5.
TRẠM
TIẾP THEO LUÂN ĐÔN
Paris nhanh chóng trở thành ngôi nhà thứ hai của tôi. Tôi sử
dụng tàu điện ngầm và đi loanh quanh các con phố như thể đã quen từ lâu lắm rồi.
Lâu lâu tôi lại đi qua tòa nhà của Daimon một lần, với hi vọng gì? Tôi cũng
không biết nữa.
Chantal và tôi mau chóng trở thành bạn bè sau khi Sam đi.
Tôi nhớ sự bầu bạn của anh ta và cảm thấy tệ thay khi anh ta đã không thể tìm
được cách để ở bên người phụ nữ mình yêu. Ai cũng xứng đáng được ở bên người
yêu mình cả.
“Này, Chantal?” Tôi gọi cô ấy vào một ngày chúng tôi cùng
đi mua sắm. Cô ấy đã đưa tôi đến những cửa hàng quần áo tuyệt vời nhất. Tôi đã
mua vài món và thấy thật sung sướng khi được mua gì đó cho bản thân.
“Oui,” cô ấy lên
tiếng từ phía sau phòng thử đồ. Tôi tựa lên bức tường bên cạnh đó và đánh liều hỏi.
“Về Sam ấy…” Tôi bắt đầu nhưng rồi nhanh chóng dừng lời.
“Sam thế nào?” Cô ấy hỏi, khoác vào một bộ đầm lộng lẫy
khác.
“À thì, Sam…tôi nghĩ anh ấy thích cô,” tôi nói, dù biết rõ
bản thân không nên nhúng mũi vào chuyện của người khác, nhưng anh chàng đó thật
sự cần giúp đỡ.
“Oui, tôi biết.”
Cô ấy bước ra khỏi phòng thử trong bộ đầm màu xanh hải quân.
“Nhưng cô không thích anh ấy à?”
“Có chứ, nhưng tôi sẽ không rời bỏ cuộc đời của mình ở
Paris vì anh ấy đâu, và tôi cũng không muốn anh ấy làm điều ngược lại. Đây là vấn
đề tồn tại giữa hai chúng tôi nhiều năm rồi. Tôi ước mình tìm ra được cách,
nhưng không thể.” Tôi quan sát nụ cười u uất hiện ra trên những đường nét nhẹ
nhàng, ấn tượng của gương mặt cô ấy. Trong suốt thời gian tôi ở Paris, Chantal
lúc nào cũng tỏa ra sự tự tin và đĩnh đạc, thế nhưng, đứng trước mặt tôi đây lại
là một phụ nữ đang giằng xé.
“Tôi rất xin lỗi. Lẽ ra tôi không nên hỏi.”
“Non, non, tôi,
cô nói thế nào nhỉ, Je t’adore[1].
Tôi rất quý cô và amitié[2]
của chúng ta,” cô ấy thì thầm.
“Amitié?” Tôi hỏi.
“Tình bạn của chúng ta. Tôi trân trọng nó.” Điện thoại của
Chantal đổ chuông. “Một giây thôi,” cô ấy nói với tôi và đưa tay lục túi xách.
“Oui?” Tôi nhìn
cô ấy trợn to mắt. “êtes-vous sur?[3]”
Cô ấy ngập ngừng hỏi. “A! D’accord[4],
được rồi,” sau vài phút, cô ấy cuối cùng cũng lên tiếng, sau đó ngắt máy.
Cô ấy chạy vào trong phòng thử và điên cuồng cởi bỏ bộ váy vừa thử ra.
“Chantal? Mọi chuyện vẫn ổn chứ?” Tôi hỏi. Cô ấy chạy ra khỏi
phòng thử, nhưng rồi chạy lại chỗ tôi và kéo tay tôi. “Cô đang làm gì vậy?” Tôi
hỏi lúc cô ấy kéo tôi ra khỏi cửa hàng.
“Chúng ta sẽ đi Luân Đôn, ngay bây giờ!” Cô ấy nói.
“Tại sao là ngay bây giờ?”
“Sáng mai, có một nhà sưu tập bí mật muốn bán cây violin của
ông ấy. Tôi đã đảm bảo sắp xếp được một cuộc hẹn để cô gặp ông ấy. Có lẽ sẽ
thuyết phục được ông ấy bán nó cho cô thì sao. Tôi không muốn nói với cô là
không biết có hiệu quả hay không,” cô ấy nói vẻ hối tiếc.
“À, Chantal…”
“Không có thời gian buồn bã đâu. Đi thu xếp đi, chérie, đến lúc giành lấy cây violin đó
cho Daimon của cô rồi.”
****
Ngay khi vừa ra khỏi sân bay, Chantal đã gọi đến một chiếc
taxi đen đặc trưng. Tôi chẳng có nhiều thời gian để ngắm nghía bất kì điều gì
xung quanh, vì Chantal đã lôi tôi vào trong xe và nói với tài xế hãy đưa chúng
tôi đến khách sạn Mandarin Oriental ở số 66 Knightsbridge.
“Chúng ta đang đi đâu vậy?” Tôi hỏi Chantal.
“Đến khách sạn nhận phòng, sau đó chúng ta sẽ gặp người bán
ở quán bar của khách sạn. Đừng lo, chérie.
Chúng ta sẽ lấy được cây violin cho cô.” Chantal mỉm cười rạng rỡ.
“Cô lúc nào cũng tự tin thế này à?” Tôi hỏi cô ấy.
“Luôn luôn. Tôi phải hòa hợp với giới của mình chứ,” cô ấy
đáp chắc nịch.
Chúa ơi, tôi hi vọng cô ấy đúng, cuối cùng tôi cũng có thể
lấy được tấm vé quay trở lại cuộc đời Daimon rồi. Lòng tự tôn ngu ngốc đã ngăn
tôi cho phép bản thân bước vào thế giới của anh mà không thừa nhận rằng mình đã
không còn giận dữ nữa, rằng tôi nhớ anh và rằng tôi yêu anh đến điên cuồng. Hẳn
phải là điên cuồng. Có người phụ nữ tỉnh táo nào lại đi yêu người đàn ông đã
nói dối và lừa gạt mình kia chứ? Tôi đoán nhiều năm tự trừng phạt bản thân đã
biến tôi thành kẻ yêu thích những người đối xử với tôi không ra gì. Nhưng nghĩ
lại thì, Daimon đã bao giờ thật sự làm thế chưa? Phải, anh đã trút giận lên
tôi, nhưng đó là vì tôi là người duy nhất anh cho phép đến gần mình.
“Sao cô lại khóc?” Chantal hỏi đầy quan tâm và nắm lấy tay
tôi.
“Vậy sao?” Tôi lau nước mắt, không hề nhận ra chúng đã ở đó
cho đến khi cô ấy chỉ ra.
“Tôi chỉ mệt thôi.” Tôi gật gật rồi ngửa đầu ra sau.
Tôi cần cây violin đó. Tôi cần một cái cớ. Tôi cần Daimon.
“Nghe này, chérie;
tôi sẽ lo phần nói chuyện. Cô chỉ cần đi với tôi thôi. D’accord?” Chantal nói khi cả hai chúng tôi tiến đến quầy bar để gặp
người bán.
Chúng tôi đã làm thủ tục nhận phòng ở khách sạn. Nơi này thật
sang trọng; cảm giác kì cục làm sao khi đứng ở một nơi xa hoa mà không có
Daimon ở bên; tôi chỉ đến những chỗ tráng lệ kiểu này với anh mà thôi. Đây là
thế giới của anh ấy, và tôi vẫn chưa sẵn sàng để bước vào đó, nhưng vì anh tôi
sẽ làm. Người Anh rất khác với chúng tôi. Bầu không khí của sự tinh tế bao trùm
khắp đại sảnh. Trọng âm của họ thật hoàn mỹ, rất mới mẻ và lạ thường. Tôi cảm
thấy mình thật ngu ngốc khi nói gì đó với người giữ cửa.
“Thả lỏng đi. Tôi sẽ lo phần người bán cho. Cô chỉ cần
trông thật gợi cảm là được,” Chantal nói khi chúng tôi đã đến được chỗ quầy bar
và nhìn quanh quất. Một người đàn ông trẻ tuổi vẫy tay với Chantal, ra hiệu cho
chúng tôi lại gần.
“Allô Shaun. Anh
khỏe không?” Cô ấy đưa tay ra bắt tay với anh ta.
“Cực kì tốt vì giờ đã gặp được cô rồi.” Shaun nháy mắt.
“Đây là Ngài Richard Cove.” Shaun giới thiệu một quý ông trung niên. Trông ông ấy
vô cùng giản dị với quần bò, áo sơ mi và áo khoác ngắn.
“Xin chào,” ông ấy khàn khàn nói.
“Addie, đây là đồng nghiệp của tôi, Shaun Abbot từ văn
phòng Christies ở Luân Đôn,” Chantal giới thiệu.
“Chào anh.” Tôi mỉm cười.
“Ồ, Chantal, lẽ ra cô phải cho tôi biết cô ấy là một mỹ
nhân chứ.” Shaun cầm lấy tay tôi và hôn lên đó. “Cùng ngồi xuống và gọi đồ uống
nhé?” Shaun chỉ tay về phía gian bàn dành cho Chantal và tôi. “Cô muốn uống gì,
tình yêu?” Anh ta nói và vẫy ta với một người phục vụ.
“Glenmorangie, không pha,” tôi nói không chút chần chừ. Tôi
cần một ly rượu, ngay lập tức.
“Thú vị đấy,” Ngài Cove nói và nheo mắt với tôi. Tôi như bị
thôi miên bởi sự tự chủ của người đàn ông này. Ông ấy ngồi rất thoải mái, thế
nhưng nguồn sức mạnh âm thầm vẫn chầm chậm tỏa ra khiến tôi có chút lo lắng.
Người phục vụ quay lại với đồ uống của chúng tôi và cẩn thận đặt chúng xuống.
Ngài Cove không hề dứt mắt khỏi tôi mà vẫn tiếp tục nhìn đăm đăm. “Tên cô là
Addie?” Nghe thì giống một câu hỏi, nhưng ông ấy hình như đã biết câu trả lời rồi.
“Vâng,” tôi dè dặt đáp, quay sang ra hiệu cho Chantal để cô
ấy dẫn dắt cuộc thương thảo này.
“Ngài Cove, nếu ngài cho phép…”
“Addie gì?” Ông ấy phớt lờ Chantal.
“Addie Evans,” tôi trả lời trong sợ sệt.
“Tôi sẽ không đoán ra nếu không nhờ loại rượu cô đã chọn,”
ông ấy nói, có vẻ rất giận dữ.
“Đoán gì ạ?” Tôi hỏi.
“Cô là vợ của Daimon Evans,” ông ấy chỉ ra.
“Làm sao…”
“Làm sao tôi biết đúng không? Anh ta đã gọi đồ uống hệt như
cô, Glenmorangie không pha. Bảo rằng nó gợi nhắc về vợ anh ta, Addie,” Ngài
Cove rít rồi đứng dậy. “Buổi gặp này coi như xong. Tôi không có hứng thú bán
cây Stradivarius quý giá của mình cho hạng như cô, người đã kết hôn với một tên
khốn như anh ta.” Cả Shaun và Chantal đều im bặt, đưa mắt nhìn nhau.
“Ngài Cove,” tôi gọi lớn khi ông ấy sải bước băng qua quán
bar. “Làm ơn, hãy nghe tôi nói,” tôi van xin. Nhưng ông ấy không dừng lại, ông ấy
tiếp tục đi qua sảnh để hướng ra cửa. Tôi chạy nhanh hết sức có thể và dừng lại
ngay trước mặt ông ấy. “Làm ơn, tôi xin ông hãy nghe tôi nói,” tôi nói, cố gắng
lấy lại hơi thở.
“Daimon là…”
“Phải, tôi biết Daimon là một tên khốn và có rất nhiều người
không thích anh ấy,” tôi nói thẳng.
“Vậy mà cô lại ở đây,” Ngài Cove nói.
“Vâng, tôi ở đây,” tôi thì thầm. “Hãy ngồi xuống và nghe
tôi nói đã,” tôi nói, chỉ tay về phía mấy chiếc ghế dài ở sảnh.
“Được. Năm phút là tất cả những gì tôi có thể cho cô,” ông ấy
gằn giọng, đi về phía khu vực ghế dài và ngồi xuống.
“Daimon…”
“Là một tên con hoang,” Ngài Cove xen ngang.
“Vâng, tôi biết,” tôi nói cộc lốc.
“Sao cô lại có thể cưới một kẻ như anh ta được chứ?” Ông ấy
hỏi.
“Chuyện phức tạp lắm,” tôi nhún vai.
“Sao lại là cây violin? Cô cần nó làm gì? Tôi không muốn bất
kì thứ gì của mình lọt vào tay---”
“Daimon chơi đàn,” tôi khẽ lên tiếng.
“Daimon là một doanh nhân cực kì ranh ma và quỷ quyệt. Anh
ta bỏ tiền mua cả con người và cóc quan tâm đến ai khác ngoài bản thân mình, vậy
nên đừng có cố lừa tôi. Anh ta là một tên con hoang không đáng tin,” Ngài Cove
khó chịu nói.
“Tôi không nói dối ông đâu. Anh ấy biết chơi đàn và chơi rất
hay. Tôi muốn dùng cây đàn này làm quà tặng anh ấy.” Tôi muốn khóc quá.
“Tôi sẽ không bán nó cho cô. Cô có biết Daimon đã luồn lách
ở Luân Đôn này như thế nào không? Tên con hoang láo xược đó đã chiếm đoạt gần nửa
công việc làm ăn của tôi đấy!” Ông ấy gầm ghè.
“Tôi hiểu. Tôi cũng biết rằng thế giới của ông, giới làm
ăn, chẳng liên quan gì đến tôi cả. Đây là tiền của tôi và là món quà của tôi,”
tôi nài nỉ.
“Một món quà cô muốn dành tặng cho tên khốn tôi căm ghét nhất,”
ông ấy chỉ ra.
“Daimon có thể rất cố chấp,” tôi nói và nhìn thấy hai mắt của
Ngài Cove trợn lên. “Được rồi, còn hơn cả cố chấp nữa, nhưng khi anh ấy chơi
đàn, không gì có thể sánh được với âm thanh mê hoặc đó. Nó đen tối và đầy sức mạnh,
buồn bã và nhiều lúc vô cùng tươi sáng. Đó là âm thanh của anh ấy. Đó là anh ấy
và tôi muốn nó quay về với anh ấy.”
Một khối nghẹn nóng bỏng thành hình trong cổ họng tôi. Hình
ảnh anh chơi đàn hòa lẫn với cảnh tượng anh đập tan cây Stradivarius của mình
thành từng mảnh vụn. Tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng anh hét lên. “NẾU EM KHÔNG Ở ĐÂY VỚI ANH, ANH CHẲNG THIẾT
BẤT KÌ ĐIỀU GÌ NỮA! KHÔNG TIỀN! KHÔNG ÂM NHẠC! KHÔNG GÌ HẾT!”
“Năm phút của cô đã hết, Phu nhân Evans.” Ngài Cove đứng dậy,
vuốt thẳng áo khoác và rời đi. Tim tôi như ngừng đập, bụng dạ quặn thắt trước nỗi
bồn chồn khi nhìn ông ấy bỏ đi.
Tôi lấy chiếc iPhone của mình ra, đôi tay run rẩy khi ấn
phím chơi nhạc. Đó là một bản ghi âm tôi đã tạo trong lúc Daimon chơi đàn. Mỗi
đêm xa anh tôi đều bật nó lên để ru giấc cho mình. Tiếng đàn của Daimon tràn đầy
tự tin và kiêu ngạo khi anh tấu lên những nốt nhạc u uất. Sức mạnh nguyên thủy
trong bản nhạc của anh thật ghê gớm và sắc sảo. Đêm đó anh rất tức giận, có vẻ
như một thỏa thuận nào đó đã đi sai hướng. Ngài Cove dừng bước ngay tắp lự và
hơi quay đầu để nhìn vào mắt tôi. Tôi gần như chả nhìn thấy gì qua màn nước mắt.
“Đây là Daimon của tôi. Phải, anh ấy là đồ con hoang. Phải,
anh ấy là một tên khốn. Nhưng tôi vẫn yêu anh ấy, bởi vì tận sâu bên trong, đây
chính là âm thanh của tâm hồn Daimon. Nó đầy kiểm soát và mạnh mẽ. Nó nặng nề
và độc đoán, nhưng nó cũng đầy yêu thương và chân thành. Tôi cần cây violin đó.
Tôi cần nó để trao lại cho anh ấy điều mà anh ấy đã cho tôi.” Tôi khẽ sụt sịt,
biết rõ lý do vì sao anh muốn kiểm soát. Daimon sợ bị bỏ rơi, sợ bị tổn thương.
Anh nghĩ thà làm một tên khốn còn hơn tỏ ra ân cần và chu đáo. Bằng cách đó,
anh có thể bảo vệ tâm hồn mong manh của mình.
“Daimon đã cho cô điều gì?” Ngài Cove hỏi và bước lại chỗ
tôi.
“Tôi,” tôi nói nhưng chỉ như thì thào. “Anh ấy đã cho tôi
chính bản thân tôi. Tôi đã lạc lối trong thế giới do mình tạo ra, và giờ tôi được
toàn vẹn là nhờ anh ấy.”