Thứ Bảy, 6 tháng 3, 2021

NHỮNG KẺ HẮC ÁM 17

 17

"Giải thích cho anh nghe xem."

"Ngu ngốc. Anh đã bảo thế mà, rằng em ngu ngốc khi để cho cô ta làm phiền em."

"Có thể. Nhưng nói cho anh hiểu xem nào."

Con đang tựa người lên quầy bếp ở nhà anh. Dulcie thì ngồi trên một chiếc ghế cao, hai chân cô co lên, bàn chân đặt trên mặt ghế. Cô tựa cằm lên đầu gối. Họ đã quay trở lại nhà anh để nói chuyện. Lên kế hoạch. Sàn gỗ cứng sẫm màu và những cánh cửa chớp đóng kín khiến cho cảm giác đáng ngại vây quanh họ càng tăng cao.

"Cô ta chỉ...em không rõ lắm. Nếu em không thích điều gì đó, nó coi như không tồn tại đối với em. Chẳng đáng để tâm nữa. Nhưng cô ta, cô ta bất chấp tất cả để làm khó em. Có nhớ em đã từng làm việc ở quán ăn đó không? Đấy, nó đóng cửa ngay trước khi em tốt nghiệp. Em đã cố tìm việc ở một cửa hàng quần áo tại khu trung tâm – và em phát hiện ra, mẹ cô ta là một 'khách hàng thường xuyên' với tài khoản tín dụng. Bà ta đã bảo họ không được thuê em. Điều tương tự cũng xảy ra khi em xin làm công việc nhập liệu cho một nhà máy thuỷ tinh bên ngoài thị trấn. Anh có biết cha cô ta chính là CEO hay gì gì đó không? Phải đấy, em cũng không biết. Thế nên, cơ bản là em phải đi cách thị trấn nửa giờ đồng hồ chỉ để tìm việc," Dulcie giải thích.

"Khó chịu thật, nhưng đó là lý do em tức giận cô ta sao?" Con có vẻ ngạc nhiên. Cô lắc đầu.

"Không, đó chỉ là nguyên nhân phụ thôi. Em khó chịu vì cô ta toàn nói những điều rác rưởi về anh với bất kì ai chịu nghe, nhưng rồi lại quay sang nịnh bợ ngay khi anh ở trước mặt cô ta. Anh có biết cô ta đã bảo rằng anh chính là người cưỡng hiếp và lấy đi sự trong trắng của cô ta không?" Dulcie hỏi. Anh bật cười lớn.

"Nếu là thật thì chắc anh sẽ vui hơn đấy. Lúc bọn anh bắt đầu quan hệ với nhau, cô ta đã chẳng còn là trinh nữ nhiều năm rồi. Lần đầu tiên lên giường với nhau, bọn anh còn chẳng hẹn hò nữa là – cô ta đã tấn công anh, theo đúng nghĩa đen, trong phòng thay đồ, sau một trận đấu, anh và cô ta 'phang' nhau dưới vòi sen trong lúc đám con trai thay quần áo bên ngoài. Hơi buồn, thật đấy," anh nói.

"Rất buồn. Và việc đó nói lên điều gì về anh nhỉ?"

"Này, lúc đó em mới học năm hai thôi, lúc nào đi trên hành lang em cũng cắm mặt nhìn xuống chân cả. Anh phải đợi em thức tỉnh đấy. Anh phải giải quyết những nhu cầu căn bản chứ," anh bào chữa cho bản thân. Cô bật cười và ném một miếng nhấc nồi vào đầu anh.

"Lúc đó, anh thậm chí còn không biết em tồn tại nữa mà."

"Dulcie, anh đã chờ đợi em lâu hơn em tưởng tượng nữa đấy."

Sự ấm áp dâng tràn trong huyết mạch và cô mỉm cười, nhìn sâu vào đôi mắt xanh to tròn của anh.

"Sao cũng được," cô thở dài, kéo bản thân quay về thực tại. Thật quá dễ bị anh làm u mê tâm trí. "Mấy thứ rác rưởi kiểu thế. Cô ta đi lanh quanh, cứ nghĩ rằng mình tốt hơn em, tốt hơn chúng ta, trong khi cô ta hạ đẳng hơn chúng ta rất nhiều, lẽ ra cô ta còn không được gọi tên chúng ta nữa kìa. Và cô ta lừa dối Jared. Sống trong ngôi nhà hoàn hảo mà người cha thân yêu của cô ta mua cho, đối xử với Jared như một chú cún con và với em như một trong con điếm, trong khi đó, cô ta lại ăn nằm với người quản lý của Piggle Wiggly và đang là khách hàng hạng bạch kim của khách sạn trả-theo-giờ nằm cạnh đại lộ 52. Cô ta chưa từng phải cố gắng để đạt được bất kì điều gì, và cô ta đối xử với mọi người như rác rưởi. Em muốn chỉ cho cô ta thấy rác rưởi thật sự là như thế nào."

Dulcie gần như hụt hơi sau khi kết thúc 'bài diễn văn'. Cảm giác râm ran đã chuyển thành một cơn sốt, và cô cảm nhận được mồ hôi đang rịn ra quanh đường chân tóc của mình. Hai bàn tay cô đang bấu chặt hai chân, móng tay cắm vào da thịt.

Con nhìn cô chằm chằm, hai mắt mở to và đồng tử giãn rộng cực độ. Cô khá chắc nếu có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của bản thân, mắt cô cũng sẽ trông hệt như thế. Họ đã rất vui vẻ kể từ khi Con trở về nhà, đã có thời gian để tìm hiểu nhau. Học cách yêu thích nhau trong ánh sáng ban ngày. Nhưng đó không phải điều kéo họ lại gần nhau, và cả hai đều biết như thế.

Đã quá lâu rồi mình không bước đi trong bóng tối. Để xem xem liệu mình còn nhớ đường đi lối về không.

"Vậy hãy chỉ cho cô ta thấy nào. Đi thôi."

Anh vẫn còn giữ chiếc xe tải từ thời trung học, chiếc xe mà cô đã đánh mất sự trong trắng trong đó – xe của cô bị nổ lốp hồi đầu tuần nên anh đã để cô dùng chiếc Ford F-150 to lớn. Nhưng họ không chọn nó. Có một chiếc Cutlass cũ đã được cải tạo đỗ phía bên hông ngôi nhà, và Con lẳng lặng ngồi vào phía sau tay lái. Dulcie không hề do dự, cô trèo vào ghế phụ, và khi cô đóng sập cửa lại, anh nổ máy.

Bánh xe sau khiến sỏi rải đường văng tung toé lúc anh khởi động động cơ, rồi họ rời khỏi bãi đậu xe và lao vút trên lối xe chạy. Trời đã khuya – sau sự việc ở căn hộ của cô, Con đã cố sửa cánh cửa hết sức có thể trong lúc cô dán lại cửa sổ. Sau đó họ cùng ăn tối trước khi lái xe đến nhà anh. Hiện tại đã hơn mười giờ, mặt trời đã lặn từ rất lâu, nhưng ngoài trời vẫn còn ấm. Dulcie hạ cửa sổ xuống và gác một cánh tay ra phía bên ngoài xe.

"Có kế hoạch gì không?" Cô hỏi. Con bật cười thầm.

"Ồ không, cô bé, đây là kế hoạch của em. Anh đếch quan tâm chuyện Frannie, nhưng nếu em muốn 'lấy' máu, vậy thì anh sẵn lòng tham gia cùng."

Cô suy nghĩ trong một giây.

"Cô ta đã nói với anh những gì trong buổi hẹn hò cà phê vậy?"

"Hầu như chỉ toàn nói về việc trông anh tuyệt thế nào thôi."

"Trời ạ, cô gái tội nghiệp càng năm càng mù quáng hơn."

"Im lặng nào, người lớn đang nói chuyện."

"Anh lớn hơn em có một tuổi thôi."

"Nhưng khôn ngoan hơn rất nhiều đấy."

"Đừng có tỏ vẻ dễ thương nữa, nói em nghe xem cô ta đã nói gì," cuối cùng, Dulcie cắt ngang màn trêu ghẹo vui vẻ.

"Cô ta không hạnh phúc với cuộc hôn nhân này và cô ta thật sự muốn tìm hiểu anh trở lại. Anh đã đề nghị đưa cô ta đi chơi tối nay – anh biết em sẽ rất háo hức trước cơ hội để cô ta một mình đối mặt với chúng ta. Nhưng cô ta bảo họ sẽ lái xe đưa con đi Charleston nghỉ cuối tuần," anh kể cho cô nghe mọi chuyện. Cô mỉm cười và ngồi thượt xuống trên ghế.

"Hoàn hảo."

"Anh cũng nghĩ em sẽ nói thế."

Ngôi nhà của Frannie và Jared rất đẹp dù khá đơn giản. Nó nằm ở cuối một ngõ cụt, lối xe chạy được bao quanh bởi một bờ rào rậm rạp, khiến ngôi nhà khá tách biệt với khu vực lân cận. Con lái xe đến trước ngôi nhà và tắt máy. Khi Dulcie ra khỏi xe, cô nhận thấy anh đã không đi vòng sang bên này mà đang lục tìm gì đó trong cốp xe. Lúc cô tiến lại gần, anh đã tìm thấy thứ muốn tìm.

"Anh luôn mang thứ này theo à?" Cô hỏi, cầm lấy cây gậy bóng chày bằng nhôm từ anh.

"Anh từng chơi bóng chày mà, nhớ không?"

"Em chỉ nhớ anh giỏi bóng bầu dục thôi."

"Cưng ơi, anh giỏi mọi thứ mà. Đi thôi."

Cửa trước bị khoá, nhưng đó không phải một chướng ngại khó khăn cho lắm. Con dẫn đường đi vòng ra phía sau ngôi nhà. Dulcie rất ngạc nhiên khi nhìn thấy có một bể bơi nhỏ ở đó – cha của Frannie đã rất hào phóng. Cửa sau được ốp kính theo ô, và chỉ cần thúc khuỷu tay một cái, Con đã có thể đưa họ vào trong.

Mọi thứ giống hệt như những gì Dulcie mường tượng, nếu cô có từng làm thế. Bọn họ có đồ nội thất màu be và thảm màu kem. Một nhà bếp mở nhìn ra phòng khách có lò sưởi chạy bằng ga. Trên mặt lò sưởi trưng đầy ảnh gia đình, vài cái chân nến trông khá xa xỉ cùng mấy món trang trí lặt vặt khác. Và bên trên tất thảy, là một khung hình cực kì khổng lồ, một bức chân dung vĩ đại của nữ chủ nhân ngôi nhà này.

"Eo ôi, ở kích cỡ bình thường thôi cô ta trông đã khó ưa rồi," Dulcie làu bàu khi hai người họ đứng nhìn bức chân dung.

"Anh không biết nữa, cô ta hấp dẫn ấy chứ," Con thật lòng nhận xét. "Anh đã rất ngạc nhiên. Trông cô ta vẫn rất gợi cảm, đặc biệt nếu xét đến việc cô ta vừa có con cách đây một hay hai năm gì thôi."

"Cô ta đang mang thai."

"Càng đáng kinh ngạc hơn."

"Muốn em để hai người được riêng tư không?" Dulcie đề nghị, huơ huơ cây gậy bóng chày giữa anh và bức chân dung. Anh bật cười.

"Không. Gu của anh là mấy cô nàng tóc vàng sẫm có thái độ tồi tệ cơ," anh đáp, nháy mắt với cô.

"Em không có thái độ tồi tệ."

"Tiếc thật. Mấy cô gái như thế mới là tuyệt nhất."

"Nhìn mấy thứ này mà xem," cô lầm bầm, bước lại gần lò sưởi hơn. Có một bức ảnh chụp tại buổi tiệc mừng ngày Độc Lập ở thị trấn, cách đây mới hai tuần. Jared đang bế con của họ, và cả hai đang mỉm cười với máy ảnh, vẫy vẫy những ngón tay. Frannie đứng hơi chếch sang một bên, hai bàn tay chống hông, chân này đặt trước chân kia, trông hệt như đang tạo dáng cho một buổi chụp ảnh catalogue, và chẳng thèm quan tâm xem gia đình hạnh phúc bên cạnh mình là ai.

"Đứa bé dễ thương đấy," Con nhận xét. Dulcie nhìn sang một bức ảnh khác và gật đầu.

"Phải. Con bé rất giống Jared," cô nói với anh.

"Em biết không, đây đã có thể là em," giọng anh khẽ khàng. Cô lùi lại để đứng cạnh anh một lần nữa.

"Có lẽ. Em không biết anh ta có bao giờ thích em nhiều đến vậy chưa," cô bắt đầu. "Nhưng có thể lắm. Anh ta rất dễ tính, nói ngọt để anh ta đồng ý đơn giản vô cùng."

"Đơn giản thật. Và rồi em sẽ có một ngôi nhà ba phòng ngủ, một bể hơi và hàng rào sơn trắng. Một đứa con và một đứa nữa sắp ra đời. Một người chồng mà chẳng một ai e sợ."

Dulcie gật đầu và tiếp tục nhìn chằm chằm. Dãy đèn đang bật quanh hồ bơi phía sau soi rọi chút ánh sáng ít ỏi vào trong nhà, họ nhìn thấy được là nhờ thế. Cô nhìn những bức ảnh gia đình hoàn hảo không chớp mắt và cố tưởng tượng ra mình trong đó.

"Mặc xác. Em thà doạ người ta sợ còn hơn."

Cô vung gậy đập mạnh xuống mặt lò sưởi, khiến mọi thứ trên đó nảy lên và văng tung toé. Cú vụt tiếp theo, cô vung gậy như thể đang chơi bóng chày, lướt vòng qua mặt trên lò sưởi, quét sạch mọi thứ xuống đất. Chiếc chân nến ở cuối hàng bay thẳng qua bên kia phòng và cắm vào tường.

"Như thế mới được chứ!" Con cười lớn, vỗ tay đánh bốp trước khi cởi áo khoác ra. "Nhưng em cần cầm chặt gậy hơn, cưng ạ. Em sẽ không thể đánh bóng bay ra khỏi sân bằng cách cầm ẻo lả đó đâu."

"Thế này à?"

Cô xoay người và đập thẳng cây gậy nhôm xuống chiếc bàn cà phê bằng kính. Nó vỡ tung, kính văng khắp mọi nơi. Cô tiếp tục nện vào phần khung kim loại, cố biến nó thành hư không. Rồi cô nghe thấy tiếng huýt sáo và nhìn lên. Con đã di chuyển ra phía sau chiếc trường kỉ, tay đang tung hứng lên xuống thứ gì đó.

"Câu hỏi – chuyện này sẽ khiến anh bạn trai bé nhỏ của em bực tức nhiều ngang cô ta đấy. Em đã nghĩ tới chuyện đó chưa?" Anh hỏi, và Dulcie nhận ra vật anh đang tung hứng là một cái chặn sách khá nặng bằng kim loại.

"Lẽ ra anh ta nên nghĩ về điều đó trước khi cưới cô ta. Anh ta chỉ là một con chốt thí trong trận chiến vì mục đích cao đẹp thôi," cô đáp, đứng giạng chân rộng hơn nữa và giơ gậy lên.

"Chúa ơi, anh hi vọng em không phải có ý nói chúng ta chính là mục đích cao đẹp đó."

"Tất cả tuỳ thuộc vào góc nhìn mà anh chọn thôi. Em chắc chắn Joker cũng có suy nghĩ rằng hắn làm tất cả vì một mục đích cao đẹp."

"Chà, nếu em đã nói thế. Đập nát hết nào."

Con không hề kiềm nén khi ném cái chặn sách về phía cô. Anh đưa tay về sau và ném một cú ném tốc độ hoàn hảo, đẩy tất cả lực có thể vào đó. Dulcie đánh hụt hoàn toàn và khối kim loại bay vèo qua cô, xé xuyên qua chính giữa bức chân dung, sau đó rơi xuống ở căn phòng bên cạnh. Cô nhìn lên bức ảnh, vào cái lỗ đã thế chỗ cho gương mặt của Frannie, sau đó quay sang nhìn Con.

"Anh có rất nhiều sự giận dữ bị dồn nén nhỉ?"

"Có thể, nhưng vẫn chưa nhiều bằng một nửa em đâu."

Họ biến phần chính của ngôi nhà thành cảnh tan hoang. Anh nói đúng, Dulcie quả thật có rất nhiều sự giận dữ cần phải giải phóng. Ba năm dồn nén. Cả đời ấy chứ. Cô trút hết lên tài sản của Frannie, đập vỡ cửa sổ và phá tan đồ nội thất. Cô đưa gậy cho Con và chọn một que cời làm vũ khí, dùng nó để đâm thủng đệm lót và gối lót, để đâm xuyên tường và xé rách thảm trải.

Khi vào đến nhà bếp, cô nhận thấy Con đã gây ra kha khá thiệt hại. Anh phá huỷ hoàn toàn bên trong chiếc tủ lạnh, tất cả tủ bếp đều mở toang. Chính xác hơn, hầu hết cửa tủ đều bị rứt khỏi bản lề và toàn bộ những gì chứa bên trong đều rơi hết xuống sàn. Thế nên, cô đành tự tìm vui bằng cách giật sập giá treo chảo, để chúng đập thẳng xuống bếp lò. Sau đó, cô bật bếp lên – nó chạy bằng khí propane, nên lửa nhanh chóng 'liếm' lên món đồ dùng bằng đồng đắt tiền.

Cô thơ thẩn đi ra bên ngoài và tìm ra Con đang tiểu xuống hồ bơi. Anh kẹp gậy ở một bên tay, tay còn lại cầm bia để nhấp.

"Chín chắn ghê nhỉ," cô khịt mũi, kéo chai bia khỏi tay anh.

"Em đùa sao? Chúng ta đang đập phá nhà bạn trai cũ và kẻ-thù-truyền-kiếp-thời-trung-học của em mà. Anh tiểu vào hồ bơi của họ có thể là chuyện chín chắn nhất chúng ta làm được cả tối nay đấy. Chắc chắn là hành động ít phá hoại nhất rồi."

Cô nhấp một ngụm Bud Light, sau đó tung chai lên và vung que cời. Nó đập trúng đích, khiến cho chai thuỷ tinh vỡ rơi thẳng xuống hồ bơi. Con kéo khoá quần lên trước khi vỗ tay tán thưởng cú đánh của cô.

"Chuyện gì sẽ xảy ra nếu hàng xóm gọi cảnh sát? Lỡ như chúng ta bị bắt thì sao?" Dulcie nói lớn những suy nghĩ trong đầu. Anh quay sang đối diện với cô.

"Vậy tốt hơn chúng ta nên khiến việc ngồi tù thật sự đáng giá."

Họ nhìn nhau trong một giây, rồi cô bắt đầu chạy vào trong nhà. Cô có thể nghe thấy anh ở ngay phía sau mình, và cô bật cười. Tiếng cười to, cuồng loạn, không kiềm nén. Khi vào đến tiền sảnh, cô đâm que cời vào tường và kéo nó đi theo, xé một đường vừa dài vừa sâu trên lớp giấy dán.

Quả là một cảm giác tuyệt vời. Cuối cùng cũng được làm điều cô muốn mà không cần phải bận tâm. Cảm thấy mình ở cao hơn tất thảy mọi thứ xung quanh. Những câu hỏi ban nãy của cô không hề mang tính bông đùa, hàng xóm xung quanh thật sự có thể đã để ý đến âm thanh ồn ào và cảnh sát có lẽ đang trên đường đến rồi. Nhưng Dulcie không quan tâm. Cô sẽ không chạy ra khỏi ngôi nhà này – cô đang chạy sâu hơn nữa vào bên trong nó.

Cuối cùng, cô cũng tìm ra phòng ngủ chính và nhanh chóng lao vào, thả rơi que cời để nhào đến chỗ chiếc giường. Trong lúc cô kéo toàn bộ tấm trải và ga giường xuống khỏi đệm thì Con tóm lấy cô từ phía sau.

"Có chuyện này," cô thở hổn hển khi anh kéo áo cô qua khỏi đầu.

"Không nói năng gì hết."

"Khi xong chuyện, em muốn---"

"Em mắc chứng khó nghe à?"

Tay anh luồn vào tóc cô, giật mạnh đến mức khiến mắt cô rưng rưng, rồi anh đẩy cô xuống, buộc cô phải quỳ trên hai gối.

Thật kì lạ, cô biết. Khi ở bên một người bạo lực như thế, một người không hề e ngại dùng bạo lực, nhưng lại không hề sợ anh sẽ thật sự làm đau mình. Có lẽ đó là vì cô biết cảm giác đó đến từ hai phía. Bản thân Dulcie cũng không hề nhẹ nhàng mỗi lần ở gần anh, và cô chắc chắn không bao giờ kiềm nén. Anh có những vết sẹo để chứng minh điều đó. Kiềm nén đơn giản không phải là lựa chọn đối với họ, không còn nữa. Họ đã che giấu bản thân quá lâu rồi.

Mình muốn một sự bùng nổ toàn diện.

Cô cố vật lộn với gọng kiềm của anh trên tóc mình, và khi anh thả tay ra, 'mũi giáo' của anh đã ở ngay trước mặt cô. Cô nhớ lại cuộc nói chuyện của họ ở cửa hàng, anh đã buộc tội cô trốn tránh anh, và cô suýt bật cười.

"Anh phải làm một việc cho em," cô thì thầm, lướt những ngón tay lên xuống chiều dài vật đàn ông của anh.

"Việc anh muốn làm ở ngay trước mặt em kìa."

"Anh không được ra trong miệng em." Cô tiếp tục, ôm lấy anh trong lòng bàn tay.

"Em nghĩ em được lựa chọn à?"

"Em muốn tất cả của anh, tuôn trào trên tấm đệm này. Hiểu chưa?"

Sự im lặng kéo dài trong một giây, và cô chớp lấy cơ hội để liếm từ gốc đến ngọn 'mũi giáo' của anh.

"Được. Không nói năng gì nữa."

Cô chỉ vừa đặt phần đầu của anh giữa hai môi, thì nắm tay của anh đã quay trở lại tóc cô, đẩy đầu cô về trước. Cô suýt nữa thì nôn khan khi anh chạm đến cổ họng cô, nhưng sau đó, cô xoay sở thở ra khi anh để cô lui lại một chút. Rồi anh lại đẩy cô lần nữa, mạnh hơn vừa nãy. Anh tiếp tục lặp lại hành động đó, và chuyện này thật sự không giống một màn 'thổi kèn' chút nào, giống anh đang làm tình với mặt cô hơn. Anh kéo tóc cô, ấn đầu cô xuống và đẩy hông về trước. Anh hoàn toàn làm chủ cuộc giao hoan này.

Chúa ơi, đây là cảm giác mất kiểm soát đó sao? Ước gì bọn mình đã làm chuyện này nhiều năm trước.

"Thật không giống ăn kem chút nào cả," cô thở dốc khi cuối cùng anh cũng chịu để cô hít thở. Tay anh vẫn ở trong tóc cô và anh kéo cô dậy, vừa đủ tầm để có thể hôn cô, lưỡi anh chiếm lấy toàn bộ khuôn miệng cô.

"Lần tới anh sẽ cho em một thứ tuyệt vời để nuốt nhé," anh cam đoan, sau đó kéo cô đứng thẳng dậy.

Cô mở cúc quần trong lúc đứng lên, và vẫn chưa kịp cởi nó ra thì đã bị anh đẩy mạnh. Cô ngã ra giường, sau đó anh lột sạch quần áo của cô. Cô cố ngồi dậy, nhưng rồi những ngón tay anh đã tìm đường đi vào bên trong cô, chuẩn bị cho sự xâm nhập của một thứ to lớn hơn, cô rên rỉ và ngã xuống đệm trở lại.

"Chúng ta không...chúng ta không có thời gian cho em đâu," cô thở hổn hển. Anh cúi xuống và cắn vào mặt trong đùi cô.

"Anh luôn luôn có thời gian để khiến em thoả mãn," anh cam đoan, những ngón tay anh ra vào nhanh hơn. Cô mím môi lại.

"Tuyệt đấy, nhưng em thật sự muốn đảm bảo anh có cơ hội để---"

"Khỉ thật, Dulcie, có ai từng bảo em rằng em nói quá nhiều chưa!?" Anh nạt, giật tay ra và nhét ba ngón tay ướt đẫm vào miệng cô. Chúng chạm sâu tới họng cô trong một giây, và tất cả những gì cô nếm được là hương vị của chính mình khi anh di chuyển tay ra vào. "Đấy. Thấy em có vị tuyệt thế nào chưa? Sẽ luôn có thời gian cho việc đó."

Chà, nếu anh ấy đã nói thế, mình làm sao cãi được?

Anh lùi ra, nhưng vẫn chưa xong việc với cô. Trong khi cởi quần áo của mình, anh ra lệnh cho cô tự chơi đùa với bản thân. Không phải một yêu cầu quá khó khi cô được nhìn ngắm cơ thể tuyệt vời của anh. Cô đã gần đạt được cực khoái lúc anh bắt cô phải đứng dậy. Cô chống người rồi đứng lên, hai bầu ngực cọ lên bụng anh. Cô cao chưa đến một mét sáu và luôn cảm thấy mình nhỏ bé hơn anh rất nhiều. Sự hiện diện của anh thật quá vĩ đại. To lớn hơn cô, theo mọi mặt. Làm thế nào mà họ lại có thể tìm được nhau thế này?

"Em lo chuyện này không có thật," cô thì thào. Anh mỉm cười, đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve một bên mặt cô. "Em lo anh sẽ đi mất. Em lo rằng mình sẽ không bao giờ có được cảm giác này nữa. Rằng sẽ chẳng có ai ngoài kia chịu làm tất cả những chuyện này với em."

Anh cúi xuống, môi kề sát tai cô và thì thầm. "Anh phải làm gì mới có được lòng tin của em đây?"

"Đừng bao giờ rời bỏ em," cô lập tức trả lời, và có thể cảm nhận được nụ cười của anh. Nụ cười xấu xa đó.

"Được," anh rít. Hệ thống báo cháy trong phòng khách kêu vang và anh lùi lại đối diện với cô.

"Người ta sẽ nghe thấy mất," cô cảnh báo.

"Vậy tốt hơn chúng ta nên vào việc thôi. Sẽ đau đấy," anh nói trước. Cô cười toe toét với anh.

"Em thích thế."

Anh ấn mạnh mặt cô xuống giường, và không hề chần chừ, đẩy mạnh chiều dài cương cứng của mình vào trong cô. Dulcie hét lên, sau đó cắn răng xuống lớp đệm khi anh bắt đầu thúc mạnh. Cô nhỏ nhắn ở nhiều nơi hơn là chỉ hình dáng bên ngoài, nhưng Con chưa từng để tâm đến việc đó; không hề có màn dạo đầu, không âu yếm dịu dàng. Chỉ đơn thuần là một màn giao cấu. Có nhiều lúc, cô đóng vai trò là vật để giải toả hơn là một người tình. Một nơi để anh có thể trút hết mọi năng lượng nhục dục vào đó, một vật mà anh có thể giao hoan cho đến khi một phần bóng tối trong anh tan biến.

Mình không thể nghĩ ra một mục đích nào khác đẹp đẽ hơn nữa.

Đây là một khoảnh khắc khá quen thuộc. Cô thậm chí không thể hít thở bình thường, chứ đừng nói đến việc nghĩ đến cảm giác của cơ thể. Những ngón tay anh để lại vết thâm tím trên hông cô trong lúc anh thúc vào cô, và chắc chắn với tốc độ này, anh sẽ sớm lên đỉnh.

Nhưng rồi anh rút ra, đẩy cô nằm ngửa hẳn trên giường. Cả hai đều đã ướt mồ hôi và anh trườn lên người cô, lưỡi anh xoay tròn quanh đầu ngực cô.

"Chúa ơi, anh thật sự ước gì em có thể trải nghiệm điều này từ góc độ của anh," anh thở dài. Dulcie cuối cùng cũng mở mắt ra và nhấc đầu lên. Nhưng anh không hề nhìn cô, đầu anh đang cúi xuống. Thế nên cô nhìn theo hướng mắt anh, và nhận ra anh đang quan sát vật đàn ông của mình chìm dần vào bên trong cô. Rồi anh rút ra hoàn toàn trước khi làm thế lần nữa. Việc đó khiến cô phát điên, khao khát bị từ chối.

"Em thấy rất tuyệt rồi," cô cam đoan với anh, giọng run run.

"Không. Không, Dulcie. Chuyện này," một ngón tay anh gia nhập với 'mũi giáo' nơi lối vào của cô, và anh đẩy tới cho đến khi khung xương chậu của họ gặp nhau. Mắt cô gần như chạy tuột ra sau đầu khi anh ngọ nguậy ngón tay mình. "Đừng hiểu lầm, 'cô bé' nào cũng tuyệt vời cả, nhưng thứ ở ngay đây? 'Cô bé' này chính là tấm vé vàng. Anh có thể chết ngay lúc này mà môi vẫn nở nụ cười, bởi anh chết khi được làm chuyện anh yêu thích."

Hông anh tăng tốc và hơi thở của cô nhanh chóng trở nên hỗn loạn. Tiếng chuông báo cháy kêu inh ỏi, nhưng không lớn bằng tiếng của cô. Cô van xin anh hãy mạnh hơn nữa, hãy cứ thô bạo, hãy cho cô lên đỉnh. Làm ơn, chúa ơi, cô muốn lên đỉnh trước anh. Muốn biết rằng cô đã ở trên giường của Frannie, có được cuộc giao hoan tuyệt vời hơn những gì ả đàn bà đó từng biết, và sắp đạt được cơn cực khoái mà loại người như Frannie không bao giờ được trải nghiệm.

Con luôn rất giỏi trong việc biến những giấc mơ đen tối của cô thành hiện thực, thế nên cô không phải chờ quá lâu. Anh trượt xuống người cô, lưỡi anh thay thế vật đàn ông kia. Cô nắm lấy tóc anh và kéo, buộc anh phải ấn vào mạnh hơn.

"Constantine...ôi chết tiệt...Em sắp đến rồi...Em---"

Anh di chuyển nhanh đến kinh ngạc. Một giây trước đầu anh còn ở giữa hai chân cô, giây sau anh đã thúc vào bên trong cô. Sự thay đổi đó như một cú sốc với cơ thể cô và cơn cực khoái bùng nổ. Tiếng thét của cô như vang vọng từ hố sâu địa ngục xa xăm, và khi cô cào móng tay dọc xuống ngực anh, máu lại rỉ ra một lần nữa.

"Phải rồi, khỉ thật, giỏi lắm, Dulcie. Như thế đấy, mẹ kiếp," anh rít, ấn tay xuống bụng dưới của cô. Ngay phía trên ngôi nhà mới mà 'cậu nhỏ' của anh vừa chuyển đến.

Anh ấy nói đúng, một trong hai đứa sẽ chết khi làm chuyện này mất. Hi vọng đó sẽ là mình, không biết mình có thể sống sót qua bao nhiêu cơn cực khoái thế này nữa đây.

Cô có thể cảm nhận được khoảnh khắc anh lên đỉnh, rất mạnh mẽ. Rồi anh rút ra, nắm tay di chuyển lên xuống trên 'cậu nhỏ', tiếp tục duy trì cơn cực khoái. Cô rền rĩ khi dòng dịch đặc quánh đầu tiên 'hạ cánh' xuống bụng mình, sau đó anh bước sang một bên và làm chính xác điều mà cô đã yêu cầu – tuôn trào lên khắp tấm đệm của Frannie và Jared.

"Thấy thế nào?" Anh hỏi, hoàn toàn hụt hơi. Cô lướt ngón trỏ qua mớ hỗn độn trên bụng mình, sau đó đưa tay lên miệng và mút sạch nó.

"Hoàn hảo chết-đi-được."

Con gầm ghè và kéo tay cô. Cô còn chưa ngồi hẳn dậy khi anh ôm lấy đầu cô và hôn, môi anh ngấu nghiến môi cô. Lưỡi cô quấn lấy lưỡi anh, tranh đấu để giành thế chủ động.

"Em thật hoàn hảo," anh thì thào khi dứt ra. Cô mỉm cười và lướt lưỡi trên môi dưới của anh. "Giờ thì hãy biến khỏi đây trước khi ngôi nhà cháy rụi quanh chúng ta nào."

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét