Thứ Ba, 16 tháng 3, 2021

NHỮNG KẺ HẮC ÁM 18

 18

Dĩ nhiên Dulcie có nghe về thảm kịch đã xảy đến với gia đình Foster. Cô có biết ai đó đã đột nhập vào nhà của Jared và Frannie không? Cô có nghe chuyện mấy chiếc nồi bị bỏ quên trên bếp lửa còn mở không? Cô có biết chuyện một kẻ man rợ nào đó đã đập nát hết đồ nội thất của họ không!? Nhưng, tạ ơn trời, ngọn lửa đã không lan đến phần còn lại của ngôi nhà! Và tạ ơn trời, chỉ có phòng khách và nhà bếp là bị tấn công thôi. Còn những phòng ngủ khác thì vẫn nguyên vẹn.

Hừm, mình đoán việc điều tra không được kĩ lưỡng cho lắm. Hoặc Frannie không để cho những chi tiết quan trọng lọt ra ngoài.

Trong lúc Con đảm bảo việc ngôi nhà sẽ không bị cháy rụi, Dulcie phụ trách dọn dẹp phòng ngủ chính. Sau khi mọi thứ trên đệm đã khô, cô cẩn thận sắp xếp giường trở lại. Khi lùi ra để nhìn ngắm thành quả của mình, cô thấy rất hài lòng – người ta sẽ không bao giờ biết được có người đã vào phòng, huống gì là chuyện hai con người đã cùng nhau 'mây mưa' hoang dại trên giường.

"Em thật sự rất điên," Con thì thầm lúc ôm lấy cô từ phía sau. "Anh yêu điều đó."

Là như thế sao? Tình yêu? Khá đáng sợ đấy.

Họ lái xe quay về theo đúng lộ trình đã đi đến đây, và Dulcie cứ nghĩ sẽ nhìn thấy cảnh sát. Lính cứu hoả. Hay ít nhất là mấy người hàng xóm ưa nhòm ngó. Song, lại chẳng có gì cả. Con chó của một ngôi nhà cách đó vài căn sủa nhặng lên từ phía sau hàng rào, nhưng chỉ có thế. Khi xe của họ đi xa dần, cô quay lại nhìn ra cửa sổ phía sau, không hề có dấu hiệu gì cho thấy đã có chuyện xảy ra với ngôi nhà của gia đình Foster. Lối dẫn vào nhà vẫn y như cũ, không có vết tích của sự điên loạn đã diễn ra bên trong bốn bức tường kia.

Sự việc khiến cả cộng đồng rúng động, làm sao một chuyện như thế lại có thể xảy ra được. Một hành động bạo lực ngẫu nhiên. Quá điên rồ. Lực lượng cảnh sát nhỏ bé không biết phải xử lý chuyện này thế nào, không biết phải làm gì. Lệnh giới nghiêm được ban hành đối với những ai dưới mười tám tuổi. Phòng khi họ đang phải đối mặt với một kẻ điên. Lúc đọc được bài viết trên báo, Dulcie đã bật cười dữ dội đến mức suýt nữa thì nghẹt thở và Con phải vỗ lưng cho cô.

Một tuần trôi qua, rồi thêm một tuần nữa. Không hề có dấu vết, manh mối gì của vụ án, và thời gian thì cứ trôi đi. Tháng Tám kéo đến thị trấn, thậm chí còn nóng nực hơn cả tháng Bảy. Họ ngủ ở căn hộ của cô, tất cả cửa sổ đều mở toang, khoả thân nằm bên nhau, mong ước một cơn gió sẽ xuất hiện. Làm tình và chẳng quan tâm đến bất kì điều gì khác.

Dĩ nhiên, họ đã có thể chọn ở nhà của Con. Nó có máy điều hoà và rất nhiều phòng để chọn lựa; Ngài Jebediah Masters sẽ không phàn nàn gì đâu. Cô chưa bao giờ hỏi Con về cha anh, nhưng cô biết. Cô biết Ngài Masters sẽ không bao giờ quay về nhà, và đó là lý do vì sao bọn họ không thể rời khỏi thị trấn. Sẽ rất đáng nghi. Họ sẽ phải tìm cách "che đậy dấu vết", theo đúng nghĩa đen. Để không ai có lý do đến hỏi han này nọ nữa.

Công việc đang trở nên khó khăn hơn. Con đã được thừa hưởng một khoản tiền kha khá khi mẹ anh mất, chỉ thế thôi là anh đã giàu sụ rồi, nhưng đồng thời anh còn có quyền sử dụng tài sản của cha anh nữa. Không cần phải bàn – anh có tiền, anh cần phải quản lý chúng. Nếu đổi ngược lại là cô, cô cũng sẽ làm như thế. Nên nói thật, cô không cần công việc. Nhưng để giữ tình trạng bình thường, cô phải giữ nó. Vậy nên, dù rất căm ghét nó, căm ghét việc phải rời khỏi giường trong khi anh nằm đó, khoả thân, đẹp đẽ và dành cho cô, cô vẫn phải chuẩn bị để đi làm.

"Cô có vẻ lơ đãng thế," một ngày nọ, David nói với cô. Cô đang ở phía sau quầy bar cùng anh ta, làm công việc kiểm kê rượu.

"Tôi á? Sao thế được?" Cô hỏi, không hề rời mắt khỏi đống giấy tờ.

"Tôi không biết. Trước đây cô vẫn thường dành thời gian để nói chuyện phiếm. Giờ cô chỉ đến rồi về thôi."

"David, tôi chưa từng nấn ná lại và 'chuyện phiếm' với anh, hay bất kì ai cả," cô chỉ ra.

"Được rồi, có thể là không. Nhưng Anna bảo hơn một tháng rồi cô không tụ tập uống rượu với cô ấy," anh ta nói thêm. Cuối cùng, cô cũng dứt mắt khỏi bìa kẹp hồ sơ.

"Anh đã hỏi thăm người khác về tôi á?" Giọng cô đanh lại. Anh ta trông có vẻ xấu hổ và đưa tay xoa xoa gáy.

"Không. Không hẳn. Thôi được rồi. Đúng thế đấy. Tôi đã nhìn thấy cô, vào cuối tuần trước. Với gã đó," anh ta giải thích. Dulcie nheo mắt.

"Cuối tuần nào? Gã nào?"

"Tôi đến Fuller để xem phim," anh ta bắt đầu. Công việc của David ở câu lạc bộ đi kèm với quyền lợi được bao ăn ở, và cô biết anh ta thường lái xe đến các thành phố xa hơn về phía nam để chơi bời, hơn là di chuyển ba mươi phút để đến Fuller. "Tôi đã thấy cô ở đại sảnh sau đó. Tôi đã định đến chào, nhưng cô lại đang ở cùng với gã kia. Cô biết đấy, cái gã mà mọi người đang 'chết mê chết mệt'. Connie ấy."

Suýt nữa thì cô đã bật cười.

"Được rồi, là tôi đã đi xem phim với Connie đấy. Chuyện đó cho anh cái quyền được hỏi han các đồng nghiệp về tôi sao?" Cô quở trách.

"Được rồi! Tôi là một tên đểu. Tôi chỉ muốn biết có phải hai người đang hẹn hò hay không. Cô trông chẳng có vẻ gì là quan tâm lúc anh ta đến đây cả, nhưng khi ở rạp phim, tôi không biết nữa, hai người...hai người giống như một đôi vậy," anh ta cố giải thích.

Dulcie và Con thường hay ra ngoài cùng nhau, và cùng xuất hiện ở những nơi đông người, nhưng họ luôn cẩn thận giữ mọi chuyện thật 'trong sáng'. Họ không bao giờ hôn hít hay động chạm mỗi khi ở ngoài, đó là một thoả thuận ngầm. Cô không chắc lắm vì sao lại thế; đó đơn giản là cách họ vẫn cư xử, kể từ khi anh quay trở lại thị trấn. Có vẻ sẽ an toàn hơn nếu người ta không biết được rằng, hai con sói đang sống giữa họ chính là một đôi. Cô cảm thấy điều đó tạo cho họ một chứng cớ ngoại phạm, nếu chuyện vỡ lở. Họ chỉ là bạn bè trong mắt người khác.

Những người bạn không thể dừng việc lên giường với nhau, và không hiểu được loại quái vật mà họ đang trở thành, và có lẽ muốn thiêu rụi toàn bộ thị trấn này. Kiểu bạn bè đó đấy.

"Nghe này, David. Anh rất tuyệt vời. Anh cực kì hấp dẫn, anh vui tính và làm việc rất giỏi," cô nói và anh ta nở nụ cười toe toét. Cô thì không. "Nhưng tôi chưa bao giờ nói dối anh chuyện sẽ xảy ra giữa hai chúng ta – tôi sẽ không bao giờ đi chơi với anh. Mối quan hệ giữa tôi và Constantine không liên quan gì đến anh hết, nhưng vì anh muốn biết chuyện đến độ xâm phạm cả sự riêng tư của tôi nên, không, chúng tôi không hẹn hò. Chúng tôi chưa từng hẹn hò. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ hẹn hò với anh. Đừng có hỏi han về tôi lần nào nữa."

Đó không phải một lời nói dối. Con chưa một lần mời cô đi hẹn hò. Cô cũng không chắc phải làm gì nếu anh mở lời. Họ chính là lửa và xăng. Ai lại muốn tốn thời gian để hò hẹn trong khi sự bùng nổ đã có sẵn rồi?

Không đợi anh ta đáp lời, cô quay lưng bỏ đi. Cửa chính của nhà hàng vừa được đẩy mở, và khi tiến về phía đó, cô nhận ra một hình dáng đang đứng ở sảnh. Thở dài một hơi, cô bước qua ngưỡng cửa.

"Chào, Dulcie," Jared cất tiếng chào, giọng mệt mỏi và yếu ớt. Cô mỉm cười ngọt ngào với anh ta.

"Chào. Anh khoẻ không? Em không biết gia đình anh sẽ đến đây tối nay, anh đã đặt bàn chưa?" Cô hỏi, tiến đến chỗ quầy dành cho lễ tân. Anh ta vươn tay tóm lấy khuỷu tay cô, giữ cô lại.

"Không, không có đặt trước. Chỉ có anh thôi," anh ta nói với cô.

"Ồ. Thế cũng được. Chúng em sẽ mở cửa trong nửa giờ nữa."

"Ừ, anh biết. Anh chỉ...anh muốn nói chuyện với em."

Cô nghiêng đầu sang một bên và cố tỏ ra bối rối hết mức có thể, dù sự thật là tâm trí cô đang chạy đua. Ngôi nhà đã trở thành một bãi chiến trường, nhưng cô và Con đã xem xét kĩ mọi chỗ để đảm bảo không để lại bất kì đầu mối nào, hoặc không bỏ sót bất cứ camera giám sát vú em ẩn giấu hay gì đó tương tự. Trừ khi Fuller có một đội CSI (Điều Tra Hiện Trường) xuất sắc, mà cô thì vô cùng chắc là họ không hề có, bằng không, không đời nào vụ việc cố ý phá hoại kia lại có thể dẫn tới chỗ cô cả.

"Nói chuyện với em? Về cái gì?" Cô cố tỏ ra ngạc nhiên.

"Anh chỉ cần một người để nói chuyện thôi."

Dulcie dẫn anh ta đến cuối quầy bar, mời anh ta ngồi trước khi rót cho anh ta một ly rượu mạnh. Cô phẩy tay ra hiệu cho David đi nơi khác, sau đó ngồi xuống.

"Sao thế?" Cô hỏi, bắt chéo chân và xoay sang đối diện với anh ta.

"Em nghe rồi, đúng không? Chuyện xảy ra với bọn anh ấy?" Anh ta hỏi. Cô vờ cau mày.

"Phải, phải, em có biết. Tệ thật. Em nghe nói khói làm hỏng nhiều thứ lắm. Bọn anh có phải chuyển nhà không?" Cô hỏi. Anh ta lắc đầu.

"Không, hầu như chỉ có nhà bếp là hỏng nặng thôi. Cần phải quét lại vữa tường, dọn dẹp cũng kha khá. Nhưng Franny rất...tức giận. Dạo gần đây cô ấy không ở nhà nhiều. Chỉ có anh và bé Amy thôi," Jared thở dài.

Dulcie không thấy ngạc nhiên chút nào. Khi đã có thời gian để ngẫm nghĩ về "bữa tiệc" tại gia nho nhỏ của họ, cô nhận ra Frannie sẽ cực kì hoang mang. Cực kì tức giận. Cực kì điên tiết, cực kì cáu gắt, cực kì phấn khích một cách âm thầm vì có được cái cớ để không phải ở nhà nữa. Dulcie bắt đầu bật ra những âm thanh đồng cảm, gật gù trong khi Jared nói.

"Buồn thật nhỉ. Anh thấy tệ cho anh, và em ở đây nếu anh cần trò chuyện, nhưng phải nói thật thế này. Chúng ta đã không nói chuyện nhiều kể từ hồi trung học. Em ngạc nhiên khi anh nghĩ tới em đấy," cô khẽ cười thầm. Anh ta nốc cạn ly rượu và Dulcie rót đầy nó trở lại.

"Anh biết. Thật ra, dạo gần đây anh nghĩ rất nhiều về em," anh ta thú nhận. Giờ thì cô thấy kinh ngạc thật sự rồi đây. Sao anh ta lại nghĩ về cô chứ!?

"Em ư? Sao lại là em?"

"Anh chỉ...hồi trung học anh thật sự rất thích em. Khi chúng ta còn hẹn hò ấy," anh ta thành thật nói.

"Ôi chao, dễ thương vậy. Nhưng đã nhiều năm rồi mà, khi đó chúng ta còn quá trẻ. Em chưa bao giờ là kiểu người anh nên hò hẹn. Anh cần phải hẹn hò cùng một cô nàng đội cổ vũ cơ," cô trêu.

"Anh đã làm thế mà. Nhìn xem chuyện đó đưa anh tới đâu này."

"Dù là thế cũng không có nghĩa chúng ta dành cho nhau."

"Phải, anh biết, nhưng có gì đó ở em. Ngay sau khi ngôi nhà bị phá hoại, bọn anh đã đến khu trung tâm thị trấn để ngủ nghỉ và ăn sáng. Vào một buổi sáng, anh ra ngoài chạy bộ để hít thở khí trời thì nhìn thấy em trong công viên. Em đang vẽ thứ gì đó. Em lúc nào cũng vẽ vời cả," anh ta bật cười khẽ.

"Lẽ ra anh nên đến chào chứ."

"Anh không muốn làm phiền em, mà anh có thể nói gì đây? Này, cô nàng anh từng hẹn hò nhưng lại đối xử tệ, song vẫn khao khát nhưng giờ rất khó để bắt chuyện, em thế nào rồi? Không, chắc chắn không phải một cách tốt để bắt đầu một cuộc trò chuyện. Anh chạy tiếp, và suy nghĩ về em cùng quyển tập vẽ của em, cái cách em luôn mang theo nó hồi trung học. Dáng vẻ thờ ơ với mọi thứ của em. Tất cả những gì em muốn làm là vẽ. Cứ như em ở một hành tinh khác so với bọn anh vậy, không một thứ gì có thể chạm tới em. Kể cả Frannie cùng mọi trò rác rưởi mà cô ấy từng làm với em, thậm chí cả chuyện chia ta của chúng ta, không gì hết.

"Rồi anh thắc mắc em sẽ cảm thấy thế nào nếu có ai đó làm thế với em, phá nát căn hộ của em. Và anh nghĩ, Dulcie sẽ cóc quan tâm. Cô ấy sẽ chỉ dọn sạch đống lộn xộn rồi tiếp tục vẽ thôi. Thậm chí sẽ không để chuyện đó trì hoãn một ngày của mình. Ai thèm quan tâm đến những thứ thuộc về vật chất vớ vẩn, trong khi em có cả một thế giới khác trong tâm trí để sống chứ" Anh ta cười.

Dulcie thấy khá sửng sốt. Không ngờ cô lại mang hình tượng như thế hồi trung học. Cô vẫn luôn đặt bản thân vào thành phần "ngờ nghệch". Một con mọt mỹ thuật. Không phải ai cũng nổi tiếng hay được ngưỡng mộ. Cô chỉ là một tờ giấy dán tường. Hoặc là do cô nghĩ vậy – rõ ràng Jared đã nhìn thấu được tất cả, gần sát với Dulcie thật sự một cách đáng ngại. Không gì có thể thật sự khiến cô bận tâm, và bất kì lời nói hay hành động nào của người khác đều không thể chạm tới cô. Cô đã không nhận ra mình dễ 'đọc vị' đến thế.

Kể từ giờ trở đi, mình cần phải cực kì, cực kì cẩn trọng với cách thể hiện bản thân trước người khác mới được.

"Chà, anh nói đúng đấy," cô bật cười. "Em không hề quan tâm. Chả có gì để phá ở nhà em cả, chỉ có một cái giường và một cái tủ lạnh mini thôi. Chúng chỉ là đồ vật thôi mà Jared. Đó là cách suy nghĩ của em. Chỉ là đồ vật. Ai thèm quan tâm nếu có người đập phá chúng chứ? Chỉ cần ra ngoài mua đồ thay thế là xong."

"Thế à? Còn về con người thì sao? Em nghĩ gì về họ?" Giọng anh ta là một lời thì thầm khàn đục, và cô hơi cứng người.

"Em nghĩ...em nghĩ đôi khi họ cũng cần phải được thay mới," cô thận trọng đáp. Anh ta không ngẩng đầu lên, chỉ gật gù với li rượu của mình.

Jared ở lại suốt buổi tối. Anh ta hơi say, nhưng không đến mức mất kiểm soát, và sau khi được cô đẩy một đĩa khoai tây chiên tới trước mặt, anh ta tỉnh hẳn. Anh ta ngồi 'dính' ở quầy bar suốt vài giờ đầu, trò chuyện tán gẫu với mọi người, sau đó, huấn luyện viên thể dục hồi trung học của họ đến dùng bữa. Hai người đó cuối cùng đã ngồi chung bàn và cười đùa vui vẻ. Ở một mặt nào đó, cô cho rằng thế cũng hay. Jared hẳn không có nhiều dịp để cười vui, còn cô thì chắc chắn chỉ cho anh ta thêm lý do để nhăn mặt cau mày.

Nhưng dẫu sao thì, mọi chuyện vẫn cứ diễn ra thôi.

Họ là những người cuối cùng rời khỏi nhà hàng, đồng hồ điểm mười một giờ rưỡi lúc cô đưa anh ta ra xe. Vài giờ qua Jared đã không uống thêm rượu và anh ta cam đoan với cô là có thể tự lái xe về. Rồi anh ta khiến cô sững sờ khi ôm cô vào lòng, vòng tay siết chặt. Cô vỗ vỗ lưng anh ta vài cái, sau đó đẩy anh ta ngồi vào trong xe.

"Nghiêm túc đấy," cô nói, nghiêng tới gần cửa sổ xe. "Bất cứ khi nào anh cần nói chuyện. Về bất kì điều gì. Chỉ để giải toả căng thẳng. Em sẽ ở đây vì anh."

"Lẽ ra sau khi ra trường, anh nên đối xử tử tế với em hơn," anh ta lầm bầm, ngước nhìn cô. Cô trao cho anh ta nụ cười tươi tắn nhất có thể và thấy anh ta tươi tỉnh hẳn.

Phải đấy, cứ nhìn vào nụ cười của tôi thôi, đừng để tâm đến mấy chiếc răng nanh phiền phức kia. Chúng dùng để ăn thịt anh đấy.

"Có thể. Nhưng em lẽ ra nên chia tay với anh đàng hoàng hơn, vậy là hoà nhé. Nhớ ghé lại sớm, được chứ? Chúng ta sẽ cùng ăn tối," cô đề nghị.

"Anh rất thích, Dulcie," anh ta đáp, sau đó vươn tay vén một lọn tóc 'đi lạc' ra phía sau tai cô. Cô hít sâu một hơi.

"Em không đi làm vào các ngày Chủ Nhật."

"Chủ Nhật. Ăn tối. Em và anh."

"Gặp em ở đây lúc tám giờ, em có thể đưa chúng ta tới Tableau," cô nhanh chóng nói, đề cập đến nhà hàng cao cấp ở câu lạc bộ đồng quê. Đẹp hơn nhiều so với nhà hàng cô đang làm việc, dễ cũng phải bốn sao kia, và người ta thường phải đặt bàn vào nhiều tuần trước đó.

"Tám giờ chủ nhật, anh sẽ đến đây. Cảm ơn em."

Cô siết tay anh ta, sau đó bước lùi khỏi chiếc xe. Tim cô đập rất nhanh khi nhìn anh ta lái xe rời đi.

Đây là một bước đi táo bạo. Con chắc chắn sẽ không thích việc cô tự ý đưa ra quyết định mà không có anh. Họ có thể là một phiên bản Bonnie và Clyde loạn trí, nhưng thật sự không công bằng cho lắm, khi bắt tay vào một hành động suy đồi mà lại không hỏi xem liệu anh có muốn tham gia hay không.

Cô đi bộ vòng qua toà nhà để đến bãi đỗ xe phía sau và cố nghĩ cách để giải thích với anh. Anh sẽ tham gia, dĩ nhiên rồi, nhưng cô không muốn anh nghĩ việc này là để giúp Jared. Không, đây chỉ đơn thuần vì mục đích cá nhân thôi. Để kéo dài trò chơi thêm một chút nữa.

Vui vẻ một chút nếu anh ấy định 'nhốt' cả hai ở thị trấn này.

Dulcie mải mê suy nghĩ đến mức không nghe thấy tiếng bước chân sau lưng mình. Cô đang lục tìm chìa khoá trong túi thì bị ai đó tóm lấy từ phía sau. Cả người cô bị đập mạnh lên cửa xe, khiến tất cả đồ đạc rơi hết xuống đất, rồi cô bị kéo giật ra và đẩy ngã lên mui xe. Đầu cô va phải cần gạt nước của kính chắn gió và cô kêu lên đau đớn.

"Mày tưởng mày thoát được à, đồ chó cái!?"

Quỷ tha ma bắt.

Matt đang rít vào mặt cô. Hắn giống như một con gián sống dai dẳng không chịu chết vậy. Trong lúc cô rờ rẫm phía sau gáy để xem có bị chảy máu không, thì hắn sục tay vào giữa đôi chân cô, lúc này đang thòng xuống ở một bên thân xe.

"Có camera an ninh ở ngoài này đấy," cô cảnh báo hắn, vùng vẫy dưới sức nặng mà hắn đang đè lên cô.

"Vậy chúng ta diễn một màn thật hay cho họ xem. Nhớ cái này không?"

Phần cẳng tay và bàn tay phải của hắn bó bột kín mít, và hắn quật nó xuống mặt cô. Cô đã cố né ra, nhưng không đủ nhanh, thế là phần má của cô hứng trọn rìa của lớp thạch cao kia.

"Ôi, mẹ kiếp," cô làu bàu, áp lòng bàn tay lên một bên mặt. Cô có thể cảm nhận được vết xước do lớp thạch cao kia gây ra.

"Phải đấy, mày tưởng gây ra chuyện như thế xong rồi có thể phủi tay sao? Đồ chó cái chết tiệt, mày sẽ phải trả giá. Tao nên nhét cánh tay bó bột này vào mông mày," hắn đe doạ. Cô bật cười lớn.

"Ái chà, đó là chuyện gần giống nhất với việc quan hệ tình dục mà anh có thể làm được đấy."

Cánh tay băng bột nện xuống lồng ngực khiến cô nghẹt thở. Trong lúc ấn cô xuống, hắn ta bắt đầu kéo giật quần áo của cô. Cô bắt đầu gào thét, cơn thịnh nộ nguyên thuỷ sục sôi trong huyết quản, cô cật lực vùng vẫy, cố thoát ra khỏi hắn.

"Đầu hàng đi, Dulcie! Kể cả khi thoát được, tao vẫn biết chỗ làm của mày. Tao biết nơi chết tiệt mày đang ở. Tao sẽ không đi đâu cho đến khi mày trả giá cho cái cổ tay bị gãy này! Tao sẽ không dừng lại cho đến khi lấy được thứ mày nợ tao!" Hắn hét vào mặt cô.

Cô bao hai bàn tay quanh cổ hắn và siết mạnh nhất có thể, cắm hẳn đầu móng tay vào; cô muốn lấy máu. Hắn không cho cô cơ hội đó – khi nhận ra cô sẽ không buông tay và bản thân thật sự không thở được, hắn hoảng lên và cô nhận được thêm một cú bồi từ lớp bó thạch cao.

Trước khi hắn kịp đánh cô lần nữa, những chiếc bóng phía sau hắn đột nhiên chuyển động. Hít thở và sống dậy. Matt nằm đo đất trước khi Dulcie kịp nhận ra là Con đã đẩy hắn. Cô tuột khỏi mui xe và lồm cồm quỳ lên, nhìn hai gã con trai vật lộn với nhau. Sẽ là một trận chiến dễ dàng với Con, anh cao gần một mét chín với hình thể toàn cơ bắp săn chắc. Matt có lẽ chỉ tầm một mét sáu, và nếu hắn bị ướt sũng thì may ra cân nặng được khoảng 59kg. Ma tuý xem ra chẳng 'tử tế' với hắn chút nào.

Thế nhưng, Con lại là người lùi ra trước. Anh buông gã đàn ông nhỏ thó ra rồi trườn người về phía sau, sau đó đứng lên. Anh di chuyển đển trước mặt Dulcie, chắn mất tầm nhìn của cô, vậy nên cô phải đứng dậy. Nhưng khi cô định đi vòng qua anh, anh đã đưa một cánh tay ra để cản cô. Cô hé mắt nhìn ra phía sau anh và thấy được vấn đề - Matt có súng. Một thứ bé tí, một khẩu súng lục nòng ngắn, nhưng vẫn gây chết người. Vẫn vô cùng nguy hiểm. Hắn lên cò súng và chỉa nó về phía trước, có lẽ cách tim Con khoảng một thước.

"Ồ coi nào, mày muốn kiếm chuyện với tao sao, chàng trai vàng!?" Matt hét lớn.

"Đừng làm vậy, hãy đi---" Dulcie cố xoa dịu hắn.

"Câm miệng," Con quát. Cô lập tức im lặng.

"Chuyện này hài hước quá thể. Cậu trai nhà giàu thích thứ rác rưởi ở khu xe moóc, hử? Lẽ ra mày nên đến tìm tao, anh bạn, tao đã có thể kiếm cho mày một cô nóng bỏng hơn nó nhiều."

"Cảm ơn, nhưng tao sẽ vẫn tiếp tục ở bên 'mảnh' rác đặc biệt này."

"Không không, bạn hiền, mày phải chờ tới lượt chứ. Tao đến trước mà."

"Mày lầm to rồi đấy. Mày có biết cách sử dụng món đồ chơi đó không, cậu nhóc?" Con hỏi. Làn da xám xịt ốm yếu của Matt hơi ửng hồng lên.

"Đùa kiểu phải gió gì vậy!? Tao đã điều hành cả cái thị trấn này kể từ khi mấy đứa nhãi nhép như mày còn học nhà trẻ kia!" Matt tuyên bố với họ.

"Điều hành nó, thật sao. Điều hành cái gì? Một ổ buôn ma tuý đá à. Hay chi nhánh của hội những gã khốn loạn luân nặc danh," Con tiếp tục khiêu khích hắn. Dulcie rất muốn cười lớn, nhưng ngón tay đặt trên cò súng của Matt trông không ổn định cho lắm. Hắn rõ ràng là đang trong cơn phê thuốc, chưa kể là còn đang phát rồ nữa. Không cần làm gì nhiều để hắn bóp cò cả, và dù Con có thần thánh đến mức nào đi chăng nữa, cô cũng đoan chắc rằng, anh sẽ không sống sót nổi sau một cú bắn trực diện vào tim.

"Vui lắm, hử? Anh chàng đẹp mã nghĩ mình rất vui tính. Cứ xuống đến nơi tao sống thử xem, tao sẽ chỉ cho mày thấy cái miệng của mày thích hợp để làm gì," Matt phun ra.

"Tao có kế hoạch hay ho hơn," Con gợi ý. "Tại sao mày không thử xuống nơi tao sống nhỉ, sau đó tao sẽ nhét khẩu súng đó vào mông mày và bóp cò, tao sẽ rứt hai cánh tay mày ra rồi dùng chúng để đánh chết mày."

Dulcie thực sự đã cười lớn sau khi nghe câu nói đó, và tiếng cô cười đã khiến Matt giật mình, chuyển sự chú ý sang cô. Khiến hắn xao nhãng. Con thì không hề như thế, không nói không rằng, anh nhanh chóng đưa tay ra và chộp lấy khẩu súng.

Hãy nhớ rằng, anh ấy rất nhanh.

Tiếng nổ súng vang lên và cô hét lớn. Một tiếng hét thật sự, giống của một bé gái đang hoảng sợ. Vào trước khoảnh khắc đó, Dulcie chưa bao giờ cảm nhận được sợ hãi thật sự là thế nào, nhưng khi cô nghe thấy tiếng súng, nó lại bùng nổ trong lồng ngực cô. Con đã bị bắn, và anh sẽ chết, không có anh, cô cũng coi như đã chết. Cuộc đời không còn đáng sống nữa khi không có sự rực rỡ mà anh mang đến.

Trước khi tiếng thét của cô kịp lắng xuống, cô đã nhận ra anh không hề bị bắn. Anh đã tóm lấy nòng súng và kéo nó tránh khỏi họ. Đến lúc Matt bóp cò, nòng súng đã chỉa lên trời rồi. Con đấm vào mặt hắn, và khi gã đàn ông kia ngã xuống, anh đã giật phăng cây súng ra. Sau đó anh quay nó lại và chỉa xuống địch thủ đang nằm trên đất.

"Không!" Dulcie gào lên, nhảy ra từ phía sau và đẩy cánh tay anh ra. Cú nổ súng của anh trúng ngay cửa sau xe của cô.

"Em làm cái đếch gì vậy hả!?" Anh hỏi, nhìn cô chằm chằm như thể cô điên rồi. Cô giữ lấy cổ tay anh và nhìn Matt lồm cồm bò dậy. Không để phí thêm một giây nào, hắn lập tức chạy biến vào cánh rừng tiếp giáp với rìa sân golf.

"Đi thôi, nổ súng gần câu lạc bộ quá, người ta sẽ đến kiểm tra đấy," cô nhận ra mình gần như đang thở hổn hển, sau đó đẩy anh đi về phía xe của cô.

Trông anh rất bực tức, nhưng Con không tranh cãi gì mà chỉ trượt vào bên ghế phụ. Cô lùi xe khỏi bãi đỗ và nhanh chóng rời khỏi câu lạc bộ. Phải đến nửa đường trở về Fuller, cô mới nhận ra họ đã bỏ xe Con lại đó.

"Sao lại không để anh bắn hắn ra?" Anh gầm ghè. Cô hít sâu một hơi.

"Vì như thế quá dễ dàng," cô nói, giọng đều đều.

"Anh không quan tâm. Hắn ta dám đụng vào em. Chuyện này diễn ra bao lâu rồi?" Anh hỏi.

"Mãi mãi thì sao? Em từng phải chặn cửa suốt khi còn sống ở nhà. Chuyện này lâu lâu lại diễn ra. Cứ như hắn sẽ quên mất em một thời gian, rồi sau đó lại nổi điên và quấy rối em trong vài tuần. Lần gần nhất là ngay trước khi anh quay về thị trấn. Hắn đã đi theo em về nhà, em đã kẹp cánh tay hắn vào cửa thang máy và làm gãy cổ tay hắn," cô giải thích với anh.

"Lẽ ra em nên nói với anh."

Tệ hơn cả khi anh giận dữ, tệ hơn cả khi anh la hét. Anh có vẻ thất vọng. Nếu không hiểu rõ, cô thậm chí có thể nghĩ là anh hơi tổn thương nữa kia. Bực tức vì cô đã giữ bí mật với anh.

"Khi đó anh đâu có ở đây," là tất cả những gì cô nghĩ ra được. "Anh đã biến mất mà, nhớ không? Em đã quen với việc đối mặt với hắn rồi, thậm chí em còn chẳng nghĩ tới chuyện đó sau khi anh quay lại. Hắn đâu xuất hiện nữa. Xa mặt cách lòng mà."

Dulcie không chắc liệu lời giải thích của cô có khiến Con hài lòng hay không. Anh giữ im lặng trong suốt đoạn đường còn lại, nhưng ngẫm lại thì, anh không phải kiểu người thích nói nhiều cho lắm. Khi họ vào đến địa phận Fuller, anh vẫn không nói gì, vậy nên cô tự động lái xe về căn hộ của mình.

"Để anh xem xem."

Anh lên tiếng ngay khi họ vừa bước chân qua cửa, cô thậm chí còn không có cơ hội xoay người lại. Anh tóm lấy cánh tay cô và kéo đến khu vực nhà bếp. Sau khi mở dải đèn huỳnh quang lên, anh đặt một bàn tay dưới cằm cô, buộc cô ngước nhìn anh. Ngón cái của anh lướt qua phía trên gò má của cô và cô nhăn mặt.

"Cái cổ tay gãy đó thật sự đã quay lại cắn vào mông em rồi," cô cố bông đùa. Anh vẫn cau mày.

"May là hắn không làm vỡ hốc mắt của em đấy."

"Tạ ơn chúa."

"Chúng ta cần phải xử lý hắn," anh nói. Một lời tuyên bố chắc nịch. Dulcie hít sâu một hơi.

"Em biết. Nhưng không dễ dàng thế đâu. Và vẫn chưa được, chúng ta còn việc chưa làm xong."

"Rõ ràng rồi. Anh đã đến chỗ em làm lúc mười giờ."

Cô vô cùng sửng sốt.

"Anh theo dõi em đó à!?" cô hỏi. Anh bật cười và thả tay khỏi mặt cô.

"Em có vẻ giận dữ nhỉ. Nếu anh muốn theo dõi em, Dulcie, thì em chả làm được cái quái gì để ngăn anh đâu, nhưng không, anh không hề theo dõi em. Anh dùng bữa tối ở gần đó, định ghé ngang để chào em thôi," anh giải thích.

"Ồ. Sao anh không làm vậy?" Cô hỏi.

"Bởi vì em đã bận chào hỏi Jared Foster rồi. Em đã nói chuyện rất say sưa. Đó là một phần công việc của trưởng ca kíp à?" Anh thăm dò.

"Em được quyền ngồi xuống trò chuyện với bạn bè cũ chứ," cô nhấn mạnh. Anh thọc hai tay vào túi quần và cúi xuống, mặt ngang tầm với mặt cô.

"Chắc chắn rồi – nhưng là với bạn bè thật sự kia. Không phải với những người là con mồi của chúng ta," anh nói với cô. "Anh muốn biết từng câu từng chữ cậu ta đã nói với em."

"Không tin em à?" Cô hằn học hỏi.

"Anh tin em. Đừng đánh trống lảng nữa. Nói anh nghe những gì cậu ta đã nói."

"Nói cho em biết chuyện gì đã xảy ra với cha anh."

Con đã quay về nhà gần hai tháng, nhưng Jabediah Masters vẫn chưa xuất hiện lấy một lần. Ban đầu, Con bảo với mọi người là cha anh đi công tác ở New York, nhưng dần dà, câu trả lời đã chuyển thành "Tôi không biết". Không, anh không biết cha mình đang ở đâu, và phải, anh có quan tâm. Phải, luật sư của họ đã gọi đến và cảnh sát ở New York đã được liên hệ. Phải, đó là lý do vì sao anh ở lại Fuller – anh muốn có mặt phòng khi cha anh xuất hiện. Nhưng không, anh không quá bận tâm. Jebediah Masters có thói quen bỏ đi một mình; săn bắn, câu cá, ngủ lang chạ, hay gì gì đó, mà không hề nói với bất kì ai. Ông ta chỉ xuất hiện trở lại khi muốn mà thôi.

Dulcie biết ông ta sẽ không "xuất hiện trở lại". Cô có thể cảm nhận được. Con đã làm chuyện gì đó. Một chuyện cực kì, cực kì tồi tệ, và anh đang giấu cô. Điều đó khiến cô khó chịu. Lẽ ra họ phải cùng nhau hành động chứ. Trong tâm trí cô, họ chính là tuyệt-đối-trung-thành. Anh biết tất cả những bí mật đen tối của cô, được phép bước vào nơi sâu nhất trong tâm hồn hắc ám của cô. Cô cho anh toàn quyền hành động, ấy thế mà anh lại giữ những việc làm đen tối kia cho riêng bản thân mình. Tại sao vậy?

"Sao em lại muốn biết?" Anh hỏi, giận dữ nhìn xuống cô.

"Bởi vì em xứng đáng được biết. Bởi vì em có quyền. Bởi nếu đây là một mối quan hệ dựa trên nền tảng phải-hỏi-mới-biết, vậy thì em chả hứng thú đâu," cô nói toạc ra tất cả.

Constantine bật cười. Anh cười rất lớn, gần như chẳng phù hợp với tính cách của anh chút nào. À thì, là phần tính cách mà cô nhìn thấy. Tiếng cười của anh là thứ gì đó dành riêng cho sân bóng. Dành để đùa giỡn trong phòng để đồ, hay để giải trí trong quán bar sau một trận đấu. Cô có thể mường tượng ra anh ở trường đại học, dùng điệu cười đó để thu hút người khác, để làm cho họ muốn bật cười cùng anh. Thường thì nó rất dễ chịu, khiến cô muốn mỉm cười và chìm đắm trong sự vui tươi của anh. Nhưng trong giây phút đó thì không.

Mình đếch muốn cười một chút nào cả.

"Em nghĩ dễ dàng thế à? Em tưởng chỉ cần ra đi là xong sao, cô bé? Ồ không. Chúng ta đã lún quá sâu rồi. Em không thể rời bỏ anh, cũng như anh không thể rời bỏ em vậy. Nên anh hi vọng em đã cài xong dây an toàn, bởi đây sẽ là một chuyến đi vô cùng gập ghềnh đấy."


Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét