11.
GIÁNG
SINH
Đó là buổi sáng ngày Giáng Sinh. Tôi đã chuẩn bị cho Daimon
và Drako một bữa sáng Giáng Sinh đặc biệt. Kể cả quái vật Grinch cũng xứng đáng
có được một bữa thịnh soạn chứ. Cả hai cùng bước vào bếp, một trong hai trông rất
cáu kỉnh. Phải đấy, Daimon chính xác là quái vật Grinch, trong khi nhân vật kế
bên giống như chú chó Max trung thành của anh ta. Tôi bật cười trước sự trớ
trêu đó.
“Cái gì đây?” Daimon hỏi, mái tóc rối bù và gợi cảm lúc đứng
ở bàn ăn.
“Đồ ăn. Tôi đã nấu bữa sáng cho hai người.” Tôi mỉm cười, cố
gắng tỏ ra vui vẻ dẫu rất khó, bởi tôi bị buộc phải tham dự tiệc Giáng Sinh của
Daimon vào đêm mai. Anh ta bảo rằng đó là sự kiện diễn ra cả ngày, cứ như tôi
chẳng có gì để làm ấy. Ít nhất tôi muốn đi gặp bố mình.
“Này!” Tôi kêu lên khi nhìn thấy anh ta đưa cho Drako một
miếng bánh mì nướng kiểu Pháp. “Anh đang làm gì thế?”
“Tôi cho Drako thử đồ ăn. Nếu nó không sao thì tôi sẽ ăn.”
Anh ta nở nụ cười gian tà.
“Tốt thôi! Vậy đừng có ăn,” tôi gắt và lấy đĩa của anh ta
đi.
“Bình tĩnh, tôi đùa thôi mà.” Anh ta cười rồi lấy lại đĩa.
Tôi quan sát hai bọn họ ăn. Drako rất yêu món bánh nướng
dành cho chó, trong khi Daimon dường như thích tất cả những món tôi đã nấu.
“Tối mai tôi thật sự phải đi sao?” Tôi hỏi.
“Phải,” anh ta trả lời và cầm cốc cà phê lên.
“Tôi đã định sẽ đi thăm bố,” tôi nói, hi vọng anh ta sẽ đồng
ý.
“Đi vào hôm nay đi,” anh ta đáp.
“Nhưng hôm nay là thứ Ba mà,” tôi chỉ ra, nhớ tới giao ước
của cả hai.
“Chúng ta sẽ cùng đi. Gọi và nói với ông ấy rằng chúng ta sẽ
ghé thăm.”
“Thật sao?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
“Tôi là một tên khốn, nhưng đôi lúc không như thế đâu.”
Tôi cười khúc khích, nhớ tới món quà đã mua tặng anh ta bên
dưới cây thông.
“Đi nào, Drako. Xem năm nay Ông già Noel tặng mày cái gì
nào.” Tôi vỗ vỗ chân và bước tới chỗ cây thông.
“Em mua quà cho chó thật sao?” Anh ta trêu.
“Một món đồ nhai tốt cho răng của nó thôi.” Tôi ngồi xuống
và đưa cho nó món đồ chơi hình khúc xương. Drako ngậm lấy và chạy khắp nhà, cuối
cùng nằm xuống ở một vị trí yên tĩnh rồi bắt đầu nhai nó.
“Lại đây, Grinch, anh cũng có nữa,” tôi nói, ra hiệu cho
anh ta lại gần và ngồi xuống cạnh tôi.
“Tôi không chơi trò quà cáp,” anh ta đáp cộc lốc.
“Phải, tôi biết, nhưng tôi thì có, vậy nên đặt mông xuống
đó đi.” Tôi chỉ tay về phía trường kỉ. Anh ta dằn dỗi đứng dậy, đi tới trường kỉ
và ngồi xuống. Tôi lấy ra một hộp quà được gói đẹp mắt và đưa cho anh ta.
“Tôi nghĩ chắc không phải một người phụ nữ nóng bỏng rồi,”
anh ta mỉm cười lắc lắc chiếc hộp.
“Im miệng và mở nó ra đi.”
Anh ta xé mở hộp và nhìn thấy một chiếc áo thun. “Em thật sự
đã mua cho tôi một chiếc áo thun in chữ Tôi là một tên khốn à?” Anh ta lấy nó
ra và xem xét chiếc áo thun màu xám. Lúc nhìn thấy nó, tôi đã không cưỡng lại
được ý nghĩ nó thật hoàn hảo với anh ta.
“Phải,” tôi cố nén cười.
Daimon bật cười to, tiếng cười vô cùng chân thành khiến
trái tim tôi lỡ nhịp. Nhìn anh ta cười vì món quà mang tính đùa giỡn khiến tôi
muốn nhào tới và ôm lấy anh ta, song tôi đã đẩy suy nghĩ đó ra khỏi tâm trí.
“Đây.” Tôi đưa cho anh ta một chiếc hộp nhỏ. “Không có gì đặc
biệt lắm đâu.”
Anh ta tháo giấy gói và mở hộp ra. Là một đôi khuy
măng-sét. Chúng trông giống như thứ mà anh ta sẽ mang. Trên mặt chất liệu
ti-tan được chạm khắc tỉ mỉ.
“Chúng đẹp quá,” anh ta nói, giọng trầm đục lúc nhìn vào
chúng.
Tôi nhún vai. “Sao cũng được. Tiền của anh mà.” Tôi cười, lờ
đi sự thật rằng khoảnh khắc này đã ảnh hưởng đến mình như thế nào. Đây là Giáng
Sinh đầu tiên tôi không thấy buồn hay tức giận. Thật ra thì tôi còn thấy hơi
vui nữa kia.
“Em đang đi đâu thế?” Daimon hỏi khi tôi đứng dậy để đi dọn
bàn.
“Dọn dẹp, thưa bệ hạ.” Tôi nhún gối.
“Hạ cái mông quyến rũ của em xuống,” anh ta ra lệnh. Tôi ngồi
xuống trở lại và chờ đợi.
“Đó, đằng sau cây thông, có một cái hộp. Nó là của
em.” Anh ta chỉ tay. Tôi làm theo và tìm thấy một hộp quà được bao bọc vô cùng
sang trọng.
“Tôi tưởng anh không chơi trò quà cáp?”
“Im miệng và mở ra đi,” anh ta nạt.
Tôi xé mở nó ra và nhìn vào trong. Là một chiếc áo ngực
demi[1] bằng
ren đen, đi kèo với quần lọt khe đồng bộ có đính mấy chiếc nơ nhỏ xíu trên đó.
“Anh mua đồ lót cho tôi?” Tôi hỏi, cảm thấy cực kì sốc.
“Phải,” anh ta mỉm cười.
“Anh là một tên khốn.”
“Mắc lắm đấy, là hàng của Pháp. Tôi sẽ không mua cho em bất
kì thứ gì rẻ tiền cả,” anh ta trêu. Phải thừa nhận là nó rất đẹp. Chỉ tiếc là
chẳng có ai để tôi mặc cho xem hết, và không đời nào tôi mặc nó vì anh ta đâu.
“Học cách tiếp nhận một lời nói đùa đi, Addie. Nhìn vào
trong xem.” Tôi đẩy đám giấy lụa qua một bên và tìm thấy một phong bì nhỏ.
“Cái gì đây?”
“Một chuyến đi thăm em gái của em vào tuần sau. Tôi sắp phải
đi Luân Đôn nên tôi nghĩ, có lẽ em nên dành chút thời gian với con bé trong khi
tôi ở nước ngoài.”
“Cảm ơn,” tôi nói như hụt hơi.
“Không có gì.”
Như đã hứa, Daimon lái xe đưa chúng tôi tới nhà bố, chúng
tôi cùng nhau ăn mừng Giáng Sinh. Tôi có hỏi về gia đình anh ta, nhưng anh ta
chỉ càu nhàu bảo rằng tôi lo chuyện của mình trước đi. Tôi biết là có gì đó anh
ta vẫn chưa kể cho tôi nghe, nhưng vì đã biết rõ Daimon, tốt nhất là tôi không
thúc ép. Tôi vừa chuẩn bị món thịt nướng đơn giản, vừa quan sát Daimon và bố
tôi xem một bộ phim mà ông cực kì yêu thích có tên, Il Mercenario[2].
“Đây rồi! Đây chính là phân cảnh giữa Paco và Curly. Chính
âm nhạc là thứ biến nó thành một cảnh đối đầu tuyệt vời,” bố tôi nói đầy phấn
khích, nhích người ra mép chiếc ghế bành.
“Rất dữ dội ạ,” Daimon đáp, hoàn toàn chìm đắm.
“Bố biết,” bố tôi thì thầm.
Cứ để
cho hai người đàn ông cùng xem một bộ phim bạo lực Ý thập niên 60, rốt cục họ sẽ
trở nên thân thiết. Bố tôi dường như đã quên mất những gì Daimon đã
làm, khi họ cùng ngồi đó, bị mê hoặc bởi bộ phim kinh điển năm 1968. Tôi đã xem
nó nhiều lần đến nỗi đã vô thức lặp lại những lời thoại trong phim.
Studs:
Polack! Mày đã đùa giỡn
với tao. Tao sẽ chờ xem mày bị giết. Chơi dao có ngày đứt tay!
Kowalski:
Tao có mang găng đây.
Studs:
Tao không nhìn thấy
chúng. Tao không thấy!
Kowalski:
Tao đã tháo ra rồi, vì
khi không mang găng, tao có thể bắn tốt hơn.
Tôi nhớ toàn bộ phân cảnh đó chỉ bởi vì bố tôi từng bắt
Sofia và tôi diễn lại cho ông xem.
“Tôi thấy em cũng thích mấy bộ phim này nhỉ.” Daimon khiến
tôi giật mình khi vòng hai cánh tay quanh eo tôi.
“Anh có phiền không?” Tôi nói qua kẽ răng.
“Không phiền lắm,” anh ta thì thầm bằng tông giọng trầm
khàn.
“Bố tôi có thể nhìn thấy hai chúng ta đấy,” tôi rít.
“Mục đích là thế mà, em yêu. Chúng ta đang yêu nhau, nhớ
không?” Anh ta khẽ thì thầm vào tai tôi, giọng nói trầm đục khiến tôi bối rối.
“Bố em lại bấm play nữa rồi kìa. Tôi nghĩ ông ấy muốn xem lại,”
Daimon nói, cuối cùng cũng thả tay khỏi eo tôi.
“Ông ấy sẽ làm thế mà,” tôi nói, xoay người lại, tay vẫn cầm
dao cắt thịt.
“Em đang hăm dọa chồng mình vào ngày Giáng Sinh đó à?”
Daimon bật cười.
“Hãy nghĩ đây là một sự động viên đi,” tôi mỉm cười.
Hai mắt Daimon dời đi hướng khác; hẳn anh ta đã nghe tiếng
bố tôi đứng dậy. Anh ta với tới, nắm lấy bàn tay đang cầm dao và kéo tôi vào để
hôn. Tôi chống cự, nhưng đôi môi anh ta lại níu giữ quá kiên định.
“Xin lỗi hai đứa,” bố tôi nói lúc đứng ở cửa nhà bếp.
Daimon lùi ra và cười tươi rói. Xin thề anh ta chính là hiện thân của Lucifer.
“Không sao đâu, Bố, Daimon chỉ đang đùa thôi,” tôi nghiến
răng nói.
“Xin lỗi ạ,” Daimon nói dù không thật sự có ý đó. Bố tôi
quay đi và trở ra phòng khách.
“Lúc này em rất muốn giết tôi, phải không?” Anh ta nhướng
nhướng mày rồi rời đi để tham gia với bố tôi. Tôi bị bỏ lại trong bếp, tay vẫn
cầm dao. Tôi vô thức đưa tay lên sờ môi mình. Hơi ấm của anh ta vẫn còn vương vấn.
Tên chết bầm!
Tôi dọn bữa tối, bố tôi ăn uống cực kì vui vẻ. Tôi ngồi đó
nhìn ông ăn và thật sự thưởng thức được món ăn; đây là lần đầu tiên tôi thấy
ông làm điều này kể từ khi mẹ mất. Bố tôi không còn bệnh tật nữa, và cuối cùng
đã có thể sống một cuộc sống trọn vẹn. Nhìn ông khỏe mạnh và vui vẻ khiến tôi
có cảm giác quyết định của mình là đúng. Rốt cuộc thì điều quan trọng nhất vẫn
là hạnh phúc của gia đình tôi, và Daimon thì có thể cung ứng được điều đó. Phải,
anh ta cũng cần tôi nữa, nhưng nhờ tiền của anh ta, cuối cùng tôi cũng có thể sửa
chữa được lỗi lầm nhiều năm trước.
“Con có ăn không đấy?” Bố tôi hỏi, tay cầm bánh mì.
“Con đang ăn đây.” Tôi mỉm cười.
“Trông con như bị sút cân ấy. Bố muốn thấy con ăn hết tất cả
thức ăn trên đĩa của con,” bố tôi càu nhàu.
“Anh đã bảo rồi mà. Em bị sụt cân. Tốt hơn là em nên ăn uống
tử tế đi,” Daimon gằn giọng nói.
“Nghe này, hai người. Con vẫn ổn,” tôi nói, ngốn vào một miệng
thịt nướng.
Khi đã ăn xong, tôi lau dọn, sau đó ngồi xuống và chuẩn bị
lấy quà cho bố. Daimon đã đưa cho tôi một tấm thẻ tín dụng có in tên tôi, và
tôi có thể sử dụng tùy ý. Cũng đâu phải tôi có tiền để tiêu đâu. Mỗi đô-la kiếm
được tôi đều đem thanh toán hóa đơn cả, hoặc là tiền nhà, hoặc tiền học của
Sofia. Trước khi Sofia đi, tôi có cho con bé vài nghìn đô để nó tự xoay sở ở
Yale. Dẫu biết bấy nhiêu đó chẳng thấm gì, nhưng tôi vẫn muốn nó có tiền túi
riêng.
Bố tôi ngồi xuống ở chiếc ghế bành quen thuộc và mỉm cười;
thật ra thì ông đã cười rúc rích lúc mở quà ra. Đó là chiếc áo len dài tay ông
muốn có. Tôi nhìn đôi mắt bố sáng lên lấp lánh. Không cần thứ gì to tát để có
thể khiến bố tôi vui cả.
“Cảm ơn con, Addie,” ông nói và nhổm dậy để hôn tôi.
“Chưa hết đâu ạ,” Daimon nói, cho tay vào túi áo khoác và lấy
ra một phong bì.
Bố tôi nhìn nó đầy nghi ngờ. Rồi ông dời mắt sang chỗ tôi.
Tôi nhún vai, không biết Daimon đã lên kế hoạch gì nữa. Bố tôi chầm chậm mở nó
ra và cẩn trọng nhìn vào bên trong.
“Anh đã cho bố cái gì thế?” Tôi dựa ra sau và hỏi Daimon,
nhưng anh ta chỉ cười đáp lại.
“Là một tấm vé để về quê,” bố tôi thì thào.
“Gì ạ?” Tôi ngạc nhiên thốt lên.
“Con đã mua cho bố một chiếc vé mở. Bố có thể đi và về bất
cứ khi nào bố muốn,” Daimon giải thích.
“Đã nhiều năm rồi bố không được về quê nhà,” bố tôi nói đầy
tiếc nuối. Tôi biết ông muốn quay về nhiều năm rồi nhưng không làm được. Tôi đã
cố dành dụm tiền để ông đi nhưng vô ích, lúc nào cũng có chuyện xảy đến cả.
“Cảm ơn, con trai,” bố tôi thì thào ngó đăm đăm vào tấm vé,
không nhìn chúng tôi lấy một lần.
Hơi thở Daimon nghẹn lại khi nghe bố tôi nói lời cảm ơn.
Tôi nhìn lên và thấy một biểu cảm chưa bao giờ có ở Daimon; anh ta đang xúc động.
Daimon bị tác động bởi lời nói đơn giản của bố tôi. Lạy Chúa, chuyện gì đã khiến anh ta trở nên nhẫn tâm đến thế? Dù gì
cũng là Daimon mà. Chưa từng có thứ gì tác động được đến anh ta trước đây cả.
Daimon húng hắng ho rồi lên tiếng. “Con mừng…vì bố thích
nó,” Daimon nói một cách gượng gạo. “Em không nghĩ chúng ta nên về rồi à?” Anh
ta quay sang tôi, đôi mắt màu thiên thanh như đang ra lệnh.
“Em đoán vậy,” tôi lầm bầm.
“Được rồi, các con, cứ đi tận hưởng nốt đêm nay đi, cảm ơn
vì đã cùng ăn mừng Giáng Sinh với bố.” Bố tôi nói, đứng dậy để tiễn chúng tôi
ra cửa.
“Bố, con chẳng muốn ở nơi nào khác nữa đâu.” Tôi mỉm cười
ôm lấy ông.
“Em biết là em thích ở trên giường của chúng ta hơn mà,”
Daimon thì thầm lúc tôi mặc áo ấm vào. Tôi xoay lại và trừng mắt với anh ta,
nhưng anh ta chỉ đáp lại bằng một cái nháy mắt.
Bỏ lại Daimon trong nhà, tôi đi thẳng ra ngoài, bực bội trước
thái độ của anh ta. Tên khốn kiếp biết rõ cách trêu tức tôi, và cực kì thích thú
việc đó. Thật lòng mà nói, là lỗi của tôi nên anh ta mới lộng hành như thế.
“Đùa thôi! Chỉ là đùa thôi mà!” Anh ta hét to trong lúc tôi
đứng cạnh xe hơi. Daimon bấm nút và cửa xe mở khóa. Tôi chui vào trong, chẳng
thèm để ý đến anh ta. “Coi nào. Đừng như thế chứ. Giáng Sinh mà,” anh ta trêu.
“Sao anh lại làm thế cho ông ấy?” Tôi buột miệng hỏi.
“Gì? Tấm vé á?”
“Phải, tấm vé,” tôi thì thầm.
“Sao lại không? Bố em đã làm việc rất vất vả, tôi chỉ nghĩ
ông ấy xứng đáng được về quê thôi.” Anh ta nhún vai và khởi động xe.
“Cảm ơn vì đã làm việc đó cho ông ấy.” Tôi mỉm cười, cảm thấy
tim mình như căng ra.
“Tôi đâu phải người làm việc đó. Là em đấy chứ. Tôi nghĩ rồi
em sẽ cư xử thật tử tế vào ngày mai, bởi đó là lần xuất hiện đầu tiên của chúng
ta sau khi đã kết hôn,” anh ta giễu.
Ngay
khi trái tim tôi vừa quý anh ta được một chút, thì lập tức trở nên héo hắt vì lời
nói kia. “Phải rồi, tôi sẽ cư xử tử tế,” tôi lạnh lùng đáp trả.
[1] áo ngực có cup ½
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét