Chủ Nhật, 15 tháng 7, 2018

HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN 25

25.
BÊN NHAU

“Daimon---” Tôi dừng lại, vì không biết phải nói gì.

“Addie---” anh nói lúc bước xuống giường để mặc quần vào.

“Daimon, hồi học trung học, em chỉ là một con nhóc, say đắm với ý nghĩ về anh và phong cách trai hư của anh. Bây giờ em khác rồi. Em không còn là Addie mà anh nhớ nữa. Em---”

“Anh không quan tâm em có thay đổi hay không. Anh không quan tâm em có khác trước hay không. Anh đếch cần biết mười năm đã trôi qua,” anh nói và vỗ mạnh lên ngực. “Bởi vì không có ngày nào trôi qua mà anh không nghĩ về em. Anh sẽ khiến em yêu anh. Anh sẽ tìm ra con người thật của em, và khiến em yêu anh!”

“Daimon, không phải vậy đâu. Đứa con gái mà anh biết, đứa con gái anh tưởng là mình hiểu, không còn là em nữa. Lỡ như anh yêu con người trước đây của em thì sao? Hoặc con người mà anh nghĩ em nên trở thành thì thế nào?” Tôi băn khoăn.

“Addie, anh yêu em. Anh đã yêu con người em của thời trung học, và anh yêu con người em của hiện tại.” Daimon nhìn xuống tôi. Tấm trải giường trắng tinh quấn lấy tôi lúc tôi nhổm dậy để nhìn anh. “Anh không nghĩ là có thể, nhưng em đã khiến anh phải lòng em sâu đậm hơn trước nữa,” anh khẽ thừa nhận.

Tôi đẩy tấm trải giường ra và bước xuống giường. Daimon chống tay trên eo và quay đi khỏi tôi.

“Daimon…em…” tôi ngập ngừng, sợ rằng nếu nói ra sẽ không còn đường quay lại nữa.
“Daimon, em yêu anh. Thật đấy, dù tính cách anh có đáng ghét đến mức nào. Em yêu anh,” tôi nói đầy lo lắng. Daimon quay đầu sang và nhìn xuống, ôm lấy mặt tôi bằng hai bàn tay.

“Addie,” anh thì thầm. “Anh muốn em phải yêu anh. Yêu sâu đậm đến mức lời người khác nói chẳng còn quan trọng nữa. Hãy yêu anh, Addie, chỉ mình anh thôi,” anh van lơn.

“Daimon…”

“Anh cảm nhận được sự do dự của em. Đừng! Hãy quên điều đó đi và yêu anh. Anh muốn chia sẻ thế giới này với em. Vậy nên, hãy thả lỏng đi em.”

Daimon lúc nào cũng nhìn thấu được tôi, anh biết rõ con người tôi, và điều đó khiến tôi vừa vui, vừa e sợ.

“Anh làm em sợ,” tôi thừa nhận.

“Em cũng làm anh sợ,” anh nói, vẫn ôm lấy mặt tôi, đôi mắt màu xanh tuyệt đẹp nói lên sự chân thành của anh. “Nhưng anh sẵn sàng làm bất kì điều gì để có được em.”

Tôi mỉm cười khi nghe thấy những lời đó. “Em không biết là từ khi nào, có lẽ đã luôn là như thế, nhưng em yêu anh, Daimon, và em nghĩ mình sẽ luôn yêu anh.” Tôi nặng nhọc nuốt xuống khối nghẹn nơi cổ, e ngại những gì bản thân vừa nói ra.

“Thấy không, là một kẻ đáng ghét đâu tệ lắm. Điều đó giúp anh có được em còn gì.” Anh mỉm cười và hôn phớt lên môi tôi.

“Phải, vì anh là một kẻ đáng ghét nên em mới yêu anh đấy,” tôi giễu, dứt mặt ra khỏi tay anh và bước về phía giường.

“À, kiểu cách khó chịu của em không phải nguyên nhân khiến anh yêu em đâu. Tin anh đi, Addie; em có thể là một cô gái cực kì xấu tính khi muốn đấy.” Anh nháy mắt và bước về phía tôi.

“Daimon, nếu người ta tra từ đáng ghét và quái đản trong từ điển, thì họ sẽ tìm được ảnh của anh và định nghĩa rõ ràng về con người anh đấy,” tôi nói, bước tránh khỏi Daimon khi anh tiến lại gần.

“Anh tưởng anh giống một tên khó ưa hơn chứ.” Anh nở nụ cười và bước tới gần hơn nữa, khiến tôi ngã ra giường.

“Quái đản, khó ưa, đáng ghét. Anh là một mối đe dọa nhân ba đấy.” Tôi nhích khỏi anh.

“Hmm,” anh gật đầu nói. “Nói lại lần nữa đi, Addie,” anh nói và bắt đầu bò về phía tôi.

“Nói gì hả? Đồ quái đản.”

“Hmm,” anh bật cười.

“Đồ khó ưa,” tôi khúc khích.

“Tiếp đi,” anh trêu.

“Đồ đáng ghét,” cuối cùng, tôi nói, và anh tóm lấy hai chân tôi, kéo tôi lại gần anh, cơ thể tôi trượt trên tấm trải giường.

“Nói em yêu anh đi,” anh thì thầm.

“Em yêu anh, Daimon. Em yêu anh vô cùng.”

****

Tôi ngồi ở bàn ăn vào sáng hôm sau để dùng bữa sáng, cố hết sức để né tránh Daimon, người lúc này đang liên tục nhìn tôi chằm chằm.

“Anh có phiền không?” Cuối cùng tôi lên tiếng, đặt lát bánh mì nướng xuống.

“Không, không nhiều lắm.” Anh nở nụ cười tươi đầy quyến rũ.

“Anh thật quá đáng.” Tôi lắc đầu với anh.

“Anh từng bị gọi tệ hơn thế nhiều,” anh nhún vai.

“Daimon?”

“Gì?”

“Em vẫn cảm thấy mọi chuyện hơi rối ren.” Tôi cắn môi, lo anh sẽ hét lên.

“Ý em là sao?” Anh gắt.

“Chúng ta đã kết hôn…”

“Em có nói rồi,” anh chỉ ra.

“À thì…”

“Nghe này, Addie, vậy thì có sao, chúng ta kết hôn và yêu nhau, ai quan tâm chứ?” Anh thẳng thừng nói.

“Chuyện gì sẽ xảy ra khi thời hạn ba năm kết thúc?” Tôi hỏi.

“Em thật sự không hiểu, đúng không? Em là của anh, sẽ luôn như thế,” anh nghiêm túc nói.

Tôi gật đầu, cảm thấy tốt hơn khi nghe thấy sự kiên định trong lời anh nói. Tôi cứ lo rằng chuyện này không phải sự thật, và bằng một cách nào đó, tôi có thể đã phá hủy mọi thứ, chỉ vì nỗi khao khát anh quá lớn khiến tôi mù quáng.

Anh đứng dậy, đặt một bàn tay dưới cằm tôi và nâng lên. Một nụ hôn khẽ chạm vào môi tôi. Sắc xanh lạnh giá trong mắt anh tan chảy cùng nụ cười của anh.

“Giờ thì, hãy lười biếng trong lúc anh đi làm nhé.” Anh nhe răng cười và tôi đảo mắt. Anh thắt chặt chiếc cà vạt đen và cài cúc chiếc áo vét màu xanh hải quân. Sao anh mặc thứ gì vào cũng đẹp vậy nhỉ? Daimon mỉm cười trong lúc tôi quan sát anh. Dám cá tên đáng ghét này cố ý làm thế để tôi phải mê mẩn. Drako theo chân Daimon ra thang máy, còn tôi thì nhìn hai người họ đứng ở phòng khách.

“Bà Evans.” Ana khiến tôi giật mình. “Ôi, tôi xin lỗi, tôi làm bà giật mình à?” Bà ấy hỏi, tay cầm một chiếc đĩa bẩn.

“Một chút thôi,” tôi thì thầm.

“Đừng lo chuyện đó, Ana. Tôi gây ảnh hưởng với cô ấy mà. Cô ấy không thể thấy ai khác ngoài tôi cả,” anh nói trong lúc chờ thang máy.

“Xin anh đấy, Daimon,” tôi thốt lên.

“Anh luôn biết em là một cô nàng lập dị mà.” Cuối cùng, thang máy cũng đến, nhưng trước khi đi, Daimon dừng lại. “Ana, để mắt tới Addie của tôi nhé. Tôi có cảm giác cô ấy sẽ cố bỏ độc vào đồ ăn của tôi đấy.”

“Daimon!” Tôi quay sang để đuổi người, nhưng cửa thang đã đóng kín, để lại tôi, Drako và Ana ở phía sau. “Anh ấy nhiều lúc thật quá quắt,” tôi hậm hực nói, nhưng Ana chỉ bật cười.

“Đi thôi, Drako. Chúng ta chạy bộ rồi đi mua thức ăn nhé. Ana, bà sẽ ăn cùng chúng tôi chứ?” Tôi hỏi bà ấy.

“Dĩ nhiên, thưa Bà Evans,” bà ấy đáp.

“Khi nào thì bà mới thôi gọi tôi như thế đây?” Tôi mỉm cười hỏi.

“Chỉ đến khi Ngài Evans cho phép tôi gọi tên bà thôi. Ngài ấy đã đảm bảo tôi biết rõ điều đó.” Bà ấy lại mỉm cười.

“Sao bà cứ hay cười mỗi lần đề cập tới anh ấy thế?” Tôi thắc mắc.

“Bởi vì ngài ấy yêu bà, và điều đó thật dễ thương,” bà ấy nói.

“Anh ấy thích chiếm hữu và hay kiểm soát thì có,” tôi chỉ ra.

“Chỉ vì ngài ấy sợ bà thôi. Thời gian sẽ trả lời tất cả. Hôn nhân là một con đường gian nan nhiều chông gai mà.” Tôi rời khỏi nhà, ngẫm nghĩ về những gì Ana nói.

****

Ngày hôm nay thật khác, vì khá nhiều lý do. Đêm qua đã thay đổi mọi chuyện giữa hai chúng tôi, tôi đã được “diện kiến” một Daimon rất yêu thương tôi. Dù rất khao khát tình yêu của anh, tôi vẫn thấy sợ. Tình yêu của anh quá dữ dội và choáng ngợp, tôi không biết liệu mình có đủ sức mạnh để đón nhận nó không, song, tôi sẽ làm tất cả để có anh trong đời. Mặc cho tính cách khó gần của anh, Daimon là người duy nhất tôi có thể nương tựa và ở cạnh. Chỉ là, tôi ước gì ngày xuân hôm nay cũng ngập nắng và đẹp đẽ như hôm qua. Trời hơi lạnh, còn mặt trời thì gần như chẳng thèm lú ra khỏi những đám mây. Daimon vẫn chưa nói gì về đám tang đã bị anh “bỏ mặc” hôm qua. Dù chỉ mới một ngày trôi qua thôi, nhưng tôi không muốn anh giữ nó trong lòng, như tôi đã từng làm. Tôi biết trách nhiệm của mình đã được giảm bớt đi. Drako kéo kéo dây dắt, nhắc tôi đã đến lúc phải đi.

“Ôi trời, giống hệt chủ của mày nhỉ, bảo tao phải đi lúc nào kia đấy,” tôi nói với nó và đứng lên. Drako dụi dụi đầu vào chân tôi và sủa vang. “Phải, mày giống hệt anh ấy. Bảo tao phải làm gì, rồi sau đó tỏ ra ngây thơ vô tội.”

Tôi thấy khỏe ra sau khi chạy bộ, không khí se lạnh cũng tươi mát hơn. Chúng tôi quay trở về căn hộ sau buổi chạy.

“Chào buổi sáng, Bà Evans,” Phil nói, giữ cửa mở.

“Chào buổi sáng, Phil,” tôi mỉm cười.

“Sáng nay cô rời nhà sớm nhỉ?” Ông ấy hỏi.

“Phải, tôi thích chạy bộ sau khi Daimon rời nhà,” tôi đáp và đi vào trong.

“Chào buổi sáng, Bà Evans,” Lenny cất lời chào từ bàn lễ tân.

“Chào Lenny.”

“Bà có thư vừa được gửi tới.” Anh ta đưa cho tôi một phong bì lớn màu nâu.

Tim tôi như ngừng đập khi nhận lấy nó. Ở bìa trước là dòng chữ Đại học New York in đậm, cùng với biểu tượng riêng màu tím.

“Cảm ơn, Lenny,” tôi thì thầm.

“Người ta thường nói tin tốt thường đến trong những phong thư lớn mà,” anh ta đùa.

“Hi vọng là vậy,” tôi lầm bầm.

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét