Thứ Hai, 5 tháng 4, 2021

NHỮNG KẺ HẮC ÁM 20

 20

Đôi mắt xanh sâu thẳm. Mái tóc nâu bồng bềnh. Đôi chân dài, bờ vai rộng, và nụ cười giết người.

Họ chẳng hiểu được một nửa chuyện đó đâu.

Constantine biết rõ vẻ ngoài chính là lợi thế của mình. Giống như Ted Bundy vậy; ngoại trừ việc Con không có hứng thú trở thành một tên sát nhân hàng loạt. Anh thậm chí còn không nghĩ bản thân mình là một kẻ giết người. Anh chỉ không thích chướng ngại vật, và loài người hầu hết thời gian đều là những chướng ngại vật biết đi.

Một gã đàn ông đẹp mã khiến con người ta có cảm giác an toàn giả tạo – đặc biệt là phụ nữ. Không chỉ có vẻ ngoài, anh còn rất thông minh. Cực kì thông minh. Thế nên anh biết, nếu anh 'trưng ra' một nụ cười đúng kiểu, và nói ra những điều đúng đắn, anh có thể có bất kì thứ chết tiệt nào anh muốn. Dulcie là một trong số ít những người nhìn thấu được nụ cười của anh; cô không hề tin những điều vớ vẩn anh làm, cô luôn yêu cầu được nghe sự thật. Bất kì ai khác cũng chỉ là trò đùa thôi.

"Anh đã mong sẽ gặp lại em."

Con nở nụ cười hoàn hảo kia khi Frannie McKey – không, chờ đã, là Foster, anh phải ghi nhớ điều đó mới được – quay người lại. Cô ta rõ ràng không hề nghe thấy anh tiến tới từ phía sau, và trông cô ta cực kì sửng sốt. Nên như thế; họ đang ở trong một trung tâm thương mại tại một thị trấn cách Fuller một giờ đồng đi xe kia mà.

"Ôi chúa ơi! Chào anh! Anh đang làm gì ở đây vậy?" Cô ta nhanh chóng hỏi han.

"Mua sắm ít đồ thôi. Không thể tìm được đồ tốt ở nhà," anh nói. Cô ta bật cười to.

"Ôi trời, em biết mà. Cái thị trấn bé tí ngu ngốc đó. Em không dám tin chúng ta lại đụng mặt nhau thế này! Gặp lại anh thật là tốt," cô ta huyên thuyên, sau đó nghiêng người tới và ôm anh. Từng phân cơ thể cô ta tiếp xúc với cơ thể anh và anh ôm cô ta thật chặt. Thời trung học không xa xôi gì lắm, anh vẫn còn nhớ những đường cong của cô ta. Làn da của cô ta, những âm thanh nhỏ xíu phát ra mỗi khi cô ta cao hứng. Xét đến cái cách cô ta đang uốn éo trên người anh, có vẻ cô ta cũng nhớ nữa.

"Phải, đúng thế. Anh cứ nghĩ mãi, buổi cà phê hôm đó của chúng ta hình như vẫn chưa đủ. Muốn ăn tối chứ?" Anh hỏi, cuối cùng cũng lùi khỏi cô ta.

"Dĩ nhiên rồi!" cô ta trả lời trước cả khi anh kịp nói xong. "Em rất muốn, Con ạ. Khi nào thì hợp lý với anh?"

"Tối nay em làm gì?" Anh có thể thề là cô ta đã thật sự bắt đầu thở hổn hển.

"Không. Không gì cả. Anh sẽ ở lại đây, hay sẽ quay về nhà?" Cô ta hỏi.

"Anh đã định sẽ về nhà, nhưng nếu có thứ gì đó đáng để ở lại, có thể anh sẽ làm vậy."

"Vậy thì em rất muốn được ăn tối với anh tối nay."

Nụ cười của anh càng tươi hơn.

Cô ta đang ở khách sạn Comfort Suites sát đường cao tốc, gần Fuller hơn. Anh đề nghị gặp mặt ở một nhà hàng Applebee. Không có nến và sự lãng mạn, nhưng vì nó chỉ cách khách sạn của cô ta khoảng một dặm. Chỉ cần đơn giản thôi, bởi cả hai người họ đều không muốn ở quá xa phòng ngủ của cô ta.

Khi anh đến nhà hàng sau tám giờ một chút, cô ta đã ngồi ở một chiếc bàn cao và ăn diện từ đầu đến chân. Cô ta mặc một chiếc đầm đỏ bó sát – Dulcie bảo rằng Frannie đang mang thai, nhưng bụng cô ta không hề lộ ra. Trông cô ta đẹp tuyệt. Cô ta hội tụ tất cả những điều mà thế giới này mong muốn ở một cô nàng trong đội cổ vũ; cao ráo, rám nắng, và tóc vàng. Cô ta có bờ hông gầy và khuôn ngực lớn, mắt xanh biếc và đôi môi được tạo ra để ôm lấy 'của quý' của đàn ông.

Tối nay sẽ vui đây.

"Anh vẫn không thể tin là em gần như chẳng thay đổi gì," một lúc sau, anh bật cười, quét mắt lên xuống hình dáng của cô ta. Cô ta làm dáng, hai tay vuốt vuốt chiếc đầm của mình.

"Thôi nào. Bây giờ em béo lắm. Lẽ ra em không nên sinh con," cô ta bĩu môi. Anh cười thầm.

"Đúng đấy. Con cái. Cuộc sống hôn nhân thế nào?" Anh hỏi, ngả người ra để cho người phục vụ dọn mấy chiếc đĩa trống của họ đi. Anh ăn bữa tối trong lúc Frannie ngồi nghịch đĩa xà lách. Cô ta nói liên tục, kể với anh về cuộc sống cực kì tẻ nhạt của mình – những người cô ta ghét, công việc cô ta ghét, khách hàng cô ta ghét. Rồi cô ta khiến anh ngạc nhiên khi gọi gấp đôi món tráng miệng. Như thế có hơi quá nếu xem bữa tối là bữa qua loa.

"Chán lắm," cô ta rền rĩ. "Em chỉ làm thế vì Cha em bảo sẽ cắt tiền chu cấp nếu em có con ngoài giá thú."

"Chà. Cha lúc nào cũng đúng nhỉ."

"Ý em là, Jared rất tốt, nhưng anh ấy...anh biết đấy..." cô ta ngập ngừng.

"Không đủ?" Anh gợi ý. Cô ta thở dài thườn thượt.

"Phải. Ý em là, sao người ta có thể trông chờ em ở với anh ấy được chứ!? Nhìn em xem!" Cô ta nhấn mạnh, chỉ vào cơ thể mình.

"Anh đang nhìn đây. Suốt cả tối đều nhìn," Con nói, hạ mắt xuống ngực cô ta.

"Chúng ta từng rất rất vui vẻ hồi trung học, nhỉ?" Cô ta nói, dịch ghế lại gần anh hơn.

"Chúa ơi, đúng đấy. Nhớ lần đó ở Senior Sneak chứ? Trong rừng ấy?" Anh bắt đầu cười. Và mặt cô ta thật sự đỏ lên.

"Em từng hi vọng anh sẽ quay về và mọi chuyện sẽ được như thế lần nữa," cô ta thì thào, đặt một tay lên đùi anh và nghiêng tới gần hơn. "Mọi chuyện có thể như thế lần nữa. Anh sẽ ở lại, đúng không?"

"Thôi nào, Frannie, em không có ý như vậy đâu," anh nói với cô ta.

"Thật mà. Em thật sự, thật sự có ý như vậy đấy. Đâu có gì cản trở chúng ta đâu?"

"Chồng em là một ví dụ."

"Chưa bao giờ là một vật cản với em."

"Anh không biết nữa, đây là một thị trấn nhỏ. Nếu có người phát hiện ra..."

"Sẽ không đâu, và thậm chí nếu có đi nữa, em mới là người đã kết hôn mà – anh vẫn độc thân, đúng chứ? Không có gì với con nhỏ quái dị kia?"

"Dulcie à?" anh cười lớn. "Bọn anh là bạn."

"Vậy thì đó không phải là vấn đề."

"Em thật sự nghĩ anh sẽ tin em chịu phản bội chồng mình à," anh khiêu khích. Tay cô ta di chuyển lên phía trên đùi anh và khum lấy đũng quần anh.

"Em sẽ làm bất cứ chuyện gì anh yêu cầu," cô ta thầm thì.

"Vậy hãy ra khỏi chỗ này thôi."

Cô ta chỉ vừa kịp mở cửa phòng khách sạn trước khi bị Con tóm lấy từ phía sau. Anh kéo cô ta xoay một vòng và ấn cô ta vào tường. Cô ta có vẻ sốc nhưng anh không để cô ta kịp nhận thức chuyện gì đang diễn ra – anh áp sát lại và hôn cô ta thật dữ dội, lấp đầy miệng cô ta bằng lưỡi anh.

"Chúa ơi, em nhớ chuyện này quá," cô ta rền rĩ khi anh chuyển xuống hôn lên cổ.

"Khi nào thì chồng em về?" Anh hỏi, giọng nói bị bóp nghẹn khi anh vùi mặt vào giữa hai bầu ngực của cô ta.

"Anh ấy...anh ấy không ở đây. Sau khi căn nhà bị phá hoại, bọn em chuyển tới khu trung tâm ở một thời gian. Nhưng rồi anh ấy cứ đòi về nhà, nên em mới đến đây," cô ta giải thích, nắm chặt lấy áo khoác của anh và kéo nó xuống khỏi hai cánh tay anh.

"Mmm, vậy chỗ này là của chúng ta rồi," giọng Con hạ thấp xuống mức trầm rền và anh túm lấy mép váy của cô ta, chậm rãi kéo lần vải kia khỏi hông Frannie.

"Cả đêm. Mỗi đêm. Bất kì khi nào anh muốn. Chúng ta có thể...chúng ta có thể đi đến nhà anh, lúc nào đó cũng được," cô ta gợi ý. Anh bật cười và cắn nhẹ mép vai cô ta. Cô ả đang muốn chui vào nhà anh; muốn tìm đường trở thành Phu Nhân Masters tiếp theo đây mà.

"Sẽ vui đây. Có nhớ sau trận đấu chào mừng cựu học sinh không, khi anh đưa em đến phòng anh lần đầu tiên ấy?" Anh hỏi. Cô ta bật cười khúc khích.

"Sao em quên được chứ? Đó là lần đầu tiên một chàng trai khiến em 'lên đỉnh' ấy."

"Để xem tối nay chúng ta có thể tái hiện được không nhé."

Tay anh luồn vào quần lót của Frannie, ngón giữa tìm đường vào bên trong cô ta. Cô ta kêu ré lên rồi rên rỉ, ngón tay bấu chặt lên vai anh. Anh quay lại với việc hôn cổ cô ta, sau đó mút lấy thuỳ tai của cô ta. Nhớ lại tất cả những vị trí mà cô ta thích.

"Anh vẫn thật tuyệt," cô ta rền rĩ.

"Em chưa biết hết đâu."

Rồi anh nhấc người ra, nhưng vẫn không dừng hôn cô ta, sau đó bước lùi về phía sau. Cô ta đi theo cho đến khi họ tới được chỗ chiếc giường. Rồi anh đột ngột ngồi xuống. Anh hôn quanh vòng hông của cô ta, sau đó kéo quần lót của cô ta xuống. Khi đã cởi xong, anh kéo cô ta ngồi giạng chân trên người anh. Bàn tay anh lại quay xuống bên dưới cô ta, và lần này anh không dè dặt nữa. Hai ngón tay di chuyển vào ra trong cơ thể cô ta trong khi ngón cái xoa theo hình tròn, đưa cô ta quay trở về cái đêm xa xôi thời trung học ấy.

Frannie như phát điên. Cô ta cưỡi trên hai ngón tay anh như thể đó là trận mây mưa tuyệt vời nhất cuộc đời cô ta, mà điều đó thật đáng buồn thay. Cô ta bám tay lên tóc, kêu rít tên anh và cong lưng lên. Thật là hoàn hảo. Có cố anh cũng không thể nào khiến cảnh tượng này gợi tình hơn nữa.

Thề là vũ trụ này luôn luôn mở ra những điều mình thích.

*

Dulcie liếc nhìn đồng hồ. Mười giờ. Rồi cô ngồi đó thêm một tiếng nữa, gõ gõ ngón tay trên mặt bàn, trước khi nhìn lại đồng hồ.

10:05. Giết mình đi.

"Chào, xin lỗi nhé."

Jared mỉm cười hối lỗi khi ngồi vào chỗ đối diện với cô. Cô nở nụ cười tươi rói với anh ta.

"Ồ, đừng lo. Anh phải gọi người giữ trẻ nữa mà, rất đáng thông cảm."

Họ đã dùng bữa tối hơn hai tiếng đồng hồ. Dulcie không hề muốn ngồi lâu đến thế, nhưng Jared có vẻ quá phấn khích khi được rời khỏi nhà. Cô thấy vui vì có thể khiến anh ta thấy khá hơn, giúp anh ta giải thoát được một chút, nhưng lòng tốt của cô có giới hạn. Cô thấy mệt, thấy chán và cô muốn về nhà.

"Trông em có vẻ lơ đãng," giọng nói của anh ta cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Cô lắc đầu.

"Em á? Không," cô lên tiếng, nhưng vẻ mặt của anh ta khiến cô khựng lại. "Có nhiều việc phải suy nghĩ thôi, em xin lỗi."

"Là Constantine à?" Anh ta hỏi.

"Sao anh lại nói vậy?" Cô thấy tò mò.

"Anh chỉ nhớ là mọi thứ có vẻ hơi kì lạ giữa hai người hồi còn đi học, và giờ thì anh ta đã quay lại, anh có nhìn thấy hai người đi lanh quanh ở thị trấn với nhau. Anh ta là bạn trai em à?" Jared tiếp tục với những câu hỏi. Cô cau mày và bắt đầu nghịch tóc đầy lo lắng. Cô không chắc phải trả lời câu hỏi đó thế nào là tốt nhất.

"Không, anh ấy không phải bạn trai em. Anh ấy là...một cái gì đó khác," cô lầm bầm.

"Nghe...phức tạp nhỉ," anh ta đáp và cô khịt mũi.

"Anh không hiểu được đâu. Đôi khi mọi chuyện có hơi dữ dội," cô nhấn mạnh hai từ cuối.

"Anh không thấy ngạc nhiên. Mọi người lúc nào cũng yêu quý anh ta cả, nhưng anh thì luôn nghĩ anh ta khá kì quặc."

"Thật à?"

"Ừ. Kiểu cách anh ta ở trường ấy, khép kín lắm."

"Hơ. Em chưa để ý bao giờ," giọng cô hạ xuống thành tiếng thì thầm.

"Dulcie," Jared bắt đầu, giọng nói trở nên trầm hơn. "Anh biết em từng bảo là anh lúc nào cũng có thể tâm sự với em, và anh chỉ muốn em biết, rằng việc đó đến từ cả hai phía. Nếu có vấn đề gì đó với anh ta, nếu anh ta đối xử tệ bạc với em, em có thể nói với anh. Bọn anh có một phòng ngủ phụ, nó sẽ luôn rộng mở."

Dulcie suýt thì bật cười lớn. Nhưng cô cố kiềm nén và chỉ cười rúc rích mà thôi.

"Cảm ơn, nhưng mọi chuyện vẫn ổn, em thề đấy. Hơn nữa, em không nghĩ vợ yêu ngọt ngào và rộng lượng của anh thích sự xâm nhập của em đâu," cô trêu. Jared đảo mắt.

"Vợ yêu gần đây đang ở khách sạn Comfort Suites. Thành thật mà nói, anh không biết khi nào cô ấy quay về nhà nữa," anh ta thở dài. Dulcie hít vào.

"Tệ thật! Em rất tiếc! Em luôn nghĩ hai người thật xứng đôi vừa lứa," cô nói, sau đó vươn tới và nắm lấy tay anh ta.

"Thật sao?"

"Phải. Ý em là, giống như lúc em thấy hai người ở cửa hàng, hay ở câu lạc bộ ấy. Hai người trông thật đẹp đôi, và con của hai người thật sự là đứa trẻ dễ thương nhất thế giới. Cả hai lúc nào cũng tươi cười. Trông rất đẹp đẽ," cô nói. Cuối cùng, anh ta trao cho cô một nụ cười buồn.

"Phải, Amy rất đáng yêu. Frannie và anh có thể không phải lúc nào cũng hoà thuận, nhưng bọn anh chắc chắn đã tạo ra một đứa trẻ tuyệt vời," anh ta cười thầm. Dulcie gật đầu.

"Đúng vậy. Hai người vẫn tốt mà – lại sắp có thêm một đứa còn gì," cô nhắc anh ta.

"Phải, đúng thế," giọng anh ta vẫn ỉu xìu. Dulcie liếm môi và nghiêng tới gần.

"Nghe này, Jared, em biết anh nghĩ việc anh đến đây vào hôm qua, chúng ta ăn tối với nhau, có thể mang ý nghĩa gì đó. Nhưng không phải đâu," cô bắt đầu, sau đó giơ tay lên khi anh ta định cắt ngang. "Anh đã kết hôn rồi. Và anh là một chàng trai tốt. Một người đàn ông tốt. Và một người đàn ông thì không dễ dàng từ bỏ vợ con mình. Em nói thật đấy, em ở đây vì anh, với tư cách bạn bè, nhưng anh cần phải ở đó vì cô ấy, với tư cách chồng cô ấy."

Khi mắt anh ta rưng rưng lệ, Dulcie suýt nữa thì nôn. Trời ạ, người đàn ông này yếu đuối quá thể. Nhưng anh ta chỉ sụt sịt một chút, gật đầu và cố kiềm nén để không bật khóc. Anh ta bảo rằng cô nói đúng, rằng anh ta nợ Frannie sự cố gắng. Anh ta nợ các con của họ. Anh ta không phải loại người lừa dối vợ mình, và cũng không định sẽ trở thành người như thế.

Họ ôm nhau, sau đó đi ra bãi đỗ xe. Anh ta đưa cô ra xe và ôm cô thêm lần nữa. Một cái ôm dài; cảm giác như cô ở trong vòng tay anh ta mãi mãi vậy. Cuối cùng, anh ta cũng buông ra và cảm ơn cô lần nữa. Nhưng trước khi vào trong xe của mình, anh ta nói với ra với cô lần cuối.

"Hãy nhớ những gì anh nói nhé. Constantine không bình thường đâu, đừng xiêu lòng với anh ta như những người khác đã từng," anh ta cảnh báo. Cô mỉm cười với anh ta.

"Em không định thế đâu."

Dulcie khá chắc chắn là không một ai phải lòng Con theo cái cách mà cô đã phải lòng Con cả.

Đã gần mười một giờ đêm lúc cô lái xe về đến nhà lớn của anh. Cô tự đi vào nhà và cất lời chào, nhưng chẳng có ai trả lời cả. Cô đi lên lầu, nhưng trên đó cũng trống không nốt.

Cô đi vẩn vơ quanh phòng Con một lúc. Anh đã dọn vào phòng ngủ chính, đó là nơi anh để toàn bộ quần áo, nhưng căn phòng cũ thì vẫn còn lưu giữ cuộc sống trước kia của anh; cờ hiệu, thắt ruy băng và giải thưởng treo đầy tường. Tranh ảnh và sách vở trên kệ. Chiếc áo khoác trao thưởng cho vận động viên vẫn còn vắt trên lưng ghế.

Cô nằm trên giường anh và tự hỏi cảm giác sẽ thế nào nếu làm thế hồi trung học. Được hẹn hò với một trung phong xuất sắc, được các cô gái khác ghen tị. Liệu cô có sẽ làm vậy không? Vào buổi khiêu vũ Halloween năm đó, liệu cô có để anh đưa cô về nhà, để anh lấy đi sự trong trắng của cô trên chiếc giường đó không?

Chà, mày đã trao nó cho anh ấy trong một chiếc xe tải cũ bẩn thỉu, không khá hơn là bao nhỉ.

Cô ngồi dậy, thò hai chân xuống mép giường. Nhận ra sự tọc mạch không mấy tác động đến hai người họ, cô giật mở ngăn kéo chiếc tủ cạnh giường của anh ra. Suýt nữa thì cô đã bật cười lớn khi một chồng kha khá tạp chí khiêu dâm hiện ra, nhưng có một thứ đã khiến cô khựng lại. Cô luồn tay xuống bên dưới chồng tạp chí và lôi ra một mảnh giấy. Nó khá dày, không phải loại giấy tập thông thường, và giây phút đầu ngón tay cô chạm vào nó, cô đã biết đó là gì.

Là một bức tranh cô vẽ. Khi nào và ở đâu, cô không nhớ rõ lắm. Có lẽ là ở trường. Nó nhăn nhúm và nhàu nhĩ, là một bức vẽ đã bị ném đi. Vào một thời điểm nào đó, cô đã vo tròn nó và ném vào thùng rác. Đó là bức phác thảo chi tiết một chiếc thuyền buồm, không có gì đặt biệt cả, nhưng Con hẳn đã lấy nó ra và giữ lại. Cô mỉm cười và vuốt những ngón tay lên bức tranh.

Trong ngăn kéo còn có quyển kỷ yếu năm cuối. Cô lật đến trang có bức ảnh màu của anh và dành hẳn một phút để 'tan chảy' trước vẻ điển trai ấy. Rồi cô tiếp tục lật các trang tiếp theo, bật cười trước một vài dòng lưu bút cùng chữ ký mà bạn bè viết cho anh. Nhưng khi lật đến bức ảnh của mình, cô dừng sững lại.

Bức ảnh trắng đen nhỏ xíu của cô đã được khoanh tròn bằng mực đỏ, và không chỉ một lần, mà là hàng tá lần. Anh đã dùng bút dạ khoanh đi khoanh lại hết vòng này đến vòng khác. Vô số lần, và cô đoán không phải tất cả các vòng tròn đều được vẽ trong cùng một lần. Vết mực đủ đậm để in hằn lên trang giấy, và nhiều trang phía sau nữa. Ở chính giữa vòng tròn màu đỏ, gương mặt lạnh băng của cô nhìn ra, cũng không có gì là bất thường – Dulcie vốn dĩ rất ít cười. Không, điều không bình thường đó là đôi mắt cô đã hoàn toàn bị bôi đen bởi bút mực.

Em vẫn chưa sẵn sàng để anh nhìn thấu em, nhưng muộn rồi – anh đã biết em là gì ngay từ lúc đầu.

Cô mang quyển kỷ yếu và bức vẽ quay về phòng ngủ chính. Cô để chúng lên tủ quần áo, sau đó đi tắm nước nóng. Khi quay trở ra, cô gọi lớn lần nữa. Lắng nghe câu hồi đáp không hề tồn tại. Cô cau mày và bước đến tủ quần áo đứng. Tròng vào người thứ đầu tiên cô chạm tới, một chiếc áo thun polo màu hồng nhạt bị sờn cổ. Cô kéo nó xuống thẳng thớm phía trên đùi, sau đó ngồi xuống ở chân giường.

Và chờ đợi.

Anh ở chỗ quái nào rồi!?

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét