Thứ Sáu, 27 tháng 9, 2019

TÌM LẠI TÌNH YÊU 27


27.
LÀM BỐ

Tôi đang ngồi trong văn phòng, vẫn còn choáng váng vì tin tức kia. Tôi tựa người vào ghế, đầu ngửa ra sau, nhìn lên trần nhà. Có thai. Vẫn còn khá sớm, chưa được ba tháng nữa. Bác sĩ bảo Addie phải nghỉ ngơi nhưng vẫn có thể hoạt động bình thường. Sẽ rất tốt cho em bé nếu em tập chạy bộ như trước đây. Ngay khi bác sĩ vừa nói thế, tôi đã rất muốn nhét giày vào miệng ông ta. Khỉ gió thật. Cứ như tôi sẽ tán đồng việc để cho Addie chạy bộ ở khu cầu cảng khi mang thai không bằng, nhưng hẳn rồi, Addie của tôi đã cười và vui vẻ đồng ý ngay. Tôi nhớ chân mình đã nhịp nhịp đầy lo lắng khi vị bác sĩ cứ liên tục nói về vô số những buổi hẹn tái khám mà em phải có mặt. Nhìn thấy được điều đó, Addie đã với tay sang và đặt lên đầu gối để trấn an tôi. “Sẽ ổn thôi mà,” là những gì em thì thầm với tôi. Đó là thời điểm sau khi chúng tôi rời phòng khám của bác sĩ sáng nay. Sẽ ổn thôi mà. Tôi liên tục nhắc nhở bản thân lời em đã nói.

Ngày làm việc đã kết thúc, nhưng tôi vẫn chưa muốn về nhà. Tôi không thể đối diện với Addie và khẳng định mình là người đàn ông của em, nếu không tự thân giải quyết tất cả chuyện này. Tôi đỗ xe ở trước quán bar của Darren. Là bạn bè không có nghĩa chỉ vì những lúc vui vẻ; còn phải có những khi tồi tệ nữa. Câu bình luận ngu ngốc của Jace đã bám dính lấy tôi. Mặc xác đi. Tôi xuống xe và đi vào bên trong.

“Lâu rồi không gặp,” Pete, bảo vệ của Darren nói với tôi.

“Phải, lâu rồi,” tôi lầm bầm đáp lại và đi tiếp. Đi xuyên qua đám đông, tôi trông thấy Darren đang ngồi nhấm nháp ly rượu của mình. Ngồi xuống cạnh cậu ta, Darren nhìn sang và ngay khi thấy tôi, cậu ta liền vẫy tay ra hiệu cho Jace, người có vẻ khá nhạc nhiên khi gặp tôi.

“Lấy cho quý ông đây như mọi khi,” cậu ta nói với Jace.

“Vâng,” thưa sếp.

“Thế chuyện gì đã đưa cậu đến đây?” Darren nói, cầm ly rượu tròn thấp lên và nhấp whiskey của mình.

“Uống rượu cùng một người bạn,” tôi lầm bầm.

“Tôi nghe nói cuối cùng mọi chuyện giữa hai người cũng ổn thỏa rồi. Addie có vẻ hạnh phúc,” Darren nói, nhìn vào quầy bar trước mặt.

“Cả hai chúng tôi đều thế,” tôi sửa lại.

“Vậy thì tốt,” Darren thì thầm.

“Cô ấy có thai rồi,” tôi buột miệng. Khỉ thật, tôi không hề nhận ra mình đã nhớ và cần người bạn của mình nhiều thế nào.

“Cậu đùa sao.” Darren xoay đầu sang, hai mắt mở to, nhìn tôi đầy kinh ngạc.

“Tôi sắp trở thành bố. Addie đang mang thai con của tôi,” tôi lo lắng nói.

“Giết tôi đi,” Darren thì thầm.

“Phải, tôi biết mà, đúng không?” Tôi làu bàu.

“Cô ấy yêu cậu, anh bạn. Cậu sẽ ổn thôi mà,” Darren trấn an, nhưng tôi có thể thấy điều đó đang xé nát tâm can cậu ta.

“Lẽ ra cậu xứng với cô ấy hơn,” tôi thừa nhận.

“Chuyện đó không hoàn toàn đúng. Tôi có thể lành mạnh hơn, nhưng không tốt hơn đâu. Cô ấy đã tìm kiếm cậu, anh bạn; kể cả khi cô ấy tuyên bố rằng mình ghét cậu. Cô ấy luôn luôn muốn cậu,” Darren chua chát nói.

“Tôi yêu cô ấy,” tôi khẳng định.

“Tôi biết,” Darren đáp. “Tôi mừng vì cậu đã đến, và tôi thấy vui vì cậu kể cho tôi nghe về Addie. Nhưng tôi sẽ cần thời gian. Giờ tôi đã hiểu rồi. Cuối cùng tôi đã hiểu.” Darren xoay xoay rượu trong ly và nhấp ngụm cuối cùng.

“Tôi chưa bao giờ muốn chuyện sẽ như thế này. Cậu là bạn tôi, bạn thân nhất của tôi, nhưng Addie…”

“Addie đã luôn luôn muốn cậu. Chỉ là tôi muốn có một cơ hội giành được điều gì đó quan trọng thôi,” Darren thẳng thắn nói. “Tôi ghét việc cậu hiểu cô ấy theo cách mà tôi không làm được. Tôi đã muốn trao cho cô ấy sự tự chủ mà tôi nghĩ cô ấy khao khát. Tôi muốn giúp cô ấy thoát khỏi vết lún mà cô ấy đã trượt vào suốt mười năm qua,” cậu ta rầu rĩ nói.

“Cũng đâu phải tôi không thấy bị đe dọa bởi cậu. Vẫn còn ấy chứ. Tôi là một tên khốn không hề xứng với Addie,” tôi nói, đưa tay ra và đặt lên vai cậu ta. Darren mỉm cười gật đầu. Tôi uống hết ly rượu rồi ném hai mươi đô lên quầy.

“Bạn của tôi thì không phải trả tiền trong quán của tôi,” Darren nói và cầm tờ hai mươi đô lên.

“Tôi biết. Đó là tiền boa của cậu ta.” Tôi chỉ tay vào Jace và mỉm cười. Rồi tôi len lỏi qua đám đông lần nữa.

“Này, Daimon,” tôi nghe Darren gọi to.

“Sao?”

“Cậu sẽ là một ông bố tuyệt vời,” Darren nhấn mạnh. Tôi cười và rời đi

****

“Ngài Evans! Tôi mừng vì ngài đã về tới,” Phil hoảng hốt nói khi mở cửa cho tôi.

“Sao? Có chuyện gì?” Tôi vội hỏi, lo sợ có gì đó đã xảy ra với Addie.

“Bà Evans nói là sẽ không sao, nhưng tôi có cảm giác không hay lắm. Cha của ngài đang ở đây.” Phil nói một cách dứt khoát.

“Mẹ kiếp, từ lúc nào thế?”

“Khoảng hai mươi phút hoặc hơn.” Tôi biết lẽ ra mình nên về nhà ngay sau buổi làm mà. Nếu ông già khốn kiếp đó dám khiến Addie không vui dù chỉ một chút, ông ta chết chắc. Tôi đi thẳng đến chỗ thang máy và nhấn nhút gọi thang xuống.

Tôi bước vào nhà, Drako không hề vui vẻ chút nào mà chỉ khẽ gầm gừ trong góc nhà gần Addie, trong khi cha tôi ngồi ở đầu kia của chiếc ghế dài.

“À, con trai, ta đang chờ con đây. Addie đã rất tử tế mời ta uống nước, nhưng ta đã từ chối,” cha tôi nói, đứng dậy và đi về phía tôi.

Tôi đi qua ông ta và đến chỗ Addie. “Lão khốn này có làm gì em không?” Tôi gắt gỏng hỏi.

“Ta không làm gì hết. Ta còn không nói chuyện với cô ta nữa mà.” Tôi nghe tiếng ông ta từ phía sau vọng tới.

“Ý ông là ông vào nhà chúng tôi và phớt lờ vợ tôi ư?” Tôi nói, nhìn ông ta.

“Daimon, ta có một đề nghị làm ăn định nói với con. Là một người bạ---”

“Kệ xác ông và đề nghị làm ăn của ông. Tôi không hứng thú,” tôi đáp trả.

“Daimon, nghe ta nói này---”

“Tôi sẽ nói thật rõ ràng và dễ hiểu cho ông nghe, để từ nay về sau ông hiểu được vị trí của ông đối với tôi và Addie. Ông nội đã cho tôi tất cả mọi thứ, ông biết điều đó mà. Tôi đã thừa kế tất cả của cải và cơ nghiệp của ông nội, còn ông thì không có gì hết. Tôi chi trả cho cuộc sống của ông. Tôi cho phép ông ở trong nhà của tôi. Vậy nên từ đây về sau, ông phải đối xử với Addie, mẹ của cháu nội chưa chào đời của ông, bằng sự tôn trọng, bằng không tôi thề đấy, ông già, tôi sẽ lấy hết tất cả mọi thứ của ông,” tôi đe dọa.

Hai mắt của cha tôi trợn lên khi ông ta nhìn xuống bụng của Addie. Cả người tôi cứng lại; ánh nhìn của ông ta là kiểu mà tôi không hề thích. “Ông tránh xa vợ tôi ra hoặc mất tất cả những gì tôi cho ông. Chúng ta đã hiểu nhau chưa?”

“Sao con có thể làm thế được? Một đứa trẻ sao? Cô ta cố tình làm thế để moi tiền của con đấy, đồ đần. Con nghĩ mẹ con đã làm gì? Bà ta đã làm y như thế. Đó là lý do vì sao ta phải cưới bà ta. Ông nội con đã khăng khăng như vậy. Giờ thì sao, Daimon? Tất cả tiền bạc của con sẽ về tay đứa trẻ này à? Ta không thể tin được chuyện này,” cha tôi nhiếc móc.

“Biến đi. Ông có nghe thấy không? Biến đi, ngay lập tức!” Tôi gầm lên.

“Daimon.” Addie nắm lấy tay tôi, khiến tôi quay lại nhìn em.

“Em ổn chứ?” Tôi hỏi, quỳ xuống trước mặt em.

“Em ổn. Em chỉ không muốn anh khó chịu thôi,” Addie buồn bã nói.

“Anh không khó chịu. Mặc xác ông ta! Ông ta không quan trọng. Em và con chúng ta thì có,” tôi trấn an em.

“Daimon, ta không nuôi nấng con thành người thế này,” cha tôi hét lên.

“Chà, thật tốt vì ông không hề nuôi nấng tôi. Ông nội đã làm việc đó và tôi sẽ chỉ cho con tôi thấy người đàn ông mà ông nội đã dạy dỗ thành người, anh ta không hề giống ông chút nào hết. Bây giờ, tôi bảo ông biến đi. Làm ngay trước khi tôi gọi bảo vệ,” tôi nhấn mạnh. Cha tôi đứng đó, trừng mắt nhìn tôi đầy đe dọa, trong khi Drako sủa vang và gầm ghè vài ba lần. Tôi biết nó cũng đang cực kì nghiêm túc. Cha tôi rời đi để lại nỗi lo lắng cho gia đình nhỏ của tôi. Gia đình của riêng tôi.

Chủ Nhật, 8 tháng 9, 2019

TÌM LẠI TÌNH YÊU 26


26.
ADDIE CƯ XỬ KÌ LẠ

Tôi gửi cho Addie nhiều hoa mẫu đơn hơn sau Lễ Tình Nhân. Tôi nhận ra đêm đó chúng tôi đã làm tình điên cuồng và cuối cùng tôi cũng đã có thể thả mình trong vòng tay em. Vấn đề là, dạo gần đây Addie cư xử rất kì lạ. Lúc đầu, em có vẻ mệt mỏi, nhưng chuyện còn hơn thế nữa. Em hay buồn nôn và ăn uống rất thất thường. Tôi ghét việc mỗi khi căng thẳng, Addie thường rất ít ăn, nhưng em căng thẳng chuyện đếch gì chứ?

“Addie?” Tôi gọi lớn, nhưng chỉ có Drako chạy ra chỗ thang máy. “Addie đâu rồi, cậu bé?” Tôi hỏi nó và nhìn thấy Addie đang nằm ngủ trên ghế dài. “Addie?” Tôi khẽ gọi và cố lay em dậy. “Addie?” Em làu bàu và cựa mình.

“Dạo gần đây em bị cái quái gì thế?” Tôi hét lên với em dù không định làm vậy, nhưng em đang khiến tôi phát hoảng lên. Tôi đang bắt đầu thấy lo lắng thật sự.

“Em mệt. Em chỉ mệt thôi,” Addie ngái ngủ nói.

“Đừng có vớ vẩn với anh.” Tôi quát. “Anh biết có gì đó không ổn. Anh giữ im lặng nhưng anh đã quan sát em suốt hơn một tháng qua. Mỗi khi căng thẳng, em thường không ăn uống gì và em trở nên thầm lặng, vậy nên nói cho anh biết có chuyện gì?” Tôi yêu cầu.

“Nghe này, em chỉ thấy không khỏe thôi, được chưa?” Addie gạt ngang, nhưng vẻ mặt em lại xanh xao còn cả người thì run rẩy.

“Chúng ta sẽ đi gặp bác sĩ ngay bây giờ,” tôi gầm ghè, kéo em dậy khỏi ghế dài. Addie im bặt, tôi xoay lại nhìn em. Đầu em cúi xuống, nét mặt buồn rầu. “Addie? Chúa giúp anh, tốt hơn là em nói cho anh biết có chuyện quái gì đang diễn ra đi!”

“Em đã đi gặp bác sĩ rồi,” Addie lầm bầm đầy lo lắng.

“Và? Có chuyện gì không ổn?” Tôi hoang mang hỏi.

“Daimon---Em,” em lắp bắp và bắt đầu khóc. “Em có thai rồi.”

“Addie, đừng có đùa anh nữa. Em có dùng thuốc ngừa mà,” tôi bác bỏ, cô gái của tôi vừa nói cái đếch gì vậy? Không thể nào em lại…có thai được.

“Em đoán mình đã quên, Daimon ạ, bởi vì em có thai rồi,” em đáp trả, lệ làm mờ đi đôi mắt nâu nhạt.

Tôi ngồi xuống ghế dài, hai tai ong ong, tim đập điên cuồng. Tôi đan hai bàn tay vào nhau, cố thẩm thấu hai từ kia. Có thai?

“Daimon, nói gì đi?” Addie khẽ van xin.

“Chúng ta đã bàn chuyện này rồi, Addie. Anh đã bảo em dùng thuốc ngừa kia mà. Mẹ kiếp! Anh không muốn chuyện này. Anh không thể làm bố được. Anh không muốn làm bố.”

“Phải, chúng ta đã thảo luận chuyện này trong hợp đồng rồi, bởi vì anh đã và vẫn không muốn có rắc rối, đúng không? Thế thì, mặc xác anh, Daimon!” Addie hét lên, sau đó lao lên cầu thang và đóng sầm cửa phòng ngủ lại.

Tôi ngồi đó chết lặng. Tôi muốn chạy theo Addie nhưng lại cảm thấy máu huyết đã bị rút cạn. Có thai ư?

Tôi từ từ đứng dậy, thoát khỏi trạng thái u mê và đi lên phòng của chúng tôi. Ngay giây phút bước qua cửa, tôi biết mình sẽ trở thành một người đàn ông thay đổi hoàn toàn. “Addie.” Em đang đứng cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài. Hai tay em ôm lấy mình, nước mắt lặng lẽ rơi. “Addie, chết tiệt, anh xin lỗi. Chỉ là…” tôi dừng lời vì không biết phải nói gì.

“Chỉ là anh không muốn có rắc rối. Anh không muốn phải đối diện với nó, hoặc với em,” em đáp trả, xoay lại đối mặt với tôi. Nước mắt chảy dài trên gương mặt xinh đẹp của em. Tôi quả là một tên khốn chết bầm.

“Addie, anh không giỏi chuyện này,” cuối cùng, tôi lên tiếng và bước lại gần em hơn.

“Anh giỏi khiến cho em cảm thấy tồi tệ,” em nói và bước tránh ra xa.

“Anh biết. Anh xin lỗi. Addie, nhìn anh đi,” tôi van nài. Khi em không làm theo, tôi quay em lại và ghim em lên cửa sổ. Tôi nhìn xuống em, trái tim bị xé nát thành từng mảnh bởi những giọt nước mắt lặng lẽ của em. “Addie, khốn thật, thế nào anh cũng sẽ làm hỏng chuyện thôi. Anh không được sinh ra để làm bố. Nhìn cha mẹ anh xem. Anh có một người cha vị kỉ khốn nạn và một người mẹ say xỉn nghiện thuốc. Anh phải noi theo kiểu mẫu nào đây chứ? Anh không thể làm tổn thương một đứa trẻ vô tội, Addie, anh không hề tốt đẹp. Em không hiểu sao?” Tôi chớp chớp mắt vài lần, không hề nhận ra mình đang khóc.

“Daimon, anh sẽ là một người bố tuyệt vời, người sẽ bảo vệ và hết lòng với con mình. Em sẽ không muốn ai khác ngoài anh làm bố của con em cả. Em muốn chúng cũng có năng khiếu âm nhạc như anh, và thừa hưởng đôi mắt màu thiên thanh của anh. Có thể anh còn không yêu em nhiều như yêu các con nữa,” em khẽ nói, đưa tay lên và ôm lấy gương mặt tôi. Em dùng hai ngón cái lau đi những giọt nước mắt đã rơi xuống.

“Anh muốn chúng sẽ có được sức mạnh và trái tim đầy yêu thương của em, và anh sẵn sàng làm mọi thứ để chúng được thừa hưởng đôi mắt nâu của em,” tôi nói bằng tông giọng khẽ khàng. Tôi quỳ xuống và ôm lấy eo Addie. Nhắm mắt lại, tôi cầu xin Chúa rằng em đúng. “Em sai rồi đấy em biết không,” tôi nói trong lúc ôm em trong tay.

“Về chuyện gì?”

“Về tất cả,” tôi thì thầm lên bụng em. Không đời nào tôi có thể em yêu ít đi cả, nếu có, chỉ là tôi sẽ càng yêu Addie của tôi hơn thôi.

Chủ Nhật, 25 tháng 8, 2019

TÌM LẠI TÌNH YÊU 25

25.
LỄ TÌNH NHÂN

Hôm nay là Lễ Tình Nhân và tôi đã có sẵn ý tưởng trong đầu. Trong lúc quay trở lại văn phòng từ buổi họp hội đồng quản trị, tôi lướt tay trên chiếc iPhone, chọn tên trong danh bạ và gọi.

“Sao, Daimon, anh gọi để lên lịch cho một sự kiện khác nữa à? Tôi khá kín lịch rồi đấy, anh biết chứ.” Jessica là người hỗ trợ đắc lực trong tất cả các sự kiện kinh doanh của tôi, không cần biết tôi muốn gì; cô ấy đều làm được cả.

“Có thể nói là vậy,” tôi tiếp tục, người trợ lý theo ngay phía sau tôi.

“Sao?”

“Tôi cần tái hiện lại đêm tân hôn của tôi ở St. Regis.”

“Daimon, tôi tổ chức các sự kiện xã hội, không phải những đêm gợi tình,” Jessica giải thích.

“Cô sẽ làm vì tôi trả tiền cho cô,” tôi tự tin nói.

“Chính xác thì anh muốn gì?” Cô ấy thở dài qua điện thoại.

“Hoa, váy cưới, tất cả mọi thứ trong khoảng thời gian từ lúc chúng tôi rời khỏi khu Xưởng Đúc để đến khách sạn Regis.”

“Quả là một Lễ Tình Nhân phóng túng đấy. Anh đã làm gì thế? Addie ném anh ra khỏi nhà rồi à? Tốt cho cô ấy đấy,” Jessica trêu.

“Cứ làm như tôi nói và gửi hóa đơn cho tôi,” tôi rít.

“Được thôi, nhưng tôi sẽ cần phải bắt cóc vợ anh trong một ngày để chuẩn bị tất tần tật cho cô ấy,” Jessica thông báo.

“Cứ làm những gì cần thiết đi.”

Tôi cần phải bù đắp cho Addie. Đêm hôm đó quả là một mớ hổ lốn không ra gì. Tôi đã phải phân công vệ sĩ ở khắp nơi, không chỉ để bảo vệ cho Addie của tôi, mà còn để giữ cho mẹ tôi tránh xa em nữa. Tôi không muốn lễ cưới hoàn hảo của Addie bị phá hủy bởi người mẹ say xỉn lố lăng của tôi. Addie đã giúp tôi đương đầu với sự thật rằng, dù tôi có ghét bà ấy vì đã bỏ đi nhiều thế nào, tôi vẫn là người bị tổn thương, khao khát có mẹ. Tôi nhìn lại, chỉ nghĩ về khoảng thời gian chúng tôi cùng chia sẻ âm nhạc. Tôi đã có được món quà của mẹ và giữ chặt lấy nó, cố gắng không để cho sự nghiện ngập của bà ấy làm ô uế những kí ức đẹp đẽ.

Tôi muốn trải qua đêm tân hôn với Addie, thậm chí kể cả khi chỉ được ở gần em mà thôi. Tôi vẫn nhớ hình ảnh Addie trong chiếc váy cưới; chết tiệt, tim tôi đã ngừng đập còn không khí thì bị rút cạn. Addie xinh đẹp đến nín thở. Em chính xác là điều tôi đã mơ về và còn hơn thế nữa. Hình ảnh đó của em sẽ ghi khắc trong tôi cho đến ngày tôi chết. Khi em run rẩy nói ‘Em đồng ý’, tim tôi bắt đầu đập trở lại, như thể nó biết cuối cùng tôi cũng đã có được em. Cuối cùng, tôi cũng đã có được Addie của tôi.

“Ngài Evans, cuộc hẹn lúc hai giờ của ngài đang đợi trong văn phòng ạ,” David, trợ lý của tôi nói khi chúng tôi bước ra khỏi thang máy và đến chỗ thư kí của tôi.

“Tôi biết.” Tôi mở cửa, lại một buổi gặp mặt phải gió nữa với một nhà đầu tư khác. “Hủy tất cả mọi cuộc hẹn vào ngày mười lăm. Tôi sẽ nghỉ một ngày,” tôi nói với thư kí trước khi bước vào văn phòng.

“Vâng, Ngài Evans.”

Lúc này là sáng sớm ngày mười bốn; tôi đã nhận được một tin nhắn từ Jessica – mọi thứ đã sẵn sàng để tiến hành. Tôi mỉm cười, biết rằng Addie sẽ rất thích. Tôi nhìn em say giấc nồng bên cạnh mình. Dạo gần đây, Addie ngủ rất nhiều. Tôi đoán là do em mệt. Cũng không phải tôi để em một mình nhiều cho lắm. Tôi đã làm mọi thứ, bất kì điều gì để có thể đi vào trong nơi ấm nóng ngọt ngào của em. Tôi vuốt tóc khỏi mặt em và ngắm em ngủ cho đến khi phải rời đi. Tôi phải đi làm sớm vì có vài buổi họp liên tiếp, là do mai tôi nghỉ nên phải vậy. Nắm hai tay vịn cửa, tôi mở chúng ra. Đi vòng quanh căn phòng phong cách Tiffany, tôi tìm kiếm Addie của mình. Tôi dừng bước khi nhìn thấy cửa phòng ngủ đang đóng. Tôi bước vào phòng. Ở đó, đang ngồi trên chiếc trường kỉ cạnh cửa sổ là Addie; em thật hoàn hảo trong bộ váy cưới. Thậm chí còn xinh đẹp hơn bội phần so với ngày tôi kết hôn với em. “Anh đã làm được cái quái gì mà lại có được em trong đời thế này?” Tôi lầm bầm.

“À thì, đầu tiên, anh nói dối và lừa gạt em.” Em bật cười và đứng dậy, chầm chậm bước lại gần tôi. “Sau đó anh đã quấn chặt lấy trái tim em, như một con rắn vậy, vậy nên hiện tại trái tim em chỉ có thể đập nếu anh cho phép thôi.” Em đưa tay lên và dịu dàng chạm vào mặt tôi, tôi cảm nhận được tình yêu tỏa ra từ sâu bên trong em.

“Anh yêu em chết đi được, Addie,” tôi thì thầm trầm khàn, nhìn em đầy đói khát.

“Đừng có nhìn em như thế. Để dành sau đi,” em nói với tôi, sau đó nghiêng tới và thì thầm, “Em còn mặc cả chiếc corset đó nữa.” Em nháy mắt. Giết tôi đi; tôi suýt nữa thì lên đỉnh ngay trong quần khi nhớ tới cái vật chết bầm đó.

“Đi nào.” Tôi nắm lấy tay em, cố lờ đi cậu nhóc đang căng cứng của mình. Tôi kéo em ra phòng ngoài và để em đứng đó trong lúc tôi đến chỗ chiếc iPod để mở nhạc. Bài hát đầu tiên của chúng tôi vang lên trên loa.

“Anh đang cố làm gì thế?” Em mỉm cười hỏi.

“Anh đang cố bù đắp cho quá khứ, ít nhất là cái đêm của riêng chúng ta đã bị anh phá hỏng,” tôi khẽ nói và bước tới, ôm em vào lòng, đu đưa tới lui trong điệu vũ của chúng tôi.

“Thế anh đã chịu thừa nhận mình là một tên khốn vào đêm đó rồi à?” Em hỏi.

“Anh tấn công hay phòng thủ gì cũng giỏi cả,” tôi trả lời.

“Phải rồi. Daimon…” Addie ngập ngừng.

“Anh ghét vì đêm dành riêng cho chúng ta đã bị hủy hoại. Anh ghét những kí ức đi cùng với nó. Anh chỉ muốn bôi xóa nó đi và mang đến những kí ức mới. Thêm nữa, anh không ngại phải cởi bộ váy cưới này ra và xử lý chiếc corset của em đâu.” Tôi liếm môi vì biết mật ngọt của em tuyệt vời đến thế nào.

Xoay em lại, tôi cởi cúc bộ váy của em ra. Nó rơi xuống quanh chân em và Addie bước ra khỏi đó. Em xoay lại đối diện với tôi; nụ cười của em thật dịu dàng khi em nhìn tôi. Addie chầm chậm bước ra xa tôi, sau đó quay đầu nhìn lại khi đã đến cửa phòng ngủ. Em xoay người lại, chiếc corset đã phát huy hết công dụng của nó, vòng eo chặt khít của em, đôi chân dài thon thả được phô ra của em. Ngực em là hai quả đào hoàn hảo, mềm mại. Mẹ kiếp, chỉ cần nhìn em thôi là đã đủ khiến tôi khao khát em nhiều hơn rồi.

Addie nghiêng đầu sang một bên, và tôi mỉm cười. Quả là cô nàng quyến rũ đầy háo hức. Tôi bước đến chỗ em, và với mỗi bước chân của tôi, Addie lại đi sâu hơn vào phòng ngủ cho đến khi chạm đến chiếc giường. Em ngoắc ngoắc một ngón tay ra hiệu cho tôi đến gần. Tôi gầm ghè sâu trong lồng ngực khi quan sát em. Em vươn tay về phía tôi, cởi bỏ từng lớp quần áo của tôi bằng tốc độ chậm rãi đến đau đớn. Tôi thở ra một hơi khi em chạm vào tôi. Đôi tay mềm mại của em lướt qua vồng ngực tôi, em xoay tôi lại và ấn tôi ngồi xuống mép giường. Vật đàn ông của tôi cứng lên khi tôi nhìn xuống và trông thấy Addie đang quỳ trên hai gối. Em nghiêng tới gần và bắt đầu hôn lên mũi giáo của tôi, hai mắt em lướt dần lên trên, chạm vào mắt tôi.

Em gần như đang ở tư thế quỳ bò khi hạ người xuống và mút lấy hai khối thịt nặng trĩu của tôi. Tôi tựa người ra sau, tay đặt ở hai bên người. Tôi buộc bản thân phải tiếp tục nhìn em, không được mất tập trung trước cô gái của mình. Em hôn lên mặt đùi trong trước khi rướn lên và chậm rãi liếm láp mũi giáo của tôi. Giết tôi đi! Chiếc lưỡi ấm áp, chỉ mới là đoạn mở đầu cho khuôn miệng nóng bỏng của em, nhẹ nhàng bao bọc lấy tôi. Cổ họng em là một nơi vô cùng tuyệt diệu, tuyệt đến đau đớn. Tôi với tới, ôm lấy đầu em bằng cả hai tay và chậm rãi làm tình với miệng của em.

Lưỡi của em quấn lấy chiều dài của tôi khi tôi đẩy đầu em về phía “bi” của mình. “Chết tiệt, Addie,” tôi rền rỉ. Em ngâm nga khiến cậu nhỏ của tôi giần giật. Tôi buông đầu em ra và dịu dàng ve vuốt gương mặt em, nhìn ngắm em.

Em đứng lên và xoay người lại. “Corset,” em thì thầm. Tôi bắt đầu tháo dây buộc của nó; ngay khi tôi kéo hết sợi dây xa-tanh cuối cùng, Addie lập thức cởi bỏ nó. Em xoay lại đối diện với tôi và đặt tay lên hai bên chiếc quần lót màu trắng mỏng manh. “Không, cứ để đó đi, đâu phải ngày nào em cũng mặc quần lót đâu.” Tôi đưa tay ra và mỉm cười, ra hiệu cho em trườn lên người tôi. Tôi kéo mép quần lót của em sang một bên và đẩy nhẹ mũi giáo của mình lên vùng trung tâm của em. Giạng chân ở hai bên người tôi, Addie ngồi xuống. Em bắt đầu di chuyển thành những cú trượt dài, chừng mực, nơi nữ tính của em ướt đầm. Mũi giáo của tôi thấm đẫm mật ngọt của em khi nơi bí mật kia ve vuốt nó, tìm kiếm sự giải phóng.

Tôi yêu cách Addie ân ái với tôi. Những thớ cơ trong cô bé của em sẽ siết lại khi em di chuyển, kẹp chặt tôi trong gọng kiềm của em. Tôi quan sát Addie cưỡi lên bên trên tôi, cơ thể em chuyển động, hơi thở em trở nên đứt đoạn khi em rền rĩ và thút thít. Đôi tay tôi bám chặt lấy hai đùi em khi tôi ấn em xuống sâu hơn, di chuyển em nhanh hơn. Em nghiêng người tới. Hai tay tôi trượt lên trên cơ thể em và tôi ngồi thẳng dậy, đưa bầu ngực của em vào trong miệng mình. Em hét lên “Đúng rồi,” khi tôi cắn rồi liếm nụ hoa của em để xoa dịu cơn đau. Tốc độc của chúng tôi tăng dần lên theo từng chuyển động, cô bé của em háo hức siết chặt lấy mũi giáo của tôi. Tôi giữ lấy một bên ngực em, cảm nhận cao trào của em đang kéo đến. Nơi nữ tính của em căng phồng, hai cánh môi dưới ướt đẫm. Em lên đỉnh, cả người rung lên trong khi tôi vẫn tiếp tục di chuyển điên cuồng.

Khi Addie đã xuống khỏi đỉnh cao khoái lạc, em rời khỏi người tôi, hạ miệng xuống và liếm sạch dịch yêu của mình khỏi chiều dài của tôi. Tôi đưa tay lên vuốt mặt trước khi mất hết mọi tự chủ, sau đó tôi nâng em dậy, đặt em nằm xuống sàn nơi tôi muốn làm tình với em vào lần đầu tiên.

Addie úp mặt xuống đất, mông đưa lên cao. Cậu nhóc của tôi căng đau nhưng tôi lờ đi và cúi xuống, liếm láp từ cô bé của em lên đến cửa sau. Chìm đắm trong mùi hương từ nơi ấm nóng ngọt ngào của em, em trêu ngươi tôi, khiêu khích tôi trong lúc tôi ngấu nghiến em. Em rền rĩ, những ngón tay bấu chặt xuống thảm trải sàn.

Kéo mở hai gò mông để tìm kiếm nhiều hơn từ em, em di chuyển hông áp lên miệng và lưỡi tôi. Tôi đét vào mông em để ngăn em lại; em bất động và tôi quỳ thẳng lên hai gối. Không vuốt ve thêm nữa, tôi đâm thẳng mũi giáo vào bên trong em không hề chần chừ, lưng Addie cong lên và tôi giữ lấy hai vai em, đẩy mình vào sâu hơn nữa. Dù đã giảm tốc độ nhưng tôi vẫn thúc vào rất mạnh, cố ngăn mình không lên đỉnh. Tôi xoay tròn bên trong em, cúi xuống sát em hơn nữa.

“Đúng rồi, Daimon, xin anh, yêu em đi, yêu em đi, xin anh,” em van xin giữa những tiếng rên rỉ. Tôi hôn lên cổ em và em xoay đầu lại. Tôi tìm thấy môi em và hôn em thêm lần nữa. Rồi tôi mất tất cả mọi kiểm soát.

Với âm thanh va chạm giữa đùi tôi và mông em, tiếng Addie van vỉ và cầu xin, tôi như phát cuồng. Tôi bám chặt lấy eo em, bấm sâu những ngón tay vào đó. Tôi ra vào bên trong Addie, thật nhanh và mạnh. Giọng em vút lên quãng tám khi em hét to. Tôi đưa tay lên hai bầu ngực em và giữ chúng thật chặt, hôn đáp lại em. Nơi bí mật của em lại căng ra lần nữa và em cúi người xuống. Mặt em áp lên thảm trong lúc tôi di chuyển mạnh mẽ hơn. Em nhổm dậy, cả cơ thể rung lên khi em đạt cao trào trên vật đàn ông của tôi.

Em rên rỉ và kêu ré lên khi tôi đét mông em lần nữa. Em cong lưng về phía tôi, một bàn tay tôi bao quanh cổ em, xoay mặt em lại để hôn. Tôi ôm siết thật chặt và thả tự do cho môi em, sau đó tiếp tục điên cuồng giao hoan với em. Tôi ghì lấy cơ thể em, hôn và đưa bàn tay còn lại lên ngực em. Tôi chiếm lấy em, thúc mạnh vào bên trong em, tìm kiếm điều mà tôi đã cố giữ mình tránh xa.

“Addie,” tôi rít lên và tuôn trào bên trong em. Tôi đưa đẩy cho đến khi trút cạn tất cả. Em sẵn lòng đón nhận mọi thứ từ tôi. Sau một lúc, tôi rút ra. Addie vẫn còn đang quỳ trên hai gối. Quả là một cảnh tượng đẹp mắt! Chỉ có thể nói là quá đẹp. Em toan đứng dậy nhưng tôi đã đặt một tay lên lưng em. “Đừng,” tôi ra lệnh.

“Daimon…” Hơi thở của em gấp gáp.

“Anh biết, em yêu, tinh dịch của anh đang ở bên trong em và anh muốn thấy nó rỉ ra. Anh muốn thấy quyền sở hữu của mình đối với nơi ấm nóng ngọt ngào đẹp đẽ chết người này,” tôi nói với em và quỳ lên hai gối, ngắm nhìn nơi nữ tính của Addie đang dần rỉ ra cơn cực khoái của tôi; dịch yêu của cả tôi lẫn Addie thấm xuống mặt thảm ngay bên dưới em. Giết tôi đi. Tôi lại cứng lên nữa rồi.

“Anh có nói anh muốn làm tình với em đến khi bất tỉnh thì thôi mà,” Addie nói sau khi chúng tôi kết thúc màn mây mưa trong phòng tắm và hiện đang nằm trên chiếc trường kỉ cạnh cửa sổ.

“Đúng thế,” tôi đáp trong lúc ôm em trong tay. Chúng tôi nằm đó trong bóng tối với một chiếc chăn mỏng, nhìn ra ngoài cảnh đêm. Một cơn mưa tuyết nhẹ bắt đầu rơi và cả hai chúng tôi đều đã mệt lử. Tôi ghì chặt lấy em, hơi thở khẽ khàng của em chính là điều tôi luôn khao khát. Thật bình yên biết bao. Em là tất cả của tôi. Em đã luôn là tất cả đối với tôi. Không cần biết chúng tôi đã từng đối xử với nhau như thế nào, vì những gì chúng tôi làm đã mang cả hai về bên nhau. “Anh yêu em, Addie.” Tôi hôn lên đỉnh đầu em.

“Em cũng yêu anh.” Em rúc mình vào trong vòng tay tôi và tựa đầu lên ngực tôi.

Thứ Hai, 19 tháng 8, 2019

TÌM LẠI TÌNH YÊU 24


24.

THÁNG HAI

Tôi lại có thêm một buổi tiệc gala nữa, gì đó liên quan đến Ngày Lễ Tình Nhân. Mỗi tháng tôi đều có ít nhất một bữa tiệc tối liên quan đến việc làm ăn thế này. Vì tôi phải rời công ty trễ nên Addie phải tự mình đến khách sạn Ritz, điều đó khiến tôi bực mình vô cùng. Dạo gần đây Addie không khỏe cho lắm. Tôi lo rằng em đang giấu tôi chuyện gì đó, nhưng em không hề thể hiện ra. Em ghét tham gia mấy buổi tiệc gala thế này, nhưng lại không bao giờ nói với tôi, không hề nói trực tiếp, nhưng tôi đủ hiểu em để biết được điều đó. Đây là một phần trong thế giới của tôi, một phần công việc của tôi và Addie không có lựa chọn nào ngoài chấp nhận.

“Này, Daimon,” Jeffrey, giám đốc một ngân hàng đầu tư, gọi lớn. Tôi ghét tên ngốc với mái tóc vàng dài dợn sóng và thái độ như thể hắn là món quà Chúa ban cho phụ nữ đó vô cùng.

“Jeffrey.”

“Tôi thấy anh đến trễ nhỉ. Làm thêm giờ à?” Hắn huých tôi và nháy mắt. Dù đã kết hôn nhưng hắn là tên hám gái nhất thành phố này.

“Không, đồ ngốc, tôi làm việc thật sự,” tôi gằn giọng và nhìn quanh tìm Addie.

Cuối cùng tôi cũng trông thấy em cùng Rafe đang ngồi ở một chiếc bàn, giống như thường lệ, nó được trang trí thừa mứa hoa và mấy chiếc đĩa lớn ngu ngốc. Addie đang cười đùa vui vẻ với Rafe. Một phần nhỏ trong tôi nổi cơn ghen vì cậu ta có thể khiến em cười, và vì tôi không phải người khiến em ngửa đầu ra sau vì những tràng cười sảng khoái làm không gian xung quanh trở nên sinh động hơn. Tôi dừng lại, không để cho cơn ghen xâm chiếm mình, và quan sát trong lúc Addie trò chuyện và cười đùa với những người ngồi cùng bàn với chúng tôi. Tôi cho tay vào túi và theo dõi những người đàn ông đang tỏ vẻ kinh ngạc trước em, trong khi các bà vợ của họ cùng cười với em. Addie của tôi, em đang thay đổi như đã nói, dù chậm, nhưng điều đó đang diễn ra.

“Daimon?” Tôi nghe thấy cô ả ngu xuẩn gọi mình. Thật sự từ hồi trung học tôi đã không tài nào chịu đựng được cô ta rồi, bây giờ lại càng tệ hơn nữa.

“Xin chào, Clara. Cô khỏe chứ?” Tôi hỏi dù không hề quan tâm, chỉ là lịch sự thôi. Đôi mắt tôi đã dành trọn cho Addie tuyệt trần, người không chỉ lấy đi hơi thở mà còn cả trái tim tôi nữa.

“Cha em bảo em đến buổi tiệc này để gặp anh,” Clara ngọt ngào nói bằng giọng điệu hợm hĩnh mà tôi ghê tởm vô cùng. Tôi ghét sự giả tạo của cô ta. Sự thật là thế mà. ‘Làm ơn đi, Daimon, đừng thu mua các khu cầu cảng của gia đình em nữa. Xin anh đấy!’ Tôi cười trên tổn thất của bọn họ. Tiền là để sở hữu và tôi muốn nó, chẳng cần quan tâm đến sự mất mát của họ làm gì.

“Bảo Cha cô cư xử cho tử tế vào, bằng không khu cầu cảng cuối cùng của các người sẽ bị mua đứt đấy,” tôi giễu bằng chính tông giọng cô ta dùng với tôi.

“Daimon?” Cô ta giậm chân.

“Nghe này, Clara, tôi ở đây với vợ tôi và cô đang chiếm mất thời gian của tôi đấy. Nên hãy quay về và làm việc cô hay làm là đi mua sắm đi.” Tôi đuổi thẳng cô ta và đi tới chỗ Addie. Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên vai Addie và giữ lấy em, em nhìn lên và mỉm cười với tôi. Thế giới có thể cháy rụi, Địa Ngục có thể thống trị nhân gian, nhưng tất cả những gì tôi nhìn thấy chỉ là Addie của tôi thôi.

“Daimon, vợ của anh thật hài hước,” một thành viên trong ban quản trị của tôi nói.

“Đúng thế.” Tôi mỉm cười đáp lại em.

“Daimon lúc nào cũng nói vợ anh ấy khiến anh ấy hạnh phúc cả.” Linda xuất hiện từ sau lưng tôi, như thể chúng tôi đã đến đây cùng nhau, nhưng không phải thế. Khỉ thật! Addie cứng người lại bên dưới tay tôi. Tôi khẽ gầm gừ, biết rằng mình đã sai dù chẳng hề làm quái gì cả.

“Thứ lỗi cho chúng tôi nhé,” tôi nói với các vị khách cùng bàn và kéo Addie dậy, đưa em rời khỏi khu vực chiêu đãi để ra tiền sảnh. Tôi cứ tiếp tục đi và dừng lại ngay dưới cầu thang của khách sạn. “Anh không hề làm việc với cô ấy và cũng không đến đây cùng cô ấy,” tôi bắt đầu.

“Em có nói là anh có đâu,” Addie nói một cách dứt khoát.

“Em không cần phải nói.”

“Còn gì nữa không?” Em hỏi, đôi mắt không còn long lanh vì niềm vui nữa; ngược lại, chúng đầy gay gắt và tổn thương.

“Trông em đẹp lắm,” tôi thì thầm, nhìn xuống chiếc đầm kiểu Hi Lạp đã mua cho em. Nó rủ dài xuống hai bàn chân em, khiến em trông như một nữ thần không thể chạm tới. Tuyệt đẹp.

Em lạnh lùng đáp lại. “Cảm ơn.”

“Đừng trách anh vì những chuyện vớ vẩn anh không hề làm. Chết tiệt, cưng à, anh đã nhìn thấy em trước đó và em vô cùng – vô cùng – quyến rũ. Anh đã quan sát em trò chuyện và cười đùa. Addie,” tôi thì thào, tiến tới và ghim em lên bức tường phía sau.

“Anh là một tên khốn hư hỏng,” em khẽ nói và nhìn vào tôi, ánh mắt dịu lại.

“Hừm…” Âm thanh giọng nói của em khiến vật đàn ông của tôi cứng lại.

“Đồ ngốc,” em nói kiên định hơn.

Tôi gầm ghè trầm thấp, ‘mũi giáo’ ấn chặt lên lớp vải quần của bộ lễ phục. “Lấy nó ra đi, Addie,” tôi ra lệnh cho em, ánh mắt hoàn toàn dán chặt vào nàng hồ ly tuyệt trần này. Đôi môi em cong lên, nụ cười ranh mãnh kia hiện ra. “Ngay bây giờ,” tôi gằn giọng, cọ xát nơi đàn ông cương cứng của mình lên người em. Hai bàn tay Addie chậm rãi di chuyển, kéo khóa kéo và lấy ‘mũi giáo’ của tôi ra. “Kéo váy em lên,” tôi làu bàu. Addie làm theo mệnh lệnh và kéo vạt váy trước lên. Tôi khum lấy nơi nữ tính của em. Quỷ tha ma bắt, người phụ nữ này sẽ giết chết tôi bằng cách không mặc quần lót mất.

‘Cô bé’ của em ướt át, thấm đẫm, mong chờ ‘mũi giáo’ của tôi. Tôi chầm chậm xoa xát những nếp gấp ướt đẫm của em, mùi hương mật ngọt của em xông lên mũi tôi, kích thích con thú bên trong tôi. Tôi đưa những ngón tay lên miệng, để cho Addie nhìn tôi liếm sạch mùi vị của em trên đó. “Addie của anh,” tôi rền rĩ, không còn kiềm giữ được bản năng muốn lấp đầy em bằng vật đàn ông của mình nữa. Chỉ với một tay, tôi ghim chặt lấy eo em và chôn sâu mình bên trong em. Tôi bất động trong một giây, cảm thấy các thớ cơ của em co thắt quanh chiều dài của mình. Hơi nóng ngọt ngào của em khiến ‘mũi giáo’ của tôi bỏng rát trong lúc tôi chuyển động theo một nhịp điệu nhịp nhàng. Tôi đặt bàn tay còn lại lên cổ em, buộc em phải nhìn tôi trong lúc tôi chiếm lấy em.

Ánh mắt chúng tôi giao nhau, âm thanh giao hoan vang vọng khắp cầu thang, mùi hương tình ái ngập tràn trong không gian. Tôi thận trọng di chuyển bên trong Addie, yêu em một cách dữ dội và chậm rãi, nơi nữ tính của em đáp lại sự tấn công từ tôi. Không cần phải nói nhiều để tuyên bố rằng em là của tôi; em biết tôi sở hữu cơ thể em cũng nhiều như tâm trí em vậy. Tôi thúc vào mạnh hơn nữa, cảm nhận cô bé của em co thắt quanh mình. Tiếng rền rĩ khổ sở của em chỉ thôi thúc tôi tiếp tục ‘yêu’ em. Hai tay em với lên vồng ngực tôi, túm lấy lần vải áo vét để giữ cho mình đứng vững, nơi nữ tính kia khao khát muốn có thêm nữa. Tôi nghe theo bằng cách giảm nhịp điệu xuống thành những cú thúc chừng mực. Em di chuyển tới lui, tìm kiếm sự giải phóng từ hạt đậu nhỏ đang đau nhức của mình. Em chuyển động theo những cú thúc của tôi, lạc lối khi tìm kiếm cao trào cho bản thân.

“Addie, đến đi, đến đi nào, chết tiệt, anh muốn mật ngọt của em bao bọc lấy anh cả đêm,” tôi gằn giọng. Với câu nói đó, Addie lên đỉnh. Dịch yêu của em, đúng như tôi muốn, chảy dài từ mũi giáo xuống tận cùng vật đàn ông của tôi. Tôi theo ngay phía sau và tuôn trào bên trong em, lấp đầy em bằng hạt giống của mình. Đầu Addie gục lên vai tôi. Dùng cả hai tay, tôi ôm lấy gương mặt em và vén tóc em ra.

“Anh yêu em,” tôi khẽ nói.

“Em cũng yêu anh,” em đáp, cố lấy lại hơi thở.

“Addie, nhìn anh đi,” tôi ra lệnh khi mũi giáo của tôi trượt ra khỏi em.

“Sao cơ?” Em hổn hển nói.

“Đừng lau sạch. Anh muốn tinh dịch của anh rỉ dài xuống chân em. Anh muốn em biết rằng chỉ có em tồn tại trong thế giới của anh thôi. Nên nếu mấy suy nghĩ ngu ngốc kia len lỏi vào đầu em, hãy biết rằng anh chỉ thuộc về một mình em.” Tôi mỉm cười gian tà với em, em nửa cười nửa không, vẫn đang cố bình tĩnh lại trong lúc tôi nhét cậu nhỏ của mình vào trong quần.

“Ý anh là nếu Linda tiếp cận em?”

“Linda chẳng liên quan gì đến anh hết.”

“Em biết,” em khẽ nói. “Nhưng em vẫn không thích.” Addie cuối cùng cũng đã đứng vững và lùi khỏi tôi.

“Anh đã chuyển công tác cho cô ấy rồi,” tôi thủ thỉ.

“Gì kia?”

“Anh đã bảo cô ấy đến Luân Đôn và làm việc với Clark. Cô ấy đồng ý rồi,” tôi nói rõ ra. Tôi đã nghĩ về việc này khá lâu rồi, biết rằng nếu có cơ hội mong manh nào đó Addie quay trở lại cuộc đời mình, tôi sẽ phải làm thế. Vậy nên, khi em quay trở lại, tôi đã đưa ra lời đề nghị với cô ấy.

“Nhưng cuộc sống của cô ấy là ở đây mà?” Addie ngạc nhiên nói.

“À thì cô ấy chấp nhận đề nghị rồi. Chỉ hai năm thôi.” Tôi nắm lấy tay Addie và đan những ngón tay chúng tôi vào nhau.

“Em chưa bao giờ muốn can thiệp vào thế giới của anh cả,” em nói bằng tông giọng nghiêm túc.

“Không hề. Là anh làm sai và anh phải dọn dẹp mớ lộn xộn của mình thôi. Anh không thể khiến sai lầm của mình trong quá khứ biến mất, nhưng anh có thể cố sửa chữa chúng,” tôi đáp, giọng nói từ từ lạc đi khi tôi cúi xuống và chiếm lấy khuôn miệng em. Tôi hôn em thật dịu dàng, môi chúng tôi chậm rãi di chuyển, lưỡi tôi đi vào trong miệng em, thưởng thức em.

“Anh có vị như whiskey ấy,” em thì thầm và kéo người ra một chút.

“Đó là loại cả hai ta đều thích mà,” tôi nói, mỉm cười nhìn xuống em.

Chủ Nhật, 11 tháng 8, 2019

TÌM LẠI TÌNH YÊU 23

23.
HẸN HÒ ĐÔI

Sofia rời đi sau vài ngày. Cuối cùng thì tâm trạng của Addie cũng đã tốt trở lại, và tôi thấy vui vì hai người họ đã làm sáng tỏ mọi vấn đề. Quỷ tha ma bắt gia đình này và những mối quan hệ đổ vỡ của nó đi. Addie tuyên bố chúng tôi sẽ cùng đi chơi với các bạn của em là Elissa và Jace. Khi Addie quay lưng lại, tôi đảo mắt. Thật sự tôi không muốn làm việc này chút nào, nhưng Addie quan tâm đến bạn bè mình, có nghĩa là tôi cũng phải như thế.

Addie và tôi bước qua ngưỡng cửa được thắp sáng lờ mờ; dòng chữ Death & Co được khắc theo kiểu thư pháp ở phần đáy cửa. Tôi yêu nơi này và thấy mừng vì Jace đã chọn nó. Thông thường, tôi sẽ cố tránh phải ở cạnh bạn bè của Addie, nhưng khi em đề cập đến quán bar này, ái chà, tôi không có lựa chọn nào ngoài đi cả.

“Đừng tưởng em không biết anh nhé, Daimon. Cư xử cho đàng hoàng đấy.” Addie nói, sau đó nhăn mặt vì quá hiểu tôi. “Hãy cố gắng tỏ ra tử tế.”

“Người yêu dấu, anh lúc nào cũng tử tế mà.” Tôi cười khẩy, vòng một cánh tay quanh eo em, kéo em lại gần và hôn lên cổ em. Nơi đây rất náo nhiệt với đông đảo khách đến để thưởng thức đồ uống. Ánh sáng dìu dịu, âm nhạc êm ái, quầy rượu xếp hàng hàng lớp lớp những chai rượu ngon, chốn này có gì để mà không thích cho được? “Thôi nào, Addie, anh sẽ ngoan mà.” Tôi nháy mắt và nắm lấy tay em, đưa em đi sâu hơn vào trong. Addie trông thấy hai người bạn của mình đang ngồi ở một chiếc bàn nhỏ đặt ở một bên quán.

“Addie.” Elissa vẫy tay.

“Chào, bạn yêu.” Addie vui vẻ lao vào vòng tay cô ấy và họ ôm nhau.

“Xin chào,” Jace gượng gạo nói và đưa tay ra để bắt tay với tôi.

“Chào,” tôi đáp, bắt tay với cậu ta.

Các cô gái tiếp tục huyên thuyên trong khi Jace và tôi ngồi im lặng, cả hai chúng tôi đều không biết phải nói gì với nhau. Addie và tôi cùng gọi whiskey, trong khi cặp kia thì nhấp môi từng chút một đồ uống của họ.

“Chết tiệt thật, Addie, tuần rồi tôi đã có một ngày tồi tệ nhất. Tôi sẽ phải chuyển khỏi chỗ đang ở.” Elissa nhăn nhó nói.

“Nhưng, cưng ạ, anh đã khiến em cười mà, đúng không?” Jace chen ngang, chọc chọc vào bên hông của cô ấy.

“Đừng có nói thêm một từ phải gió nào nữa.” Elissa bật cười, chỉ tay vào cậu ta.

“A, coi nào, em yêu cái quần lót họa tiết da báo anh mặc mà,” Jace nói và nháy mắt để trêu cô ấy. Tôi cầm ly rượu lên, quan sát cuộc trao đổi giữa họ. Họ thật khác với Addie và tôi. Vui vẻ và vô tư hơn nhiều. Mối quan hệ của chúng tôi thì lại khó khăn và nặng nề.

“Jace, nó cực kì lố bịch luôn ấy,” Elissa lầm bầm, gương mặt đỏ lên.

“Nó có khiến em cười không? Nó có khiến em quên mất trong một giây ngắn ngủi chuyện em bị mất nhà không?” Jace hỏi, nắm lấy tay cô ấy.

“Có.” Elissa mỉm cười.

“Hai người đang nói về cái gì vậy? Không, khoan đã, tôi có nên hỏi không?” Addie giơ một bàn tay lên.

“Anh ấy đã mặc một chiếc quần lọt khe da báo. Nó thậm chí còn không phải quần lọt khe nữa…tôi nghĩ…nó là…” Elissa đưa hai tay ra và cố diễn tả. “Nó giống một mảnh tam giác nhỏ xíu có họa tiết da báo, và một cái móc kim loại khổng lồ dùng để móc vào khe mông của anh ấy!”

Tôi phải ngậm miệng lại để không phun rượu ra. Tôi nuốt vào mà không hề mắc nghẹn rồi bật cười lớn. Đầu Addie ngửa ra sau, giọng cười êm tai của em ngập tràn nơi chúng tôi ngồi.

“Anh mặc nó để khiến em cười và thấy khá hơn thôi. Em đã có một ngày tồi tệ mà.” Jace chùng người lại, đầu cúi xuống.

“Anh nói đúng, cưng ạ, và em vui vì anh đã làm thế. Em đã cười rất dữ dội. Cực kì dữ dội,” Elissa cam đoan với cậu ta.

Tôi cười khi hình ảnh kia vô tình hiện ra trong tâm trí. Addie mỉm cười nhìn tôi. Rồi em bắt đầu bật cười lớn, nắm lấy tay tôi và siết.

“Thế ra nó móc vào mông cậu á?” Tôi hỏi trong lúc vẫn đang cười.

“Nó không hẳn là một cái móc. Nó là kim loại dẻo,” Jace tiếp tục và tràng cười của chúng tôi cũng tiếp tục. “Anh có thể uốn nó được.”

“Có-có-đau-không?” Tôi cố lấy lại hơi thở.

“Thế nào cũng được, vì Elissa.” Jace nhăn mặt.

“Phải, đúng rồi.” Elissa khịt mũi, ôm lấy mặt cậu ta và véo lên hai má. “Và để trả lời câu hỏi của anh, vâng, em đồng ý.” Elissa nháy mắt.

Gương mặt Jace chuyển thành trắng bệch. “Thật sao?”

“Thật. Em nói đồng ý mà,” Elissa lớn tiếng tuyên bố.

“Cậu nói đồng ý cái gì kia?” Addie dừng cười và nghiêng tới gần hơn.

“Bình tĩnh đi. Chúng tôi không phải kẻ điên phải gió như hai người mà lao vào kết hôn ngay đâu. Tôi chỉ đồng ý dọn đến ở chung với anh ấy thôi.” Elissa nghiêng tới và hôn lên môi Jace, đánh thức một Jace đang chết sững.

“Anh tưởng em không muốn chứ?” Cậu ta thều thào trong hơi thở, một nụ cười toe toét dần dần hiện ra.

“Đó là lý do em muốn chúng ta cùng ra ngoài. Em muốn nói với anh vào hôm nay,” Elissa nhún vai.

“Chúc mừng cả hai người,” tôi nói lớn, sau đó gọi phục vụ bàn đem thêm rượu tới, để ăn mừng.

“Cảm ơn,” Elissa nói, vẫn đang nhìn Jace.

“Chà chà, tôi thề là tôi biết hai người rất hợp nhau mà,” Addie bình luận.

“Phải, à, tại đám cưới của cậu đấy. Tôi đã ngủ lại. Thật ra là tôi đã ngủ lại trên người của anh ấy,” Elissa đùa.

“Đúng, cuối cùng tôi cũng ghim được cô ấy xuống.” Jace chọc tay lên người Elissa.

“Có muốn em dọn đến ở cùng nữa không?” Cô ấy đe dọa.

“Em đã đồng ý rồi. Không thể rút lại nữa, đúng không, Daimon?” Jace hỏi tôi.

“Cậu ta nói đúng đấy.” Tôi giơ ly lên.

“Cảm ơn nhé, tôi đoán hai người sẽ cực hợp nhau đấy.” Elissa chun mũi.

“Đừng bận tâm đến Daimon. Đó không phải con đường cậu muốn dấn thân vào đâu,” Addie nói.

“Phải rồi, chỉ có cậu mới xử lý được anh ấy thôi,” Elissa nói đầy hiểu biết.

Buổi tối cứ thế tiếp diễn, bốn chúng tôi đã có được một khoảng thời gian khá vui vẻ. Phải thừa nhận rằng tôi rất thích các bạn của em.

“Đi vào nhà vệ sinh đây, đi không?” Elissa hỏi Addie lúc đứng lên.

“Được.” Addie nhảy xuống khỏi ghế cao và theo chân Elissa.

“Tôi sẽ không bao giờ hiểu được phụ nữ,” Jace nói với tôi. “Sao họ cứ thích đi thành đàn thế nhỉ, đặc biệt là mỗi lúc cần đi vệ sinh?”

“Đơn giản thôi. Họ muốn nói chuyện về chúng ta mà không để chúng ta biết.” Tôi lấy ly thứ hai từ khay của người phục vụ. Cô ta nấn ná lại hơi quá lâu nhưng tôi chỉ lờ đi, và tôi biết được lý do ngay khi nhận lấy tờ giấy ăn từ cô ta. Số điện thoại của cô ta được viết ở mặt sau tờ giấy. Tôi vò nhàu nó, không thèm để tâm tới.

“Vì họ đã đi nên chúng ta có thể nói chuyện về Darren được rồi.” Jace cầm bia lên, nuốt xuống một cách lo lắng.

“Darren thì sao?” Tôi khó chịu hỏi.

“Nghe này – tôi sẽ không giả vờ như mình biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng anh ấy rối loạn lắm rồi. Tôi nghĩ anh là bạn của anh ấy. Phải không? Ý tôi là, tôi có thấy Rafe đến quán bar nhưng anh thì không bao giờ đến đó,” Jace nói, gãi gãi đầu và nhúc nhích không yên.
“Bây giờ tôi đã kết hôn rồi. Rời khỏi Addie không dễ dàng chút nào cả.” Giọng điệu tôi vô cùng lãnh đạm.

“Được rồi, nghe này, dù có nguy cơ làm rối tung chuyện này lên và Elissa đang nổi điên vì tôi nhúng mũi vào. Là bạn bè không có nghĩa chỉ vì những lúc vui vẻ; còn phải có những khi tồi tệ nữa. Darren cảm thấy mình đã phá hỏng rất nhiều thứ. Anh ấy đánh mất cơ hội với Addie vì anh, và giờ thì cả anh và Addie đều xa cách với anh ấy. Tôi biết anh đã nói Addie có đi gặp anh ấy cũng không sao, nhưng cô ấy thì lại chần chừ vì sợ sẽ chọc giận anh.” Jace nhìn thẳng vào mắt tôi. Phải nói tôi khá phục tên đáng ghét này. Không có mấy người dám đối đầu với tôi cả.

“Còn gì không, Jace?” Tôi rít.

“Không.”

“Hai người đang nói chuyện gì thế?” Elissa nhảy lên ghế cao trở lại trong lúc tôi giúp Addie leo lên ghế.

“Không có gì. Còn em? Mấy cô gái bọn em thì nói chuyện gì?” Tôi nhìn Addie. Gần như đoán được có lẽ em cũng đã có một cuộc trò chuyện tương tự với Elissa. Nụ cười của Addie hay đổi; nó quay trở về là Addie của ngày xưa, xa cách và vờ vịt. “Em ổn chứ?” Tôi nhìn thẳng vào em khi nói.

“Vâng, chỉ là em thấy không khỏe thôi,” em nói, không hề nhìn tôi.

“Addie, nhìn anh đi.” Tôi bắt em phải đối mặt với tôi. Em quay đầu và nhìn lên. Vẻ mặt em tái nhợt. “Cô đã nói cái đếch gì với cô ấy?” Tôi quát Elissa.

“Không có gì cả,” Elissa gắt.

“Chắc rồi, đó là lý do vì sao lúc này Addie của tôi không hề ổn chút nào.” Tôi đứng dậy, vẫy tay ra hiệu với người phục vụ.

“Tính hết vào thẻ của tôi,” tôi nói và đưa thẻ cho cô ta.

“Daimon, đợi đã!” Addie phản đối.

“Không, anh sẽ không đợi. Chúng ta sẽ đi, ngay bây giờ. Em muốn nói chuyện về Darren với các bạn của mình thì cứ việc. Anh không tham gia đâu,” tôi lạnh lùng nói.

“Darren? Chuyện gì về Darren chứ?” Elissa ngạc nhiên hỏi, nhưng vẻ mặt cô ấy thay đổi ngay khi quay sang Jace. “Đây là lý do em không kể cho anh bất kì chuyện gì,” cô ấy nói với cậu ta.

“Elissa không nói gì với em về Darren hết. Em thật sự chỉ thấy không khỏe thôi,” Addie lí nhí.

Ngay lập tức, tôi cảm thấy bản thân thật không ra gì khi đã vội vàng võ đoán. “Khỉ thật, em ổn không?” Tôi ôm lấy mặt em bằng cả hai tay. Em khá nóng khi chạm vào.

“Em chỉ mệt thôi,” em thì thầm.

“Chúng ta sẽ về nhà.” Tôi dịu dàng nắm lấy tay em.

“Addie, mai tôi sẽ gọi để đảm bảo cậu vẫn ổn.” Elissa đứng lên và lúng túng ôm lấy em bởi tôi đã cầm bàn tay còn lại của em.

“Được,” Addie lầm bầm.

Tôi đem một Addie say ngủ về đến nhà. Chỉ mới hơn nửa đêm một chút, vậy mà em đã ngủ say như chết rồi. Tôi cẩn thận đặt em xuống giường, lau sạch mặt em bằng khăn ấm và cởi quần áo cho em. Tôi nằm xuống bên cạnh và ôm em thật sát, lo lắng và băn khoăn không biết em có chuyện gì bất ổn.