Thứ Hai, 29 tháng 11, 2021

RẮC RỐI LÀ CHUYỆN NHỎ 2

10:15 SÁNG

Ngày thứ nhất

"Làm ơn có ở nhà đi, làm ơn có ở nhà đi, làm ơn có ở nhà đi."

Jo chuyển chân đứng liên tục, cứ như là đang buồn tiểu vậy.

Có lẽ là gì mình sắp tè ra quần thật chăng.

"Archer! Làm ơn có ở nhà đi!" Cô gào lớn, đập ầm ầm lên cửa nhà anh lần thứ một triệu.

"Đằng kia im lặng dùm đi, cô doạ lũ mèo của tôi sợ đấy!"

Jo quay sang nhìn, ở cách đó hai cách cửa, một bà lão đang thò đầu ra ngoài hành lang. Bà Copernicus – một mụ già lắm chuyện và khó ưa trong toà nhà. Bà ta có một cây gậy khá to và không bao giờ e ngại quất nó vào cẳng chân người khác. Jo trừng mắt giận dữ.

"Quay vào nhà đi!" Cô hằm hè, không rảnh thời gian để đôi co với mấy người hàng xóm đáng ghét.

"Quỷ tha ma bắt cô đi!" Bà lão lập tức nạt lại. Jo há hốc kinh ngạc.

"Biết sao không? Không phải hôm nay đâu, đồ Quỷ Sứ! Nên hãy cút vào nhà đi, bằng không tôi sẽ đến đó và bắt bà nhai nuốt cái nón ngu ngốc của mình đấy!" cô lớn tiếng chửi rủa.

"Cứ thử xem, đồ điếm đàng, tôi sẽ nhét cây gậy này vào mông cô!" Bà Copernicus cảnh báo, khua khua cây gậy.

"Cứ thử xem, bà già!"

"Con điếm!"

"Mụ khó ưa!"

"Láo xược!"

"Yêu quái!"

"Tôi sẽ báo cảnh sát!" Bà lão cuối cùng cũng buông lời đe doạ. Jo chống tay lên hông.

"Làm đi! Nhớ nói vớ họ là có một bà già sắp bị đét mông nhé!" Cô hét to.

"Tôi sẽ khiến cô bị đuổi khỏi đây nhanh đến mức cô không -"

Đột nhiên, cánh cửa trước mặt Jo bị giật mở toang.

"Câm mẹ mồm lại đi, cả hai người!" Archer gầm lên, dậm châm bước ra hành lang, buộc Jo phải lùi lại tránh đường.

"Cô ta khơi mào trước! Cô ta bảo là sẽ -" Bà Copernicus bắt đầu la hét.

"Tôi ư? Bà già điên khùng chết tiệt, bà mới là người -" Jo lập tức xen vào.

"Đủ rồi!" Archer gầm lớn. "Đầu tôi đang muốn nứt toạt ra như khe núi San Andreas đây này! Bà Copernicus, bà sẽ không đánh ai với cây gậy đó hết, và bà cũng sẽ không báo cảnh sát, vì như thế họ sẽ phát hiện ra bà đang nuôi 5 tỷ con mèo. Hãy quay vào nhà đi, tôi sẽ khiến Jo im lặng."

Thêm một vài tiếng làu bàu và một số cái tên khó nghe nữa, nhưng cuối cùng Bà Copernicus cũng chịu quay về hang ổ của bà ta.

"Archer," Jo thều thào tên anh. "Anh phải ra bên ngoài, em -"

"Chuyện đếch gì vậy? Trời ạ, Jojo, anh đang đau đầu chết được, vậy mà em lại ở đây đập cửa nhà anh ầm ầm, rồi còn la hét với hàng xóm nữa!" Anh càu nhàu quay mặt đi. Cô khịt mũi khi anh bắt đầu trở vào nhà.

"Bà ta không phải một người hàng xóm, mà là một mụ quỷ lùn bị đuổi khỏi gầm cầu. Làm ơn đi, Archer, chuyện này rất quan trọng, em cần anh -" cô cố nhắc lại, lẽo đẽo theo sau nhưng anh đã giơ tay lên ra hiệu im lặng.

"Cà phê trước. Sau khi uống xong cà phê hẵng nói, bằng không thề có Chúa, anh sẽ để Bà Copernicus đánh chết em đấy."

Thông thường, cô sẽ xem đó như một lời thách thức, nhưng tông giọng của anh lúc này lại khiến cô im thin thít. May sao anh đã pha sẵn một bình cà phê đầy ứ. Cô quan sát anh rót một ít vào cốc, sau đó cho vào lò vi sóng.

Trong thời gian chờ đợi đồng hồ đếm ngược từng giây, Archer ngoác miệng ngáp và cào tay qua tóc, lần đầu tiên kể từ khi anh mở cửa, Jo mới nhận ra mình đã phá ngang giấc ngủ của anh. Archer đang mặc một chiếc quần dài – là hiệu Carhartt nếu cô không nhầm. Trang phục đi làm của anh. Chắc chắn là món đồ đầu tiên anh vớ được khi thức giấc, vì cả cúc và khoá quần đều chưa được cài. Áo không mặc, râu chưa cạo, và tóc anh thì rối bù. Ở hoàn cảnh thông thường, tất cả những điều trên sẽ tạo ra một hình ảnh quyến rũ khó cưỡng đến mức cô khó mà tập trung vào thứ gì khác. Tuy nhiên, 'rắc rối' nho nhỏ nằm trong cốp xe đã khiến cô xao lãng mất rồi.

"Thế này," cô bắt đầu nói ngay khi môi anh chạm vào miệng cốc. "Làm ơn, em biết anh đang đau đầu, mệt mỏi và cáu kỉnh, nhưng xin anh, xin anh hãy ra ngoài với em và xem một thứ được không."

"Anh không muốn ra ngoài. Cùng ăn sáng trước đi," anh gợi ý sau một khoảng lặng dài, giọng khô khốc và khàn đục.

"Không ăn uống gì hết. Em cần anh giúp."

"Anh sẽ thay lốp cho em sau."

"Xe em không xì lốp. Ra ngoài đi."

"Anh thật sự không muốn -"

"Ra ngoài đi mà."

"Jo, nếu đó lại là một con chồn Bắc Mỹ chết nữa, thì anh sẽ bắt em dùng nó làm nón đội đấy."

"CHẾT TIỆT, CỨ RA NGOÀI ĐI!"

Cơn đau đầu tồi tệ đến mức anh không muốn phải chịu đựng thêm tiếng la hét nào từ cô nữa, vậy nên sau khi tròng vào một chiếc áo thun và đi giày, Archer để mặc cô lôi anh ra khỏi cửa. Anh rụt người lại khi bọn họ bước ra ánh sáng ban ngày – bây giờ là khoảng mười giờ, không khí khô lạnh khiến cho mọi thứ rõ ràng và chói mắt hơn. Khi họ băng qua bãi xe, mắt anh vẫn còn bị loá và anh xoa xoa gáy.

"Em muốn khoe xe với anh à?" Anh hỏi. "Thôi nào, Jo, anh còn phải đi làm nữa, anh không có thời gian cho mấy chuyện này đâu. Quay vào trong đi ngủ đi, rồi anh sẽ -"

"Chúng ta là bạn bè rất lâu rồi, đúng không?" Cô bắt đầu, cắt ngang lời anh.

"Anh nghĩ thế."

"Anh nghĩ thế á!?"

"À thì, anh kết bạn với Andy từ hồi đi học – tính như vậy cho chúng ta được không?" Anh hỏi, nhắc đến anh trai cô. Cô đảo mắt.

"Chúa ơi, Archer. Nghe này, chúng ta là bạn. Em xem anh là một người bạn tốt. Bạn thân nhất của em. Nên em tin anh sẽ không phán xét em, đúng chứ?"

"Ôiiiii, bạn thân nhất sao, Jojo? Anh cảm động quá!"

"Em thề với các vị thần, em sẽ cắt "bi" của anh rồi dùng chúng làm móc chìa khoá đấy."

"Được rồi, được rồi, Bạn Thân, thư giãn đi. Em thật sự cần phải bình tĩnh lại. Hay là dùng say giải say nhé? Muốn quay vào trong uống bia không?"

Cô lờ anh đi, hai tay run run bắt đầu gom những lọn tóc nâu dài lại rồi buộc cao thành chùm đuôi ngựa.

"Chuyện là tối qua em đã ra ngoài cùng mấy người bạn ở chỗ làm. Để giải khuây chút thôi. Nhưng em đã uống hơi nhiều rượu, và em thật sự không -" cô bắt đầu lắp ba lắp bắp, và anh bật cười cắt ngang lời cô.

"Hơi nhiều á? Jo, em đã say bét nhè, anh thấy ngạc nhiên khi em còn đứng vững đấy."

"Anh đã ở đó sao!?" Cô thốt lên.

"Đúng thế," Archer vừa cười vừa lắc đầu. "Em không nhớ à?"

"Rõ ràng là không rồi!" Cô gần như gào lên. Cô không hề nhớ anh đã có mặt ở đó. Thậm chí cô còn không nhớ nổi hộp đêm đó, càng không hề biết mình đã về nhà thế nào.

"Chúng ta đã có một cuộc trò chuyện rất "bùng nổ". Em quấn lấy một gã nào đó trên sàn nhảy, sau đó em và anh cùng uống rượu. Rồi khi gã bạn nhảy Gớm Ghiếc quay lại, em bắt đầu xử sự kì quặc, hôn hít lên cổ hắn ta và bỏ đi. Kinh không tả nổi," anh giải thích cho cô nghe.

"Em...anh ta...anh..."

Jo cảm thấy không khí bị rút cạn khỏi cơ thể và cô phải tựa người lên cốp xe. Hôm nay là một ngày đẹp trời tươi sáng, nhưng cô lại chẳng để tâm. Một con đường rộn rịp ở sát bên, nhưng cô lại chẳng nghe thấy gì. Tất cả những gì cô nghe được chính là nhịp đập trái tim mình.

"Thôi nào, Jojo, đó đâu phải chuyện tồi tệ nhất. Ít ra em đã không đi về cùng hắn," Archer chỉ ra. Câu khẳng định đó khiến cô ngạc nhiên.

"Sao anh biết?" Cô hỏi, liếc nhìn anh. Anh im lặng trong một giây, liếc nhìn giữa cô và chiếc xe.

"Bởi vì chúng ta đã về nhà cùng nhau. Chứ em nghĩ vì sao xe của em lại ở đây? Anh đã lái xe mà," anh nói với cô.

"Anh lái xe?"

"Phải. Một ý tồi, lúc đó anh có hơi say. Thật ra thì, lúc này anh có thể vẫn còn hơi say. Chúng ta có thể quay trở vào giường được không? Chuyện xe của em để mai bàn cũng được," anh đề nghị.

"Nhưng nếu em đã về nhà cùng anh...cái gã mà anh thấy nhảy cùng em ấy, sau đó anh có nhìn thấy anh ta không? Trước khi chúng ta rời khỏi ấy?" Cô hỏi.

"Không, anh đã mất dấu em một lúc. Anh tìm thấy em sau khi hộp đêm đóng cửa, em ngồi trên vỉa hè bên ngoài hộp đêm, ngáy o o," Archer giải thích. Cô gục mặt xuống hai bàn tay.

"Ôi trời ơi! Trời ơi trời ơi," cô rền rĩ.

"Thật đấy, Jojo. Chỉ là tình một đêm thôi mà. Ai chẳng có chứ," anh trấn an. Cô khịt mũi rồi đảo mắt.

"Không, em không có. Hoặc ít nhất em nghĩ là mình không có. Mẹ kiếp, em không biết mình đã làm gì nữa. Em phải làm sao đây?" Cô hét to, đứng lên và đi đi lại lại trước cốp xe.

"Khỉ thật, bình tĩnh nào. Anh sẽ đưa em đến phòng khám miễn phí để làm kiểm tra, anh chắc chắn mọi chuyện sẽ ổn thôi!" Anh tiếp tục nói. Cô đứng lại và trừng mắt với anh.

"Ồ thế à? Thế trông chuyện này có ổn với anh không!?" Cô nạt và kéo mở cốp xe của mình.

Cô không chắc mình đang mong đợi điều gì. Có lẽ là anh sẽ nhảy lùi ra, hoặc la hét, hoặc bắt đầu buộc tội cô là kẻ giết người chăng. Cô thì chắc chắn sẽ làm một trong mấy điều trên, hoặc tất cả, nếu có người chỉ cho cô xem một cái xác chết. Nhưng Archer thì khác, anh đứng bất động hoàn toàn và nhìn chằm chằm vào cốp xe của cô. Song, khi nhìn kĩ hơn, cô phát hiện ra vẻ rám nắng của anh đang nhạt đi, và anh đang tái người ngay trước mắt cô.

"Ôi trời," anh thều thào, hai mắt nhìn xuống.

"Đúng đấy," Jo thở dài, xoa xoa tay trên trán. "Phòng khám miễn phí có xử lý chuyện này không?"

"Cái quái..." Archer thở dốc, nghiêng người sát vào cốp xe. "Đó có phải...quỷ tha ma mắt, Jo. Hắn ta đang làm gì trong cốp xe của em?"

"Đang ngủ đấy. Em hi vọng anh có thể hôn đánh thức anh ta."

"Sao hắn lại ngủ trong -"

"CÓ MỘT CÁI XÁC CHẾT PHẢI GIÓ BÊN TRONG CỐP XE CỦA EM!" Cô thét lên, đập tay vào ngực anh. "EM PHẢI LÀM CÁI ĐẾCH GÌ ĐÂY HẢ!?"

"Được rồi. Được rồi, bình tĩnh. Điều trước nhất phải làm đó là bình tĩnh," anh nhấn mạnh, đặt bàn tay to lớn lên vai cô.

"Chuyện này xảy ra thế nào vậy? Là em giết anh ta sao?" Cô hỏi.

"Em có chắc là anh ta chết chưa?" Archer hỏi dọ. Cô trừng mắt với anh.

"Không chắc, nhưng vũng máu đông khổng lồ bên dưới anh ta cho thấy anh ta đã chết rồi," cô đáp.

"Được rồi. Được rồi, được rồi, được rồi."

"Đừng có 'được rồi' nữa."

"Được rồi."

Cô lại đánh vào ngực anh lần nữa.

"Archer, em nghiêm túc đấy," cô càu nhàu. "Em biết mình nên gọi cảnh sát, nhưng mà...có phải do em làm không?"

Cảm giác kinh hãi trào dâng khi môi cô bắt đầu run run. Mắt bắt đầu rỉ nước. Cô hầu như chưa bao giờ khóc, và chắc chắn cô không muốn khóc trước mặt Archer. Nhưng không thể được. Hơn nữa, nếu người ta không khóc vì một cái xác lạ hoắc nào đó trong cốp xe của họ, mà họ không chắc có phải là do mình xuống tay hay không, vậy thì người ta còn có thể khóc vì cái gì nữa chứ?

"Ôi, này, Jojo. Thôi mà, không phải em làm đâu," anh cam đoan với cô.

"Sao anh biết được?" Cô vừa lau nước mắt vừa nói. "Ý em là, em đã ở cùng anh ta. Đây là xe của em. Chúa ơi, là em làm, đúng không?"

"Không, không, không," anh rền rĩ, sau đó kéo cô vào lòng. Bọn họ đã quen biết nhau hơn mười năm, và trong năm năm trở lại đây thì lại càng thân thiết hơn, song việc động chạm thì không diễn ra nhiều cho lắm. Cô là em gái của bạn anh – ngoài giới hạn. Anh là người bạn quyến rũ ngoài-tầm-với của anh trai cô – không được đụng tới. Nhưng chẳng có gì quan trọng vào giây phút đó nữa, cô ngã vào vồng ngực anh. Khóc ướt áo anh trong khi quấn chặt hai cánh tay quanh người anh.

"Em không muốn đi tù đâu," cô sụt sịt.

"Anh hiểu em mà, Jo. Rõ hơn bất kì ai khác, em không thể nào làm những chuyện thế này được," anh thì thầm, hai cánh tay choàng quanh vai cô. "Đến cả một con ruồi em còn không làm hại, thì làm sao có thể nhét một cái xác trong cốp xe được chứ."

"Vậy thì làm sao anh ta lại ở trong đó được? Chắc chắn chuyện đó đã xảy ra trước khi anh đưa em về, anh có nói em đã ở một mình bên ngoài mà," cô chỉ ra.

"Không quan trọng. Em không làm chuyện này. Anh biết thế. Và chúng ta sẽ tìm được cách. Nhưng đầu tiên," anh thở dài và xoa xoa lưng cô. "Hãy quay vào nhà, nốc thật nhiều cà phê, ăn một chút đồ dầu mỡ, sau đó xử lý chuyện này."

"Nhưng chẳng phải chúng ta nên báo cảnh sát sao?" Jo hỏi, kéo người ra vừa đủ để nhìn lên anh. Cô hơi bất ngờ khi thấy anh đang nhìn xuống mình.

"Phải, chúng ta nên..." anh bỏ lửng câu nói và liếc nhìn về phía xe của cô.

"Nhưng ta sẽ không gọi?"

"Phải. Đó không phải là một ý hay. Vào trong nhà thôi," anh giục, sau đó vươn một tay ra và đóng cốp xe lại.

Jo định tách khỏi anh, nhưng một tay anh vẫn đang choàng quanh vai cô, giữ cô ở bên cạnh. Ở sát anh thế này thật tuyệt. Cô sụt sịt tựa vào anh, để anh dìu vào bên trong toà nhà và lên cầu thang.

Họ quay trở lại nhà anh thay vì nhà cô. Cả hai người họ sống trong cùng một toà nhà tồi tàn, ở một khu vực tồi tệ - họ không có nhiều tiền cho lắm. Nhưng anh làm ra được nhiều tiền hơn cô, thế nên căn hộ của anh lớn hơn của cô, và tủ lạnh nhà anh cũng thường có nhiều thức ăn hơn.

"Thế tại sao chúng ta lại không báo cảnh sát?" khoảng năm phút sau, Jo lên tiếng hỏi. Cô đang ngồi ở quầy bếp nhà anh, hai bàn tay ôm lấy một chiếc cốc ấm nóng – nó chứa đầy cà phê pha với một lượng kha khá rượu mạnh. Cả hai thứ đều giúp ích trong việc xoa dịu nỗi lo lắng và chữa lành tàn dư cơn say tối qua.

"Có vài lý do," Archer chậm rãi nói, chống hai khuỷu tay trên mặt quầy đối diện cô. "Trước hết – chuyện có vẻ khá tệ. Em là người cuối cùng ở cạnh anh ta khi anh ta còn sống, và giờ thì anh ta chết trong cốp xe của em. Có lẽ chúng ta nên xem xét xem mình còn nhớ được gì và ghép các chi tiết lại với nhau trước khi dính dáng tới luật pháp."

"Được, em đồng ý chuyện đó," Jo gật đầu trong lúc anh nói.

"Thứ hai – xe của em có đăng kí không? Có bảo hiểm không? Kiểm tra khí thải? Chứng nhận khói thải?" Anh hỏi. Cô ho khù khụ và lắc đầu.

"Không."

"Cái nào?"

"Cái nào cũng không."

"Anh đã mắng em vì mấy chuyện vớ vẩn đó bao nhiêu lần rồi hả?"

"Bây giờ cũng quá muộn rồi, phải không?"

Bọn họ nhìn nhau chằm chằm trong một giây, rồi Archer lắc lắc đầu và cả hai lặng lẽ nhấp cà phê.

"Và thứ ba – có nhớ buổi tiệc tuần trước không?" Anh hỏi. Cô gật đầu.

"Có, anh đã say bất tỉnh nhân sự trong bếp của em," cô nhắc anh nhớ.

"Phải. Anh có thể đã giấu khoảng 30 gam ma tuý trong nhà tắm của em," anh nói thật nhanh.

"Anh giỡn mặt em đó à?" Jo thở dốc, cả người căng ra trên ghế. Anh ngượng ngùng nhăn mặt và xoa xoa gáy.

"Xin lỗi. Anh có hơi say, cũng hơi phê thuốc nhẹ. Anh...một tên nào đó đã dụ anh mua nó, nhưng sau đó anh...anh thấy hoảng sợ. Giống như hoang tưởng vậy, cứ nghĩ sẽ có người phát hiện ra. Rồi anh nghĩ, 'này, sẽ không có ai nghi ngờ chuyện Jodi bé nhỏ đáng yêu giấu ma tuý cả, nên mình sẽ giấu nó ở đây' – nhưng sau đó anh đã...quên khuấy đi mất," anh giải thích.

Thông thường, nếu Archer gọi cô là đáng yêu, cô sẽ thấy sung sướng như được lên cung trăng vậy. Tuy nhiên, vào ngay hôm đó, tâm trạng cô lại không mấy tươi sáng.

"Anh mua rồi giấu ma tuý trong nhà em á," cô làu bàu. "Không tin được anh! Em còn không đụng tới nó nữa là!"

"Này, anh cũng có đâu. Chỉ là...đó là một mối rất hời."

"Ôi, em mừng ghê lắm, Archer. Mừng muốn chết luôn ấy."

"Chúng ta lạc đề rồi," anh thở dài. "Vậy nên, chúng ta không thể báo cảnh sát bởi vì em sẽ là nghi phạm số một, nếu không may vào tù, em sẽ biến thành bao cát cho đám tù nhân mất."

"Em sẽ không..." cô toan cãi lại anh nhưng rồi phải nghĩ lại. "Phải. Phải, chuyện sẽ không tốt đẹp đâu. Và kể cả nếu em vô tội, chúng ta cũng không thể nào để cảnh sát lởn vởn gần đây cho đến khi xử lý được thói quen nghiện ngập của anh."

"Khó mà gọi nó là thói quen, Jojo à. Đó chỉ là...cơn mua sắm bốc đồng khi say thôi."

"Cơn mua sắm bốc đồng cơ đấy, trời ạ. Đời tôi là thế này sao," cô gục trán lên quầy bếp.

"Sao chúng ta không vứt chiếc xe đi cho xong chuyện?" Anh gợi ý. Cô ngẩng đầu lên và thở dài.

"Ý kiến tuyệt vời đấy Archer. Vứt chiếc xe và vô tư chơi bời vài ngày, chờ cảnh sát tìm ra nó. Em thích cảm giác hồi hộp đó lắm, hồi hộp vì không biết mình sẽ đi tù lúc nào ấy."

"Thôi mà, Jo. Anh ngờ rằng em còn chưa đăng kí cho chiếc xe nữa? Và nếu có, chắc chắn em cũng làm sai thủ tục rồi. Bọn họ sẽ không lần ra manh mối về em từ chiếc xe đâu!"

Cô cau mày. Mua ma tuý rồi giấu nó trong nhà cô là đã đủ tệ rồi, nhưng khi lắng nghe anh nói về chuyện vứt bỏ chiếc xe, biết rằng trong đó là xác chết của một kẻ lạ mặt, vô cùng bình thản như thế...Jo cảm thấy rất không thoải mái. Một cảm giác cô chưa từng có khi ở cùng Archer.

"Ừ, nhưng kể cả như vậy thì sao? Nếu cảnh sát đến tìm chủ trước đây của chiếc xe thì thế nào? Chúng ta cứ để mặc họ chịu tội thay à? Hay là chờ họ chỉ điểm cho cảnh sát về em? Còn anh chàng đáng thương trong cốp xe của em thì sao? Ý em là, em không muốn anh ta phải nằm trong đó, nhưng anh không...Em xin lỗi, Archer. Em không thể. Chắc chắn anh ta còn có gia đình hay ai đó ở nơi nào đó. Anh thật sự nỡ...bỏ mặc anh ta ở nơi đồng không mông quạnh hay sao? Không. Không cần biết làm sao mà anh ta lại ở trong đó, hay chuyện gì đã xảy ra, ít nhất có một phần lỗi thuộc về em. Đó là xe của em. Hoặc là chúng ta tự điều tra, hoặc là chúng ta báo cảnh sát."

Một khoảng lặng rất dài diễn ra, và trong một giây, Jo đã nghĩ anh sẽ tranh cãi với cô. Cô không chắc liệu mình có đủ khả năng đối đầu với anh không. Nhưng rồi anh hít vào thật sâu và đứng thẳng dậy.

"Được rồi!" Anh nói lớn, vỗ tay đánh bốp khiến cô giật cả mình. "Chúng ta sẽ tìm cách giải quyết. Chúng ta sẽ làm được."

"Anh thật sự nghĩ vậy à?" Jo hỏi, tựa đầu lên hai bàn tay, nhìn anh đi vòng qua quầy bếp để đến đứng cạnh cô.

"Phải. Chúng ta sẽ lập một kế hoạch. Chúng sẽ lần theo dấu vết của em vào tối qua, hỏi thăm xung quanh, tìm hiểu một số chuyện."

"Còn công việc của anh?"

"Một xác chết thì quan trọng hơn công việc đấy Jo. Anh sẽ đi tắm, sau đó chúng ta có thể dành trọn cả ngày cho chuyện này. Sẽ ổn thôi," anh trấn an, đưa tay xoa xoa vai cô.

"Em xin lỗi đã kéo anh vào chuyện này," cô nói, ngước nhìn anh. "Anh không phải làm gì cả, anh hiểu mà đúng không. Em biết, vắng mặt ở chỗ làm sẽ khó cho anh lắm."

Anh là công nhân của một đội xây dựng – không hẳn là nhân viên chính thức, mà chỉ là bạn của một người bạn làm cho công ty đó thôi. Anh được trả lương chui, không có chỗ làm ổn định, thường là ở những nơi rất xa, và mỗi ngày anh làm việc tận mười tiếng hoặc hơn. Nhưng với anh thế là ổn, anh có vẻ thích kiểu công việc không-ràng-buộc này, nhưng cô lo rằng nếu không đến làm, anh có thể sẽ mất chỗ trong đội xây dựng.

"Này, nếu em không thể san sẻ chuyện một cái xác với bạn mình thì em định kể với ai?" Anh hỏi, và cô thật sự bật cười.

Cuộc đời cô gần như sắp chấm dứt rồi, và chắc chắn cô sẽ đi tù trước khi hết tuần, nhưng cô phải cười khi anh cười. Giữa họ luôn luôn là thế. Cô, đắm mình trong sự hiện diện đầy choáng ngợp của anh.

"Mà này," anh nói khi bước về phía nhà tắm. "Em làm gì trong cốp xe vào lúc mười giờ sáng thế?"

Tiếng cười của Jo tắt ngúm và cô nhìn anh chằm chằm một lúc, cố đọc vị vẻ mặt của anh. Sao anh lại hỏi như thế? Có phải anh nghĩ cô đã làm chuyện đó không? Có phải Archer thật sự nghĩ cô có khả năng làm chuyện như thế không?

Liệu mình có thể làm chuyện như thế không?

"Đồng phục đi làm của em," cô lên tiếng sau đó hắng giọng. "Bộ đồ hoá trang em phải mặc ấy? Ngày mai em phải đi làm và em nhớ ra nó nằm trong cốp xe. Nó phải được giặt bằng tay, em định làm cho xong để nó có thời gian khô. Giờ thì em ước gì mình đã ngủ luôn cho rồi."

Anh gật đầu, mắt nhìn xa xăm. Khi thấy cô nhìn, anh đưa tay lên xoa xoa cổ vẻ bồn chồn.

"Phải. Anh cũng ước vậy đấy," anh lầm bầm, và Jo cảm thấy nước mắt mình lại chực dâng lên. Rồi anh thở dài nhìn cô, nụ cười trở lại trên môi. "Nhưng này – hãy xem như đây là một Chuyến-Phiêu-Lưu-Điên-Rồ-Khác-Của-Archer-và-Jo đi. Có thể đến cuối cùng, chúng ta sẽ không bị bắt giữ đâu!"

Trước khi cô kịp cãi lại rằng, chuyện này không hề giống "những cuộc phiêu lưu" trước đây của họ, anh đã bước vào nhà tắm và đóng sầm cửa lại.

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét