Thứ Năm, 15 tháng 4, 2021

NHỮNG KẺ HẮC ÁM 21

 21

Con nghe thấy bước chân trước cả khi nhìn thấy người, và anh thở ra một hơi dài nhẹ nhõm. Anh không chắc mình có thể tiếp tục thêm bao lâu nữa – Frannie đã cận kề với cơn cực khoái rồi, và anh không thể để điều đó xảy ra, cũng không thể thoái lui được. Cô ta đang mong chờ anh cởi hết quần áo. Thế nên, anh cố khiêu khích cô ta nhiều nhất có thể, và cực kì vui mừng khi nhận ra có người đang đứng ở ngưỡng cửa để mở.

"Cái. Khỉ. Gì. Thế"

Thật ra, Jared Foster trông không mấy giận dữ. Nếu có cảm xúc nào thì đó chính là trống rỗng. Không cảm xúc. Dù vợ anh ta đang ngồi giạng chân trên người một gã đàn ông khác, cọ xát trên tay của gã ta. Thế nhưng Jared chỉ đứng đó nhìn chăm chăm vào trong phòng.

Frannie kêu ré lên và nhảy lùi khỏi người Con. Anh mỉm cười và chùi hai tay lên phía trước ống quần.

"Xin chào, anh bạn, khoẻ chứ?" Anh hỏi bằng tông giọng lãnh đạm. Jared quay sang nhìn anh, và cuối cùng thì cũng có một tia cảm xúc ánh lên trong mắt anh ta. Một chút giận dữ. Một chút thịnh nộ.

"Anh đi được chưa? Tôi cần chút riêng tư với vợ của tôi," anh ta rít. Frannie quýnh quáng đứng lên trong lúc cố kéo váy của mình xuống.

"Anh yêu à, em biết chuyện này trông thế nào...Con và em, bọn em là bạn cũ thôi, bọn em chỉ---"

"Im đi, Frannie."

"Anh đã bỏ em lại đây mà, và chỉ là một bữa tối thôi, không phải như anh nghĩ đâu---"

"Im. Ngay."

"Anh nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra chứ!? Anh bỏ em lại chỗ này, anh không hiểu cảm giác thế nào khi không có---"

"Câm miệng lại đi, Frannie!"

Con đang mặc áo khoác vào giữa chừng thì khựng lại, lia mắt giữa cặp vợ chồng. Gương mặt Jared đỏ bừng, hai mắt long lên vì lửa giận. Frannie dường như không biết phải chọn tỏ thái độ thế nào, cáu kỉnh hay tội nghiệp. Con đứng lên và xen giữa hai người họ.

"Này, không cần phải la lối đâu, cậu đang khiến cô ấy phát hoảng đấy," anh nói.

"Anh đùa à? Cút ra ngoài đi, Constantine!" Jared hét lớn, sau đó chỉ về phía cửa.

"Được rồi. Nhưng nhớ phải nhẹ nhàng đấy, cô ấy chỉ là phụ nữ yếu đuối thôi mà. Frannie này," Con chuyển sự chú ý sang cô ta trong lúc đi lùi ra phía cửa. "Nếu em cần bất kì điều gì, đừng ngần ngại đến tìm anh nhé."

Gương mặt cô ta sáng bừng lên như Lễ Giáng Sinh, và Con tiến ra hành lang khi Jared bắt đầu la hét lần nữa. Thiệt hại đã xảy ra rồi, không thể làm gì được nữa, vậy nên anh bước xuống lầu và đi thẳng ra bãi xe.

Khi anh đỗ xe trước cửa nhà, đồng hồ đã gần điểm nửa đêm. Toàn bộ tầng dưới đều tối đen, nhưng khi bước vào trong nhà, anh có thể nhìn thấy ánh đèn ở tầng trên. Anh dùng nhà tắm bên dưới, sau đó nhanh chóng lao lên cầu thang, vừa đi tới phòng ngủ vừa gọi lớn.

"Em cứ tưởng anh sẽ biến mất cả đêm chứ."

Anh dừng lại ở ngưỡng cửa để cởi áo khoác, sau đó thu vào cảnh tượng trước mắt, Dulcie đang nằm ở cuối giường, hai đầu gối co lên còn hai bàn chân thì đặt ở mép đệm. Cô đang mặc một chiếc áo thun polo cũ của anh và chỉ có thế. Thậm chí cô còn không buồn nhìn lên lúc anh bước lại gần.

"Mất nhiều thời gian hơn anh nghĩ," là tất cả những gì anh nói, sau đó, anh ném áo khoác lên chiếc ghế gần đó. Cô gật đầu, nhưng vẫn không nhìn anh.

"Anh có ngủ với cô ta không?"

"Uiiii, anh vừa bắt được tín hiệu 'ghen' đó à?" Anh trêu cô, sau đó ấn đầu gối cô xuống. Hai bàn chân cô thả xuống sàn và anh trườn lên nằm cạnh cô.

"Trả lời câu hỏi đi, Con."

Anh chống người trên một khuỷu tay và nhìn xuống cô. Hai mắt cô vẫn dán lên trần nhà. Tóc cô trông hơi ướt, gương mặt không trang điểm khiến cô trẻ hơn bình thường rất nhiều. Anh đặt một ngón tay lên quai hàm cô, buộc cô phải nhìn anh.

"Anh đã làm chính xác điều mà em muốn anh làm," anh tuyên bố với cô, sau đó nghiêng tới và hôn lên một bên cổ cô.

"Kể em nghe mọi chuyện đi," cô yêu cầu anh.

"Anh đã đợi ở khách sạn của cô ta và đi theo cô ta đến trung tâm thương mại," anh bắt đầu trình bày, về căn bản chính là nhắc lại kế hoạch mà họ đã lập ra đêm hôm trước, sau khi anh thú nhận đã giết chết cha mình. "Thuyết phục cô ta ăn tối với anh. Người phụ nữ đó nói chuyện không ngừng nghỉ, mất một lúc anh mới kéo cô ta về lại đúng chủ đề."

"Mấy giờ thì anh đưa cô ta về lại khách sạn?"

"Anh không biết nữa, mười một giờ thì phải."

"Trời ạ, Jared rời khỏi câu lạc bộ vào khoảng mười giờ ba mươi. Hơi sát nút quá đấy, Romeo."

"Này, em là người bảo anh phải khôn khéo kia mà," anh nhắc cô. "Anh thậm chí còn khiến cho cô ta phải mời anh đến khách sạn, khiến cô ta nghĩ đó là ý của cô ta nữa."

"Trơn tru nhỉ," cô giễu, bĩu môi với anh.

"Tốt đúng không? Anh còn thấy ấn tượng với mình nữa là."

"Tiếp theo thế nào, anh chàng đa tình."

"Bọn anh đến khách sạn cô ta ở và anh nhét lưỡi vào miệng cô ta. Chỉ cần có thế thôi, sau đó anh muốn làm gì cô ta cũng được," anh nói. Dulcie quay lại với việc ngó đăm đăm lên trần nhà.

"Đơn giản với anh quá rồi."

"Này, đây là kế hoạch của em mà, nhớ không?"

"Anh có quan hệ với cô ta không?"

"Không," anh trả lời thẳng đuột, và cô mỉm cười.

"Chàng trai ngoan. Thế mọi chuyện diễn ra thế nào?" Cô hỏi.

"Anh ngồi trên giường và cô ta giạng chân trên người anh. Jared bước vào và bắt gặp bọn anh, khi đó cô ta đang cưỡi lên mấy ngón tay anh một cách say sưa. Suýt nữa thì cô ta phát hoảng khi nhận ra mình bị bắt tại trận," anh đáp. Mắt Dulcie chớp chớp rồi khép lại, sau đó cô thở dài một hơi.

"Ước gì em có mặt ở đó. Em để lỡ hết trò vui rồi," cô lầm bầm.

"Ồ, phải đấy. Cực kì vui," anh trêu chọc, di chuyển tay khắp cơ thể cô và đẩy mép áo lên trên bụng cô.

"Nếu anh trải qua một đêm như của em, anh cũng sẽ ghen tức đấy," cô cam đoan với anh.

"Được, vậy lần sau, em sẽ là người dùng tay với cô gái trong cặp đôi mà chúng ta định phá bĩnh nhé," anh nói với cô.

"Thế tốt hơn – có đoạn anh ta suýt bật khóc đấy. Em không chịu nổi chuyện vớ vẩn ấy đâu," cô làu bàu.

"Này, anh không phản đối đâu. Em muốn chọn người nữ cũng được, anh hoàn toàn đồng ý," anh thì thầm, đặt một tay lên chiếc bụng phẳng của cô. Da thịt cô run rẩy và giần giật trước sự đụng chạm của anh, rồi anh tìm đường đến thung lũng giữa hai bầu ngực cô.

"Còn chuyện gì nữa?" Cô hỏi, giọng chỉ lớn hơn tiếng thở dài một chút. Anh nghiêng sát lại và cắn nhẹ lên quai hàm của cô trước khi liếm mút mạch đập nơi cổ cô.

"Cô ta bắt đầu chối đây đẩy, cậu ta la hét với cô ta, mấy chuyện thông thường ấy mà," anh lầm bầm trên da thịt cô. Anh áp người sát lại và bắt đầu trượt tay xuống nửa người dưới của cô. Nhưng trước khi anh kịp chạm đến chân cô, cô đã tóm lấy cổ tay anh và cản lại.

"Anh đã rửa tay chưa?" Cô hỏi, giọng vang vọng trong căn phòng yên tĩnh. Anh bật cười.

"Sao cơ?"

"Anh chạm vào cô ta là đã đủ tệ rồi---"

"Ý tưởng của em mà."

"--- nhưng em chắc chắn sẽ không để anh chạm vào em nếu dư âm của cô ta vẫn còn trên tay anh," Dulcie nói hết câu. Anh tiếp tục cười và hôn dọc xuống cánh tay cô.

"Rồi. Anh đã rửa tay. Tận hai lần," anh cam đoan, sau đó chỉ chuyển và nằm đè lên cô. Anh chống tay ở hai bên đầu cô và đẩy người lên.

"Có lẽ anh nên đi tắm đi," cô gợi ý. Anh vờ trừng mắt với cô.

"Anh có ý này. Em tin anh chứ?" Anh hỏi.

"Hừmmm, phải nghĩ đã..."

Con không đợi cô trả lời, anh nhấc người dậy và đi đến tủ quần áo. Mất một hồi lục lọi, anh mới tìm được thứ phù hợp, và khi quay trở lại giường, anh mang theo một nắm dây cáp máy tính và điện thoại.

Dulcie trợ mắt nhìn anh chằm chằm, nhưng không nói gì khi anh tóm lấy hai cánh tay cô. Không chống cự khi anh kéo chúng qua đầu và buộc hai cổ tay cô lại với nhau. Nhận ra đó chính là câu trả lời của cô, anh kéo một sợi cáp cột ở đầu giường xuống và thắt gút nó với vòng dây trói ở cổ tay cô. Nếu lăn sang hai bên, cô có thể sẽ rơi khỏi giường và đứng lên, nhưng sẽ không thể thoát đi đâu được cả.

"Giờ em đã sợ chưa?" Anh thì thầm, áp sát vào cô lần nữa. Cô run rẩy hít vào.

"Em không bao giờ có thể sợ anh," cô khẽ khàng đáp lại.

Rồi anh hôn cô. Cảm giác như lâu lắm rồi môi anh mới chạm vào môi cô lần nữa vậy. Hiển nhiên là vì cả ngày hôm nay họ đã xa nhau, lần đầu tiên kể từ khi họ bắt đầu ở cạnh nhau. Ở bên Frannie chẳng giúp ích được gì cả, chỉ khiến mọi chuyện càng tệ hơn thôi. Không ai có thể hôn như Dulcie, không ai có mùi vị giống cô. Khi cô quấn chân quanh eo anh, anh gầm gừ và áp toàn bộ cơ thể lên cô, phần gồ lên trong quần anh vừa khít với vùng đáy chậu trần trụi của cô.

"Anh sẽ dành hàng giờ để ngấu nghiến em," anh rì rầm vào tai cô, và cảm nhận được cơn rùng mình của cô trước lời anh nói.

"Chúa ơi, nghe tuyệt thật. Vâng, vâng, em rất muốn."

Anh mỉm cười.

"Tốt."

Rồi anh chống người dậy và đi vào nhà tắm.

Con đứng dưới vòi nước nóng thật lâu, kì cọ từng phân cơ thể anh. Cô nói có lý, anh cần phải tắm rửa sau khi ở cùng với Frannie. Cô ta đã làm anh vấy bẩy, và Dulcie xứng đáng được chạm vào một thứ sạch sẽ.

Khi quay trở lại phòng ngủ, anh nhận thấy Dulcie đang lăn qua lộn lại. Cô lầm bầm và kéo giật dây trói. Lúc nhìn thấy anh, cô trừng mắt giận dữ.

"Cái đếch gì vậy, Con?" Cô quát. Anh mặc quần dài vào và đi đến mép giường.

"Em không thích thế này à?" Anh hỏi, lướt những ngón tay dọc theo sợi dây cáp điện thoại đang bị kéo căng, nối từ cổ tay cô đến đầu giường.

"Không khi anh bỏ mặc em thế này suốt nửa tiếng! Nếu không định làm tình với em thì thả em ra," cô nhấn mạnh. Anh khoanh tay lại trước ngực.

"Em đâu có nói làm ơn."

Cô nhổ nước bọt vào anh.

Để trừng phạt, anh tách đùi cô ra rộng nhất có thể, sau đó lao vào ngấu nghiến cô như một kẻ chết đói. Khi cô gào lớn tên anh, van xin anh một cơn cực khoái, anh đứng dậy lần nữa. Anh trao cho cô một nụ hôn ướt át, và khi cô nghiêng tới 'xin' thêm, anh quay đi và bước ra khỏi phòng.

Những lời chửi rủa của cô theo anh xuống tận tần dưới, nhưng anh lờ cô đi. Cô van vỉ và cầu xin, giả vờ khóc lóc, gọi anh bằng những cái tên xấu xa nhất anh từng nghe, và cuối cùng chuyển sang mua chuộc. Cô đưa ra những gợi ý cực kì thú vị, nhưng anh kiềm lại và không hề hồi đáp. Hơn nữa, anh cũng biết rằng mình có thể làm bất cứ điều gì với cô vào bất cứ lúc nào anh muốn, thế nên mua chuộc bằng nhục dục không mấy hiệu quả đâu.

Những khung cửa sổ phòng khách hướng ra ngoài một lối xe chạy khá dài, và vào ban ngày, anh có thể thấy con đường bên ngoài rất rõ. Hiện tại trời đã tối, và dù không thể nhìn thấy gì trong màn đêm đen kịt, anh vẫn kéo một chiếc ghế ở phòng ăn ra sát cửa sổ và ngồi xuống. Anh nhìn đăm đăm ra ngoài bóng tối và lắng nghe giọng nói của Dulcie đang khàn dần đi.

Cô là một người phụ nữ đáng kinh ngạc, và âm mưu nho nhỏ xấu xa, thâm độc của cô nhằm kết thúc cuộc hôn nhân của Jared và Frannie khá là hèn hạ. Dù vậy nhưng Con không thể để nó ảnh hưởng tới anh. Anh vẫn còn một vài chuyện cần phải làm. Thế nên, dù đã rất khuya, và phần cương cứng của anh đang 'biểu tình' dữ dội đến mức khó chịu, anh vẫn không nhúc nhích. Anh cho tay vào quần, cố gắng điều chỉnh, ve vuốt 'cậu nhỏ' của mình một chút trong lúc lắng nghe giọng của cô. Rồi anh dừng lại. Không thể làm hỏng cuộc vui trước khi nó bắt đầu được.

Đến lúc anh nhìn thấy ngoài đường lên đèn, Dulcie đã im lặng hẳn. Anh đứng dậy, nhìn ra ngoài thêm một giây, sau đó lấy một thứ từ nhà bếp và quay lên tầng trên. Tự hỏi không biết có phải 'tù nhân' của anh đã ngủ rồi không.

Cô đã nhích lên phía đầu giường, khiến dây trói chùng đi, nhưng vẫn không đủ dài để cô có thể tự chạm vào mình. Đầu cô đang bị vùi dưới đám gối nằm và anh đứng đó, quan sát cô cọ xát hai chân vào nhau một lúc, rõ ràng là đang tìm kiếm một hỗ trợ để xoa dịu sự đè nén mà anh đã gây ra.

"Có ổn không?" Anh gần như là hét lớn, khiến cô giật mình. Cô cố nhấc đầu dậy nhưng đám gối nằm lại không chịu nhúc nhích.

"I ết i."

Anh tóm lấy cổ chân cô và kéo cô về phía chân giường. Cô kêu lên khi dây trói bị kéo căng, siết chặt hai cổ tay cô đến đau đớn. Anh chầm chậm trườn lên người cô, và dù cô đang trừng mắt nhìn anh đầy giận dữ, hai chân cô vẫn tự nguyện mở ra cho anh.

"Lắng nghe tiếng em la hét và van xin, anh suýt nữa không xong rồi," anh nói với cô. Cô rướn người về phía anh, cố cọ xát hai bầu ngực lên ngực anh.

"Anh làm gì ở dưới đó vậy? Em đang chết dần chết mòn đây này," cô rên rĩ.

"Em có tin anh không?"

Anh hỏi lại câu hỏi cô vẫn chưa trả lời ban nãy. Lúc này anh đang nhìn cô đăm đăm, xoáy sâu vào đôi mắt to màu hổ phách của cô. Hỏi vào thời điểm này không công bằng cho lắm, cô đang quá khuấy động, trông gần giống như đang say thuốc vậy. Nhưng cô chỉ tậm trung vào anh và hít sâu một hơi.

"Em...em tin," cuối cùng, cô trả lời. Anh thở hắt ra.

"Quả là một cô gái ngoan, Dulcie."

Anh đã làm rơi món đồ mang theo trên giường và đang mò mẫm để tìm nó. Khi đã tìm được, anh giơ nó lên trước mặt, và hai mắt Dulcie mở to hơn nữa khi nhìn vào con dao anh đang cầm.

"Ôi trời, anh có răng nanh to ghê nhỉ," cô thì thào. Anh bật cười và ấn lưng của lưỡi dao lên má cô.

"Còn tin anh không?"

"Luôn luôn."

Anh vươn người qua đầu cô và cắt đứt dây trói quanh cổ tay cô. Không hề chần chừ, cô lập tức quấn hai cánh tay quanh cổ anh. Anh thả rơi con dao và nó nảy khỏi giường, tạo ra tiếng "keng" khi va chạm với sàn gỗ cứng.

Cô đang cắn lên vai anh thì anh lùi ra, khiến răng cô sượt mạnh đau điếng trên da thịt anh. Nhưng điều đó không khiến anh chậm lại, anh tóm lấy cánh tay cô và kéo dậy, buộc cô phải quỳ lên.

"Màu này tệ thật đấy," anh nhận xét và thô bạo kéo chiếc áo thun polo khỏi người cô.

"Là áo của anh mà," cô thở hổn hển, đẩy quần anh xuống. Anh bước ra khỏi nó, sau đó quỳ trước mặt cô trên giường. Cô cứ cố quấn tay quanh người anh, nhưng anh lại liên tục nhúc nhích và di chuyển, cọ xát với cơ thể cô và hôn vòng quanh vai cô.

"Anh chỉ muốn em nhớ điều đó thôi," anh thì thầm, vén tóc cô khỏi lưng và nhẹ nhàng chạm lên cổ cô.

"Gu quần áo tệ hại của anh á?" Cô trêu.

"Không, chuyện em bảo em tin anh."

"Vâng. Tiếng ồn gỉ vậy? Anh có---"

Anh không để cô kết thúc câu nói. Tay anh ôm lấy cổ cô và ấn mạnh cô xuống nệm. Rồi anh tóm lấy một bên hông cô và giữ chặt, buộc cô phải đưa mông lên cao. Anh thúc thẳng 'mũi giáo' của mình vào bên trong cô, không kiểu cách, không dạo đầu, nhưng chẳng sao cả. Khoảng thời gian 'nghỉ-giữa-giờ' đã làm tốt việc khuấy động cô, và anh không hề gặp chút kháng cự nào khi trượt vào nơi chật khít ấy.

Cô cố chống tay lên, nhưng anh đã nghiêng tới và ấn vai cô xuống, buộc cô phải giữ đầu sát nệm. Thân dưới của anh va chạm liên tục với mông cô, anh chiếm lấy cô mạnh hết sức có thể. Ban đầu, cô hét rất lớn khi anh dùng sức, nhưng sau đó chỉ khẽ thút thít. Rên rĩ tên anh. Bắt đầu nhấp hông, cọ xát với anh.

Con thấy kinh ngạc trước khả năng hiểu rõ điều gì có thể và không thể làm với cô của bản thân. Họ chưa bao giờ thử trò trói buộc, nhưng anh biết chuyện đó sẽ kích thích cô. Lấy đi món đồ chơi của cô và bỏ mặc cô một mình. Cô chắc chắn sẽ lên đỉnh rất nhanh, và anh thì đã quá khuấy động, đến mức anh biết mình sẽ nối bước cô. Khi nhìn thấy một chiếc bóng đổ xuống trên hành lang ngay bên ngoài cửa phòng ngủ, anh nhếch mép cười khẩy và túm lấy tóc cô.

"Ngoan lắm, Dulcie, chịu làm mọi chuyện anh bảo," anh rít lên, giật mạnh tay để buộc cô quỳ thẳng dậy. Cô kêu lớn, một bàn tay vươn tới nắm lấy cột giường để giữ thăng bằng. Anh thả tóc cô ra và lướt tay xuống hông cô.

"Vâng, vâng, bất kì điều gì anh bảo," cô hổn hển nói và xoay mặt để nhìn anh.

"Em có biết em hoàn hảo lắm không?" anh thì thào vào tai cô, giảm tốc những cú thúc hông, nhưng lại tăng cường độ lên.

"Chỉ khi em ở bên anh thôi," cô xoay sở đáp lại, sau đó trao cho anh một nụ hôn thật sâu.

"Khuôn ngực hoàn hảo," anh thì thầm, đưa một tay lên chơi đùa với nhũ hoa của cô. "Thân hình hoàn hảo." Một lần nữa, những ngón tay anh xoè ra trên bụng cô. "Và 'cô bé' đẹp đẽ nhất anh từng giao cấu."

Khi anh chạm vào 'cô bé' mà anh vừa đề cập, cô bật ra âm thanh nức nở và một cơn rùng mình dữ dội khoá chặt cơ thể cô trong một lúc. Đó là khi cô quay đầu về trước và nhận ra họ có khách ghé thăm.

Mọi chuyện đã có thể tệ hơn, nhưng bản năng của Con lại vừa chứng minh sự đáng tin một lần nữa – khi Dulcie nhìn thấy Frannie đứng ở cửa, cơ thể cô bùng nổ cơn cực khoái với sức mạnh tương đương ngày tận thế. Cô rền rĩ sâu trong cổ họng và bắt đầu run rẩy. Tay cô buông khỏi cột giường và cô ngã về trước, trở về tư thế ban đầu – mặt úp xuống, mông nhô cao. Cơ thể cô siết chặt lấy vật đàn ông của anh, ngăn lại mọi chuyển động, và trong khi nhìn chằm chằm vào mắt Fannie, anh tuôn trào bên trong Dulcie.

"Chuyện quái gì đang diễn ra ở đây vậy!?" Cô ả tóc vàng rít lên. Hai tay Con giữ chặt lấy eo Dulcie, đầu anh cúi về trước, chật vật lấy lại hơi thở.

"Kiểu tình yêu mà cô sẽ không bao giờ được trải nghiệm," cuối cùng Dulcie cũng lên tiếng.

"Nhưng...chúng ta là...em tưởng anh và em là..." Frannie bỏ dở câu nói, và Con cuối cùng cũng ngẩng đầu lên. Cô ta đang nhìn anh đăm đăm, vừa sốc vừa bối rối.

"Cô và tôi chưa bao giờ là cái gì cả. Tôi nghĩ có lẽ nếu được chứng kiến một điều hoàn hảo thế này, cô sẽ có thể hoàn toàn thẩm thấu được chuyện đó," Con vừa giải thích vừa quỳ thẳng lên. Khi sức nặng của anh đã được nhấc khỏi lưng, Dulcie cuối cùng cũng có thể trượt xuống để nằm sấp thật thẳng thớm, chân cô ở hai bên người anh. Mắt Frannie trượt khắp hình dáng trần trụi của anh và anh mỉm cười với cô ta.

"Vậy buổi tối hôm nay có ý nghĩa là gì chứ?" Cô ta hỏi, siết chặt ví cầm tay vào ngực, như thể món đồ đắt đỏ đó có thể bảo vệ cô ta khỏi cảnh tượng kinh hoàng đang diễn ra trước mắt vậy.

"Là thế này. Chỉ thế này thôi," anh thở dài, lướt tay dọc theo bắp chân Dulcie. Cô ngọ nguậy, sau đó chầm chậm lăn người tránh khỏi anh và nằm ngửa ra.

"Không thể tin được, tôi đã để anh chạm vào tôi, vậy mà anh lại chọn thứ đó thay vì tôi," Frannie hét lên inh ỏi, "Đồ bệnh hoạn. Hai người thật QUÁI ĐẢN, hai người làm thế này là có mục đích. Tôi thấy thật ghê tởm."

"Trời ạ, Fran, cứ nói chuyện gợi tình kiểu đó là cô sẽ khiến tôi nổi hứng nữa đấy," Dulcie nói với giọng điệu cạnh khoé.

"Tôi phát bệnh mất. Tôi không...tôi không thể. Tôi không tài nào," Frannie bắt đầu bật khóc thật sự và xoay người bỏ chạy. Họ lắng nghe tiếng chân cô ta chạy thình thịch xuống lầu, và cả hai cùng mỉm cười khi nghe thấy âm thanh cửa ra vào đóng sầm lại.

"Em thật xuất sắc," Con rền rĩ, thả người phịch người xuống và đặt một nụ hôn vào giữa hai bầu ngực của Dulcie.

"Anh biết không," cô bắt đầu nói khi anh nằm duỗi người bên cạnh cô. "Khi anh hỏi rằng liệu em có tin anh không, em đã nghĩ anh có ý nói về con dao. Em tưởng anh muốn cắt lên người em."

"Ồ không. Không dao kéo gì hết. Không phải lần này. Anh muốn làm gì đó để lại hư hại vĩnh viễn kia," anh thở dài, khum lấy một bên ngực cô trong tay. Anh có thể cảm thấy nhịp tim cô, cảm nhận được nó đang đập nhanh thế nào.

"Lẽ ra anh nên nói trước với em, để em chuẩn bị," cô nói. Anh bật cười, nghiêng tới gần và hôn lên cạnh ngực cô.

"Và phá huỷ trò vui sao? Đây là buổi chiêu đãi anh dành cho em mà. Cây đinh cuối cùng đóng chặt nắp quan tài," anh giải thích, lướt lưỡi qua đầu ngực cô và nhìn nó se cứng lại.

"Ngọt ngào làm sao," cô thì thầm, và anh nhận ra cô vẫn đang nhìn chằm chằm lên trần nhà. Anh bò dậy và hôn lên phía sau tai cô.

"Anh biết là em sẽ thích mà," anh thầm thì đáp lại và lắng nghe cô hít vào một hơi rời rạc.

"Có. Em thích lắm. Em yêu tất cả những gì anh làm."

"Và đó là lý do vì sao em là một cô gái ngoan."

"Nhưng giờ mọi người đều sẽ biết. Về chúng ta."

"Anh muốn người ta biết mà. Đến khi giải quyết xong xuôi cái thị trấn này, họ sẽ không bao giờ có thể quên được chúng ta đâu."

Hai mắt cô nhắm lại lần nữa.

"Hứa nhé?"

"Anh hứa."

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét