26.
ADDIE
CƯ XỬ KÌ LẠ
Tôi gửi cho Addie nhiều hoa mẫu đơn hơn sau Lễ Tình Nhân.
Tôi nhận ra đêm đó chúng tôi đã làm tình điên cuồng và cuối cùng tôi cũng đã có
thể thả mình trong vòng tay em. Vấn đề là, dạo gần đây Addie cư xử rất kì lạ.
Lúc đầu, em có vẻ mệt mỏi, nhưng chuyện còn hơn thế nữa. Em hay buồn nôn và ăn
uống rất thất thường. Tôi ghét việc mỗi khi căng thẳng, Addie thường rất ít ăn,
nhưng em căng thẳng chuyện đếch gì chứ?
“Addie?” Tôi gọi lớn, nhưng chỉ có Drako chạy ra chỗ thang
máy. “Addie đâu rồi, cậu bé?” Tôi hỏi nó và nhìn thấy Addie đang nằm ngủ trên
ghế dài. “Addie?” Tôi khẽ gọi và cố lay em dậy. “Addie?” Em làu bàu và cựa
mình.
“Dạo gần đây em bị cái quái gì thế?” Tôi hét lên với em dù
không định làm vậy, nhưng em đang khiến tôi phát hoảng lên. Tôi đang bắt đầu thấy
lo lắng thật sự.
“Em mệt. Em chỉ mệt thôi,” Addie ngái ngủ nói.
“Đừng có vớ vẩn với anh.” Tôi quát. “Anh biết có gì đó
không ổn. Anh giữ im lặng nhưng anh đã quan sát em suốt hơn một tháng qua. Mỗi
khi căng thẳng, em thường không ăn uống gì và em trở nên thầm lặng, vậy nên nói
cho anh biết có chuyện gì?” Tôi yêu cầu.
“Nghe này, em chỉ thấy không khỏe thôi, được chưa?” Addie gạt
ngang, nhưng vẻ mặt em lại xanh xao còn cả người thì run rẩy.
“Chúng ta sẽ đi gặp bác sĩ ngay bây giờ,” tôi gầm ghè, kéo
em dậy khỏi ghế dài. Addie im bặt, tôi xoay lại nhìn em. Đầu em cúi xuống, nét
mặt buồn rầu. “Addie? Chúa giúp anh, tốt hơn là em nói cho anh biết có chuyện
quái gì đang diễn ra đi!”
“Em đã đi gặp bác sĩ rồi,” Addie lầm bầm đầy lo lắng.
“Và? Có chuyện gì không ổn?” Tôi hoang mang hỏi.
“Daimon---Em,” em lắp bắp và bắt đầu khóc. “Em có thai rồi.”
“Addie, đừng có đùa anh nữa. Em có dùng thuốc ngừa mà,” tôi
bác bỏ, cô gái của tôi vừa nói cái đếch gì vậy? Không thể nào em lại…có thai được.
“Em đoán mình đã quên, Daimon ạ, bởi vì em có thai rồi,” em
đáp trả, lệ làm mờ đi đôi mắt nâu nhạt.
Tôi ngồi xuống ghế dài, hai tai ong ong, tim đập điên cuồng.
Tôi đan hai bàn tay vào nhau, cố thẩm thấu hai từ kia. Có thai?
“Daimon, nói gì đi?” Addie khẽ van xin.
“Chúng ta đã bàn chuyện này rồi, Addie. Anh đã bảo em dùng
thuốc ngừa kia mà. Mẹ kiếp! Anh không muốn chuyện này. Anh không thể làm bố được.
Anh không muốn làm bố.”
“Phải, chúng ta đã thảo luận chuyện này trong hợp đồng rồi,
bởi vì anh đã và vẫn không muốn có rắc rối, đúng không? Thế thì, mặc xác anh,
Daimon!” Addie hét lên, sau đó lao lên cầu thang và đóng sầm cửa phòng ngủ lại.
Tôi ngồi đó chết lặng. Tôi muốn chạy theo Addie nhưng lại cảm
thấy máu huyết đã bị rút cạn. Có thai ư?
Tôi từ từ đứng dậy, thoát khỏi trạng thái u mê và đi lên
phòng của chúng tôi. Ngay giây phút bước qua cửa, tôi biết mình sẽ trở thành một
người đàn ông thay đổi hoàn toàn. “Addie.” Em đang đứng cạnh cửa sổ nhìn ra
ngoài. Hai tay em ôm lấy mình, nước mắt lặng lẽ rơi. “Addie, chết tiệt, anh xin
lỗi. Chỉ là…” tôi dừng lời vì không biết phải nói gì.
“Chỉ là anh không muốn có rắc rối. Anh không muốn phải đối
diện với nó, hoặc với em,” em đáp trả, xoay lại đối mặt với tôi. Nước mắt chảy
dài trên gương mặt xinh đẹp của em. Tôi quả là một tên khốn chết bầm.
“Addie, anh không giỏi chuyện này,” cuối cùng, tôi lên tiếng
và bước lại gần em hơn.
“Anh giỏi khiến cho em cảm thấy tồi tệ,” em nói và bước
tránh ra xa.
“Anh biết. Anh xin lỗi. Addie, nhìn anh đi,” tôi van nài.
Khi em không làm theo, tôi quay em lại và ghim em lên cửa sổ. Tôi nhìn xuống
em, trái tim bị xé nát thành từng mảnh bởi những giọt nước mắt lặng lẽ của em.
“Addie, khốn thật, thế nào anh cũng sẽ làm hỏng chuyện thôi. Anh không được
sinh ra để làm bố. Nhìn cha mẹ anh xem. Anh có một người cha vị kỉ khốn nạn và
một người mẹ say xỉn nghiện thuốc. Anh phải noi theo kiểu mẫu nào đây chứ? Anh
không thể làm tổn thương một đứa trẻ vô tội, Addie, anh không hề tốt đẹp. Em
không hiểu sao?” Tôi chớp chớp mắt vài lần, không hề nhận ra mình đang khóc.
“Daimon, anh sẽ là một người bố tuyệt vời, người sẽ bảo vệ
và hết lòng với con mình. Em sẽ không muốn ai khác ngoài anh làm bố của con em
cả. Em muốn chúng cũng có năng khiếu âm nhạc như anh, và thừa hưởng đôi mắt màu
thiên thanh của anh. Có thể anh còn không yêu em nhiều như yêu các con nữa,” em
khẽ nói, đưa tay lên và ôm lấy gương mặt tôi. Em dùng hai ngón cái lau đi những
giọt nước mắt đã rơi xuống.
“Anh muốn chúng sẽ có được sức mạnh và trái tim đầy yêu
thương của em, và anh sẵn sàng làm mọi thứ để chúng được thừa hưởng đôi mắt nâu
của em,” tôi nói bằng tông giọng khẽ khàng. Tôi quỳ xuống và ôm lấy eo Addie.
Nhắm mắt lại, tôi cầu xin Chúa rằng em đúng. “Em sai rồi đấy em biết không,”
tôi nói trong lúc ôm em trong tay.
“Về chuyện gì?”
“Về tất cả,” tôi thì thầm lên bụng em. Không đời nào tôi có
thể em yêu ít đi cả, nếu có, chỉ là tôi sẽ càng yêu Addie của tôi hơn thôi.
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét