CHƯƠNG 23
Caleb tỉnh giấc. Đầu hắn đau nhức,
nhưng nó chẳng là gì nếu đem so với nỗi đau trong lồng ngực hắn. Hắn đẩy người
ngồi lên gót trở lại và giơ một bàn tay lên đầu. Nó dính đầy máu lúc nhấc ra. Hắn
nhìn xuống vết máu trên tay mình. Đã có quá nhiều máu trên tay Caleb suốt những
năm qua.
Hắn sụt sịt.
“Ông ta đã bỏ cậu ở đó, Caleb. Cậu chính là sự trả thù của ông ta. Ai
cũng biết điều đó cả. Cuộc chiến nổ ra và ông ta bỏ mặc cậu mục rữa ở đó. Không
ai dám qua mặt Rafiq sau chuyện đó,
không hề khi đã chứng kiến điều ông ta có thể làm. Đến cả bọn tội phạm
còn biết yêu thương gia đình chúng, con cái chúng nữa mà.”
Hắn rất muốn nói với chính mình rằng,
chẳng có chút sự thật nào trong những gì Felipe đã kể cả, song phải thừa nhận…chuyện
đó rất có khả năng. Rafiq đã nói dối hắn việc ông đã gặp Vladek thế nào. Sau tất
cả những gì hắn và Rafiq đã cùng san sẻ, Caleb không thể nghĩ được lý do nào
khiến Rafiq phải giấu hắn chuyện như thế. Trừ khi ông có lý do cực kì cao thượng.
Vladek là cha mình.
Caleb lắc lắc đầu. Hắn không thể
nghĩ về chuyện đó được.
Hắn nhìn quanh phòng và thấy nó trống
không; Felipe đã đi mất. Caleb đã lao về phía ông ta với con dao trong tay, định
sẽ giết chết ông ta, nhưng cơn giận đã khiến hắn chao đảo và Felipe đã dùng
súng đánh ngất hắn. Việc ông ta đã không bắn Caleb chỉ khiến ông ta thêm đáng
tin.
Caleb ước gì ông ta đã bóp cò,
song hắn biết tại sao Felipe lại tha mạng cho mình. Hắn muốn Caleb đi tìm Rafiq.
Không! Mình không thể.
Hắn cúi khom người, nỗi đau thật
quá sức chịu đựng. Sẽ chẳng đời nào hắn có thể sống sót qua sự phản bội này.
Toàn bộ cuộc đời của hắn chỉ là sự dối trá. Hắn không hề bị bỏ rơi. Hắn không hề
được cứu thoát. Hắn đã bị tước đoạt khỏi người mẹ vô cùng yêu thương hắn, người
đã cố bảo vệ hắn bằng cách bỏ chạy khỏi Vladek. Hắn đã bị bắt cóc bởi chính người
cha thật sự duy nhất hắn từng biết.
Rafiq.
Rafiq đã chăm sóc hắn. Ông đã dạy
hắn đọc, dạy hắn nói năm thứ tiếng. Rafiq đã từng thức khuya và trò chuyện với
Caleb, bởi ông biết về những cơn ác mộng Caleb thường gặp khi ngủ một mình. Ông
đã dạy hắn cách phòng vệ. Và suốt thời gian đó…
Ông ấy biết mọi chuyện đã làm với mình. Ông ấy đã lắng nghe mình kể lại
chi tiết cái cách Narweh từng cưỡng bức mình. Ông ấy đã ôm lấy mình khi mình
khóc.
Caleb cất tiếng thét hướng xuống mặt
đất.
Tôi sẽ giết ông! Tôi sẽ giết ông vì những gì ông đã làm.
“Sao ông có thể chứ?” Hắn nói lớn.
Ông ta hẳn đang cười nhạo mình.
Hình ảnh Rafiq và Jair vụt hiện
lên trong tâm trí hắn. Toàn bộ mối quan hệ của họ đã luôn rất đáng ngờ cho đến
tận giây phút đó. Nếu Rafiq lo lắng chuyện Caleb biết được sự thật, thì sẽ rất
hợp lý khi có ai đó ở gần để giám sát Caleb. Hắn tự hỏi không biết Jair có biết
sự thật không, và mật đắng dâng lên cô họng hắn.
Giết cả hai đi.
Chầm chậm, Caleb đứng lên từ tư thế
co cụm trên sàn nhà. Hắn nhìn quanh rồi nhặt con dao của mình lên. Khi cầm nó
trong tay, cả người hắn run lên vì phẫn nộ. Mọi chuyện sẽ kết thúc vào tối nay.
Hắn lê bước lên cầu thang, đôi
chân trần nện thình thịch trên những bậc thang gỗ. Tim hắn đập vừa nhanh lại vừa
nông. Hắn đã khao khát được báo thù rất nhiều năm rồi, nhưng lại không hề biết
nguồn cơn của tất cả mọi đau khổ hắn phải chịu lại đang cầm tay hắn và chỉ về
phía cha hắn.
Vladek không phải là không có tội.
Ông ta biết chuyện Rafiq đã làm với hắn mà vẫn không hề đến cứu hắn. Ông ta đã
hi sinh chính máu thịt của mình vì cái gì chứ? Tiền? Quyền lực? Hèn nhát?
Caleb đã là một con tốt thí kể từ
khi còn là một đứa trẻ. Chẳng có gì mà hắn biết là đáng tin hết, kể cả những kí
ức cũng lừa gạt hắn. Không có thứ gọi là sự thật. Sự thật phụ thuộc rất nhiều
vào nhận thức, và nhận thức của Caleb đã bị hủy hoại ngay từ đầu.
Cánh cửa mở ra ở đầu cầu thang.
Caleb không hề nghe thấy tiếng động nào trong nhà cả. Hắn ngờ rằng Felipe và
Celia đã rời đi lâu rồi. Hắn tự hỏi không biết họ có đưa Livvie theo hay không.
Livvie…
Caleb nhắm nghiền mắt lại và đẩy
cô ra khỏi suy nghĩ của mình. Hắn không thể nghĩ tới cô được. Nếu hắn lên lầu
và nhận ra cô đã biến mất, hắn sẽ mất nốt chút điềm tĩnh còn lại. Nếu hắn thấy
cô vẫn đang đợi hắn cùng với Felipe và Celia, hắn sẽ liều lĩnh để lộ ra một
khía cạnh của bản thân mà hắn không muốn cho cô thấy. Và nếu tìm thấy cô bị tổn
thương…hoặc tệ hơn…hắn sẽ đơn giản quay dao về phía mình và Rafiq sẽ sống. Tốt
nhất là hắn không biết. Vẫn chưa.
Dinh thự của Felipe vô cùng rộng lớn,
có rất nhiều phòng và chỗ ẩn náu. Hắn chậm rãi bước đi, kiểm tra từng cánh cửa
khẽ khàng nhất có thể. Trong khi đi, những kí ức gieo rắc sự tàn phá lên linh hồn
hắn.
“Sao lại là tôi hả Rafiq? Tôi chẳng là ai cả. Tôi thậm chí còn không biết
Vladek là ai nữa,” Caleb nói. Cậu ngồi trên sàn, hai chân co về phía ngực. Đã gần
đến giờ lên giường, nhưng cậu không muốn đi ngủ. Cậu không muốn liều để gặp phải
ác mộng lần nữa.
Dạo gần đây, cậu thường mơ về cái đêm mình giết Narweh. Caleb bắn gã và
mặt gã bị nát hết một nửa, song Narweh vẫn chưa chết. Gã ngồi dậy và nhảy lên
người Caleb, gương mặt tang hoác rỏ xuống cả một dòng sông máu lên mặt Caleb.
Sau đó hắn không thể ngủ lại được nữa.
Rafiq ngồi ở bàn làm việc, viết lách gì đó. “Những gã đàn ông như Vladek
không cần lý do để trở nên tàn nhẫn, Caleb ạ. Bọn chúng nhìn thấy thứ gì đó hay
ai đó chúng thích, vậy là chúng chiếm lấy thôi. A’noud rất xinh đẹp.” Rafiq ngừng
lời và mỉm cười. “Con bé rất ngọt ngào. Con bé thường vòng tay quanh người ta
và không chịu buông trừ khi ta chịu xoay vòng. Mẹ ta từng than phiền rằng con
bé sẽ không bao giờ tìm được chồng vì không chịu rời xa ta.” Ánh nhìn của Rafiq
rất xa xăm, như thể ông đang sống lại một kỉ niệm đẹp đẽ.
Caleb nhìn về khoảng không tưởng tượng chứa đựng mảng kí ức về em gái của
Rafiq, và ước gì bản thân cũng có kí ức của riêng mình.
“Ngài có nhớ cô ấy không?” Caleb hỏi bằng giọng thì thầm.
Vẻ mặt Rafiq chuyển thành rầu rĩ và ông quay lại với đám giấy tờ, “Hầu hết
thời gian. Hi vọng của ta đó là một khi Vladek đã chết, ta có thể mang lại cho
em gái và mẹ ta chút bình yên.”
Caleb gật đầu, “Ngài có nghĩ…? Thôi không có gì.” Caleb khẩy khẩy móng
tay trên tấm thảm vì không biết phải nói gì.
“Hỏi đi, Caleb. Không có chỗ cho bí mật giữa ta và cậu đâu. Chúng ta
cùng hội cùng thuyền mà,” Rafiq nói. Ông mỉm cười ấm áp với Caleb.
“Tôi sẽ không giữ bí mật với ngài. Tôi hứa. Ngài đã cứu mạng tôi và tôi
nợ ngài mọi thứ. Chỉ là…ngài có nghĩ…tôi có một gia đình không? Ý tôi là, hẳn
là tôi phải có…trước đó ấy.” Mặt Caleb có cảm giác nóng bừng.
Rafiq thở dài, “Ta không biết, Caleb. Ta rất tiếc.”
Caleb nhún vai và chọc tay xuống tấm thảm lần nữa. “Không quan trọng.
Ngài là người duy nhất tìm kiếm tôi. Nếu tôi có gia đình, hẳn là họ không quan
tâm mấy.”
Rafiq đứng lên khỏi bàn, quỳ một gối xuống trước mặt Caleb và nâng cằm cậu
lên. “Chúng ta là những đứa trẻ mồ côi, Caleb. Chúng ta tự tạo nên gia đình của
riêng mình.”
Lồng ngực Caleb căng phồng với những cảm xúc không hiểu được. Cậu mím
môi và gật đầu. Cậu thấy nhẹ nhõm khi Rafiq để cậu đi và vò rối tóc cậu. Caleb
không muốn khóc trước mặt Rafiq. Cậu muốn khiến ông thấy tự hào.
“Cùng đi xem có những món ngọt nào trong bếp nhé, Caleb.”
Caleb cười rạng rỡ và nhảy bật lên từ dưới sàn, nhanh chóng theo chân Rafiq.
Thôi thúc đầu tiên của hắn là mở
tung cánh cửa và đâm bất cứ thứ gì trong vòng một sải tay, song hắn đã gây ra đủ
sai lầm cho cả đời rồi. Lần này, hắn quyết phải làm cho đúng.
“Giữ súng chắc vào, Caleb. Nó mạnh lắm đấy,” Rafiq nói. Ông mỉm cười và
nâng hai cánh tay Caleb song song với mặt đất.
“Tôi làm được mà!” Caleb than van. Cậu cố giũ tay Rafiq ra.
“Ta đang cố dạy cho cậu, Caleb. Nghe này.”
“Ngài cứ nói hoài nói mãi. Tôi chỉ muốn bắn thôi.”
“Kiên nhẫn,” Rafiq nói. “Đứng tách chân rộng hơn nữa và cố giữ nhịp thở
thật đều.”
Caleb cau có. Cậu chán nói chuyện lắm rồi. Chỉa súng về phía chiếc lon thiếc
ở đằng xa, cậu siết cò. Lực của khẩu súng khiến khuỷu tay cậu bị gập lại và khẩu
súng đập vào trán cậu, khiến cậu ngã ra đất.
“Áaaaa! Khỉ thật!” Caleb lăn lộn trên mặt đất trong khi ôm lấy đầu. Cậu
quẫy đạp hai chân trong lúc cố xoa dịu cơn đau. Cậu có thể nghe thấy tiếng Rafiq
cười rống lên.
“Ta đã bảo rồi mà! Cậu bé ngốc!” Rafiq giậm châm trong khi cười.
Caleb lại nhắm mắt và cố hít thở
cho qua nỗi đua. Hắn sẵn sàng làm bất kì điều gì để quay lại khoảnh khắc Felipe
đề nghị kể cho hắn sự thật và từ chối không muốn nghe.
Anh biết chuyện có thể đến nước này mà, Caleb. Chỉ là lúc này, anh không
cần phải cảm thấy tội lỗi nữa. Đó là một món quà.
Caleb lắc lắc đầu nhưng lại siết
con dao chặt hơn. Hắn không thể tự lừa dối bản thân được. Hắn biết chuyện có thể
sẽ đến nước này. Hắn từng nghĩ sẽ hi sinh mạng sống của mình, nhưng sâu trong
tâm trí, hắn biết phần sống sót bên trong mình sẽ chiến đấu đến cùng. Rafiq phải
chết.
Hắn hít vào một hơi thật sâu, thật
kiên định rồi gõ cửa.
Nhịp đập của trái tim khiến thân
thể hắn hơi chao đảo một chút, làm tăng thêm lượng adrenaline lẫn nỗi lo lắng của
hắn.
Caleb nghe thấy tiếng chửi thề,
theo sau đó là tiến bước chân nhanh nhẹn hướng về phía cửa. Hắn chuẩn bị tinh
thần và một cơn run rẩy chạy dọc xuống cột sống hắn.
Cánh cửa mở ra và Jair đứng ngay
đó, trần truồng. Vồng ngực ngăm đen của gã mướt mồ hôi.
“Anh muốn cái gì?” Jair cười khẩy.
Caleb cố giữ bình tĩnh, nhưng tất
cả những gì hắn nghe thấy trong đầu là: Giết.
“Rafiq đâu?” Caleb hỏi dồn.
Jair quan sát thái độ của Caleb,
ánh mắt của gã tập trung vào vết máu trên trán Caleb. “Chuyện gì đã xảy ra?”
Caleb nuốt xuống. “Felipe tấn công
tôi. Tôi đã trói ông ta lại trong phòng tắm tầng dưới rồi.”
“Ai cũng ghét anh cả à?” Jair quay
vào phòng, ném nụ cười khinh bỉ về phía Caleb.
Caleb nói bằng tiếng Ả Rập. “Ông
ta đang lên kế hoạch giết Rafiq. Ông ta muốn tôi giúp ông ta.”
Jair quay đầu nhìn Caleb trong lúc
mặc quần vào và đáp lại với cùng thứ ngôn ngữ kia. “Sao ông ta lại cần sự giúp
đỡ của anh?”
“Ông ta nghĩ ông ta có thứ gì đó
đáng trao đổi. Rõ ràng ông ta không biết lòng trung thành của tôi bền vững thế
nào. Rafiq đâu?” Caleb hỏi lần nữa. Hắn đang gặp khó khăn trong việc kiềm chế bản
thân. Nancy đang bị trói úp mặt xuống giường. Hắn có thể thấy cô ta đang run rẩy
và không rõ cảm xúc của mình ra sao trước tình cảnh tuyệt vọng của cô ta.
“Có vẻ như ai ai cũng thắc mắc về
lòng trung thành của anh cả, Caleb. Phải chăng có gì đó đáng để thắc mắc,” Jair
xỏ tay vào một chiếc sơ mi.
“Mẹ kiếp mày, đồ con lợn. Rafiq
đâu rồi? Tao sẽ không hỏi lần nữa đâu.”
“Mẹ kiếp mày, Caleb. Mày và con điếm
nhỏ của mày.” Jair quay người để lấy giày và Caleb không còn kiềm chế được nữa.
Ngay khi lưng của Jair vừa xoay lại,
Caleb đá vào nhượng chân của gã và lao lên lưng gã. Hắn đâm dao vào giữa xương
sườn của Jair và xuyên qua một lá phổi của gã.
Jair quẫy đạp điên cuồng, sốc và
chất adrenaline khiến gã mạnh như một con trâu. Caleb vòng cánh tay trái quanh
cổ Jair và giữ chặt con dao bên hông sườn Jair trong lúc bị quăng quật từ trái
qua phải với một lực kinh hoàng. Caleb không dám làm gì ngoài vận sức để bám chặt
lấy Jair. Hắn có thể nghe thấy tiếng Nancy thút thít, nhưng cô ta vẫn chưa kêu
thét gì.
Jair loạng choạng bò lê qua phòng
bằng tay và chân trong khi máu gã nhuộm ướt chiếc sơ mi và bàn tay Caleb.
“Không!” Jair òng ọc kêu lên.
“Không!” Tay gã với ra sau Caleb, cố kéo hắn xuống khỏi người mình.
Caleb dịch chuyển con dao bên sườn
Jair, cơ thể hắn trượt trên mồ hôi và máu của Jair. Hắn nhắm mắt và lắng nghe
những tiếng nấc hấp hối của Jair cho đến khi gã đổ sụp xuống sàn. Caleb giữ
nguyên tư thế trong một phút…chờ đợi. Không có gì cả. Hắn nới lỏng cánh tay
quanh cổ Jair và một hơi thở mong manh cuối cùng thoát khỏi gã. Jair đã chết.
Caleb di chuyển, ngồi giạng chân
trên cơ thể mềm rũ của Jair rồi rút dao khỏi người gã. Hắn có thể nghe thấy
Nancy đang khóc trên mặt đệm và cố che giấu sự hoảng loạn của mình.
“Tôi không đến đây tìm cô,” Caleb
thì thầm. Nancy khóc dữ hơn nữa. Caleb nhấc con dao lên và nhìn xuống thân xác
vô hồn của Jair. Hắn đâm thêm hai nhát nữa để đảm bảo.
Chầm chậm, hắn đứng lên và tiến tới
chỗ Nancy. Cô ta rụt người lại, lồng ngực nâng lên hạ xuống theo nhịp của sự
hoang mang.
“Làm ơn!” cô ta khóc lóc. “Tôi vô
cùng xin lỗi. Tôi xin lỗi vì những gì đã làm. Làm ơn, đừng làm hại tôi. Đừng
thêm nữa. Làm ơn, Chúa ơi, đừng thêm nữa.” Cô ta vừa nức nở vừa lắc đầu.
Caleb ngồi ở mép giường. “Cô có chắc
mình muốn sống không?” Giọng hắn cứng ngắc và vô cảm. Hắn cảm thấy rất nhiều điều,
nhưng chúng đều xa xôi cả. Đây không phải niềm vui chém giết. Không có chút thỏa
mãn nào trong những chuyện hắn đã làm, hay những chuyện hắn sắp làm. “Cô sẽ
không quên được đâu,” hắn tiếp tục. “Mỗi lần cô nhắm mắt lại…nó sẽ chờ sẵn ở
đó. Mỗi lần một người đàn ông chạm vào cô, cô sẽ phải đấu tranh để không bật
khóc. Cô có chắc đó là điều mình muốn không?”
Nanncy không chịu thôi khóc lóc.
“Tôi có thể làm thật nhanh. Không
đau đớn. Tôi hứa.”
“Làm ơn,” cô ta van xin, “hãy để
tôi đi.”
“Cô có biết Rafiq ở đâu không?” hắn
hỏi, giọng lạnh lùng và xa cách.
“L-l-ần cuối, chúng tôi…” Nancy
khóc nấc nhưng vẫn nói tiếp, “chúng tôi đã ở trong khu nhà khách gần hồ bơi.
Ông ta…ông ta không muốn ai nghe thấy tôi KÊU THÉT!” Nancy gào khóc vào mặt đệm
và kéo đám dây trói đang cầm giữ cô ta.
Caleb không chịu được khi phải lắng
nghe cô ta kể khổ. Hắn thấy mình có trách nhiệm. Chính hắn đã đưa cô ta vào thế
giới này. Không cần biết cô ta đã làm gì, cô ta không đáng phải nhận lãnh những
hậu quả kia. Hắn nghiêng người tựa vào cô ta, nhăn mặt trước cái cách cô ta
thét lên trong hoảng loạn. Hắn cắt dây trói.
Nancy không hề động đi, chỉ tiếp tục
gào thét và khóc lóc trên giường.
“Chúc may mắn,” hắn thì thầm. Rồi
hắn đứng dậy, lục lọi các vật dụng của Jair và tìm thấy dao cùng súng của mình.
Hắn nhặt cả hai thứ đó lên và bước ra khỏi phòng.
Bên ngoài rất ấm, kể cả trong buổi
đêm lạnh giá thế này. Caleb bước về phía khu nhà khách với nỗi lo lắng cao độ,
nhưng cùng với đó là sự quyết tâm còn lớn hơn.
Một phần trong hắn chỉ muốn đi vào
trong và giết chết Rafiq trong lúc ngủ. Chuyện đó sẽ kết thúc nhanh chóng.
Caleb sẽ không phải đương đầu với sự phản bội của Rafiq. Hắn sẽ không phải đối
diện với người đàn ông hắn đã nghĩ là cha, là anh trai, là bằng hữu, và chất vấn
ông ta rằng giữa họ, chuyện gì là thật, chuyện gì là mánh khóe, thủ đoạn. Hắn sẽ
không phải nhìn thấy đôi mắt Rafiq mất đi thứ ánh sáng mang ý nghĩa sự sống.
Thế nhưng, Caleb biết hắn đã đi
quá xa để không biết về toàn bộ sự thật. Hắn cần phải biết chắc chắn. Hắn cần
phải nghe từ chính miệng Rafiq và thấy bằng chính đôi mắt mình. Một phần trong
Caleb mong mỏi đến đau đớn rằng tất cả chỉ là một lời nói dối của Felipe.
Hắn ngạc nhiên khi thấy Rafiq đang
bơi trong hồ khi hắn tiến tới, súng giơ lên. Tim hắn nện điên cuồng trong lồng
ngực và hắn thấy hơi choáng váng.
Mình không thể.
Mình có thể.
Mình có thể.
Mình có thể.
Rafiq ngoi lên từ dưới nước và vuốt
mặt. Phải mất một giây ông ta mới nhận ra Caleb đang đứng ngay mép nước. Ông ta
mỉm cười trong một khắc trước khi nhận thấy khẩu súng trong tay Caleb.
Rafiq nhìn trừng trừng giận dữ và
lắc đầu. “Ước gì ta có thể nói mình ngạc nhiên, Khoya.”
Caleb nhắm mắt lại trong một giây.
Khi mở mắt ra, hắn đáp lại sự giận dữ của Rafiq. “Tôi không phải anh em của
ông, Rafiq. Tôi ngờ rằng ông chưa bao giờ xem tôi như thế cả.”
“Cậu đang chảy máu,” ông ta nói.
Giọng hờ hững và không chút sợ hãi.
Caleb quệt trán. “Tôi đã có buổi
nói chuyện với Felipe. Nó không kết thúc tốt đẹp cho lắm.”
Rafiq mỉm cười. “Có thế thôi à? Ta
không màng nếu cậu đã giết ông ta rồi đâu, Caleb. Cất súng đi,” ông ta ra lệnh.
Ông ta lúc nào cũng ra lệnh. Ông ta luôn tin mình có cái quyền đó, đặc biệt là
khi có dính tới Caleb.
“Tôi không giết ông ta. Tôi giết
Jair,” Caleb mỉm cười nói.
Giận dữ nhanh chóng xâm chiếm vẻ mặt
Rafiq. “Và giờ cậu đến đây để giết ta?! Đồ điếm hèn mọn vô ơn. Lẽ ra ta nên để
cậu chết ở Tehran mới phải!”
Caleb cảm thấy hơi nóng chạy ào xuống
cột sống mình và hắn đứng thẳng lên. “Ra khỏi hồ đi, Rafiq. Chậm thôi, bằng
không tôi bắn ông ngay tại chỗ đấy.”
“Làm đi! Ta không sợ cậu đâu,
Caleb.” Mặc dù nói vậy, Rafiq vẫn bước lui về phía những bậc thang dẫn xuống hồ
bơi. Caleb đi theo ông ta vòng quanh bờ hồ đến khi Rafiq đã ra khỏi nước.
Không hề do dự, Caleb bắn ngay vào
đầu gối phải của Rafiq. Rafiq hét lên trong màn đêm, cơ thể ướt sũng của ông ta
ngã thịch xuống nền xi măng.
Đôi tay Rafiq run rẩy ôm lấy đầu gối,
những mảnh vỡ xương nằm quanh ông ta cùng với lượng máu tương tự. “Tao sẽ giết
mày!” Ông ta hét lên.
Adreline cuộn trào trong huyết mạch
Caleb. “Ông biết Vladek như thế nào?!” Caleb hét lớn, át đi tiếng chửi rủa và rền
rĩ của Rafiq.
“Mẹ kiếp mày! Đưa tao cái khăn trước
khi tao chảy máu đến chết!”
Caleb với tay lấy khăn của Rafiq
trên một trong mấy chiếc ghế dài và ném về phía Rafiq. Rafiq run rẩy khi ấn lên
bên đầu gối bị thương. Ông ta đang chống lại cơn sốc.
Caleb thấy bụng dạ nôn nao ghê gớm.
Khi đã có thể kiểm soát được cơn trạo trực và lên tiếng trở lại, giọng hắn vỡ vụn.
“Chính ông đã biến tôi thành điếm phải không, Rafiq? Chính ông đã cướp tôi khỏi
mẹ tôi đúng không?” Thật đau đớn khi nói ra những lời đó. Thật đau đớn khi nhìn
vào Rafiq và lập tức biết được câu trả lời.
Chính là do cái cách mà sự giận dữ
biến mất trên gương mặt Rafiq. Có một thoáng xấu hổ hiện lên, nhưng chỉ thế
thôi – một thoáng. Khi nó qua đi, Rafiq một lần nữa lại nổi cơn thịnh nộ đầy tự
mãn. “Sao mày dám! Sao mày dám hỏi tao một câu hỏi ngu ngốc đến vậy, Caleb! Sau
tất cả những gì chúng ta đã trải qua và tất cả những gì tao đã làm cho mày. Đây,” ông ta ra dấu về phía cái chân đầy
máu, “là cách mày trả ơn tao? Mày làm tao phát bệnh.” Ông ta nhổ lên mặt đất.
Caleb gục ngã.
Hắn quỳ sụp xuống nền xi măng và gục
đầu. Tiếng nức nở khiến lồng ngực hắn rung chuyển và cưới đi hơi thở của hắn.
Tâm trí hắn chạy đua với những hình ảnh về sự dày vò của hắn. Hắn sống lại những
lần bị cưỡng bức và đánh đập. Hắn cảm nhận được sự mất mát khi biết được rằng bạn
của hắn đã bị thiêu sống. Nhưng tồi tệ nhất…chính là những kí ức về Rafiq và cuộc
đời họ đã sống cùng nhau – vui và buồn.
“Vẫn chưa muộn đâu, Khoya,” Rafiq nhẹ nhàng nói. Giọng ông
ta run run. “Giúp ta đi vào trong.”
Lời nói của Rafiq mang thực tại trở
lại với Caleb. Hắn nhìn xuống lòng mình, thấy khẩu súng đang nằm im lìm trên
tay và đưa ra quyết định. Hắn vào trong khu nhà khách và tìm thấy thứ mình cần
trước khi quay trở ra chỗ Rafiq.
Rafiq không được ổn cho lắm. Ông
ta run rẩy dữ dội, mọi màu sắc bị rút cạn khỏi gương mặt. “Cậu đang làm gì vậy,
Caleb?” ông ta hỏi. Lần đầu tiên, nỗi sợ hãi hiển hiện trong ánh mắt ông ta.
Caleb lờ đi câu hỏi kia. Hắn kéo
căng chiều dài sợi dây thừng đã mang ra và ra hiệu về phía hai bàn tay Rafiq.
“Giơ chúng ra cho tôi.”
Rafiq lắc đầu. “Không. Cậu đang
không là chính mình, Caleb. Đừng làm vậy!”
Caleb giữ sợi thừng căng thẳng
trên tay rồi vòng quanh đầu Rafiq. Hắn kéo ngược ra sau bằng cả hai tay, lôi Rafiq
vào trong nhà bằng sợi dây quanh cổ ông ta. Một vệt máu kéo lê sau họ.
Rafiq không hề quẫy đạp như Jair.
Ông ta đã được huấn luyện quá kĩ lưỡng với tư cách một người lính nên không thể
mắc lỗi đó được. Ông ta đặt tay quanh sợi dây thừng, cố làm giảm áp lực trên cổ
họng mình.
Khi đã vào trong, Rafiq với ra
sau, chộp lấy hai cánh tay Caleb, dùng sức nặng cơ thể mình để lăn về phía
Caleb. Vậy là đủ để khiến Caleb mất thăng bằng. Rafiq lê người ngồi lên Caleb
và đấm vào cùng vị trí mà Felipe đã dùng súng đánh hắn.
Đầu Caleb giật ngược ra sau và tầm
nhìn của hắn mờ đi. Hắn cảm thấy đôi tay Rafiq bao quanh cổ mình, ngón cái ấn
lên khí quản. Caleb nhấc chân lên rồi đá vào đầu gối bị thương của Rafiq. Vậy
là đủ để lấy lại lợi thế. Khi Rafiq theo bản năng rụt người lại để giữ lấy đầu
gối, Caleb lăn người ngồi lên trên ông ta. Hắn liên tục đấm vào mặt Rafiq cho đến
khi ông ta bất tỉnh.
***
Khi Rafiq mở mắt, Caleb có thể thấy
ngay ông ta đang sợ hãi. Caleb đã trói ông ta vào một trong mấy chiếc ghế dài
được đặt cạnh hồ bơi.
Caleb cảm thấy trong lòng như chết
đi, nhưng khao khát trả thù vẫn chưa dịu lại. Hắn đã chờ giây phút này cả đời rồi,
và không thể chối bỏ nó được.
Hắn ngồi trên mặt đất cạnh Rafiq.
Con dao của hắn nằm hờ hững trên đầu gối và vẫn còn dính đầy máu của Jair. “Tối
nay ông sẽ phải chết, người anh em. Tôi muốn ông biết điều đó,” Caleb thầm thì.
“Tôi sẽ ra tay mau lẹ nếu ông nói cho tôi nghe sự thật,” hắn dừng lại, “hoặc
tôi có thể dùng con dao này và luyện tập tất cả những gì ông đã dạy tôi về cách
tra tấn.”
“Caleb…” Giọng Rafiq run rẩy.
“Đó không phải tên tôi, Rafiq. Tôi
không nhớ tên của mình. Nó đã bị tước đoạt khỏi tôi,” Caleb nói đều đều. “Ông
có biết tại sao không?” Caleb nhìn lên Rafiq, vẻ mặt khắc nghiệt.
“Cậu không muốn làm thế này đâu,
Caleb,” Rafiq nói.
“Không,” Caleb đáp và lắc đầu,
“Tôi không muốn làm thế này.” Hắn cầm dao lên và chọc vào đầu gối Rafiq.
“DỪNG LẠI!” Rafiq hét lên. “Dừng lại!”
Caleb đặt con dao trở lại đầu gối.
“Tôi không bao giờ muốn tổn hại ông, Rafiq. Không bao giờ! Nhưng ông phải trả
giá cho những gì đã làm.”
Cả người Rafiq run rẩy dữ dội. Mồ
hôi bao phủ cơ thể ông ta. “Và cậu cho là ta đã làm gì?”
“Tôi sẽ đưa ra các câu hỏi. Bắt đầu
với câu quan trọng nhất: Chính ông đã đưa tôi tới chỗ Narweh đúng không?”
Rafiq nhìn hắn chăm chăm một lúc
lâu.
Caleb cảm thấy nước mắt lăn dài xuống
má mình và hắn nhanh chóng chùi đi bằng mu bàn tay. Hắn không hề biết mình đang
khóc. Đã quá lâu rồi hắn không còn khóc lóc nữa, và đột nhiên hắn dường như
không thể ngừng được. Hắn hắng giọng, “Sự im lặng của ông đã phản bội ông, Rafiq.
Tôi đã mong ông sẽ chối bay chối biến. Tôi suýt nữa đã giết Felipe vì đã dám gợi
ý chuyện đó.”
“Đó không phải sự thật, Caleb.
Felipe là một kẻ dối trá,” Rafiq thì thào.
Caleb nhắm mắt và lau mặt lần nữa.
Hắn bất ngờ bật cười. “Ông muộn màng rồi. Và thiếu thuyết phục nữa. Nhưng cảm
ơn, vì đã cố.”
“Ta đã nuôi nấng cậu,” Rafiq khẩn
nài.
“Đúng vậy,” Caleb gật đầu. “Tôi
nghĩ chính điều đó khiến sự phản bội của ông tồi tệ hơn nữa. Khi còn là một cậu
bé, tôi đã tôn sùng ông. Ông chính là vị cứu tinh của tôi.”
“Ta đã đối xử tốt với cậu, Caleb.
Ta đã cho cậu mọi điều trái tim cậu khao khát.” Có sự thành thật trong lời Rafiq
nói.
“Tôi đã luôn thắc mắc tại sao ông
lại đến cứu tôi. Ban đầu, tôi tưởng ông thương xót vì những gì Narweh đã làm.
Tôi tưởng ông cứu tôi vì đã không thể cứu được em gái ông. Felipe kể với tôi
ông đã giết bà ấy…và mẹ ông nữa. Có thật không?”
Rafiq quay mặt đi. “Cậu không hiểu
những gì cậu đang nói đâu,” ông ta gay gắt nói.
“Vậy thì giải thích cho tôi đi.
Ông sắp phải chết rồi. Cất gánh nặng tâm hồn đi,” Caleb lạnh lùng nói.
Rafiq hít vào một hơi thật sâu rồi
chầm chậm thở ra. “Còn vợ và con ta? Chuyện gì sẽ xảy ra với họ?”
Caleb chẳng cảm thấy gì cả. “Các
con trai ông sẽ truy lùng tôi chứ?”
“Chúng còn quá nhỏ để làm thế,
Caleb.”
“Tôi chỉ mới cỡ tuổi chúng vào lần
đầu tiên tôi giết người. Thậm chí còn nhỏ hơn khi…” Hắn không nói tiếp được nữa.
“Chúng không giống chúng ta. Hãy
thề với ta cậu sẽ để chúng yên và ta sẽ kể cho cậu chuyện cậu muốn biết.” Rafiq
quay đầu nhìn Caleb.
Hắn gật đầu. “Tôi thề.”
Rafiq cũng gật đầu. Lệ dâng đầy mắt
ông ta. “Cảm ơn cậu, Caleb.” Rafiq chuyển hướng nhìn lên trần nhà. “Ta biết cậu
sẽ không tin ta, nhưng ta đã luôn ân hận về những gì đã xảy ra với cậu. Ta đã rất
đau khổ và ta…ta đã cố bù đắp cho cậu.”
Caleb cảm nhận được một đợt nước mắt
nóng hổi nhưng cố xoay sở để buông lời nhạo báng. “Cứ như có thứ gì có thể bù đắp
cho những gì đã xảy ra với tôi vậy! Ông biết
mà! Ông biết những chuyện chúng đã bắt tôi trải qua, cậu bé Mỹ đẹp đẽ mà mọi
người gọi là Chó.” Caleb cầm dao lên, đâm vào đùi của Rafiq rồi xoắn lưỡi dao.
“Caleb!” Rafiq hét lớn. “Làm ơn!”
“Phải! Làm ơn! Tôi cũng từng van
xin như thế. Tôi đã nói nhiều đến độ Narweh đã dùng từ đó để mà chế nhạo tôi.”
“Ta đã cho cậu cơ hội báo thù!”
“Báo thù không bao giờ có thể xóa
bỏ những gì đã xảy ra! Sự phản bội của ông còn tệ hơn bất kì điều gì Narweh từng làm. Gã ta chưa bao giờ phản bội
tôi. Gã đã cưỡng bức thể xác tôi, nhưng ông… Ông là người tôi yêu thương.”
Rafiq mê sảng vì đau và mất máu. “Khoya,” ông ta rền rĩ, “Ta xin lỗi.”
“Quá muộn rồi, Rafiq. Rất, rất, muộn
màng rồi.”
Rafiq lắc đầu, “Vladek là một con
quái vật. Hắn đã hủy hoại A’noud yêu dấu của ta. Hắn khiến con bé chống lại ta.
Cha ta đã chết còn em gái ta thì lại mang thai đứa con hoang của Vladek! Ta quá
mệt mỏi với sự phiền toái. Bọn ta đã gây gổ và mẹ ta can vào. Ta không bao giờ
có ý tổn hại họ. Họ là cuộc đời ta! Vladek đã cướp họ khỏi ta!”
“Ông đã giết họ! Ông phải chịu
trách nhiệm!” Caleb rút dao khỏi đùi Rafiq và lắng nghe ông ta than khóc. Caleb
chưa từng thấy thấy Rafiq khóc, và việc đó gây ra nhiều cảm xúc hắn không mong
đợi. Hắn không muốn cảm thấy gì ngoài căm ghét, song hắn lại không thể.
Caleb cũng từng làm nhiều chuyện.
Hắn đã giết chóc và tra tấn. Hắn đã đẩy nhiều phụ nữ vào cuộc đời mà hắn đã lên
án Rafiq vì đã đẩy hắn vào. Caleb chẳng tốt đẹp gì hơn Rafiq cả. Hắn không xứng
đáng với thứ gì tốt đẹp hơn. Caleb từng xin lỗi Livvie vì những gì đã làm. Hắn
có ý thế thật, song lời xin lỗi không thể bôi xóa đi những hành động của hắn,
cũng giống như Rafiq không thể xóa đi quá khứ của ông ta vậy.
Nếu Livvie có thể tha thứ, thì
Caleb sẵn sàng thử.
Caleb quỳ lên và đặt tay lên mặt Rafiq,
xoay đầu ông ta về phía mình. Rafiq nhìn vào mắt hắn và Caleb thấy được nỗi
đau, có lẽ cả sự ăn năn nữa. Caleb cúi xuống và hôn lên hai má của Rafiq trước
khi nhìn thẳng vào mắt ông ta. “Tôi tha thứ cho ông,” hắn thì thầm.
Rafiq mỉm cười yếu ớt và nhắm mắt
lại.
Caleb chầm chậm với tay ra sau lấy
súng và bắn vào tim Rafiq.
Sau đó, hắn tắm rửa cho thân thể Rafiq.
Hắn làm sạch các vết máu rồi băng bó vết thương của ông ta bằng vải bông. Hắn
khóc khi quấn chặt cái xác lại.
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét