Hiển thị các bài đăng có nhãn NHỮNG KẺ HẮC ÁM. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn NHỮNG KẺ HẮC ÁM. Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 1 tháng 8, 2021

NHỮNG KẺ HẮC ÁM - ĐOẠN KẾT

Phần kết

“Dừng lại đi.”

“Em mới dừng ấy.”

“Em có làm gì đâu. Dừng lại!

“Em có máu buồn đâu phải lỗi do anh.”

“Thề có chúa, nếu anh không---”

Hai người đây rồi!” giọng nữ the thé hét lớn. Một cô nàng tóc nâu trong bộ đầm maxi bồng bềnh đi nhanh về phía họ, tay vẫy vẫy. Theo sau cô ta là một người đàn ông.

Ố ồ, chúng ta bị bắt được rồi.”

“Ngài Ford, người phụ nữ đáng yêu này là Shannon Cork,” cô nàng tóc nâu, tên Carmen Enger, giới thiệu họ với nhau. “Và đây là chồng cô ấy, Michael Cork.”

Người phụ nữ được giới thiệu là Shannon nở nụ cười rạng rỡ, bắt tay với Ngài Ford. Người đàn ông là chồng cô cũng mỉm cười, nhưng không đưa tay ra. Thay vào đó, anh vòng tay quanh eo vợ mình.

“Quả là vinh hạnh! Tôi rất vui được gặp cô, Cô Cork. Phải nói là tôi rất thích---” người đàn ông bắt đầu nói, nhưng người chồng đã giơ tay cắt ngang.

“Tôi xin lỗi, rất xin lỗi, nhưng anh có thể thứ lỗi cho chút tôi một chút không? Tôi quên mất mình có chuyện cần nói với vợ,” anh xin lỗi, kéo kéo cô và bước lùi lại. Nhưng cô vẫn đứng yên.

“Nhưng anh yêu, Carmen chỉ vừa đưa anh ấy sang đây thôi mà, chúng ta không thể---”

“Làm ơn mà, Shannon.

Cô nhìn anh chằm chằm trong một giây, đôi môi mím chặt, sau đó thở hắt ra và quay sang các vị khách của họ. Xin được thứ lỗi và hứa sẽ quay trở lại. Sau đó, cô theo anh ra khỏi phòng. Anh giữ chặt cánh tay cô và kéo cô đi vòng qua toà nhà, lôi cô ra ngoài bãi biển.

“Thế là thế nào?” Cô rít lên, đánh vào tay anh khi họ đã đi khuất tầm nhìn những người khác.

“Khi anh bảo là muốn nói chuyện với em, có nghĩa là anh muốn nói chuyện với em ngay lập tức,” anh giải thích. Cô đảo mắt.

“Em không nói chuyện đó.”

“Vậy thì chuyện gì?”

“Em ghét bị anh gọi là Shannon.”

Constantine bật cười lớn. Giọng cười mà cô yêu thích vô cùng.

“Em muốn anh phải làm gì? Anh đâu thể gọi em bằng tên thật được.”

Dulcie thở dài và bước ra xa khỏi anh, tiến đến chỗ một cây cọ bị ngã ở rìa bãi biển. Cô ngồi xuống nền cát và tựa vào thân cây.

“Trời ạ, sao em lại đồng ý cái tên Shannon chứ. Nghe thật…yểu điệu,” cô phàn nàn. Anh lại cười và ngồi xuống cạnh cô.

“Này, anh thích tên Shannon. Khi đó chúng ta đang vội mà. Lần sau nếu cần phải lẩn tránh luật pháp, chúng ta sẽ lên kế hoạch kĩ càng hơn, và em có thể chọn bất kì cái tên nào em muốn.”

Chỉ mất khoảng mười hai giờ đồng hồ lái xe từ Fuller đến Miami. Họ đã phải dừng lại ở Roanoke, Virginia để cô được khâu vết thương. Anh đã đâm sát rìa lồng ngực cô, không hề trúng với bất kì cơ quan nội tạng nào, nhưng máu vẫn chảy lênh láng.

Con đã mua danh tính mới cho cả hai ở Miami. Khi đó, cô đang ở trạng thái mơ mơ màng màng do thuốc giảm đau, nên mãi đến lúc họ đáp xuống đảo Martinique của Pháo, cô mới biết mình có tên mới.

Nhưng thật ra thì, được sống một cuộc đời hoàn toàn mới ở vùng Caribbean, cùng với người đàn ông cô yêu, nơi mà không ai biết Dulcie của ngày xưa, nơi cô có thể là bất kì ai mà cô muốn, cũng xem là một sự đổi chác công bằng cho một cái tên mà cô chả mấy bận tâm.

“Thế chuyện khẩn cấp là gì vậy? Sao lại kéo em ra ngoài này? Người đàn ông đó sẽ mua gì đó đấy,” cô nói, hất đầu ra hiệu về phía toà nhà mà họ vừa rời khỏi. Ánh sáng và âm thanh truyện trò lan tràn trong không khí của buổi đêm. Đây là một buổi triển lãm nghệ thuật, được một trong những xưởng tranh hàng đầu ở Martinique tổ chức. Dulcie chính là nghệ sĩ chủ đạo của buổi triển lãm.

“Thì sao? Chúng ta đâu cần tiền,” Con nhắc cô nhớ, sau đó nằm thượt ra ngay cạnh cô trên bãi cát.

“Vấn đề không phải là tiền, Con. Chỉ là thật tốt khi biết được tác phẩm của em được treo trong nhà ai đó,” cô cố giải thích. Anh khịt mũi và kéo lớp vải đầm mỏng như sa của cô lên, để lộ ra bộ bikini trắng cô mặc bên dưới đó.

“Ý em là tác phẩm của Shannon Cork được treo trong nhà ai đó à,” anh chỉnh lại. Cô đánh nhẹ vào gáy anh.

“Đừng khiến em làm anh đau nhé.”

“Ồ, cứ nói chuyện kiểu đó đi, chúng ta sẽ không quay lại buổi tiệc được nữa đâu.”

Anh rải những nụ hôn lên bờ hông cô, tiến dần lên vết sẹo xấu xí nằm ở một bên thân mình cô. Đã một năm trôi qua, nhưng nó vẫn còn rất nhạy cảm. Vết sẹo nổi bần bật trên làn da ngăm đen hiện tại của cô. Vẻ rám nắng đó vô cùng hợp với mái tóc nâu mà cô đã nhuộm. Anh hôn lên cả vết sẹo kia.

“Sao anh phải làm nó to thế này chứ,” cô thở dài, chải những ngón tay qua tóc anh.

“Cảm ơn trời vì Matt đã mang theo con dao đó – con dao gấp bé tí mà anh định dùng sẽ không để lại được dấu vết đẹp thế này đâu.”

“Đẹp sao? Con à, nó to khủng khiếp, và em cứ nghĩ nó sẽ không ngừng chảy máu đấy.”

“Mấu chốt là ở đó – họ phải tin rằng em đã chết rồi, rằng anh đã giết em,” lần thứ một trăm, anh đưa ra lời giải thích.

“Lần cuối cùng xem tin trên mạng, em thấy họ vẫn để mở vụ án đấy,” cô nói. Anh khịt mũi.

“Phải rồi, và lần cuối cùng anh đọc tin, hồn ma của em vẫn nằm trong top những điểm thu hút mới nhất ở Tây Virginia. Nhiệm vụ cực kì thành công, Dulcie ạ.”

Cô bật cười và nằm duỗi người bên anh trên mặt đất.

“Vô cùng tuyệt diệu. Chúng ta vô cùng tuyệt diệu,” cô thở dài, lướt tay lên vết sẹo trên da mình.

“Chúng ta tỏa sáng như những ngôi sao vậy, cô gái nhỏ,” anh tán thành, những ngón tay anh lướt theo tay cô.

“Anh biết không, em thật sự rất thích vết sẹo,” cô thừa nhận.

“Tốt. Nhờ cú đâm đó em mới chịu thừa nhận em yêu anh,” anh nhắc cô nhớ.

“Lời đó cần được nói ra khi đổ máu mà,” cô thì thầm.

“Chà, đêm đó em chắc chắn đổ rất nhiều máu.”

“Em yêu anh nhiều chừng đó đấy.”

Rồi anh hôn cô. Kể cả sau một năm. Kể cả sau khói lửa, giết người, sống trong bóng tối, yêu đương trong bóng tối, hôn anh vẫn mang cảm giác giống hệt thời cô mười bảy tuổi. Như thể tất cả những điều yêu thích của cô hoà làm một. Như thể mọi giấc mơ, mọi cơn ác mộng, cô từng có.

Vẫn là cảm giác cổ tích đó.

“Anh đã rất muốn hỏi em chuyện này,” anh thầm thì, thay đổi tư thể để nằm lên người cô.

“Hmmm, là gì thế?” cô hỏi, ngửa đầu ra sau để anh có thể hôn lên cổ cô.

“Anh muốn biết,” anh thì thào, lưỡi di chuyển giữa hai bầu ngực cô. “Khi nào chúng ta lại được làm kẻ xấu lần nữa?”

Cô cười tươi rói.

“Anh yêu, em cứ tưởng anh sẽ không bao giờ hỏi chứ.”

Thứ Năm, 22 tháng 7, 2021

NHỮNG KẺ HẮC ÁM 30

 30

Thị trấn Fuller nhỏ bé, ở Tây Virginia, bị rúng động bởi một chuỗi những sự việc diễn ra vào tối muộn hôm Thứ Ba.

Một cuộc gọi đến 9-1-1 yêu cầu đưa xe chữa cháy đến dinh thự nhà Masters, toàn bộ toà nhà đã chìm trong biển lửa khi họ đến nơi. Khi vẫn còn chưa kiểm soát được sự thể thì một cú điện thoại thứ hai gọi đến – trạm xe lửa cũ cũng đang bốc cháy. Một chiếc xe cứu hoả thứ hai được điều đến để giải quyết việc đó. May thay, ngọn lửa kia dễ giải quyết hơn, và đến sáng, các nhân viên điều tra đã có thể xem xét khu vực bên trong đã bị huỷ hoại bởi khói.

Phải đến gần cuối ngày hôm sau, họ mới có thể vào được bên trong nhà Matsers, và thứ họ tìm thấy không hay ho chút nào. Có ba xác người trong đống đổ nát, tất cả đều bị thiêu cháy trầm trọng. Ngài Jebediah Master được nhận diện dễ dàng nhờ hồ sơ nha khoa, nhưng có một chuyện rất kì lạ. Các điều tra viên sau đó đã quả quyết rằng, Ngài Masters đã chết từ lâu trước khi vụ cháy xảy ra. Thêm nữa, vụ hoả hoạn rõ ràng không phải một tai nạn – nền đất xung quanh khu vực phía sau ngôi nhà ướt đẫm xăng, và các thùng kim loại đựng xăng bị cháy xém cũng được tìm thấy trong một vài căn phòng.

Chiều cao của hai xác người còn lại hoàn toàn loại trừ khả năng Constantine Masters là một trong số đó, nhưng không ai từng nhìn thấy anh chàng kể từ ngày vụ cháy xảy ra. Ngay lập tức, anh trở thành tình nghi số một, quả là một cú sốc với toàn bộ thị trấn.

Thật ra là, chỉ một phần thị trấn thôi.

Jared Foster đã đứng ra quả quyết rằng Constantine chính là người gây ra vụ cháy, hơn nữa, anh cũng đã làm gì đó với Dulcie Travers, cô gái được cho là đang hẹn hò với Con. Jared khẳng định Dulcie đã đến tìm anh ta và thừa nhận đang sợ hãi Con, anh ta cũng đã đích thân chứng kiến cách hành xử kì quặc của Con với cô.

Xác người anh cùng mẹ khác cha của Dulcie, Matthew Reid, được tìm thấy trong trạm xe lửa. Hắn ta đã bị giết chết một cách dã man. Rất nhiều vết máu được tìm thấy ở hiện trường, nhưng không phải tất cả đều từ thương tích của Matthew. Kết quả xét nghiệm cho thấy máu trên ban công và máu trên nắm tay của Matt đều thuộc về Constantine Masters. Một mảnh răng vỡ của Con cũng được tìm thấy, chứng tỏ đã có ẩu đả xảy ra.

Xét nghiệm cũng nhanh chóng hé lộ phần lớn máu là của Dulcie Travers. Có cả một vũng nhỏ trên tầng hai, sau đó là là một vệt kéo dài dẫn xuống cầu thang, ra khỏi cửa và đến tận phần đường sắt giao với đường bộ. Từ nơi đó, vệt máu biến mất vào trong rừng.

Rất nhiều cuộc điều tra đã được tiến hành để tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra. Mẹ của Dulcie đã thừa nhận rằng, vào ngày xảy ra vụ cháy, con gái bà ta đã đến và hành xử rất lạ thường. Rằng con trai bà ta cũng có nói gì đó khá kỳ quặc về cặp đôi. Cảnh sát bang được huy động, nhưng không có kết quả. Trong khi vụ cháy ở nhà Masters và trạm xe lửa được khẳng định là hành động cố ý, vẫn không có chút manh mối nào về chuyện đã xảy ra với cặp đôi trẻ tuổi.

Dĩ nhiên là có nhiều lời bàn tán. Rằng đây là một vụ buôn bán ma tuý bất thành. Rằng Con đã phát điên và giết chết Dulcie, sau đó tự sát, để mặc xác của họ cho đám gấu rừng. Hay anh đã chôn xác cô trong rừng rồi bỏ trốn; cả tài khoản ngân hàng của anh và cha anh đều đã được rút sạch. Đó có vẻ là kịch bản hợp lý nhất.

Cả thị trấn bị rúng động trong một thời gian dài, nhưng khi mùa hè chuyển thành mùa thu, câu trả lời vẫn biệt tăm, và khi thu chuyển thành đông, mọi chuyện chìm vào quên lãng. Dinh thự Masters bị tháo dỡ, và đến hè năm sau, trạm xe lửa cũ đã trở nên nổi tiếng vì bị ám. Người ta kéo đến từ khắp nơi trong bang để xem có thể nhìn thấy hồn ma của cô gái trẻ hay không. Một linh hồn không được an nghỉ, bị đoạ đày phải lang thang trong nhà ga sau khi bị người yêu sát hại.

Ngay sau vụ cháy, Jared Foster đã ly dị trong âm thầm. Anh ta giành được quyền nuôi con gái và dọn đến sống trong một căn hộ nhỏ. Sau đó, anh ta cũng giành được quyền nuôi đứa con trai mới sinh. Rồi anh ta bắt đầu dành dụm tiền, đến mùa hè tiếp theo, anh ta đã có đủ tiền để chuyển đi. Anh ta sẽ rời khỏi Fuller. Điều mà lẽ ra anh ta nên làm ngay sau khi tốt nghiệp. Điều mà lẽ ra Dulcie nên làm.

Và khi lái xe ngang qua trạm xe lửa cũ, anh ta lướt mắt nhìn khắp nơi. Nhẹ nhàng nhấc chân khỏi chân ga. Có một khung cửa sổ trên tầng hai, và trong một giây, anh ta nghĩ mình đã nhìn thấy có người đứng đó. Một người với mái tóc vàng sẫm và đôi mắt sáng màu hổ phách. Một người luôn tồn tại ở một phân tầng khác so với anh.

Anh xin lỗi vì đã không thể giúp được em, Dulcie, nhưng dù sao đi nữa…cảm ơn em vì đã giúp anh.

Thứ Hai, 12 tháng 7, 2021

NHỮNG KẺ HẮC ÁM 29

29

Cành và nhánh cây quất vào mặt cô, cắt vào hai bàn chân trần của cô khi Dulcie lao như bay trong rừng. Cô đang hít thở nặng nhọc, cố chạy nhanh nhất có thể. Cô có cảm giác như mình đã chạy rất lâu rồi, nhưng sự thật cô biết mình vẫn chưa chạy đủ xa. Vẫn chưa.

Khi chạy đến được bìa rừng, cô bất ngờ hét lên vì bị trượt chân và ngã xuống sườn đồi. Hay nói đúng hơn là một con đường được đắp cao. Cô ngã lộn nhào qua những bụi cây và thảm cỏ cho đến khi va mạnh vào thứ gì đó rất cứng. Cô rên rĩ xoa xoa xương sườn rồi quỳ gối dậy. Nhìn xuống xem mình đã va phải thứ gì.

Đường ray xe lửa. Cô đã chạy thẳng đến chỗ đường ray xe lửa. Nhà Con chỉ cách trạm xe lửa bỏ hoang khoảng hai dặm, và khi cô ngẩng đầu lên, toà nhà to lớn lù lù hiện ra trước mặt cô. Cô quệt mặt rồi đứng lên và lại tiếp tục chạy. Lao nhanh xuống đoạn giữa đường ray.

Cô đẩy người leo lên thềm sân ga và băng qua nó. Cánh cửa đầu tiên cô chạy ngang đã bị khoá – có ai đó đã quấn dây xích quanh tay vịn cửa và khoá lại bằng ổ khoá. Cô lớn tiếng chửi thề và nhanh chóng tiến đến cánh cửa tiếp theo, chỉ để phát hiện ra nó cũng đã bị xích lại nốt. Chuyện này thật bất ngờ; nếu tất cả cửa đều bị khoá, cô không chắc mình phải làm gì nữa.

Nhưng đến cánh cửa cuối cùng, nó lại đột ngột mở tung ra trước cả khi cô chạm tay vào nắm cửa. Cô thét lên khi một cánh tay thò ra và tóm lấy phía trước áo thun của cô. Rồi cô bị lôi vào bên trong toà nhà.

“Mày đang làm cái đếch gì ở đây,” một giọng nói rít lên bên tai cô và một cánh tay quấn quanh cổ họng cô. Ban đầu cô thấy hơi sốc, nhưng khi nhận ra chủ nhân của giọng nói kia, cô liền thở phào nhẹ nhõm.

“Matt. Tạ ơn trời,” cô thì thào, nắm chặt lấy cổ tay hắn ta. Hắn kéo cô lùi sâu hơn vào bên trong nhà ga.

“Đến để giết luôn tao à!?” Hắn hét lên. Cô lắc đầu.

“Tôi nói rồi. Tôi đã cảnh báo anh rằng anh ấy điên lắm,” cô nhanh chóng nói. “Anh ấy đã thiêu rụi căn nhà, để xoá hết bằng chứng. Tôi đã bỏ chạy.”

“Thằng chó đó đã giết bạn bè của tao,” giọng hắn bỗng trở nên run rẩy. Matt đang sợ. Cô nhắm mắt lại trong một giây.

“Tôi biết. Anh ấy cũng sẽ giết luôn tôi,” cô thì thầm.

“Mặc xác chuyện đó. Mặc xác tất cả đi,” hắn gầm ghè rồi đột ngột buông cô ra. Cô hơi loạng choạng, sau đó xoay lại nhìn hắn tiến về phía cầu thang. Cô định đi theo, nhưng lại kêu lên đau đớn vì bị thứ gì đó cắt vào bàn chân.

Kính vỡ vương vãi khắp mặt sàn – chắc chắn Matt đã đập vỡ cửa sổ để vào được bên trong toà nhà. Cô thận trọng nhón chân tránh những mảnh vỡ khác, để lại phía sau những giọt máu khi bước lên cầu thang.

“Anh đang làm gì vậy?” Cô hỏi, cố căng mắt ra để nhìn rõ hắn ta. Dù được ánh sáng từ những được ngọn đèn trên đường cao tốc rọi vào, bên trong vẫn tối mù.

“Tao cần thứ này,” hắn hằm hè, và khi tiến đến đứng cạnh hắn, cô nhìn thấy trên tay hắn là một ống thuỷ tinh nhỏ. Nó có phần đuôi phình to ra như một cái bát lớn, hắn bật bật lửa và hơ phía bên dưới đó.

Lạy chúa, hắn đã nhìn thấy bạn mình bị giết, vậy mà vẫn có thể đến đây để phê pha. Không biết hắn có nghe thấy âm thanh bên ngoài không nhỉ?

“Chúng ta phải làm gì đây!?” Cô đột ngột gào lên, ngồi sụp xuống ngay cạnh hắn. Giọng cô lan khắp toà nhà cũ kĩ, vang vọng xuống những bậc thang.

“Mẹ kiếp, tao không biết! Nó là thằng bạn trai điên loạn của mày mà!” Hắn rít. Cô gật đầu và bắt đầu gặm cắn móng tay.

“Tôi không biết. Tôi không hề biết kết cục sẽ như thế này,” cô lầm bầm, liếc nhìn xung quanh. Tìm kiếm một món vũ khí. Nhưng chẳng có gì cả. Matt đang quỳ trên một chiếc đệm trông cực kì bẩn thỉu, với một tấm ga nhàu nhĩ bên trên đó. Thêm vài quyển truyện tranh cũ và một số hộp đựng thức ăn, tất cả chỉ có thế. Không có gì hữu dụng cả.

“Nó sẽ không động vào chúng ta được đâu,” Matt hít thêm một hơi thuốc nữa. “Nó đếch có thể chạm vào tao. Ở đây thì không. Tao đã bảo nó đừng đến nhà của tao rồi.”

Dulcie nghe thấy một tiếng ồn khác nữa và quay ngoắt đầu lại, nhìn phía sau mình. Họ đang núp dưới dãy ban công nhìn xuống tầng dưới nhà ga. Nó cũng che mất đi tầm nhìn phía cầu thang của cô. Thật nhẹ nhàng, cô bắt đầu lùi về phía bức tường ở đằng xa.

“Anh không hiểu đâu,” cô thì thào, từ từ di chuyển cách xa Matt hơn.

“Ồ, tao hiểu chứ,” hắn vừa ho vừa nói, sau đó rít thêm một hơi nữa từ ống thuỷ tinh.

“Đây nhà của anh ấy.”

Một khung cửa sổ ở tầng dưới bị đập vỡ, khiến Dulcie giật mình hét lên. Cô nép sát vào tường và co người lại như một quả bóng. Nhưng Matt thì đã tìm được nguồn sức mạnh mới từ lượng chất kích thích đang chảy tràn trong cơ thể. Hắn nhảy bật dậy và nghiêng người qua ban công.

“Mày muốn kiếm chuyện với tao à!? Không còn trốn trong phòng tối nữa sao, thằng nhà giàu!” Hắn hét lớn. Có tiếng nện rầm rầm vang lên từ bên dưới họ, một vật gì đó bằng kim loại đang liên tục dộng xuống nền đá hoa cương.

“Mày là người đã ngắt nguồn điện,” giọng của Con vang đến chỗ họ. “Tao vẫn có thể giết được bạn bè của mày dù đèn sáng mà.”

“Thằng chó chết, tao sẽ phanh thây mày ra,” Matt đe doạ, và Dulcie hơi kinh ngạc khi hắn rút một con dao lớn từ bên trong quần ra. Nhìn lại lần nữa, sự ngạc nhiên của cô chuyển thành một cơn sốc – đó là dao của Con, trong nhà bếp của anh. Rất dễ nhận ra vì đó là một con dao cực kì đặc biệt. Hiệu Wolfgang Puck, sắc lẻm, và toàn bộ con dao – từ lưỡi cho đến cán – đều có màu đỏ tươi. Đó cũng là con dao Con đã dùng để cắt dây cho cô sau khi trói cô vào khung giường. Chắc chắn Matt đã đánh cắp nó khi đi rình rập quanh ngôi nhà.

“Cô ấy có trên đó không?”

“Ai!?”

“Cô Gái Quàng Khăn Đỏ,” Con bật cười. Matt liến nhìn xuống cô, và cô vòng hai cánh tay quanh đầu gối.

“Có. Bạn gái của mày đã chạy đến chỗ tao đấy. Cảm thấy sao hả, đồ tâm thần?”

“Cảm thấy tao cần phải lấy lại tài sản của mình.”

“Thử xem, đồ chó chết. Mày thử xem!”

Dulcie đã di chuyển đến gần nơi đối diện cầu thang, như thế cô có thể nhìn thấy được khi nào thì Con bắt đầu đi lên. Mái tóc nâu rối bù của anh hiện ra, sau đó là gương mặt anh, nhưng trời quá tối nên không thể nhìn thấy được cảm xúc trên đó. Khi nhìn thấy vồng ngực anh, cô suýt nữa thì bật cười – anh đã ăn mặc chỉnh tề trước khi đến trạm xe lửa, trên người anh là chiếc áo khoác gắn huy hiệu, chiếc áo từ thời trung học. Trông anh giống hệt trong bức tranh cô đã vẽ, rất nhiều năm về trước.

Bóng đen mang hình dáng người đàn ông, xuất hiện và làm những điều cực kì xấu xa giữa màn đêm. Cô không mặc áo có mũ, nhưng áo cô đã bị nhuốm sắc đỏ. Dính đầy máu tươi.

Cũng khá giống rồi.

“Hắn ta có chạm vào em không?” Con hỏi khi vừa lên hết cầu thang.

“Không,” cô thì thào.

Anh quay về phía Matt, và cuối cùng cô cũng nhìn thấy thứ đã gây ra âm thanh ầm ầm ban nãy. Anh đã mang theo chiếc xẻng ở nhà, chính là chiếc xẻng cô đã dùng để phá cửa thoát ra khỏi phòng. Là chiếc xẻng anh đã dùng để đào xác cha mình lên. Anh để cho lưỡi xẻng cạ trên mặt đất trong lúc bước đi, ngang qua chỗ cô đang ngồi.

“Mày nghĩ thứ đó dọa được tao à!?” Matt hét to hết mức có thể, nước bọt văng phì phì từ miệng hắn. “Lại đây, thằng khốn! Lại đây!”

Con vung xẻng, hất con dao ra khỏi tay gã đối diện. Nó bay ‘hạ cánh’ xuống tấm đệm trong góc phòng, nhưng Matt thì lại chẳng có vẻ gì là sợ hãi. Hắn vung tay còn lại và đấm thẳng vào một bên đầu của Con. Chiếc xẻng rơi xuống đất và Matt ra đòn thêm lần nữa, khiến anh loạng choạng lùi về sau. Dụng cụ làm vườn kia bị đá văng đi, trượt trên sàn cho đến khi dừng lại trước mũi chân cô. Cô nhắm nghiền hai mắt lại một lúc.

Không sao đâu. Tất cả sẽ ổn thôi. Ổn thôi. Ổn. Hai chữ cái nhỏ bé đổi lại ba từ ngắn ngủi kia. Mọi chuyện chắc chắn phải ổn.

Khi Dulcie mở mắt ra, hai người thanh niên đang vật lộn với nhau. Rõ ràng Con là người to con hơn, mạnh hơn, nhưng Matt đã được ‘bơm đầy’ ma tuý, hắn đã không còn biết đau nữa rồi. Nên khi Con tung cú đấm vào mặt hắn, gã nghiện hút vẫn không hề hấn. Hắn gào lên và xông về trước, đâm thẳng vào Con, khiến cả hai bị đẩy về sau.

Họ bấp bênh nơi đầu cầu thang, và Dulcie hét lên khi thấy hai người có nguy cơ ngã xuống. Nhưng Matt đã tóm lấy vạt áo khoác của Con và ném anh sát vào ban công. Ngay lập tức, hắn liên tục thoi vào người thanh niên to con hơn, giáng những cú đấm xuống khắp nơi trên cơ thể anh.

“Giờ thì ai sợ ai, hử? Ai sẽ bị giết đây!?” Matt gào thét. Hắn tung cú đấm móc vào quai hàm Con, và Dulcie nhìn thấy máu phun lên trong không khí.

Cô chầm chậm đứng lên, và qua vai Matt, cô nhận ra, con sói lớn độc ác thật sự có thể đổ máu. Nó đang chảy ra từ miệng anh, rỉ dọc xuống một bên má anh. Thế nhưng, anh vẫn nở nụ cười tuyệt đẹp đó. Để lộ ra những chiếc răng nanh mà cô biết có thể nuốt chửng mình rất nhanh.

“Sẽ rất khó để tao giết mày…trong khi mày đã chết rồi,” Con thở dài. Matt hét lớn và đấm vào mạng sườn, khiến anh phun ra nhiều máu hơn nữa.

Đồ tâm thần chết tiệt! Tao không sợ mày đâu!” Matt gào thét.

Có tiếng rin rít chói tai vang lên trong không gian nhỏ hẹp. Là âm thanh cọ xát ban nãy. Dulcie bước tới vài bước, cho đến khi cô đứng ngay phía sau Matt, và nhìn xuống Con. Đôi mắt xanh to tròn của anh cuối cùng cũng khoá chặt mắt cô khi anh nhìn cô.

“Tốt, bởi vì tao không phải người mày nên sợ,” anh thì thầm.

Matt chỉ vừa ngoảnh nhìn qua vai khi Dulcie hét lên và vung xẻng. Mặt phẳng của lưỡi xẻng đập thẳng vào mặt hắn, đủ mạnh để khiến hắn văng ngược ra sau. Người hắn vừa va vào tường thì cô lại ra tay lần nữa, lần này đập thẳng vào ngực hắn. Matt kêu lên đau đớn, nhưng cô đã chẳng còn nghe thấy gì nữa. Chiếc xẻng đập thẳng xuống đầu hắn, khiến hắn ngã khuỵu.

“Không chịu để cho tôi yên!” Cô hét lên, chậm rãi đi vòng quanh hắn.

“Sao…mày đang…” Matt phát ra tiếng ùng ục. Giờ thì hắn mới là kẻ phải phun ra máu.

“Tôi đã nói rồi. Tôi đã cảnh báo anh là đừng có chạm vào tôi. Tôi đã nói là sẽ có chuyện tồi tệ xảy ra. Chúa ơi, anh thật kinh tởm, muốn cưỡng hiếp cả em gái mình,” cô nói. “Và anh lại còn đưa cả đám bạn khỉ gió của mình đến nữa chứ! Anh muốn tiệc tùng, đúng không? Cầu được ước thấy ngay đây! Chúc vui vẻ nhé, Matty? Đám bạn của anh đã vui đến nổ tung đấy.”

“Làm ơn…làm ơn,” hắn thều thào. Cô cười vào mặt hắn.

“Anh đùa tôi đó à?”

Một cú vung xẻng từ dưới lên với đích đến là cằm của hắn. Cô đã dùng cả hai tay, dồn toàn bộ lực vào đó, khiến hắn ta bị hất khỏi mặt đất. Khi Matt ngã ngửa ra, thêm nhiều máu nữa phun lên không trung. Từ phía sau lưng, cô nghe thấy tiếng Con vỗ tay.

“Trình diễn đẹp lắm, cô gái nhỏ.”

Dulcie đứng phía trên Matt, hai chân ở hai bên thân mình hắn, rồi cô hạ người và ngồi hẳn lên ngực hắn. Cô nghiêng đầu sang một bên và lướt mắt khắp gương mặt hắn. Có thể hắn đang khóc, cô không biết nữa. Có quá nhiều máu. Nhưng chắc chắn hắn đã mất thêm vài cái răng, không sai vào đâu được.

“Sao anh lại không chịu để tôi yên?” Cô thở dài, quệt một ngón tay qua gương mặt nát bươm của hắn. Dọn đường để nước mắt chảy xuống.

“Tôi xin lỗi,” hắn vừa ho vừa nó.

“Ồôôô, quá muộn rồi, Matt. Muộn lắm rồi, đúng không?” Cô thì thầm đáp lại, sau đó đứng lên.

“Mày…mày là một con khốn điên loạn. Điên loạn,” cuối cùng hắn cũng lên tiếng với vẻ khoái trá.

Dulcie sững lại trong một giây và nhìn xuống hắn. Nhìn sâu vào mắt hắn và cố phân tích cảm giác của cô. Cảm giác thật sự của cô. Cô đã dụ hắn đến nhà Con, cô đã để Con giết chết bạn bè hắn, và sau đó cô đã thuyết phục hắn rằng cô đang sợ hãi và cần hắn bảo vệ. Những chuyện đó quả là xấu xa. Cực kì, cực kì xấu xa.

mày là một con khốn điên loạn…

“Tốt hơn anh nên tin như thế đi,” cô thì thầm.

Rồi cô nắm chặt xẻng bằng cả hai tay, nhấc nó lên cao trước khi cắm thẳng lưỡi xẻng xuống, xuyên qua đầu hắn.

“Em mất hơi nhiều thời gian đấy.”

Dulcie buông cáng xẻng ra và loạng choạng lùi lại. Chiếc xẻng vẫn đứng vững như cũ. Cô khá chắc mình đã cắm xuyên qua hộp sọ của hắn và đâm hẳn xuống mặt đất.

“Ý anh là sao?” cô hỏi, chùi tay lên phía trước áo thun. Cô nhìn qua vai, nhưng Con không còn đứng cạnh lan can nữa. Anh đang ở gần chiếc giường tạm bợ của Matt và đang di chuyển về phía cô. Có lẽ vì quá đắm chìm trong khoảnh khắc đó nên cô không hề nhận ra anh đã đổi chỗ đứng.

“Tên đần đó đã làm vỡ răng anh,” Con nói và phun ra nửa chiếc răng hàm. “Anh đã bắt đầu nghĩ em thích để hắn đá đít anh đấy.”

“Anh đã bảo muốn DNA của mình giây khắp nơi mà,” cô nhắc anh trong lúc cào hai tay lên tóc.

“Anh muốn ở đây trông như đã có một cuộc vật lộn, và em đã kháng cự. Anh đâu muốn có thiệt hại vĩnh viễn,” anh giải thích, xoa xoa những ngón tay lên má. Sau đó, anh dùng cả bàn tay để chùi đi vết máu trên mặt mình.

“Biết nói gì đây? Em thích thấy anh đổ máu,” cô thở dài, lia mắt qua những vệt máu mà anh đã phun khắp nơi.

“Em thật xuất sắc,” anh nói với cô, đưa tay chạm vào cô.

“Anh đã nhốt em trong phòng,” cô gầm ghè khi nhớ lại sự việc nho nhỏ đó. Mắt cô trừng lên đầy giận dữ.

“Anh không tin em có thể ra tay,” anh bật cười, lướt những ngón tay qua tóc cô. “Anh phải là người giết bọn chúng, không phải em, nhưng anh biết, nếu có dù chỉ nửa cơ hội thôi, là em sẽ lao ra và giết chết ai đó mà không hề suy nghĩ.”

“Cũng đúng.”

Kế hoạch đó là, dẫn dụ Matt đến nhà và, hoặc là giết hắn tại đó, hoặc thuyết phục hắn rằng Dulcie chỉ là một cô gái tội nghiệp bị mắc kẹt trong mối quan hệ đầy bạo lực với một kẻ tâm thần – Con đã nhấn mạnh như thế. Bằng cách đó, nếu lỡ như hắn ta có thoát được và báo với cảnh sát, cô sẽ vẫn hoàn toàn vô tội. Một trong hai người họ phải được tự do, điểm mấu chốt là ở đó, và trong hai người, Dulcie là người giỏi việc tỏ ra vô tội thật thà nhất.

Matt có mặt ở trạm xe lửa là một chuyện bất ngờ, Dulcie thật sự nghĩ cô sẽ không có cơ hội được giết hắn. Khi hắn chạy khỏi nhà của Con, họ đã cho rằng hắn sẽ đến thẳng chỗ cảnh sát. Cũng không phải một vấn đề to tát – kế hoạch của họ đã thành công, Con đã đóng tròn vai kẻ xấu. Hy vọng rằng họ đã kịp đi thật xa trước khi có người nhận ra họ biến mất. Điều đó sẽ tạo ra một chứng cớ ngoại phạm vô cùng hoàn hảo cho chuyện đã xảy ra.

Con phát điên, giết chết cha mình, giết chết bạn bè của Matt, thiêu rụi căn nhà và sau đó bắt Dulcie đến trạm xe lửa, đến địa điểm đặc biệt của họ, nơi mà Matt biết rất rõooo. Ai mà biết được chuyện gì đã xảy ra sau đó? Dù sao Con cũng là một kẻ điên mà. Rõ ràng là anh đã làm gì đó với Dulcie rồi. Bỏ trốn cùng cô. Bắt cóc cô. Giết chết cô.

“Lúc này trông em thật xinh đẹp,” anh thì thầm, tay khum lấy một bên mặt cô, nâng mặt cô lên để cô nhìn vào anh. Anh cúi xuống miệng cô, trao cho cô một nụ hôn giống kiểu đoạn kết của một câu chuyện cổ tích.

Những câu chuyện bắt nguồn từ Khu Rừng Hắc Ám, với kết thúc là những đứa trẻ sẽ bị ăn thịt và lũ sói lớn xấu xa sẽ trở về nhà cùng sự thoả mãn.

“Đã gần sắp xong rồi. Em không thể tin bọn mình lại có thể thực hiện thành công đến vậy,” cô hổn hển nói. Những ngón tay anh luồn sâu hơn vào tóc cô, và cô có thể cảm thấy dấu tay máu anh để lại trên má mình.

“Anh thì tin. Chúng ta có quyết tâm cao. Chúng ta cực kì tuyệt vời,” anh gầm gừ, sau đó đưa lưỡi vào miệng cô. Cô hôn lại anh, muốn nhiều hơn nữa từ anh. Muốn tất cả mọi thứ.

Giá như mình có thể chết đi như thế này…quả là một khoảnh khắc đẹp đẽ…quả là một người đàn ông đẹp đẽ.

Dulcie,” anh thì thầm khi lùi ra. Hai mắt cô vẫn nhắm, một bàn tay cô đặt sau gáy anh, giữ anh sát gần.

“Gì cơ?”

“Em đang chảy máu kìa.”

Cô mở mắt và thấy anh đang nhìn xuống, thế nên cô cúi nhìn theo. Máu đang chảy ra từ phía dưới gót chân cô, và cô nhớ ra chân mình đã bị cắt phải lúc ở tầng dưới.

“Ồ, là do kính vỡ trên sàn, em đã giẫm phải. Không sâu lắm đâu.”

Tệ quá.

Sắc đỏ chợt loé lên trước mắt và Dulcie há hốc miệng vì kinh ngạc. Mắt cô nhắm nghiền lại và móng tay cô cắm vào cổ anh. Sau khi hít thở sâu vài lần, cô nhìn xuống bản thân mình lần nữa.

Con dao lấy từ nhà bếp của Con, con dao mà Matt đã lấy cắp, lúc này đang cắm sâu vào người cô. Tay Con vẫn còn đang giữ lấy cán dao. Cô cố giữ bình tĩnh khi máu bắt đầu loang ra trên chiếc áo trắng cô đang mặc.

“Em không…em vẫn chưa…” cô thở hổn hển. Môi anh áp lên trán cô.

“Cưng ơi, anh ước em có thể cảm thấy điều anh đang cảm thấy. Cực kì tuyệt diệu.

Anh vặn cán dao và cô kêu lên đau đớn. Cô nhanh chóng giật lùi khỏi anh, suýt nữa thì nôn ra khi cảm thấy lưỡi dao rời khỏi cơ thể mình. Hai tay cô lập tức vịn chặt vết thương dù chẳng ích gì. Dòng máu ấm nóng tràn ra, luồn qua những ngón tay cô.

Dulcie ngã khuỵu xuống trên hai gối và bật cười lớn. Cô giơ tay phải lên trước mặt. Lướt mắt khắp dòng chất lỏng màu đỏ thắm. Quả là một sắc màu đẹp đẽ. Tiếng cười của cô chuyển thành âm thanh nức nở, và cô gục đầu về trước.

“Em chưa sẵn sàng mà,” cô thốt lên. Anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, và cô cảm thấy mũi dao đặt bên dưới cằm mình, rồi anh đẩy lên, buộc cô phải nhìn anh lần nữa.

“Không quan trọng. Việc này cần phải được hoàn thành,” anh quả quyết. Cô nhìn anh qua màn nước mắt. Nhìn sâu vào đôi mắt xanh biêng biếc kia.

“Nhưng em muốn nói với anh là em yêu anh,” cô thì thào.

Cuối cùng cũng xong. Giờ thì điều đó không còn huỷ hoại mình được nữa.

“À,” anh nói, và nụ cười xếch như mèo Cheshire lại hiện ra. “Dulcie. Cuối cùng chúng ta cũng có thể ở bên nhau rồi.” Cô mỉm cười đáp lại anh và gật đầu.

Rồi anh đâm cô thêm một nhát nữa.

Thứ Tư, 30 tháng 6, 2021

NHỮNG KẺ HẮC ÁM 28

 28

Nghĩ lại thì, đi tắm quả là ngu ngốc. Nhưng lớp sơn đang khô đi và ngứa ngáy vô cùng, những phần cơ thể của cô không bị phủ sơn thì lại ướt mồ hôi, thế nên họ không nghĩ ngợi nhiều lắm. Họ đã đi vào phòng tắm lớn ở cuối hành lang, cả hai cùng đứng dưới vòi sen, kì cọ những lớp sơn còn dính trên người.

Cô muốn gội đầu, nên sau khi trao cho cô một nụ hôn thật sâu khiến cô hụt hơi, Con rời khỏi buồng tắm đứng. Qua cửa buồng tắm bằng kính, cô quan sát anh mặc vào một chiếc quần bò cũ, sau đó rời đi.

Khoảng mười phút sau, có lẽ thế, nguồn điện bị ngắt.

Cảm ơn trời cô đã xả sạch dầu gội.

Ngay lập tức, cô tắt nước. Cô đứng trong buồng tắm một lúc, bất động hoàn toàn, và căng tai ra. Tất cả những gì cô nghe được là tiếng nước nhỏ giọt từ cơ thể mình, thế nên cô đẩy mở cửa và bước lên thảm chùi chân trong nhà tắm.

Căn phòng tối đen như mực, không hề có cửa sổ. Cô khom người và di chuyển về phía bên kia phòng tắm, một cánh tay đưa thẳng về trước. Khi chạm tay vào được chiếc giỏ mây bằng liễu gai, cô thở phào nhẹ nhõm. Phòng tắm của phòng ngủ chính rất đẹp, nhưng phòng tắm ở phía cuối nhà lại to hơn nhiều, có bồn jacuzzi và buồng tắm vòi sen riêng, đủ sức chứa những tám người. Cô và Con thích dùng nó hơn mỗi khi tắm chung, thế nên rất nhiều quần áo của họ được cất ở đó.

Cô kéo những thứ trong giỏ ra cho đến khi cảm nhận được một lớp vải denim. Quần soóc. Cô tròng nó vào, vẫn khom người dưới sàn, sau đó tiếp tục lục tìm. Khi tóm được một thứ giống như một chiếc áo thun, cô mặc vào và nhanh chóng nhận ra là áo của Con. Ít nhất cô không còn trần trụi nữa, sau đó cô đứng lên và tìm đường quay ra cửa.

Cô áp tai lên mặt gỗ và lắng nghe. Cô có thể nghe thấy tiếng gì đó, nhưng không rõ ràng lắm. Gần giống như tiếng cười thì phải. Có người, huýt sáo và la hú, lục lọi xung quanh trong các căn phòng. Nhưng cô lại không đoán được có bao nhiêu người. Một luồng sáng mờ ảo rọi qua bên dưới khe cửa, và cô nằm sấp xuống sàn, cố nhìn ra ngoài.

RẦM.

Có thứ gì đó đang đập lên cánh cửa. Rất nhanh, rất đột ngột, khiến cô thật sự kêu ré lên. Cô nhanh chóng đứng dậy và lùi lại vài bước. Thêm vài lần đập mạnh nữa, sau đó tay nắm cửa chầm chậm xoay. Cô đã không buồn khoá nó lại. Cánh cửa vụt mở, và cô bị loá mắt trong một giây khi một chiếc đèn lồng được giơ lên ngay mặt cô.

"Ái chà chà! Chúng ta có gì ở đây đây? Và cô ta đã ướt át sẵn nữa chứ, đúng kiểu tao thích," một giọng nói rít lên.

Dulcie không hề biết tên đàn ông trước mặt mình là ai; hắn ta cao, tóc đen và da lốm đốm tàn nhang. Hắn đang cầm một chiếc đèn lồng cắm trại và nhẹ nhàng đu đưa nó. Tới lui, qua lại. Cô đưa tay lên để che đi ánh sáng và cau mày giận dữ.

"Anh đang làm gì trong nhà tôi?" Cô hỏi.

"Đừng có chơi trò đó với anh, cô em. Matty đã kể cho tất cả bọn anh nghe về tên bạn trai giàu sụ của em rồi. Kể tất cả những gì hai người đã làm với ông bạn cũ Larry đáng thương. Anh nghĩ bọn anh sẽ dọn đến ở chung với hai người. Vậy sao em không đến đây và chào mừng bọn anh về nhà một cách đàng hoàng đi," hắn ta gợi ý, sau đó chồm tới tóm lấy cánh tay cô. Cô đập mạnh vào bàn tay hắn.

"Đừng có đụng vào tôi!" Cô hét lên.

"Im nào! Em không muốn bọn cớm tới đây, đúng không? Anh sẽ phải kể với họ về một số hoạt-động-ngoài-lề của hai người đấy," hắn ta cảnh cáo, sau đó nắm chặt lấy cổ tay cô. Hắn tựa một vai lên khung cửa và bắt đầu kéo cô lại gần.

"Dừng lại đi! Dừng lại!" cô hét lên.

Một tiếng 'thịch' rất lớn vang lên và có gì đó ươn ướt bắn vào cổ cô. Cô đang cố gỡ những ngón tay hắn khỏi cổ tay mình thì việc đó xảy ra, và cô cứng người trong một giây. Tay hắn thõng xuống và cô nhìn lên, sau đó hét lớn.

Cầu mắt trái của hắn đã lồi hẳn ra ngoài. Một cảnh tượng trông vô cùng kinh dị, mí mắt của hắn gần như hoàn toàn khép lại phía sau phần nhãn cầu bị rơi ra. Nhưng hắn không có vẻ gì là khó chịu cả. Khuôn miệng hắn đờ ra và hình như hắn đang lẩm bẩm gì đó, nhưng cô không nghe rõ. Cô lấy tay che miệng lại, quan sát bên mắt còn lại của hắn trợn ngược lên và hắn ngã khuỵu trên hai gối. Khi hắn đổ phịch về trước, cô loạng choạng lùi ra để tránh.

"Em ổn chứ?"

Cô nhìn ra cửa và thấy Con đang đứng đó. Chiếc đèn lồng bị đánh rơi xuống sàn hành lang rọi ngược ánh sáng lên từ bên dưới anh, khiến anh trông như một con ma cà rồng vậy. Anh vẫn chưa mặc áo, và trên ngực anh có một vệt đỏ tung toé. Cô nhận ra đó chính là máu và nhìn xuống bản thân mình. Có máu trên chiếc áo thun trắng cô đang mặc, và khi chạm vào cổ mình, cô nhận thấy máu cũng là thứ đã bắn lên đó.

"Tốt," cô thì thào, dời mắt xuống cây gậy bóng chày anh đang cầm. Chính là cây gậy cô đã dùng để đập phá nhà Jared. "Còn anh?"

Phần đầu gậy có dính máu, và cô quay sang nhìn vị khách đã ngã gục của họ. Nơi lẽ ra là phần gáy của hắn giờ chỉ là một đống bầy nhầy. Máu, tóc và xương. Có thể là cả mấy mẩu óc nữa, cô không nhìn kĩ cho lắm. Chắc hẳn Con đã đứng ngay cạnh hắn và vung một cú ghi điểm tuyệt đối.

Mình không thể mong điều gì khác hơn ngoài một cú home run từ Constatine cả.

"Hơn cả ổn. Đi thôi," anh đáp, sau đó kéo cô ra khỏi nhà tắm và đóng cửa lại, giấu cái xác đi.

Dulcie nhặt chiếc đèn lồng lên và nhanh chóng theo sau anh. Anh hiên ngang bước đi dọc hành lang, hoàn toàn không e sợ chuyện có người đang ở trong nhà, hoặc có tổng cộng bao nhiêu người. Anh đứng ở đầu cầu thang và nhìn xuống bóng tối dày đặc, cô bước đến đứng cạnh anh và giơ đèn lên.

"Giờ thì sao?" Cô thì thầm, ngước nhìn anh. Anh vẫn tiếp tục nhìn chăm chăm vào bóng tối.

"Chúng ta kết thúc những gì đã bắt đầu."

Anh thô bạo tóm lấy cánh tay cô và kéo cô quay trở lại hành lang. Chiếc đèn lồng rơi xuống và va vào tường. Việc đó có lẽ đã làm pin bị lỏng, nên bóng đèn bắt đầu nhấp nháy, giống hệt một ngọn đèn chớp trong ngôi nhà tối đen vậy. Con đẩy cô vào phòng của họ. Không phải phòng ngủ chính, mà là căn phòng có bức tường được tô vẽ hình quả tim.

"Anh làm gì vậy?" Cô sững sờ khi anh ném cô qua ngưỡng cửa, khiến cô loạng choạng và ngã vào bức tranh quả tim khổng lồ.

"Em sẽ được an toàn trong này," anh nói, sau đó đóng sầm cửa lại.

Cô nhấc người khỏi tường và chạy theo anh, nhưng khi kéo tay nắm cửa, cô nhận ra nó đã bị khoá. Đây là một ngôi nhà cổ, mọi cánh cửa đều có lỗ khoá nhòm thời xưa, và một chìa khoá chính có thể mở tất cả chúng. Con đã nhốt cô lại trong phòng.

"Dừng lại!" cô hét lớn, đập tay lên cửa. "Dừng lại, đừng làm vậy!"

Có tiếng bước chân vang lên, nhưng cô không biết đó là anh đang rời đi, hay ai đó đang di chuyển xung quanh. Cô có thể nghe thấy âm thanh chuyển động trên cầu thang, tiếng thình thịch văng vẳng của ai đó đang lao lên những bậc thang. Cô mất bình tĩnh và bắt đầu la hét, xoay vặn và kéo giật nắm cửa.

Lỡ như anh ấy bị thương thì sao? Lỡ như có chuyện xảy ra thì sao? Mình cần phải có mặt ở đó. Nếu anh ấy chết, mình cũng phải đi theo. Sao anh ấy có thể làm thế với hai đứa chứ?

Có thứ gì đó rất nặng đập vào cửa và cô nhảy lùi lại. Sau đó là im lặng hoàn toàn. Nguồn sáng duy nhất trong phòng đến từ ánh trăng bên ngoài, phủ màu bạc lên mọi thứ xung quanh cô. Ngoại trừ quả tim trên tường. Nó vẫn đen sẫm như cũ.

Dulcie hít sâu một hơi rồi quỳ xuống. Cô nghiêng tới gần, cố nhìn qua lỗ khoá. Chiếc đèn lồng nằm trên sàn vẫn cứ nhấp nháy. Có tiếng ồn vang lên từ phía xa xa, vật gì đó hoặc ai đó đang di chuyển quanh đây. Cô áp hẳn tai lên cửa một lúc, cố lắng nghe xem đó là gì, sau đó lại quay sang nhìn qua lỗ khoá lần nữa.

"Dulcie."

Cô giật mình nhưng không hề nhúc nhích khi thấy một con mắt đang nhìn lại mình. Nó có màu xanh, nhưng không phải màu xanh thẫm của mắt Con. Màu xanh này xỉn và nhạt hơn, bao quanh là làn da trông xám xịt hơn bình thường trong ánh sáng nhấp nháy.

"Matt," cô thều thào tên hắn. "Anh đang làm gì vậy!?"

"Mày đã mời tao đến dự tiệc mà," hắn bật cười.

"Tôi không có."

"Có đấy. Mày nói rằng tên này có rất nhiều tiền, nói rằng nó sẽ khiến tao phát điên. Với tao thì đó là một lời mời đấy. Thế nên, tao đã mang vài người bạn đến dự tiệc, hi vọng mày đã sẵn sàng," hắn nói, rồi cô nghe thấy tiếng hắn lắc lắc nắm cửa.

"Anh không vào đây được đâu," cô cảnh báo hắn.

"Để rồi xem."

Nhưng trước khi hắn kịp thực hiện lời đe doạ của mình, thì âm thanh va chạm và đổ vỡ vang lên, kéo theo là tiếng la hét. Nghe giống tiếng gầm thì đúng hơn. Thứ âm thanh thuộc về động vật đó khiến tim Dulcie đập nhanh và mạnh hơn. Matt bật dậy và biến mất khỏi tầm nhìn của cô.

"Không! Đừng có chạy! Anh quay lại đây cho tôi!" Cô lại bắt đầu la hét, đập tay lên cửa.

Một hình dáng nữa chạy vụt qua lỗ nhòm, song đó chỉ giống như bóng đen di chuyển trong ánh sáng. Chỉ là một chiếc bóng đi ngang qua cô mà thôi. Cô không thể nhận biết được đó là ai – Con đâu rồi? Anh ấy có ổn không? Cô không thể chịu được nữa, cô sắp phát điên rồi.

À, là điên hơn mới phải.

Cô đứng lên và nhanh chóng đi qua phía bên kia phòng, cẩn thận tránh chỗ sơn bị đổ ban nãy. Cây lăn và cọ cô dùng đêm hôm qua vẫn còn đó, nhưng lại chẳng giúp được gì. Rồi cô tìm thấy chiếc xẻng của Con, thứ anh đã dùng để đào xác cha mình lên. Anh đã mang nó theo lên tầng trên và vào phòng với cô.

Dulcie chộp lấy nó và lao trở lại chỗ cánh cửa. Với một tiếng thét, cô cắm mạnh lưỡi xẻng vào bên hông cửa. Sau khi đẩy tới và lui vài lần, cô rút xẻng ra và đâm vào lần nữa. Ở ngay khe hở giữa cánh cửa và phần khung. Thêm một lần ra tay, và khi cô dồn toàn bộ sức nặng của mình vào cán xẻng, cánh cửa 'đầu hàng', phần bản lề gãy rời khỏi khung cửa.

Cô chạy ra hành lang vừa đúng lúc trông thấy Con và Matt đang vật lộn ở đầu cầu thang. Cô đứng nhìn Con móc một cánh tay quanh thân trên của gã đàn ông nhỏ thó, khiến hắn trượt chân và ngã thẳng xuống cầu thang. Cô lắng nghe tiếng cơ thể lăn tròn xuống những bậc thang. Có một tiếng thét vang lên, kéo theo âm thanh răng rắc rợn người, và sau đó là yên lặng trong một giây. Cuối cùng là âm thanh rên rỉ khe khẽ.

"Tại sao?" Cô thì thào, bước đến đứng cạnh Con. Anh đang hít thở nặng nề.

"Hoặc là hắn, hoặc là chúng ta, Dulcie ạ, em biết anh phải---"

Cô đánh lên lưng anh bằng chiếc xẻng, đủ mạnh để khiến anh nhăn nhó.

"Sao lại nhốt em trong căn phòng chết tiệt đó!?" Cô rít lên.

"Bởi vì em nói đúng, em đã làm hầu hết những chuyện nặng nhọc rồi. Giờ đến lượt anh."

Trước khi cô kịp đánh anh lần nữa vì lời tuyên bố ích kỉ kia, anh đã chạy xuống những bậc thang. Tầng dưới tối hơn rất nhiều, tất cả màn cửa đều đã khép kín, nhưng cửa chính thì mở toang, để cho ánh trăng tràn vào. Nguồn sáng duy nhất đó soi rọi hình dáng rúm ró của Matt, để lộ ra đôi chân bị gãy trầm trọng. Có gì đó không đúng, nhưng Dulcie lại không biết là gì.

"Đợi đã," cô gọi, theo sau Con với những bước chân điềm tĩnh hơn. Anh đi tới chỗ hình dáng đang than khóc và nhìn xuống hắn.

"Ồ, anh đã chờ chuyện này đủ lâu rồi," Con thở dài, sau đó cúi xuống và nắm lấy đầu của gã đàn ông. Dulcie há hốc miệng vì kinh ngạc, và đồng thời, chuyển động ở cửa chính lọt vào tầm mắt cô.

"Không, chờ đã! Đừng---"

Nhưng anh không còn nghe thấy nữa. Con kéo giật tay về phía sau, mạnh đến mức Dulcie có thể nghe thấy tiếng cột sống bị gãy đứt từ nơi cô đang đứng. Cô nhăn mặt khi anh để phần đầu gã đàn ông ngửa ngược về sau theo một góc khó tin, giữa hai xương bả vai của gã.

"Chúa ơi, cảm giác thật tuyệt," Con rền rĩ, đứng thẳng lên.

"Không phải hắn," Dulcie thì thào, nhìn ra phía cửa.

"Cái gì?" Anh hỏi, cuối cùng cũng xoay người lại để xem cô đang nhìn gì.

"Quỷ tha ma bắt."

Matt đang đứng ở ngưỡng cửa, hai mắt mở to trước cảnh tượng giết người vừa diễn ra. Dĩ nhiên, Matt là một kẻ xấu, và chắc chắn sẽ không bị dằn vặt bởi một vài tội vặt vãnh. Hắn đã sẵn sàng để cưỡng hiếp chính em gái của mình, nên cũng chẳng phải kẻ đạo đức gì. Nhưng giết người là một chuyện hoàn toàn khác, và chứng kiến kẻ khác lạnh lùng xuống tay không phải là chuyện dễ dàng đối với một con người bình thường. Đặc biệt là khi người bị giết lại là một bằng hữu.

"Tao đã bảo mày hãy đến xem nơi tao sống," Con thì thầm, và Dulcie quan sát nụ cười xếch đặc trưng kéo giãn gương mặt anh.

"Mày điên mẹ nó rồi!" Matt hét lên, loạng choạng lùi khỏi mái hiên.

Con đuổi theo hắn tay, bật cười thành tiếng và hét lớn những lời đe doạ.

Dulcie thở ra một hơi thật sâu và bước xuống chân cầu thang. Nhìn chằm chằm vào cái xác. Đó là một gã cô chưa từng gặp. Trông giống một tên nhóc hơn – cô không đoán được tuổi của hắn, nhưng trông hắn rất trẻ. Khoảng cùng độ tuổi với cô. Matt chắc hẳn trông rất ngầu đời trong mắt hắn, có lẽ hắn đã được cho ma tuý và được hứa hẹn một khoảng thời gian vui vẻ. "Này, đến tham gia một bữa tiệc trên đồi đi, chúng ta sẽ doạ vài người, trộm vài thứ, cùng vui vẻ" và giờ thì tên nhóc đã chết.

Cô thả chiếc xẻng lên người hắn và bước ra cửa. Con đang đứng ở lối xe chạy, nhìn đăm đăm ra cánh rừng bao quanh dinh thự. Cô đứng cạnh anh một lúc, sau đó đưa tay nắm lấy tay anh. Đan những ngón tay họ với nhau.

"Hắn thoát rồi à?" Cô hỏi.

"Ừ."

"Hắn đã thấy anh làm chuyện đó."

"Anh biết."

"Chắc chắn, hắn đang ở ngoài kia, theo dõi chúng ta."

"Anh hi vọng thế."

Con quay lại đối diện với ngôi nhà và Dulcie buộc phải quay theo. Họ ngước nhìn toà nhà màu trắng, thu vào tầm mắt những khung cửa chớp xanh lá sậm và những chiếc cột nguy nga. Cô nhớ mình từng nhìn ngắm nó, nghĩ rằng đây là một nơi nhiệm màu. Suýt nữa thì cô bật cười khi suy nghĩ đó giờ đây đã trở thành sự thật.

Con buông tay cô ra và bước đến chỗ chiếc Cutlass đang đỗ. Anh mở hòm xe và lục lọi bên trong đó. Khi quay lại, trên tay anh cầm một chiếc hộp nhỏ. Anh nắm lấy cánh tay cô và kéo cô lùi lại vài bước, mắt dán chặt xuống chân cô.

"Không quay lại được nữa," cô thì thầm. Anh lắc đầu.

"Dù gì, chúng ta cũng đã đi qua giai đoạn đó khá xa rồi. Chỉ có thể tiến tới, từ bây giờ trở đi. Nói tạm biệt nào, Dulcie."

"Tạm biệt, Dulcie."

Anh quẹt một que diêm lên hộp, sau đó ném nó xuống mặt đất phía trước họ. Vào nơi một tảng cỏ đã bị đào lên khỏi mặt đường rải sỏi. Có một vũng chất lỏng trong đó, và ngay khi que diêm vừa chạm tới, lửa bùng lên. Ngọn lửa lan theo dòng chất lỏng dẫn lên hiên nhà và qua cửa chính. Khi đã vào đến bên trong, nó lan sang tấm thảm ướt sũng cồn trong phòng khách, và những khung cửa sổ vỡ tung vì sức nóng dâng lên bên trong ngôi nhà.

Trong thời gian Dulcie đi khắp thị trấn vào ban ngày, Con đã đi mua một vài chai dung môi cồn cỡ đại. Anh đặt kha khá những bình xăng vào một số phòng ngủ và tầng hầm, sau đó đổ ở phía sau nhà một lượng kha khá nữa, vì mùi của nó quá nồng nên không thể tưới khắp nhà được. Matt và bạn bè của hắn sẽ ngửi thấy ngay khi vừa đặt chân vào nhà mất. Nhưng cồn thì không phải thứ mùi khiến người ta sợ, và dung môi cồn bắt cháy cực kì tốt.

Một chút kiến thức Con còn giữ lại từ trường học.

Khi họ cùng đứng nhìn ngôi nhà bốc cháy phừng phừng, cô thấy ngạc nhiên trước cảm giác buồn bã của mình. Cô đang chứng kiến một mộng tưởng thuở thơ ấu bị thiêu rụi. Chứng kiến một phần kí ức của cô biến thành tro tàn. Ước gì cô đã chụp lại bức tranh quả tim của họ.

Một cơn gió nhẹ thổi qua phía sau lưng và cô rùng mình, sau đó ngước nhìn Con. Hai cánh tay anh đang khoanh lại trên vồng ngực trần, và ánh mắt anh vô cùng dữ dội khi nhìn vào ngọn lửa đang cháy. Máu dính đầy hai bàn tay anh và dính ở dọc một bên má. Đôi chân trần của anh cũng bị bẩn nốt. Trông anh giống hệt một sinh vật hoang dại vậy, như một thứ gì đó bò ra từ một cơn ác mộng. Giống một con quái vật. Dường như nghe được suy nghĩ của cô, anh chầm chậm quay về phía cô và cúi xuống thật gần. Cô nhận ra anh đang cười. Nụ cười xếch tận mang tai, để lộ ra cho cô thấy những chiếc răng nanh.

"Đây là lúc em bỏ chạy đấy, cô gái nhỏ."

Thứ Bảy, 19 tháng 6, 2021

NHỮNG KẺ HẮC ÁM 27

 27

Mùi hôi xông lên ngay khi Dulcie vừa đặt chân vào ngôi nhà của Con. Cô bắt đầu bịt miệng nôn ọe và quay một vòng để tìm anh.

"Xin lỗi nhé," anh gọi lớn, cô ngước lên và trông thấy anh đang chạy xuống cầu thang. "Xin lỗi về mùi hôi. Anh không biết cái nào tệ hơn nữa."

"Là mùi cồn à? Ngửi cứ như một nhà máy vodka ấy!" cô nạt, che tay áo lên mũi. Anh bật cười lớn.

"Ước gì là thế."

"Và cái đó...đó...chúa ơi, cái gì đấy!?" Cô không thể nhận biết được thứ mùi còn lại là gì – chỉ biết đó là thứ mùi tởm lợm nhất mà cô từng ngửi.

"Ồ phải. Tối qua em không ngửi thấy là vì anh đã để ông ta trong nhà kho. Anh đặt ông ta ở bàn rồi – có vẻ rất hợp," Con giải thích. Dulcie quay sang nhìn vào phòng ăn và lập tức nôn khan.

Tấm trải bàn và chén đĩa vẫn là một đống hỗn loạn trên sàn nhà. Rất nhiều ghế đã bị lật ngã, bao gồm cả ghế của Con, nhưng của Dulcie thì không. Ghế của cô đã được dựng thẳng trở lại, và hiện tại đang có người ngồi.

Jebediah Masters, một lần nữa đang ngồi ở vị trí đầu bàn ăn. Nhưng dĩ nhiên, trông ông ta tệ hơn rất nhiều so với lần cuối cùng ngồi ở đó. Ông ta đã chết và bị chôn hai tháng rồi – đêm hôm trước, trong lúc Dulcie đang vẽ trái tim của họ, Con đã đào ông ta lên. Cô biết anh làm gì, nhưng lại không nhận ra anh sẽ đặt cha mình ngồi ở bàn ăn.

"Em không thể," cô lại nôn khan. "Em sẽ...nôn mửa mất."

"Dạ dày yếu à? Anh thấy sốc đấy," Con trêu cô, sau đó đi vào phòng ăn. Anh nhặt khăn trải bàn lên rồi phủ nó lên cái xác.

"Không, dạ dày không yếu. Chỉ là...cái mùi đó...trời ạ," cô cố giải thích. Quá nhiều rồi, cô thật sự sẽ nôn mất. Bịt miệng bằng cả hai tay, cô chạy một mạch lên cầu thang. Sau khi lao thẳng đến căn phòng có bức vẽ quả tim, cô hít vào một hơi thật sâu và chỉ ngửi thấy mùi sơn.

"Đỡ hơn chưa?" Giọng Con vang lên phía sau cô.

"Một chút," cô gật đầu.

"Tốt. Mọi chuyện sao rồi?"

Cô quay lại đối diện với anh.

"Em đã đến nhà mẹ em, em đã cho bà ta toàn bộ số tiền anh cho em," cô bắt đầu.

"Toàn bộ sao!?"

"Phải."

"Chúa ơi, Dulcie. Hào phóng quá độ rồi đấy."

"Matt không có ở đó, em không biết phải làm gì. Em muốn đưa cho hắn số tiền đó, định mua chuộc hắn, nhưng hắn không có ở đó. Nên em đã đưa nó cho mẹ em, vì biết bà ta sẽ kể với hắn. Sau đó, khi em rời khỏi, hắn đang đợi ở bên ngoài," cô nói với anh.

"Hắn có làm gì không?" Anh hỏi, Cô gật đầu.

"Dọa sẽ đốt mắt em bằng một điếu thuốc đang cháy. Bảo em rằng anh nên sợ hắn. Bảo em rằng hắn sẽ bắt anh xem cảnh tượng hắn cưỡng hiếp em," cô nói hết tất cả. Con nghiến chặt răng trong một giây và hít thở sâu nhiều lần bằng mũi.

"Anh không nghĩ em hiểu anh sẽ tận hưởng chuyện này nhiều thế nào đâu," cuối cùng anh cũng trả lời, giọng trầm đục đến mức cô gần như không nghe được. Cô nặng nhọc nuốt xuống.

"Em nghĩ mình hiểu được một chút. Lỡ như có gì đó không ổn thì sao? Lỡ như---" cô bắt đầu nói rất nhanh. Anh với tay ra và kẹp môi cô lại.

"Dừng lại. Can đảm lên. Hãy sống đúng với con người thật của em," anh thì thầm, sau đó nghiêng tới và hôn cô.

Chẳng có thứ gì trên trái đất này giống với việc hôn Constantine cả. Như thể trong một giây ngắn ngủi, cô đã ở bên trong anh. Được tan chảy vào anh, hoà làm một với anh. Anh không bao giờ kiềm nén, luôn dồn toàn bộ mọi cảm xúc mình có vào trong mọi nụ hôn. Thật đáng ngạc nhiên khi anh từng có đời sống tình dục bình thường, và đối với cô cũng thế, bởi những gì diễn ra giữa họ không đời nào là bình thường cả. Nó nghiêm trọng như...

...như một cơn đau tim.

Anh rền rĩ trên miệng cô và thọc tay vào tóc cô, giữ cô ở đúng góc độ mà anh thích. Anh đẩy cô vào vị trí, và cô làm theo, bởi vì cô còn lựa chọn nào khác đây? Lưng cô chạm vào tường và cô có thể cảm nhận được quần áo của mình dính lên lớp sơn vẫn còn chưa khô hẳn. Có thể cảm nhận được tóc mình dính bết trên đó. Cô thở dài và cào móng tay dọc xuống cẳng tay anh trước khi bấu chặt lấy cơ bắp của anh.

"Em chưa từng được nói với anh," cô thì thào khi anh rời ra.

"Gì cơ?" Anh hỏi, siết tay thành nắm trong khi hôn dọc theo quai hàm cô.

"Em nghĩ anh rất đẹp. Đó là lý do vì sao em không thể nào vẽ được gương mặt anh. Em không thể mang sự trung thực vào đó. Anh là điều đẹp đẽ nhất em từng nhìn thấy, Em chỉ muốn anh biết thế thôi," cô bộc bạch.

Anh ngừng hôn cô và hơi lùi lại để có thể nhìn vào mắt cô. Đôi mắt xanh đẹp đẽ của anh, được hàng mi đen bao quanh. Anh có nước da rám nắng như bơ nhờ mùa hè vừa qua, nhưng lại chẳng sậm như da cô – vốn dĩ da anh rất trắng, vô cùng hợp với anh. Mái tóc nâu của anh rối bù và dợn sóng, rất cần được cắt tỉa, nhưng cô thích thế. Trông hơi hoang dại, một dáng vẻ cực kì thu hút khi khoác lên người anh. Hai mắt cô đong đầy nước và cô đặt hai tay lên ngực anh, áp chúng lên ngay vị trí trái tim anh.

"Cô gái nhỏ," anh thở dài. "Em phải bắt đầu tin tưởng anh đi."

"Em có mà," cô vặt lại, và một giọt nước mắt cuối cùng cũng lăn xuống má cô. Anh nhanh chóng dùng ngón cái lau đi.

"Vậy hãy tin anh khi anh nói rằng chúng ta sẽ an toàn thoát khỏi chuyện này. Hãy tin anh, và làm mọi điều anh bảo, đừng sợ, chúng ta rồi sẽ ổn thôi," anh trấn an cô.

"Nếu anh đã nói vậy," cô lầm bầm. Anh bật cười khe khẽ.

"Đúng thế. Và em sẽ được nếm trải toàn bộ vẻ đẹp lộng lẫy này, lâu chừng nào cũng được," anh trêu, áp trán lên trán cô. "Anh cũng sẽ được nếm trải vẻ đẹp của em. Chỉ cần qua tối nay thôi. Đó là tất cả những gì em phải làm, và rồi chúng ta có thể ở bên nhau theo bất kì cách nào chúng ta muốn."

Lời tuyên bố của anh vừa kết thúc, một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu Dulcie.

Là cách nào mới được? Không có thị trấn này, không có mồi lửa cho ngọn lửa của chúng ta, vậy chúng ta có gì chứ?

Cô không có cơ hội để đào sâu hơn những suy nghĩ của mình. Hai tay Con đã di chuyển đến mạn sườn cô, giữ chặt và nhẹ nhàng nhấc cô khỏi mặt đất. Anh mạnh hơn cô rất nhiều. To lớn hơn cô rất nhiều. Anh gần như có thể nhấc được hình dáng nhỏ bé của cô qua khỏi đầu nữa kia. Nhưng anh không làm thế, và cô quấy hai chân quanh người anh. Cô bị ấn sát lên tường, hông anh áp vào hông cô, và đột nhiên, có một vấn đề còn quan trọng hơn xuất hiện. Họ có thể sẽ không sống sót qua đêm nay – liệu cô có thực sự muốn dành những khoảnh khắc cuối cùng của họ để bàn chuyện tương lai không?

Hình như Con cũng cảm thấy vậy, và chỉ trong vài phút, quần soóc của cô đã được cởi, còn cô thì được đặt nằm xuống sàn nhà. Họ đã hất ngã một hộp sơn khi vồ vập lấy nhau, la hét và rên rỉ khi nhào thẳng vào linh hồn của nhau, tất cả mọi thứ đều phủ một màu đen.