4.
PARIS
Tôi không nói gì với Sofia hay bố tôi về số tiền. Tôi sẽ
không giữ nó cho riêng bản thân vì nghĩ họ muốn nó, mà là vì cuối cùng tôi cũng
đã kiểm soát được cuộc đời mình rồi. Tôi đã gửi cho Sofia và bố một ít tiền. Cả
hai hẳn đều nghĩ đó là của Daimon. Sau cuộc gặp với Ông Towns, tôi quay trở về
nhà, bật cười như điên trước hướng đi của tất cả mọi chuyện. Một phần trong tôi
vẫn muốn đi thẳng tới chỗ Daimon và nói rõ tất cả với anh. Tôi muốn ném đám giấy
tờ li hôn đó vào mặt anh và cãi nhau với anh, nhưng thế thì có nghĩa lý gì chứ?
Tôi vẫn chưa tìm thấy Addie của tôi. Làm
sao tôi có thể xứng với anh đây?
Mất cả một tháng, nhưng cuối cùng tôi cũng thu xếp xong
chuyến đi Châu Âu của mình. Sẽ là lần đầu tiên tôi đi nhìn ngắm thế giới một
mình. Tôi thấy phấn khích, bồn chồn, và, chà, sợ chết đi được.
Tôi cứ nhấp nhổm trên ghế máy bay, lo lắng về chuyến bay đầu
tiên chỉ có một thân một mình. Lúc Daimon đưa tôi đến Bora Bora, anh đã giúp
tôi bình tĩnh lại, nhưng hiện tại chẳng có ai giúp tôi ngoài một người đàn ông
lực lưỡng ngồi bên cạnh. Tôi bị đẩy sang một bên để nhường chỗ cho cân nặng dư
thừa của anh ta. Anh ta lịch sự mỉm cười với tôi và tôi cười đáp lại. Có vẻ như
anh ta không mấy thoải mái, nhưng vẫn cố hết sức để dựa người sang bên kia.
“Lần đầu đi máy bay à?” Anh ta khẽ hỏi.
“Không, không hẳn…lần đầu đi một mình thôi.” Tôi dè dặt mỉm
cười.
“Ý cô là chồng cô để cô đi du lịch một mình á?”
“Chồng tôi sao?” Tôi thì thầm, nheo mắt với anh ta. Anh ta
cười và chỉ tay vào chiếc nhẫn của tôi.
“Ồ,” tôi khẽ lên tiếng.
“Nhân tiện, tôi là Sam Turner, và tôi không phải một tên
sát nhân cầm rìu. À thì, không phải trên chiếc máy bay này,” anh ta đùa.
“Cái gì kia?” Tôi bật cười.
“Tôi chỉ cố giúp cô bình tĩnh thôi mà. Tôi tưởng là do khổ
người của tôi khiến cô không thoải mái, nhưng tôi rất vui lòng nghĩ là do lần đầu
đi máy bay một mình. Điều đó khiến tôi thấy khá hơn.” Anh ta nháy mắt.
“Tôi rõ ràng vậy á?” Tôi hỏi.
“Tôi sẽ nói là có hơi hơi, nhưng người khác sẽ nói là rất
rõ ràng.” Anh ta cười. “Xin lỗi, cô tiếp viên ơi?” Anh ta giơ tay ra hiệu khi một
tiếp viên đi ngang qua chúng tôi. “Làm ơn cho hai ly champagne.”
“Vâng, dĩ nhiên rồi.” Cô ta gật đầu và rời đi.
“Hai à?” Tôi thắc mắc.
“Phải, một cho tôi và một cho cô. Cô cần nó đấy.”
Sau một ly champagne và hai ly mimosa[1], tôi thật sự đã có một khoảng
thời gian rất tuyệt vời với Sam. Anh ta sở hữu một xưởng rèn sắt ở phía bắc New
York và đã quyết định làm một chuyến du lịch đến Paris để nghỉ ngơi và giải trí[2].
“Không thể tin được là chồng cô lại bỏ cô một mình ở thành
phố tình yêu,” Sam nói.
“À thì, anh ấy rất bận rộn, còn tôi thì muốn có chút thời
gian ở riêng…để suy nghĩ nhiều thứ,” tôi lầm bầm từ sâu trong lồng ngực.
“Vậy ra, anh chồng già khó chịu quá à?” Anh ta hỏi.
“Tôi nghĩ cả hai chúng tôi đều thế. Anh biết không, nghe có
vẻ buồn cười, nhưng không có Daimon ở bên, tôi cảm thấy như mình chẳng nghĩa lý
gì cả.” Tôi lắc lắc đầu và đặt ly rượu champagne rỗng không xuống.
“Tôi đoán tất cả chúng ta đều cảm thấy thế khi yêu ai đó,”
Sam khẽ nói. “Thế cô ở đâu tại Paris?”
“Ở Bastille. Tôi có tìm hiểu đôi chút và nhận ra đó là nơi
tốt nhất để lưu lại. Nó nằm cách xa những nơi ‘cắt cổ’ khách du lịch, nhưng đủ
gần để tôi có thể đi bộ đến mọi chỗ. “Còn anh?”
“Đại lộ Champs-Elysees. Một khu vực dành cho khách du lịch
rất ngay thẳng.” Anh ta nhún vai “Công ty du lịch đặt cho tôi đấy.”
Ngay khi máy vừa hạ cánh, tôi trở nên bồn chồn hơn, tự hỏi
không biết chuyện gì đang đợi mình ở phía trước.
“Này, Addie?” Sam gọi lớn lúc chúng tôi đi xuống cầu thang
máy bay để leo lên xe buýt chở vào nhà ga chính.
“Sao?”
“Đừng nghĩ là tôi đang tán tỉnh cô nhé, nhưng vì cô ở đây
có một mình nên tôi tự hỏi không biết cô có muốn cùng ăn tối với tôi không. Chỉ
một lần thôi, tôi không muốn cô cản trở tự do của tôi đâu. Thế tốt hơn là ăn có
một mình.” Anh ta mỉm cười.
“Được thôi. Sẽ rất hay đấy.”
****
Sau một chuyến đi khá là mệt mỏi, tôi cuối cùng cũng đến được
căn hộ nhỏ được bố trí nội thất đầy đủ đã thuê. Nó nằm ở tầng cao nhất nhìn xuống
Cột Tháng Bảy đứng sừng sững giữa Quảng trường Bastille. Tạ ơn trời, tôi đã bắt
chuyến bay trễ hơn nên cơn say máy bay của tôi không đến nỗi tệ lúc tôi ngã
nhào xuống giường mà không thèm cởi bỏ quần áo. Lúc tỉnh giấc, tôi hơi mất
phương hướng, nhưng khi nhìn thấy vầng dương treo trên cao mà không có gợn mây
nào che phủ bầu trời trong xanh, một nụ cười tươi tắn hiện ra.
Tôi mở chốt khung cửa sổ cũ kĩ và đẩy mở nó ra, để cho
không khí trong lành tràn vào. Tôi đứng ở khoảng ban công nhỏ bằng sắt và trông
xuống những con phố nhộn nhịp bên dưới. Cầm điện thoại lên, tôi chụp lại một tấm.
Tôi mỉm cười lúc xem lại bức ảnh của mình, nhưng rồi nhanh chóng ngăn bản thân
không được gửi nó cho Daimon. Giữa chúng tôi bây giờ còn lại cái quái gì chứ?
Tôi nên làm gì đây? Không lẽ tôi nên ở lại và cảm ơn anh vì đã nói dối tôi sao?
Hay có lẽ tôi nên tặng anh một màn ‘thổi kèn’ khen ngợi vì đã lừa gạt tôi. Mặc
cho thời gian và khoảng cách, tôi vẫn còn tức giận với anh. Sao anh lại có thể
làm vậy chứ? Sao anh có thể lừa dối tôi trong suốt ngần ấy tháng? Anh nhìn thấy
tôi mỗi ngày, ấy vậy mà lại không một lần có đủ dũng khí để nói ra. Tôi gạt bỏ
suy nghĩ đó đi, bực bội vì mình đang ở Paris, một thành phố có lịch sử phong
phú, mà lại đi nghĩ về Daimon.
Tôi ngồi xuống giường trở lại và nhìn thấy túi xách của
mình. Tôi thở dài, với tới nó và lấy ra bức thư Silvia đã để lại. Luật sư của
bà ấy đã trao nó cho tôi, và ngay khi tôi đọc đó, mọi thứ đã thay đổi.
Addie
yêu quý của ta,
Ta đã
đi bộ đến quán ăn như vẫn thường làm, thế nhưng nó đã đóng cửa. Tim ta chùng xuống
vì biết rằng có gì đó đã xảy ra. Cháu và bố cháu sẽ không bao giờ từ bỏ quán ăn
một cách dễ dàng như thế. Ta biết điều này nghe có vẻ kì quặc với cháu, nhưng
ta thường xem cháu như một đứa con gái ta ước mình có cơ hội được có. Ta viết
lá thư này với hi vọng cháu sẽ sử dụng số tiền này một cách khôn khéo.
Addie,
ta muốn cháu được sống!
Ta muốn
cháu trải nghiệm thế giới như ta đã làm. Hãy sống, Addie. Hãy sống cuộc đời mà
cháu muốn. Cháu đã từ bỏ quá nhiều ở một độ tuổi nhạy cảm như thế. Bố cháu cảm
thấy mình là một kẻ thất bại, còn cháu lại nghĩ mình chính là vị cứu tinh. Ta
đã ngồi đó như một người ngoài cuộc, nhìn hai người cố gắng quá nhiều để yêu
thương nhau, để làm việc đầu tắt mặt tối vì một thứ đang dần tàn lụi. Ta muốn
cháu sống Addie, nhưng xin cháu, đừng từ bỏ việc tìm kiếm một người yêu thương
mình. Ta đã từ bỏ và kết cục chỉ còn một mình mà chẳng có ai ở bên. Hãy mở rộng
trái tim và tâm hồn, và để cho cuộc sống lấp đầy những vết cắt và vết thương
sâu hoắm đã khiến cháu suy sụp.
Hãy
hít thở bầu không khí trong lành.
Hãy sống
cuộc đời mà cháu khao khát.
Và yêu
bằng tất cả trái tim mình.
Trân
trọng,
Silvia
Tôi nhìn lại bức thư, thứ mà tôi đã đọc đi đọc lại hơn trăm
lần. Nét chữ của bà ấy thật thanh tao, lời lẽ thì đầy sức ảnh hưởng. Tôi cảm thấy
thật kinh khủng khi đã không thể ở đó bên cạnh bà ấy. Làm gì đó nhiều hơn cho
bà ấy. Tôi gấp lá thư lại rồi đặt nó trở vào phong bì. Sau đó, tôi cẩn thận bỏ
nó vào túi xách của mình. Tôi sẽ trân trọng những lời của bà ấy và sống như lời
khuyên của bà.
Sau khi tắm táp thật nhanh, tôi mặc quần áo vào. Tôi sẽ đi
khám phá Paris, điểm dừng chân đầu tiên, Tháp Eiffel.
Tôi đã mua được một quyển sách hướng dẫn có kèm bản đồ chỉ
rõ tất cả những chỗ nên đi. Cảm giác phấn khích tràn dâng khi tôi đi qua những
con đường quanh co. Tôi thậm chí còn không thể diễn tả thành lời khi nhìn thấy
Sông Seine nữa. Tôi thực sự đang đứng ở một địa danh lịch sử và trên một lục địa
hoàn toàn khác châu Mỹ. Lần đầu tiên trong đời, tôi được ở một mình và được đưa
ra những quyết định vì bản thân. Không phải vì bố tôi hay Sofia, hay thậm chí
là Daimon, mà là vì tôi, chỉ tôi thôi.
Paris là một giấc mơ trở thành hiện thực. Tôi yêu nơi này.
Tháp Eiffel, các bảo tàng, thức ăn, rượu vang và quan trọng nhất chính là con
người. Sam và tôi đã cùng đi ăn tối vài lần. Anh ta thật sự là một người đàn
ông tốt, rất hay khiến người khác phải bật cười vì tính hài hước của mình.
“Cô vẫn chưa kể với tôi về Daimon,” Sam nói và cầm ly rượu
của mình lên. Chúng tôi hẹn gặp ở một nhà hàng mà bạn anh ta gợi ý, Le Père
Fouettard. Nó là một quán ăn nhỏ của người Paris nằm ở quận 1 của Paris, hay
theo cách gọi của người dân Paris là ‘le
1st arrondisment’. Cầu thang sắt tối màu nhô ra ở một phía,
tương phản với tông màu sáng của tường gỗ điêu khắc bằng tay. Những khung cửa sổ
lớn ở mặt trước quán ăn cho phép ánh sáng dìu dịu của buổi sáng tràn vào trong.
Quầy rượu chất vô số các loại rượu gợi nhắc rất nhiều về quầy rượu trong bộ
phim Pháp có tên Amélie. Sam bảo với
tôi rằng bạn anh ta sẽ tham gia cùng chúng tôi sau đó.
“Không có gì nhiều nhặn để kể cả,” tôi nói, nhìn quanh quất,
thu vào tầm mắt đám đông đang thưởng thức đồ ăn của mình.
“Addie, nếu không có gì nhiều nhặn để kể thì tại sao lại
trưng ra vẻ mặt đó?” Sam hỏi dò.
“Anh ấy đã làm một chuyện cho tôi, nhưng đã nói dối về điều
đó,” tôi thở dài.
“Quả là một tên đần,” Sam gằn giọng.
“Anh ấy là một tên đần, nhưng không phải thế đâu. Dù có giận
anh ấy nhiều bao nhiêu, tôi dường như lại không thể buông tay anh ấy. Tôi muốn
anh ấy.” Tôi lại thở dài. “Tôi muốn anh ấy trong mọi khía cạnh của cuộc đời
tôi. Tôi muốn anh ấy ở đây với tôi ngay lúc này, tranh cãi và đẩy tôi vượt khỏi
mọi giới hạn,” tôi thành thật nói lần đầu tiên trong nhiều tháng trời. Tôi nhìn
vẻ mặt của Sam, trông có vẻ không mấy vui. “Hẳn là đầu óc tôi có vấn đề rồi.
Daimon đã làm một chuyện mà hầu hết người ta đều sẽ cho là sai ở mọi mặt, nhưng
lúc này tôi lại ước anh ấy sẽ bước vào đây, nhìn thấy anh, càu nhàu tôi, lôi
tôi dậy và kéo đi cùng với anh ấy,” tôi nói một cách chân thành.
“À thì, mọi chuyện tùy thuộc vào cô thôi, người khác nghĩ
gì không quan trọng. Nếu Daimon đã làm chuyện gì đó cô không thể tha thứ được vậy
thì quên anh ta đi. Nhưng nếu cô không quên được anh ta, vậy hãy để anh ta quay
lại cuộc đời cô. Chỉ cần khiến anh ta phải trả giá là được.” Sam nháy mắt.
“Bây giờ tôi cũng không biết sao nữa,” tôi lầm bầm.
“Sam!” Một người phụ nữ vận bộ suit ba mảnh tuyệt đẹp chạy
vào và ôm lấy anh ta. Tôi quay đi, chủ yếu là vì biểu hiện trên gương mặt anh
ta. Sam không hề đến đây để nghỉ ngơi và giải trí như đã nói. Anh ta đến đây vì
cô nàng kia.
“Chào, Chantal,” Sam ngại ngùng nói khi cố đứng dậy khỏi chỗ
ngồi, nhưng cô ấy không để anh ta làm vậy. Cô ấy nhìn tôi và mỉm cười.
“Đây là Addie Evans.” Anh ta ra hiệu về phía tôi. “Còn đây
là bạn tốt của tôi, Chantal Rigaud.”
“Rất vui được gặp cô,” tôi chào.
“Enchanté.”[3]
“Chantal làm việc cho chi nhánh Christie’s[4] ở Paris,” Sam nói, cười
tươi rói với cô ấy. Chúa ơi, anh ta lậm lắm rồi. Sao lại không chứ? Cô ấy thật
xinh đẹp với mái tóc nâu vàng cùng đôi mắt màu chocolate. Thân hình cô ấy gợi cảm
và đầy đặn; nụ cười chói sáng và thân thiện. Cô ấy rất…chà…tôi ước mình có được
sự tự tin đó.
“Oui, tôi làm việc
cho Christie’s ở đây và đôi khi tôi còn đi Luân Đôn nữa.” Trọng âm Pháp của cô ấy
cực kì tinh tế, nó cứ cuốn tôi vào. “Tôi vừa tìm được một cây Stradivarius mới.”
Cô ấy mỉm cười, vẫy tay ra hiệu cho người phục vụ mang tới một chiếc ly nữa để tự
rót rượu cho mình.
Tôi nhớ Daimon từng có một cây như thế. Tôi nhớ anh thường
chơi nó. Tôi nhớ âm thanh giàu cảm xúc, mạnh mẽ của những giai điệu mà anh thường
đứng chơi cho tôi nghe. Tôi cũng nhớ cách mà anh đã phá hủy nó nữa. “Nó---nó có
giá bao nhiêu vậy?” Tôi lắp bắp hỏi. Chantal nhìn tôi vẻ bối rối.
“Cô chơi đàn à?” Cô ấy hỏi.
“Không, không hề, nhưng Daimon…Daimon, chồng của tôi, biết
chơi,” tôi lầm bầm.
“Chà, đến cuối tuần nó mới được mang ra đấu giá. Tôi có thể
báo cho cô.” Chantal rất vui tính; thật ra mà nói thì cô ấy cực kì hợp với Sam.
Thật tệ là anh chàng lại quá nhát không dám ngỏ lời.
Sau ngày hôm đó, cả ba chúng tôi cùng nhau đi vòng quanh
Paris. Chantal, dĩ nhiên đóng vai trò hướng dẫn viên, đã dắt chúng tôi đến những
nơi mà tôi không hề biết là có tồn tại. Bước đi trên những con phố của Paris có
cảm giác như đang trở về quá khứ vậy. Mỗi quận đều có điểm sáng riêng của nó.
Tôi thấy biết ơi vì đã có người chịu chỉ cho tôi thấy tất cả những điều này.
“Amour[5],
là tôi, Chantal đây. Tôi gọi là vì cây violin.” Giọng nói hoa mỹ của
Chantal chào đón tôi trên điện thoại. Cô ấy đã cho tôi xem mấy bức ảnh và cũng
đã báo cho sếp của mình là có một khách hàng rất hứng thú. Cô ấy giải thích việc
mua nó sẽ chẳng có vấn đề gì. Khao khát được mua nó cho Daimon, được trao nó
cho anh, đã thống trị tâm trí thôi. Tôi muốn anh có nó. Lẽ ra tôi nên thấy tức
giận và không thèm nghĩ về anh, nhưng tôi lại không thể phớt lờ tình cảm của
mình được. Càng cố nhiều bao nhiêu thì lại càng khó khăn bấy nhiêu.
“Nó làm sao?” Tôi hỏi, lập tức tỉnh giấc. “Tôi nghĩ tốt nhất
là cô đến gặp tôi,” Chantal đáp không mấy vui vẻ.
Lúc đi bộ đến trụ sở Christie’s, Chantal đã đợi sẵn ở quầy
lễ tân. Tôi quan sát Chantal nói chuyện với ai đó bằng tiếng Pháp. Vẻ mặt cô ấy
rầu rĩ, hai cánh tay khoanh lại, trong khi một bàn chân thì gõ nhịp trên sàn đá
hoa cương.
“Chantal?” Tôi khẽ gọi. Cô ấy quay sang tôi, đầu nghiêng về
một bên. “Tôi xin lỗi, chérie[6],
nhưng cây violin đó đã được bán rồi.”
Tôi thở hắt ra một hơi, cảm giác bị chơi khăm, như thể có
ai đó đã cướp mất cơ hội được ở bên Daimon lần nữa của tôi rồi. Tặng anh cây
violin đó là một cách để quay trở lại cuộc đời anh.
“Tôi-tôi cần cây violin đó, Chantal,” tôi bồn chồn lắp ba lắp.
“Tôi biết, chérie.
Tôi biết. Tôi sẽ cố hết sức để tìm cho cô một cây khác.” Cô ấy mỉm cười cam
đoan.
“Có được không? Ý tôi là, chúng hiếm lắm,” tôi lo lắng nói.
“Tôi là giỏi nhất mà. Đừng có lo,” cô ấy đáp, xoa xoa lưng
tôi.
Tôi rời đi với nỗi bực tức. Tất cả hi vọng của tôi đều đặt
hết vào cây violin ngu ngốc mà tôi xem như một chiếc nạng để có thể đến gần
anh. Tôi cần nó. Có điều gì đó bên trong thôi thúc tôi trao nó lại cho anh. Tôi
có rất điều để tức giận vào đêm đó, những lời nói dối của anh, sự lừa gạt của
anh, nhưng hơn cả đó là vì anh không đủ quan tâm đến bản thân mình. Anh rất yêu
âm nhạc. Đó là thứ duy nhất gắn kết anh và mẹ anh.
[1] Tên một loại rượu vang
[2] Từ nguyên gốc là R & R, viết tắt của
Rest and Recreation
[3] Tiếng Pháp: Rất vui lòng.
[4] Một công ty đấu giá nghệ thuật được
James Christie thành lập vào năm 1766 tại Luân Đôn. Công ty có hệ thống trải rộng tại hơn 40 quốc gia trên toàn thế giới với
hơn 34.000 đơn vị liên kết và 1.000 văn phòng. Văn phòng tại New York được khai
trương vào năm 1977 tại đường Park Avenue với 600 nhân viên. Christies liên tục
mở rộng các phòng đấu giá tại Mỹ và các nước láng giềng nhưng văn phòng tại
Rockefeller Center vẫn là trụ sở chính.
[5] Tiếng Pháp: Tình yêu ơi.
[6] Tiếng Pháp: Cưng à.
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét