thì thầm.
“Hmm.”
Anh ta nắm tay và đưa tôi rời khỏi buổi tiệc, mặc kệ ánh
nhìn và những lời xì xầm của mọi người, chúng tôi bước thẳng ra ngoài, nơi chiếc
limo đang đợi.
“Đừng có mà nghĩ rằng tôi sẽ về nhà cùng anh,” tôi thách thức.
Daimon giữ im lặng trước lời tuyên bố của tôi, thái độ của
anh ta đang thay đổi, quai hàm đanh lại. “Không, Addie. Tôi hiểu em rõ hơn thế
nhiều,” anh ta ủ ê nói.
Người lái xe mở cửa chiếc limo và giúp tôi ngồi vào. Daimon
thả người lên băng ghế sau và liếc sang tôi.
“Tôi biết thế nào em cũng nói vậy. Em đã cố gắng rồi, Addie
ạ. Tôi đoán chỉ cần có dính đến tiền thì em sẽ làm mọi thứ, ngoại trừ ngủ với
ai đó. Thật tốt khi biết được ít nhất em cũng còn chút chính trực,” Daimon nói
một cách cay nghiệt.
“Anh nghĩ tôi làm thế vì tiền sao?” Tôi bắn trả.
“Addie, giờ chỉ có chúng ta trong chiếc limo này thôi. Dẹp trò
vớ vẩn đó đi,” anh ta gầm ghè.
Chúa ơi, tôi thật là ngu. Ấy thế mà tôi đã nghĩ cho anh ta,
cho danh tiếng của anh ta và mọi thứ anh ta nỗ lực đạt được. Quỷ tha ma bắt anh
ta và cái thái độ ngạo mạn của anh ta đi.
“Anh đúng đấy. Tôi đã nhìn thấy cơ hội moi thêm tiền từ anh
nên đã chộp lấy nó,” tôi thẳng thừng nói.
“Ra giá đi,” anh ta lạnh lùng đáp lời.
“Anh trả toàn bộ tiền học trong một năm của Sofia,” tôi buột
miệng nói.
“Không. Chuyện đó, em sẽ cần phải ghi thêm điểm tốt nữa,”
anh ta vặc lại. “Một chiếc xe chăng?” Daimon đề nghị.
“Tôi không cần một chiếc xe chết bầm,” tôi cãi.
“Tốt thôi, vậy tôi sẽ trả học phí cho một học kì nữa,” anh
ta nói, khó chịu vì phải đầu hàng yêu cầu của tôi.