Thứ Bảy, 23 tháng 1, 2021

NHỮNG KẺ HẮC ÁM 13

 13

"Vào vị trí đi! Tối nào chúng ta cũng làm việc này mà, sao mọi người lại hành động như thể đây là lần đầu vậy hả!?" Dulcie la lớn khi sải bước băng qua khu vực dùng bữa trong nhà hàng của cô.

Nhà hàng Đồ nướng và Rượu Blue Rock là một trong ba nhà hàng thuộc Câu Lạc Bộ Đồng Quê Blue Rock. Nhà hàng kia quá sang trọng nên Dulcie chẳng màng nộp đơn xin việc ở đó. Nhà hàng còn lại thì chỉ phục vụ bữa sáng và trưa tự chọn. Không đủ quý tộc, cô cần những con cá lớn hơn cho kế hoạch của mình.

Quán bar là nơi đông khách nhất, có tiền hoa hồng khá nhất, và thoải mái hơn rất nhiều. Vào mùa hè, số lượng nhân viên cần phải tăng lên để phục vụ kịp thời cho tất cả các vị khách, và công việc theo thời vụ thu hút rất nhiều người trẻ. Cô được vây quanh bởi những người thuộc nhiều độ tuổi, trải dài từ mười sáu đến ba mươi. Cô không tham gia vào quá trình tuyển dụng, tổng giám đốc sẽ lo tất cả chuyện đó, nhưng Dulcie luôn đảm bảo rằng bất kì ai được thuê làm việc trong ca của cô đều phải biết làm đúng trách nhiệm của mình.

Thế nên, lý do vì sao các nhân viên của cô lại loay hoay và rúc rích cười vẻ bồn chồn, là điều cô không hề biết. Họ đã làm việc trong mùa đông khách dễ cũng gần hai tháng rồi, ai cũng biết rõ công việc của mình cả. Thống đốc từng đến đây chơi vào tháng Năm và ghé qua uống rượu lúc tối muộn, tất cả bọn họ đều đã xử lý rất tốt đó thôi. Vậy thì có chuyện gì đây chứ? Cô đứng lại và chống tay lên hông, hai mắt quét khắp nhà hàng.

David đang ở phía sau quầy rượu, lau chùi ly tách, anh ta nháy mắt với cô. Hành động đó gợi nhắc cô về Matt, và cô nhanh chóng quay đi. Sau khi đánh gãy cổ tay của gã anh trai cùng mẹ khác cha, cô đã nhìn hắn lảo đảo rời khỏi tòa nhà qua khung cửa sổ. Đó là chuyện của một tuần trước, và cô vẫn chưa gặp hay nghe gì từ hắn kể từ hôm đó. Thế nhưng cô vẫn cảnh giác, vẫn cẩn trọng khi ra ngoài vào ban đêm. Cô có cảm giác rất mãnh liệt rằng trận chiến này vẫn chưa kết thúc. Sự thật là, cô đã đẩy chuyện này lên một mức độ khác, một lời tuyên chiến. Chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi hắn đánh trả lại thôi.

Dù sao thì suy nghĩ về chuyện gì đó cũng không thể khiến nó thay đổi. Cô chẳng thể làm được gì cho đến khi nó xảy ra, hoặc cho đến khi cô có đủ tiền để bỏ đi thật xa, thế nên, cô bỏ hết mọi thứ qua một bên và cố tập trung vào công việc.

Cô lại tiếp tục xem xét quanh nhà hàng, cố hiểu xem tại sao mọi người lại nhặng xị lên như thế. Vài nhân viên phụ việc đang hoàn thành nốt những công đoạn bày bàn ăn cuối cùng, xếp các món đồ bằng bạc và bày ly thủy tinh ra. Các nhân viên bồi bàn nam đang đứng ở quầy chờ, đảm bảo các hạng mục đặc biệt đã được sắp xếp đâu vào đấy. Cô nheo mắt lại và nhận ra một điều.

Chính là các cô gái. Có vài nhóm bồi bàn nữ đang cười rúc rích và xì xào bàn tán với nhau. Các bồi bàn nam thì đang thực hiện trách nhiệm của họ, đảm bảo khu vực do họ phụ trách sạch sẽ và gọn gàng. Dulcie thở dài và tiến đến nhóm phụ nữ ồn ào gần nhất.

"Được rồi, có chuyện gì thế? Mười phút nữa là chúng ta mở cửa, và tôi vẫn chưa thấy các cô kiểm tra khu vực của mình," cô nói.

Một tràng những lời xin lỗi vang lên và các cô gái tản ra gần hết. Chỉ có một người còn ở lại – bạn của cô, Anna. Cô nàng tóc vàng hoe với tính cách sôi nổi đã thực sự tốt nghiệp trường Fuller. Hóa ra sau những tràng cười rúc rích là một bộ óc vô cùng thông mình, cô đã nhận được học bổng toàn phần của một trường đại học. Hiện tại cô chỉ quay về Fuller vào mỗi mùa hè mà thôi. Dulcie không thích nhiều người lắm, nhưng vì một lý do nào đó, cô lại khá thích Anna, vậy nên cô đã giúp cô ấy có được công việc ở quán bar.

"Mọi thứ ở đây trông ổn lắm rồi, cậu biết thế mà," Anna trêu. Dulcie nhún vai.

"Mình không quan tâm, họ vẫn cần phải làm đúng việc. Bỏ qua một lần là thế nào họ cũng sẽ lợi dụng điều đó trong suốt phần còn lại của mùa hè thôi. Nhưng mà có chuyện gì xảy ra vậy?" Cô hỏi.

"Cậu chưa nghe gì à?"

"Rõ ràng là không rồi."

"Ngài cựu Thị Trưởng Masters sẽ cho chúng ta vinh dự được đón tiếp đấy."

Dulcie rền rĩ. Jebediah Masters là một thành viên của câu lạc bộ - ông ta có lẽ là một trong ba người ở Fuller thật sự đủ giàu để tham gia. Ông ta hiếm khi ghé thăm, nhưng trước đây cũng đã từng đến rồi, thế nên chuyện đó cũng chẳng nói lên điều gì cả.

"Chuyện lớn đấy. Cảnh báo các cô gái đi nhé – sau ly rượu thứ ba thì ông ta hay táy máy tay chân lắm," Dulcie nói, nhớ tới lần ông ta luồn tay vào váy của cô. Suýt nữa thì cô đã dùng nĩa đâm ông ta rồi. Thoáng cân nhắc việc dụ dỗ rồi giết ông ta trong giấc ngủ. Cuối cùng thì cười cho qua và tỏ vẻ lả lơi để có nhiều tiền boa hơn.

"Phải, tất cả chúng ta đều biết về hai bàn tay táy máy của ông ta, nhưng đó không phải chuyện khiến họ háo hức," Anna nói tiếp, một nụ cười tươi rói hiện ra trên gương mặt.

"Thế thì là gì? Ông ta ki bo lắm, họ sẽ phải để 'lộ hàng' kha khá nếu muốn được hơn mười phần trăm."

"Ông ta không đến một mình."

Dulcie thấy ngạc nhiên.

"Ông ta đưa ai theo thế? Lạy Chúa, làm ơn nói là ông ta đi hẹn hò đi. Tôi rất mong được thấy mặt cô ả đó," cô cười khúc khích.

"Tôi nghe nói ông ta đưa con trai theo."

"Ông ta không có con tra---"

Miệng Dulcie ngừng làm việc. Hay đúng hơn là toàn bộ não bộ của cô ngưng hoạt động. Trong tâm trí mình, cô đã hoàn toàn tách biệt Jebediah Masters khỏi Constantine. Cô phải làm thế, sau khi bắt đầu làm việc tại câu lạc bộ. Cô không cho phép bản thân nghĩ về Con, dù chỉ một chút. Cũng may lão già Masters không có gì giống với con trai mình.

"Ơ, mình khá chắc là cậu gặp anh ấy rồi đấy," Anna trêu. Frannie đã loan tin rằng Dulcie đã cướp Con khỏi tay cô ta vào buổi tiệc tối hôm đó, rằng cô là một con điếm chuyên đi cướp bạn trai của người khác. Không cần biết sự thật là Frannie và Con chưa từng hẹn hò. Không cần biết Dulcie chẳng mảy may bận tâm cô ta, hay bất kì ai, nghĩ gì về mình. Là một con điếm không phải chuyện tồi tệ nhất mà con người có thể làm.

Nhưng, một kẻ giết người...chuyện đó mới đáng nói.

"Khỉ thật. Cậu chắc chứ?" Dulcie hỏi, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ. Lối vào ở ngay phía sau lưng cô, dẫn qua câu lạc bộ, nhưng toàn bộ tường phía sau quầy bar đều là kính, trải dài từ dưới lên trên trần nhà kiểu mái vòm. Quang cảnh nhìn từ bên trong ra khu sân golf vô cùng ấn tượng, với lối đi bộ bao quanh tòa nhà. Có thể trông thấy rõ các vị khách đến và đi từ bãi cỏ xanh mướt.

"Tôi không biết, mọi người nói thế đấy. Ngài Masters đã khoe khoang chuyện đó ở cửa hàng, bảo rằng Con sẽ quay lại thị trấn, rồi ông ta sẽ đưa anh ấy đi ăn tối, chỉ chọn nơi tốt nhất, tỉ tỉ chuyện khác nữa," Anna giải thích. "Và ông ta có đặt bàn vào tối nay, nên tất cả bọn mình đều nghĩ chuyện đó là thật. Constantine Masters. Chúa ơi, lâu lắm rồi bọn mình chưa gặp anh ấy nhỉ! Cậu nghĩ anh ấy có còn hấp dẫn không?"

"Còn," Dulcie trả lời không chút do dự. "Nghe nói anh ấy chơi bóng suốt những năm đại học mà."

"Cậu vẫn còn cảm giác với anh ấy chứ?"

Không hẳn. Chỉ là một bí mật bị chôn vùi ở gần khu đường ray xe lửa, thế thôi.

"Không. Nhưng mình có thắc mắc một chuyện," Dulcie gõ gõ móng tay lên môi dưới.

"Chuyện gì?" Anna hỏi. Dulcie nheo mắt.

"Liệu anh ấy có còn cảm giác với mình không."

*

Phải đến tám giờ tối mới là lịch hẹn của Ngài Masters. Dulcie ước gì Anna đã đề cập tới chuyện đó; nhà hàng mở cửa lúc năm giờ. Còn đến vài giờ nữa thì sự tò mò của mọi người mới được thỏa mãn.

"Đừng có tụ tập ở đó nữa!" Dulcie phải rít lên đến mấy lần mỗi khi các cô gái tụ lại ở quầy lễ tân.

"Anh chàng này là ai thế?"

Dulcie đang ở phía sau quầy bar, pha một ly martini cho một trong các ủy viên ban quản trị. Ông ta bảo rằng cô là người duy nhất pha đúng ý ông ta.

"Ai là ai?" Cô hỏi, lục lọi tìm bình lắc.

"Anh chàng mọi người đang bàn tán ấy. Connie nhỉ?" David hỏi, nghiêng qua người cô để lấy ly. Nhà hàng đang rất đông. Tối nay là thứ Sáu, và với tình hình này, họ sẽ phải đóng cửa khá muộn.

"Con," Dulcie bật cười thành tiếng. "Tên anh ấy là Con."

"Tên họ kiểu quái gì thế?" David khịt mũi. Anh ta không phải người ở Fuller. Thậm chí còn không đến từ Tây Virginia. Cô không biết tại sao anh ta lại có mặt ở câu lạc bộ này, và cũng chưa từng hỏi. Cô thật sự không quan tâm lắm.

"Gọi tắt của Constantine."

"Thế còn quái dị hơn. Anh ta có gì ghê gớm vậy?"

"Constantine rất..." Dulcie tìm kiếm từ ngữ đúng đắn nhất. À, không hẳn vậy. Cô tìm kiếm từ ngữ phù hợp nhất để dùng. "Anh ấy rất nổi tiếng ở trường trung học. Rất khó để tốt nghiệp trường Fuller, hầu hết đều đến làm việc ở nhà máy sản xuất kính. Nhưng anh ấy giống như một vị thần trên sân bóng bầu dục vậy, điểm số của anh ấy rất cao, và cha anh ấy khi đó còn là thị trưởng nữa. Tôi nghĩ ai ai cũng phải lòng anh ấy một ít cả. Rồi anh ấy đi học đại học và không quay lại nữa."

"Còn cô thì sao, sếp?" David hỏi gặng, di chuyển ra phía sau cô. Quầy rượu khá hẹp nên cô có thể cảm nhận được hơi ấm của anh ta trên lưng mình.

"Tôi thì sao?"

"Cô có phải lòng vị thần bóng bầu dục thông thái này không?"

Cô đã thật sự cười lớn và nhìn anh ta qua vai.

"Anh có ghen không nếu tôi nói là có?" Cô trêu.

"Cực kì. Tôi chưa từng chơi bóng bầu dục," anh ta lập tức trêu ngược lại.

Cô cười thầm, mở nắp bình lắc và đổ martini ra ly.

"Tốt. Tôi ghét bóng bầu dục chết được."

"Cô biết không, tôi ghét phá hỏng khoảnh khắc này, nhưng tôi nghĩ cô thích tôi đấy, sếp," David cảnh báo.

"À, nhưng anh sai rồi," cô thở dài, sau đó rùng mình khi một cơn ớn lạnh chạy dọc xuống cột sống.

"Sao thế được?"

"Tôi không thích bất kì ai cả."

Rồi cô nhìn lên. Ngó đăm đăm sang phía bên kia nhà hàng. Constantine đang đứng ở đầu kia căn phòng, chăm chú nhìn cô. Nụ cười mà cô rất cố gắng bôi xóa khỏi tâm trí đã quay trở lại, rực rỡ hơn bao giờ hết. Anh gật đầu với cô, xác nhận sự hiện diện của cô. Cô đáp lại ánh nhìn của anh thêm một giây nữa, sau đó quay trở lại với việc trang trí ly martini.

"Hừm. Tôi nghĩ quý cô nói hơi quá rồi."

Dulcie thúc khuỷu tay vào David trước khi anh ta kịp đưa ra thêm bất kì lời bình luận lém lỉnh nào, rồi cô cầm ly cocktail lên và mang đến cho chủ nhân của nó. Sau khi trò chuyện với quý ông kia một lúc, cô quay trở lại nhà bếp. Đảm bảo mọi thứ vận hành trơn tru. Khi quay trở ra ngoài, cô thấy Anna đang đi tìm mình.

"Ôi chúa ơi, ôi chúa ơi, anh ấy hỏi tìm cậu kìa! Anh ấy hỏi tìm cậu đấy!" cô ấy kêu ré lên vì phấn khích. Có những điều không bao giờ thay đổi, và sự phấn khích của cô gái này dành cho...bất kì điều gì, vẫn y như trước. Dulcie không hề yêu cầu cô ấy giải thích gì thêm.

"Dĩ nhiên là vậy rồi."

"Thế đấy! Cậu vẫn có thể sinh con cho anh ấy!"

Dulcie kiềm nén cảm giác buồn nôn và đẩy cô bạn qua một bên. Cô đi thẳng tới bàn của anh, đứng ngay cạnh anh, hai tay chắp phía sau lưng.

"Anh Masters, chúng tôi rất hân hạnh được đón tiếp anh. Hi vọng anh thích bàn do chúng tôi bố trí," cô nói bằng chất giọng ngọt ngào nhất. Con ngẩng lên cười với cô.

"Rất thích. Tôi đã được chào đón rất nồng nhiệt khi đến đây," anh nói. Cô gật đầu.

"Dĩ nhiên rồi ạ, cha anh là một thành viên rất được kính trọng ở đây. Tôi có thể giúp gì cho anh? Anna là một trong những người phục vụ giỏi nhất ở đây, cô ấy sẽ chăm sóc tốt nhất cho anh đấy ạ."

"Đúng thế - tôi suýt không nhận ra. Cô ấy là cô nàng tóc vàng hoe từng làm bạn với em thời trung học đúng không?"

"Phải, cô ấy là cô nàng tóc vàng hoe vẫn đang làm bạn với tôi."

Anh bật cười lớn và nói thêm. "Tôi thấy khó tin khi em có bạn bè đấy."

"Cảm ơn," cô thở dài. "Giờ thì xin anh thứ lỗi, có vẻ như Ngài Jeffries muốn nói vài lời với anh." Cô hất đầu về phía một quý ông trung niên đang nhìn họ chăm chăm đầy hào hứng.

"Ngài Jeffries là kẻ quái nào và sao tôi phải quan tâm?" Con hỏi, liếc nhìn qua vai.

"Ngài Jeffries là người đứng đầu ủy ban quản trị ở đây. Tôi chắc các ủy viên đang hi vọng anh sẽ gia nhập tầng lớp cao quý của họ và trở thành thành viên, như cha anh vậy," Dulcie giải thích. Nụ cười cô trưng lên đang trở nên gượng ép, nó khiến mặt cô bị đau. Cuối cùng, anh quay lại nhìn cô.

"Thế à? Và em thấy sao về chuyện đó?" Anh hỏi, giọng trầm đục và hai mắt rực sáng.

"Tôi thấy họ đang phạm sai lầm. Chúc buổi tối tốt lành, Anh Masters."

Sau câu nói đó, cô quay lưng và bước đi.

*

Khuya hôm đó, Dulcie nằm trên giường. Cô đã mở hết tất cả cửa sổ nghiêng, tạo một luồng gió chữ thập thổi qua căn hộ, nỗ lực làm dịu đi cái oi bức của mùa hè. Chiếc tai nghe cỡ lớn yên vị ở hai bên tai cô, nhấn chìm mọi âm thanh đến từ con đường bên dưới. Cô mỉm cười với chính mình và ngâm nga theo điệu nhạc, hai mắt nhắm lại.

Hiển nhiên là cô không hề kiêng khem chuyện tình dục kể từ khi Con ra đi, nhưng cô cũng không thật sự xem những gì mình làm là quan hệ tình dục. Nó giống như một công việc phải làm thì đúng hơn. Một công việc đặc biệt khó chịu. Lần duy nhất nó mang lại cảm giác tuyệt vời là khi cô tự thỏa mãn mình. Và với một kí ức mới toanh về nụ cười quỷ quyệt vẫn còn in đậm trong đầu, những ngón tay cô di chuyển chạy đua với mạch đập, để xem điều gì sẽ xảy ra trước – tim ngừng đập, hay cơn cực khoái.

Chúa ơi, Con, anh mất quá lâu để trở về rồi đấy, đồ ngốc. Giờ thì nhanh lên và tìm lại em đi.


Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét