1.
TRƯỜNG TRUNG HỌC
Tôi thấy mừng vì cuối cùng những năm trung học cũng chấm dứt. Ngay khi buổi lễ tốt nghiệp kết thúc, tôi sẽ vĩnh viễn rời khỏi chốn địa ngục này. Truờng Trung Học Elision Elite nằm ở trung tâm Manhattan, nơi mà tất cả con cái nhà giàu đều đến học. Song đây lại chẳng phải chốn dành cho tôi. Tôi chỉ là một kẻ được bảo trợ mà thôi. Một người giàu có nào đó đã trả tiền cho một đứa nghèo kiết như tôi vào học. Tôi giành được học bổng của Elision Elite hồi còn ngồi ghế tiểu học. Khi đó tôi đã rất phấn khích, nghĩ rằng bản thân cuối cùng cũng vào được ngôi trường thử thách mình. Ở trường tiểu học, tôi luôn đứng đầu lớp. Tôi qua được mọi vài kiểm tra. Cũng chẳng phải tôi là thiên tài hay gì cả, chủ yếu do chăm chỉ mà thành. Bố mẹ tôi là dân nhập cư, họ chuyển đến đây để chúng tôi có thể có cuộc sống tốt đẹp hơn. Tôi hiểu họ đã làm việc vất vả đến thế nào, vậy nên tôi cần phải cố gắng gấp đôi để cho họ một tương lai tươi sáng hơn.
Đó là chuyện của ngày trước, khi mà tôi vẫn còn ngây thơ tin rằng trí óc là điều quan trọng trên thế giới này. Rồi khi vào trung học tôi nhanh chóng nhận ra, sự giàu có và những cơ hội mà người ta đạt được từ người đối diện mới thực sự quan trọng. Không ai trong ngôi trường đó có một người bạn thật sự cả; người ta chỉ đơn giản lợi dụng nhau để tiến xa hơn trong sự nghiệp hay việc làm ăn của gia đình mà thôi.
Hiển nhiên, tôi vẫn đứng đầu lớp, song điều đó chẳng hề mang đến cho tôi bất kì sự tôn trọng nào. Tôi thường xuyên bị bắt nạt, nhất là bởi một đối tượng đặc biệt.
Daimon Evans. Sự lưu tâm đặc biệt của anh ta chỉ làm tăng thêm số lần tôi bị chế nhạo hoặc hành hạ bởi những kẻ khác. Anh ta không bao giờ biết được mức độ của những chuyện đã xảy ra với tôi. Sách giáo khoa của tôi bị trộm mất. Quần áo thể dục của tôi bị xé rách. Sữa hỏng đổ đầy ngăn tủ của tôi. Bạn cứ việc gọi tên ra, bảo đảm tôi đã trải qua hết. Daimon đã cảnh báo rằng không ai được động vào tôi, rằng tôi là ‘dự thảo’ đặc biệt của anh ta chứ không phải của ai khác. Tất cả những kẻ e sợ anh ta đều lén lút làm mọi chuyện nhằm tiếp cận anh ta. Bọn họ thậm chí còn lo lắng hơn khi tôi chẳng bao giờ kể cho anh ta những chuyện đã xảy ra, điều đó khiến cho những đợt công kích càng gia tăng. Tôi đã làm hết sức có thể. Hoặc phớt lờ, hoặc chịu đựng. Tôi làm bất kì điều gì cần thiết để sống sót qua thời trung học. Hàng ngày, tôi phải cam chịu ngồi cùng với anh ta ở bàn ăn trưa trong khi anh ta chế nhạo gia đình tôi và tôi. Bảo rằng những kẻ nhận bảo trợ như tôi lẽ ra không nên ở đây, nhưng vì tôi đã ở đây thế nên cần phải được dạy dỗ luật lệ. Nếu chúng tôi học cùng lớp, tôi phải ngồi cạnh anh ta; à thì, đúng hơn là anh ta buộc người ngồi cạnh tôi phải nhường chỗ. Các giáo viên rất hiếm khi can dự vào; có tiền nghĩa là giàu có, giàu có mang lại quyền lực, mà giáo viên thì không định sẽ chọc vào đàn sư tử đang ngủ say.
Điều buồn cười đó là khi vừa mới bước chân vào trung học, tôi đã luôn ngưỡng mộ Daimon, mái tóc dài tối màu của anh ta bay phấp phới, và anh ta chưa bao giờ mặc đồng phục một cách đàng hoàng. Trông anh ta nguy hiểm và tuyệt vọng, với nước da sáng, màu tóc đen và đôi mắt xanh lam trong vắt tuyệt đẹp, tôi đã phải lòng anh ta ngay giây phút đầu tiên. Tôi luôn giữ khoảng cách, chỉ yêu anh ta từ xa, không bao giờ muốn anh ta biết. Quả thật tôi có một cơn “cảm nắng” của nữ sinh khá nghiêm trọng. Anh ta chưa bao giờ biết đến tôi và rất hiếm khi nhìn về phía tôi mỗi lần đi chơi cùng nhóm bạn, phá phách và cười đùa to tiếng dù ở bất cứ nơi đâu.
Chuyện chỉ có thế cho đến một ngày vào năm gần cuối trung học. Daimon bước vào lớp và đi thẳng đến chỗ tôi, liếc nhìn cô bạn ngồi cạnh tôi, buộc cô ấy phải nhường chỗ. Sau đó anh ta ngồi xuống và nhìn tôi chằm chằm suốt cả tiết học. Những tiếng thì thầm vang lên khắp phòng. Kiểu nhìn trực diện lộ liễu của anh ta khiến tôi bồn chồn. Khi tiết học kết thúc, tôi vội vàng thu dọn đồ đạc và đứng dậy để đi ra; đó chính là lúc anh ta ngáng chân tôi. Tôi ngã xuống đất, làm rơi hết sách vở. Anh ta đứng phía trên áp đảo tôi.
“Từ hôm nay trở đi, em sẽ là vật tiêu khiển bé nhỏ của tôi. Đồ chơi của tôi.” Anh ta cười khẩy và rời đi, để lại tôi trên mặt đất sửng sốt không nói nên lời.
Daimon được biết đến với biệt danh ‘kẻ bắt nạt’ ở trường. Kể từ giây phút đó, cuộc sống của tôi trở thành cơn ác mộng có thật. Ngày này qua ngày khác, tôi phải ngoan ngoãn phục tùng Daimon. Anh ta làm tôi bẽ mặt trước tất cả mọi người và cười cợt về chuyện đó, cho đến khi ngày cuối cùng của những năm trung học tới và mọi chuyện kết thúc.
***
“Này, Addie.” Tôi biết đó là Daimon, chỉ có anh ta mới liên tục quấy nhiễu tôi, đặc biệt là khi anh ta là người mà tôi cố tránh mặt nhất. Tên khốn đó theo chân tôi băng qua tiền sảnh. Tôi luồn lách qua đám đông, cố hết sức để tránh xa anh ta.
“ADDIE…ADDIE…ADDIE!” Anh ta cứ liên tục la hét tên tôi ở sảnh. Trời ạ, quả là một tên đần. Tôi thôi chạy trốn, biết rằng việc đó sẽ chẳng đưa mình đến đâu cả. Nếu có thì chỉ khiến mọi chuyện tệ thêm thôi.
“Gì thế?” Tôi rít qua kẽ răng.
“Ồ, Addie giận rồi sao? Xin lỗi nhé.” Tôi quay lại nhìn vào gương mặt đang tươi cười của anh ta.
Thật tệ là anh ta quá đẹp. Điều đó khiến tôi càng ghét anh ta hơn. Sao mà một tên con trai đẹp đẽ lại có thể xấu xa đến vậy?
“Tôi nghĩ vì hôm nay là ngày cuối chúng ta ở cùng nhau, nên tôi muốn khiến nó trở nên đặc biệt.” Anh ta mỉm cười. Chúa ơi, làm ơn móc mắt con ra để con không phải nhìn anh ta theo cái cách như hiện tại đi. Khốn kiếp, anh ta quá hoàn hảo. Đôi mắt xanh chưa từng thấy, mái tóc sẫm màu gần như đen nhánh chỉ khiến sắc màu kia thêm nổi bật.
“Để tôi yên đi, Daimon,” tôi nạt, muốn đi chuẩn bị cho buổi lễ tốt nghiệp chết đi được.
“Ồ, tại sao chứ?” Anh ta bĩu môi hờn dỗi, choàng một cánh tay qua vai tôi. “Em là bạn tốt nhất của tôi. Em biết điều đó mà, đúng không, Addie?” Tôi biết tông giọng đó của anh ta.
Tôi thấy lo lắng. Anh ta đang định làm gì đó. Tôi đã điên cuồng tránh mặt anh ta hết sức có thể, một chuyện cực kì khó vì lúc nào anh ta cũng tìm ra tôi cả. Ít ra khi anh ta nhìn thấy những kẻ khác cố bắt nạt tôi, anh ta sẽ xen vào và cản họ lại. Ai cũng biết không nên gây chuyện với Daimon. Gia đình của anh ta thuộc tầng lớp thượng lưu ở New York, nếu không muốn nói là thế giới. Nếu bạn nằm trong sự bảo bọc của anh ta, bạn sẽ được an toàn, nhưng nếu bạn chọc giận anh ta, thì cơn giận và nắm đấm của anh ta sẽ cho bạn thấy hậu quả. Daimon có thể tự lo cho mình. Chuyện đó không có gì phải bàn cãi.
“Addie, em biết tôi thích em đúng không?” Anh ta nói ngọt ngào đến độ tôi thấy nhức cả răng.
“Nghe này, làm ơn để tôi hoàn thành diễn văn tốt nghiệp và để cho tôi yên đi,” tôi van xin.
“Thế này khác quá, em thường bảo tôi cút xéo và chống trả lại mà.” Anh ta tỏ vẻ ngạc nhiên.
“À thì, hôm nay đã là ngày cuối cùng của chúng ta ở đây rồi, và tôi chỉ muốn nó kết thúc cho xong thôi,” tôi thừa nhận.
“Chắc rồi, Addie.” Anh ta nháy mắt và quay đi.
Tôi biết vẻ mặt đó có nghĩa là tên khốn kia đang trù tính chuyện gì đó.
***
Các hoạt động mừng lễ tốt nghiệp đang diễn ra, với một dàn nhạc jazz ba người và một bữa tiệc trưa đầy chuyên nghiệp có rượu vang cùng phó-mát. Tất cả những người giàu có và trợ lý của họ đều có mặt ở đây, cùng sát cánh để tạo ra các thoả thuận. Tôi thấy vui khi biết rằng sau khi buổi lễ kết thúc, tôi sẽ có thể quay về nhà với gia đình giản dị của mình. Mẹ đang chuẩn bị món gì đó đặc biệt cho chúng tôi, còn bố sẽ quay về cùng tham gia sau, ngay khi đã đóng cửa quán ăn. Tôi rất vui sướng trước cuộc sống mới bên ngoài Elision Elite, sau khi đã nhận được học bổng toàn phần cùa Yale. Ước mơ của tôi là được trở thành bác sĩ. Cảm giác thật tuyệt, thật sự rất tuyệt. Cuối cùng, tôi cũng sẽ rời khỏi nơi này và không bao giờ nhìn lại nữa.
Đã đến giờ lên đọc diễn văn. Tôi cảm thấy phấn khích và tự hào. Thật tiếc vì bố mẹ tôi đã không thể đến, nhưng tôi hiểu mà. Bố mẹ tôi làm chủ một quán ăn nhỏ, và chúng tôi cần phải chi trả cho các hoá đơn. Thế cũng tốt bởi sau hôm nay, tôi sẽ trở về nhà để khởi đầu một cuộc sống mới.
Tôi đã van xin mẹ, đúng hơn là thúc giục bà, nấu cho mình một bữa tối đặc biệt. Bà liên tục nhấn mạnh rằng mình không thể bởi còn bận bịu công việc, song tôi đã khiến bà xấu hổ đến độ phải thực hiện điều đó. Tôi bảo rằng chỉ một lần thôi, tôi muốn được đánh giá cao sau quãng thời gian vất vả dành cho trường học và cho họ. Tôi thật sự đã rất chăm chỉ. Tôi luôn đạt được điểm cao và đứng đầu lớp. Thậm chí tôi còn nhận được học bổng toàn phần của Yale kia mà, trời ạ. Thế nên sao tôi không thể có một bữa tiệc tối ăn mừng cho riêng mình chứ? Vài tháng nữa thôi là tôi rời khỏi nhà rồi, và tôi sẽ chỉ có thể gặp họ vào thời gian nghỉ, hay thậm chí là không gặp được nữa kia.
Tôi đứng ở rìa sân khấu và mỉm cười, hào hứng được đọc bài phát biểu của mình sau đó sẽ bước tiếp.
Cuối cùng tôi cũng được gọi lên. Hít vào một hơi thật sâu, tôi bước ra và đứng ở bục phát biểu bằng gỗ. Đặt xấp phiếu phát biểu xuống, tôi hít vào thêm một hơi nữa. Tôi mỉm cười và gật đầu, chờ đến khi mọi người ngừng vỗ tay. Khó mà nhìn thấy được bất kì ai bởi tất cả đèn đều đang chiếu thẳng vào tôi. Đám đông cuối cùng cũng dừng lại và im lặng chờ tôi bắt đầu.
“Có câu nói… ÁAAAAAAAA!” Tôi thét lên, choáng váng trước điều vừa xảy ra.
Cả một xô nước lạnh vừa dội thẳng xuống người tôi. Tôi ướt sũng. Các giáo viên kịch liệt phản đối còn đám học sinh thì bật cười khoái chí, trong khi các phụ huynh thì thầm với nhau. Tôi nhìn lên và thấy có động tĩnh ở hành lang phía trên. Tôi đứng đó tuyệt vọng và giận dữ. Sao đến cả hôm nay cũng không thể trọn vẹn với tôi.
“Addie.” Một trong các giáo viên gọi to, nhưng tôi phớt lờ cô ấy.
Nuốt vào nỗi tủi nhục, tôi tiếp tục bài phát biểu của mình. Tôi giữ đầu mình ngẩng cao và không hề nao núng, dù chỉ một lần. Cánh cửa khán phòng mở ra và Daimon bước vào. Anh ta đứng sát sân khấu và nhìn vào tôi. Đôi mắt anh ta thoáng hiện vẻ thương xót. Mẹ kiếp anh, Daimon, chính anh đã làm chuyện này. Tôi biết đó là anh ta. Anh ta luôn làm những chuyện thế này để sỉ nhục tôi trước mặt người khác. Tôi sẽ nói điều cần nói rồi rời khỏi đây. Tôi đọc thật to và dõng dạc, đúng như lời bố dặn. Khi đã đọc xong bài phát biểu, tôi xuống khỏi sân khấu. Trốn sau bức màn, tôi cố nén những giọt nước mắt đang chực trào, song sắp không nhịn được nữa rồi.
“Này, Addie?” Daimon gọi to. “Em ổn chứ?”
Tôi nhìn lên đầy đe doạ, căm ghét điều anh ta đã làm. Daimon định chạm vào tôi, song rụt tay lại khi nhìn thấy vẻ mặt tôi.
“Hay lắm, đồ khốn! Anh còn không để cho tôi có trọn ngày hôm nay. Anh cứ phải ra tay; không thì không chịu được. Chà, cảm ơn nhé, Daimon, vì đã có thể là kẻ huỷ hoại ngày cuối cùng ở trung học của tôi. Chúc mừng,” tôi nói đầy mỉa mai rồi bước đi.
“Này, chờ chút đã…Addie?” Anh ta tóm lấy tay tôi và kéo lại. Tôi quay người rồi tát thật mạnh vào mặt anh ta. Hai mắt anh ta gần như bật ra. Anh ta liếc nhìn tôi khi bắt đầu nhe răng ra.
“Tôi nguyền rủa anh, Daimon, và cả đống tiền mà anh có. Thật may vì anh giàu có và quyền lực. Hi vọng những năm vừa qua anh dùng để hiếp đáp một đứa con gái cỏn con như tôi đã thoả mãn được khao khát tàn nhẫn của anh. Giờ anh thấy đủ chưa? Bởi vì đứa con gái này chịu anh đủ rồi,” Tôi hằn học nói rồi bỏ đi.
***
Khi về đến nhà, tôi nhanh chóng đi tắm. Không đời nào tôi kể cho bố mẹ biết chuyện này. Thật ra tôi chưa bao giờ kể cho họ nghe bất kì điều gì về Daimon, ấy thế mà tên khốn đó lại có can đảm xuất hiện trước nhà tôi để đưa tôi đến trường. Anh ta biết rõ những đứa con gái “say” mình như điếu đổ sẽ gây sự với tôi, thế nhưng, tên đó vẫn cứ làm điều mình muốn, nghĩ rằng anh ta đang bảo vệ tôi.
Ai cũng biết tôi là một đứa nhận bảo trợ, song chỉ anh ta mới rõ về hoàn cảnh của tôi. Những người xung quanh tôi chẳng mấy để tâm. Nếu tôi không giàu, tôi chẳng có giá trị gì cả, trừ khi tôi là một chướng ngại, và hầu hết đám con gái trong trường đều nghĩ như thế. Bọn họ ghét sự chú ý mà anh ta dành cho tôi. Tôi đã cố giải thích chuyện không phải như thế, nhưng họ vẫn tiếp tục bắt nạt tôi không thôi. Tôi chưa bao giờ kể với anh ta hay bất kì ai khác. Tất cả bọn họ đều lén lút sau lưng anh ta, biết rằng anh ta đã tuyên bố tôi là đồ chơi riêng của anh ta, và nếu có ai quấy nhiễu tôi, kẻ đó sẽ phải đối mặt với anh ta.
Darren, một trường hợp được bảo trợ khác nữa, là người duy nhất giúp đỡ tôi. Anh ấy đảm bảo không có kẻ nào sẽ đi quá xa. Buồn cười ở chỗ, anh ấy là một trong số những người bạn của Daimon. Không hợp lý chút nào khi một người nhận bảo trợ lại có thể kết bạn với Daimon, nhưng nghĩ lại thì tôi thật sự không muốn biết cho lắm. Biết càng ít thì càng tốt cho tôi hơn.
Sau khi tắm gội xong, tôi thấy mừng vì quãng đời kia đã kết thúc. Tôi nhìn vào gương và mỉm cười. Chỉ vài tháng nữa thôi, tôi sẽ đến Yale và rồi sẽ đăng kí chương trình học tiền y khoa; mọi chuyện sẽ vô cùng hoàn hảo. Không còn bị bắt nạt, cũng không còn Daimon nữa.
“Chào!” Sofia lên tiếng lúc vừa bước vào nhà, sau khi được xe buýt của trường thả xuống.
“Trường học thế nào?” Tôi hỏi.
“Chán phèo, lúc nào cũng chán phèo hết,” con bé hậm hực nói.
Sofia nhỏ hơn tôi mười tuổi. Tôi yêu con bé chết đi được. Trong khi bố mẹ làm việc ở cửa hàng, tôi chính là người ở nhà để coi sóc con bé và nhà cửa. Sofia giống hệt như tôi vậy, một cá nhân xuất sắc, song con bé lại còn xinh đẹp nữa. Con bé chính là người đẹp nhất trong nhà, và tôi tự hào khi được là chị nó.
“Khi nào thì mẹ về ạ?” con bé hỏi, giọng nói trẻ con mang đầy sự phấn khích. Sofia thấy vui vì Mẹ chịu về nhà sớm một lần.
“Sớm thôi, chị nghĩ vậy. Mẹ có dặn chị bắt đầu nấu nướng rồi,” tôi đáp.
“Được, em sẽ đi làm bài tập,” con bé trả lời rồi chạy lên lầu.
Tôi bắt đầu chuẩn bị bữa tối vì không muốn mẹ cảm thấy quá mệt sau khi nấu ăn cho chúng tôi, ngày nào bà cũng phải thức dậy lúc bốn giờ sáng cả. Tôi chờ ở bàn bếp, hành tây và tỏi đã được lột vỏ sẵn cho bà, nhưng mẹ tôi vẫn chưa về. Tôi gọi cho bố, nhưng ông bảo rằng mẹ đã rời đi được vài tiếng rồi. Có lẽ bà đã ghé qua chợ hay đến nhà một người bạn rồi quên béng thời gian chăng. Sofia bắt đầu lo lắng và tôi cố hết sức để xoa dịu con bé. Tôi bắt đầu cảm thấy tồi tệ vì đã nài nỉ mẹ nấu ăn cho mình, song tôi chỉ muốn được đối đãi đặc biệt dù là trong một ngày thôi mà. Tôi đang ngồi trong bếp xem TV thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Bước đến gần cửa, tôi nhìn thấy hai sĩ quan cảnh sát đang đứng chờ.
“Vâng?” Tôi nói qua khung cửa sổ.
“Xin chào, tôi là Sĩ quan Jeff. Tôi thuộc Sở Cảnh Sát New York. Chúng tôi có thể vào nhà không?” Anh ta hỏi, đưa phù hiệu ra cho tôi xem.
“Sofia, về phòng em đi,” tôi nói, ngập ngừng để họ vào nhà.
“Nhưng em không muốn,” con bé bướng bỉnh nói.
“Sofia, đi ngay!” Tôi ra lệnh.
“Vâng, tôi có thể giúp gì cho các anh?” Tôi hỏi khi Sofia lên khuất tầng trên. Nỗi lo lắng khuấy đảo trong lúc tôi chờ họ tiếp tục.
“Mẹ cô tên là Nikoleta Sakis đúng không?” anh ta chầm chậm nói ra tên mẹ tôi.
“Phải, sao vậy?” Sự sợ hãi bắt đầu ngấm vào.
“À, đã có một tai nạn xảy ra,” anh ta nói vẻ cẩn trọng.
“Tai nạn gì?” Tôi hỏi, không hề nhận ra mình đang khóc.
“Tôi rất tiếc phải thông báo cho cô điều này, nhưng mẹ cô đã qua đời vào chiều nay. Đó là một vụ tông xe rồi bỏ trốn. Tôi rất tiếc,” vị sĩ quan buồn bã nói.
Tôi có thể nghe thấy tiếng hổn hển của Sofia khi con bé bắt đầu khóc nức nở. Tôi chạy đến bên con bé khi nó chầm chậm bước xuống cầu thang. Ôm con bé vào lòng, cả hai chúng tôi cùng òa khóc.
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét