CHƯƠNG 24
Ngày thứ 11: 5 giờ sáng
“Em đau à?” Caleb thì thầm. Hàng lông mày
vàng hoe của anh nhíu lại vẻ lo lắng. Tôi chưa bao giờ thấy anh thế này. Trông
anh thật hạnh phúc, bình yên.
Tôi với lên và vuốt ve gương mặt đẹp đẽ
của anh. “Em ổn.”
Anh lau mắt cho tôi, “Vậy tại sao em lại
khóc?”
“Em không biết,” Tôi đáp và tiếp tục
lướt tay trên mặt anh. “Em nghĩ mình chỉ đang hạnh phúc thôi.”
Anh mỉm cười, “Phản ứng kì lạ đối với
hạnh phúc nhỉ, nhưng không sao.” Anh cúi xuống và liếm đi một giọt nước mắt của
tôi.
Tôi vặn vẹo, “Anh đang làm gì vậy?”
Tôi bật cười.
“Anh thấy tò mò,” anh thì thầm vẻ nghiêm
túc.
“Về cái gì?”
“Liệu những giọt nước mắt hạnh phúc có
vị giống với những giọt lệ buồn hay không,” anh đáp.
Lời anh nói khiến tôi khóc dữ hơn. Tôi
không kiểm soát được chúng. Tôi đang quá choáng ngợp trước mọi chuyện. “Và?”
tôi xoay sở hỏi.
“Anh nghĩ chúng ngọt ngào hơn,” anh
đáp rồi hôn tôi, “nhưng có thể đó chỉ là do gương mặt em thôi.” Chúng tôi bật
cười vang rền.
Tôi
nghe thấy những giọng nói.
Tôi
ngồi bật dậy trên giường. Trong vài giây, tôi quên mất mình đang ở đâu. Căn
phòng rất nhỏ. Có chấn song trên các khung cửa sổ. Chiếc giường không phải của
Caleb.
“Tôi
không thể quay lại sau ba tiếng nữa. Tôi cần nói chuyện với cô ấy ngay lập tức,”
một giọng đàn ông nói. Âm thanh đó rất quen thuộc, nhưng tôi không biết tại
sao. Tôi gặp chút vấn đề trong việc nhận diện nó.
Là Reed. Caleb không có ở đây, nhớ
không?
Tôi
cảm thấy nước mắt lăn dài xuống má mình và nghẽn lại nơi cổ họng. Giờ tôi đã tỉnh
giấc. Tôi nhớ ra mình đang ở đâu. Tôi đang ở trong bệnh viện. Caleb đi mất rồi.
Tôi lại cô độc trong bóng tối lần nữa.
Mới vài giây trước thôi, tôi còn
ôm Caleb trong tay. Chạm vào anh. Ngửi được anh. Nếm được da thịt anh trong miệng
mình. Vậy mà bây giờ, anh đã ra đi. Tôi quên khuấy chuyện đó mất rồi.
Nỗi đau của việc hồi tưởng khiến
hơi thở như bị rút cạn, và tôi cố hít sâu vào. Khi tôi thở ra, âm thanh theo đó
chính là nỗi thống khổ nguyên sơ nhất. Anh vừa mới ở đây thôi mà. Anh vừa mới ở
trong vòng tay tôi, vậy mà tôi đã mất anh rồi.
“Giúp tôi với! Làm ơn!” Tôi van
xin. Tôi không biết mình đang cầu khẩn ai nữa. Có lẽ là Chúa trời. Cũng có lẽ
là quỷ dữ. Tôi chỉ muốn đau đớn biến mất thôi.
Cửa phòng tôi bật mở.
“Olivia?!” Reed gọi to.
Tôi không nhận thấy anh ta. Tôi
đang quỳ gối, đầu ấn xuống giường và khóc nức nở. Nhắm nghiền hai mắt, tôi ra lệnh
cho mình ngủ lại. Tôi muốn quay về với những giấc mơ, quay về với Caleb. Tôi
không thể thở được! Tôi không thở được khi không có anh. Tôi không muốn.
“Có chuyện gì thế?” Reed gấp gáp hỏi,
“Cô bị đau à? Nói với tôi đi!”
Đi đi, đi đi, đi đi.
“Đây là bệnh viện, Đặc vụ Reed!
Làm ơn cất súng đi!” một người phụ nữ nói.
“Em yêu anh, Caleb. Em yêu anh! Nếu anh có quan tâm đến em…làm ơn, đừng
làm thế này! Làm ơn, đừng
bỏ em. Em không biết sống sao nếu thiếu anh. Đừng bắt em cố quay về là con người
em không còn biết đến nữa.”
“Livvie…”
“Không!”
Tôi thét lên trong đau khổ. Tôi
không kiềm chế được. Nếu có thể tôi đã làm rồi. Tôi biết họ đang quan sát mình.
Tôi có thể cảm thấy ánh nhìn bỏng rát của họ trên lưng mình. Họ không hiểu.
Không ai hiểu cả. Tôi hoàn toàn đơn độc và đó là lỗi của Caleb.
“Làm ơn,” Tôi van vỉ. “Làm ơn khiến
nó dừng lại đi.”
“Cô Ruiz” Reed thận trọng lên tiếng.
“Livvie?”
“Lùi lại đi, Đặc vụ Reed. Hiện tại
cô ấy đang trong cơn suy sụp và có thể khiến anh bị thương nếu anh đến quá gần.
Hãy chờ đến khi có yêu cầu khác,” người phụ nữ nói.
“Cô ấy sẽ không làm tổn thương ai
cả. Tôi sẽ thử vận may của mình,” Reed nói.
“Thưa ngài –“
“Cô ấy là nhân chứng trong một vụ
điều tra của cục, và tôi cần phải nói chuyện với cô ấy ngay bây giờ. Tôi không
muốn cô ấy bị tiêm thuốc an thần. Ra ngoài!” Reed hét lên và sự hiện diện của
anh ta bắt đầu thâm nhập qua màn sương mù đau khổ của tôi.
Tôi cứ liên tục nói với bản thân
phải hít thở. Tôi cứ liên tục tự nhắc rằng mình đã ở đây nhiều ngày rồi. Caleb
đã ra đi nhiều ngày rồi. Anh không có ở đây. Tôi chưa bao giờ chạm được vào
anh. Chưa bao giờ ôm anh.
“Hãy sống vì anh, Mèo Con. Hãy là tất cả những gì em không thể khi ở bên
anh. Hãy đến trường. Gặp một chàng trai bình thường và yêu anh ta. Quên anh
đi.”
“Em không thể!” Tôi hét lên giữa
hư không.
Thở đi!
Thở đi!
Thở đi.
Thở đi.
Tôi nghe thấy tiếng cửa mở ra và
đóng lại. Tôi tự hỏi liệu đã được ở một mình chưa, song lại không thể bắt mình
nhìn lên. Một bàn tay ngập ngừng chạm vào lưng tôi và tôi sụt sùi.
“Livvie?” Reed nói.
“Đi đi,” tôi nức nở.
“Tôi…không thể để cô thế này được,” anh ta
nói. Dường như anh ta thấy không thoải mái lắm.
“Tôi ổn. Làm ơn, đi đi.”
“Cô không ổn. Cô là một mớ hỗn loạn,”
anh ta giận dữ nói.
“Sao anh lại ở đây?” Tôi thì thào.
Nói chuyện với Reed kéo tôi khỏi giấc mơ và nỗi đau. Tôi không chắc mình đã sẵn
sàng. Tôi vẫn còn quá tê tái và chưa thể đối mặt với anh ta.
“Đã có tiến triển trong vụ án của
tôi. Tất cả đang diễn ra rất nhanh.”
“Thế có nghĩa là sao hả Reed?” Tôi
mệt mỏi hỏi.
Anh ta thở dài nặng nhọc, như thể
đang gánh chịu một sức nặng ghê gớm. Chuyện đó khiến tôi thấy tò mò. “Tôi đến…để
nghe phần còn lại của câu chuyện.”
Tim tôi bắt đầu tăng tốc. Vụ án có
tiến triển, anh ta đã nói thế. Tôi biết Reed đang nói dối, nhưng về chuyện gì
chứ?
Caleb!
Tôi ngồi bật dậy, váng vất mất một
giây trước khi Reed giữ tôi ngồi vững lại. Tôi túm lấy áo khoác của Reed và kéo
anh ta lại gần. Tôi đang phát điên. Đôi tay Reed chộp lấy vai tôi và đẩy. Rất mạnh.
Khi tôi ngã ra sau, anh ta nắm lấy một bên cẳng tay tôi rồi nhanh chóng kéo tôi
lên giường. Tôi chửi bới, quơ quào và đấm đá anh ta, nhưng trước khi tôi kịp nhận
ra, anh ta đã ghim hai cánh tay tôi lên ngực rồi ngồi lên chân tôi.
“Xuống khỏi người tôi!”
“Bình tĩnh lại!”
Lần đầu tiên kể từ khi Reed bước
vào, tôi thực sự nhìn anh ta. Anh ta đang thở hổn hển, mái tóc đen của anh ta
là một mớ hỗn loạn hệt như tình trạng của chiếc áo sơ-mi và áo khoác vậy.
“Anh tìm ra xác của anh ấy à?” Tôi
thì thào. Tôi không biết mình sẽ làm gì nếu anh ta nói có nữa.
“Cái gì? Không. Không!” Reed nói.
Vẻ mặt chuyển từ giận dữ sang xót xa.
Thông tin đó quả là nhẹ nhõm, song
tôi lại không thể ngừng khóc được. Reed từ từ thả tôi ra, và tôi lăn người nằm
nghiêng lại, quay lưng về phía anh ta. Reed xoa xoa lưng tôi, nhưng rồi hình
như nhận ra việc mình đang làm nên bỏ tay ra. Tôi nghe thấy tiếng anh ta ngồi
xuống ghế.
“Có chuyện gì vậy?” Sau vài phút,
anh ta hỏi.
Tiếng sụt sịt của tôi đã lắng đi,
và tôi đáp, “Ác mộng thôi. À thì, cũng không phải. Phần duy nhất tồi tệ chính
là tỉnh giấc và nhận ra…” Tôi không nói tiếp được nữa.
Reed im lặng một lúc lâu. Tôi cũng
im lặng. Đang là giữa đêm, và sự hiện diện của anh ta là một điềm báo đen tối.
Có gì đó đã xảy ra, và dù rất hiếu kì – tôi không hề muốn biết.
Cuối cùng, Reed hắng giọng, “Nếu
mơ là như thế, vậy thì hãy để cho tôi tiếp tục ngủ,” anh ta thì thầm. Tôi không
ngạc nhiên khi anh ta biết Shakespeare. Reed là một người đàn ông vô cùng thông
minh.
Tôi mỉm cười mặc cho nỗi buồn
trong lòng, “Đêm Thứ Mười Hai, Sebastian
đã nói những lời đó với Olivia.”
“Tôi biết. Tôi đã học đến lớp mười
một mà,” anh ta nói. Nụ cười của anh ta rất nhăn nhở.
“Chẳng phải chuyện đó cách đây đã
một triệu năm rồi sao? Tôi ngạc nhiên khi anh vẫn còn nhớ đấy,” tôi thì thầm. Mặt
tôi có cảm giác cứng ngắc do nước mắt khô lại, và tôi dám chắc trông mình nhếch
nhác lắm, nhưng cuối cùng tôi cũng bắt đầu thấy khá hơn một chút. Những ý nghĩ
cùng kí ức của mấy ngày vừa qua từ từ liên kết lại trong đầu tôi, và sự sáng suốt
dần quay trở về. Tôi từng nghe nói rằng, thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương,
song nếu một giấc mơ có thể kéo bạn lún sâu vào quá khứ, bạn sẽ không thể nhớ
được hiện tại nữa, tôi không chắc những vết thương của mình sẽ lành lại. Caleb
sống trong những giấc mơ của tôi.
“Tôi nhớ chút chút thôi, Cô Ruiz,”
Reed nói.
Tôi lăn người nằm ngửa ra và nhìm
đăm đăm lên trần nhà. Chiếc bóng đèn nhấp nháy trong phòng tôi đã được thay từ
lâu, nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng rì rì, theo sau đó là: chớp-tắt-chớp-tắt-ro ro-chớp. “Sao anh lại
ở đây hả Reed?” Tôi thì thào. Tôi tập trung vào trần nhà, tập trung vào hơi thở
của mình, và cố chuẩn bị tinh thần đón nhận những gì sắp nghe.
“Tôi nói rồi, là để nghe nốt câu
chuyện của cô,” anh ta nói rất nghiêm túc.
“Đó không phải lý do duy nhất,
đúng không?”
“Đúng. Đúng là không phải.” Anh ta
hắng giọng lần nữa, “Cái tên James Cole có ý nghĩa gì với cô không?”
Tôi thấy bối rối. “Không. Sao thế?”
“Nó được đề xuất và tôi cần biết,
thế thôi,” Reed nói. “Không sao. Tôi đoán nó không quan trọng.”
“Anh sẽ không hỏi nếu chuyện đó
không quan trọng, Reed.” Anh ta đã gợi hứng thú trong tôi và tôi xoay sở ngồi dậy
để có thể thấy mặt và đánh giá anh ta rõ ràng hơn. Trông anh ta giống như không
ngủ nhiều ngày rồi vậy.
Reed nghiêng người tới, hai cánh
tay chống trên đầu gối. “Tôi đến để cho cô biết các cáo buộc chống lại cô đã bị
xóa bỏ.” Anh ta vội vàng nói, dứt khoát nhưng mang hàm ý gì đó. “Khi cô đã được
bác sĩ chẩn đoán là ổn, tôi được lệnh phải thẩm vấn cô. Kí thêm một số giấy tờ
là cô có thể rời khỏi đây hôm nay.”
“Cái gì?!” Tôi thốt lên, tâm trí
quay cuồng. Quả một tin tức gây sốc với cơ thể tôi. Tôi vẫn chưa sẵn sàng rời
đi. Tôi vẫn chưa sẵn sàng bắt đầu lại. Tôi vẫn chưa sẵn sàng chấp nhận rằng
Caleb đã đi rồi và tôi phải đơn độc đối diện với thế giới.
“Chúng tôi biết nơi buổi đấu giá sẽ
diễn ra và cũng biết vài người sẽ tham dự,” anh ta nói. “Tôi ước có thể cho cô
biết nhiều hơn, nhưng tôi đã được lệnh phải giữ kín thông tin. Tất cả những gì
tôi có thể nói, đó là mọi chuyện kết thúc rồi, Livvie. Cô được tự do. Và cô được
an toàn. Cô sẽ lấy lại được cuộc đời mình, và những nạn nhân khác cũng thế.”
Nhịp tim tôi dường như rất chập
choạng. Tôi không thể để Reed rời đi khi chưa biết hết mọi chuyện được. Tôi cần
anh ta phải hiểu. Thông tin, bằng chứng là điều kiện trao đổi duy nhất của tôi.
Nếu anh ta không cần nó, xem như tôi mất trắng. “L-làm sao anh biết nơi tổ chức
đấu giá?” tôi điên cuồng hỏi.
Reed nhìn tôi, “Sao cô lại hỏi thế?”
anh ta hỏi, nheo mắt lại, “Cô còn gì chưa kể với tôi sao?”
“Làm ơn đi, Reed. Anh phải nói cho
tôi những gì anh biết. Tôi đã móc hết ruột gan của mình ra cho anh suốt một tuần
tồi tệ vừa qua rồi. Làm ơn đừng giữ tôi trong bóng tối nữa. Tôi xứng đáng được
biết mà!” Tôi đang van xin anh ta, nhưng lại không hề thấy nhục nhã.
“Vụ này phức tạp hơn nhiều so những
gì người ta nghĩ, Cô Ruiz à. Ở thời điểm này, nó đã vượt khỏi tầm tay tôi rồi. Sở
Điều Tra Liên Bang ở Pakistan đã chấp nhận thành lập một lực lượng đặc nhiệm
chung.” Gương mặt Reed trở nên chua chát, “Ồ, nhưng tôi đã đảm bảo sự liên quan
của mình sẽ được đề cập đến trong báo cáo!” Reed đứng dậy và bắt đầu đi đi lại
lại. Cơn giận và sự chán nản của anh ta rất rõ ràng, nhưng tôi không hiểu nó đến
từ đâu.
“Thế có nghĩa là sao, Reed? Chuyện
gì sẽ xảy ra khi họ đã bắt được hết tất cả?” Tôi muốn xuống khỏi giường và theo
chân Reed trong khi anh ta đi đi lại lại trong căn phòng nhỏ, nhưng tôi biết việc
đó sẽ chỉ khiến anh ta thấy phiền phức và anh ta có thể sẽ không chịu kể tôi
nghe bất kì điều gì.
“Còn tùy,” anh ta nói qua hàm răng
nghiến chặt. Anh ta đứng yên trong một phút, ngẫm nghĩ gì đó. Khi đã quay về từ
trong suy tưởng, anh ta nhìn tôi và tôi thấy được sự hối tiếc trong mắt anh ta.
Tim tôi gần như ngừng đập.
“Sẽ không có phiên tòa nào cả,”
Reed nói. Anh ta lại bắt đầu đi lại, một nắm tay đặt lên sau gáy. “Tôi biết thế
nào chuyện cũng thế này. Tôi không muốn tin, nhưng tôi biết. Tôi đã tranh cãi với
sếp của mình suốt mấy giờ qua. Sẽ có…” Reed dường như rất luống cuống. “Sẽ có rất
nhiều lệnh bắt giữ, tôi chắc chắn đấy. Những người bị đem đấu giá không nghi ngờ
gì sẽ được đưa đến nơi trú ẩn, nhưng… sẽ không có công lý được thực thi. Không
phải kiểu mà những nạn nhân đó đáng được hưởng.”
“Sao lại thế được?” Tôi nấc lên.
“Sao anh có thể để chuyện đó xảy ra?”
“Rafiq là một sĩ quan cao cấp
trong Quân Đội Pakistan, Livvie ạ. Chính phủ của ông ta sẽ không cho phép một vụ
tai tiếng lọt ra ngoài. Họ đồng ý để cho chính phủ của ta tham gia vào cuộc đột
kích với điều kiện giữ cho người của họ tránh khỏi vụ này. Khi cuộc hỗn loạn kết
thúc, họ sẽ là người quyết định ai có mặt và ai không có mặt, đó là cách vận hành
của các tổ chức chính trị quốc tế.”
Tôi cảm thấy như có ai đó vừa dùng
đòn gỗ nặng đập vào ngực mình vậy. Lần thứ hai trong đời, tôi hiểu được khao
khát báo thù của Caleb. Tôi có thể giết người. Tôi đã từng làm vậy và không hề
cảm thấy tồi tệ. Có một số người đáng phải chết.
Nước mắt không ngừng tuôn rơi, gần
như thấm ướt cả người tôi. Dù vậy nhưng tôi không hề buồn. Tôi đang tràn ngập
giận dữ mà lại chẳng có cách nào để xả ra. Chẳng có ai để giết, chẳng có vật gì
để đấm đá và chẳng có nơi nào để đi.
“Reed,” Tôi sụt sùi, “Tôi cần phải
nói cho anh nghe chuyện này. Làm ơn, xin hãy cố gắng hiểu. Tôi cần sự giúp đỡ của
anh.” Hai bàn tay tôi đan chặt vào nhau, và tôi giữ chúng sát lồng ngực đến độ
có cảm giác ngón cái sẽ để lại một vết bầm.
Reed vuốt mặt bằng cả hai tay,
“Làm ơn đừng nói với tôi chuyện có dính tới trách nhiệm, Cô Ruiz. Hiện tại tôi
không thể làm gì hết, và nếu tôi phải bắt giữ cô trở lại, thì việc đó sẽ đặt một
dấu chấm hết khốn nạn cho một ngày vốn dĩ đã rất khốn nạn đấy. Tất cả những gì
tôi có chỉ là sự liêm chính thôi. Đừng buộc tôi phải chọn giữa nó và cô.”
“Làm ơn mà Reed! Tôi phải kể nốt
phần còn lại của câu chuyện cho anh,” tôi van vỉ. Đó sẽ là phần quan trọng nhất,
phần mà tôi đã giữ lại cho đến khi biết được mình có thể tin Reed. Chỉ mong là
tôi đã không quá muộn.
“Tôi đã nghe hết toàn bộ những gì
cần biết. công việc của tôi là điều tra các vụ việc ở biên giới. Cô đã thoát khỏi
các cáo buộc. Trách nhiệm của tôi là định vị nơi đấu giá – hết chuyện. Tôi đã
làm xong việc của mình. Tôi đến là để nói cho cô biết cô được tự do rời đi, và
tôi sẵn sàng lắng nghe phần còn lại của câu chuyện nếu việc đó khiến cô nhẹ
nhõm, nhưng nếu cô chỉ kéo thêm trách nhiệm về mình thì tôi sẽ không nghe đâu.
Vì nếu nghe, tôi sẽ phải nhúng tay vào. Cô hiểu chưa?”
Reed đang giận dữ, nhưng tôi chẳng
quan tâm. Caleb quá quan trọng. Anh đã hi sinh quá nhiều vì tôi, thậm chí đến độ
bảo vệ tôi khỏi chính bản thân mình. Lẽ ra tôi đã đi theo anh đến bất kì đâu,
làm bất kì chuyện gì anh yêu cầu, song anh lại quan tâm đủ nhiều để không cho
phép tôi làm vậy. Theo những gì tôi biết, anh sẽ đến buổi đấu giá, cố giết cho
được Vladek và rồi để bản thân bị giết trong quá trình đó. Đến lượt tôi cứu anh
rồi.
“Làm ơn,” tôi van nài, “anh phải
giúp anh ấy. Nếu anh bắt anh ấy, tôi biết anh ấy sẽ sống. Không thể biết được
chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh ấy ở Pakistan. Chính anh đã nói mà, Rafiq nắm rất
nhiều quyền lực ở đó. Làm ơn! Xin anh, Reed! Hãy giúp anh ấy.”
Reed đứng bất động như chết, nhưng
lồng ngực vẫn điên cuồng nâng lên hạ xuống theo từng nhịp thở. “Cô đang nói với
tôi rằng Caleb vẫn còn sống?” Reed rít lên.
Tim tôi đập như chạy đua. “Không. Vẫn
chưa chắc. Nhưng nếu anh ấy còn sống? Anh có thể giúp anh ấy không?”
“Chết tiệt thật, Livvie!” Reed đá
chiếc ghế, “Cô đã nói dối tôi!”
“Có thể! Có thể tôi đã làm thế,” tôi nài nỉ. Tôi không biết liệu nói
ra mọi thứ dưới dạng giả thuyết có thay đổi được gì không, nhưng tôi phải thử.
Tôi phải biết liệu Reed có thể giúp tôi không. Tôi phải biết liệu anh ta có sẽ
làm hay không. “Tôi cần thời gian mà anh thì chẳng chịu cho tôi tí ti nào cả,”
tôi bật khóc, “Anh bước vào đây, hỏi tôi đủ loại câu hỏi và gọi tôi là một kẻ
khủng bố chết giẫm. Tôi phải làm gì đây?”
“Lẽ ra cô nên nói cho tôi sự thật!
Thỏa thuận là thế mà. Cô kể sự thật cho tôi nghe và tôi giúp đỡ cô,” Reed nói
và tiếp tục đi đi lại lại.
“Tôi có nói cho anh sự thật! Tôi
đã kể cho anh mọi điều anh muốn biết. Tôi đã giúp anh tìm ra buổi đấu giá,
nhưng giờ anh ở đây – bảo tôi rằng sẽ không có công lý! Thế thì ai mới là kẻ dối
trá hả, Reed?” Tôi hét lớn.
Reed quay lại và nhìn tôi trừng trừng.
Trông anh ta có đủ mọi sắc thái: giận dữ, kiệt sức và buồn bã. Cuối cùng, anh
ta quay đi và ngồi sụp xuống ghế.
“Reed?” Tôi rón rén lại gần hơn.
“Tôi không làm được gì cả, Livvie.
Đội đặc nhiệm đã lên đường rồi và FIA đang nắm quyền chỉ huy,” anh ta nói.
Lời anh ta nói lặp đi lặp lại
trong đầu tôi cho đến khi ý nghĩa thật sự hiện ra: Tôi sẽ không bao giờ gặp lại
Caleb nữa. Tôi cảm thấy trong lòng chết đi. Trống rỗng. Hư không. Bị mổ sống.
“Phải…có cách nào đó chứ,” tôi khản
giọng nói.
Reed lắc đầu.
Trong tâm trí, tôi có thể nghe tiếng
mình hét lên. Tôi có thể nhìn thấy mình tự cào cấu da thịt và vò đầu bứt tóc.
Trong thực tại, tôi bất động, không có nước mắt, không có la hét, không có thịt
da bị xé khỏi xương.
Reed lặng thinh. Anh ta không thể
giúp tôi. Không ai có thể cả.
Suy nghĩ của tôi quay về với Caleb
và những ngày cuối cùng ở bên nhau của chúng tôi.
***
Caleb đã đi nhiều giờ rồi. Tôi ngồi
trên sàn nhà, bên cạnh khẩu súng của anh, chờ đợi chuyện gì đó xảy ra, bất kì
chuyện gì. Rất nhiều lần tôi đã nghĩ đến việc rời khỏi phòng và đi tìm anh,
song vẫn cứ cố thuyết phục bản thân từ bỏ ý định. Caleb đã bảo phải đợi. Vậy là
tôi đợi.
Cảm giác sợ hãi bắt đầu trỗi dậy
khi tôi thấy ánh sáng len lỏi qua những tấm màn. Mặt trời đang mọc mà Caleb vẫn
chưa quay lại. Tôi thắc mắc không biết Celia có trở lại không, nhưng tôi ngờ rằng
chuyện đó sẽ xảy ra. Cầu nối giữa chúng tôi đã bị thiêu rụi hoàn toàn rồi. Niềm
an ủi duy nhất chính là biết rằng cô ấy sẽ giữ cho Felipe không tổn hại tôi.
Đột nhiên, có một tiếng “thịch” rất
lớn ở cửa, rồi một tiếng nữa. Tim tôi gần như nhảy vọt lên họng, nhưng rồi tôi
nhớ ra Caleb có nói anh sẽ gõ cửa hai lần. Tôi với tay lấy súng, chỉ để đề
phòng.
Tôi quan sát tay nắm cửa quay và
khi cánh cửa mở toang, tôi gần như không thể tiếp nhận được điều mình đang thấy.
Caleb đứng ở ngưỡng cửa. Người anh phủ đầy bùn đất. Máu dính ở khắp nơi.
“Caleb?” tôi xoay sở thì thào, nhưng
vẫn chưa thể di chuyển.
Caleb không chịu rời khỏi ngưỡng cửa.
Anh chỉ đứng đó, hai mắt nhìn đăm đăm vào một điểm xa xôi. Trông anh như vừa mới
khóc xong. Đôi mắt xanh lam của anh đỏ ngầu và sưng húp. Có một vết cắt trên
trán Caleb và máu đang rỉ xuống mắt anh. Anh không hề chớp mắt.
Ngay lập tức, tôi rơi lệ. Có chuyện
gì đó rất khủng khiếp đã xảy ra. Điều gì đó vô cùng tồi tệ! Chầm chậm, tôi đứng
lên. Chộp lấy chiếc sơ mi Caleb để lại, tôi tròng nó qua đầu. Chúng tôi phải đi
và chuyện toát khỏi đây phải tùy thuộc vào tôi. Tôi lục lọi tìm kiếm một chiếc
quần dài, nhưng thay vào đó lại tìm thấy chiếc quần lót ống rộng của Caleb.
Caleb vẫn không hề di chuyển.
“Caleb?” tôi thì thào và tiến lại
gần hơn. Khuôn miệng anh hơi trễ xuống, như thể sắp khóc, nhưng rồi sau đó
gương mặt lại anh quay trở về trạng thái như bị thôi miên. “Anh làm em sợ đấy,
Caleb. Làm ơn, nói gì đi,” tôi sụt sịt.
Nước mắt rơi xuống từ đôi mắt mở
to của anh.
Tôi không thể chịu nổi khi nhìn thấy
anh đau đớn đến vậy mà không biết lý do tại sao. Tôi lao tới và vòng hai cánh
tay quanh người anh. “Xin anh, Caleb! Tỉnh lại đi mà!”
Trọng lượng của anh đổ sụp lên tôi
và chúng tôi ngã xuống. Khi tôi nằm ngửa trên sàn, Caleb kéo tôi lại gần và bật
ra tiếng gào khóc đau đớn vào lồng ngực tôi. Âm thanh đó khiến tôi hoảng loạn
và tôi vòng hai cánh tay quanh anh, ôm anh chặt như anh đang ôm tôi vậy. Đó là
tất cả những gì tôi có thể làm. Cả người anh rung lên và chấn động với những tiếng
nức nở quặn thắt ruột gan. Tôi có cảm giác như một con dao đang chôn chặt trong
ruột mình và ai đó liên tục vặn xoắn nó. Điều duy nhất tôi có thể làm để không
phải thét lên đó là ôm lấy anh.
Tay tôi run run khi vuốt mái tóc
anh, “Suỵt, Caleb. Suỵt. Không sao rồi. Dù có là chuyện gì thì cũng ổn rồi.”
Tôi sụt sùi khi anh ôm tôi chặt hơn nữa và cố vùi mình sâu hơn vào ngực tôi.
Tóc anh cứng còng và khô rang –
dính đầy đất cát.
Anh đã đào đất. Người anh dính đầy máu.
“Yên nào, anh yêu,” Tôi thầm thì
và tiếp tục vuốt tóc Caleb. Anh gần như không để tôi hít thở vì vòng ôm quá chặt.
“Đây là máu của ai vậy?”
Tôi cảm thấy anh đang lắc đầu,
nhanh và giận dữ. Anh vô tình thúc vào cằm tôi và tôi nhăn mặt. “Được rồi.
Không sao. Em không cần phải biết đâu.”
Tôi bối rối không biết làm sao để
hiểu được anh. Người đàn ông trong vòng tay tôi không phải Caleb, anh ấy chỉ là
vỏ bọc của một con người bình thường. Tôi đã có những nghi ngờ về việc máu trên
người Caleb là của ai, nhưng tôi không màng nói ra.
Anh đã giết người bạn duy nhất của mình. Vì tôi.
Lồng ngực tôi rung lên vì những tiếng
nức nở cố kiềm nén. Caleb cần tôi, và tôi không thể giúp anh bằng cách suy sụp
được. “Chúng ta phải đi thôi, Caleb,” tôi thì thầm. “Ở đây không an toàn cho
chúng ta đâu.”
Caleb di chuyển rất nhanh. Anh nhấc
người khỏi lồng ngực tôi và giam giữ tôi bằng cơ thể mình. Trông anh rất hoang
dại và ngay lập tức tôi biết mình không nên kêu thét. Mắt anh rà khắp người
tôi, nhanh chóng di chuyển từ mắt, đến miệng, đến cổ và cuối cùng là đến chân
tôi. Tôi không chắc anh có biết tôi là ai không nữa.
Những ngón tay tôi đau nhói do bị
rứt khỏi tóc anh quá đột ngột. Còn rất nhiều lọn đang quấn vào tay tôi. Không hề
động đậy, tôi dời mắt đến tay mình. Caleb nhìn theo mắt tôi và khi tôi chầm chậm
nhấc tay lên, anh quan sát nó một cách chăm chú. Tôi đặt những ngón tay lên vết
thương trên đầu anh, lau đi vết máu. Nó cần được may lại. Caleb nhắm mắt lại và
để tôi chạm vào anh.
“Chúng ta phải đi. Xin anh…đi
thôi,” Tôi lặp lại. Hai mắt Caleb bừng mở và tập trung vào mặt tôi. Suốt nhiều
giây liền, tất cả những gì anh làm chỉ là nhìn đăm đăm.
“Của anh,” anh thì thào.
“Của anh,” tôi nói.
Caleb hạ miệng xuống miệng tôi dữ
dội đến độ suýt nữa tôi đã đẩy anh ra. Thời điểm quả là tồi tệ. Mạng sống của
chúng tôi đang trong vòng nguy hiểm. Nhưng Caleb cần tôi. Anh cần được ở gần và
tôi sẽ trao cho anh điều đó bởi tôi mắc nợ anh.
Gạt nỗi sợ hãi sang một bên, tôi
hé môi và để cho lưỡi anh xâm chiếm miệng mình. Anh rền rĩ khi tôi quấn hai
cánh tay quanh người anh và kéo anh xuống bên trên mình. Tôi kéo giật chiếc
sơ-mi dính bẩn của anh và anh dứt khỏi nụ hôn chỉ vừa đủ lâu để lôi nó qua khỏi
đầu. Cát và máu, tôi chắc thế, rơi xuống mặt tôi, nhưng tôi chỉ dùng mu bàn tay
chùi chúng đi và tiếp tục hôn Caleb.
Đôi tay anh như ở khắp mọi chỗ
cùng một lúc, chạm vào tóc tôi, kéo tôi lại gần, siết lấy hai bầu ngực tôi. Đồi
gối anh len vào giữa hai gối tôi, đẩy chúng tách ra. Tôi mở chân và để cho bụng
dưới của Caleb áp vào mình. Tôi có thể cảm thấy nơi nam tính của anh, bị giam giữ
trong chiếc quần bò, ấn lên đùi trong của mình.
Trong lúc chúng tôi vồ vập lấy
nhau, một phần tính cách hoang dã của anh đã ngấm vào tôi và trước khi kịp nhận
ra, tôi đã đẩy anh sang một bên. Anh tóm lấy áo của tôi và bật ra âm thanh mà
tôi hiểu là lời cảnh báo.
“Của anh, Caleb. Em hứa,” tôi nói.
Tôi nắm vạt áo sơ mi rồi kéo qua khỏi đầu, phơi bày bộ ngực của mình cho Caleb.
Khuôn miệng của anh ập tới, khiến tôi phải kêu lên và ôm anh vào ngực mình. Tôi
ngồi giạng chân trên hông anh, cọ xát lên người anh qua lớp vải quần áo của hai
chúng tôi.
Mặc cho hành động dữ dội đầy tính
thú của Caleb, anh không hề khiến tôi bị đau. Anh có thể đã làm vậy, nếu tôi
cho anh một lý do, song tôi lại đang rộng mở với anh, như nước với một hòn sỏi
vậy. Khi miệng anh dứt khỏi một bên nhũ hoa của tôi, tôi dâng nốt cho anh bên
còn lại.
“Em yêu anh,” tôi nói và vuốt ve
tóc anh. Anh rên rỉ.
Caleb sẽ không bao giờ hối tiếc về
sự hi sinh anh đã dành cho tôi. Tôi sẽ đảm bảo việc đó. Trong phần còn lại của
cuộc đời mình, tôi sẽ trao hết cho Caleb từng phân tình yêu mà tôi dành để sẻ
chia. Tôi là của anh và anh là của tôi, đó là tất cả.
Tôi đẩy vai Caleb, đẩy anh nằm xuống
sàn. Rồi tôi nằm xuống theo, đặt toàn bộ sức nặng của mình lên anh. Tay anh tìm
thấy cạp quần short của tôi và đẩy. Tôi với ra sau, và cùng nhau, chúng tôi đẩy
lần vải kia xuống khỏi chân tôi.
Tôi ghét cái cảm giác chiếc quần
bò vấy bẩn của Caleb cọ xát lên da thịt trần trụi của mình. “Cởi thứ này ra
đi,” tôi nói. Tôi giúp anh đẩy chiếc quần xuống mắt cá chân. Hai bàn chân anh để
trần và bám đầy bụi đất, song tôi lại đang bận tâm đến việc ở gần Caleb hết mức
có thể hơn.
‘Cậu nhỏ’ của Caleb bật lên giữa
hai chúng tôi như một vật sống. Chúng tôi cùng lúc với tay cầm lấy nó, tay anh
trên tay tôi, rồi đưa nó vào giữa hai chân tôi. Tôi vẫn còn đau rát, nhưng đã ẩm
ướt, và ngọn giáo của Caleb trượt vào bên trong tôi vô cùng dễ dàng. Caleb ghì
lấy hông tôi, kéo tôi xuống khi anh đẩy lên.
“Ôi, chúa ơi,” tôi kêu lên. Móng
tay tôi cắm vào ngực anh, cào xước da anh, nhưng Caleb chỉ rền rĩ và ấn vào
trong tôi lần nữa. Lần nữa. Rồi lần nữa.
Tôi ngã về trước, tay chống hai
bên đầu Caleb. Tôi đang lênh đênh trong biển khoái cảm lẫn dục vọng đầy ám ảnh.
Cong lưng lên, tôi khiêu khích Caleb bằng đầu ngực và anh mút nó vào khuôn miệng
đói khát của mình. Tôi cảm thấy ‘cô bé’ của mình siết chặt hơn quanh mũi giáo của
anh. Tôi rên rỉ khi cơn cực khoái kéo đến và Caleb giao hoan với tôi mạnh mẽ
hơn nữa, mút tôi sâu hơn vào miệng mình. Tôi không còn chút hơi sức nào để kêu
nữa. Cứng người lại bên trên anh, tôi để anh tiếp tục giao hoan với mình dù tôi
đã lên đỉnh.
Miệng anh dứt khỏi bầu ngực tôi với
một tiếng ‘póc’ rất lớn, và rồi tiếng kêu của Caleb tràn ngập cả phòng khi tinh
dịch của anh lấp đầy ‘cô bé’ của tôi. Từng dòng, từng dòng chất lỏng nóng bỏng
tràn ngập bên trong tôi, vậy mà tôi vẫn chưa thấy đủ. Tôi muốn Caleb ở trong
mình vĩnh viễn. Tôi đổ sụp bên trên anh, yêu cái cách cơ thể mình nâng lên hạ
xuống theo từng nhịp thở của anh.
“Livvie?” anh thì thầm.
Tôi chống người lên bằng một bên
khuỷu tay và vuốt ve mặt anh với bàn tay còn lại.
“Vâng,” tôi nói. Nước mắt khiến
hình ảnh anh trở nên nhòe nhoẹt, nhưng tôi có thể thấy anh đã quay trở lại, từ
bất kì chỗ nào anh đã ở.
“Em ổn không? Anh làm em đau à?!” Nghe
chừng anh rất hoảng hốt.
“Em ổn, Caleb. Em ổn. Em lo cho
anh hơn,” tôi nói. Tôi cúi xuống và hôn lên môi anh. Khi lùi lại, tim tôi đau
nhói khi thấy anh quay mặt khỏi mình.
“Đừng nhìn anh, Livvie,” anh thì
thào.
“Caleb, đừng.” Tôi cố làm anh nhìn
mình, nhưng bỗng nhiên anh ngồi dậy và đặt đầu tôi lên vai anh, vị trí mà tôi
không thể nhìn thấy anh. Tôi có thể cảm nhận được anh trượt ra khỏi mình, và
tinh dịch của anh lại càng củng cố thêm hệ quả kia.
“Anh không đối diện được với chuyện
đó, được chưa? Anh –“ từ ngữ như nghẹn lại trong cổ anh.
“Được,” tôi thì thào và ôm anh
trong tay thêm vài giây nữa.
“Chúng ta phải đi thôi,” anh nói.
Chầm chậm, chúng tôi rời nhau ra.
Nước mắt làm mắt tôi đau nhói, nhưng tôi sẽ không để chúng rơi xuống. Caleb cần
tôi phải mạnh mẽ, và tôi quyết tâm sẽ trao cho anh mọi điều anh cần.
Lặng lẽ, chúng tôi đi quanh phòng
để làm những việc cần thiết. Caleb mặc quần vào với vẻ mặt nhăn nhó và bắt đầu
chặn cửa. Tôi khiến bản thân hữu dụng bằng cách tìm một chiếc túi và ném mọi thứ
mà tôi nghĩ chúng tôi có thể cần đến vào: súng, quần áo, hộp sơ cứu tôi tìm thấy
trong phòng tắm. Dù không nhiều nhưng cũng khá quan trọng.
Caleb bước vào phòng tắm và vặn mở
vòi sen. Tôi không nghĩ chúng tôi có thời gian để tắm táp, nhưng tôi biết tốt
hơn là không nên hỏi. Bằng đôi tay run rẩy, anh cởi quần và bước vào bên dưới
dòng nước. Máu và bụi đất nhanh chóng phủ lên tất cả.
Tôi nghĩ đến chuyện bước vào,
nhưng chỉ cần nhìn qua Caleb một lần là tôi biết anh cần được ở một mình. Nước
nóng bốc khói, làm mờ cả phòng tắm. Tôi vặn quạt lên, nhưng mặt khác vẫn giữ
cho sự hiện diện của mình thật kín đáo. Có lúc, tôi nghe thấy tiếng anh khóc,
nhưng vẫn tiếp tục ngồi trên sàn, im lặng canh giữ.
Anh ở dưới vòi sen chưa đến mười
phút trước khi hạ nhiệt độ xuống rồi bước ra. Anh lặng lẽ lấy khăn và quay vào
phòng ngủ. Thời gian tắm táp của tôi không dài đến vậy, nhưng đến khi tôi quay
lại, Caleb đã trở lại là mình nhiều hơn.
“Đến lúc đi rồi, Livvie,” anh nói
và trao cho tôi một nụ cười. Trông nó rất giả, nhưng tôi vẫn thấy cảm kích nỗ lực
đó. Tôi cố nặn ra nụ cười thuyết phục hơn.
Dinh thự rất yên ắng, yên ắng đến lạ kì. Không Felipe. Không Celia. Không Rafiq.
Caleb không đưa ra câu trả lời và tôi cũng không hỏi han gì.
Bên ngoài rất nóng, dù chỉ mới là
sáng sớm. Tôi nhận ra đã rất lâu rồi mình không bước ra ngoài, ở dưới ánh mặt
trời sáng chói. Tôi đang mặc quần áo. Tôi được…tự do. Bước chân tôi khựng lại
khi nhận thức đó ập tới. TỰ DO!
“Xe tải ở không xa lắm, tiếp tục
đi thôi,” Caleb lạnh lùng nói.
Tôi cảm thấy mình đang nghẹn ngào,
tiếng cười phấn khích thoát khỏi môi, “Chúng ta đang đi đâu vậy?” tôi nói với
những giọt lệ sung sướng trong mắt.
“Xin em đừng hỏi. Chỉ cần đi với anh
thôi.”
Tôi nhìn anh, nỗi đau trên gương mặt
anh thật quá dữ dội. Giờ không phải lúc tranh cãi với anh. Dù anh có đang làm
gì, thì chuyện đó cũng có vẻ rất to tát. Nó sẽ thay đổi mọi thứ giữa hai chúng
tôi, nhưng anh lại đang xin tôi hãy đi với anh, và khi người đàn ông bạn yêu
xin bạn hãy đi với anh ấy – bạn sẽ đi.
Chúng tôi đi bộ chưa đến một dặm,
song tôi lại thấy kinh ngạc trước quy mô tổng thể tòa dinh thự của Felipe. Dù
công việc làm ăn của ông ta có là gì, thì chắc hẳn nó cũng đang sinh lãi. Cuối
cùng, chúng tôi cũng đến được chỗ chiếc xe tải cũ đã dùng để đến đây. Tôi thấy
ngạc nhiên khi nó nổ máy ngay lập tức.
Caleb không hề nói gì nhiều, và dù
anh có vẻ như đã kiểm soát được bản thân, tôi biết chuyện đã xảy ra vẫn đang đè
nặng lên anh. Tôi với qua chỗ ngồi để nắm lấy tay anh, và ngạc nhiên thay, anh
không chỉ nắm tay tôi mà còn siết chặt nó nữa. Khi chúng tôi rời khỏi dinh thự
của Felipe, tôi nhìn đăm đăm con đường rải sỏi trong gương chiếu hậu mặt bên.
Chuyện này thật sự đang xảy ra. Chúng tôi đang rời đi – cùng nhau. Tôi cứ quệt
nước mắt liên tục trong suốt gần hai mươi phút.
Chúng tôi di chuyển nhiều giờ liền
trước khi tôi buộc Caleb phải từ bỏ sự im lặng. “Em đói rồi, Caleb.” Tôi nhìn
anh và xoa xoa bụng.
“Chúng ta có thể mua thức ăn và nước
uống khi ghé vào đổ xăng. Hiện tại, anh muốn tiếp tục đi,” anh nói. Mắt anh
không hề rời khỏi con đường, nhưng ngón cái của anh lại di chuyển tới lui trên
bàn tay tôi.
“Được,” tôi nói. “Chúng ta còn…di
chuyển lâu lắm không? Anh biết đấy, trước khi tới được nơi sẽ tới ấy?”
Caleb siết tay tôi và nhắm mắt lại
trong một giây, “Chúng ta sẽ lái xe trong khoảng mười sáu giờ, hoặc ít hơn.
Chúng ta có thể dừng chân nghỉ đêm khi đã gần đến nơi.”
Tôi không thích giọng điệu của
anh. Nó quá…buồn bã và xa cách. “Đâu là nơi chúng ta -?”
“Mèo Con!” anh cảnh cáo. Rồi anh lắc
đầu, “Ý anh là…Livvie. Xin em. Thôi đi.”
Nỗi lo lắng khuấy đảo dạ dày tôi.
Tôi không thích chuyện này chút nào. Tôi siết lấy tay anh, “Anh không cần phải
gọi em là Livvie nếu không muốn thế, Caleb. Thành thật mà nói, chuyện đó khiến
em khá sợ hãi. Anh đang khiến em sợ
hãi.”
Gương mặt Caleb dường như vỡ ra
trong một giây, và tôi thoáng nhìn thấy vẻ buồn bã của anh trước khi anh thả lỏng
ra. “Đừng sợ, Mèo Con. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, anh hứa. Em sẽ không phải sợ
anh nữa đâu.”
“Ý anh là sao, Caleb?” tôi thì
thào.
“Ý là anh sẽ chăm sóc em,” anh
đáp.
“Chúng ta sẽ chăm sóc lẫn nhau. Giờ
em đã mạnh mẽ hơn rồi, Caleb. Dù bất kì chuyện gì xảy đến…bất kì chuyện gì đã xảy ra, chúng ta đều có thể cùng nhau
giải quyết. Được chứ?”
Anh yên lặng rất lâu trước khi trả
lời. “Được.”
“Em yêu anh,” tôi nói.
Im lặng.
Chúng tôi không dừng lại khi không
cần thiết. Chỉ dùng nhà vệ sinh và mua thức ăn mỗi lần dừng lại đổ xăng. Khiến
Caleb phải nói chuyện khá là nản lòng, nhưng dường như anh rất hứng thú với cuộc
đời trước kia của tôi. Tôi tránh nói về gia đình mình – các em trai và em gái,
mẹ tôi. Tôi biết mình sẽ không bao giờ gặp lại bất kì ai trong số họ nữa, và
nghĩ về việc đó thật quá đau đớn để có thể nói thành lời. Giờ tôi đã có Caleb
và anh cần tôi.
Tôi nói về những quyển sách và những
bộ phim mình yêu thích. Tôi đề cập đến giấc mơ viết được một quyển sách mà sau
đó tôi sẽ tự tay chuyển thể thành kịch bản và giữ vai trò đạo diễn. Tôi sẽ là một
người giỏi ở cả ba lĩnh vực. Caleb cười và nói rằng anh thích đọc bất kì thứ gì
tôi viết. Bỗng nhiên tôi thấy lạc quan hơn về tương lai của mình và Caleb, song
tôi cứ liên tục nhìn thấy biển chỉ dẫn đến Laredo, Texas.
“Có gì ở Texas thế?” Tôi hỏi.
“Ngoài cao bồi ra à?” Caleb nói.
Tôi giận dữ nhìn anh. “Anh có việc ở đó, Mèo Con. Được chưa?” Đột nhiên anh
nghiêm túc trở lại.
“Được,” Tôi xìu xuống.
Chúng tôi đã lái xe được gần mười
tiếng khi cuối cùng, sự mệt mỏi cũng thấm vào Caleb. Anh gần như không mở mắt nổi
nữa, và tôi thuyết phục anh rằng chúng tôi cần phải dừng lại bởi tôi không biết
lái xe. Caleb cười tôi, nhưng vẫn tấp vào một khách sạn nhỏ để nghỉ đêm. Nơi
này chẳng có gì đặc sắc, và thật lòng mà nói, mấy người ở bãi đỗ xe khá là đáng
sợ. Đây chắc chắn không phải một điểm đến dành cho du khách.
“Bọn họ chắc chắn sẽ đánh cắp chiếc
xe tải này. Anh biết điều đó mà, phải không?” Tôi nói.
Caleb nhún vai, “Anh sẽ đánh cắp một
chiếc khác vào buổi sáng.” Tôi bật cười; Caleb thì không.
Tôi muốn làm tình, nhưng Caleb đã
ngủ mất trong khi tôi đi tắm. Tôi không có tâm trạng để đánh thức anh. Vào giữa
đêm, anh với sang ôm lấy tôi. Tôi gần như không hề biết chuyện gì đang xảy ra
cho đến khi cảm nhận được miệng anh ở nơi tư mật vẫn còn đau rát của mình. Tôi
chống người trên hai khuỷu tay và nhìn anh liếm láp cho đến khi tôi lên đỉnh
ngay trên lưỡi anh.
Đến lúc anh tiến vào, tôi đã quên
sạch rằng mình đang đau rát thế nào. ‘Mũi giáo’ của Caleb lấp đầy tôi đến độ
tôi chẳng còn để tâm nữa. Tôi hướng những tiếng rên rỉ sung sướng lên xà nhà, không
thèm quan tâm liệu có ai nghe thấy mình không. Caleb có vẻ cũng chẳng màng điều
đó khi anh lên đỉnh bên trong tôi cùng một tiếng gầm. Ý nghĩ về biện pháp an
toàn lướt qua tâm trí tôi, nhưng rồi tất cả những gì tôi nghĩ đến chỉ là Caleb
và những cú thúc ngắn ngủi khi anh tiến vào bên trong tôi để đẩy ra hết những
dư chấn còn lại của cơn cực khoái.
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét