Hiển thị các bài đăng có nhãn HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN - EVANGELENE. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN - EVANGELENE. Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 7 tháng 10, 2018

HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN 35 - CHƯƠNG CUỐI


Dành cho các bạn đang theo dõi bộ truyện này, mình biết không phải ai cũng thích một chương cuối lấp lửng thế này, nhưng mình nghĩ đây là tiền đề để lội kéo đọc giả tiếp tục theo dõi câu chuyện (nếu họ thật sự yêu thích nó). Cảm ơn mọi người đã đồng hành với Addie và Daimon đến tận lúc này. Hiện tại mình đã dịch xong quyển 3 và cũng là quyển cuối trong series The Devil; mình sẽ sắp xếp và tiếp tục post trong thời gian sớm nhất. Hẹn gặp lại mọi người ở "Tìm lại tình yêu" (tựa gốc: The Lover Beneath Me)

***

35.
GIỜ THÌ SAO ĐÂY?

Một tiếng gõ cửa khe khẽ đánh thức tôi khỏi giấc ngủ không mấy sâu. “Addie, ra ngoài ăn chút gì đi em. Anh sẽ đi nếu em muốn, nhưng ít ra em hãy ăn đi,” Daimon khẽ nói.

Tôi thở dài nặng nề, rời khỏi giường và đi đến chỗ cửa. Hít vào một hơi thật sâu, tôi mở nó ra. Daimon đứng ở phía bên kia hành lang, quan sát tôi. Drako chạy đến và khẽ rên ư ử lúc tôi bước xuống cầu thang dẫn vào nhà bếp. Daimon đã nấu bữa sáng và đặt nó ở quầy bếp. Tôi ngồi xuống, nhìn chăm chăm vào bữa ăn, không biết liệu mình có nuốt nổi không.

“Nếu em cần không gian, anh sẽ đi,” Daimon nói từ phía sau tôi.

“Em muốn li hôn,” tôi lạnh lùng nói.

“Không!” anh gầm lên.

“Daimon, em muốn li hôn,” tôi lặp lại.

“Và anh nói là không,” anh giận dữ đáp trả.

“Anh muốn mọi chuyện cứ thế này sao?” Tôi hỏi.

“Anh muốn em,” anh nói bằng giọng khàn khàn.

“Em không muốn ở lại đây nữa,” tôi thừa nhận.

“Addie, nếu em xúc tiến việc li hôn, anh sẽ kiện em vì vi phạm hợp đồng. Em và anh đã thỏa thuận rồi,” anh cảnh báo, Chúa ơi, trông anh tệ quá. Gương mặt hóp háp, mái tóc rối bù, những sắc màu sống động trong đôi mắt anh bị che mờ bởi hai quầng thâm.

“Thỏa thuận của chúng ta dựa trên một lời nói dối. Anh không thể kiện em được. Nhưng em thì có thể kiện anh; em có thể kiện anh vì đã nói dối em,” tôi quát.

“Anh sẽ lấy lại tất cả, Addie,” anh thẳng thừng nói.

“Đây là tình yêu của anh sao? Là cái mà anh gọi là tình yêu dành cho em sao? Là vậy à? Em ở lại vì anh đe dọa em?” Tôi mỉa mai hỏi.

“Không. Đây không phải điều anh muốn, nhưng anh sẽ làm mọi chuyện cần làm, để giữ em lại. Em càng ở bên anh lâu bao nhiêu, anh càng có nhiều cơ hội mang em quay về bấy nhiêu,” anh nói một cách nghiêm túc.

“Không thể được,” tôi bác bỏ.

“Có, anh có thể. Em yêu anh, Addie, và anh yêu em. Anh đã làm sai, nhưng chuyện này – tình yêu này không phải điều diễn ra hàng ngày, và anh sẽ không đánh mất nó. Em đã để anh bước vào trái tim em, và đó là nơi anh sẽ ở lại!” Anh quả quyết.

“Em sẽ không ở lại đây,” tôi tuyên bố.

“Vậy anh sẽ đi theo em. Anh sẽ đến nơi mà em đến,” anh đáp trả.

“Daimon, anh nghĩ anh đang làm gì vậy?” Tôi hỏi, thắc mắc không biết anh định đẩy chuyện này đi xa tới đâu.

“Đó gọi là tình yêu, Addie, em nên thử đi,” anh vặn lại.

“Tình yêu? Nói dối một người gọi là yêu sao? Đe dọa lấy đi mọi thứ gọi là yêu à? Ép buộc họ ở bên anh dù họ không thể chịu nổi anh gọi là yêu sao?” Tôi cãi.

“Anh sợ lắm. Anh sợ em, sợ đôi mắt em và cách chúng nhìn anh; lời lẽ của em và cách chúng đâm xuyên qua anh. Cơ thể em, anh khao khát nó đến phát điên lên được. Addie, lúc này anh đang tuyệt vọng giữ em lại. Anh biết anh đã tổn thương em. Anh biết anh---” Daimon khẩn nài.

“Anh đã lợi dụng tình cảm của em,” tôi gào lên.

“Phải, anh biết, nhưng khốn kiếp, Addie, em đã chết dần chết mòn. Anh có thể nhìn thấy thứ ánh sáng tạo nên em, chính em dần dần tàn lụi. Vậy nên khiến em kết hôn với anh thì đã sao? Anh biết mình muốn cưới em làm vợ. Chỉ là vấn đề thời gian thôi. Anh muốn biến cuộc sống của em trở nên tốt đẹp hơn, khiến em có động lực vươn xa như em phải thế. Quỷ tha ma bắt, Addie, em đã héo mòn đến kiệt quệ. Anh chỉ muốn cứu lấy người phụ nữ anh yêu thôi. Chuyện đó tồi tệ đến vậy sao?” Anh hét to.

“Em cần phải đi!” Tôi cất bước về phía thang máy, muốn bỏ chạy khỏi anh, khỏi những lời dối trá anh đã nói và khỏi cái thế giới mà tôi ngỡ đã thuộc về mình.

“Tại sao? Tại sao em cần phải đi? Điều anh đang nói khó hiểu lắm sao?” Anh quát.

“Không, không hề! Vấn đề là ở đó. Em suýt nữa là đồng ý với anh rồi. Phải, anh đã cứu em. Phải, em yêu anh, nhưng anh đã nói dối và lợi dụng em, giờ em vô cùng bối rối và đau đớn. Ngay bây giờ! Ngay bây giờ, em không muốn điều này nữa,” tôi thét lên.

“Em cần không gian. Anh sẽ cho em không gian, nhưng anh sẽ không từ bỏ em. Anh sẽ không li hôn với em,” anh nói giọng khàn đặc.

“Cứ nghĩ những gì anh muốn đi, Daimon,” tôi nạt rồi quay đi.

“Không. Em ở lại và ăn đi. Anh sẽ đi.” Anh lấy chiếc áo khoác lái môtô bằng da thuộc rồi rời đi.

Giây phút Daimon rời khỏi, tôi có cảm giác mình bị bỏ lại đó trơ trọi, không còn sự hiện diện của anh bao bọc xung quanh nữa. Drako dụi đầu lại gần và tôi mỉm cười nhìn xuống nó; đôi mắt đen to tròn thắc mắc chuyện gì đang diễn ra. “Đi nào, Drako, đi dạo thôi.” Ngay khi nghe tôi nói vậy, nói nhảy tới trước và chạy ra chỗ thang máy để đợi. Đuôi của nó quẫy quẫy và tôi thở dài. Giờ thì sao đây?

Tháng Tám oi bức và ẩm ướt, không khí nóng nực thật khiến người ta khó mà hít thở. Tôi ngồi ở băng ghế công viên, cảm thấy nặng nề vì những chuyện phải làm. Tôi yêu Daimon. Anh sở hữu tôi và tôi đã đầu hàng anh. Không hề tự nguyện đâu, tôi đã phải đấu tranh rất dữ dội để anh không có được tôi, để anh không chạm được dù chỉ một phân tâm hồn tôi, nhưng tên khốn đó đã len lỏi vào mà tôi không hề hay biết. Giờ thì sao đây?

****

Tôi bước vào trong nhà. Daimon đang ngồi một mình cạnh khung cửa sổ trông ra bên ngoài.

“Anh cứ tưởng em bỏ đi rồi,” anh thì thầm trong hơi thở.

“Drako cần được đi dạo,” tôi khẽ đáp. “Em sẽ về nhà bố.”

Daimon thở dài nặng nề. “Tại sao?”

“Bởi vì em cần làm vậy. Ở bên cạnh anh không lành mạnh chút nào,” tôi buồn bã thừa nhận.

“Em có yêu anh không?” Anh hỏi, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, hai cánh tay khoanh lại.

“Em không biết nữa,” tôi nói, bối rối trước tình cảm và cảm giác bị phản bội của mình.

“Vậy thì đi đi,” anh thì thào.

“Chuyện gì đã xảy ra với anh chàng Daimon, người đã tuyên bố em không được bỏ đi rồi?” Tại sao một phần trong tôi lại đau đến vậy khi anh để tôi đi không chút chần chừ? Đây là điều tôi muốn mà, phải không?

“Anh đã cố, Addie, và anh đã phá hỏng hết. Anh đã cố theo cách của anh và đã hủy hoại chúng ta. Níu kéo em chẳng có ý nghĩa gì cả. Em là một giấc mơ anh khao khát vô cùng, nhưng anh thậm chí còn không thể thành thật với em.” Anh hơi xoay đầu nhìn về phía tôi. Daimon đang lặng lẽ khóc.

“Đi ngay đi, khi anh còn có thể buông tay em, bởi anh không nghĩ sau đó anh còn đủ mạnh mẽ đâu.” Anh quay đi, cố kiềm lại tiếng khóc. Ngay khi đôi mắt màu thiên thanh đẹp đẽ của anh rời đi, trái tim tôi như ngừng đập và tâm hồn tôi đau buốt. Giờ thì sao đây?



Chủ Nhật, 30 tháng 9, 2018

HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN 34


34.
SỰ THẬT

Thật sự tôi chưa bao giờ tin rằng, có một thời điểm trong đời mình mà ở đó mọi thứ đều hoàn hảo, nhưng trong thế giới của tôi, tại thời điểm này thì có. Mọi thứ dường như đều vào đúng vị trí.

Sofia đã biết tự lập, biết sống cuộc đời của mình. Hầu như ngày nào tôi cũng nói chuyện với con bé qua Skype hoặc bằng tin nhắn. Nó sẽ kể cho tôi nghe về thế giới mới của nó, rằng mọi thứ tuyệt diệu ra sao. Bố tôi cũng thay đổi. Thậm chí ông còn đề cập đến việc đi Hi Lạp, gặp lại gia đình mình sau nhiều năm. Trông ông rất khỏe khoắn và mạnh mẽ. Tiếng cười của ông không còn gượng ép hay nhuốm màu đau đớn như trước đây, mà rất trong trẻo và chân thật.

Về phần Daimon và tôi, mọi chuyện cứ diễn ra theo cách tự nhiên. Ngày nào chúng tôi cũng cãi nhau, nhưng rồi lại làm lành. Chúng tôi cười đùa và trêu ghẹo nhau, cuối cùng cũng hoà hợp theo cách đơn giản nhất, cứ như vốn dĩ là phải thế vậy. Ở cạnh Daimon của công việc là cả một thử thách. Tham dự những buổi tiệc gala và tiệc tối, cố gắng hết sức để hòa nhập với thế giới của anh, muốn giúp đỡ anh, nhiều lúc vượt quá khả năng của tôi, nhưng tôi vẫn cố gắng. Vì Daimon, tôi sẽ làm nhiều hơn thế, bởi anh đã trả lại cho tôi cuộc sống của chính tôi. Anh trao cho tôi sức sống mới và một hướng đi để thay đổi. Daimon vẫn ghét sự hiện diện của Darren, nhưng cuối cùng cũng nhượng bộ khi việc đó dính dáng đến tình bạn của chúng tôi. Tôi cũng không cho anh nhiều lựa chọn. Nếu tôi phải đối diện với việc Linda có mặt trong đời anh, vậy thì anh cũng phải chấp nhận việc Darren là một phần cuộc sống của tôi.

Linda không còn là mối đe dọa với tôi nữa, bởi tôi biết Daimon yêu tôi và chỉ mình tôi thôi. Lần cuối cùng gặp cô ta, tôi đã mỉm cười và tỏ ra rất lịch sự, nhưng vẫn đảm bảo cô ta biết được vị trí của mình, cũng như không được vượt qua ranh giới của tôi lần nữa. Daimon bật cười, bảo rằng Addie mạnh mẽ vẫn còn sống và rất khỏe khoắn. Cuối cùng tôi cũng có một cuộc sống tốt đẹp, không còn tồn tại ngày qua ngày, chìm đắm trong cảm giác nuối tiếc, tội lỗi và đau đớn. Đó sẽ luôn là một phần trong tôi, nhưng chỉ là sự gợi nhắc không bao giờ được để bản thân như thế nữa.

Mùa hè đã gần kết thúc và năm học mới sắp bắt đầu; trong một tháng nữa, tôi sẽ là tân sinh viên của NYU. Quả là một chuyện đáng vui mừng. Tôi ngồi lặng im trong quán cà phê khi Elissa đã rời đi sau buổi mua sắm. Tâm trí lang thang trong lúc tôi mỉm cười, quan sát người ta đi lại ngoài cửa sổ. Cho đến khi tôi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của cha Daimon đang đứng phía sau lưng mình.

“Addie,” ông ta khẽ cất lời, đứng gần đến độ tôi có thể ngửi thấy mùi nước hoa cologne nồng nặc. Tôi quay đầu sang khi ông ta kéo chiếc ghế mà cô bạn thân của tôi vừa ngồi ra. Ông ta đặt chiếc cốc giấy của mình xuống mặt bàn gỗ rồi bắt chéo chân lại, đặt hai tay lên gối.

“Con dâu của ta dạo này thế nào?” Ông ta hỏi giọng cộc lốc. Tôi ghét phải thừa nhận điều này, nhưng bản tính tàn nhẫn của Daimon quả là có nguồn gốc từ ông ta.

“Tốt, còn ông thì thế nào?” Tôi hỏi cho đúng phép lịch sự.

“Ta tốt hơn nhiều rồi.” Ông ta nở nụ cười thoáng chút đe dọa. “Ta thấy con trai ta đã làm khá tốt.” Ông ta thả lỏng những ngón tay và cầm lấy cốc cà phê của mình.

“Daimon làm việc rất chăm chỉ,” tôi lạnh lùng nói.

“Phải. Nhưng thật tệ vì nó đã không nghe lời khuyên của ta và cưới Clara. Lẽ ra nó sẽ có thêm nhiều tiền hơn nữa, nhưng ta đoán mình phải chấp nhận cô vậy,” ông ta nói đầy nhẫn tâm.

“Ý ông là, ông đã từng ép buộc anh ấy lấy cô ta,” tôi nạt, ghét cái cách ông ta cứ hay đem Daimon ra làm trò đùa.

“Ép buộc ư? Addie, không ai có thể ép Daimon làm gì cả. Ta chưa từng nói bất kì điều gì ngoại trừ Clara có thể là một mối tốt vì có nhiều tiền,” ông ta nói sau miệng cốc.

“Cho xin đi, Ngài Evans, đừng có đùa với tôi. Daimon nói chính ông là người đã ép anh ấy chấp nhận một cuộc hôn nhân lố bịch,” tôi khó chịu đáp lại.

“Con trai ta đã nói thế với cô à?” Cha của Daimon bật cười. “Thằng nhóc đó…vậy mà ta lại nghĩ nó không có nhiều thời gian chứ. Hóa ra nó lại có dư thời gian để chơi đùa với cô.” Ông ta tiếp tục cười khùng khục.

“Anh ấy không chơi đùa với tôi,” tôi nói một cách gượng gạo.

“Chà, ta chưa bao giờ ép nó phải kết hôn, cũng không có khả năng làm thế. Nó là chủ tịch công ty thuộc sở hữu của cha ta. Ta đã bị bỏ qua, chưa bao giờ được làm chủ cuộc chơi cả. Daimon đã nhận lấy thứ mà cha ta đã trao cho, và biến nó trở thành như hôm nay.”

Tôi ngồi trên ghế trong quán cà phê, thế giới mà tôi cứ vui vẻ cho rằng mình biết, thế giới mà tôi tưởng mình đang dần thấu hiểu từ từ sụp đổ, như những mảnh ghép không bao giờ vừa khít với nhau.

“Addie,” Cha của Daimon gọi lớn, nhưng tôi gần như chẳng nghe thấy.

“Tôi phải đi,” tôi khẽ lên tiếng, đột ngột đứng bật dậy khỏi ghế khiến nó ngã xuống đấy. Tôi nhìn quanh, ánh mắt của mọi người đổ dồn lên tôi. Đỏ mặt vì xấu hổ, tôi mau chóng dựng ghế lên và rời đi.

****

Ted lái xe đưa tôi về nhà. Tôi không đợi anh ta mở cửa cho mình. Tôi lao thẳng vào trong tòa nhà, đi vụt qua Phil và Lenny như thể họ không hề tồn tại, dù vẫn nghe thấy tiếng họ loáng thoáng nói xin chào. Lúc lên đến căn hộ áp mái, tôi nghe thấy tiếng Daimon chơi violin. Tôi chạy ào lên cầu thang, Drako ở ngay phía sau, sủa vang.

“Có thật không?” Tôi gần như hét lên. Daimon dừng lại và nhìn tôi.

“Addie, có chuyện gì thế?” Anh bắt đầu tiến về phía tôi, nhưng tôi đã giơ tay lên ngăn lại.

“Hôm nay em đã gặp cha anh. Ông ta đến quán cà phê em đang ngồi,” tôi bắt đầu.

Daimon đứng đó không nhúc nhích, một tay cầm violin, một tay cầm vĩ kéo, anh từ từ hạ chúng xuống.

“Có thật không? Chuyện anh và Clara ấy? Anh bảo rằng ông ta ép buộc anh phải cưới cô ta. Nếu anh nói đó là sự thật, em sẽ tin anh,” tôi van nài.

“Addie,” Daimon khẽ lên tiếng, đặt nhạc cụ xuống. “Nghe anh nói này.”

“Có thật không?” Tôi hét lên.

“Addie, anh yêu em,” Daimon nói một cách dứt khoát.

“Daimon?” Tôi gào.

“Clara và anh chưa từng có dự tính kết hôn. Cô ta muốn thế, cô ta thậm chí đã đi năn nỉ cha mình, cố quyến rũ anh vài lần. Nhưng không, anh chưa bao giờ bị ép phải cưới cô ta cả,” anh buồn bã nói.

“Vậy là anh đã nói dối em?” Tôi gần như chẳng nghe thấy tiếng mình nữa.

“Anh đã làm điều cần làm,” anh điềm tĩnh nói và cố bước lại gần tôi.

“Tránh xa em ra!” Tôi hét lên.

“Addie, hãy nhớ rằng anh yêu em,” Daimon lặp lại.

“Anh yêu em ư?” Tôi hỏi đầy hoài nghi.

“Phải, anh yêu em,” anh giận dữ nói.

Tôi bám lấy cánh cửa để giữ mình đứng vững, căn phòng mờ đi khi nước mắt tôi ầng ậc dâng lên. Tôi lắc đầu, chạy vụt qua anh đế đến chỗ tủ quần áo.

“Em đang làm gì thế?” Anh hét lên với tôi. Tôi kéo một chiếc túi lớn từ đầu tủ xuống rồi ném nó ra sàn. “Addie?” Anh quát khi thấy tôi gom hết quần áo từ giá treo xuống và quăng vào trong vali.

“Em sẽ đi,” tôi nói lớn.

“Là thế sao, Addie? Em lợi dụng anh xong rồi bỏ đi sao?” Tôi lập tức dừng lại và trừng mắt với anh.

“Lợi dụng anh sao? Chính anh mới là người lợi dụng em, đồ khốn kiếp. Chính anh, người mà thay vì bày tỏ lòng mình, thì lại đi bày ra một trò chơi dối trá tinh vi để chiếm được em!” Tôi hét lên, đấm vào ngực mình. Nước mắt cứ thế tuôn rơi.

“Nó có hiệu quả đúng không? Em đã yêu anh kia mà!” Daimon hét trả.

“Anh đã nói dối em!” Tôi thét lên.

“Vậy thì anh phải làm gì hả, Addie? Cứ thế quay trở lại cuộc đời em và yêu cầu em làm người của anh sao? Có lẽ với người khác thì được, nhưng với em thì không. Em đã luôn là điều mà anh khao khát; suốt thời trung học và hiện tại, em là người duy nhất trong mắt anh. Vậy nên, ai quan tâm liệu anh có nói dối hay không chứ? Ai quan tâm anh có biến mình thành một tên khốn hay không? Anh không phải một thiên sứ, Addie. Anh muốn em, vậy nên anh đã làm chuyện phải làm để có được em,” anh quát, vẻ mặt dữ dội và cứng rắn, quai hàm đanh lại khi anh nhìn tôi bằng cặp mắt lạnh như băng.

“Lúc ở Bora Bora em đã trút hết lòng mình với anh. Em đã cảm ơn anh, đồ khốn, vậy mà anh lại ngồi đó và không nói gì cả,” tôi hét lên.

“Anh nói dối chuyện Clara không có nghĩa là cảm giác của anh dành cho em biến mất. Anh yêu em, Addie. Anh làm thế để có được em. Anh nói dối để có được em. Anh đã trả bất kì giá nào để có em bên cạnh mỗi ngày, bởi vì anh vẫn và sẽ luôn muốn một mình em thôi!” Anh gầm lên.

“Đây không phải tình yêu!” Tôi thét trả lại. Rồi tôi quay đi và đóng nắp vali.

“Addie, nếu em bỏ đi…” anh dừng lại.

“Sao hả, Daimon, thế nào?” Tôi rít lên.

“Addie, em không được phép ra đi,” anh cảnh báo.

“Anh sẽ làm gì hả, Daimon?” Tôi thách thức.

“Addie, nếu em ra đi, anh sẽ lấy lại tất cả. Tiền của em gái em, cuộc sống thoải mái của bố em, thậm chí là sự nghiệp học hành của em nữa. Tất cả,” anh hét to. Tôi nhìn anh trừng trừng, hai mắt bừng lửa nộ.

“Em không cần anh nữa,” tôi kiên quyết nói.

“AAAAA!” Daimon gầm lên bằng tất cả sức lực. “ANH CẦN EM!” Anh hét lên và chộp lấy chiếc violin.

“DAIMON, ĐỪNG!” Nhưng anh không nghe mà ném đàn xuống chiếc bàn thấp, khiến nó vỡ tan tành.

“NẾU EM KHÔNG Ở ĐÂY VỚI ANH, ANH CHẲNG THIẾT BẤT KÌ ĐIỀU GÌ NỮA! KHÔNG TIỀN! KHÔNG ÂM NHẠC! KHÔNG GÌ HẾT!” anh rống lên, lồng ngực phập phồng trong khi tay vẫn cầm phần cổ của chiếc đàn đã vỡ, một vết cắt lớn trên cẳng tay anh bắt đầu chảy máu, rỉ giọt qua cổ tay rồi rơi xuống đất. “Em không hiểu sao, anh chẳng là gì nếu không có em, chẳng là gì cả.”

Tôi đứng đó chết lặng, nhìn vào những mảnh vỡ chiếc đàn violin của anh. Nó là thứ duy nhất giúp anh giữ điềm tĩnh, vậy mà anh đã đập nát nó không ngại ngần. Tôi dứt mắt ra và nhìn anh. Vẻ mặt anh khắc nghiệt và dữ dội, ánh mắt cố giấu đi nỗi thống khổ.

“Đây là điều anh muốn à?” Tôi hỏi khẽ.

“Addie, nếu anh cứ thế xuất hiện trở lại trong đời em, liệu em có sẽ nhìn đến anh lần thứ hai không. Anh biết anh sai rồi, anh biết…anh đã làm hỏng hết, nhưng hãy nói anh biết, hãy nói thật lòng, liệu em có thèm nhìn tới anh không? Liệu em có sẽ đồng ý gặp anh không? Liệu em có sẽ yêu anh không?” Giọng anh vỡ nát khi phơi bày tất cả cho tôi thấy.

“Em không biết. Anh chưa bao giờ cho em lựa chọn. Anh chưa bao giờ cho em thấy Daimon của bây giờ mà em biết. Anh đã lợi dụng nỗi đau của em. Anh lừa dối em trong những giờ phút đen tối nhất của cuộc đời. Anh gọi đó là tình yêu. Em gọi đó là mê muội. Thật bệnh hoạn,” tôi buồn bã nói.

“Em đã nói em từng yêu anh. Và em vẫn yêu anh,” anh nói như van nài.

“Đó chính là điều khiến em đau nhất. Em thật lòng yêu anh. Em yêu anh nhiều đến mức mù quáng, nhưng anh đã bóp méo nó rồi. Anh đã khiến nó vấy bẩn!”

“Làm ơn đừng đi. Em có thể ở phòng này – em có thể ở phòng khác, nhưng đừng đi.” Anh khuỵu xuống trên hai gối và chầm chậm bật khóc. “Xin em, Addie,” anh khẽ van xin. Tôi chỉ đứng đó, nhìn người đàn ông tôi yêu quỳ dưới chân, tan vỡ, cả hai chúng tôi đều tổn thương vì những lời nói dối và sự lừa gạt của anh. Tôi thả rơi vali xuống và bật khóc.

“Addie, anh xin lỗi,” anh nói, đứng dậy và tiến lại gần. Tôi lui lại và rời khỏi phòng.

“Addie!” Anh gọi lớn khi tôi đi thẳng đến căn phòng còn lại và nhốt mình trong đó. Trượt người xuống cánh cửa, tôi bật khóc. Hai bàn tay tôi che miệng lại để ngăn những tiếng nức nở phát ra.

“Addie?” Daimon đập cửa rất mạnh, mỗi cú nện đều khiến cánh cửa rung chuyển. “Addie!” Anh vẫn tiếp tục gọi, nhưng tôi không đáp lời. Ôm chặt lấy hai gối, tôi vùi đầu lên đó.

“Anh biết anh sai rồi. Anh biết anh đã phá nát tất cả, nhưng anh sẽ bù đắp lại, được không em? Anh sẽ bù đắp lại cho em. Addie. Khốn thật, anh xin lỗi. Anh làm vậy - Anh làm vậy – là vì anh yêu em. Anh đã rất sợ. Anh vẫn rất sợ. Addie, anh không tốt đẹp, nhưng anh đang cố gắng để trở nên tốt hơn. Em khiến anh muốn trở nên tốt hơn.” Một cú nện mạnh hơn nữa suýt khiến tôi bổ nhào. Có gì đó trượt xuống cánh cửa; hẳn là Daimon rồi.

“Anh yêu em,” anh thì thầm bằng giọng nói vỡ nát. Tôi nhắm mắt lại. Addie mà tôi bắt đầu yêu quý lúc này lại lạc lối nữa rồi.

Tôi ngồi trong tư thế đó suốt nhiều giờ liền. Cả người tôi đau nhức, đầu tôi căng tức còn linh hồn thì vỡ vụn. Tôi khẽ đứng dậy và thả mình xuống giường. Tôi nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài qua những tấm rèm treo dọc; ánh sáng từ Khu Trung Tâm Manhattan tràn vào phòng trong lúc tôi nằm cuộn tròn trên giường, kéo tấm chăn lông đắp cho mình. Trời đã khuya rồi, suy ngẫm về tất cả mọi chuyện vào lúc này cũng chẳng có nghĩa lý gì cả.

Chủ Nhật, 23 tháng 9, 2018

HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN 33


33.
BẤT NGỜ DÀNH CHO DAIMON

“Đừng hờn dỗi nữa,” Daimon nói lúc chúng tôi ngồi ở bàn ăn sáng. “Anh là một người tình tuyệt vời đâu phải lỗi do em. Vậy là anh đã khiến em cầu xin nhỉ? Thế nào?” anh nhún vai, cười với tôi.

“Biến đi,” tôi làu bàu, cầm ly nước cam ép lên.

“Ồ, Addie đang có tâm trạng không tốt kìa,” anh trêu.

“Nếu Daimon không dừng lại, Addie sẽ khiến anh ấy phải trả giá đấy,” tôi dọa.

“Bằng cách nào?” Anh giễu.

“Được thôi. Không còn những màn trình diễn đặc biệt của Addie nữa.” Tôi quay lưng lại với anh.

“Những màn trình diễn đặc biệt của Addie?” Anh hỏi.

“Không một lần TK nào nữa cưng ạ, một lần cũng không. Cứ tiếp tục đi, và em sẽ là người khiến anh phải cầu xin khuôn miệng nóng bỏng ngọt ngào của em đặt lên ‘cậu nhỏ’ của anh, liếm mút nó từ gốc đến ngọn, sau đó đưa nó thật sau vào miệng để anh cảm nhận được cả cổ họng em,” tôi điềm tĩnh nói với vẻ khêu gợi. Tôi quan sát cánh mũi anh phập phồng còn hai mắt thì mơ màng trước những gì tôi vừa mô tả.

Anh đưa tay lên miệng, xoa xoa cơ hàm và thở dài nặng nề. “Em quả là một cô nàng hư hỏng, làm anh bị hứng tình ngay trước khi đi làm,” anh nghiến răng nói.

“Còn anh thì là một cậu trai hư, thích khiêu khích quá nhiều. Có lẽ nếu anh không làm thế, anh sẽ không phải chịu cảnh bị hứng tình.” Tôi nở nụ cười mỉm gợi cảm.

“Những cô gái hư sẽ bị phạt,” anh nói, hai mắt nheo lại khi nhìn vào tôi.

“Những cô gái hư thích bị phạt mà,” tôi nói, vẫn mỉm cười. Daimon quay đi, cuối cùng cũng chịu thua tôi.

“Anh phải đi làm đây,” anh làu bàu và đứng lên.

Tôi nhanh chóng với tay sượt qua mặt trước quần của anh. “Chúc một ngày làm việc tốt lành nhé, Daimon,” tôi cười khúc khích rồi uống ly nước ép của mình, lắng nghe anh làu bàu gì đó lúc đi đến đứng cạnh thang máy. Tôi biết chính xác tối nay mình sẽ làm gì Daimon rồi.

“Đi nào, Drako, tao đã lên kế hoạch cho một ngày trọng đại, phải nhanh chóng bắt tay chuẩn bị thôi,” tôi bật cười khi nó vẫy vẫy đuôi.

****

Sau khi chạy bộ với Drako, tôi lập tức dắt nó về nhà và ra ngoài để mua sắm. Tôi không chỉ cần mua các nguyên liệu cho bữa tối mà còn muốn mua thứ gì đó gợi cảm dành cho Daimon nữa. Daimon luôn là người mua cho tôi quần áo hoặc đồ lót. Không phải vì anh thích nhìn chúng trên người tôi, mà phải nói thêm là anh biết rõ những gì tôi thích. Mà là vì anh biết tôi thấy rất không thoải mái khi phải cởi đồ trước mặt người khác. Daimon chưa từng nói ra, nhưng tôi biết đó là lý do.

“Xin chào?” Một cô nàng tóc đỏ rậm rạp xinh đẹp xuất hiện ngay khi tôi vừa đặt chân vào cửa hàng đồ lót thời trang, gợi cảm. Tôi tìm được cửa hàng từ trên mạng. Tôi hiểu rõ khẩu vị của Daimon và không có nhiều thời gian để lãng phí. Theo như tôi biết, anh chàng sẽ trở về nhà sớm để bắt tôi giúp anh thoát khỏi tình trạng hứng tình.

“Tôi giúp gì được cho cô?” Cô ta rất lanh lợi và xinh đẹp, với mái tóc đỏ dợn sóng cùng thần thái nổi bật. Phải thừa nhận là tôi có hơi ghen tị.

“Tôi đến đây tìm một chiếc corset, hay có lẽ một chiếc nịt eo cũng được,” tôi ngại ngùng nói.

“Ồ, cô đến đây vì người yêu à, một người hiểu rõ phong vị của mình nhỉ.” Cô ta nhướng nhướng chân mày với tôi.

“Phải, Daimon hiểu rõ khẩu vị của mình lắm,” tôi thừa nhận.

“Cô có thường tự mua đồ lót không? Bởi vì, cưng à, trông cô có vẻ khá lạ lẫm với mấy thứ này,” cô ta nói, huơ huơ ngón tay vòng quanh.

“Chồng tôi thường mua chúng cho tôi,” tôi đáp.

“Ồồô, cô nàng may mắn,” cô ta nháy mắt.

“Phải rồi, tin tôi đi, cô không biết anh ấy đâu, bởi vì nếu biết, cô sẽ không nói như thế,” tôi đùa.

“Đi với tôi. Có một thứ mà tôi nghĩ là rất hợp đấy.” Tôi đi theo cô ta đến cuối cửa hàng. “Với nước da màu ôliu của cô, màu hồng nhạt này sẽ là hoàn hảo nhất. Nó là kiểu áo lót bó sát[1], căn bản nó là một chiếc corset, vừa đủ ôm đấy. Nó rất mềm mại và tinh xảo, với cúp ngực có lót đệm, mặt trên là ren Pháp và phần khung được may dính vào để tạo cho cô dáng người đồng hồ cát hoàn hảo. Có cả quần lót ren đồng bộ nữa.” Cô ta đặt nó lên chiếc bàn gỗ sẫm màu ở giữa cửa hàng.

“Được rồi, vậy còn váy lót trong?” Tôi hỏi.

“Tôi thích cách nghĩ của cô đấy. Bắt đầu với váy lót bằng lụa hấp dẫn, sau đó mới tròng vào chiếc Basque. Một chút khai vị trước khi vào món chính nhỉ.” Cô ta mỉm cười ám muội.

“Có thể nói thế,” tôi bẽn lẽn nói.

“Được rồi, tình cờ là tôi có một chiếc váy lót bằng lụa phong cách thập niên 1930, có ren và một đường xẻ rất tinh tế ở phần mông phía sau. Đi nào, chúng ta cần phải thử trước đã.” Cô ta kéo tay, dẫn tôi đến phòng thử đồ.

“Ừm…tôi có thể tự cởi quần áo,” tôi ngập ngừng nói.

“Nghe này cưng, tôi từng thấy qua mọi thứ rồi. Chẳng có gì cô có mà tôi chưa từng đối mặt đâu,” cô ta thẳng thừng đáp. Vì Daimon, tôi tự nhắc nhở bản thân khi chầm chậm cởi áo sơ mi.

“Tôi hiểu nguyên nhân rồi.” Cô ta mỉm cười nhìn tôi, không phải vết sẹo của tôi. “Cưng à, đừng phiền lòng khi tôi nói thế này nhé, nhưng nhìn ánh mắt của cô, lý do cô đến đây. Người đàn ông đó yêu cô, và tôi ngờ rằng dấu vết kia có thể thay đổi được chuyện đó,” cô ta nói vô cùng thẳng thắn. “Đi nhanh nào, tôi cần phải biết rằng mình đã chọn đúng,” cô ta trêu.

****

“Tao xin lỗi nhé Drako. Đừng có giận,” tôi nói lúc nhốt nó lại trong căn phòng ngủ còn lại. “Nhưng tao không nghĩ để cho mày nhảy nhót lên xuống là hấp dẫn, đặc biệt là với chuyện tao sắp làm.”

Mới sáng nay thôi, ý tưởng kia còn khá là vui và kích thích, nhưng khi thời gian tích tắc trôi qua, tôi lại thấy hồi hộp muốn chết và muốn thoái lui vô cùng. Tôi bước xuống tầng dưới trong chiếc váy lót nhỏ xíu đã mua. Người bán hàng đã nói đúng. Chiếc áo lót bó sát cùng áo kimono ngắn đồng bộ vừa vặn hệt như được may riêng cho tôi vậy. Tôi cảm thấy vô cùng gợi cảm và đầy sức sống khi bước đi, mặc cho mọi nỗi lo lắng đang trào dâng. Tôi đã mặc thêm áo kimono ở ngoài vì quá hồi hộp, không dám đi lanh quanh chỉ với chiếc váy lót trên người.

Tôi đã làm món cơm Ý sốt nấm dại và thịt om rượu vang đỏ. Tôi cũng nốc cả một ly đầy rượu nho đen chỉ để xoa dịu bản thân. Album của nhóm AIR được mở, và bài hát “La Femme D’Argent” của họ vang lên.

“Addie?” Daimon gọi khi đứng nhìn tôi từ chỗ tiền sảnh. Daimon trong bộ suit ba mảnh quả là một cảnh tượng đẹp đến nhức mắt. Anh đứng đó, thật cao lớn trong chiếc áo vét màu xanh dương sẫm, đi cùng sơ mi màu xanh nhạt và giày nâu nhạt. Tôi cắn mặt trong của môi dưới, ngăn bản thân chạy tới chỗ anh. Không! Tôi sẽ làm đúng những gì đã lên kế hoạch. Tôi quan sát anh đá giày ra trong lúc vẫn mỉm cười với tôi. “Gì đây em?” Anh hỏi, giọng nói vẫn gợi cảm như mọi khi.

“Ồ, cái này á?” Tôi khẽ nói, di chuyển những ngón tay lên xuống trên chiếc áo kimono. 
“Không có gì đâu.” Tôi trao cho anh ánh nhìn đến-đây và yêu-em-đi quyến rũ nhất có thể.

“Trông không giống không có gì chút nào,” anh nói, giọng trầm thấp, mắt chầm chậm lướt từ đôi dép đi phòng màu hồng của tôi lên đến quần áo tôi đang mặc. Lớp trang điểm cùng tóc của tôi vô cùng hoàn hảo, nhờ vào lời tư vấn của người bán hàng.

“Anh không đói sao?” Tôi hỏi trong lúc nhàn nhã bước đến bàn ăn đã bày sẵn, cầm ly rượu vang thứ hai lên. Daimon hắng giọng và mở cúc áo vét ra. “Một chút,” anh mỉm cười, thích thú trước cố gắng của tôi.

“Em đã làm cơm ý sốt nấm dại và thịt om,” tôi nói, tránh khỏi vòng tay của anh. Daimon thở dài một hơi rồi ngồi xuống, không hề để tôi lọt khỏi tầm mắt. Tôi cảm thấy mình thật gợi cảm và hấp dẫn. Điều đó chỉ tiếp thêm động lực để tôi bắt đầu điệu nhảy khêu gợi của mình. “Em nghĩ ở trong này có hơi nóng, đúng không anh?” Tôi quạt quạt tay.

“Một chút,” Daimon nói cộc lốc và nhúc nhích trên chỗ ngồi.

“Em vẫn thấy nóng. Phải làm sao bây giờ?” Tôi hỏi và chầm chậm kéo dây thắt lưng, mở vạt áo kimono ra. Chân mày Daimon khẽ nhướng lên khi anh ngồi tựa ra sau ghế. “Em vẫn thấy nóng quá,” tôi nói và để chiếc kimono trượt khỏi người, nhẹ nhàng rơi xuống sàn. Hơi thở Daimon nghẹn lại. “Chậc, em làm rơi nó rồi,” tôi vờ bẽn lẽn. Xoay người lại, tôi cúi gập xuống, làm chiếc váy lót lụa trượt lên đủ cao để anh nhìn thấy cặp mông trần của tôi. Ngay lập tức, Daimon thở hắt ra.

“Anh thấy hôm nay em đã rất bận rộn nhỉ,” anh nói trong lúc tôi nhìn anh kéo kéo cà vạt.

“Như thường ngày thôi mà. Chạy bộ buổi sáng, mua sắm rồi nấu ăn, không có gì đặc biệt cả.” Tôi dịu dàng mỉm cười với anh. “Anh không định ăn sao?” Tôi hỏi, chỉ tay vào đĩa của anh.

“Hiện giờ anh không đói thức ăn,” anh đáp, hai mắt nheo lại. Sắc xanh tuyệt đẹp trong đôi mắt anh tan chảy cùng hơi nóng của cơ thể tôi, và tôi hiểu ra. Tôi cảm thấy đầy sức mạnh, như một phụ nữ đang ở thế chủ động, nắm giữ người đàn ông của mình. Tôi quan sát vẻ bối rối của anh trước sự kiểm soát của tôi.

“Anh nên ăn đi. Anh sẽ cần đến thể lực đấy,” tôi nói.

“Thế à?” Anh hỏi, nở nụ cười tươi rói.

“Ồ phải, đúng thế,” tôi mỉm cười cam đoan với anh.

“Giết anh đi, Addie, trông em tuyệt quá. Phải vận hết sức mạnh bên trong anh mới không nhào tới và làm tình với em ngay trên chiếc bàn này đấy,” anh nói, giọng đầy khổ sở.
“Em khuyên anh nên là một chàng trai ngoan, bởi vì những chàng trai ngoan sẽ có được nhiều bất ngờ,” tôi lắc lắc ngón tay với anh.

“Nhưng anh thích hư hỏng cơ,” Daimon cảnh báo và đứng dậy, ánh mắt dán chặt lên tôi và cơ thể tôi. “Và những chàng trai hư luôn có được thứ họ muốn.” Anh nhào đến tóm lấy tôi, nhưng tôi đã đưa tay ra và ấn nó lên vồng ngực cứng cáp của anh.

“Ngoan nào. Em hứa, nếu lần này anh ngoan ngoãn, em sẽ khiến cho mọi thứ thật xứng đáng,” tôi nói bằng tông giọng quyến rũ nhất, cố dẫn dụ anh xuống chiếc hang thỏ của mình.

“Anh ghét phải ngoan lắm, nhưng vì em, chỉ lần này thôi, anh sẽ cố,” anh nói, liếm ướt viền môi. “Bây giờ hãy quên thức ăn đi. Anh muốn thứ anh sẽ được nhận nếu ngoan ngoãn kìa,” Daimon cộc cằn nói.

“Chậc chậc, anh không thể nào không hư được, còn em lại không thể nào không yêu một chàng trai hư.” Tôi kéo cà vạt của anh, dẫn anh đến chỗ trường kỉ. Daimon cởi áo vét ra, chỉ để lại áo ghi-lê. Anh ngồi đó, hai chân giang rộng, bàn tay bám chặt trên đầu gối.

“Addie,” anh nói bằng tông giọng cảnh báo. Tôi đổi nhạc và mở bài hát “No Ordinary Love” của Sade lên.

“Ngoan nhé,” tôi nói và giơ một ngón tay ra.

Tiếng nhạc đệm trầm đục vang lên và tôi bắt đầu di chuyển ngay khi nghe thấy giọng của Sade. Tôi nhảy thật chậm rãi nhưng đầy trêu ngươi, quan sát anh ngồi đó như bị bỏ bùa. Tôi nhìn thấy khao khát được ôm lấy tôi của anh, nhưng anh đang cố gắng ngoan ngoãn, khiến tôi cảm thấy mình thật hấp dẫn. Tôi lướt tay dọc xuống người, đi theo những đường cong cơ thể mình. Daimon gầm ghè, đôi mắt xanh thường thấy biến mất, thay vào đó là ánh nhìn dữ dội đen tối đầy dục vọng. Đôi tay tôi cuối cùng cũng lướt đến cổ và chầm chậm di chuyển lên tóc. Rồi tôi giơ thẳng hai cánh tay qua đầu. Chậm rãi đưa một tay xuống nơi bí mật của mình, tôi áp sát lên đó. Hai mắt nhắm lại, tôi luồn tay sâu hơn vào quần lót, cảm nhận sự ướt át và ham muốn của mình. Tôi nghe thấy Daimon gầm gừ rồi rên rỉ. Tôi chìm đắm vào ánh mắt cùng sự dữ dội của anh khi anh nhìn tôi nhảy theo điệu nhạc. Trạng thái mê mẩn chỉ chấm dứt khi Daimon tóm lấy một bên cánh tay và kéo tôi lại gần.

“Anh ghét phải ngoan lắm,” anh nói lớn và thay thế những ngón tay tôi bằng tay mình. “Em ướt đẫm rồi kìa,” anh nói, đưa mấy ngón tay lên miệng và liếm sạch chúng. “Nói cho anh nghe chính xác em định sẽ làm gì với anh tối nay?” Anh hỏi bằng tông giọng khàn khàn, đưa tay trở lại nơi bí mật đang sưng phồng của tôi.

“Em sẽ nhảy cho anh xem, sau đó ‘yêu’ anh đến khi anh van xin em dừng lại,” tôi khẽ đáp trong lúc Daimon tiếp tục cuộc tấn công bằng những ngón tay.

“Hmm, nghe tuyệt lắm, giống hệt như em lúc này vậy. Em không biết trông mình gợi cảm đến thế nào đâu, khoác trên người bộ đồ đó, với những ngón tay của anh ở sâu bên trong em.” Tôi rên rỉ trước lời lẽ của anh. “Em muốn anh van xin ư, vậy anh sẽ làm thế. Làm ơn hãy để anh ‘yêu’ em, Addie.”

Tôi với tay xuống quần anh, cảm nhận vật đàn ông cứng như đá của anh. Daimon hít vào và lẩm bẩm gì đó. Anh nghiêng tới và áp miệng lên gáy tôi, đôi môi nóng bỏng để lại một vệt ấm áp. Rồi anh dứt ra và nhìn lên tôi. Anh thở sâu một hơi rồi bế tôi lên, đủ cao để ngực tôi ở ngang tầm với miệng anh. Tôi quấn hai chân quanh vồng ngực anh. Anh dịu dàng hôn lên hai bầu ngực tôi qua lớp áo lót. Trong lúc anh bế tôi lên phòng ngủ, tôi sục tay vào mái tóc dài mềm mại của anh, tận hưởng sự động chạm từ anh.

“Em biết lần này sẽ không thể kéo dài đúng không, đặc biệt là sau chuyện em đã làm vào sáng nay,” anh rền rĩ và đặt tôi lên giường. Tôi mỉm cười. “Phải, em nên cười đi. Khốn thật…cái cách mà em nắm giữ anh.”

Tôi với tay lên và cởi từng lớp áo quần của Daimon. Anh luồn những ngón tay xuống dưới hai bên dây áo mỏng manh của tôi rồi kéo chúng xuống.

Daimon hạ cơ thể trần trụi tuyệt đẹp của mình lên giường và để tôi cưỡi lên trên. Anh ấn tôi xuống, gần như ngăn cản tôi di chuyển. Nhịp điệu ngắn và chậm rãi của tôi đẩy anh đến miệng vực, anh tóm lấy tóc và cổ tôi rồi kéo xuống cho một nụ hôn trong khi tôi ‘yêu’ anh. 
“Mẹ kiếp, Addie,” anh nói qua kẽ răng khi bất ngờ lên đỉnh. Tôi cưỡi trên người anh, biết rằng bản thân đã đến gần lắm rồi. Cơn cực khoái bất ngờ khiến tôi cất tiếng rên rỉ.

“Anh đoán cả hai chúng ta đều không thể kéo dài được rồi,” anh trêu, ôm sát tôi vào ngực. “Chúng ta sinh ra là dành cho nhau, chuyện này vừa được chứng minh xong đấy.”

Tôi nằm hụt hơi trên vồng ngực cứng cáp của anh, chìm đắm trong vòng tay anh, âm thầm tán thành lời anh vừa nói.

“Em có lên kế hoạch cho một chuyện khác nữa, nhưng em đoán chắc phải dành cho ngày khác rồi,” tôi thì thầm.

“Thật sao? Em quả là một cô nàng hư hỏng đấy. Anh rất thích. Nhưng chuyện em làm hôm nay đã là hoàn hảo rồi. Trông em quá lộng lẫy và xinh đẹp,” anh nói khẽ. Tôi ngồi dậy và nhìn xuống anh. “Đừng có nhìn anh như thế, em đã và vẫn luôn xinh đẹp,” anh nói trong lúc lướt tay lên bụng rồi đến ngực tôi, cuối cùng là mặt. Tôi hơi ngả người tới, chào đón vòng tay anh. Rồi anh đưa tay trở lại ngực tôi và đặt ngay trên vị trí trái tim.

“Anh không nên nói những câu như vậy,” tôi thì thầm, đặt tay lên trên tay anh và giữ ở đó.

“Tại sao?”

“Bởi vì em sẽ bắt đầu tin mất,” tôi khẽ đáp.

“Vậy cứ tin đi, bởi vì với anh em là thế đấy.”


[1] Từ gốc là Basque