22.
CÚ
HÍCH CUỐI CÙNG
“Tôi thật sự phải đi sao?” Tôi hỏi lúc bước xuống những bậc
thang, trên người là chiếc váy dạ hội anh ta đã gọi người giao đến. Đó là một bộ
váy màu đen và xanh biển tuyệt đẹp, được may hoàn toàn từ ren của Pháp. Phần
tay áo kéo dài đến đầu vai tôi, còn phần cổ thì được xẻ sâu để phô ra phần ngực.
Chiếc váy dài ôm sát lại ở hai đầu gối tôi. Nhưng lưng áo mới chính là điều khiến
tôi do dự.
“Hợp đồng có ghi rằng em sẽ phải đi cùng tôi đến mọi sự kiện
xã hội,” anh ta nói, nhìn đăm đăm ra khung cửa sổ trong thư viện. Anh ta đứng
quay lưng về phía tôi, hai tay đút trong túi quần dài.
“Nhưng phần lưng…” tôi khẽ lí nhí.
“Lưng áo là vải ren. Không ai nhìn thấy vết sẹo của em
đâu,” anh ta trấn an.
Cuối cùng tôi cũng xuống tới bậc thang cuối, chỉnh sửa lại
thắt lưng bằng lụa ôm quanh eo.
“Addie,” anh ta thì thào.
Tôi ngẩng lên và bắt gặp ánh mắt anh ta. Ngay khoảnh khắc
đó, anh ta thở ra.
“Trông em thật lộng lẫy.” Anh ta mỉm cười, bước lại chỗ
tôi. “Đây.” Anh ta cầm lên một chiếc hộp vuông bọc nhung rồi đưa cho tôi.
“Cái gì đây?” Tôi hỏi, nhìn vào chiếc hộp.
“Mở ra đi,” anh ta nói, nhưng tôi ngập ngừng. “Coi nào,
Addie, là một món quà mà. Ít ra họ đã dạy chúng ta điều này hồi trung học,” anh
ta trêu. Tôi đảo mắt và mở quà ra. Bên trong là một đôi bông tai dáng dài.
“Chúng là kim cương thật à?” Tôi ngại ngần hỏi.
“Phải,” anh ta đáp, giọng đầy tự tin. Lấy chiếc hộp khỏi
tay tôi, anh ta lấy ra một chiếc bông tai.
“Daimon…tôi không dám chắc nếu---” Tôi lắp bắp đầy lo lắng.
“Im lặng và đeo vào món quà tôi đã cho em đi,” anh ta nạt,
vẻ khó chịu.
“Tôi cứ hay quên anh là một người đàn ông lịch lãm ra sao,”
tôi đáp trả.
“Vấn đề của em, em yêu, không phải của tôi,” anh ta nói với
một nụ cười khẩy.
Daimon bước lùi ra khỏi tôi, chờ cho đến khi tôi đeo bông
tai xong. Anh ta gần như chẳng hề đề cập đến ngày hôm đó hay mẹ anh ta. Tôi
không hối thúc gì, vì tính ra anh ta cũng đâu thúc giục gì tôi. Mỗi ngày trôi
qua, tôi có cảm giác như mình đang dần chấp nhận mẹ tôi đã ra đi. Nỗi đau của
tôi có biến mất không? Không, không hẳn, nhưng gánh nặng trong tim tôi đã được
cất đi, và lần đầu tiên, tôi cảm thấy mình có thể thở. Nhìn sang Daimon, tôi mỉm
cười vui vẻ; trông anh ta thật lịch lãm trong bộ lễ phục đuôi tôm được cắt may
hoàn hảo.
“Thích điều em thấy chứ?” Một nụ cười nửa miệng dần dần hiện
ra trên gương mặt anh ta.
“Không nhiều lắm.” Tôi nhún vai rồi đi qua anh ta, tỏ vẻ dửng
dưng.
“Ối da.” Anh ta ôm ngực, giả vờ bị tổn thương. Dù không muốn
thừa nhận với bản thân, và nhất là với anh ta, nhưng Daimon đã ‘cắm rễ’ sâu bên
trong tôi rồi. Trái tim luôn là thứ làm chủ mỗi khi tôi ở cùng anh ta, điều đó
khiến tôi thấy hoang mang.
Ít nhất là một lần mỗi tháng, Daimon sẽ có mấy bữa tiệc
gala cần tham dự, và không cái nào tôi được phép ở nhà. Tiệc tùng khiến tôi thấy
không thoải mái. Những người ở đó đều giả tạo và đều cố ‘hạ bệ’ tôi. Cảm giác
giống như trường trung học phiên bản người lớn vậy.
Buổi tiệc tối hôm đó là một sự kiện xa hoa, đầy những sắc
màu xanh lá và trắng của mùa xuân. Hoa vàng và trắng được đặt quanh bàn tiệc và
gần các quầy bar. Ánh sáng màu cam nhạt càng làm tăng thêm không khí mùa xuân.
Tôi đi vòng quanh đầy thận trọng, tránh tiếp xúc với khách khứa, cho đến khi
Clara xuất hiện trước mặt tôi.
“Chà chà, tôi đoán tiền của Daimon có thể tạo nên sự khác
biệt nhỉ,” cô ta nói đầy ác ý.
“Xin chào, Clara,” tôi nói, rít qua kẽ răng, giả vờ mỉm cười.
“Cô thật sự có lý do để ở đây à? Hay chỉ đang học đòi
thôi?” Cô ta hỏi mỉa.
“Cô biết tôi mà, Clara, tôi thích học đòi theo những người
kiêu kỳ như cô lắm,” tôi đáp với sự khinh bỉ, cố gắng giữ cho nụ cười ở nguyên
trên mặt.
“Biết mà, đồ ăn bám ngu ngốc,” cô ta nói đầy ác ý. A, sao
mà tôi nhớ cái biệt danh của mình ở trường trung học ghê.
“Đừng có thô lỗ với con dâu của ta quá.” Tôi nghe thấy từ
phía sau lưng. Cả người tôi run lên trước âm thanh giọng nói của ông ta. Cứ như
đêm nay không thể nào tệ hơn vậy.
“Trông cô rất giống Deidra trong lần đầu tiên
ta đưa bà ấy ra mắt xã hội. Ta nghe nói cô đã gặp bà ấy. Giờ ta đã thấy tại sao
Clara là lựa chọn tốt hơn nhiều cho con trai ta rồi,” ông ta lạnh lùng tuyên bố.
Tôi chọn lờ phắt đi lời lẽ của ông ta. Tình cảnh ‘ngàn cân
treo sợi tóc’ hiện tại với Daimon đã đủ khiến tôi lo sợ rồi. Nếu mất cảnh giác,
tôi có thể sẽ phải lòng anh ta, và phải lòng rất sâu nặng nữa. Tận sâu trong
tâm trí, tôi biết tôi không xứng với anh ta, và tôi cần phải ngăn lại những cảm
xúc đang trào dâng.
“Nhưng cô đừng lo, ta hiểu Daimon mà, nó sẽ ném cô đi và
làm việc có lợi về lâu về dài thôi.” Cha anh ta mỉm cười và nhấp một ngụm
martini.
“Tránh xa Addie của con ra. Cô ấy chỉ có một chỗ duy nhất
trong đời dành cho một kẻ đáng ghét thôi, và kẻ đáng ghét đó chính là con,”
Daimon nói đầy ngạo mạn lúc xuất hiện và vòng một cánh tay quanh eo tôi.
“Daimon, nghiêm túc đấy, đến bao giờ anh mới chịu bỏ cô ta
đi hả? Em không thể chờ đợi mãi đâu,” Clara quát.
“Đến đúng thời điểm thôi, Clara,” cha anh ta cam đoan với
cô ta. Daimon bật cười, nhưng chẳng có tí vui vẻ nào, chỉ có giận dữ.
“Cha nghĩ con giống cha sao? Rằng con sẽ ném vợ mình đi à?
Con sẽ không bao giờ làm thế với Addie của con cả.” Lời anh ta nói ngắn gọn và
dữ dội. “Không giống như cha, con bảo vệ gia đình mình, và Addie chính là gia
đình của con,” anh ta nói thẳng với cha mình.
“Daimon, sự say mê lố bịch anh dành cho cô ta không lành mạnh
chút nào,” cô ta chua chát nói.
“Thì sao? Tôi thừa nhận đấy, tôi say mê cô ấy. Cô ấy mạnh mẽ
và kiên định. Có ý chí và sôi nổi, và cô ấy là của tôi,” Daimon nạt, trừng mắt
với cô ta. “Đi thôi, Addie, không cần bận tâm với những người làm phí thời giờ
của chúng ta.” Tôi đi theo anh ta, tự hỏi không biết những gì anh ta vừa nói có
thật không. Đó là quan điểm của anh ta về tôi sao?
“Daimon---” Tôi bắt đầu.
“Tôi sẽ không làm điều mà cha tôi đã làm với mẹ tôi đâu, vậy
nên đừng có lo lắng,” anh ta nói cứ như vừa bị sỉ nhục, cầm lấy ly rượu đầu
tiên nhìn thấy từ chiếc khay vừa được bê qua.
“Tôi chưa bao giờ nghĩ anh sẽ làm thế,” tôi thành thật thừa
nhận. Anh ta quay đầu lại và nhìn tôi đăm đăm mất một giây.
“Không sao?” Anh ta hỏi đầy hoài nghi.
“Không, không hề. Tôi nghĩ tôi mới là người bỏ đi vì thái độ
đáng ghét bốc mùi của anh đấy,” tôi khẽ mỉm cười.
“Nghe cũng đúng nhỉ,” anh ta bật cười, cơn giận dường như
đã biến mất.
“Tôi chỉ muốn hỏi xem liệu những gì anh nói---”
“Đó là cách nhìn của tôi về em, Addie. Đó luôn là cách tôi
nhìn nhận em,” Daimon điềm tĩnh nói. Gương mặt anh ta dịu lại lúc nhìn tôi.
Lời anh ta nói chính là khởi đầu cho sự sụp đổ của tôi.
Tình thế ngàn cân treo sợi tóc tôi đang tránh né đang dần trở nên khó khăn hơn.
Tất cả những gì cần thiết là một cú đẩy nhẹ, và tôi sẽ thuộc về anh ta, trọn vẹn.
Tôi đứng trước anh ta, biết rằng nếu trái tim mình có tan nát vì anh ta, lỗi lầm
sẽ thuộc về tôi vì đã xóa nhòa ranh giới chúng tôi đã tạo ra. Chính tôi là người
đã đầu hàng anh ta quá dễ dàng hết lần này đến lần khác, một cách tự nguyện; dù
tôi đã cố không làm vậy.
Daimon mỉm cười; dù chỉ là thoáng qua nhưng nó có ở đó. Anh
ta tựa lên chiếc cột lớn ở sau lưng và quan sát tôi, ánh nhìn dữ dội kia khiến
cả cơ thể tôi nóng ran từ trong ra ngoài.
“BUÔNG TÔI RA!”
Ánh mắt Daimon rời khỏi người tôi và hướng về nơi phát ra
tiếng la hét của một phụ nữ. Tôi nhìn qua đám đông, và ở đó, bên cạnh cha của
Daimon, là mẹ anh ta. Bà ấy vận một bộ lễ phục thời thượng, đôi cao gót lại
càng làm tăng thêm sự tinh tế. Mái tóc bà ấy được tạo kiểu hoàn hảo, còn lớp
trang điểm thì vô cùng tao nhã và hợp thời.
“TÔI BẢO, BUÔNG TÔI RA!” Bà ấy tiếp tục la hét hai người bảo
vệ to con, đang kiềm giữ ở hai bên. Daimon bỏ ly rượu sang một bên và lao qua
đám đông. Tôi nhanh chóng theo sát phía sau.
“ĐỪNG CÓ ĐỘNG VÀO BÀ ẤY!” Daimon gầm lên với hai người đàn
ông.
Sự im lặng tuyệt đối bao trùm cả buổi tiệc, mọi người dừng
việc đang làm và nhìn chúng tôi.
“Daimon, làm ơn đi,” cha anh ta khẽ rít lên. “Việc bà ta đến
đây và làm bẽ mặt ta là đã đủ rồi. Ta không cần con gây náo loạn thêm đâu.”
“Tôi có cổ phần trong công ty này. Tôi có thể đến đây nếu
muốn,” mẹ Daimon nói đầy thách thức. Cha Daimon lờ phắt đi và vẫy tay ra hiệu
cho hai người bảo vệ.
“Đem bà ta ra ngoài, ngay,” ông ta nói vẻ khinh miệt.
“Không được động vào tôi,” bà ấy nói với hai người bảo vệ.
“Tôi đã yêu cầu, không, tôi đã van xin được gặp ông, nhưng ông vẫn từ chối. Tôi
là vợ ông kia mà!” Bà ấy lớn tiếng lè nhè. Tôi nhìn bà cố kiềm nước mắt và đấu
tranh cho bản thân mình. Thật khó khăn khi phải chứng kiến cả Daimon và mẹ anh
ta bị tổn thương. Cả hai người đều đi tìm kiếm tình yêu, với mẹ anh ta thì là từ
chồng bà ấy, với Daimon thì là từ mẹ anh ta.
“Bà chẳng là gì ngoài một kẻ say. Giờ thì đi cho khuất mắt
tôi,” Cha Daimon nói đầy khinh khi. Sự tàn nhẫn của ông ta khiến trái tim tôi
tan nát. Rõ ràng bà ấy vẫn còn yêu ông ta, và muốn có ông ta trong đời, thế
nhưng ông ta lại đối xử với bà ấy bằng sự căm ghét và khinh bỉ.
“Guilin, ông từng yêu tôi mà. Ông không nhớ sao?” Bà ấy nài
xinh, cố để không té ngã. Trông bà ấy thật đáng thương, như thể bà chẳng là gì
ngoài một vỏ bọc của chính mình.
“Tôi bảo đưa bà ta ra khỏi đây!” Ông ta nhìn bà ấy một lượt
rồi ra lệnh cho hai người đàn ông đứng phía sau.
“Các người chạm vào bà ấy xem, tôi sẽ xé nát tay các người
đấy,” Daimon đe doạ, bước ra phía sau và nắm lấy hai cánh tay bà ấy.
“KHÔNG! MẸ MUỐN NÓI CHUYỆN VỚI ÔNG ẤY!” Bà ấy quát Daimon.
“ĐỦ RỒI,” Daimon hét lên với bà ấy.
Bà ấy đứng chết sững; đôi mắt mở to nhìn lên Daimon, người
dường như đang phải chịu tổn thương rất lớn, hai mắt anh ta đỏ ngầu vì giận dữ,
nhưng vẫn ngân ngấn những giọt lệ đau buồn. Rồi anh ta kéo bà ấy đi xuyên qua
đám đông. Tôi chỉ im lặng đi theo phía sau, nhìn vào lưng của hai người họ.
Chưa bao giờ tôi nhận ra, Daimon đã phải khổ sở thế nào vì mẹ anh ta, nhưng mặc
cho như thế, anh ta vẫn luôn đấu tranh cho những gì anh ta tin thuộc về mình.
Daimon, không giống tôi, chưa bao giờ để nỗi đau làm chủ đời mình cả; thay vào
đó, anh ta chôn sâu nó trong lòng, nơi mà không một ai, thậm chí là cả anh ta,
có thể nhìn thấy.
Ted lái xe đến, và Daimon đỡ người mẹ say xỉn của mình vào
ghế sau.
“Tôi sẽ ngồi phía sau với bà ấy,” tôi đề nghị, nhưng Daimon
đẩy tôi sang một bên và chui vào trong, đóng cửa lại. Ted mở cửa bên ghế phụ
phía trước cho tôi và chờ đợi. Tôi đứng đó, quan sát Daimon không hề rời mắt khỏi
mẹ mình.
Chúng tôi lái xe trong im lặng; những lời chưa nói nặng nề
lơ lửng trong không khí. Tôi nhìn ra phía sau và thấy bà ấy đã ngủ. Đầu bà đặt
trên vai Daimon, trong khi anh ta nắm lấy bàn tay của bà. Tôi quay đi, không muốn
xen vào khoảnh khắc riêng tư của họ. Tôi thấy ngạc nhiên khi Ted dừng lại ở căn
hộ của chúng tôi trước. Cậu ta xuống xe và mở cửa cho tôi.
“Daimon?” Tôi thì thầm.
“Vào trong đi,” anh ta nói, chẳng buồn nhìn về phía tôi.
Tôi thở dài nặng nề, tức giận vì anh ta lại đẩy tôi ra xa một lần nữa.
Tôi bước vào trong căn hộ áp mái tối đen và im ắng. Drako
ngái ngủ đi đến cạnh chân tôi. Rồi nó ngồi xuống, chờ được vỗ về. Tôi cúi xuống
vuốt ve nó, nhớ lại những chuyện đã xảy ra tối nay. Không biết Daimon có về nhà
không, hay anh ta sẽ biến mất suốt đêm, chìm đắm trong nỗi đau của mình.
Tôi đi thẳng vào phòng ngủ của chúng tôi ở tầng trên, chậm
rãi cởi bộ váy ra và đặt nó lên trường kỉ. Cẩn trọng cởi đôi bông tai Daimon đã
mua cho ra, tôi để chúng lên chiếc bàn thấp nhỏ ở trước trường kỉ.
“Mày nghĩ sao, Drako? Mày có nghĩ Daimon sẽ về nhà không?”
Drako sủa vang rồi ngồi xuống cạnh chân tôi. Tôi mỉm cười và vỗ vỗ đầu nó.
Cần phải tắm trước khi đi ngủ, tôi bước vào phòng tắm và cởi
bỏ áo cùng quần lót ren đen. Vặn mở vòi, tôi chờ cho nước nóng lên. Tôi bước
vào dưới vòi sen; cảm giác thật tuyệt vời khi nước nóng đánh thức tâm hồn buồn
bã của tôi. Những sự việc xảy ra vào tối nay đè nặng lên tâm trí tôi. Càng ở
lâu bên Daimon bao nhiêu, tôi càng có thể nhìn thấy những lớp mặt nạ dày cộm của
anh ta dần vỡ vụn nhiều hơn, để lộ ra một Daimon rất khác, một người mà tôi
chưa từng biết.
“Addie.” Daimon đã về nhà. Anh ta mở cửa ra, và ngay lập tức
tôi đông cứng lại.
“Anh nghĩ mình đang làm cái quái gì thế hả?” Tôi thở dốc.
“Anh đi ra ngoài đi. NGAY!”
“Addie, em là vợ tôi, và tôi cũng đã quan hệ với em rồi. Vậy
nên thôi cái trò rụt rè e lệ nhảm nhí này đi,” anh ta hợm hĩnh nói.
Không
thể tin được. Dù lời anh ta nói có là thật đi nữa, thì việc
tôi đứng trần trụi trong phòng tắm dường như quá riêng tư rồi. Chắc chắn nó
cũng không giúp ích trong việc giữ cho các ranh giới không bị xóa nhòa. “Xéo ra
ngoài, ngay,” tôi quát.
“Thôi đi, Addie. Em cũng có gì nhiều để nhìn đâu,” anh ta
nói đầy ác ý.
Tôi quay đi và tự cười cay đắng, có lẽ sẽ tốt hơn nếu anh
ta không về nhà. Tôi biết anh ta đã uống rượu. Dù không ngửi thấy, nhưng kiểu
nói chuyện của anh ta đã cho tôi biết.
“Đặc biệt là---”
“Đừng!” Tôi chỉ tay vào anh ta, vòi sen vẫn tiếp tục phun
nước nóng xuống người tôi. “Đừng có mà nhắc chuyện đó,” tôi nheo mắt với anh
ta.
“Nhắc gì hả, Addie? Vết sẹo của em à?” Anh ta châm chọc,
hai khóe môi nhếch lên thành một nụ cười đầy ác ý.
“Daimon, tôi cảnh cáo anh,” tôi gầm ghè.
“Ồ, em cảnh cáo tôi á? Cho xin đi. Tôi đã có thể có bất kì
cô gái nào, nhưng thay vào đó, tôi lại có em,” anh ta bật cười tàn nhẫn.
“Tại sao? Tại sao anh lại muốn quay lại cuộc sống của tôi nếu
tôi đáng khinh như thế?” Tôi tức giận hỏi.
“Em biết tại sao mà,” anh ta hét lên.
“Không! Không tôi không biết!” Tôi hét trả lại.
“Bởi vì em rất dễ điều khiển. Rất dễ để tôi có thể làm điều
tôi thích với em,” anh ta đáp lại một cách tàn nhẫn.
“Anh là đồ con hoang,” tôi khó chịu nói.
“Đúng đấy, Addie. Tôi là đứa con hoang của một ả đàn bà ưa
say xỉn,” anh ta dữ dội đáp lại.
“Anh về nhà, tức giận vì những gì bà ấy đã làm, tức giận vì
đã thương xót bà ấy và cuộc đời đau buồn của bà ấy, để rồi anh trút lên tôi! Đó
là công dụng của tôi chứ gì,” tôi lạnh lùng nói. “Hay lắm, Daimon. Lúc nào cũng
là một tên khốn chết tiệt.”
“Tôi là người trước sau như một mà,” anh ta cay đắng chế nhạo.
“Phải đấy. Anh chưa từng thất bại trong việc chứng tỏ mình
là một tên khốn xấu xa đến mức nào.” Tôi bước khỏi buồng tắm, không khí lạnh
bao trùm lấy cơ thể khiến tôi thấy run rẩy. Tôi với tay lấy khăn rồi quấn nó
quanh người.
“Em nghĩ mình đang đi đâu vậy hả?” Anh ta bước tới chắn trước
tôi.
“Đi khỏi đây.” Tôi trừng mắt với anh ta.
“Addie,” anh ta trầm giọng đầy kiểm soát.
“Đừng.” Tôi chỉ tay vào anh ta.
Anh ta tóm lấy chiếc khăn và kéo tôi lại gần. Đôi môi anh
ta đâm sầm vào môi tôi, khiến cho nụ hôn trở nên đau đớn. Tôi đập tay lên ngực
anh ta, muốn đẩy anh ta ra; nhưng rồi đành chịu thua khi anh ta quấn hai cánh
tay ra phía sau tôi, nhấc bổng tôi lên và đưa trở lại buồng tắm. Dòng nước nóng
vẫn tiếp tục đổ xuống. Chiếc sơ mi trắng tinh giờ ướt đẫm, dính sát lên những
thớ cơ săn chắc của anh ta. Anh ta kéo tuột khăn xuống, để lộ ra cơ thể tôi, rồi
tiếp tục hôn tôi thật mạnh, tìm kiếm lối vào. Tôi cảm thấy thật thảm hại khi hé
môi ra. Cơ thể tôi khao khát anh ta, hương vị đầy say mê của anh ta. Chưa bao
giờ có thứ gì tuyệt vời như Daimon cả.
Tôi kéo giật sơ mi của anh ta, mở phanh nó ra, cúc áo rơi
vãi khắp nơi. Daimon gầm gừ trầm thấp trong cổ họng. Anh ta dứt ra; đôi mắt giờ
mang màu xanh thẳm, một đại dương của khao khát và nỗi đau. Anh ta kéo khóa quần
xuống và lấy vật đàn ông của mình ra. Daimon nhìn xuống tôi, không một lần dời
mắt đi. Một cánh tay anh ta ôm lấy tôi và đẩy mạnh vào bức tường ốp gạch. Với
bàn tay còn lại, anh ta tóm lấy một bên đùi tôi và nhấc nó lên. Hơi hạ người xuống
một chút, anh ta xông tới. Hơi thở của tôi như tắc nghẹn, nơi nữ tính siết lại
với cảm giác nhoi nhói. Daimon giữ chặt lấy tôi, một tiếng gầm gừ trầm đục phát
ra từ lồng ngực. Anh ta hít vào rồi di chuyển theo những cú thúc dài và mạnh.
Tôi luồn hai bàn tay vào bên trong chiếc sơ mi đã mở phanh của Daimon, và cắm
sâu móng tay lên lưng anh ta, giữ cho mình đứng vững trước sự tấn công kia. Nơi
bí mật của tôi co thắt và run rẩy, gần như đang kéo anh ta vào sâu hơn nữa. Tôi
di chuyển theo nhịp điệu của anh ta, cảm giác bản thân đang tiến gần đến giới hạn.
Daimon đói khát chiếm lấy tôi, và tôi thấy mình thật đáng khao khát.
“Addie,” anh ta gọi lớn, giọng đầy đau đớn, khi lên đỉnh thật
dữ dội. Chỉ cần nghe thấy tên tôi trên môi anh ta là đủ khơi dậy cơn cực khoái.
Chúng tôi đứng đó dưới vòi sen, để dòng nước cuốn trôi giây phút vừa san sẻ
cùng nhau. Daimon hạ đầu xuống vai tôi và vùi mặt vào cổ tôi. Tôi ôm lấy anh
ta, cảm nhận hai cơ thể áp sát vào nhau. Thở ra một hơi, tôi giữ chặt anh ta.
Vào giây phút đó, trong vòng tay tôi, Daimon có cảm giác rất chân thật.
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét