23.
DEIDRA
Mùa xuân đang ở thời điểm rộn ràng nhất. Tôi thấy thích thú
vô cùng, không khí khô lạnh, chim chóc líu lo, mặt trời tỏa sáng, và Daimon càu
nhàu.
“Ai bảo anh đi theo tôi vậy?” Tôi khó chịu hỏi, tay cầm dây
dắt Drako, cả ba chúng tôi cùng đứng trên cầu tàu. Khi tôi đang chuẩn bị ra
ngoài cho buổi chạy bộ đầu tiên trong năm, thì Daimon đòi đi cùng.
“Tôi biết em thích chạy bộ, nên tôi muốn xem xem em làm cái
quái gì,” anh ta nói trong lúc sửa soạn chạy cùng tôi.
“Anh là một tên ngốc,” tôi lầm bầm. “Đi nào, Drako, chạy bộ
thôi.” Tôi nhìn xuống và nó nhảy nhót vòng quanh. Cu cậu giờ đã lớn hơn, cao gần
qua gối của tôi rồi. Tôi bắt đầu chạy, bỏ lại Daimon phía sau. Không lâu sau,
anh ta đã bắt kịp tôi.
“Thế…sao em lại…thích chạy vậy?” Anh ta hỏi.
“Sự tự do,” tôi đáp, không thèm nhìn sang anh ta.
“Em muốn…thoát khỏi tôi?” Anh ta gắt.
“Anh có phải…Daimon không? Dĩ nhiên rồi…tôi muốn được giải
thoát…khỏi anh,” tôi giễu và tăng tốc một chút.
Không khí tràn ngập hai buồng phổi tôi, và cảm giác mặt đường
dưới chân chính là điều tôi mơ tới trong suốt những tháng mùa đông vừa qua.
Daimon chạy vòng qua, muốn được ở phía bên kia của tôi. Không hề nhận ra Drako
sẽ trở nên phấn khích quá độ khi nhìn thấy anh ta, nó kéo giật dây dắt khiến
Daimon vấp chân té ngã. Cảm ơn trời là ở phía bãi cỏ.
“Anh ổn không?” Tôi hỏi, không hề cố nhịn cười.
“Cái đếch gì vậy? Nhìn tôi có ổn không?” Anh ta hỏi lúc nằm
trên mặt đất.
“Không!” Tôi cười to, tay ôm lấy bụng.
Drako, không hề biết mình vừa làm sai điều gì, vẫn tiếp tục
nhảy nhót và cố tham gia vào cuộc vui với tôi.
Nhìn thấy Daimon té ngã ra đất khiến ngày hôm nay của tôi
trở nên đẹp hơn. Người đàn ông quyến rũ, quyền lực bị ngã sấp mặt, quả là vô
giá.
“Em cười tôi xong chưa?” Anh ta nạt.
“Không hẳn,” tôi tiếp tục cười.
Anh ta đứng dậy, phủi bụi trên người. Rồi anh ta quay sang
tôi và ngoác miệng cười.
“Dù lúc này đang rất bực, nhưng nhìn thấy em cười như thế
khiến tôi thấy tốt hơn rồi,” anh ta thì thầm và bước lại gần tôi. Nụ cười đó,
đôi mắt đó, khiến hơi thở tôi nghẹn lại. Quỷ
tha ma bắt anh ta đi. “Em thích cách tôi nhìn em,” anh ta khẽ nói, đặt một
ngón tay dưới cằm tôi. Bên trong tôi như tan chảy đôi chút, cả người run rẩy
trước cái chạm tay của anh ta. “Nó viết rõ trên mặt em kìa, em muốn ‘cậu nhỏ’ của
tôi,” anh ta cười tươi rói và nháy mắt. Chiếc bong bóng nhỏ bao quanh chúng tôi
lập tức vỡ tan.
“Screw you(1),” tôi nạt, tức tối vì anh ta có thể đọc vị tôi
quá dễ dàng. Sao lúc nào cũng là tôi bị ảnh hưởng bởi anh ta vậy chứ? Tôi bắt đầu
chạy bước nhỏ, muốn tạo ra chút khoảng cách.
“Em có thể mà. Trên môtô của tôi thì sao? Giờ là mùa xuân.
Chúng ta có thể ‘mây mưa’ trên đó nếu em muốn. Phải thừa nhận là, tôi có nghĩ về
em nằm trên đó một hoặc hai lần rồi,” anh ta nói to từ phía sau tôi. Hầu hết mọi
người ở khu vực cầu cảng đều đã bắt đầu xầm xì và trố mắt nhìn chúng tôi.
“Đồ khốn chết bầm,” tôi làu bàu trong hơi thở và chạy hết tốc
lực.
Ơn trời, Daimon đã chịu để yên cho tôi, cuối cùng tôi cũng
được tận hưởng khoảng thời gian ở riêng với Drako rồi.
Tôi ngồi xuống băng ghế dài nhìn ra Sông Hudson, để cho tâm
trí đi lang thang. Drako ngồi cạnh chân tôi, tận hưởng ánh mặt trời, để cho những
tia nắng chiếu rọi xuống người nó. Không khí quanh chúng tôi thật trong lành và
tươi mới, tất cả cây cối và hoa cỏ đều đang hồi sinh. Buồn cười làm sao tôi
cũng có cảm giác như thế. Sau khi đã chịu đối diện với tội lỗi của mình, tôi cuối
cùng cũng có thể tập trung vào những gì tôi muốn trong đời. NYU vẫn chưa gửi
đơn chấp thuận cho tôi, nhưng ngày ngày tôi đều trông ngóng nó. Tôi chỉ muốn được
học tiếp bằng cấp đã có, và sau đó sẽ theo đuổi sự nghiệp của riêng mình. Dù vẫn
chưa biết bản thân muốn đạt được điều gì, nhưng tôi biết mình muốn tự đứng được
trên hai chân và ngẩng cao đầu. Lúc tôi đứng dậy để quay về thì điện thoại đổ
chuông. Với tay vào túi quần soóc chạy bộ, tôi kéo mở khóa kéo. Là bố của tôi.
“Bố ạ?”
“Chào con, Addie,” ông ngọt ngào nói. “Lâu rồi không gặp
con. Bố rất nhớ con.”
“Con xin lỗi, Bố, con biết.” Tôi đã không làm tròn trách
nhiệm với bố và cảm thấy rất tệ.
“Con và Daimon có muốn ghé qua ăn tối không? Bố có thể làm
món gì đó ngon lành?”
Nghe ông háo hức đến độ, tôi không thể nào khước từ dù có
muốn đi chăng nữa.
“Dĩ nhiên rồi, Bố, cả hai chúng con sẽ đến ạ.”
****
“Không thể tin được anh lại bắt tôi đến đây trên chiếc môtô
chết giẫm của anh,” tôi rít lên và ném mũ bảo hiểm vào anh ta. Chúng tôi đứng
bên ngoài nhà của bố tôi, Daimon vẫn ngồi nguyên trên xe.
“Em buộc tôi đến đây mà,” anh ta điềm tĩnh nói.
“Đây là một phần của hợp đồng mà, và nhân tiện, tôi đã bỏ
qua cho anh vài lần còn gì,” tôi nói qua kẽ răng.
“Vấn đề của em, không phải của tôi,” anh ta hờ hững nói và
mỉm cười.
“Tôi ghét anh,” tôi lầm bầm trong hơi thở.
“Phải, chắc thế rồi,” anh ta mỉa mai, xuống khỏi môtô và đi
thẳng vào trong, bỏ lại tôi không nói nên lời.
“Chào mừng,” bố tôi nói lúc mở cửa cho hai chúng tôi.
“Chào, Bố.” Tôi mỉm cười và ôm lấy ông. “Hmm…thơm quá!”
“Bố nấu thịt cừu và khoai tây đấy.” Dạ dày của tôi kêu rồn
rột đầy mong đợi; đồ ăn của bố nấu là tuyệt nhất.
“Thịt cừu ạ? Chà, con bị chiều hư rồi. Bố vợ của con là tốt
nhất,” Daimon trêu.
“Đồ ngốc,” tôi lầm bầm, lắc lắc đầu.
“Addie,” bố tôi nghiêm nghị nói.
“Phải đấy, Addie, chú ý thái độ,” Daimon tiếp lời ông ấy, cả
hai người họ cùng nhìn tôi. Xem ra tôi bị thua về quân số rồi.
Thật tốt khi thấy bố tôi hòa thuận với Daimon; đã lâu lắm rồi
tôi không nhìn thấy ông vui vẻ đến vậy. Trông ông thật khỏe mạnh, sự lấp lánh
đã quay trở lại trong mắt khi ông nói đùa hay hỏi han. Cuối cùng bố tôi cũng có
vẻ hạnh phúc rồi.
“Addie? Trường đại học đã hồi âm cho con chưa?” Bố tôi hỏi
trong khi ăn.
“Chưa ạ, nhưng đến cuối tháng con sẽ biết thôi,” tôi trả lời.
“Tốt, bố rất vui khi nghe được, hai con gái của bố cuối
cùng cũng có cuộc sống riêng.”
“Không, nhờ con cả đấy,” Daimon bật cười. Anh ta chùng người
ngay khi bị tôi đá vào cẳng chân.
“Daimon, nếu con không ngại bố hỏi…” Bố tôi vừa bắt đầu
nhưng đã phải dừng lời.
“Một giây thôi ạ, điện thoại con đang rung.” Daimon đứng
lên và đi vào phòng khác.
“Hi vọng mọi chuyện ổn cả?” Bố nhìn qua vai tôi.
“Sẽ ổn thôi ạ.” Tôi đã sai.
Có tiếng cửa chính đóng sầm lại. Bố và tôi nhìn nhau rồi
cùng đứng lên. Tôi chạy ra cửa, nhưng Daimon đã leo lên xe mất rồi.
“Daimon, chờ đã!” Tôi hét với theo khi anh ta lái đi, bỏ lại
tôi phía sau. “Mẹ kiếp,” tôi làu bàu.
“Có chuyện gì vậy?” Bố tôi hỏi đầy lo lắng.
“Con không biết, giờ con còn không gọi được cho anh ấy nữa.”
****
Một giờ đã trôi qua mà Daimon vẫn không thấy đâu. Tôi rời
khỏi nhà bố để đi tìm người chồng thất thường của mình. Nỗi lo lắng ăn mòn tâm
can khi tôi không thể liên lạc được với anh ta. Daimon chưa bao giờ phớt lờ các
cuộc gọi của tôi cả. Trời đã rất khuya khi tôi về đến căn hộ. Cả hai người giữ
cửa đều nói rằng anh ta vẫn chưa về nhà. Lenny đã dắt chó đi dạo giúp tôi, và
nói rằng không hề nghe tin gì từ Daimon. Sự lo âu lớn dần, thúc đẩy tôi gọi cho
Rafe.
“Chào, Rafe.”
“Chào em,” anh ta buồn bã nói.
“Anh ổn chứ? Ý tôi là…có chuyện gì vậy?” Tôi hỏi.
“Mẹ của Daimon…bà ấy chết rồi.”
“Cái gì? Lúc nào?” Tôi ngã ra bức tường phía sau để giữ
mình đứng vững.
“Sáng nay, bà ấy bị xơ gan. Tôi đoán là do uống rượu,” Rafe
khẽ đáp.
“Em có gặp Daimon không?” Anh ta hỏi tôi.
“Không, nhưng tôi biết anh ấy ở đâu,” tôi nói và ngắt máy.
****
Tôi đứng trước cửa căn hộ của mẹ anh ta. Tôi đã gõ cửa
nhưng không có ai trả lời.
“Tôi ở đây rồi. Tôi sẽ không đi đâu hết. Vậy nên tốt hơn là
anh mở cửa ngay đi,” tôi nói qua cửa, nhưng vẫn không có gì.
“Tốt thôi. Tôi sẽ ngồi trên sàn, chờ đến khi anh gom đủ can
đảm và mở cánh cửa phải gió này ra,” tôi hét to với cánh cửa khóa kín.
Cuối cùng, cửa cũng mở ra…nhưng lại không là Daimon; là
Vanessa.
“Chào, Bà Evans,” cô ta khẽ mỉm cười.
“Chào, Vanessa.” Tôi rất muốn rứt đầu cô ta ra, nhưng cố giữ
bình tĩnh, dù biết cô ta là ai, tôi vẫn không thể ngăn cảm giác ghen tuông. Vào
giờ phút cần người ở bên, anh ta lại chọn một người khác.
“Ngài ấy đang ở trong,” cô ta chỉ tay nói.
“Tôi cho rằng cô sẽ ra về nhỉ,” tôi nói với cô ta.
“Không! Cô ấy sẽ không về,” Daimon lè nhè. “Tôi cần Vanessa
ở đây.” Trông anh ta thật kinh khủng. Dáng vẻ anh ta lôi thôi, mái tóc dài rũ
xuống ở một bên, chiếc sơ mi trắng loang lổ những vệt bẩn do rượu.
“Addie, hãy gặp Vanessa, trợ lý riêng của tôi,” Daimon
chính thức giới thiệu chúng tôi với nhau.
“Tôi đã gặp Vanessa rồi, nhớ chứ?”
“Ồ, phải, khi tôi cố khiến cho em nổi ghen. Em không cần lo
đâu, Vanessa là trợ lý của tôi thôi.” Anh ta mỉm cười, ngã xuống trường kỉ.
“Tôi biết,” tôi khẽ nói.
“Vaness, cô có thể để chúng tôi lại rồi,” tôi nói qua vai
trong lúc quan sát Daimon.
“Dĩ nhiên, thưa Bà Evans.”
“Tôi nghe nói mẹ anh mất rồi,” tôi nói, biết rằng anh ta cần
một cú hích. Daimon lúc nào cũng cần gây sự để trút giận cả.
“Phải, bà mẹ say xỉn của tôi chết rồi,” anh ta làu bàu, ngồi
khom lưng trên ghế. Tôi bước vào trong và quỳ xuống trước mặt anh ta. Tôi nhìn
anh ta cầm một ly đầy whisky lên. Không hề chần chừ, anh ta nốc cạn nó.
“Vậy đây là điều anh muốn sao? Ý tôi là anh muốn trở thành
một người say xỉn như mẹ anh à?” Tôi thúc ép dữ dội hơn.
“Phải đấy, Addie, tôi muốn là một kẻ say xỉn phải gió, giống
như bà ấy vậy,” anh ta hầm hè.
“Tốt. Ít ra anh cũng đi đúng đường rồi,” tôi lạnh lùng nói.
“Em là một ả xấu xa, em biết không,” anh ta hằn học đáp trả.
“Còn anh là một tên khốn,” tôi bình luận. “Vậy là chúng ta hòa
nhé.”
Thật đau đớn khi làm thế này với anh ta. Nhưng Daimon sẽ
không muốn tôi nói lời an ủi; anh ta sẽ muốn tôi dồn ép, thúc đẩy anh ta hơn nữa
kia. Anh ta bật cười rồi cầm chai rượu ở kế bên lên; anh ta nhìn nó trong một
giây. Giữ nó trong tay, anh ta siết thật chặt trước khi ném mạnh nó vào bức tường
phía sau tôi. Tôi nhắm mắt, tim lỗi mất một nhịp. Tôi nuốt xuống nỗi e ngại, biết
rằng Daimon đang cần mình.
“Em biết không, tôi đã lên giường với Vanessa đấy.” Anh ta
nhe răng cười, đôi mắt xanh lạc lối trong cơn say mờ mịt.
“Không, anh không có,” tôi điềm tĩnh nói, biết rằng anh ta
đang cố chọc tức mình.
“Có, tôi có. Tôi đã mây mưa với cô ta rất dữ dội. Cô ta
không giống em, Addie. Cô ta có một thân hình hoàn hảo,” anh ta hờ hững nói, vẫn
tiếp tục cười nhăn nhở.
“Tôi biết anh không có lên giường với cô ta,” tôi lặp lại.
“Ồ, xem ai đang nói vớ vẩn với tôi kìa? Thế quái nào em biết
được tôi không lên giường với cô ta? Tôi là Daimon Evans kia mà! Tôi lên giường
với thứ tôi muốn, bất cứ khi nào tôi muốn,” anh ta cáu tiết nói.
“Mẹ anh vừa mất và đây là chuyện anh muốn tranh cãi sao?
Anh muốn tranh cãi xem ‘thằng nhỏ’ của anh to cỡ nào, và anh đã lên giường với
bao nhiêu phụ nữ à. Hay lắm, Daimon,” tôi gằn giọng.
“Tôi ghét sao em lại hiểu tôi như thế. Tôi ghét khi không
bao giờ có thể trốn chạy khỏi em,” anh ta giận dữ nói; hai mắt nheo lại nhìn
tôi đầy đe dọa.
Anh ta tóm lấy tay tôi và kéo lại gần; hơi thở đầy mùi rượu.
Anh ta trừng mắt rồi đẩy tôi xuống sàn, ghim chặt tôi bên dưới anh ta.
“Giờ thì sao đây, Addie? Nếu tôi không thể lên giường với
ai ngoài em, em nghĩ chuyện này sẽ kết thúc thế nào?” Anh ta đe dọa.
Tim tôi đau nhói khi thấy anh ta làm thế này. Tôi biết
Daimon sẽ không bao giờ làm đau tôi. Anh ta làm vậy là để tổn thương chính
mình.
“Làm đi, Daimon,” tôi điềm tĩnh nói, trao cho anh ta sự đồng
thuận, và nhìn lên gương mặt buồn bã của anh ta. “Cứ làm điều anh muốn đi. Hủy
hoại mọi thứ nếu cần thiết,” tôi nói với anh ta. Dù có thích hay không, Daimon
và tôi cũng đã gầy dựng được một mối quan hệ, và anh ta đang đẩy nó đến bờ vực
bị phá hủy.
“Hủy hoại gì hả, Addie?” Anh ta đau đớn nói, hai mắt ngân
ngấn nước.
“Chúng ta,” tôi thốt ra.
Daimon nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống má tôi, hai cổ tay
tôi phản đối vì vẫn còn bị anh ta nắm chặt. Cuối cùng, anh ta cũng thả ra và nằm
rạp xuống người tôi. Tôi có thể cảm nhận được sức nặng của Daimon khi anh ta rũ
ra trong vòng tay tôi. Quấn hai cánh tay quanh người anh ta, tôi ôm thật chặt,
để cho anh ta lặng lẽ khóc thương cho mẹ của mình.
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét