Thứ Năm, 1 tháng 2, 2018

HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN 10


10.
NHỮNG VẾT THƯƠNG

“Nếu bây giờ em chịu xin lỗi, tôi sẽ tha thứ cho em,” Daimon nói trong lúc ăn sáng.

“Cái gì? Sao tôi lại phải xin tha thứ?” Tôi hỏi, vô cùng bối rối.

“Cứ làm đi và đừng hỏi lý do,” anh ta yêu cầu.

“Không!”

“Em đã hứa sẽ không gặp Darren nhưng lại không giữ lời, hơn nữa, em lại còn ăn diện vì cậu ta. Nếu đó là cách em dùng để khước từ cậu ta thì em lầm rồi,” anh ta giận dữ nói. “Vậy nên, hãy xin lỗi đi, và tôi sẽ quên hết mọi chuyện.”

Chúng tôi thức dậy vào sáng hôm sau, cư xử như thể đêm qua chưa từng xảy ra vậy.

“Tôi đâu có hứa như thế. Sự thật là tôi có nói sẽ đi rồi mà, nên tôi không hiểu vì sao mình phải nói xin lỗi.” Tôi đặt nĩa xuống.

Daimon đã thuê một phụ nữ lớn tuổi đến nấu ăn và lau dọn cho chúng tôi. Tôi đã không hề biết cho đến tận khi bước xuống cầu thang sáng nay và nhìn thấy bà ấy trong bếp.

“Nhân tiện, lần sau nếu có mời ai tới đây, anh làm ơn thông báo cho tôi được chứ?” Tôi rít lên.

“Tôi thuê bà ấy đến nấu ăn và dọn dẹp, vì em chẳng thèm làm gì cả,” anh ta quát.

“Mới sáu ngày thôi. Tôi vẫn đang trong giai đoạn trăng mật kia mà,” tôi vặt lại. Anh ta muốn tôi nấu ăn ư, không vấn đề. “Đừng lo, Daimon, tối nay khi về nhà, đảm bảo anh sẽ có được một bữa ăn nhà nấu tuyệt vời,” tôi cười khẩy.

“Ana! Hãy đảm bảo là cô ấy sẽ không cố giết tôi bằng cách cho thuốc độc vào thức ăn nhé,” anh ta nói lớn với người giúp việc gốc Tây Ban Nha.

“Sẽ là may cho anh đấy, nhưng không đâu, Daimon, tôi muốn anh ở bên mình để có thể tha hồ hành hạ,” tôi nở nụ cười cảnh báo.

“Tôi biết em muốn tôi. Chỉ là vấn đề thời gian thôi,” anh ta nói, đứng lên và nháy mắt với tôi. Đáng ghét, tôi đã mắc vào cái gì không biết.

****

Một tháng đã trôi qua kể từ đêm hôm đó. Lúc này là cuối tháng Mười Hai, sắp đến Giáng Sinh rồi. Tôi đang ngồi trên sàn, trong ngôi nhà đã được trang trí dày đặc của bố mình, cùng ông xem một bộ phim bạo lực của Ý khác nữa, The Great Silence. Trời ạ, ông ấy cực kỳ mê chúng. Ông cứ xem liên tục mỗi khi quay về từ những cuộc đi dạo và họp mặt với mấy người bạn cũ.

Bố tôi không mấy hài lòng khi nghe Daimon nói là đã trả tiền thế chấp nhà cho tôi. Việc đó xảy ra vào một đêm họp mặt gia đình mà anh ta bị buộc phải đi cùng tôi như đã ghi trong hợp đồng. Tôi biết Daimon nghĩ rằng anh ta đang giúp tôi, nhưng sự thật không như thế. Bố tôi đã nổi giận và bắt đầu xổ tiếng Hi Lạp, bảo rằng ông ấy không phải người cần bố thí. Thậm chí ông còn nói rằng không muốn gặp mặt Daimon một thời gian, và Daimon thì vô cùng vui vẻ tuân theo.

“Nói một cách chính xác thì, chuyện tôi không phải tham dự vào mấy đêm họp mặt gia đình ngu ngốc của em đâu phải lỗi do tôi.” Anh ta cười to, nghĩ rằng đã thắng được tôi rồi. Tội nghiệp thay, anh ta không biết tôi đang chờ thời cơ để trả đũa. Chỉ là vấn đề thời gian thôi.

“Bố, thật đấy, sao bố thích bộ phim này thế?” Tôi hỏi, ôm lấy hai đầu gối và đung đưa người tới lui. Mấy dây đèn nhiều màu ở cửa sổ trước nhà cứ chớp tắt thật khó chịu, chúng khiến tôi không tài nào tập trung vào bộ phim được. “Vì bây giờ là mùa đông, và Giáng Sinh cũng sắp đến rồi, thế nên bố muốn xem nó,” ông đáp và tiếp tục xem phim.

Điện thoại tôi rung lên khi phim vừa đến cảnh yêu đương; bố tôi lúc nào cũng ngọ nguậy trên ghế ngồi mỗi khi có cảnh “nóng”. Ông thấy không thoải mái lắm khi có tôi cùng xem. Tôi khẽ khúc khích và cầm điện thoại lên.

Daimon: Gần 6 giờ rồi tốt hơn là em lê mông về nhà đi

Daimon ngu ngốc. Anh ta biết rõ tôi đang ở đây và sẽ không bỏ lại bố cho đến khi hết phim.

Tôi: Đang xem phim với bố tôi, sẽ về khi hết phim

Bố cất tiếng ho khi cô gái ngồi lên người nam chính. Tôi cố nén cười khi cô ấy bắt đầu cởi quần áo.

“Con không nghĩ mình nên về nhà rồi sao? Con đã ở cùng bố từ sáng đến giờ rồi,” bố nói, rõ ràng là rất không thoải mái.

“Được rồi, Bố, con sẽ về. Mai con gọi cho bố nhé,” tôi nói, đứng dậy đi đến chỗ để ủng và mang vào.

“Được rồi, Addie,” ông nói qua vai. Khi đã chỉnh trang xong, tôi quay trở vào trong và đặt một nụ hôn vội lên má ông. “Tạm biệt, Bố.” Tôi đi thẳng ra ngoài, không muốn quay về nhà một chút nào cả.

Daimon và tôi đều tránh nhắc tới chuyện đã xảy ra, dù vậy những kí ức thoáng qua về đêm đó cứ luôn hiện ra, khiến cơ thể tôi rạo rực vì ham muốn. Daimon vượt xa cái gọi là vừa mắt nhiều, nhưng anh ta và tôi là lửa và băng. Đơn giản là không thể hòa hợp được.

“Chà, bộ phim kết thúc nhanh nhỉ,” Daimon nói lúc tiến về phía tôi, sải bước trên lối dẫn vào nhà bố tôi.

“Anh đang làm gì ở đây?” Tôi hỏi, sửng sốt trước cảnh tượng đó.

“Tôi đến đón em. Dự báo nói sắp có một trận bão tuyết khá mạnh. Tôi không muốn em dùng nó làm cái cớ để không về nhà,” anh ta nháy mắt.

Tôi mỉm cười với anh ta, tự hỏi không biết lý do thật sự là gì.

****

Chúng tôi bước vào trong căn hộ, một sự khác biệt rõ rệt với không khí Giáng Sinh ở nhà bố tôi, không có đèn nhiều màu hay đồ trang trí lòe loẹt. Căn hộ áp mái trông vô cùng ấn tượng với những tông màu sẫm tối và các đường nét gọn gàng. Tôi chỉ đề cập với Daimon về việc mua cây thông Giáng Sinh có một lần duy nhất. “Em đừng hòng!” Anh ta rít. “Tôi ghét Giáng Sinh lắm!” Tuyệt! Phải ba năm nữa tôi mới có thể ăn mừng khoảng thời gian yêu thích của mình trong năm.

Khi đi vào trong và cởi ủng ra, tôi có thể nghe thấy mùi gì đó rất đặc biệt. Đi qua một Drako đang rất vui vẻ, tôi bước vào phòng khách. Ở đó, ngay cạnh khung cửa sổ kéo dài từ trần đến sàn nhà là cây thông Giáng Sinh to nhất tôi từng nhìn thấy. Dây đèn trắng đã được quấn vào, khiến cho cả cây thông tỏa ánh sáng dìu dịu. Trên sàn nhà là một hộp lớn chứa đầy đồ trang trí đắt tiền.

“Cái gì đây?” Tôi khẽ hỏi và bước về phía nó.

Mùi thông tươi làm sống lại những kỉ niệm lúc mẹ và tôi đi chọn mua thông ở khu chợ địa phương.

“Em muốn một cây thông mà,” anh ta giải thích.

Tôi với tay lên và chạm vào một nhánh cây. Đám lá kim thật mềm mại và dễ uốn cong.

“Tôi tưởng anh nói không.” Tôi quay lại và thấy anh ta đang đứng tựa vào tường, nhìn tôi đăm đăm.

“Phải, nhưng trông em thật quá đáng thương khi tôi nói không, tôi thấy mình như mắc nợ em vậy,” anh ta nhún vai.

“Đáng thương?” Tôi nhướng một bên mày lên.

“Phải, đáng thương. Nhìn em như thể sắp khóc đến nơi, giống một đứa nhóc béo phì không được ăn tráng miệng ấy,” anh ta bật cười.

“Tôi sẽ bỏ qua lời nhận xét vừa rồi, bởi vì cây thông rất đẹp,” tôi nói, cảm thấy choáng váng lúc bỏ túi xuống và cởi áo khoác ra. Tôi quỳ xuống và bắt đầu vỗ về Drako.

“Thấy không, Drako, kể cả quái vật Grinch[1] cũng có trái tim mà,” tôi nói trong lúc gãi bụng cho nó.

“Quái vật Grinch làm sao so được với tôi,” Daimon cười thành tiếng.

“Anh nói lại đi,” tôi trêu.

Tôi đi trước một bước bằng cách mở nhạc Giáng Sinh lên trong khi Daimon thay quần áo trên lầu. Chắc chắn anh ta sẽ không nói được gì nếu sự thể đã rồi.

Tuyết đang rơi nhè nhẹ. Cơn bão tuyết Daimon đề cập tới đang bắt đầu rồi. Những cụm bông tuyết nhuyễn mịn dần bao phủ những con phố vắng lặng bên dưới. Manhattan trông như một bức tranh tuyết trắng không tì vết. Tôi cứ ngó đăm đăm cảnh tượng thú vị đó bởi vào hôm sau, sự tĩnh lặng ngọt ngào này sẽ biến mất, thay vào đó là sự hỗn loạn thường nhật của thành phố New York.

“Cái của nợ gì đang phát trên radio của tôi vậy?” Anh ta giận dữ hỏi lúc đi xuống cầu thang.
“Tên bà ấy là Judy Garland, và bài hát có tên “Chúc Bạn Một Giáng Sinh Vui Vẻ” (Have Yourself a Merry Christmas),” tôi đáp, rời khỏi cửa sổ và đi thẳng đến chỗ chiếc hộp trên sàn.

“Tôi nhân nhượng chuyện cây thông, nhưng bài hát đó thì phải tắt đi,” anh ta nhấn mạnh.

“Anh cứ cáu tiết bao nhiêu tùy thích, nhưng tôi sẽ không tắt nhạc đâu. Mỗi lần trang trí cây thông ở nhà, mẹ tôi đều mở bài hát này lên,” tôi nói trong lúc cẩn thận cầm một món đồ trang trí tao nhã bằng thủy tinh lên.

“Mẹ em mất nhiều năm rồi,” anh ta làu bàu, ngồi xuống ghế quan sát tôi. Drako nhảy lên và nằm cạnh anh ta.

“Phải, nhưng tôi vẫn giữ truyền thống đó với Sofia,” tôi nói, không muốn anh ta biết được lời bình luận vừa thật sự đã khiến tôi tổn thương.

Năm nào tôi cũng làm việc này để chuộc lỗi cho những gì mình đã gây ra. Tôi muốn nhớ đến mẹ cùng những quan tâm ân cần bà đã dành cho chúng tôi. Tôi muốn những kí ức về bà sẽ sống mãi, đặc biệt là vào dịp Giáng Sinh.

“Sofia có về không?” Anh ta hỏi, vỗ về Drako.

“Không,” tôi thở dài nặng nề. Đây sẽ là Giáng Sinh xa nhau đầu tiên của chúng tôi.

“Tại sao?”

“Con bé nói nó muốn ở lại đó,” tôi lầm bầm trong lúc treo một quả cầu lớn có hình ông già Noel vẽ tay lên.

“Tôi sẽ lái xe đưa con bé về,” Daimon đề nghị.

“Đừng bận tâm làm gì. Ý tôi là, tôi không đổ lỗi cho nó đâu. Nó vừa mới bắt đầu một cuộc đời mới, và đây là lần đầu tiên nó được đưa ra những quyết định thế này. Cuối cùng nó cũng đã có đôi cánh riêng rồi. Tôi sẽ không cắt mất chúng đâu,” tôi buồn bã nói. Dĩ nhiên là tôi muốn Sofia về đây với chúng tôi lắm chứ, nhưng tôi không thể ép con bé dành thời gian cho chúng tôi được. Nó cần phải sống cuộc đời của riêng nó.

“Vớ vẩn! Vào Giáng Sinh, mọi người phải quây quần bên nhau chứ. Con bé như thế là ích kỉ đấy,” Daimon phản bác.

“Thế thì sao? Cứ kệ nó đi. Nó đã mười tám tuổi rồi. Bây giờ nó phải được trải nghiệm cuộc sống chứ.” Tôi đi vòng quanh cây thông và tìm thấy được một vị trí khá đẹp để đặt quả cầu tuyết thủy tinh làm bằng tay.

Daimon ngồi đó, tiếp tục quan sát trong khi tôi trang trí cây thông. Tôi không hề biết những thứ đồ trang trí đắt tiền và xa hoa này có tồn tại, ấy vậy mà giờ chúng lại đang ở dưới chân chờ tôi treo lên.

“Em không mệt khi phải nghe thứ dở tệ này và làm việc đó à? Thật sự là trông tẻ ngắt kinh lên được,” Daimon bình luận.

“Một năm có một lần mà,” tôi cáu bẳn nói. “Sao, Mẹ yêu dấu không ăn mừng Giáng Sinh với anh à?” Tôi giễu.

Tôi chờ lời châm chọc đáp trả thường thấy của Daimon, nhưng anh ta lại chẳng nói gì cả. Quay nhìn lại, tôi thấy anh ta đang ngồi trên trường kỉ, một cánh tay gác lên lưng ghế, trong khi Drako nằm cuộn mình gần đó. Đôi mắt màu thiên thanh của Daimon trở nên lạnh lùng, nheo lại khi nhìn vào tôi.

“Không phải người mẹ nào cũng giống mẹ của em đâu,” anh ta lãnh đạm nói.

Rồi anh ta đứng dậy và đi vào bếp. Ái chà, thời tiết lạnh giá bên ngoài vừa tràn vào nhà à? Tôi quan sát Daimon lấy ra một ly uống rượu đế cao và bắt đầu rót vào thứ rượu vang nho đen.

“Thôi nào, Daimon. Anh không thể khiến tôi tin anh có một cuộc đời cơ cực được,” tôi lại trêu. Daimon lờ đi và tập trung uống rượu.

“Anh sung sướng từ trong trứng nước kia, vậy nên, dù chuyện khiến anh cáu tiết có là gì thì cũng không tệ lắm đâu,” tôi cười thành tiếng. Anh ta đặt ly xuống và nhìn tôi đăm đăm bằng đôi mắt băng giá.

“Em nghĩ bởi vì mẹ em đã mất nên em có quyền được người ta thương xót à. Em cư xử như thể em là người duy nhất có cuộc đời bi kịch vậy. Tôi thật sự thấy thắc mắc đấy, Addie, em sẽ là ai nếu không dùng lý do kia như một chiếc nạng. Nói thật nhé, nhiều lúc trông em vô cùng thảm hại,” anh ta phun ra. Lời nói cay nghiệt tràn qua người tôi như một thứ chất độc.

“Anh nói đúng. Tôi quả thật có dùng nó như một chiếc nạng. Tuy nhiên, tôi không giống anh. Khi bị tổn thương tôi sẽ nói ra, còn anh thì lại trốn phía sau khả năng hủy hoại người khác của mình. Có thể trông tôi rất thảm hại trong mắt anh, nhưng với tôi, anh là một kẻ chẳng ra gì. Anh nghĩ tiền sẽ mua được mọi thứ anh muốn à. Chà, không có đâu!” Tôi nạt.

“Nó mua được em đó thôi,” anh ta đáp trả đầy cay độc.

“Tôi biết, nhưng ít ra tôi còn có một gia đình, không như anh, người có vẻ cực kì căm ghét gia đình mình,” tôi nói với vẻ hăm dọa.

“Em thật sự nghĩ gia đình em sẽ vẫn yêu thương em sau tất cả những gì em làm à?” Anh ta cười khẩy. Nụ cười vô cùng quỷ dị. “Ý tôi là, coi nào, hãy nghĩ đi, em chẳng những thừa nhận là đã giết mẹ mình, đã vậy còn bán thân cho người trả giá cao nhất nữa. Gia đình nào có thể yêu thương một người như thế chứ?” Anh ta cười khinh bỉ.

Tôi ngăn bản thân không đi xa hơn nữa. Đây là Daimon đang giận dữ, là kẻ đầy căm hờn, sẵn sàng tấn công vì muốn những người khác phải cảm thấy đau đớn, không hề quan tâm phải đi bao xa để đạt được điều đó.

“Anh thấy khá hơn chưa?” Tôi lạnh lùng hỏi.

“Cái gì?” Anh ta hỏi đầy bối rối.

“Tôi hỏi anh đã thấy khá hơn chưa. Hủy hoại người khác có khiến anh cảm thấy mình là một người đàn ông không? Việc đó khiến anh thấy toàn vẹn hơn à? Anh tấn công tôi như thể tôi chẳng là gì ngoài một chiếc bao cát chết giẫm cả. Phải, anh đã mua tôi, thế nên tôi nghĩ anh có quyền làm gì tùy thích. Nhưng tôi chỉ thắc mắc cảm giác như thế nào khi anh làm việc này thôi?” Tôi thành thật hỏi anh ta.

Nhẹ nhàng đặt quả cầu trong suốt trên tay xuống, tôi chờ đợi, cảm thấy như mình đang đi qua một tiểu đội hành quyết vậy.

“Tôi trang trí cây thông Giáng Sinh vì rất nhiều lý do, nhưng chủ yếu vì đó là điều cuối cùng tôi cùng làm với mẹ của mình. Bà và tôi thường cùng đi mua và trang trí cho nó. Đó là kí ức hạnh phúc cuối cùng mà tôi có được. Tôi xin lỗi nếu nhu cầu này của tôi làm sống dậy điều gì đó rõ ràng rất ghê gớm trong anh.” Tôi cắn môi trong và đi lên cầu thang, nhưng dừng bước ngay ở bậc đầu tiên. “Tôi thật sự không hiểu được anh. Hầu như lúc nào tôi cũng nghĩ anh là một tên khốn, nhưng rồi anh lại làm chuyện gì đó giống thế này.” Tôi chỉ tay vào cây thông. “Và tôi nghĩ, chà anh ta cũng tử tế đó nhỉ. Nhưng anh cứ phải tìm ra cách để phá hỏng tất cả, theo phong-cách-Daimon,” tôi quát to rồi bỏ đi.

Tôi bước ra khỏi phòng tắm để chuẩn bị lên giường. Một kẻ bí ẩn như Daimon là người mà tôi không nghĩ mình có khả năng hiểu được. Anh ta có thể rất chu đáo và thấu hiểu, nhưng cũng có thể rất tàn nhẫn và đáng ghét. Những lời anh ta đã nói, dù tôi đã cố đến tuyệt vọng để bôi xóa, vẫn vấn vương trong tâm trí tôi. Tôi nằm xuống giường và kéo tấm chăn lông vịt ra. Chỉ mới kết hôn với Daimon có một tháng mà tôi đã kiệt sức đến thế này rồi. Ý nghĩ phải chịu thêm ba năm nữa khiến tôi muốn từ bỏ và cắt đứt hợp đồng cho xong.

Giây phút Daimon bước vào phòng ngủ, tôi xoay người nằm đối diện với khung cửa sổ kế bên. Tôi gần như chẳng cảm thấy nệm bị lún lúc anh ta ngồi xuống.

“Tôi xin lỗi,” anh ta rầu rĩ nói. “Giáng Sinh là dịp không mấy dễ dàng với tôi.”

“Chà, nó cũng có dễ dàng với tôi đâu,” tôi khẽ đáp.

Tôi giật nảy mình vào giây phút cánh tay của Daimon ôm lấy tôi.

“Tôi không cắn đâu,” anh ta nói một cách dứt khoát.

“Anh từng làm đó thôi,” tôi đáp trả, cố kiềm lại nước mắt.

“Tôi biết. Tôi biết,” anh ta thì thầm trong lúc ôm tôi. Mùi hương của anh ta cù vào mũi tôi. Cánh tay còn lại của anh ta luồn xuống dưới người tôi và vòng lấy eo tôi. Daimon đang ôm tôi. Đầu anh ta nép vào gáy tôi. Tôi thấy thật an toàn, ấm áp, bình yên. Chúng tôi chìm vào giấc ngủ, chăm sóc cho những vết thương của mình. Những vết thương mà chúng tôi đã gây ra cho nhau.


[1] Grinch là một nhân vật truyền thuyết được tạo ra bởi tiến sĩ Dr.Seuss. Đây là nhân vật chính trong câu chuyện Giáng Sinh năm 1957 mang tên How the Grinch stole Christmas”. Chúng ta có thể hiểu là đây là một nhân vật phản diện hoặc có thể gọi là Cơn Ác Mộng trong dịp lễ Giáng Sinh.


Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét