Thứ Tư, 9 tháng 6, 2021

NHỮNG KẺ HẮC ÁM 26

 26

"Dulcie!"

Cô quay nhìn lại khi nghe gọi tên. Jared đang vừa chạy đến vừa vẫy tay với cô. Cô mỉm cười và đứng lên.

"Chào, cảm ơn vì đã chịu đến gặp em gấp như vậy," cô nói, nghiêng tới ôm Jared khi anh ta đã đến đủ gần.

"Không có gì đâu, anh thấy mừng vì em gọi đấy."

Cô nhăn mặt khi nhìn vết bầm trên má anh ta. Con quả thực đã không nương tay.

"Em chỉ muốn nói cảm ơn anh vì đã giúp em ngày hôm qua," cô nói thẳng vào vấn đề khi ngồi xuống trở lại. Họ đang ở giữa công viên, và anh ta ngồi xuống cạnh cô.

"Trời ạ, đừng cảm ơn. Bất kì ai nhìn thấy chuyện anh đã thấy đều sẽ giúp đỡ thôi," anh ta nói.

"Phải, em biết. Nhưng đó vẫn là việc tử tế. Và em cũng muốn nói xin lỗi thay Con," cô tiếp tục. Anh ta gật đầu.

"Không sao. Bọn anh đã nói chuyện một lúc. Anh chàng quả thực có gì đó với em đấy."

"Hẳn là vậy rồi."

"Em biết không," Jared từ tốn nói. "Anh ấy kể với anh rất nhiều chuyện, về Matt..anh trai của em."

"Anh trai cùng mẹ khác cha," cô nhanh chóng sửa lại.

"Anh ấy bảo chuyện quấy rối diễn ra một thời gian khá dài rồi," anh ta tiếp tục.

"Phải. Phải, đúng là vậy. Mọi thứ càng tồi tệ hơn khi em chuyển đến nhà lớn. Điều đó khiến Con phát điên," cô giải thích.

"Anh có thể tưởng tượng được."

"Không," cô lắc đầu. "Kiểu như thật sự phát điên ấy. Tối qua bọn em đã có một trận cãi nhau rất to, anh ấy đã tự đánh mình, đập nát một tá chén đĩa. Anh ấy...anh ấy sẽ làm chuyện gì đó."

Cô nhìn Jared đăm đăm bằng đôi mắt mở to. Cô biết trông mình không được tốt cho lắm; cô chẳng hề trang điểm gì lúc rời khỏi nhà, và đã thức trắng suốt đêm qua. Không ngủ nghê khiến hai bầu mắt cô sưng lên và da thì hơi sạm đi.

"Anh ấy sẽ làm gì?" Jared hỏi. Cô thở dài và vén mớ tóc rối bù ra phía sau tai.

"Một chuyện tồi tệ. Em không biết nữa. Lẽ ra em không nên nói gì cả," cô lầm bầm, gõ gõ những đầu ngón tay lên môi. Anh ta vươn tới và nắm lấy cổ tay cô.

"Không, em nên làm thế. Em phải nói với ai đó. Nếu anh ta còn cư xử thế này, Dulcie, em cần phải tránh xa anh ta ra," anh ta nhấn mạnh, giữ tay cô gần ngực mình. Cô lắc đầu.

"Không. Không phải vậy đâu, anh ấy sẽ không tổn thương em," cô nói, nhưng giọng lại run rẩy.

"Không quan trọng. Em đang sợ hãi, thế đã đủ tệ rồi. Làm ơn đi, Dulcie. Anh biết...anh biết mọi chuyện giữa chúng ta vô cùng kì quái. Nhưng đến cuối cùng, chúng ta vẫn là bạn bè. Ít nhất, anh nghĩ về em như một người bạn. Hãy để anh giúp em," anh ta nhấn mạnh.

"Sau tất cả những gì em đã nói với anh," giọng cô hạ xuống thành một lời thì thầm. "Anh vẫn giúp em sao?"

"Không nề hà."

Dulcie cau mày và quay đi, nhưng lại không rút tay về. Anh ta đang siết lấy những ngón tay cô, gần như là xoa nắn cho chúng. Cô nhận ra anh ta đang cố gắng làm chúng ấm lên; người cô lạnh như băng vậy.

Anh chàng ngốc nghếch, với tôi thì đó là nhiệt độ thường thôi. Cẩn thận, không thì anh sẽ bị tê cóng đấy.

"Lẽ ra em không nên đến đây," cô đột ngột dứng dậy. Anh ta vẫn giữ chặt tay cô.

"Em nên đến. Anh mừng vì em đã đến. Em thật sự đang làm anh hoang mang đấy."

"Em phải đi rồi. Nếu Con phát hiện ra em đã nói với anh chuyện này, anh ấy sẽ..."

"Anh ta sẽ thế nào? Anh không sợ anh ta đâu," Jared nhạo báng. Cuối cùng, cô cũng nhìn xuống anh ta.

"Anh nên sợ."

Rồi cô giật tay lại và chạy về phía xe của mình. Đến khi anh ta đuổi theo được nửa đường, cô đã lái xe đi mất. Cô thở ra một hơi thật sâu và liếc nhìn kiếng chiếu hậu. Gần như không nhận ra được đôi mắt đang nhìn lại mình. Màu hổ phách đang bị nuốt chửng bởi sắc đen u tối. Cô lắc lắc đầu và nhìn thẳng về trước.

Đã hạ xong một người. Còn một người nữa. Tiếp tục thôi.

*

Dulcie gần như chẳng bao giờ gặp mặt mẹ của mình nữa. Kể từ khi dọn ra ngoài, cô chưa một lần quay lại toa xe moóc đó. Chưa từng có lý do để làm vậy, theo như những gì cô nhớ. Nó chỉ là một cái hộp có gắn bánh xe. Một nhà ngục của những-kẻ-sống dở-chết-dở.

Cô chẳng thèm gõ cửa lúc bước vào. Bố dượng của cô đang nằm bất tỉnh nhân sự trên ghế dài, ngáy o o trong khi màn hình TV để mở chỉ toàn nhiễu trắng. Có âm thanh văng vẳng đâu đó từ phía cuối toa xe moóc, rất giống tiếng cót két. Hình như là tiếng đệm lò xo.

"Mẹ ơi!" Dulcie gọi lớn, sau đó nện tay ầm ầm lên tường. Tiếng ngáy trên ghế dài vẫn tiếp tục, nhưng tiếng cót két của đệm lò xo thì dừng lại. Vài phút sau, mẹ cô xuất hiện từ trong phòng ngủ phía cuối toa xe, đang tròng áo vào người.

"Là con sao, con gái!? Chúa ơi, cả thế kỉ rồi nhỉ!" Bà ta thốt lên, bước tới ôm Dulcie vào lòng.

"Đúng vậy. Con chỉ muốn ghé qua xem mẹ thế nào rồi," cô đáp, rúm người lại và cố không hít thở bằng mũi.

"Dễ thương làm sao! Uống trà nhé?"

Dulcie đồng ý, và họ cùng ngồi xuống ở chiếc bàn bé xíu phía đầu toa xe. Trong khi mẹ cô lục tìm vài chiếc cốc sạch, một gã đàn ông bước ra từ cuối toa xe, lớn tiếng hắng giọng trong lúc cài khoá quần dài. Khi đã tống xuất được thứ khiến mình khó chịu, gã ta nhổ toẹt xuống sàn nhà, sau đó gật đầu với hai người phụ nữ trong bếp.

"Chào các quý cô," gã nói rồi nháy mắt với Dulcie trước khi tiến ra cửa trước.

Nếu mình giật bếp ga ra khỏi tường, đường ống dẫn ga sẽ bị vỡ. Một tia lửa thôi, và nơi này sẽ không còn tồn tại nữa. Mình có mang theo diêm không nhỉ?

Mẹ cô rót cho cả hai một chút trà ngọt. Sau đó, họ cùng chuyện phiếm về những chuyện không đầu không đuôi. Mẹ cô huyên thuyên không ngớt về việc khu siêu thị Walmart mới vừa được khai trương, về chuyện bà ta đang nghĩ sẽ tìm một công việc, về việc bà ta hi vọng Matt cũng sẽ tìm được việc làm.

Dulcie nói mỗi lúc một ít đi, để mặc mẹ cô điền vào những khoảng trống đó. Cô nhìn đăm đăm vào người phụ nữ trung niên trước mặt, tự hỏi chuyện gì trong cuộc đời đã biến họ trở thành những con người ở hiện tại. Tessa Bottle giờ chỉ là một cái xác không hồn, sống dở chết dở. Bà ta 'thổi kèn' để đổi lấy cocain, lên giường với người lạ để có được hàng đá, vậy mà bà ta chẳng dùng được bao nhiêu thuốc – đa số đều rơi vào tay chồng của bà ta.

Sao bà ta lại trở thành một chiếc bóng mờ nhạt đến vậy? Dulcie không hề có chút kí ức nào về hình ảnh mẹ trông thật tươm tất. Thật đủ đầy. Có lẽ bà ta đã cho con cái mình tất cả. Có lẽ chính họ đã hút hết mọi sinh khí của bà. Đôi khi, Dulcie có cảm giác sự sống tràn ứ bên trong mình. Như thể cô có quá nhiều năng lượng, không khí và sự tăm tối, đến mức cô có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

"...tự hào về con, ở bên một anh chàng như cậu ta," giọng mẹ cô cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

"Con xin lỗi, gì cơ?" Dulcie lắc lắc đầu, kéo bản thân quay về thực tại.

"Mẹ nghe nói con đang quen với con trai nhà Masters. Con gái của mẹ, với con trai của thị trưởng kia đấy! Không thể tin được. Mẹ đã luôn bảo là con rất xinh đẹp, đúng không? Chỉ cần lâu lâu làm gì đó với tóc tai là được, ngoài ra thì, con rất xinh," mẹ cô thở dài, sau đó với tới sờ sờ đuôi bím tóc của Dulcie. Cô gạt tay bà ta ra.

"Cảm ơn mẹ, con chắc chắn sẽ nhớ điều đó vào lần hẹn hò sau của bọn con," cô bông đùa.

"Cậu ta...cậu ta có nhiều tiền không?"

A, đây rồi. Dulcie cứ thắc mắc là phải mất bao lâu nữa. Cuộc trò chuyện diễn ra quá bình thường cho đến thời điểm đó. Cô nhìn quanh, sau đó ngả người về trước và nở nụ cười bí ẩn.

"Có. Con đã chuyển đến sống ở ngôi nhà lớn của họ rồi. Mẹ à, nó lộng lẫy lắm. Có quá nhiều phòng ngủ, bọn con không biết phải làm gì với chúng nữa kìa. Anh ấy mua cho con rất nhiều quà và đưa con đi rất nhiều nơi, điều đó...giống như một giấc mơ vậy," cô thở dài.

Hoặc một cơn ác mộng. Khó nói lắm.

"Tuyệt vời quá, con yêu. Con biết không, dạo gần đây mọi thứ khá là tệ. Bố dượng con bị thương ở lưng, con biết đấy, và không thể làm việc ở nhà máy được nữa, còn Matt, ôi, nó ốm yếu lắm, bé con ạ. Chúng ta thật sự cần con giúp đấy," bà ta nói với cô. Dulcie cau mày rồi gật đầu.

"Dĩ nhiên rồi, Mẹ. Mẹ chỉ cần nói là được thôi, con thấy mình tệ quá."

Cô lục giỏ xách và lấy ví tiền ra. Con đã đưa cho cô năm trăm đô la vào sáng hôm đó. Lẽ ra cô nên để dành, phòng khi có chuyện khẩn cấp, nhưng vào giây phút đó, cô biết nó có thể được dùng để phục vụ cho một mục đích hay ho hơn. Cô lấy ra một xấp hai mươi đô và đẩy nó qua bên kia bàn. Mắt mẹ cô trông như sắp lồi ra đến nơi.

"Ôi lạy trời, con yêu, cảm ơn con nhé! Cảm ơn rất nhiều! Nói với cậu trai ấy là mẹ cảm ơn," bà ta nói thành một tràng và chộp lấy xấp tiền. Có tiếng cọt kẹt vang lên từ phía sau họ, và khi Dulcie nhìn qua vai, cô thấy bố dượng của mình đã đứng lên, quan sát toàn bộ cuộc trao đổi vừa nãy.

"Bạn trai mày hào phóng ghê nhở," ông ta nói, giọng đầy hoài nghi.

"Đúng thế," Dulcie nói rồi đứng dậy. "Con phải đi đây."

Mẹ cô diễn một màn tạm biệt thật hoành tráng, suốt lúc đó mắt vẫn không rời khỏi xấp tiền. Không đợi bà ta nói hết câu, Dulcie đã rời khỏi toa xe. Lúc bước ra ngoài, cô phát hiện Matt đang đứng cạnh xe của cô. Hắn đang hút thuốc và gạt mớ tàn thuốc lên mui xe. Cô thở dài và bước về phía hắn. Cô đã mong sẽ chạm mặt hắn, nhưng là bên trong nhà kia. Chỉ hi vọng hắn sẽ hỏi han mẹ cô về mục đích của chuyến viếng thăm; hi vọng hắn sẽ điều tra thêm một chút.

"Đến thăm Mẹ và Bố à?" Hắn ta hỏi. Cô dừng lại trước mặt hắn.

"Nghe này," cô bắt đầu. "Tôi đã để lại cho họ rất nhiều tiền. Sẽ còn có thêm nữa, nếu anh chịu để cho tôi yên."

"Không, đó đâu phải một phần thoả thuận, nhớ chứ? Tao chưa bao giờ nói gì về chuyện cho tiền Mẹ cả," hắn cười thầm, sau đó nhả khói thuốc vào mặt cô.

"Matt, anh không hiểu đâu. Tôi không thể... tôi không thể làm chuyện anh muốn được," cô rít lên.

"Mày sẽ phải làm bất cứ điều gì tao bảo, bằng không tao sẽ chạy thẳng đến chỗ cảnh sát," hắn đe doạ.

"Tôi không thể! Matt... anh ấy sẽ...anh ấy sẽ giết anh," cô thì thầm.

Đột nhiên, hắn ta chộp lấy cổ họng cô, xoay người và ấn cô sát vào xe. Cô nín thở khi hắn nghiêng tới gần.

"Ai, thằng nhà giàu á!? Nó không có gan đâu," hắn gầm ghè. Cô lắc lắc đầu.

"Có đấy. Anh ấy đã nói với tôi. Anh ấy đã phát hiện ra mọi chuyện, và đã lên kế hoạch hết rồi," cô nghèn nghẹn nói ra từng chữ một.

"Kế hoạch chết tiệt gì chứ?"

"Làm ơn đi, Matt, hãy tin tôi. Chỉ cần nhận tiền thôi, và sẽ không có ai bị tổn hại cả."

Hắn đập người cô lên xe lần nữa, sau đó giơ điếu thuốc đang cháy đỏ lên trước mặt cô. Cô nhìn chằm chằm khi nó từ từ tiến đến gần hơn, lông mi cô suýt nữa thì chạm vào lớp tàn thuốc đang chực rơi xuống má.

"Mày nói cho tao nghe kế hoạch của thằng nhà giàu đó, hoặc có người sẽ bị tổn hại ngay bây giờ đấy," hắn nói chắc nịch. Cô thở dốc tìm không khí.

"Anh ấy nói sẽ đi tìm anh và bắt anh trả giá. Sẽ san bằng toàn bộ nơi này cùng với anh trong đó. Sau đó, anh ấy sẽ chôn anh bên cạnh đường ray xe lửa," cô nói bằng giọng khò khè.

Hắn ta lùi lại và cô gập người xuống, hít thở lớn tiếng.

"Thằng chó đó tưởng có thể giết được tao sao? Tưởng một thằng nhà giàu phải gió có thể giết được tao à!? Thằng hạ tiện. Tưởng nó có thể mua đứt tao bằng tiền của nó, tưởng có thể đe doạ gia đình tao," Matt gầm ghè, đi đi lại lại. Dulcie cuối cùng cũng có thể đứng thẳng lên, tay xoa xoa cổ họng.

"Tôi nói thật đấy, Matt. Anh ấy nguy hiểm lắm. Anh ấy sẽ tổn hại anh, anh ấy sẽ tổn hại họ," cô nhấn mạnh, hất đầu về phía toa xe.

"Mặc xác. Mày đi nói với thằng khốn đó, tao sẽ đến nhà của nó và huỷ hoại nó. Xem nó có thích chuyện đó không? Có thể, tao sẽ 'chơi' cả cô bạn gái bé nhỏ của nó ngay trước mặt nó," hắn gợi ý, di chuyển đến gần cô lần nữa. Cô trượt xuống theo thân xe.

"Cầm lấy tiền đi. Tôi đã để lại năm trăm đô bên trong nhà rồi," cô nói với hắn.

"Năm trăm sao!?"

"Phải, sáng này anh ấy đã cho tôi, tôi---"

"Thằng hạ tiện đó cho mày năm trăm đô là?"

"Phải. Bố mẹ anh ấy khá giả lắm. Tôi nghĩ...tôi nghĩ có lẽ nếu anh có được tiền, anh sẽ bình tĩnh lại," cô thừa nhận. Một nụ cười xấu xa kéo giãn gương mặt hắn.

"Ồi, tao bình tĩnh mà. Tao đang cực kì bình tĩnh."

"Làm ơn đi, Matt. Anh ấy điên lắm. Tôi thật sự rất sợ," giọng cô chỉ còn là lời thì thầm. Cuối cùng, hắn ta nhìn thẳng vào mắt cô.

"Tốt. Mày nên thế. Giờ thì đi nói với thằng khốn đó, nó nên sợ đi là vừa."

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét