28.
TRẠM DỪNG
“Dậy đi, Addie,” Daimon nói khẽ vào tai tôi.
“Chúng ta tới chưa?” Tôi hỏi, mở mắt và thấy mặt trời chói
lọi đang rọi qua những khung cửa sổ bầu dục.
“Không, chúng ta chưa tới.” Daimon tiếp tục chạm vào mặt
tôi trong lúc quỳ xuống bên cạnh tôi.
“Vậy chúng ta đang ở đâu?” Tôi hỏi, nhìn lên anh.
“Chúng ta đang ở Doha để tiếp nhiên liệu,” anh mỉm cười.
“Doha? Anh đùa sao?” Tôi cắn môi để kiềm lại một nụ cười.
“Em đói không? Em muốn ăn gì không?” Tôi gật đầu đáp lại.
“Chắc phải mất vài giờ nữa, chúng ta đi thôi. Nhưng trước khi đi,” anh đứng dậy
và đưa tay ra, Mitch xuất hiện, đưa cho anh một túi hành lý nhỏ, “thay đồ đi.”
“Tại sao?”
“Addie, chúng ta đang đi nghỉ.” Daimon nghiêng tới gần tai
tôi và thì thầm, “Và anh muốn thấy em mặc quần áo anh mua cho em, giờ đi thay đồ
đi.” Anh hơi lùi lại và mỉm cười với tôi.
Tôi bật cười lúc bước ra từ phòng tắm; Daimon đã mua cho
tôi một chiếc váy lụa mỏng. Nó có màu đỏ nhạt và rất đậm chất Bohemian. Anh thậm
chí còn mua cho tôi một đôi sandal kiểu Hy Lạp màu vàng kim nhỏ xinh nữa.
“Giờ đó mới là Addie của anh chứ.” Anh nắm lấy tay tôi và
đan những ngón tay chúng tôi với nhau. “Đi nào, xe đang chờ chúng ta đấy.” Anh
kéo tôi băng qua máy bay đến chỗ cầu thang dẫn xuống. Daimon cứ đi xăm xăm
nhưng tôi đã ngăn anh lại. “Gì thế, Addie?” Thế giới xung quanh tôi thật lạ lẫm
và mới mẻ. Không khí oi nồng do hơi nóng, mặt trời nóng bỏng và ở rất gần. Một
luồng không khí kéo tới, thấm đượm nhiều mùi hương hấp dẫn tôi. “Đi thôi,
Addie.” Daimon kéo kéo tay và tôi đi theo anh.
Chiếc BMW màu đen đưa chúng tôi đến sân bay chính, nơi một
quý ông chờ sẵn để mở cửa cho Daimon và tôi.
“Ngài Evans.” Người đàn ông đưa tay ra, hướng dẫn chúng tôi
đi vào trong. Tôi giữ chặt tay Daimon, để anh dẫn đường trong lúc nhìn quanh,
hoàn toàn chìm đắm vào mọi thứ quanh mình. Sân bay khá nhỏ, nhưng lại rất đông
người, họ đến từ nhiều nền văn hóa tôi chưa từng gặp qua.
“Ngài Evans, chào mừng đến với Phòng Chờ Onyx,” một người
đàn ông Trung Đông chào đón chúng tôi từ sau bàn lễ tân.
“Cảm ơn,” Daimon đáp, đưa tôi đi qua cánh cửa kính trượt.
Căn phòng đầy những thương nhân, một số mặc trang phục
kaftan[1]
truyền thống và khăn trùm đầu. Râu của họ được cắt tỉa gọn gàng, tạo nên dáng vẻ
vô cùng nghiêm túc. Ở phía cuối phòng bên kia là khách du lịch, hầu hết đều là
người Anh. Họ ngồi trên những chiếc ghế da đỏ-và-trắng được sắp thành hàng thẳng
thớm. Các màn hình TV lớn được đặt rải rác xung quanh, đang hiển thị thông tin
các chuyến bay. Những người phục vụ nam và nữ đi vòng quanh, hỏi han xem các vị
khách có cần gì không. Mọi thứ đều hoàn hảo và sạch sẽ. “Addie, ngồi ở đây đi,”
Daimon nói, chỉ tay vào một khu bàn nhỏ khá kín đáo, ngăn cách chúng tôi khỏi mọi
người. “Em thích nhìn người ta nhỉ,” Daimon nói và ngồi xuống.
“Không phải ngắm người; chỉ là em có cảm giác, chúng ta
đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ, cứ như chúng ta không hề là một phần của hành
tinh này ấy. Cực kì tuyệt vời,” tôi đáp, hoàn toàn chìm đắm.
“Chúng ta đang ở bên kia địa cầu rồi; ở đây, chuyện em là một
người New York chẳng quan trọng đâu,” Daimon nói, vẫy tay ra hiệu với một nữ phục
vụ. “Hai chai nước, hai phần hummus[2] và một ít tabbouleh[3],”
anh nói với cô ta. Người phục vụ gật đầu và rời đi.
“Anh từng đến đây rồi à?” Tôi hỏi.
“Vài lần, hầu như chỉ vì công việc.”
“Daimon,” một người đàn ông với giọng Anh đậm đặc gọi to.
“Ôi trời đất quỷ thần ơi, anh bạn! Không gặp kể từ hồi liên doanh rồi.” Tôi
nhìn thấy một người đàn ông khá béo và lùn, với quả đầu hói đang cầm trên tay
chiếc ly chứa đầy thứ mà tôi cho là bia.
“Mẹ kiếp,” Daimon lầm bầm trong hơi thở. “Stanley, ông thế
nào rồi?” Daimon nói với nụ cười gượng dán trên mặt, sau đó đứng dậy và bắt tay
ông ta.
“Ồ, tôi thấy anh đã mang theo một trong những quý cô quyến
rũ để cùng vui chơi. Tôi từng thấy anh đi chung với bao nhiêu cô rồi nhỉ?” Ông
ta bật cười thúc vào mạng sườn của anh.
“Hẳn ông đã nhìn thấy kha khá cô đi cùng chồng tôi rồi.”
Tôi đứng dậy và đưa tay ra để bắt tay với ông ta.
“Ồ,” ông ta lầm bầm, “Tôi chỉ đùa thôi mà.”
“Chắc vậy rồi,” tôi nói khi ông ta bắt tay tôi, nhưng mắt lại
hướng về một Daimon nổi giận đang nhìn tôi. “Giờ thì xin hai người thứ lỗi,”
tôi nói qua hàm răng nghiến chặt.
“Tên khốn chết giẫm,” tôi làu bàu, bỏ mặc hai người họ và
đi về phía bên kia của phòng chờ. Tôi nhìn thấy người phục vụ trẻ tuổi ban nãy
đang bê thức ăn của chúng tôi. Tôi vẫy tay và bảo cô ta đặt chúng xuống một chiếc
bàn lớn còn trống. Tôi ngồi xuống và bắt đầu ăn uống theo ý mình.
“Anh thấy em đã tìm được thức ăn rồi nhỉ,” Daimon lạnh lùng
nói và ngồi xuống trước mặt tôi. Tôi nheo mắt với anh sau khi đã uống cạn nước
trong chai. Dằn mạnh nó xuống bàn, tôi tiếp tục giận dữ nhìn anh. “Anh thấy
Addie của anh đang hơi bực bội,” Daimon chỉ ra. Daimon đã đi với bao nhiêu cô rồi? Mong muốn được biết con số kia
đang ăn mòn tôi. Tôi thở dài trong lúc ăn. Nếu ở trong một tâm trạng tốt hơn,
có lẽ tôi đã nói với anh, đây là món Trung Đông ngon nhất tôi từng được ăn, mà
đó chỉ là ở sân bay thôi đấy. Tôi lấy chai nước của mình và nốc.
“Một chút,” tôi đáp.
“Đó là Stanley. Ông ta đã giúp anh trong việc liên doanh ở
London,” Daimon điềm tĩnh nói.
“Em hiểu rồi, thế anh có bao nhiêu ở London?” Tôi hỏi.
“Công ty á?” Daimon vờ như không hiểu.
“Phụ nữ ấy, đồ lừa gạt tự cao tự đại,” tôi hằm hè.
“Anh chỉ biết rằng anh có một cô trong đời thôi, và cô ấy cực
kì phiền toái,” anh hầm hè ngược lại.
“Có lẽ anh nên bỏ quách cô ấy đi,” tôi vặt.
“Có lẽ, cân nhắc đến việc cô ấy vừa gọi anh là một tên lừa
gạt phải gió,” anh rít lên. “Nhưng sự thật là, dường như anh không thể gạt cô ấy
ra khỏi tâm trí, chứ đừng nói đến trái tim. Vậy nên, thật không may là anh sẽ
phải giữ cô ấy lại.”
“Tệ cho anh quá nhỉ,” tôi nói, quay đi vì không thể nhìn
vào đôi mắt xanh biếc của anh được. Đó là một trong những điểm yếu của tôi khi
dính đến anh.
“Addie…”
“Bao nhiêu?” Tôi hỏi, ngạc nhiên với chính mình. “Anh từng
có bao nhiêu cô?”
Daimon thở dài và chỉ nhìn tôi. Vẻ mặt của anh nói lên rất
nhiều. Hay thật! Có con số nào đủ nhiều
để nói về mấy cô nhân tình của anh không?
“Em có mười,” tôi nói mà không hề nhận ra.
“Mười? Sao thế được?” Anh cau mày, gần như là nhe răng ra.
“Anh nghĩ chỉ vì em làm việc ở quán ăn và có Frank là bạn
trai nghiêm túc duy nhất, nên em không hẹn hò à. Em có đấy. Cũng như anh, em có
nhu cầu của mình mà. Những khao khát cần được đáp ứng,” tôi đáp trả, quan sát vẻ
mặt cau có của anh. “Để em đoán nhé, anh tưởng em chỉ có Frank thôi sao. Anh
ngây thơ đến vậy á?” Tôi nói cộc lốc.
“Anh không muốn biết con số của em, và anh cực kì không muốn
em biết con số của anh,” anh giận dữ nói.
“Anh có đưa họ theo trong những chuyến đi thế này không?”
Tôi thắc mắc. Ý nghĩ anh có làm thế khiến tôi tổn thương nhiều hơn tôi nghĩ.
Cũng như chuyến đi này là lần đầu của tôi, tôi muốn anh cũng có một điều gì đó
lần đầu.
“Vài người đi London, những người khác thì đi tới những nước
khác trên thế giới, nhưng chưa có ai đến Polynesia của Pháp cả,” anh gằn giọng.
Tôi nhìn xuống bàn, ngó đăm đăm vào đĩa thức ăn, cố hết sức để tập trung và
không bật khóc.
“Sao chuyện này lại khiến em bận tâm hả? Addie, anh gần ba
mươi rồi; em không thể nào nghĩ anh chưa từng có các mối quan hệ khác được?”
Anh chất vấn.
“Chuyện vớ vẩn thôi. Bỏ đi.” Tôi bốc một miếng pita lên và
chấm vào món hummus. Tôi nhai miếng bánh mì nhạt và nếm vị chua của sốt đậu
chickpea. Tôi ngồi yên lặng cho đến khi phải quay lại máy bay.
****
“Em muốn quay về không?” Daimon cộc cằn nói lúc tôi thắt
dây an toàn.
“Anh quyết đi,” tôi thì thầm. Tôi nhắm mắt lại, thấy bực bội
bản thân và thái độ của mình.
“Mitch!” Daimon gọi to.
“Vâng, Ngài Evans?” Mitch xuất hiện, giọng điệu cũng khó chịu
hệt như tôi.
“Chờ bên ngoài trong khi tôi nói chuyện với vợ tôi,” Daimon
nạt.
“Vâng, thưa ngài,” Mitch hậm hực nhìn tôi, bước ra chỗ cầu
thang và chờ đợi.
“Em bị cái quái gì vậy hả?” Anh cáu kỉnh hỏi.
“Em không biết,” tôi hét trả lại, mở dây an toàn ra.
“Addie, anh từng ngủ với những người phụ nữ khác. Bình thường
thôi mà,” Daimon bắt đầu.
“Được, còn em thì đã ngủ với với những người đàn ông khác.
Để xem nào, em quan hệ với một người trong rạp phim. Ồ, và một người khác ở
trong xe của anh ta, có một anh chàng đã đưa em đến Vermont vào cuối tuần, và
quan hệ với em ở trong rừng,” tôi nói dối qua kẽ răng.
“Đủ rồi,” anh hét lên.
“Vì một lý do ngu ngốc nào đó, em cứ tưởng rằng mình khác
biệt, đặc biệt, nhưng không. Em chỉ là một trong số rất nhiều người trong cuộc
đời của Daimon Evans thôi,” tôi bật cười và quay đi khỏi anh.
“Giết anh đi,” anh nói đầy cay nghiệt. “Em muốn gì hả,
Addie? Muốn anh hét lên cho cả thế giới biết à? Em muốn mấy thứ vớ vẩn được lên
kịch bản như trên phim sao? Em không phải là tạm bợ, em là Addie của anh. Người
duy nhất nắm giữ trái tim anh. Anh hiểu chứ. Đừng nghĩ là anh không biết. Anh
thà chưa từng có tên đàn ông nào động tới nơi ấm áp ngọt ngào mà hiện tại đã
thuộc về anh kia, nhưng thực tế không phải vậy. Em và anh chính là thực tại,
ngay trên chiếc máy bay này, trên đường đi hưởng tuần trăng mật. Em có hiểu ý
anh không?” Anh nói một cách thẳng thừng. “Nhìn anh đi, chết tiệt,” anh ra lệnh.
Tôi nhìn sang. Vẻ mặt Daimon thật khắc nghiệt và lạnh lẽo; đôi mắt anh như băng
trong suốt.
“Addie, em còn muốn gì hơn nữa?”
Daimon nói đúng, cách suy nghĩ phi lý của tôi không giúp được
gì trong việc gầy dựng tình cảm của chúng tôi cả, ấy thế nhưng tôi đã để cho sự
ghen tuông làm mờ mắt. Mới là ngày thứ hai trong chuyến đi tuyệt diệu này, vậy
mà tôi đã làm mọi thứ rối tung mất rồi.
“Anh nói đúng. Em xin lỗi,” tôi thì thầm.
“Em vừa nói gì?” Giọng anh nhẹ nhàng hơn trước đó.
“Em nói, em xin lỗi,” tôi nói lớn hơn một chút.
“Xin lỗi. Anh không hiểu được. Em nói gì kia?” Anh trêu.
Nhìn thấy nụ cười của anh giúp xoa dịu trái tim tôi.
“EM NÓI, EM XIN LỖI!” Tôi hét to rồi bật cười khúc khích.
“Hơi lớn quá rồi đó. Anh không…”
“Daimon!”
“Được rồi, được rồi, anh sẽ dừng lại. Đâu có mấy khi Addie
vĩ đại và mạnh mẽ chịu nói xin lỗi.” Anh mỉm cười và bước lại gần tôi.
“Em nói thật đấy.” Tôi bĩu môi khi anh quỳ xuống trước mặt.
“Em không nên làm thế,” anh nói trong lúc vuốt tóc tôi.
“Tại sao?”
“Vì nếu những gì em nói là thật, anh sẵn sàng giết mấy tên
đàn ông đó.”
“Không hẳn đều là thật,” tôi thừa nhận. Daimon nheo mắt.
“Ít nhất anh biết chuyện Vermont không phải thật. Em sẽ
không bao giờ bỏ tiệm ăn mà đi. Nhưng trời ạ, câu chuyện đó thật sự khiến anh hứng
thú đấy.”
“Tại sao?”
“Nhìn thấy em trong rừng, khỏa thân trước mặt anh, sẵn sàng
đón nhận anh. Phải, cảnh tượng đó thuộc về anh,” anh nháy mắt và mỉm cười gian
tà.
“Anh đúng là đồ đáng ghét.” Tôi lắc đầu với anh.
“Chuyện rạp phim không thể là thật được. Addie của anh
không phải người liều lĩnh như thế,” Daimon nói, quan sát tôi. Tôi cắn môi và mỉm
cười.
“Addie?” Daimon chờ đợi.
“Ngài Evans, phi công nói chúng ta cần phải đi ngay. Đã đến
lượt chúng ta ở đường băng rồi.” Mitch quay trở lại khoang chính.
“Được,” Daimon rít lên, vẫn tiếp tục giận dữ trừng mắt với
tôi. “Addie, nói cho anh đi,”
Daimon nhấn mạnh, nhưng tôi không nói gì cả.
“Ngài Evans, ngài cần phải ngồi xuống,” Mitch nài nỉ.
“Daimon, anh nghe thấy rồi đấy, ngồi xuống đi.” Tôi mỉm cười,
không để cho anh biết được bí mật của mình.
“Em chắc chắn sẽ bị phạt khi chúng ta rời khỏi chiếc máy
bay này,” Daimon nói, giọng khàn khàn.
[1] áo
dài của người Thổ Nhĩ Kỳ, có thắt ngang lưng.
[2] món khai vị làm từ gà, đậu, dầu, vừng, chanh và
tỏi.
[3] món rau trộn vùng
Trung Đông.
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét